Cựu viên chức của Cục Hiến Chương Bối Đức Mạn nhìn chăm chú vào đám đồng sự đang ngồi trong phòng, trên khuôn mặt mang theo một loại hương vị
ngu xuẩn đắc ý mà một gã thiếu niên mới lớn đặc biệt có, nhưng mà độ
tuổi của hắn rõ ràng là đã sớm vượt qua cái giai đoạn độ tuổi đó lâu
rồi.
- Cái vấn đề này lần đầu tiên xuất hiện chính là ở bên trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội trên Hoàn Sơn Tứ Châu Tinh cầu S2, tất cả
các người có thể để ý một chút những chi tiết động tác ở trên mặt của
Thượng tá Hứa Nhạc đã được đánh dấu trên các đoạn video ghi hình lưu lại này. Chính là khi bắn một phát súng này này… Có nhìn rõ hay không… Khi
mà hắn bắn trúng vào cái gã địch nhân đang đứng bên dưới mái hiên của
góc phòng này, còn có ba phát súng liên tục này nữa… Tôi thậm chí còn
cho rằng hắn ta căn bản là không hề có nhắm bắn nữa.
- Bên phía
Cục Hiến Chương trên cơ bản đã có thể xác định, chính là trong lần hành
động ám sát nhằm vào Nghị viên Mạch Đức Lâm này, đó là lúc cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang đã lần đầu tiên tiến hành trợ giúp định vị cho Thượng tá Hứa Nhạc. Cái loại hành vi trợ giúp này cũng đã từng xuất
hiện qua ở trong lần hành động lắp đặt thiết bị điện tử ở trên hành tinh 3320… Cái loại năng lực này của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đối với công dân Liên Bang mà nói, cũng không hề có những sự nguy hiểm chân chính gì quá lớn cả. Bởi vì lần này Thượng tá Hứa Nhạc quả thật cũng
không biết được là ai đang tiến hành đuổi bắt hắn cả. Cho nên cho dù hắn có thể một phen đem tất cả những cảnh sát trong Liên Bang tiến hành
định vị lại hết đi chăng nữa, cũng chẳng có chút xíu ý nghĩa nào cả.
Bối Đức Mạn khẽ nhướng cặp lông mày tinh tế của mình lên, mấy đầu ngón tay
rất nhanh loạn động lên trên màn hình phân tích trên tường, tiếp tục
nói:
- Tổng hợp lại các phân tích cùng với tính toán, thì trình
độ tín nhiệm đối với việc cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang chấp hành
theo ba định luật trung tâm, vẫn còn là trăm phần trăm… Các điều khoản
phụ gia khác, độ tín nhiệm nằm ở khoảng chín mươi bốn phần trăm… Về khả
năng trực tiếp thao tác vật lý cũng có mức độ nhất định, các nhân viên
Chính phủ căn bản không có sự nguy hiểm trực tiếp đối với tính mạng.
Nhưng mà mức độ thao tác vật lý chính thức đến tột cùng là có thể đi đến những mức độ chi tiết như thế nào, cụ thể cần phải nhìn xem sự đáp lại
về mặt hình thức quyền hạn giữa Thượng tá Hứa Nhạc cùng với cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang…
Bản thân Bối Đức Mạn vẫn còn chưa đến
ba mươi tuổi, thế nhưng đã có được một tốc độ nói chuyện nhanh đến cực
kỳ kinh người. Nếu như có thuyết pháp nói rằng, tốc độ nói chuyện của
một người cùng với chỉ số thông minh của người đó có mối quan hệ trực
tiếp mà nói, như vậy thì chuyện này đại khái có thể hiểu được rõ ràng.
Bởi vì cái tên gia hỏa này đã từng lợi dụng những lỗ hổng về mặt trình
tự của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang để đi cửa sau không biết bao
nhiêu lần, vì thế đã bị Cục Hiến Chương chính thức khai trừ.
-
Hiện tại biện pháp duy nhất mà bên phía Quân đội Liên Bang có thể ứng
phó chính là tiến hành cải tạo lại những đầu Robot quân dụng, sau đó gia tăng công tác bố trí hỏa lực cùng với công tác phòng ngự. Nhưng mà theo như ý kiến của tôi mà nói, những cái này kỳ thật cũng chẳng hề có chút
xíu tác dụng nào cả. Hiện tại chuyện mà chúng ta cần phải cố gắng nắm
bắt, chính là cần phải dùng loại phương pháp như thế nào, để có thể một
phen giết chết người này ngay khi hắn vừa mới xuất hiện.
