Thân là con trai ruột của Quân Thần Liên Bang, Lý Tại Đạo vừa sinh ra
liền bắt đầu gánh chịu trên vai những vinh quang cùng với áp lực vô cùng nặng nề của gia tộc mình. Từ khi Lý Thất Phu là một vị anh hùng Liên
Bang, vị Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 vĩnh viễn chỉ biết có
chiến thắng, sau đó dần dần biến thành Quân Thần Liên Bang, danh tiếng
uy chấn toàn bộ vũ trụ này, những vinh quang cùng với áp lực mà ông ta
phải thừa nhận trên người cũng càng ngày càng tăng lên rất nhiều. Nhưng
mà thật sự phi thường tiếc nuối chính là, mãi cho tới bây giờ ông ta
cũng không có biện pháp ở trên chiến trường phô bày ra năng lực để mà
xứng đáng với những vinh quang cùng với áp lực này.
Nếu như đổi
lại là một nhân vật thuộc thế hệ thứ hai bình thường nào đó, ở trong
hoàn cảnh như thế này, dưới sự áp bức mạnh mẽ của cảm giác mất mác hoàn
toàn có thể khiến cho kẻ khác phải điên cuồng này, có lẽ liền sẽ biến
thành không thể khống chế, là một kẻ không có chí tiến thủ, hoặc thậm
chí có thể biến thành một kẻ điên cuồng phóng túng.
Nhưng mà Lý
Tại Đạo lại cũng không có như vậy. Ông ta hết sức bình tĩnh mà tiếp nhận cái sự thật này. Từ sau khi định hướng sự nghiệp của mình thành quân
nhân văn chức, từ bên trong Học viện Quân sự I bắt đầu từ một vị giáo
viên bình thường mà đi lên, bằng vào học thức xuất chúng hơn người cùng
với sự cố gắng vĩ đại hằng ngày, dần dần trở thành vị Phó Giáo sư, Giáo
sư, Chủ nhiệm khoa, Phó Viện trưởng rồi cho đến Viện trưởng của Học viện Quân sự I.
Ngoại trừ một khoảng thời gian thật sự khá ngắn đảm
nhiệm chức vụ quan chức ngoại vụ ra, suốt cuộc đời quân lữ của Tướng
quân Lý Tại Đạo trên cơ bản là vượt qua bên trong Học viện Quân sự I.
Tinh tế mà tính cẩn thận lại, bên trong Quân đội Liên Bang hiện tại, vô
số những quân nhân sĩ quan thuộc phe phái thanh tráng cũng đều đã từng
nhận qua sự dạy bảo của ông ta.
Tướng quân Lý Tại Đạo thật sự cực kỳ ít giao tế với mọi người, đây chính là chuyện tình mà toàn bộ chính
đàn Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang. Nhưng mà ít giao tế cũng
không có nghĩa là vô năng bất lực. Có một số chuyện phi thường đáng giá
suy nghĩ sâu xa. Đám đại lão bên trong Quân đội thỉnh thoảng lui tới bên trong Phí Thành Lý Gia này, ở thời điểm khi mà tuổi của ông ta cũng
chưa quá lớn, thế nhưng cũng không có bất luận kẻ nào dám khinh thường
ông ta. Hơn nữa bọn họ lại còn có thói quen dùng một loại thái độ vô
cùng bình đẳng mà tiến hành giao tiếp.
Chuyện này cũng có quan hệ đối với chuyện gia thế của ông ta. Nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất trong chuyện này lại là bởi vì đám đại lão quân đội trước đây, trước
khi dần dần bị phai nhạt đi trên tấm màn lịch sử sân khấu kia đã sớm
phát hiện ra, Nguyên Soái đại nhân cho tới bây giờ tựa hồ chưa từng bao
giờ hoài nghi qua sự vĩ đại cùng với phẩm tính của đứa con chính mình
cả. Cái loại tín nhiệm giữa nghiêm phụ cùng với ấu tử như thế này thật
sự là phi thường hiếm thấy, thậm chí lại còn khiến cho kẻ khác phải rung động suy nghĩ sâu xa nữa.
Bên trong Quân đội Liên Bang từ trước
đến giờ vẫn luôn luôn có hai bị đại lão trứ danh với bản tính ôn hòa văn nhã. Một người chính là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, một
người khác chính là Tướng quân Lý Tại Đạo, kẻ sắp sửa chính thức tiếp
nhận chức vụ Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của Liên Bang.
