Gian Khách

Quyển 4 - Chương 166: Cái chết vô cùng khờ dại




- Động cơ, kết quả, công bình, chính nghĩa…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng cay mày lại, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nói:

- Ngay trước khi ta hạ quyết định tiến hành đặc xá cho cậu, Thai phu nhân đã kịch liệt muốn giết chết cậu, Gia chủ Lợi Gia cũng muốn giết cậu, thậm chí ngay cả hai vị Phó Pháp quan bên trong Tòa án Tối cao cũng tỏ vẻ không muốn ta đặc xá cho cậu. Cậu cho rằng tại thời điểm đó, sự công bằng cùng với chính nghĩa bên trong Liên Bang là nằm ở chỗ nào?

- Tổng thống tiên sinh, ngài chính là nhà hùng biện xuất sắc nhất trong toàn bộ Liên Bang này, tôi không có hy vọng xa vời có thể bằng vài lời nói suông mà thuyết phục được ngài cái gì. Tôi chỉ là hy vọng có thể tự thuyết phục chính bản thân tôi mà thôi…

Thoáng tạm dừng trong chốc lát, Hứa Nhạc tiếp tục nói:

- Buổi tối ngày hôm nay tôi đã đặc biệt nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí so với bình thường, trong vòng một tháng trời tôi cũng không nói nhiều bằng ngày hôm nay, xem như là buổi tán gẫu đến đây là kết thúc đi.

Tuy là nói rằng buổi tán gẫu đến đây là kết thúc, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại khẽ nhăn mày một cái, tiếp tục mở miệng. Hắn nhìn về phía mấy người đang đứng phía sau bức tường thủy tinh trong suốt trước mặt, có chút cảm khái, nói:

- Tôi vốn dĩ chuẩn bị kết hôn, nhưng mà xem trong trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cũng không có khả năng kết hôn rồi. Cũng có khả năng là cả đời này của ta cũng không có cách nào tiến hành kết hôn cả. Thật sự là có điểm mất mác a!

Hắn quay sang nhìn Lý Tại Đạo, mở miệng hỏi:

- Nếu như phụ thân ông nhìn thấy sẽ có suy nghĩ như thế nào? Nếu như là con trai của ông nhìn thấy ông như hiện tại, sẽ có suy nghĩ như thế nào?

Hắn mang theo một tia tình cảm vô cùng phức tạp, quay sang nhìn Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nhẹ giọng hỏi:

- Ông đến tột cùng có biết Kiều Trì Tạp Lâm là ai hay không?

- Tràng cảnh như thế này rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến một hồi gặp mặt thăm nuôi ở trong tù a…

Hứa Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve một chút bức tường thủy tinh trong suốt ở trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Chỉ là tôi tạm thời không thể xác định được, đến tột cùng thì tôi là tù phạm, hay là các người mới là những tù phạm đây.

Cuối cùng hắn mới bình thản, nói:

- Hiện tại các người đã có thể nổ súng rồi.

o0o

Cái điện thoại tuyệt mật bên trong phòng quyết sách quan trọng nhất của Dinh thự Tổng Thống vào lúc này đột nhiên vang lên. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cầm ống nghe lên, trầm mặc im lặng lắng nghe. Trong mơ hồ có thể nghe được những từ ngữ như là quyền hạn thuộc danh sách cấp độ 2 gì đó, xem ra cú điện thoại này hẳn đến từ phía Cục Hiến Chương.

Sau khi cắt đứt điện thoại, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng im lặng nhìn về phía Hứa Nhạc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới đột nhiên mở miệng, nói:

- Ta vốn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xử quyết cậu tại đương trường… Chính phủ Liên Bang sẽ lấy danh nghĩa truy bắt tội phạm truy nã mà bắt cậu, hơn nữa sẽ tiến hành xét xử công khai…

- Cái mệnh lệnh hành động truy bắt tại Hà Tây Châu năm đó giữa Cục Hiến Chương Liên Bang cùng với Quân khu Tây Lâm mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có mệnh lệnh đình chỉ tiến hành. Hơn nữa hẳn là cậu vẫn chưa quên rằng, cái lệnh truy nã của cậu, bởi vì sự ra mặt của Nguyên soái đại nhân, cho nên ta còn chưa có kịp phát ra lệnh đặc xá chính thức…

o0o

Theo một mệnh lệnh trầm mặc không một tiếng động nào đó, đám quân nhân sĩ quan đặc chủng tinh nhuệ đã trầm mặc khẩn trương đợi mệnh lệnh một khoảng thời gian khá dài dọc theo hai bên hành lang lầu hai của Dinh thự Tổng Thống cùng với ngoài bãi cỏ bên ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng bắt đầu hành động. Bọn họ dùng khoảng thời gian ngắn nhất liền phá vỡ đi hai cánh cửa gỗ sớm đã được liệt vào hiện vật lịch sử thông giữa hành lang và văn phòng làm việc.