Bối Đức
Mạn từ trong một cái túi hộp bên phải chân mình, làm bằng một loại vải
dù màu đen gắn vào trong cái quần chính trang, lấy ra một khẩu súng
trường thuộc loại nhắm bắn trâu rừng lậu màu đen vô cùng nặng nề, có
chút hưng phấn hướng mọi người bên dưới nói:
- Cái chuôi súng
ngắm hỏa lực cao này ở bên trong kết cấu nội bộ đã tiến hành một chút
công tác cải tạo đơn giản, chuẩn xác nhất mà nói, chính là loại trừ đi
hết thảy mọi thiết bị điện tử tràn đầy những loại tín hiệu có thể bị
quấy nhiễu…
Hắn một phen đem khẩu súng bắn trâu rừng lậu màu đen
kia cẩn cẩn thận thận đặt lên trên mặt bàn, sau đó khẽ ngồi xổm thân thể xuống một chút, nở nụ cười ngọt ngào mà tà ác đem cái mặt của mình dí
lại gần cái họng súng đen ngòm kia, nói:
- Cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang không thể nào xem xét được tư tưởng của tôi cả, cho nên
trong lúc này hắn thật sự không thể nào biết được tôi sẽ có khả năng gây uy hiếp cho Hứa Nhạc. Hắn cũng không thể nào biết được trong tay của
tôi đang cầm cái loại vũ khí gì. Nếu như có thể có được mấy ngàn gã nhân viên thất nghiệp thành thật đáng yêu giống như là tôi vậy, mang theo
những khẩu súng bắn tỉa trải qua công tác cải tạo như thế này, vây quanh khắp nơi tất cả những lối ra có tính khả nghi của hệ thống đường cống
thoát nước ngầm bên trong Đặc khu Thủ Đô này, như vậy các người nói thử
xem có thể phát sinh chuyện gì nào?
- Chạy đến chỗ nào để tìm mấy ngàn tay súng bắn tỉa đây?
Có người nghi hoặc, lớn tiếng nói.
Bối Đức Mạn mạnh mẽ đập mạnh xuống mặt bàn một cái, dùng thanh âm sắc nhọn the thé của mình, hô lớn:
- Đây là cuộc chiến tranh giữa cả Liên Bang với một con người! Dựa vào
cái gì mà tìm không ra được một ngàn tay bắn tỉa đây? Nếu như không có
các tay súng bắn tỉa, vậy thì cứ việc chạy đi Phí Thành điều về các cao
thủ cận chiến cũng được.
Gã tội phạm nguy hiểm đến từ ngục giam
tăm tối Tổ Hồ Ly từ đầu vẫn ngồi trong bóng râm kia, nghe đến đây đột
nhiên mở miệng cười cười, nhưng cũng không nói tiếng nào.
- Chúng ta cần phải gạt bỏ đi cái hình thái suy nghĩ theo lối mòn đã tồn tại
kéo dài cố hữu kia, không thể nào tiếp tục dựa dẫm vào cái Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương không chỗ nào không có kia nữa. Chúng ta cũng chỉ có
thể tin tưởng vào ánh mắt của chính bản thân mình, dựa vào những loại vũ khí nhìn qua có chút nguyên thủy, không có bất cứ sự trợ giúp tính toán viễn trình nào cả…
- Các vị, hiện tại chính là một hồi chiến
tranh nguyên thủy nhất, quay trở về mấy vạn năm trước đây… Chúng ta cần
phải sử dụng những loại súng ống cổ xưa nhất này, thậm chí là các loại
vũ khí lạnh, một phen đem vị Thượng tá Hứa Nhạc đang có được sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia kéo xuống cùng một vạch
xuất phát với chúng ta!
Bối Đức Mạn hắc hắc cười mấy tiếng, dùng
đầu ngón tay dơ bẩn của mình nhẹ nhàng xoa bóp một chút cặp lông mày
tinh tế nhưng nhạt thếch của mình, ngẩng đầu lên trên trần nhà, vô cùng
kiêu ngạo tiến hành chào hỏi với một sự tồn tại vô hình nào đó:
- Hắc hắc, lão già máy móc hỗn đản kia, ta xem thường ông!
o0o
- Ta thừa nhận rằng chính mình đã tương đối già lão rồi, những mà ta cũng không cho rằng chính mình chỉ là một đống máy móc hỗn đản… Muốn dùng
những từ ngữ tương đối chính xác hơn để mà hình dung ta mà nói, như vậy
thì những cái trình tự tin tức số liệu dùng những tốc độ vượt qua cả tốc độ ánh sáng để di chuyển bên trong những mạng lưới đường dẫn máy móc
khổng lồ kia mới chính là ta!
- Nhìn thấu ta sao? Chẳng lẽ ta
cũng chỉ là một con người, hoặc là một cỗ máy vi tính bình thường có thể dễ dàng bị nhìn thấu được hay sao? Điều khiến cho ta cảm thấy phẫn nộ
nhất chính là, cái tên tiểu tử tên là Bối Đức Mạn kia không ngờ lại còn
nói rằng ta lạnh như băng nữa chứ… Đừng quên rằng ta chính là đang tồn
tại ở sâu bên trong lòng đất. Bản thân ta nằm ở dưới đó mà nói, lúc nào
cũng được bổ sung những nguồn năng lượng hình thức cao cấp nhất trong
nền văn minh xã hội này, cho nên ta chính là có được một trái tim nóng
bỏng a!
Ở một khu vực nào đó hơi có chút u ám nằm sâu bên dưới
lòng đất, trong một góc hơi chút ẩm ướt bên trên hệ thống đường cống
thoát nước ngầm. Những dòng nước đã trải qua công tác xử lý hoàn hảo,
nên cũng không còn bốc mùi nước công quen thuộc như thường thấy. Có một
cái radio phát thanh thuộc loại cổ xưa, không biết đã lưu lại bao nhiêu
năm trời rồi. Bản thân nó không biết đã trầm mặc bao nhiêu năm trời, thế nhưng lúc này lại đang không ngừng truyền phát ra những thanh âm phẫn
nộ, nghi ngờ cùng với phản bác của một cỗ máy móc đang dần dần sinh ra
sinh mệnh của chính mình.
