Gian Khách

Quyển 4 - Chương 165: Chúng ta đều là tảng đá thối




Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, khi là một vị luật sư nổi tiếng với tài hùng biện không ai không thán phục, khi tham chính, mỗi khi tiến hành diễn thuyết lại cực kỳ có khả năng đả động lòng người, vào thời khắc như buổi tối ngày hôm nay lại vẫn như có có vẻ vô cùng bình tĩnh, rõ ràng, ôn hòa, chậm rãi nói chuyện, thế nhưng sau khi Hứa Nhạc mạnh mẽ phát ra mấy câu chất vấn kia, ông ta rốt cuộc lại lần đầu tiên trở nên yên tĩnh, không nói tiếng nào. Cặp mày hoa râm rậm rạp khẽ dãn ra một chút, cặp mắt kiên định mạnh mẽ trầm tĩnh có thần, lúc nào cũng tràn ngập sức thu hút kia, chẳng biết khi nào lại chợt hiện ra một vẻ tan thương cùng với thần tình phức tạp, mặc dù cực nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Đại khái có lẽ là vào những thời khắc ban đêm trầm lặng ngẫu nhiên nào đó, ông ta cũng sẽ nhớ tới đóa pháo hoa khổng lồ trong không gian Tinh vân Vãn Hạt kia, trong lòng sinh ra sự áy náy?

Chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Tổng thống tiên sinh, cặp môi của Hứa Nhạc khẽ mấp máy một chút, tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng chung quy lại cũng chỉ có thể bất lực mà khổ sở dang nhẹ hai cánh tay ra một cách đầy cảm khái.

Hắn đã từng nghe qua Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhắc đến một buổi tiệc tối lần đó bên trong Dinh thự Tổng Thống. Ở trên bàn cơm Tổng thống tiên sinh cùng với Chung Sấu Hổ đã từng xảy ra một hồi khắc khẩu vô cùng kịch liệt. Về rất nhiều chuyện tình liên quan đến việc tiến công lãnh thổ Đế Quốc, quan điểm giữa hai người có những sự chênh lệch vô cùng to lớn. Chung Sấu Hổ đã từng cảnh giác đối với ý đồ Chính phủ Liên Bang muốn ra tay làm suy yếu đi lực lượng quân sự bản thổ của Đại khu Tây Lâm, hơn nữa quả thật không đồng ý đối với việc Quân khu IV sẽ đảm nhiệm vai trò chủ lực trong việc tiến công về phía Đế Quốc do Bộ Tư lệnh Liên Bang vạch ra.

Đại khái cũng chính là từ sau buổi tranh luận khắc khẩu kia, mới khiến cho Tổng thống Mạt Bố Nhĩ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm làm ra quyết định, một phen tiến hành sớm một chút cái kế hoạch âm mưu sớm đã khởi động, hiện tại còng đang đợi phê chuẩn bước tiến hành cuối cùng mà thôi, chính thức đem tràng cảnh vũ trụ lên làm bối cảnh sân khấu.

Hóa ra, đó chính là một hồi bữa tối cuối cùng quyết định vận mệnh a!

Hứa Nhạc có chút cô đơn đứng ở bên này đầu của bức tường thủy tinh trong suốt, có chút vô lực đem hai bàn tay nắm chặt lại đặt dọc hai bên thân mình. Năm đó sau khi hắn chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm, bị giam vào trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, vị lão nhân gia kia lúc đó vẫn còn ngồi câu cá tại Phí Thành, còn chưa tiến đến gặp hắn, lúc đó trong cả Liên Bang lặng ngắt không có một tiếng động nào. Đám chính khách Liên Bang do đám Thất Đại Gia Tộc cầm đầu tìm mọi cách hy vọng hắn lập tức phải chết đi, cũng chỉ có mỗi mình Tổng thống tiên sinh cùng với vị lão đầu hổ Tây Lâm kia là tiêm minh biểu lộ ra thái độ che chở rõ ràng, kết quả không thể nào ngờ được…

- Tổng thống tiên sinh, ngày có còn nhớ những lời mà ngài đã từng nói năm xưa khi ngài nhận được Giải thưởng Tinh Vân hay không? Về sau tôi đã từng chuyên môn tìm xem lại băng ghi hình trực tiếp…

Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đứng phía sau bức tường thủy tinh, nhẹ giọng nói:

- Lúc ấy về chuyện tình của Mạch Đức Lâm, ngài đã từng nói qua mấy câu như thế này: Con người chết đi cũng không giống như một ngọn đèn tắt đi… Ngọn đèn chiếu rọi ra ánh sáng, những nơi ánh sáng của nó không chiếu rọi được thì chính là hắc ám. Một khi đã làm sai chuyện tình gì rồi, thì nhất định sẽ phải trả một cái giá tương xứng.