Trên con đường quỹ đạo lịch sử nào đó vốn dĩ đang dần dần đi lên kia, cùng
với sự phát triển càng ngày càng nhanh chóng, càng mạnh mẽ của chiến
tranh, hơn nữa cái phe phái cấp tiến bên trong Quân đội Liên Bang đã bắt đầu dần dần triển lộ ra những ý chí tự chủ của chính mình, cho nên cục
diện hiện tại căn bản nên dưới sự khống chế của hai vị đại lão mang
trong người cái phong độ học giả tràn trề kia, vững vàng mà êm dịu tiến
vào cái thời đại kế tiếp. Nhưng mà ngày hôm nay xem ra, tựa hồ như sự
thật cũng không phải là như thế.
Ngày hôm sau, khi mà cỗ quan tài màu đen được bao phủ bởi lá quân kỳ Liên Bang kia được phi cơ chuyên
dụng chở trở về Phí Thành, Tướng quân Lý Tại Đạo lại vượt ra khỏi sự dự
kiến của rất nhiều người, cũng không cùng theo trở về Phí Thành, mà là
đáp một chuyến chuyên cơ đặc biệt đi đến Trung tâm Hội nghị Lục quân tại phía Bắc của Đặc khu Thủ Đô.
Đám Hiến Binh đang canh gác nghiêm
cẩn bên ngoài tòa nhà hội nghị nhất thời đồng loạt giơ súng lên, hướng
Tướng quân tiến hành kính chào.
Tướng quân Lý Tại Đạo ôn hòa mỉm
cười, chậm rãi cất bước mà vào, nương theo cái hành lang u tính mà sâu
xa của tòa nhà Trung tâm Hội nghị hướng về phía sâu bên trong mà đi vào.
Suốt buổi tối ngày hôm qua ông ta chưa từng chợp mắt lấy một chút nào, ở bên cạnh cỗ quan tài ngồi canh gác suốt cả một đêm dài, thế nhưng trên mặt
ngược lại cũng nhìn không thấy bất cứ một tia mỏi mệt nào cả. Thân hình
đang mặc bộ quân trang màu xanh mặc lục so với bất cứ thời điểm nào
trong dĩ vãng cũng đều có vẻ càng thêm thẳng tắp hơn rất nhiều, hơn nữa
cước bộ của ông ta tiến về phía trước cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn
trước đây.
Bản thân ông ta giờ phút này giống hệt như là một
người đã mang trên vai mình một ngọn núi nặng nề hàng ngàn hàng vạn tấn
rất nhiều năm trời nay, đột nhiên ngày hôm nay đã gỡ xuống toàn bộ sức
nặng trên vai mình, bắt đầu trở nên nhẹ nhàng thoải mái, trong lòng tràn ngập tự tin, hơn nữa lại giống hệt như là một vị nam nhân yếu nhược rất nhiều năm qua vẫn luôn trầm mặc đứng sau lưng phụ thân chính mình, đột
nhiên trải qua một đêm đã lớn lên rất nhiều vậy.
Bước tới phía
trước một căn phòng họp đang đóng chặt cửa, Tướng quân Lý Tại Đạo nhẹ
nhàng đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy từng cái từng cái gương mặt vô
cùng quen thuộc, không khỏi khẽ mỉm cười một cái. Bên trong căn phòng
họp vô cùng rộng rãi này cũng chỉ ngồi lẻ loi, lác đát có đúng bảy người mà thôi, thế nhưng mỗi một người bên trong bảy người này, ai nấy cũng
đều đủ ở những phương diện nào đó gây ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục của
Liên Bang.
Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang, đang được đề cử làm Cục trưởng kế nhiệm, Thôi Tụ Đông đứng thẳng người lên, vươn
hai tay ra, cầm chặt tay của ông ta, nhẹ giọng mà thành khẩn nói:
- Xin hãy nén bi thương!
Phó Tổng Tư Lệnh của Quân khu II đứng thẳng người lên, ba một tiếng, tiến
hành một động tác cúi chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang.
Tất cả mọi người bên trong gian phòng họp cũng đều đứng thẳng người lên,
người đứng lên cuối cùng chính là một vị lão đầu nhi béo tốt khuôn mặt
từ hòa hiền hậu đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông ta chậm rãi đứng thẳng
dậy, dùng sức cầm mạnh bàn tay của Tướng quân Lý Tại Đạo, trầm giọng
nói:
- Xin hãy bảo trọng lấy thân thể chính mình!