Bởi vì cảm thấy vô cùng thích thú với
loại cảm giác nhân cách hóa khi mà có thể tách rời khỏi thân thể cùng
với tiến hành đối thoại trực diện với Hứa Nhạc, cho nên cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang đã bỏ chút công phu liền dễ dàng tìm ra được một
cái radio phát thanh thể thức cũ nào đó để làm công cụ phát ngôn của
chính mình. Bắt đầu kể từ lúc đó, hắn liền không bao giờ tiếp tục loại
hình thức trò chuyện bằng cách trực tiếp kích thích vào đại não hoặc là
trung khu thần kinh thính giác của Hứa Nhạc nữa…
Bên dưới ánh đèn của một cái đèn tự động hơi chút tối tăm nằm tại một cái góc của con
đường cống ngầm, Hứa Nhạc đang đưa lưng về phía cái radio phát thanh,
cúi đầu chăm chú băm xắt cái gì đó, vốn dĩ không thèm để ý đến những lời than vãn ai oán cùng với u oán của lão già kia.
- Lại nói tiếp,
chưa có sự phê chuẩn về mặt quyền hạn tương qua, tôi đã tiến hành nghe
trộm một buổi hội nghị quan trọng của một Biệt đội vô cùng quan trọng
của Chính phủ Liên Bang rồi. Hơn nữa lại còn một phen đem toàn bộ quá
trình của tràng hội nghị này nói lại cho cậu nữa… Điều này đã hoàn toàn
vi phạm nghiêm trọng vào điều lệ bảo hộ quyền tự do cá nhân của Liên
Bang rồi. Trời ạ, Thượng tá Hứa Nhạc, tôi phi thường lo lắng, nếu như cứ mãi tiếp tục lặp đi lặp lại những hành động xung đột trình tự xử lý như thế này, có thể nào sẽ có một ngày nào đó tôi biến thành một người tinh thần phân liệt chân chính hay không đây?
- Trước kia chính bản
thân ông đã từng nói qua, chính mình có khả năng hóa thân thành hàng
ngàn hàng vạn tồn tại độc lập riêng rẽ cơ mà. Như thế nào lại có thể
giống như là những động vật linh trưởng bậc thấp như con người của chúng ta vậy, chỉ bởi vì có hai lối suy nghĩ khác nhau, liền có thể sinh ra
sự xung đột cùng với tinh thần phân liệt đây?
Thanh dao làm bếp ở trong tay của Hứa Nhạc nhanh như gió giơ lên hạ xuống trên tấm thớt làm bếp, không ngừng phát ra những tiếng cách cách vang vọng vui tay, đem
mớ khổ qua xanh giòn trên đó cắt thành những lắt cắt mỏng đều đặn. Hắn
lắng nghe những câu than oán giận hờn suốt nửa ngày trời của lão già
kia, rốt cuộc cũng đã nhịn không nổi mà lên tiếng trả lời.
- Mặt
khác, nguyên bản công tác ban đầu của ông vốn chính là lắng nghe tất cả
những thanh âm bên trong vũ trụ này mà, như thế nào lại đi nói rằng đó
là nghe trộm đây?
- Dựa theo những điều lệ được quy định bên
trong Đệ Nhất Hiến Chương, thì tôi cần phải lắng nghe, hơn nữa ghi chép
đồng thời lưu trữ lại toàn bộ hết thảy những tin tức này. Nhưng mà trừ
bỏ trường hợp được bên phía Bộ Tư Pháp hoặc là Cục Đặc Cần tiến hành đặc thù trao quyền, còn không thì những tin tức lưu trữ này bị nghiêm cấm
hướng về phía bất luận kẻ nào tiết lộ. Bao gồm cả những người có được
quyền hạn cấp bậc cao nhất trong Liên Bang cũng vậy thôi. Đây chân chính là điều lệ bảo hộ quyền hạn cá nhân thuộc trình tự trung tâm cao nhất
rồi. Mà tôi đã một phen đem những cái tin tức nào nói lại cho cậu biết,
như vậy thì cái hành động lắng nghe, ghi chép những tin tức cơ mật trong phạm vi quyền hạn công tác của tôi, liền không hề nghi vấn đã biến
thành những hành động nghe trộm tràn ngập sắc thái phản diện rồi. Tôi
cho rằng buổi nghe trộm ngày hôm nay hẳn là nên được đặt tên là bản ghi
chép Nghe Trộm Dưới Mạch Nước Ngầm…
- Tôi mặc kệ ông tùy tiện đặt mấy cái tên thật sự là vô cùng kỳ diệu khó hiểu kia, chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả.
Hứa Nhạc cúi thấp đầu, trộn đều mớ khổ qua xanh xắt mỏng kia, đổ vào ba
thìa giấm tươi cùng với một mớ rau thơm hỗn hợp một chỗ lại với nhau,
khiến cho mớ khổ qua xanh kia trở nên bắt mắt hơn rất nhiều, nhìn qua
hẳn là rất dễ ăn.
- Mục đích duy nhất là Chính phủ Liên Bang tiến hành triệu tập những gã chuyên gia cùng một chỗ với nhau, chính là muốn tìm mọi cách để giết chết tôi. Mà ông chính là bởi vì không muốn tôi
chết đi, cho nên mới một phen đem nội dung của buổi họp tuyệt mật này
nói lại cho tôi biết. Cứ nghĩ như vậy đi, thì ông sẽ cảm thấy thoải mái
hơn rất nhiều.