- Tiếp theo sau đó ông còn nói: Có lẽ bản thân ta cũng không phải là một vị chính trị gia thành thục, nhưng mà ta tuyệt đối là một người tôn thờ pháp luật Liên Bang vô cùng chấp nhất… Nếu như sau này ta chết đi, các người có thể một phen đem mộ phần của ta mà mở ra, nhìn xem một chút bên trong đến tột cùng là có màu sắc như thế nào. Đối với những người nào đó đã chết đi kia, ta đồng dạng cũng có loại thái độ tương đồng như thế.

Trong phòng tràn ngập một mảnh im lặng, Hứa Nhạc tạm dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:

- Hiện tại ngài cũng còn chưa có chết, chẳng qua hiện tại tựa hồ chúng ta có thể trước tiên đặt ra một câu hỏi đi: Khi mà ngày làm ra quyết định một phen đem tính mạng của vợ chồng Chung Tư lệnh cùng với mấy trăm binh lính bên trong chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào kia cấp cho Hạm đội Đế Quốc, vậy thì cái pháp luật Liên Bang mà ngài nói rằng ngài tôn thờ kia, lúc đó đang đặt ở chỗ nào? Tương lai ở bên trong phần mộ của ngài đến tột cùng sẽ là màu sắc như thế nào? Nếu như những chuyện tình gì do chính bản thân ngài làm sai, có phải là cũng phải trả một cái giá tương xứng hay không? Và cái giá ngài cho rằng tương xứng với ngài sẽ là cái gì?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ mím chặt cặp môi dày của mình, hai bên khóa mắt hiện ra một chút hãm sâu nhàn nhạt, trầm mặc đứng đó trong một thời gian thật dài cũng không nói tiếng nào. Mãi một lúc lâu sau đó, ông ta mới mở miệng hồi đáp:

- Ta thừa nhận chính mình cũng đã từng làm ra những chuyện tình vượt qua chừng mực theo lẽ thường. Nhưng mà tất cả những cái này cũng đều là vì Liên Bang cả! Vì Liên Bang của chúng ta, ta sẵn sàng đem tất cả mọi hậu quả mà ta phải chịu vứt sang một bên, ta sớm chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị lịch sử đời sau phán xét rồi…

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm ông ta, trào phúng nói:

- Nếu như chỉ là chuẩn bị để cho lịch sử đời sau phán xét, vậy thì Quân viễn chinh Đế Quốc cũng có thể nói như vậy, chúng ta không cần phải chống cự bọn họ làm gì. Mạch Đức Lâm cũng có thể nói như vậy, chúng ta không cần phải để ý đến hắn làm gì, Chung Tư lệnh lại càng có lý do để mà nói như vậy…

- Tổng thống tiên sinh, chẳng lẽ ông không biết rằng cái loại lý do thoái thác này chính là vô cùng vô sỉ cùng với dối trá hay sao? Nếu như chỉ có lịch sử mới có tư cách mà phán xét các người, vậy thì đám các người lại như thế nào có tư cách để mà phán xét người khác, xét xử người khác đây?

Ánh mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lúc này dần dần trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, nói chuyện đến lúc này, những lời nói của Hứa Nhạc cũng đã thành công trong việc chọc giận ông ta. Ông ta chậm rãi từ trên cái ghế phía sau bàn quyết sách đứng thẳng người lên, đi thẳng đến trước bức tường thủy tinh trong suốt kia, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc gần trong gang tấc nhưng lại giống như là cách xa vạn dặm, nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói:

- Vô sỉ? Dối trá? Thượng tá Hứa Nhạc, xin cậu đừng vội quên rằng, cậu cũng đã từng ở dưới tình huống khi mà tòa án hoàn toàn chưa có định tội, đã từng dùng một ngòi bút mà cậu cho rằng là chính nghĩa, chọc thẳng vào cổ họng của Mạch Đức Lâm!