- Giống
như những gì mà phụ thân đại nhân của tôi đã từng nói qua vậy, vì Liên
Bang, chúng ta cũng nên tự mình rèn luyện thân thể, tranh thủ sức khỏe
để mà tiếp tục công tác càng thêm nhiều năm nữa.
Lý Tại Đạo cũng nắm thật chặt bàn tay của ông ta, chậm rãi nói:
- Phó Tổng Thống các hạ, tôi mãi vẫn luôn nhớ kỹ những lời nói này của ông ấy.
Đám mấy vị đại nhân vật xuất hiện bên trong gian phòng họp ngày hôm nay,
bình thường cũng rất ít có cơ hội có thể tụ họp lại một chỗ như thế này. Mấy năm nay bọn họ lợi dụng cái danh nghĩa của cái tổ chức kia, cũng
chỉ có điều là tụ họp vội vội vàng vàng qua hai ba lần mà thôi. Phần lớn các thời điểm khác khi mà bọn họ tiến hành trao đổi qua lại với nhau,
cũng đều chỉ là thông qua những gã thuộc hạ trung thành nhất của chính
mình mà thôi, hơn nữa lại cũng chỉ là ở những địa phương không quá bắt
mắt mà tiến hành gặp mặt với nhau. Thời gian đối với những vị đại nhân
vật này mà nói thật sự là phi thường quý giá. Chính vì thế, sau khi
hướng về phía vị nam nhân vừa mới cử hành xong buổi lễ tang của lão nhân gia kia, tỏ vẻ ai điếu chân thành nhất cùng với sự an ủi của chính mình xong, bọn họ liền lập tức quay lại chủ đề chính.
- Dựa theo quy
hoạch năm năm đã vạch ra trước kia, chúng ta vẫn mãi cứ một mực ý đồ
muốn ảnh hưởng đến quá trình tuyển cử đưa người vào bên trong Nghị Viện. Nhưng mà tình huống hiện tại xem ra quả thật không được tốt cho lắm.
Mức độ ảnh hưởng của đám gia tộc cùng với các phe phái chính trị cổ hủ
kia đối với Nghị Viện quả thật là quá mạnh mẽ. Hơn nữa ở trên phương
diện truyền thông đại chúng, bọn họ cũng đồng thời có được lực lượng
tương đương kinh người. Cho nên những người mà chúng ta lựa chọn đưa ra, tạm thời cũng chỉ có thể đạt được những tiến triển đáng kể ở khu vực
Châu cùng với Nghị viên khu vực hành chính cấp hai mà thôi, còn bên
trong khu vực Nghị viên bậc một cùng với Ủy ban Quản lý Liên Bang thì
mãi vẫn không thể nào thẩm thấu đi vào được.
Một vị đại nhân vật bên trong Ủy ban Tổng tuyển cử Liên Bang bên kia chợt trầm giọng nói:
- Các vị, muốn đạt được thêm những ghế bên trong Nghị Viện, tựa hồ cần
phải có thêm nhiều sự kiên nhẫn hơn nữa. Nhưng mà vấn đề hiện tại chính
là, đám gia tộc kia tựa hồ đã xuất hiện sự cảnh giác rồi. Chúng ta chỉ
sợ cũng không có đủ thời gian để mà làm ra phản ứng nữa đâu.
-
Cái đám gia tộc mốc meo kia cho dù có cảnh giác, hoặc là phát hiện ra
chuyện tình này đi chăng nữa, nhưng mà với tính cách tự phụ của bọn họ,
vẫn như cũ sẽ không làm ra những phản ứng gì quá mức kịch liệt đâu. Cũng giống như là cục diện tại Tây Lâm kia, cùng với sự kiện điều tra lần
này vậy…
Một vị đại nhân vật khác nhíu mày, phản bác:
- Về phần chuyện tình vụ án lần trước, bên phía Bộ Quốc Phòng mãi vẫn luôn
còn áp lực không thể buông xuống, bên phía Bộ Tư Pháp phỏng chừng cũng
không thể chống đỡ được quá lâu nữa đâu. Đây mới chính là trọng điểm mà
tôi quan tâm nhất.
- Thượng Tá Hứa Nhạc xem ra là đã thật sự từ
bỏ công tác điều tra đối với chuyện tình lần này rồi. Chúng ta còn cần
phải lo lắng chuyện gì nữa?
Vị đại nhân vật bên trong Ủy ban Tổng tuyển cử kia theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Tướng quân Lý Tại Đạo
từ đầu đến cuối vẫn mãi luôn im lặng ngồi đằng kia.
