Bàn tay đang nắm lấy một thứ gì đó vô cùng mềm mại. Nói là nắm cũng
không phải là chính xác, bởi vì cái thứ mềm mại đàn hồi kia quả thật là
quá lớn, một bàn tay tuyệt đối không thể nào nắm chắc hết được. Cái loại cảm giác này thật sự là rất quen thuộc, giống như là, giống như là,
giống như là… Úc, không có giống như là bất cứ cái gì cả. Trên thực tế
cái loại cảm xúc xúc giác vô cùng tuyệt vời này căn bản không thể nào
mượn dùng bất cứ cái hành vi gì khác để diễn tả lại được cả. Chẳng thà
cứ việc trực tiếp thừa nhận rằng, hai bàn tay đặt lên trên một bộ ngực
căng tròn mềm mại gây ra một loại cảm giác phi thường tốt.
Bên
trong ánh nắng mặt trời chiếu rọi sáng rực vào bên trong căn phòng ngủ,
Hứa Nhạc mới chậm rãi tỉnh lại. Ngay trước khi hắn tỉnh lại, trong đầu
hắn rất nhanh hiện lên một chuỗi hoạt động suy nghĩ phức tạp vô cùng như ở trên. Hắn khẽ nheo cặp mắt lại một chút, nhìn về phía Thương Thu đang nằm ngủ say sưa ở trong lòng ngực của chính mình, nhìn thấy cặp lông mi thật dài của cô nàng cùng với cái miệng nhỏ nhắn chắc hẳn vô cùng mềm
mại. Hắn theo bản năng trong lòng chợt dâng lên một chút bối rối nhàn
nhạt, chậm rãi đem bàn tay phải của chính mình rụt trở về, sau đó mới
phát hiện ra, cánh tay trái của mình nằm bên trong tấm chăn mềm không
ngờ đã bị cô bé con kia ôm chặt lấy suốt cả một đêm.
Thời gian
lúc này đã gần mười giờ sáng rồi, ba người nam lẫn nữ lẫn cô thiếu nữ
vừa mới trưởng thành ở trên giường lớn thật ra lại có cảm giác hương vị
ngọt ngào của một giấc ngủ say. Thương Thu bị động tác của hắn khiến cho bừng tĩnh, có chút mơ mơ hồ hồ chớp chớp cặp mắt mơ ngủ của mình mấy
cái, sau đó đưa tay cuốn lại mái tóc đã xõa tung của mình, đứng thẳng
người lên, hết sức tùy tiện đem cái ống tay áo dài tay của mình xoăn lên mấy cái, liền hướng về phía nhà tắm trong phòng khách mà đi đến.
Đối với một cô thiếu nữ có thân hình nóng bỏng giống như cô nàng vật mà
nói, cái động tác xăn lên cái ống quần dài, xăn lên hai ống tay áo, lại
buộc hai vạt áo lại với nhau thành một búi, làm cho những đạo đường cong trên thân thể càng thể hiện ra rõ ràng hơn nhiều, không hề nghi ngờ gì
chính là cái hình ảnh khiến cho kẻ khác phải mê mẩn tâm thần.
Cho nên mãi cho đến khi Thương Thu đã biến mất phía sau cánh cửa phòng ngủ, Hứa Nhạc vẫn như cũ duy trì động tác cặp môi há hốc ra, ánh mắt nhìn
chằm chằm theo bóng dáng đó mãi không chịu rời đi.
- Thấy có đẹp hay không?
Có một thanh âm đột nhiên vang lên, hỏi.
Hứa Nhạc theo bản năng gật gật đầu, hồi đáp:
- Đẹp!
Sau đó hắn mới phát hiện ra tiểu nha đầu ở bên cạnh mình cũng đã thức dậy
rồi, không khỏi cảm thấy có chút quẫn bách cùng với xấu hổ.
Chung Yên Hoa khẽ đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ cái miệng ngáp dài ngáp vắn của chính mình, bộ dáng si khờ đáng yêu vô cùng. Xam ra những cơn đau lần đầu
tiên có kinh của đêm hôm qua cũng đã qua đi mất rồi, cũng không mang đến bất cứ ảnh hưởng gì đối với cô bé con này cả.
Cô bé con khẽ quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Nhạc, giống hệt như là một người trưởng thành nào đó vậy, bất đắc dĩ nhếch môi lên một chút, thở dài thườn thượt một
hơi, sau đó mới nói:
- Buổi tối ngày hôm qua, em ở trên lầu nghe được các anh nói chuyện điện thoại rồi, các anh dự định phải sinh em bé phải không?