Cách một bức tường thủy tinh trong suốt mà lạnh như băng, phân chia rõ ràng hai cái giới tuyến, Hứa Nhạc cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ song song đối mặt đứng thẳng người, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm đối phương, không hề chớp lấy một cái, dùng ánh mắt kiên định của chính mình nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của đối phương.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nâng tay lên chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nói:

- Những quá khứ của chính bản thân cậu, cậu hẳn là nên hiểu rõ ràng hơn so với đại đa số dân chúng. Pháp luật Liên Bang cũng không thể nào hoàn mỹ bao che cho những kẻ yếu thế đâu. Ở đại đa số mọi thời khắc, nó cũng chỉ có thể bảo hộ cho đám quyền quý đào thoát khỏi sự trừng phạt tương ứng mà bọn họ phải nhận lấy. Cho nên sau khi chuyên án Mạch Đức Lâm chính thức bị ngừng hẳn, bên phía Bộ Tư Pháp cũng đã phải sứt đầu mẻ trán một hồi. Cho nên… cậu mới có thể bình an bước ra ngoài mà đi sắm vai một vị quan tòa như thế.

- Chính phủ Liên Bang là Chính phủ do dân tuyển ra, khi gặp phải thời khắc nguy hiểm bị bên phía Đế Quốc xâm lấn, lại còn phải mỗi thời mỗi khắc không ngừng cảnh giác đám quân phiệt tại Tây Lâm, những chuyện tình mà Chung Gia cùng với đám gia tộc kia làm trái với pháp luật lại còn ít hay sao? Nhưng mà lại có người nào trong Cục Cảnh Sát, Cục Hình Sự có khả năng thành công đem bọn họ quẳng vào bên trong ngục giam hay không? Mặc dù Liên Bang có Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, thế nhưng khi đối diện trước mặt đám nhân vật quyền quý tùy tiện có thể kiếm ra vô số những con ma thế mạng, thậm chí lại còn có thói quen bất cứ lúc nào cũng mang theo ngay bên cạnh mình một vài những con ma thế mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với sự định vị của Đệ Nhất Hiến Chương, thì pháp luật Liên Bang đến tột cùng tính là cái gì đây?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm Tổng thống tiên sinh, lắng nghe lời lên án của ông ta, ánh mắt dần dần nheo lại thành hai cái khe. Bởi vì khi nghe đến mấy chữ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cùng với con ma thế mạng, hắn liền nhớ lại cảnh tượng ánh đao lóe sáng trên Hổ Sơn Đạo cùng với trước cửa Cục Hình Sự Liên Bang tràn ngập ánh nắng ngày xuân mấy năm trước, trong lòng lặng yên thừa nhận những gì đối phương nói là sự thật.

- Thời điểm khi mà cậu sát tử Mạch Đức Lâm, quả thật cũng chẳng cần pháp luật thay cậu đưa ra một cái lý do chính đáng, vậy thì có tư cách gì mà yêu cầu Chính phủ cần phải có chứ?

Biểu tình Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vô cùng trầm trọng nhìn chằm chằm hắn, mạnh mẽ nói:

- Ta thưởng thức cậu cùng với Thi Thanh Hải, nguyên nhân quan trọng chính là do thái độ làm việc dứt khoát của hai người các cậumà đây cũng chính là thái độ làm người mà cả đời này ta luôn luôn nắm vững.

- Tội ác cần phải trả một cái giá tương xứng với nó, vì sự công bằng cùng với chính nghĩa thực tiễn cuối cùng, tất cả mọi người thiện lương cần phải không tiếc trả giá hết thảy. Bởi vì đạo đức chính là một thứ vô cùng yếu ớt cần phải có được lực lượng mạnh mẽ cẩn thận che chở…

- Năm đó khi mà ta bởi vì cái vụ kiện tụng công ích kia mà bị khai trừ khỏi Văn phòng luật sư sự vụ, cùng với vợ con bị một đám người cười chế giễu đuổi ra khỏi nhà, kéo theo một cái thùng quần áo rác rưởi ở bên trong trời đầy tuyết lưu lạc khắp đầu đường ngõ hẻm, tìm kiếm những căn phòng rách nát có thể thuê ở, ta liền xác nhận được cái sự thật này. Cho dù sau này có thật sự bị vùi sâu vào bên trong lòng đất đi chăng nữa, ta cũng tự vấn lương tâm mình không hổ thẹn!