Tướng quân Lý Tại Đạo cũng không có mở miệng nói tiếng nào, mà chỉ là bưng lên tách
trà ở trước mặt mình, nhẹ nhàng hớp lấy một ngụm.
- Quá trình
điều tra của bên phía Bộ Quốc Phòng bên kia cũng không có bất cứ sự nguy hiểm nào cả. Nhưng mà có một sự tình tôi cần phải báo cáo cho các vị
biết. Phòng hồ sơ của Hiệp hội ngày hôm trước đã bị người khác xâm nhập
vào. Tựa hồ như có một vài người nào đó đối với chuyện tình lần này cảm
thấy vô cùng hứng thú.
Thôi Tụ Đông đột nhiên mở miệng, nói.
- Là kẻ nào?
- Đối tượng tình nghi lớn nhất hiện tại tên là Thi Thanh Hải, là một gã
gián điệp đến từ Thanh Long Sơn. Hắn hành động vô cùng chuyên nghiệp,
cũng không có lưu lại bất cứ dấu vết nào cả. Nếu không phải có Máy vi
tính Trung ương Liên Bang tiến hành định vị chíp vi mạch nhân thể, trong tay tôi cũng không có bất cứ chứng cứ nào cả.
Thôi Tụ Đông khẽ nhíu nhíu nhẹ mi tâm của mình một chút, mỏi mệt nói:
- Tôi cũng không biết cái gã này đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, hơn
nữa lại là đang làm việc cho ai. Hiện tại Khoa IV của Phiến Quân Thanh
Long Sơn đã là một mâm cát rời rạc, làm gì còn có ai nghĩ đến chuyện lợi dụng sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào mà làm loạn nữa cơ chứ?
Mấy vị đại nhân vật bên trong phòng họp này đối với cái tên Thi Thanh Hải
kia cũng không có bất cứ ấn tượng nào đặc biệt cả, sau khi trải qua một
hồi nhắc nhở mới nhớ tới đây là kẻ đã từng tham gia vào sự kiện ám sát
Mạch Đức Lâm lúc trước. Ngược lại là Tướng quân Lý Tại Đạo, người từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc, lại là người lên tiếng đầu tiên. Sau khi ông
ta liếc mắt nhìn về phía Phó Tổng Thống Bái Luân một cái, sau đó mới khẽ nhíu mày nói:
- Cái gã này cùng với Hứa Nhạc có quan hệ khá tốt!
- Như vậy thì phải xử lý thế nào?
- Điều tra hắn một chút, nếu như có nguy hiểm, vậy thì cứ dọn dẹp cho sạch sẽ là được.
Tướng quân Lý Tại Đạo vô cùng đơn giản nói nhẹ nhàng một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu xuống xem xét các hồ sơ vụ án tương quan khác:
- Còn về
chuyện Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh không chịu tham gia vào hội nghị
ngày hôm nay, chính là bởi vì cái cảm giác vinh quang vô cùng hư vô của
một gã quân nhân sĩ quan đang tác quái. Về sau tôi sẽ tự mình nói chuyện với hắn ta một phen.
- Sự trung thành của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đối với Liên Bang tuyệt đối không có gì đáng nghi ngờ cả.
Phó Tổng Thống Bái Luân gia tăng ngữ khí lên một chút, nói.
Lý Tại Đạo chậm rãi ngẩng đầu lên một chút, nói:
- Về việc quy hoạch thay đổi các thành viên khác bên trong Nội các Chính
phủ, tôi không đồng ý. Bộ Quốc Phòng tuy rằng rất quan trọng, cần phải
khống chế ở trong tay mình, nhưng mà Trâu Bộ trưởng cũng không nên về
hưu quá sớm. Ông ta là người thật sự có tài cán, hiện tại chiến tranh
cùng với Đế Quốc cần có năng lực cống hiến của ông ta. Hơn nữa nếu làm
như vậy, thật sự rất dễ dàng khiến cho vị phu nhân kia cảm thấy ngờ vực
không đáng, rất nguy hiểm.
Tất cả mọi người bên trong gian phòng họp khẽ ngẫm nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
- Trâu Bộ trưởng có lẽ cũng không thể trở thành người bạn đường tốt của chúng ta, nhưng mà Liên Bang hiện tại đang cần hắn.
Lý Tại Đạo khẽ cúi đầu, tiếp tục nói:
- Chư vị, chúng ta cũng không phải là những chuyên gia hoạch định âm mưu, hơn nữa những sự tình ảnh hưởng đến lợi ích căn bản nhất của Liên Bang, chúng thậm chí cũng cần phải chủ động làm ra sự thoái nhượng cần thiết.