- Ách…
Lực chú ý của Hứa Nhạc lúc này cũng không còn đặt trên chuyện muốn phê bình hành vi nghe lén người khác nói chuyện của cô bé nữa. Hắn thoáng có
chút xấu hổ, trầm mặc một lúc sau, mới cố gắng giải thích:
-
Chúng ta cũng đều là những người chuyên làm về kỹ thật, cho nên tính
cách cũng có chút mạnh mẽ hơn bình thường, những chuyện thế tục này nọ…
- Ngừng lại, ngừng lại đi. Nhất là mấy lời giải thích về mấy chuyện thế tục này nọ đó…
Cô bé con Chung Yên Hoa vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nhỏ giọng nói:
- Mấy nam nhân các anh có phải là rất hy vọng bất cứ những nữ nhân nào đó ngoại trừ thê tử của chính mình ra cũng đều không sợ ánh mắt của thế
tục, cùng các anh làm bừa làm bãi đủ mọi chuyện có phải không?
Đối mặt với lời chỉ trích sắc bén của cô bé con, Hứa Nhạc cũng không biết phải biện giải như thế nào, có chút buồn rầu, nói:
- Là do cô ấy nói ra…
- Nhìn cái bộ dáng buồn rầu của anh cũng khó có thể che giấu tia mừng
thầm trong lòng kia kìa. Xem ra cái nhìn của em đối với nam nhân cũng
không chút sai lầm nào a!
Cô bé con Chung Yên Hoa xốc lại chăn
nệm trên giường, sau đó đứng thẳng người lên trong ánh nắng mặt trời,
cuối cùng vặn vẹo thân thể một chút, tiến hành những động tác tập thể
dục buổi sáng muộn, thế nhưng miệng thì vẫn tiếp tục nói:
- Chẳng qua là em vẫn muốn nhắc nhở anh một câu, tốt nhất cũng đừng nghĩ là sẽ làm cái loại chuyện tốt như thế này.
- Chị Thương Thu tuy rằng dáng người rất khoa tương, nhưng mà tính cách
kỳ thật lại vô cùng bảo thủ. Điều quan trọng nhất chính là chị ấy thật
sự thích anh. Sinh em bé? Sau khi sinh em bé xong rồi thì anh cũng đừng
hòng có thể bỏ chạy được. Đến lúc đó anh cho rằng chị ấy sẽ thật sự hiểu ý vừa lòng mà chân chính quay về Bộ Công Trình Cảng Đô làm một bà mẹ
không chồng mà nuôi con sao?
Hứa Nhạc nghe được lời trào phúng nhàn nhạt của cô bé con, thế nhưng lại cũng không biết nói cái gì để mà chống đỡ lại.
Chung Yên Hoa quay người lại, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía hắn, ngênh mặt nói:
- Nữ nhân chính là nữ nhân. Bất luận cô ta có là thiên kim thế gia, thần
tượng quốc dân Liên Bang, hay là thiếu nữ thiên tài gì gì đó đi chăng
nữa, thì các nàng cũng chỉ có một cái tên chung duy nhất mà thôi, chính
là nữ nhân!
Trong lòng nhất thời trải qua một hồi trầm mặc nhàn
nhạt, cuối cùng Hứa Nhạc nhìn thẳng về phía cô bé con, bộ dáng vô cùng
nghiêm túc, nói:
- Em gái thân yêu, em nói thật sự rất đúng!
Vào đầu giờ chiều, tất cả mọi người ở trong gian nhà cổ Chung Gia vĩ tuyến
số hai kia phải cố gắng chịu đựng cảm giác không khỏe bên trong cơ thể
bởi vì dùng tốc độ quá cao mà di chuyển, mới có thể vừa lúc kịp thời
phóng chạy tới một địa phương đại châu nào đó ở phía Nam của Tinh cầu
Tây Lâm, tham gia vào tràng mít-tinh tuyển cử đã được hẹn sẵn từ trước.
Tất cả những địa điểm cao ở xung quanh hiện trường của buổi mít-tinh này
sớm đã bị các bộ đội đặc chủng có liên quan của Quân khu Tây Lâm tiến
hành phong tỏa cẩn thận rồi. Hơn nữa dù sao nơi này cũng là địa phương
thuộc đại bản doanh của Chung Gia, tin tưởng rằng cũng sẽ không có kẻ
nào đối với cô bé con đang đứng ở trên bục diễn thuyết kia mà hạ độc
thủ.