Oanh một tiếng vang lên, đám quân nhân sĩ quan bưng theo những khẩu súng ống hỏa lực cực mạnh dùng tốc độ cực nhanh phóng vọt vào, đầu ngón tay vô cùng khẩn trương đặt ngay lên trên cò súng có chút lạnh lẽo, những họng súng đen ngòm không hề rời khỏi thân thể của Hứa Nhạc dù chỉ trong một cái chớp mắt.

Mà ở trong suốt cái quá trình này, Hứa Nhạc lại bình tĩnh một cách vô cùng thần kỳ. Hắn căn bản không hề làm ra bất cứ những động tác chống cự hoặc là có ý đồ chống cự nào cả. Bởi vì hắn biết, chỉ cần chính mình tạo ra bất cứ một hành động nào khiến cho đám binh lính này hoài nghi, bọn họ tuyệt đối sẽ không một chút do dự nào mà phóng ra những viên đạn dày đặc bên trong những khẩu súng kia. Mà với cự ly gần như thế này, cơ thể hắn cho dù có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, căn bản cũng không có khả năng không bị đục ra vài lỗ thủng nào đó…

Đám người đứng phía sau bức tường thủy tinh trong suốt kia chính là đang chờ đợi hắn làm ra phản kháng gì đó, bởi vì Chính phủ Liên Bang cần có một lý do để trực tiếp bắn chết hắn, như vậy hắn làm sao lại nguyện ý cấp cho đối phương một lý do chính đáng đây?

Hứa Nhạc trầm mặc giơ thẳng hai tay ra hai bên, tùy tiện để cho đám bộ đội đặc chủng tinh nhuệ kia phóng vọt đến trước mặt mình, chụp nhanh lấy hai cánh tay của hắn, gắn lên trên đó hai hệ thống cố định bằng hợp kim siêu cường vào trong hai cổ tay. Chỗ mắt cá nhân của hắn thì lại ghép chặt với nhau bằng loại còng kim loại định vị đặc chế nặng đến cả trăm ký, sau đó biến thân thể của hắn giống hệt như loại bánh chưng đặc sản của Tinh cầu S3 vậy, bị tầng tầng trói chặt vào trong một cái khung kim loại đặc chế.

Khung cố định kim loại đặc chế kia bao gồm một phiến kim loại đặc ruột dựng thẳng, một phiến kim loại đặc ruột hoành ngang, giống hệt như một cái chữ thập. Nguyên một cái khung cố định lạnh như băng mà vô cùng tráng kiện gắt gao siết chặt thân thể hắn dựa thẳng vào trong đó. Bởi vì những động tác buộc chặt vô cùng nhanh chóng mà đặc biệt thô bạo của đám bộ đội đặc chủng, khiến cho phần lưng dày rộng của Hứa Nhạc tiếp xúc với phiến kim loại kia nghiến chặt lại với nhau, truyền đến cảm giác đau đớn nhàn nhạt. Nhưng mà cũng chính bởi vì những cái động tác nghiến chặt đó, đã thành công khiến cho tư thế của hắn có vẻ càng thêm cao ngất hơn một chút, phần cằm cũng ngẩng lên rất cao.

Sau khi trải qua ba lượt người cẩn cẩn thận thận tiến hành kiểm tra lại, xác nhận những hệ thống cố định hợp kim siêu cường gắn chặt cổ tay vào trong hai phiến kim loại hợp kim đặc ruột, cùng với còng kim loại định vị nặng nề dưới chân, hoàn toàn đủ để khiến cho một con quái vật thời kỳ tiền sử cũng không có khả năng xê xích lấy một phân, những gã bộ đội đặc chủng tinh nhuệ đến từ Doanh đoàn I Sư đoàn Cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô rốt cuộc cũng thả lỏng thân thể, thở ra một ngụm hơi lạnh. Cái bầu không khí quỷ dị mà khẩn trương bên trong văn phòng làm việc của Tổng thống rốt cuộc cũng có thể phai nhạt đi một chút.