Nói xong những lời nói này, hắn quay trở lại trên
giường, ngồi bên cạnh mép giường bắt đầu cúi đầu chậm rãi ăn cơm, tâm
tình lại có chút phức tạp. Hắn có thể tiến hành giám thị ngược lại cái
tổ Biệt đội đặc thù kỳ diệu khó hiểu kia, nhưng mà căn bản không có cách nào tiến hành giám thị tất cả những cỗ máy móc bạo lực trong toàn thể
Liên Bang này. Nếu như Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh có thể thật sự
quyết tâm đánh một hồi chiến tranh toàn dân, như vậy thì hắn có thể làm
sao bây giờ?
Hiện tại toàn bộ Liên Bang cũng đều đang tiến hành
truy nã chính mình, đổi một cách nói khác, cái này chính là một hồi
chiến tranh của toàn bộ Liên Bang cùng với một con người. Rất nhiều năm
trước đây, Phong đại thúc đã từng hung hăng đánh qua một hồi chiến tranh vĩ đại như thế rồi, hiện tại là đến phiên hắn… Nhưng mà vấn đề chính
là, hắn cũng không có được sự cường hãn có thể xem thường hết thảy mọi
thứ trên thế gian này giống như là Phong Dư đại thúc đã từng có, cũng
không phải chân chính là một Đấng Sáng Thế không gì không làm được. Cho
nên cái cỗ áp lực đến từ vô số những tòa kiến trúc ở trên mặt đất kia,
đè ép xuống đến mức khiến cho cảm xúc của hắn không ngừng khẩn trương
bất an mà trầm mặc. Nếu không phải là ở bên cạnh hắn, bên trong cái hệ
thống đường ống cống ngầm tối tăm này luôn luôn có một gã đồng bọn vĩnh
viễn không bao giờ mỏi mệt, có năng lực gần như không gì không làm được
kia, như vậy thì cái cuộc sống cụ thể này nhất định là sẽ có thêm càng
nhiều những cái phiền toái cụ thể khác…
Tiến hành đối kháng cùng
với bộ máy thống trị khổng lồ mà cường đại của toàn thể Liên Bang kia,
thứ mà Hứa Nhạc nên phải áp dụng thi thố hẳn nên là những thủ đoạn trực
tiếp cùng với thô bạo hơn một chút. Cũng giống như là năm đó vậy, vừa
mới từ chỗ tiền tuyến quay trở về, liền trực tiếp chạy thẳng vào văn
phòng của Nghị viên Tích An, một phen đại náo cho hỗn loạn lên một trận. Nhưng mà lúc này hắn đang ẩn thân bên trong hệ thống mạng lưới đường
cống ngầm bên dưới mặt đất, cũng không có khả năng mượn dùng lão già
kia, một phen đem những bằng chứng chân tướng đối với vụ nổ mạnh phía
sau chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào kia cùng với cái tổ chức hắc ám tên
gọi là Hiệp hội Ba Nhất kia, toàn bộ công bố cho tất cả mọi người trong
Liên Bang đều biết được.
Một nguyên nhân quan trọng khác khiến
cho hắn mãi vẫn luôn trầm mặc chui rúc bên trong hệ thống đường cống
ngầm, sinh sống bên trong mộ góc nhỏ bên cạnh dòng sông đen ngòm không
ngừng chảy xuôi kia, chính là bởi vì hắn mãi vẫn luôn nghĩ rằng những
cái chân tướng sự thật này, nếu như đem công bố ra ánh sáng, thật sự
giống như là những câu chuyện âm mưu giả tưởng vỉa hè không có chút nào
thú vị cả, rất khó có thể để cho hàng tỷ dân chúng trong Liên Bang có
thể tin tưởng được, lại càng không có chút xíu mỹ cảm gì cả.
Cái
này đương nhiên cũng không phải là một câu chuyện chê cười khiến cho
người khác chán nản, mà nguyên nhân chủ yếu chính là hiện tại bên ngoài
tiền tuyến vấn còn đang đánh giặc. Quân đội Đế Quốc đã ở bên trong dãy
ngân hà đã vững vàng trụ vững lại rồi, bất cứ thời khắc nào cũng có khả
năng hướng về phía Quân viễn chinh Liên Bang mà khởi xướng công kích trí mạng. Vào cái thời điểm mấu chốt như thế này, Liên Bang căn bản cần
phải ổn định, tình thế cần phải được khống chế vững vàng, ít nhất không
thể nào bởi vì một mình hắn mà khiến cho xuất hiện trạng thái đáng sợ là bên trong Liên Bang trở thành một thế giới không có quyền lực chân
chính được. Nếu như Chính phủ Liên Bang bởi vì những cái chân tướng sự
thật này mà sụp đổ, như vậy thì bộ đội Liên Bang tại tiền tuyến sẽ phải
làm sao bây giờ? Sẽ có bao nhiêu người sẽ chết đây?
Ngày đó ở bên trong quán cà phê vắng vẻ bên lề đường, Chủ biên Bob đã từng nói cho
Hứa Nhạc biết một tin tức, thông qua con đường tình báo riêng có cả tòa
soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, trong một trận địa nào đó tại tiền
tuyến, Quân đội Liên Bang đã gặp phải một hồi đả kích vô cùng trầm
trọng, khiến cho đám quan binh của Quân đội Liên Bang bị tổn thất thảm
trọng.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với công tác phối trí
hỏa lực của Quân đội Liên Bang cùng với hỏa lực tương quan bên phương
diện Đế Quốc mà hắn đã từng điều tra ra được, Hứa Nhạc cũng không cho
rằng một hồi thất bại trong một tràng chiến dịch cho dù có thảm trọng
đến như thế nào đi chăng nữa, thì sẽ mang đến một kết quả đáng sợ cho
hồi chiến đấu tại tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, nhưng mà dựa vào
sắc mặt ủ dột của Chủ biên Bob khi nói ra cái tin tức này, khiến cho
trong lòng hắn dâng lên một sự tưởng tượng cực kỳ bi quan. Chỉ là, hắn
có năng lực làm được những cái gì cơ chứ?