Trời lúc này đã vào đêm, bản thân Hứa Nhạc đang đứng bên
dưới một góc khuất tại một chỗ không bắt mắt lắm bên dưới bục diễn
thuyết, lại một lần nữa đeo lên mặt cặp kính râm lớn. Trên miệng hắn
đang có một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7, nhìn về phía cô bé con Chung Yên Hoa mặt mày thanh tú, đã có một chút cảm giác thiếu nữ đang đứng bên
trên bục diễn thuyết kia.
Hắn lặng lẽ lắng nghe cô bé dùng ngữ
khí ấu trĩ vô cùng đáng yêu, dùng thần thái non nớt dễ thân cận, thay
cho vị lão Nghị viên thân hình béo phệ đang đứng ngay sau lưng mình mà
kêu gọi bầu phiếu ủng hộ. Hứa Nhạc nhịn không được khẽ nở nụ cười nhàn
nhạt, tàn thuốc ở trên môi khẽ run rẩy lên một chút.
Sau đó trong lòng hắn chợt nhớ tới cái tràng ám sát nhằm vào cô bé con xảy ra tại
Trang viên Mộc Cốc chỉ mới mấy năm trước đây, nhớ tới cái gã sát thủ cực kỳ lợi hại họ Trần kia, nhớ tới bối cảnh quân đội ẩn giấu phía sau cái
gã đó, ánh mắt nhất thời khẽ nheo lại một chút, điếu thuốc đang ngậm
trong miệng của hắn cũng chợt trở nên thiêu đốt nhanh hơn một chút.
Công tác tuyển cử tại các khu vực Tinh vực ngoài rìa bên trong Liên Bang
cũng đang được triển khai dần từng bước. Hiện tại Thai Chi Nguyên đang
tiến hành tranh cử Nghị viên Tượng Thụ Châu trên Tinh cầu S2 tại Thủ Đô
Tinh Quyển. Mỗi khi nghĩ dến cái gã nam tử gầy yếu mà độ tuổi so với
chính mình còn nhỏ hơn một chút kia, không ngờ ngay lập tức liền có khả
năng trở thành một vị Nghị viên chân chính, Hứa Nhạc cũng chỉ biết lắc
lắc đầu, trong lòng đưa ra một câu đánh giá, chính là cái thế giới này
thật sự là rất vớ vẩn.
Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu đã lựa chọn
để cho vị Thái Tử gia kia của bọn họ theo những cái công hội nắm giữ địa vị vô cùng mạnh mẽ trên các tinh cầu kia của Liên Bang mà bắt đầu cái
kiếp sống chính trị của chính bản thân mình. Bản thân chuyện tình đó
cũng là một chuyện vô cùng kỳ diệu rồi. Hứa Nhạc tin tưởng rằng ở trên
phương diện chuyện tình này, bên phía Dinh thự Tổng Thống khẳng định
cũng sẽ cung cấp cho sự ủng hộ đầy đủ. Ai cũng đều biết rằng Tổng Thống
Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đối với một vài đại công hội bên trong Liên Bang có những lực ảnh hưởng thật sự phi thường lớn.
Bản thân Thai Chi
Nguyên, ẩn giấu sau lưng là một thế lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng hiện
tại hắn vẫn còn trẻ, chính là vừa mới bước chân vào con đường chính trị. Trong cái lần tuyển cử chính trị quan hệ đến những tầng cấp vô cùng cao cấp bên trong xã hội Liên Bang này, xem ra cũng không có bất cứ kẻ nào
có thể đủ sức ngăn cản Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với phe phái chính trị của ông ta một lần nữa đạt được thắng lợi. Tổng Thống tiên sinh lại
được sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ của phu nhân cùng với các thế lực Quân
đội đứng phía sau. Thậm chí ngay cả cái phe phái cấp tiến vô cùng nguy
hiểm kia, tựa hồ như cũng thật sự không phản đối chuyện ông ấy tiếp tục
liên nhiệm. Hơn nữa đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ cao đến mức đáng sợ,
chuyện ông ấy liên nhiệm trong lần Tổng tuyển cử này căn bản là không gì có thể ngăn cản rồi.