Quân đội Liên Bang chính là một cái địa phương tuyệt đối tôn trọng đối với cường giả. Trong mấy năm gần đây, mọi quân nhân sĩ quan bên trong Quân đội cũng đều biết rất rõ ràng, hai người chân chính mạnh nhất bên trong thế hệ thanh niên trẻ tuổi của Quân đội chính là Hứa Nhạc cùng với Lý Phong. Nhất là kể từ sau khi Hứa Nhạc đột kích bất ngờ thẳng vào lãnh thổ Đế Quốc, rồi lại có thể bình an trở về, thanh danh của hắn ở bên trong Quân đội có thể nói là cực kỳ vang dội. Những gã quân nhân xuất thân từ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ này bình thường có thể vô cùng kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, nhưng mà hiện tại đang đối diện với Hứa Nhạc, lại căn bản không có bất cứ một chút tự tin kiêu ngạo nào cả. Bọn họ sâu tận đáy lòng vẫn luôn luôn cực kỳ cảnh giác, thậm chí là cực kỳ kính sợ, khẩn trương cùng với lo lắng. Nếu như hắn thật sự bạo phát tiến hành phản kháng, căn bản phải chết bao nhiêu người mới có thể chân chính khiến cho trong căn phòng này bình tĩnh lại đây?

Trong toàn bộ cái quá trình này, Hứa Nhạc căn bản không hề có chút phản ứng gì, thậm chí không hề chủ động làm ra bất cứ động tác khác thường nào cả. Nhưng mà đám bộ đội đặc chủng tinh nhệ kia lại vô cùng khẩn trương, mặc dù không có chiến đấu gì, thế nhưng lại giống như là vừa mới trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ gian nan vậy. Bọn họ mặc dù biểu tình bề ngoài miễn cưỡng bảo trì sự bình tĩnh, thế nhưng bộ quân phục tác chiến đã sớm ướt đẫm một mảnh mồ hôi rồi.

Ngay trước khi bị đẩy rời khỏi phiến cánh cửa đã bị hư tổn vô cùng nghiêm trọng của căn văn phòng làm việc kia, Hứa Nhạc đang bị trói buộc một cách cực kỳ gắt gao trên cái khung kim loại chữ thập cố định kia chợt khẽ nheo mắt lại một chút, khóe mắt liếc nhìn một cái về phía tách trà hoa lài đã sớm nguội lạnh đặt trên cái bàn làm việc đằng kia, hướng về phía bên kia bức tường thủy tinh trong suốt hỏi một câu:

- Trong chén trà này có hạ độc hay không?

Kể từ sau đêm trước từ chỗ của Trương Tiểu Manh biết được chi tiết nguyên nhân vì sao Thi Thanh Hải gặp phải chuyện không may, hắn cũng vô cùng cẩn thận không bao giờ uống qua một giọt chất lỏng nào mà chính mình chưa có tiến hành xử lý cẩn thận qua. Cho nên cái tách trà hoa lài này, mặc dù là do đích thân Tổng thống tiên sinh pha cho, nhưng hắn ngay cả một hớp cũng không có uống. Giờ phút này chính là hắn vô cùng kỳ diệu, muốn biết đáp án từ trong miệng của Tổng thống tiên sinh.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng cau mày lại, sâu bên trong ánh mắt trầm lặng của ông ta toát ra một tia mỏi mệt cùng với thất vọng, cũng không có trả lời câu hỏi này của Hứa Nhạc.

Bởi vì sự trầm mặc của ông ta, ánh mắt Hứa Nhạc thoáng nheo lại, sâu bên trong ánh mắt cũng toát ra một tia mỏi mệt cùng với thất vọng nhàn nhạt.

o0o

Trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ quyền hạn cao nhất gắn trên bàn làm việc trong văn phòng mãi vẫn luôn không gián đoạn những thanh âm báo cáo tình hình trực tiếp truyền về:

- Hứa Nhạc đá bị áp giải ra đến hành lang…

- Đã đi xuống dưới lầu…

- Đã chuyển ra đến bãi cỏ…

- Đã bị áp giải vào trong một chiếc xe Thiết giáp đặc chủng cải trang thành xe dân dụng…

- Đã thành công chuyển giao Hứa Nhạc sang cho đám Sư đoàn Thiết giáp 7 đang đóng quân tại phía Tây sườn của Quảng trường Hiến Chương…

Cái bức tường thủy tinh cường độ cao trong suốt ngăn cách giữa văn phòng làm việc cùng với phòng cơ yếu kia đã sớm được thu hồi vào bên trong kết cấu ngầm của tầng kiến trúc. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Tướng quân Lý Tại Đạo cùng với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang trầm mặc lắng nghe những thanh âm báo cáo đang phát ra từ trên bàn làm việc trong văn phòng. Một lát sau đó, Lý Tại Đạo mới khẽ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía gương mặt ngăm đen mà mệt mỏi của Tổng thống tiên sinh phía sau bàn làm việc.