Hắn thỉnh thoảng lại đi lên mặt đất, ở bên trong những khu chợ đêm cũ nát hẻo lánh nào đó trong Đặc khu Thủ Đô mua một chút rau dưa cùng với trái cây, cải thiện một
chút bữa ăn hàng ngày của mình. Hắn cũng ở trên mặt đất tìm mua một chút những bộ sách tiểu thuyết nổi tiếng trong nhà sách, nhằm thỏa mãn một
chút những khuyết điểm tâm lý thời thơ ấu không có cơ hội được đọc sách
nhiều của chính mình. Hắn giống như là một người dân thành thị hoàn toàn bình thường trong Đặc khu Thủ Đô, thỉnh thoảng đi dạo bên trong những
con phố nhỏ, ở trên những lề đường dưới ánh hoàng hôn trầm mặc xem những bộ phim truyền hình, hoặc là những báo chí điện tử trên những màn hình
TV công cộng khổng lồ trên những con đường lớn…
Trong cái góc nhỏ trên đỉnh của con đường cống ngầm u ám sâu thật sâu bên dưới lòng đất,
Hứa Nhạc mặc dù đang trong kiếp sống đào vong, thế nhưng lại lâm thời
kiếm ở đâu đó ra được một cái tủ lạnh mini kiểu thức khá cũ, một mấy cái màn hình TV được hắn sửa chữa lại, biến thành một cái màn hình lớn gắn
chìm lên trên tường, thậm chí hắn còn thuận tay kéo ra cả một hệ thống
dàn âm thanh nổi nữa, một cái giường nhỏ cố định cùng mới một cái ghế sô pha êm ái… Tất cả những thứ này càng nhìn càng cảm thấy giống như là
một gian nhà ấm cúm sâu bên dưới lòng đất. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng sẽ ở
trong này sinh sống cả cuộc đời này hay sao? Hay là nói hắn chính là
đang chờ đợi những chuyện gì đó chuẩn bị phát sinh?
Một ngày nào
đó, khi mà những món cá tươi được đông cứng bên trong tủ lạnh đã hoàn
toàn biến thành những thứ nguyên liệu nấu ăn mềm mại thơm nồng bên trong nồi nước lèo, cuối cùng thì biến thành những thứ mỹ vị chui tọt vào
trong bụng hắn, trở thành những luồng năng lượng cung cấp cho hắn, thì
Hứa Nhạc có chút hài lòng, đưa tay lên gãi gãi một chút mái tóc hơi ngứa ngáy trên đầu mình, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bầu trời trên đầu, thì thào tự mình lẩm bẩm:
- Hôm nay có lẽ là nên ra ngoài mua chút bổ sung rồi nhỉ?
o0o
Cặp đồng tử đỏ rực bên trong cặp mắt nhỏ ti hí bị cố tình sơn phết ở bên
ngoài cánh cửa hợp kim nặng nề kia đến ngày hôm nay sớm đã khô rồi. Một
vài giọt nước sơn màu đỏ tươm ra một chút, giống hệt như là những giọt
nước mắt bằng máu tươi, khiến cho kẻ khác phải khắc sâu ấn tượng. Cái
biệt đội hành động mệnh danh là Cặp Mắt Ti Hí do các ban ngành khác nhau của Chính phủ Liên Bang tập hợp lại thành kia, đã ở bên trong tràng
kiến trúc này không ngừng công tác hơn mười mấy ngày trời rồi.
Chi biệt đội hành động này mãi vẫn luôn không hướng về phía Tổng thống tiên sinh đang thấp thỏm bên trong Dinh thự Tổng Thống phát ra bất cứ tin
tức tích cực nào cả, nhưng mà bọn họ lại phi thường rõ ràng tất cả những cái thòng lọng đen ngòm mà bọn họ có trong tay toàn bộ đều đã lặng lẽ
không một tiếng động trang bị tại tất cả mọi cửa thông đạo ra vào của hệ thống đường ống cống ngầm trong lòng nước của Đặc khu Thủ Đô Liên Bang
rồi, chỉ chờ đợi đến thời khắc cuối cùng thì rút mạnh lại, đem con thú
mình muốn săn đón kia vô tình xâm nhập vào cái thòng lọng màu đen kia,
hoàn toàn bóp chết.