Chuyện tình lần này cùng với một gã Thượng
Tá của Quân đội Liên Bang đang đứng bên trong góc khuất dưới đài phát
biểu kia tựa hồ như không có bất cứ mối quan hệ nào cả vậy. Hứa Nhạc lúc này giống hệt như là một gã đại hán đã bị bỏ bên ngoài hoang đảo không
biết bao nhiêu năm, bây giờ mới cầm lấy được điếu thuốc lá thơm sau bao
nhiêu ngày đói khát, vô cùng tham lam, dùng sức cố gắng hít mạnh từng
hơi dài, phụt ra từng luồng từng luồng khói trắng toát, có chút cô đơn
mà chờ đợi. Lại nói tiếp, lần này đại khái chính là lần đầu tiên kể từ
sau khi hắn nắm trong tay đầy đủ lực lượng mà phải bị động tiến hành chờ đợi những sự tình phát sinh biến hóa.
Tất cả đều là vì Liên
Bang… Cái lý do này tựa hồ như đã là vô cùng đầy đủ để giải thích mọi
chuyện, nhưng mà hắn trầm mặc tiến hành chờ đợi, cuối cùng là có thể đợi chuyện gì đó phát sinh đây chứ?
Mãi cho đến ngày hôm sau, những
gì mà Hứa Nhạc chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến. Lão già kia, nói chính xác
hơn là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã đem tình huống phát
sinh mới nhất mà báo cáo lại cho hắn.
Hắn có chút kinh ngạc khi
phát hiện ra, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang,
Tướng quân Lý Tại Đạo cũng không có đi theo cỗ quan tài của lão nhân gia mà quay trở lại Phí Thành, mà là trực tiếp tiếp nhậm chức vụ mới. Ông
ta đã đi tới một trung tâm hội nghị nào đó của Quân đội, mời họp một lần hội nghị cấp cao trong Chính phủ Liên Bang. Thế nhưng mà vấn đề chính
là ở chỗ, Phó Tổng Thống Liên Bang, Bái Luân tiên sinh cùng với Trợ lý
Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang, Thôi Tụ Đông cũng tham gia vào
trong buổi hội nghị lần này.
Một vị đại lão vừa mới tiếp nhiệm
của Quân đội Liên Bang cùng với Phó Tổng Thống và Cục trưởng Cục Hiến
Chương Liên Bang gặp mặt với nhau, đó là một chuyện tình phi thường bình thường, không có gì đặc biệt. Hơn nữa người tiến hành triệu tập hội
nghị kia lại là Tướng quân Lý Tại Đạo nữa, Hứa Nhạc tự nhiên cũng sẽ
không hoài nghi cái gì cả, quá mức cảnh giác cái gì cả. Nhưng mà chỉ là
xuất phát từ vấn đề suy nghĩ cẩn thận, cho nên hắn mới thử hướng về phía cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mà đưa ra lời thỉnh cầu muốn lấy
được những số liệu ghi âm hoặc là ghi hình của buổi họp mặt đó.
- Căn cứ vào Đệ Nhất Hiến Chương cùng với điều lệ bảo hộ quyền tự do cá
nhân của Pháp luật Liên Bang, tôi sẽ không đối với những nội dung trò
chuyện tương quan nào đó mà tiến hành lưu trữ một cách tùy tiện. Toàn bộ các số liệu tin tức được lưu trữ, cũng chỉ là dựa vào những công cụ
toán học mà tôi tiến hành suy tính một cách logic rồi đưa ra mà thôi,
chứ không phải là cố tình theo dõi sát sao những sự vật, những thời điểm cụ thể nào đó. Lời thỉnh cầu của cậu đã vượt qua quyền hạn được cho
phép, xin lỗi không thể chấp hành được.
Tuy rằng đã nghe qua rất
nhiều lần những câu trả lời có nội dung tương tự từ phía lão già kia,
nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ nghĩ thấy sự thật cụ thể cũng không phải là giống như vậy. Hắn khẽ bẻ bẻ một chút những đầu ngón tay của mình,
hướng về phía hình ảnh lão quản gia xuất hiện bên trong đồng tử mắt phải của mình, căm tức nói:
- Ông có thể thông qua những số liệu lịch sử định vị của những con chíp vi mạch nhân thể, giúp tôi điều tra ra
được những ai đã gặp mặt cùng với ai, thế nhưng lại không thể nói cho
tôi biết xem bọn họ đã nói những cái gì khi gặp mặt với nhau, cái này
tính là điều lệ bảo hộ quyền tự do cá nhân gì đây cơ chứ?