- Tại Đạo, ta biết là cậu đang định nói cái gì…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu mày lại, nói:

- Người trẻ tuổi này cũng không phải là một gã quân nhân bình thường, hắn ta chính là người nối nghiệp do đích thân Nguyên soái đại nhân lựa chọn, chính là nhân đại anh hùng trong cảm nhận của dân chúng Liên Bang. Hắn không phải là một người bình thường, cậu không có khả năng liền cứ như vậy mà tùy hiện một phen đem hắn giết chết ngay tại đương trường.

Tướng quân Lý Tại Đạo thoáng nhíu mày lại, chuẩn bị đưa ra ý kiến phản đối của bản thân mình.

Đột nhiên Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đưa tay lên ngăn cản ông ta nói tiếp, dùng thanh âm mệt mỏi tiếp tục trầm giọng giải thích:

- Nếu như hắn cứ như vậy mà chết đi, chẳng lẽ cậu cũng không lo lắng rằng rất nhiều những chiến sĩ bên trong Quân đội sẽ vì vậy mà nổi lên sự khả nghi, sẽ thất vọng cùng với đau khổ hay sao?

- Hơn nữa cũng bởi vì chuyện tình tại Tòa nhà Nghị Viện cùng với Lai Khắc, khiến cho đám Gia tộc kia đã bắt đầu cảnh giác đối với chúng ta. Nếu như Hứa Nhạc thật sự chết một cách không minh bạch, như vậy thì Thai phu nhân cùng với đám lão nhân cổ hủ giống như là Lợi Duyến Cung vậy, khẳng định sẽ xem đây như là một lời tuyên chiến từ phía chúng ta, từ đó làm ra những chuyện tình mà chúng ta không muốn nhìn thấy…

- Điều quan trọng nhất chính là…

Tổng thống tiên sinh nhất thời đứng thẳng lên, khẽ cúi đầu xuống, sửa sang một chút lại cái cà vạt ngay dưới cổ của mình, bình tĩnh nói:

- Vừa rồi ngay trước khi bắt đầu hành động, ta đã nhận được một cú điện thoại từ bên phía Thôi Cục trưởng, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã làm ra một lời cảnh cáo an toàn theo danh sách cấp độ 2, mà đối tượng cảnh cáo lại trực tiếp nhằm thẳng vào… Hứa Nhạc.

Ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi khẽ nheo lại một chút, nói:

- Đây đúng chính là vấn đề quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I mà cậu mãi vẫn luôn một mực tiến hành điều tra. Ta một mực vẫn mãi luôn nghĩ rằng, nếu như cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã cho rằng Hứa Nhạc quan trọng đối với Liên Bang như thế, vậy thì nếu như chúng ta tùy tiện chấm dứt tính mạng của hắn như vậy, thật sự chính là không chút có trách nhiệm đối với Liên Bang.

Tướng quân Lý Tại Đạo thoáng im lặng trầm mặc tự hỏi một lát, sau đó mới mỉm cười lắc lắc đầu mấy cái, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, cuối cùng mới cùng với Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi xoay người rời khỏi văn phòng làm việc của Tổng thống.

Hai phiến cửa gỗ sang quý nối liền giữa văn phòng làm việc cùng với hành lang, vừa rồi đã bị Hứa Nhạc dùng thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp tiến hành khóa chặt lại, quả nhiên đã vô cùng cường hãn khóa cánh cửa vô cùng chặt chẽ, căn bản không thể nào mở ra được, thế nhưng hắn lại không có biện pháp ngăn cản đám bộ đội đặc chủng trực tiếp phá vỡ cánh cửa thành một cái động khẩu khổng lồ…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngồi ngay phía sau bàn làm việc trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào những gì còn sót lại của hai cánh cửa gỗ còn dính lên trên mép của cái lổ hổng khổng lồ kia, có chút không nhịn được khẽ chau mày lại, lâm vào một sự trầm mặc quái dị.

Bản thân ông ta chính là gã nam nhân có quyền lực cao nhất trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà khi ông ta một mình một người ngồi bên trong văn phòng làm việc này, rốt cuộc sau này đã không có khả năng gặp lại cái gã thanh niên mà ông ta mãi vẫn luôn nghĩ thấy vô cùng thân thuộc, vô cùng thưởng thức kia, chẳng biết vì cái gì, trong lòng ông ta đột nhiên lại nghĩ thấy có chút cô độc nhàn nhạt.