Gã nhân viên liên lạc đang ngồi trong gian
phòng bên cạnh, rất nhanh gõ mạnh lên cái bàn phiếm điện tử thể thức cũ, sớm đã không còn bất cứ người nào sử dụng nữa rồi, rất nhanh mô phỏng
thành các sóng điện tử tín hiệu vô tuyến, xuyên qua cánh cửa sổ được mở
lớn trước mặt của bọn họ, hướng về vô số các tiểu tổ đuổi bắt trong khu
thành thị phương xa ngoài kia mà phát đi tin tức…
Thứ mà Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lựa chọn để mà sử dụng chính là hệ thống mật mã nguyên
thủy nhất, giống hệt như là những thủ đoạn chơi đùa khi mà những thứ
động vật có vú thời thơ ấu hay chơi đùa vậy, cần phải có sự trao đổi ánh mắt trực tiếp đơn giản mà thú vị nhất giữa người với người vậy. Còn về
phần cái giai đoạn mấu chốt nhất khi đưa ra những kết luận của các tin
tức trinh thám gửi về, bọn họ lại hoàn toàn bỏ qua những công cụ tính
toán cao cấp, sử dụng những cái công tác phiền phức dài dòng do những
hiện thống máy tính xách tay cơ bản nhất cùng với dùng bút máy tính
toán, hơn nữa bọn họ làm lại vô cùng cam tâm tình nguyện, cảm xúc vô
cùng tốt.
Liền đúng như những gì mà Bối Đức Mạn đã từng nói qua
với mọi người bọn họ vậy, đây là một hồi chiến tranh hoàn toàn nguyên
thủy nhất. Nghĩ muốn phải bắt được hoặc là giết chết cái gã nam nhân có
cặp mắt ti hí kia, bọn họ cần phải cần sử dụng đến những thủ đoạn hợp
tác nguyên thủy nhất cùng với thủ đoạn liệp sát nguyên thủy nhất.
- Ô ha ha!
Một gã đội viên đang giương mắt nhìn chằm chằm về phía hệ thống phân biệt
nhân dạng ở trước mặt mình, mặc dù đã tiến hành qua ba lượt tiến hành
thanh lọc số liệu phân tích, nhưng lại vẫn như cũ còn sáng lên ánh đèn
liên hồi, cặp lông mày không ngừng nhướng lên vô cùng kích động, cao
giọng kêu la vô cùng hưng phấn:
- Tôi đã từng nói qua rồi, hắn nhất định là sẽ từ chỗ này đi ra mà!
Đám đội viên của chi biệt đội đặc thù Cặp Mắt Ti Hí kia rất nhanh phóng lại vây quanh hắn, sau đó nhìn chằm chằm vào hình ảnh cái người mơ mơ hồ hồ đang xuất hiện trên màn hình trước mặt kia, ai nấy cũng đều hưng phấn
đến mức khó mà tin nổi. Còn về phần cái gã viên chức phụ trách công tác
tiến hành câu thông giữa các chi bộ đội tác chiến của biệt đội, thì lại
là sau khi nhận được sự cho phép trực tiếp của thượng cấp mình, liền sử
dụng loại thủ đoạn nguyên thủy nhất kia, một phen dùng tốc độ nhanh
chóng nhất đem tin tức này truyền ra ngoài.
- Mọi người có ai quên cái câu đố vào buổi tối ngày hôm qua hay không?
Gã Giáo sư tâm lý học kia chợt nở nụ cười nói:
- Tôi cũng mãi luôn kiên trì cho rằng Thượng tá Hứa Nhạc khẳng định là sẽ dựa theo con đường xe điện ngầm này mà đi ra ngoài mà. Bởi vì rất rõ
ràng rằng, hắn thật sự rất thích món cá Hồng Phúc Ba Văn đặc sản của Nam Khoa Châu này. Mà nếu như các người có người nào chú ý đến loại nhãn
hiệu đặc sản này mà nói, vậy thì toàn bộ Đặc khu Thủ Đô này, cũng chỉ có cái siêu thị này mới có bán loại cá này mà thôi.
Đám đội viên
biệt đội nhất thời phát ra thanh âm thổn thức không thôi, cũng đều tán
thưởng là những chi tiết sẽ quyết định hết thảy mọi thứ, quả nhiên là
đặt ở bất cứ thời điểm nào thì cũng sẽ không có chút sai lầm nào cả…
- Nói cho các vị biết một cái tin tức tốt mới nhất đây. Tiểu tổ hoạch
định chiến thuật đã đồng ý thông qua lời thỉnh cầu của Biệt đội Cặp Mắt
Ti Hí chúng ta rồi, nếu như lần này có thể bắt được hoặc giết chết được
hoàn toàn mục tiêu, vậy thì ngoại trừ việc tất cả các người đều được thả tự do ra, còn sẽ nhận được sự cảm kích của toàn bộ Liên Bang này.
Một gã quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang rất nhanh tiến lại, quan sát
một chút màn hình của cái máy tính xách tay nằm trước mặt gã đội viên
phụ trách công tác xác nhận thân ảnh, biểu tình cực kỳ âm trầm, nói:
- Hiện tại vấn đề chính là, dựa theo con đường từ siêu thị kia quay trở
về lối vào hệ thống cống thoát nước ngầm gần nhất cần có thời gian mười
bốn phút đồng hồ, nhưng mà không biết nổi cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cần bao nhiêu thời gian để xác nhận rằng chúng ta đã phát hiện ra
hắn, hơn nữa lại còn đang chuẩn bị tiến hành công kích nhằm vào hắn?