Sự phẫn nộ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng bởi vì một câu nói này mà dần dần trở nên bình tĩnh lại. Ông ta một phen đem bàn tay dày rộng của chính mình đặt lên trên bức tường thủy tinh trong suốt, cực kỳ bình tĩnh, ôn hòa nói:

- Chúng ta cũng không phải là những đám kiêu binh nổi loạn giống như những nhân vật dưới ngòi bút của Tịch Lặc, hơn nữa chúng ta cũng không phải là những phe phái cấp tiến, chúng ta cũng không định sẽ dùng quân đội để mà đi điên cuồng quét ngang hết thảy mọi thứ cản đường. Chỉ là khi chúng ta tiến hành cải cách Liên Bang nếu như gặp phải sự giãy dụa điên cuồng đến mất trí của đám gia tộc kia, vậy thì Quân đội sẽ chính là thế lực đảm bảo mạnh mẽ hữu lực nhất của Chính phủ Liên Bang…

- Chúng ta còn có rất nhiều những chi tiết quy hoạch áp dụng lâu dài trong khoảng thời gian tới. Vừa qua bên phía Chính phủ đã thôi động được Nghị Viện thông qua dự luật công bố chi tiết tài chính, trong thời gian năm năm sắp tới đây, ta cùng các đồng bạn của ta sẽ mượn dùng thế cục chiến tranh với Đế Quốc trước mắt, thôi động thông qua thêm càng nhiều những dự luật có lợi cho chúng ta hơn nữa.

- Trong kế hoạch quy hoạch của chúng ta, ta cùng với bên phía Chính phủ sẽ mạnh mẽ thúc đẩy một cái dự luật giáo dục bình quyền, có thể khiến cho những con em đệ tử xuất phát từ tầng lớp bình dân có thể nhận được nền giáo dục cao cấp cùng với cơ hội nhận được việc làm bình đẳng với những đệ tử con nhà quyền quý. Song song đó là đạo luật bảo hiểm chữa bệnh bình đẳng giữa các giai cấp, dự luật tu chỉnh thế má, dự luật bình đẳng trong công tác cơ sở hạ tầng… Sau đó bên phía Chính phủ sẽ có thể dần dần cố gắng đem những đặc quyền trong việc quản lý kinh tế chính trị dần dần biến thành các đạo luật có thể thông qua.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ ngẩng cao đầu lên một chút, ánh mắt kiên định mà sâu xa, nói với Hứa Nhạc giống như là đang tự nói với chính bản thân mình, hay là hướng đến tất cả mọi người mà nói ra những dự định của chính mình:

- Những đời Chính phủ trước đây cũng đều không ai có thể biết được rõ ràng, bảy cái gia tộc quái vật kia đến tột cùng thông qua những cái Cơ Kim Hội nhiều như cá dưới biển, nắm giữ được tổng thể bao nhiêu tài nguyên bên trong Liên Bang. Bọn họ lừa gạt khỏi sự theo dõi của Chính phủ, che giấu vô cùng cẩn thận. Thế nhưng một khi đối mặt với những sự tình quan hệ đến an nguy của toàn thể Liên Bang, từ đó dẫn đến an nguy đến sự tồn tại của bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ thể hiện ra toàn bộ lực lượng của chính mình. Mà mục tiêu của chúng ta chính là trong thời kỳ tại nhiệm của ta mà hoàn thành việc nắm bắt được chuyện này.