- Tôi đồng ý với sự bày tỏ thái độ đó của Lý Tướng quân.
Phó Tổng Thống Bái Luân dùng cả hai tay chống mạnh lên trên bàn, có chút
khó khăn đứng thẳng người lên, mang theo dáng vẻ hơi chút tự giễu sờ sờ
một chút cái bụng tròn xoe của chính mình, đảo mắt nhìn một vòng tất cả
mọi người bên trong gian phòng họp, bình tĩnh nói:
- Các vị,
chúng ta không phải là những tên tội phạm không ác không làm, chúng ta
cũng không phải là những gã thương nhân không tiếc hết thảy mọi thủ đoạn để mà mưu cầu ích lợi cá nhân. Chúng ta chính là những người nghĩ muốn
thay Liên Bang làm một chút chuyện gì đó thật sự có lợi ích cho toàn bộ
cộng đồng mà thôi.
Biểu tình của Phó Tổng Thống trở nên vô cùng ngưng trọng, bắt đầu trầm giọng, nói?
- Ở trên dòng chảy lịch sử sau này, có lẽ chúng ta sẽ bị hạ xuống một dấu ấn ký vô cùng xấu xa, vô cùng vô sỉ, sau này có lẽ sẽ bị những gã văn
nhân yếu nhược gió chiều nào xuôi chiều nấy kia phê bình là những tên
lưu manh cấp tiến, tử vì đạo… Nhưng mà cũng chỉ có các vị, chỉ có bản
thân ta mới biết rõ ràng nhất, chúng ta đang làm cái gì, và chúng ta vì
cái gì nên mới làm như vậy.
- Chư vị, một cái thời đại mới đang ở trước mặt của chúng ta, đang chậm rãi dỡ ra cái màn che của chính mình. Liên Bang đang nghênh đón một cái cơ hội cách mạng tốt nhất từ trước
cho đến nay trong lịch sử này. Cái mà chúng ta phải làm, chính là vì
Liên Bang mà cố gắng dùng sức nắm bắt lấy cái cơ hội này, hơn nữa tuyệt
đối phải biến cái cơ hội đó trở thành sự thật!
Phó Tổng Thống Bái Luân tiếp tục bình tĩnh nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa chúng ta cũng không cần phải dao động, phải lo lắng. Hiện tại
đang có người đưa ra lời cảnh báo, nói rằng bên trong Chính phủ Liên
Bang đang có những thế lực hắc ám muốn nổi dậy, có người nói rằng bên
trong Quân đội đang xuất hiện cái gọi là phe phái thanh tráng, hoặc là
phe phái cấp tiến gì gì đó. Kỳ thật tất cả những cái thuyết pháp này
cũng đều sai lầm hết cả rồi…
- Bản thân chúng ta chính là Liên
Bang, chúng ta chính là Quân đội, chúng ta chính là những người đại biểu cho dòng thủy triều chính nghĩa bên trong lịch sử, chúng ta sắp sửa
nghênh đón một hồi đại thắng lợi của toàn dân Liên Bang!
Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, trong nhà cổ ở khu vĩ tuyến số hai.
Cô bé con Chung Yên Hoa lúc này đang trải qua cảm giác lần đầu tiên có
kinh trong kiếp sống thiếu nữ này của mình. Hiện tại cô nàng hoàn toàn
không có chút xíu nào dáng vẻ bình tĩnh như những gì đã tự xưng lúc
trước. Cô nàng cuộn mình lại, ngồi trên một góc ở sô pha, trên người đắp một cái chăn bông thật dày. Bởi vì từ dưới bụng truyền đến từng trận
từng trận cảm giác đau đớn, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái
nhợt, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Thế mới biết rằng, hóa ra con người
cũng không ai có thể trông cậy vào những tri thức trong sách vở cùng với chỉ số thông minh của chính mình mà ứng phó với mỗi một cái cửa ải to
lớn trong cuộc sống nhân sinh của chính mình.
Cô bé con lúc ấy
quả thật vô cùng bối rối, còn cái vị Hứa Nhạc ca ca của cô bé trước giờ
tự xưng là có sợi dây thần kinh thô chắc nhất trong toàn bộ vũ trụ này,
cũng thật sự không chút bình tĩnh nào cả. May mắn là lúc đó có Thương
Thu đang nghe điện thoại, sau khi nghe được tiếng thét vang lên, cuối
cùng dưới sự khẩn cầu thê thảm của Hứa Nhạc, đã bằng vào tốc độ nhanh
nhất phóng vọt đến nhà cổ Chung Gia.