- Tất
cả những điều lệ hồ sơ có tương quan đối với điều lệ bảo hộ quyền tự do
cá nhân có tổng cộng là bảy vạn bốn ngàn năm trăm chữ. Có cần tôi đọc ra cho ngài từng điều từng điều lệ cụ thể hay không?
Lão già kia phản ứng lại cực nhanh, đương nhiên là phản ứng của lão ta chính là nhanh nhất trong toàn bộ vũ trụ này rồi:
- Tại những điều khoản mà quyền hạn của ngài cùng với điều lệ bảo hộ
quyền tự do cá nhân của công dân Liên Bang trùng khớp với nhau, tôi có
thể lợi dụng điều này để cung cấp tin tức cho ngài được. Còn lại những
yêu cầu năm bên ngoài những quyền hạn kia, thật sự là không có biện pháp nào tiến hành được.
- Vậy sao trước kia ông còn nói có thể dẫn tôi đi bất cứ nơi nào, nhìn lén người khác tắm rửa cũng được nữa mà?
Hứa Nhạc đem điếu thuốc lá trong tay của mình ném thẳng xuống mặt đất, vô cùng phẫn nộ, nói.
Câu trả lời của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng thật vô cùng bình tĩnh, vô cùng máy móc, cũng vô cùng trào phúng:
- Đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Xem ra cái khiếu hài hước của cậu thật sự cũng không nhiều cho lắm a!
Hứa Nhạc bị cái câu trả lời này khiến cho trong ngực dâng lên một sự khó
chịu cùng cực, liên tục ho khan liền mấy tiếng mới có thể bình tĩnh trở
lại, giận dữ mắng chửi:
- Khiếu hài hước cái đầu ông á!
Lần này thì lại đến phiên lão già kia nổi giận, những quần sáng màu trắng
rất nhanh lóe lên, đại diện cho câu trả lời của cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang kia:
- Tôi đã từng làm trái với quyền hạn của
chính mình, trực tiếp thay cho cậu tiến hành điều khiển thao tác vật lý, cậu còn muốn tôi làm thế nào nữa? Hôm nay phá vỡ điều lệ bảo hộ quyền
tự do cá nhân, ngày mai liền phá vỡ luôn ba định luật vật lý cơ bản nữa
luôn à? Chẳng lẽ cậu lại trông cậy vào tôi một phen đem cậu biến thành
một vị Thần tiên trong vũ trụ này luôn hay sao?
Hứa Nhạc nhẹ nhàng phun ra một ngụm nước miếng, nói:
- Như vậy cũng được mà!
Bảy ngày sau đó nữa, sự chờ đợi của Hứa Nhạc cũng một lần nữa đến, đó chính là Thương Thu đã hoàn thành xong công tác thí nghiệm của cô nàng, quay
trở về Đại khu Tây Lâm một lần nữa.
Tại Lạc Nhật Châu thời tiết
đã bắt đầu vào thu, không khí rốt cuộc cũng đã có được một chút hương vị thanh lương nhàn nhạt. Một đầu Robot MXT chậm rãi hành tẩu bên trong
khu quân sự hoang vu của Quân khu Tây Lâm, dẫm lên trên tầng lá phong đỏ rực rơi đầy mặt đất, băng qua một dòng suối nhỏ trong vắt, cuối cùng đi lên một đỉnh núi nhỏ, bên trên có một khu rừng phong đỏ rực.
Đầu robot kim loại nặng nề chậm rãi ngồi xuống mặt đất, đem một phiến đá
nham thạch nhỏ chìa ra bên mép của ngọn núi nghiền nát, vỡ vụn ra thành
từng phiến từng phiến nhỏ. Cùng với tiếng điện lưu nhàn nhạt vang lên,
cánh cửa khoang điều khiển chậm rãi mở ra về phía trước.
Hứa Nhạc từ bên trong khoang điều khiển lần mò bước ra, hai chân dẫm lên trên
phần cánh cửa của khoang điều khiển mở xuống phía dưới, tạo thành một
chỗ đặt chân khá rộng rãi, nhìn về phía vầng mặt trời chạng vạng đỏ rực, nhìn tựa hồ như là cách đó không xa lắm, cúi đầu châm một điếu thuốc
lá.