Sự trầm mặc đầy cô độc kia giằng co trong một khoảng thời gian khá dài, kéo dài mãi cho đến lúc Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống Bố Lâm cẩn cẩn thận thận tiến đến bên cạnh bàn làm việc.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tựa hồ như không có nghe thấy rõ ràng hắn đang báo cáo những cái gì, chỉ là theo bản năng khẽ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trên đường đi rời khỏi văn phòng làm việc, ông ta chợt nhìn thấy tách trà hoa lài lạnh ngắt đặt trên bàn kia, đột nhiên thoáng dừng lại cước bộ, bưng tách trà sớm đã không còn chút hương vị gì dốc một hơi uống cạn. Rốt cuộc cũng cảm thấy tâm tình mình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều…

o0o

Tổng thống tiên sinh đẩy cánh cửa phòng ngủ của chính mình ra, đột nhiên lại ngênh đón một cái tát vô cùng vang dội thẳng vào mặt mình. Bản thân ông ta sớm tinh thần đã vô cùng mệt mỏi, căn bản không kịp phản ứng lại. Trong mắt ông ta chỉ kịp thoáng nhìn thấy một cái thân ảnh đang đứng ngay trước mặt mình, cùng với một cái tát thứ hai lại chụp đến. Ông ta để mặt cho cái bàn tay bao hàm theo một sự phẫn nộ cùng với thất vọng tùy tiện đánh thẳng lên má mình một cái, sau đó cánh tay phải mới giơ thẳng lên, dùng sức bắt được bàn tay của đối phương.

- Bà đang muốn làm cái gì đó?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thê tử mình, nhìn thấy vẻ phẫn nộ trong mắt đối phương, thanh âm có chút thất kinh hỏi.

- Hứa Nhạc là một tiểu tử tốt, các người không thể làm như vậy với hắn!

Thần tình Tổng thống phu nhân đã tràn ngập nước mắt, phấn trang điểm trên mặt đã là một mảnh hồ đồ, lộ ra những nếp nhăn trên khóe mắt. Rất rõ ràng là buổi tối ngày hôm nay, bà ta căn bản đã nguyên cả một đêm không hề ngủ. Bà ta đè thấp thanh âm rồi lại cực kỳ thống khổ rên lên một tiếng:

- Cậu ta chính vì muốn cứu ông, cho nên mới bị các người bắt giữ. Ông làm như vậy, không sợ làm cho hắn… thất vọng sao? Không sợ làm cho… lương tâm của ông cảm thấy cắn rứt hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cảm thấy có một cỗ cảm giác kích thích cực kỳ phẫn nộ dũng mãnh tiến thẳng vào trong đầu óc của chính mình. Ông ta phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thê tử, giống hệt như một đầu mãnh sư vừa mới bị chọc giận, phẫn nộ gầm rú lên:

- Bà chẳng biết cái gì cả, đừng có ở đó mà nói lung lung!

- Tôi có cái gì mà không biết rõ chứ?

Tổng thống phu nhân phẫn nộ rút lại cánh tay đang bị nắm giữ của chính mình, lau đi những dòng nước mắt bi thương trên mặt, uất ức nói:

- Ông cũng biết rõ ràng tính cách của Lý Tại Đạo mà. Năm đó tối nào tôi cũng đều nấu mỳ sợi cho hai người ăn khi bàn chuyện hằng đêm, tôi cũng biết rõ ràng tính cách của hắn. Hắn ta nhất định sẽ giết chết Hứa Nhạc… Hắn ta nhất định sẽ ngay lập tức giết chết Hứa Nhạc!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ gắt gao nhíu chặt cặp mày hoa râm của mình lại. Cặp chân mày giống hệt như một đường cong kỳ quái, giống hệt như một dòng sông không biết sẽ chảy về nơi nào. Ông ta biết rõ ràng những gì mà vợ mình nói chính là sự thật. Nhưng mà ông ta căn bản cũng không muốn đi tự hỏi, đến tột cùng là chính mình cố tình giả vờ như không biết, hay là đang cam chịu cái chuyện tình này sẽ cứ như vậy mà phát sinh?

Hai vợ chồng Tổng thống lúc này đang chìm trong sự phẫn nộ cùng với bi thương trầm mặc của chính mình, cho nên cũng vô tình không có phát hiện ra, cô con gái đáng thương từ nhỏ đã bị bệnh tự kỷ nặng của bọn họ kia, lúc này đang đứng ở bên ngoài cửa, trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trong cặp đồng tử màu nâu nhàn nhạt của Mạt Đại Nhi tiểu thư lúc này đã tràn ngập sự bi thương cùng với thất vọng, đã không còn sự ngây ngô khờ dại của một cô gái bị bệnh tự kỷ nữa…