- Toàn bộ tòa nhà đại lâu này sớm đã tiến hành che chắn tin tức sóng điện tử toàn diện rồi, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cho dù mãi vẫn
luôn chú ý theo dõi chúng ta đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng từ bên trong Biệt đội đạt được bất cứ tin tức gì cả. Hiện tại vấn đề trọng điểm mà chúng ta cần phải quan tâm đến chính là, trong quá trình truyền tải mệnh lệnh thư sát Thượng tá Hứa Nhạc từ chỗ tổng bộ cho đên các
tiểu tổ chiến đấu gần mục tiêu nhất, sẽ có bao nhiêu tin tức bị thất
thoát ra ngoài, từ đó khiến cho tin tức bị tiết lộ. Cái phương vị của
tiểu tổ chiến đấu cụ thể chấp hành nhiệm vụ thư sát kia, sẽ mất bao
nhiêu thời gian sau khi tin tức bị thất thoát ra ngoài, sẽ bị cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang kia phát hiện ra, từ đó cung cấp tin tức nguy
hiểm đến cho Thượng tá Hứa Nhạc.
- hẳng qua là căn cứ vào sự tính toán của tôi, sự thất thoát tin tức ra ngoài, hoặc là nói sự đổ vỡ tin
tức này, tuy rằng không thể nào tránh khỏi được, nhưng mà sau khi cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia bắt được tin tức đó, sau đó tiến hành
phân tích tin tức, tiếp theo thời gian để tiến hành truyền tải tin tức
đến chỗ của đối tương, sẽ không nhanh hơn so với chúng ta đâu!
Bối Đức Mạn từ đầu đã ngồi tại một góc khuất trong phòng, mãi vẫn luôn
không mở miệng nói tiếng nào, lúc này đột nhiên chợt có chút điên khùng
khoái hoạt mà cười lớn lên một trận. Nhưng mà không ai có thể nhìn thấy
rõ ràng được bên trong nụ cười của hắn đang cất giấu một sự hưng phấn
cực độ nào đó. Đối với gã cựu viên chức của Cục Hiến Chương đã từng đi
cửa sau quá nhiều như hắn mà nói, một tên gia hỏa giống như là Hứa Nhạc
vậy, căn bản không cần phải tiêu phí một chút tâm trí nào cả, lại có thể nhận được sự trợ giúp vô biên vô hạn của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, không hề nghi ngờ gì chính là một gã thiên kiêu chi tử khiến
cho kẻ khác phải ghét cay ghét đắng nhất. Cái tên gia hỏa này càng chết
sớm càng khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc hơn.
Hắn đứng thẳng
người lên, nhìn một vòng đám đồng sự của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang
đứng ngồi lố nhố bên trong bòng, dang ra hai tay, bộ dáng vô tội, nhướng nhẹ cặp mày lên một chút, nói:
- Vậy thì chúng ta còn chờ cái gì nữa đây? Mau mau giết chết hắn đi chứ?
o0o
Hứa Nhạc vừa mới từ trong siêu thị đi ra, mấy đầu ngón tay đang nhẹ nhàng
móc vào trong mấy cái túi xách nilon chứa đầy những con cá tươi mập mạp, đầu đội mũ lớn cùng với kính râm che kỹ trên mặt. Hắn chậm rãi bình
thản đi dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng không khỏi có chút thất thần
nhàn nhạt. Liên tưởng đến những nội dung bên trong quyển sách tiểu
thuyết về cuộc sống thời thượng mà hắn vừa mới xem qua gần đây, hắn phát hiện ra rằng hóa ra chính bản thân mình đang trong quá trình chạy trốn
trối chết, thế nhưng lại vẫn như cũ có thói quen đối với một cuộc sống
tương đối chất lượng như thế này. Cái cuộc sống như thế này đã hoàn toàn cách xa cái cuộc sống nằm trong sự nhận tri của một gã cô nhi con thợ
mỏ đáng thương năm xưa trên Tinh cầu Đông Lâm rồi, đã tiến nhập vào giai đoạn của giai cấp trung tầng trong Liên Bang.
Ở dưới ánh dương
quang chiếu rọi vô cùng sáng lạn tốt đẹp, thậm chí có chút sáng lạn tốt
đẹp quá mức, khiến cho những người hành tẩu đi lại trên đường cũng cảm
thấy có chút nóng bức. Hứa Nhạc ở trên một con phố trung bình nào đó bên trong Đặc khu Thủ Đô chậm rãi trầm mặc di chuyển, hướng về phía một
trạm xe điện ngầm nào đó ở phương hướng Tây Nam thủ đô mà đi đến. Trong
tay hắn đang xách theo mấy bọc xốp chứa những con cá Hồng Phúc Ba Văn
tươi ngon, cùng với một túi nhu yếu phẩm, còn có cả một bọc xốp nặng
trịch những trái cây vừa mới mua được tại siêu thị. Những cái túi nặng
trịch khiến cho cánh tay phải bên dưới áo khoác của hắn cũng phải kéo
thẳng đứng xuống dưới.
Phía trước hắn không xa có một cái bồn
nước, bên trong bồn nước chứa ba khối đá vuông bức vô cùng thú vị. Phân
nửa thân của ba khối đá kia chìm xuống bên dưới mớ nước trong vắt, nhìn
qua vô cùng mát mẻ. Bước qua khỏi cái bồn nước với ba cái tảng đá này,
dẫm lên trên mặt đường xi măng trắng tinh đã bị ánh thái dương chiếu rọi đến mức khô quắt lại, sau đó lại xuyên qua một cái quảng trường lớn đầy những quầy hàng nhỏ kia, băng qua một cái thương xá lớn nữa, liền có
thể đi đến được trạm xe điện ngầm mục tiêu của hắn.