- Kiều Trì Tạp Lâm đã từng nói qua, những tin tức không chính xác chính là căn nguyên của sự không công bằng bên trong xã hội Liên Bang này… Cái mà chúng ta muốn làm, chính là có thể công bố rộng rãi những cái tin tức đã bị che giấu này, sẽ để cho những công dân bình thường nhất trong toàn thể Liên Bang tiến hành công tác kiểm tra giám sát trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất…

- Hứa Nhạc, không cần phải lo lắng Chính phủ Liên Bang sau này sẽ biến thành một nền chính phủ Quân phiệt, chúng ta sẽ có thể ngênh đón một nền chính phủ dân chủ hoàn toàn mới, hoàn toàn đích thực…

Mạt Bố Nhĩ thu hồi lại ánh mắt của mình, bình tĩnh mà trầm mặc nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng không nói gì, ôn hòa nói:

- Cậu đối với Liên Bang cũng là nhân vật có công lớn, ta không nghĩ để cho cậu tiếp nhận những đãi ngộ không công bằng gì… Ta chỉ hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại một chút, có thể đứng ở trên một phương diện cao hơn một chút, vì những lợi ích xác thực nhất của dân chúng Liên Bang mà suy nghĩ.

- Ta biết, những cái này nghe qua tựa hồ như là một cái quốc gia vô cùng lý tưởng, cơ hồ cũng chỉ có tồn tại bên trong sự ảo tưởng của mọi người mà thôi… Nhưng mà, cái quốc gia lý tưởng này chưa bao giờ lại tiến đến gần chúng ta với một khoảng cách thật sự nhỏ bé giống như là hôm nay vậy…

- Đây chính là cơ hội tốt nhất chưa từng có của Liên Bang!

- Chúng ta là những người thuộc chủ nghĩa lý tưởng? Là những người thuộc chủ nghĩa tự do? Những người thuộc chủ nghĩa thực dụng? Không, tất cả chúng ta đều là những người bởi vì kiên trì theo những thứ mà chính mình cho rằng là chính xác mà tiến hành chiến đấu hăng hái, bất chấp mọi hậu quả!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trầm giọng nói:

- Bản chất cơ bản nhất của chúng ta cũng đều giống như nhau cả, Hứa Nhạc. Chúng ta cũng đều là những tảng đá vừa cứng lại vừa thối đến từ Đông Lâm!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ giơ cánh tay phải lên chỉ vào Lý Tại Đạo cùng với Đỗ Thiếu Khanh đứng bên cạnh mình, ánh mắt bình tĩnh mà tràn ngập sự cuốn hút mạnh mẽ xuyên thấu qua bức tường thủy tinh trong suốt, dừng lại ở trên khuôn mặt không một chút biểu tình của Hứa Nhạc, nói:

- Gia nhập chúng ta đi, Hứa Nhạc!

Thật sự sẽ có ngày đó hay sao? Không, cái ngày đó thật sự làm sao có thể có được cơ chứ? Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe, theo bản năng lại tự hỏi chính mình. Nhưng hắn cũng không có nói ra sự nghi vấn trong lòng của mình. Hắn đột nhiên nghĩ thấy đại não của chính mình tựa hồ như có chút căng thẳng, suy nghĩ chợt xoay chuyển một chút. Hóa ra cái bản thân chính mình khi chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm cùng với cái đám người mà chính mình căm hận ghét cay ghét đắng này cũng đều là những người cùng một bản chất hay sao? Nhưng mà Mạch Đức Lâm cùng với Chung lão đầu hổ kia làm sao có thể so sánh cùng với nhau được cơ chứ?

- Ở trên con đường đi tới của các người, sẽ phải có rất nhiều người vô tội phải chết đi vì cái lý tưởng của các người…

Hứa Nhạc khẽ cau mày lại một chút, thanh âm trở nên trầm trọng, nói:

- Như vậy con đường của các người là không đúng!

- Trên thế giới này cho tới bây giờ cũng đều không có sự chính nghĩa hoàn mỹ…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ im lặng nói:

- Vì một cái mục tiêu tốt đẹp lâu dài, luôn luôn cần phải có một sự hy sinh nhất định nào đó.