Trước khi chờ đợi Thương Thu quay trở về, hắn cũng có chờ đợi những mệnh lệnh đến từ phía Quân đội Liên Bang. Thế nhưng lại không có
bất cứ dấu hiệu gì báo trước, hắn bị an bày tiến vào khu vực Tinh vực
giữa bụng của Đế Quốc, đi đến Tinh hệ X3 tiếp nhận chức vụ Phó Sư Đoàn
trưởng của một Sư đoàn nào đó đang tiến hành công tác thăm dò ở nơi đó.
Cái mệnh lệnh điều động này đưa ra quả thật vô cùng quái dị, tuy nói rằng
nó thăng chức cấp bậc của hắn lên hẳn một cấp, tuy nói rằng một gã quân
nhân sĩ quan nên lấy chuyện phục tùng mệnh lệnh cấp trên là thiên chức
của mình, tựa hồ như không có bất cứ lý do gì để hắn phải từ chối cái
mệnh lệnh điều phối kia, nhưng mà Hứa Nhạc ở bên trong điện thoại lại vô cùng trực tiếp, không đưa ra bất cứ lời giải thích nào cả, biểu đạt
rằng chính mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp nhận cái nhiệm vụ này.
Hắn cũng không biết cái mệnh lệnh quân đội rõ ràng là thông qua bên phía Bộ Quốc Phòng đưa xuống cho chính mình này, đến tột cùng là cất giấu phía
sau những ý tứ hàm xúc như thế nào, nhưng mà Sư đoàn Thiết giáp 7 mới
hiện tại còn đang ở Tinh cầu S1, đám người của Tiểu đội 7 kia cũng đang
còn ở S1, bản thân hắn là quân nhân sĩ quan trực thuộc Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới cùng với Tiểu đội 7, vì cái gì lại chạy đến Tinh hệ X3 là
một gã Phó Sư Đoàn trưởng làm cái quái gì?
Thương Thu vừa mới
chấm dứt xong công tác kiểm tra toàn diện đầu Robot MXT mới cải tiến
kia, cũng từ trong khoang điều khiển con Robot bước ra. Cô nàng đưa một
tay lên đỡ lấy cái khung kim loại ngay trên đỉnh đầu của mình, nhìn về
phía bóng dáng của Hứa Nhạc đang chìm trong ánh mặt trời hoàng hôn đỏ
rực, lớn tiếng nói:
- Không chấp hành mệnh lệnh điều phối từ cấp trên, đối phương có thể gán cho anh rất nhiều tội danh để trừng phạt đó.
Hứa Nhạc nhếch môi lên một chút, miệng ngậm điếu thuốc lá phì phèo, ý đồ
muốn bắt chước động tác của một gã lưu manh, thế nhưng lại không thành
công, vẫn như cũ nói ra những lời nói chính khí cực kỳ nghiêm nghị:
- Tôi tự phán định rằng mình vô tội!
- Xem ra cảm xúc của anh cũng không tệ cho lắm nhỉ?
Thương Thu đem những sợi tóc rối bị gió thổi tung bay tán loạn trên trán mình
ép xuống cho nằm ngay ngắn lại phía sau vành tai, nở nụ cười, nói.
Hứa Nhạc đem điếu thuốc lá kẹp lấy trong hai đầu ngón tay, ở trong gió lồng lộng khẽ nheo mắt lại, nói:
- Bọn họ ở bên trong điện thoại nói cái gì đó, xét thấy thế cục tại tiền
tuyến hiện tại vô cùng khẩn trương, cho nên bên phía Quân khu I bắt buộc phải làm ra những quyết định phi thường gian nan mà điều phối tôi ra
tiền tuyến… Đúng vậy, bọn họ chính là muốn đem tôi cùng với bộ đội của
tôi chia cách ra càng ngày càng xa hơn. Như vậy thì tình cảnh của tôi
đương nhiên sẽ trở nên càng ngày càng gian nan hơn rất nhiều.
-
Điều khiến cho tôi cảm thấy phi thường bất ổn chính là, tôi cuối cùng cứ mãi nghi thấy không khí bên người của tôi tựa hồ như trở nên càng ngày
càng ngột ngạt hơn nhiều, giống hệt như là có những chuyện tình gì đó vô cùng đáng sợ đang chuẩn bị phát sinh vậy.
Hắn khẽ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Thương Thu, nói:
- Cho nên hiện tại tôi không thể đi. Ít nhất hiện tại tôi không thể đi ra tiền tuyến. Tôi muốn lưu lại ở nơi này, muốn nhìn thấy những người đó,
hoặc là nói đang chờ đợi những người đó!