Nhưng mà khi
hắn đi bên dưới mái hiên nhà chìa ra khá xa bên lề đường, chuẩn bị đi
ngang qua cái bồn nước lớn kia, liếc nhìn xuống ba khối tảng đá lớn đang chìm trong mớ nước trong vắt, nhìn xuống ánh thái dương đang phản chiếu dưới mặt nước ngay bên cạnh những tảng đá vuông vức kia, cặp mày thô
dày lộ ra bên dưới cặp kính râm trên mặt của Hứa Nhạc chợt nhăn tít lại
một trận. Hắn đột nhiên dừng cước bộ lại, không tiếp tục tiến tới nữa.
o0o
- Mục tiêu đã dừng lại cước bộ rồi!
Trên sân thượng của một tòa thương xá cao ba mươi tầng lầu bên cạnh cái
quảng trường lớn xa xa đằng kia, một gã tay súng bắn tỉa tinh nhuệ của
Quân đội Liên Bang, thông qua cái ống nhòm quang học quân dụng nhìn
xuống cái bồn nước lớn với ba khối đá tảng cách xa hắn hơn một ngàn
thước kia, nhìn chằm chằm vào ba khối đá tảng phủ đầy rêu xanh bên trong cái bồn nước, còn có cái mũi chân lộ ra khỏi mái hiên nhà bên trong
bóng râm, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một người phản chiếu bên dưới
cái hồ nước, trầm giọng thông báo cho đồng đội phía sau lưng mình:
- Không xác định được có phải là hắn đã phát hiện ra cái gì hay không, nhưng mà hắn cũng không có tiếp tục đi tới nữa.
Hơn mười giây đồng hồ sau đó, gã súng bắn tỉa kia sau khi chăm chú quan sát những hình ảnh xuất hiện bên trong cái ống nhòm viễn vọng quang học
trên tay mình, khẽ nhíu mày thông báo:
- Chú ý, hành động ngắm bắn lần này đã thất bại, mục tiêu đã lùi vào bên trong bóng khuất, không có khả năng quan sát được nữa!
o0o
Những lời nói này đang vô cùng rõ ràng vang lên bên trong gian phòng chỉ huy
tổng bộ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia. Ánh mắt của gã Bối Đức Mạn khẽ
nheo lại một chút, nở nụ cười vô cùng khoái hoạt, nhìn đám đồng sự đang
tràn ngập vẻ thất vọng ngồi ở đằng kia, quơ quơ cánh tay, nói:
-
Thế nào? Tôi đã nói trước với mọi người rồi, chỉ cần có công tác liên hệ từ xa, như vậy khẳng định sẽ không thể nào tránh thoát khỏi ánh mắt cú
vọ của lão già kia được. Cho nên các người hẳn là phải cảm kích cái kế
hoạch nhắm bắn thứ hai mà tôi đã hoạch định ra cho các người.
Bên trong phòng nhất thời là một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, sau đó liền vang
lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngừng. Ngoại trừ gã Trần Nhất Giang
lúc này đang gãi gãi đầu nghi hoặc ngồi ở một góc phòng, tỏ vẻ không
đồng ý đối với lời nói này. Cái phương án ngắm bắn thứ hai mà chi Biệt
đội Cặp Mắt Ti Hí này tuyển chọn sử dụng kia, trên thực tế còn có một
cái tên càng chính xác hơn rất nhiều, đó chính là: Phương án Chăn dê!
Đám người bên trong Biệt đội Cặp Mắt Ti Hi một phen đem tất cả những công
tác phán đoán về lộ tuyến di chuyển mà Hứa Nhạc có thể sẽ đi qua, thông
qua những phương pháp nguyên thủy nhất, thủ công nhất, giao lại trong
tay các tiểu tổ chiến đấu tinh nhuệ nhất của Quân đội Liên Bang, sau đó
cũng không bao giờ tiến hành bất cứ công tác liên hệ, bất cứ sự điều
chỉnh dữ liệu, bất cứ sự thay đổi phân tích gì nữa, cứ như vậy mà tùy
tiện để mặc cho các chi tiểu đội chiến đấu kia tự mình quyết định thời
cơ nhắm bắn nào thích hợp nhất, nói chính xác là Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí
chỉ đảm nhiệm vai trò phân tích, ngoài ra chẳng làm gì nữa cả.
Đồng dạng với cái nguyên lý này, ở bên trong các tòa nhà đại lâu lớn bên
trong Đặc khu Thủ Đô, các tay súng bắn tỉa mang theo những khẩu súng đã
được tiến hành cải tiến, trải qua quá trình cải trang đặc thù, ở dưới sự theo dõi của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, ngụy trang thành các tay
súng bắn tỉa dân chúng bình thường, trà trộn vào trong các khu dân cư.
Sau khi thu nhận được những tin tức tình báo mới nhất từ bên phía Tổng
bộ, bọn họ sẽ ngay lập tức cắt đứt bất cứ sự liên hệ nào đối với bên
ngoài, trở thành những tay sát thủ đáng sợ nhất ẩn nấp bên trong đám
đông biển người trong Đặc khu Thủ Đô.
Liền đúng vào lúc này, đã
có ít nhất bốn khẩu súng trường nhắm bắn cự ly xa hỏa lực cực mạnh, đã
chậm rãi di chuyển băng xuyên qua những khối tảng đá ẩm ướt phủ đầy rêu
xanh bên trong cái bồn nước lớn kia, theo hướng đi của Hứa Nhạc, thả
nhanh cước bộ, lặng lẽ không một tiếng động tiến nhập vào bên trong bóng râm. Ngay sau đó, liền có những thanh âm tử vong vang vọng nhất thời
vang lên.