Trong lòng Hứa Nhạc im lặng nhớ đến những lời mà Giáo sư Trầm Lão đã từng nói với hắn, bên trong vũ trụ này cho đến bây giờ cũng chưa từng có đạo lý gì cả, vì thế hắn mở miệng hỏi:

- Như vậy vì cái gì không phải là ông hoặc là tôi phải hy sinh?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Năm xưa Tịch Lặc đã từng viết ra một quyển tiểu thuyết truyền kỳ, bên trong bộ tiểu thuyết đó đã từng giảng thuật qua một hồi chuyện tình quay xung quanh quá một hồi chiến tranh công thành. Vào thời điểm khi mà Tịch Lặc đã già rồi, lại đã từng viết qua một quyển hồi ký của một gã tiểu binh, giảng thuật lại chuyện ở trong hồi đại chiến tranh năm xưa, đã từng có vô số người vô tội bị nhân vật chính thuận tay biến thành những tấm khiên chắn cho mình mà phải chết đi. Cuối cùng nhờ vào sự chết đi của gã tiểu binh này mà có thể cứu sống vị anh hùng nhân vật chính của cuộc chiến tranh công thành đó, từ đó gián tiếp cứu vớt được hơn mười vạn dân chúng không bị chết một cách oan uổng… Nhưng mà đối với bản thân hắn mà nói, đó cũng là một sự bi ai. Ta nghĩ có thể mượn câu chuyện xưa này, dùng nó để mà trả lời câu hỏi trước đây của cậu…

- Tôi cũng đã từng xem qua câu chuyện xưa này rồi, theo như ý tôi mà nói, cái chết của gã tiểu binh này cũng không phải tính là sự hy sinh, bởi vì căn bản cũng không có người nào hỏi qua ý kiến của hắn, xem hắn có nguyện ý chết đi hay không, đây chính là ngọn nguồn của sự bi ai.

Ánh mắt của Hứa Nhạc nheo chặt lại một chút, nói:

- Đồng dạng đó, các người cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của những nữ nhân viên phục vụ trong Sân vận động Lâm Hải Châu, những binh lính Tây Lâm trên Phi thuyền Cổ Chung Hào, có nguyện ý vì cái kế hoạch to lớn vĩ đại kia của các người mà chết đi hay không…

- Cho nên, những cái này cũng không phải là y sinh, mà thủy chung chính là mưu sát!

- Như vậy thì bên trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội kia, những đám Đặc công Cục Đặc Cần đã chết dưới khẩu súng của cậu kia, nên xem như là hy sinh, hay là do bị các người mưu sát?

Ánh mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhất thời trở nên sắc bén cực kỳ lợi hại, mang theo cảm giác áp bách mười phần giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, trầm giọng chất vấn mạnh mẽ:

- Nếu như những gã Đặc công của Cục Đặc Cần kia ở trong mắt các người chính là có thể hy sinh vì mục đích của các người, vậy thì những người kia cùng với Chung Sấu Hổ vì cái gì lại không thể vì Liên Bang mà hy sinh?

Đây là một câu hỏi phi thường sắc bén mà đánh thẳng vào nội tâm của người khác. Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo chặt lại, đồng tử trong mắt chợt co rút mãnh liệt. Hắn trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới gắt gao mím chặt môi, ngẩng đầu lên, nói:

- Mấy năm trước đây, ở trên Tháp sắt tại Quảng trường Hiến Chương, tôi đã từng nói qua với một cô gái, một cái chính nghĩa cần phải hy sinh những người vô tội mới đạt được, căn bản không phải là chính nghĩa chân chính.

- Những gì mà chúng ta làm cùng với những gì các người làm khác nhau ở chỗ nào? Khác nhau ở chỗ tôi cùng với Thi Thanh Hải mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng tổn hại qua bất kỳ người vô tội nào mà trong đầu không có chủ quan ác ý cả. Thậm chí bao gồm cả những Đặc công Cục Đặc Cần bên trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội kia cũng vậy!

- Có lẽ những lời này nghe vào trong tay các người, các người sẽ cho rằng đó là sự giảo biện… Bởi vì bất luận là có chủ quan ác ý hay không đi chăng nữa, cũng tạo thành một kết quả cuối cùng giống nhau, đó chính là tử vong! Nhưng mà cũng giống như những gì ta đã từng nghĩ qua năm xưa khi ở giữa trời tuyết trên Quảng trường Hiến Chương vậy, tôi thủy chung vẫn mãi luôn cho rằng… động cơ so với kết quả thì quan trọng hơn rất nhiều.

- Cái lối suy nghĩ này nghe qua có thể có chút khờ dại cùng với ngu ngốc, nhưng mà xin hãy cho phép tôi kiên trì theo cách suy nghĩ này.