Lúc này Thương Thu đang ở
bên trong phòng bếp bận rộn liên hồi. Cô nàng dựa theo thói quen nghề
nghiệp của một cô nữ Công Trình Sư thiên tài, dùng ly thủy tinh đong đo
chính xác từng ly nước đường một, dùng thước xếp cùng với ánh mắt chuyên nghiệp của mình mà tính toán những món đồ dùng nữ tính mà cô bé con sau này sẽ cần sử dụng đến, vô cùng trật tự mà cẩn thận an bày hết thảy mọi sự tình cần thiết.
Sau khi đem hết thảy mọi sự tình xử lý ổn
thỏa xong, Hứa Nhạc mới ôm cô bé con Chung Yên Hoa đi vào trong phòng
ngủ. Cô bé con đang bị vây trong tình trạng đau đớn cùng với ngơ ngẩn
bất lực, cố gắng nắm chặt tay hắn, mãi không chịu buông ra, đòi hỏi hắn
phải kể cho cô bé nghe một câu chuyện vui cười nào đó mới chịu đi ngủ.
Thương Thu đứng dựa vào cánh cửa nương tựa vào ngọn đèn bên ngoài hành lang mà chăm chú đọc những hướng dẫn sử dụng của các loại thuốc gia dụng, lắng
nghe câu chuyện cười mà ngay cả chính mình cũng chưa từng nghe của cái
gã nam nhân cặp mắt ti hí đang ngây ngốc kể trong kia, khóe môi cũng
nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt.
- Hứa Nhạc ca ca, giúp xem xoa bụng đi.
Cô bé con Chung Yên Hoa khẽ nhấp nháy cặp mắt suy yếu, nhìn Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc đưa một bàn tay vói vào trong cái tấm chăn ấm áp, đặt lên trên
phần bụng đang lạnh như băng của cô bé con, nhẹ nhàng xoa xoa một chút.
Một lát sau đó, hắn chợt cảm giác được có một cái thân thể vô cùng ấm áp đã tựa thẳng vào phần lưng rộng rãi của chính mình.
Cô bé con
đáng yêu lúc này chợt khẽ khép dần khép dần, lâm vào trong giấc ngủ, tựa hồ như là ở bên trong giấc mộng âm thầm trách cứ Đấng sáng thế đã không công bằng, lấy đi cha mẹ của mình quá sớm cùng với một gã huynh trưởng
quá ngốc nghếch.
- Có phải là đến hơi quá sớm một chút hay không?
Trên cái giường ngủ thật lớn trong phòng ngủ của cô Tiểu Công chúa Chung
Gia, Hứa Nhạc khẽ tựa nhẹ đầu lên giường một chút, nhìn sang khuôn mặt
nhỏ nhắn đã trắng bệch của Chung Yên Hoa ở ngay bên cạnh mình, lo lắng
nhàn nhạt, nói:
- Hơn nữa đến bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra lần đầu tiên có kinh cũng đau đớn như vậy.
- Mười một, người hai tuổi bắt đầu có cũng là chuyện bình thường, anh cũng không cần phải quá lo lắng cái gì.
Thương Thu thoải mái tựa vào trong lòng ngực của Hứa Nhạc, đưa tay lên che đi
một cái ngáp dài mệt mỏi. Hai người thanh niên nam nữ bận rộn suốt cả
nửa đêm cứ nằm nguyên như vậy mà mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ. Cô bé con
đang nằm bên trong chăn ấm ngay bên cạnh hai người có chút bất an khẽ
vặn vẹo thân thể một chút, ở bên trong giấc mộng theo bản năng đưa tay
tìm kiếm bàn tay rộng lớn của Hứa Nhạc, sau đó cầm lấy, rồi cuối cùng
không bao giờ buông tay ra nữa, cứ như vậy mà ngủ say sưa.
Vào
một ngày nào đó của năm 72 Hiến Lịch 37 Liên Bang, đại khái cũng có rất
nhiều những cô bé con giống như Chung Yên Hoa vậy, trải qua một đêm lớn
lên, cũng có rất nhiều người ở bên dưới lòng đất lạnh lẽo bắt đầu dần
dần mục nát. Cũng còn có một số người nào đó cho rằng chính mình vừa
trải qua một đêm lớn lên, nhưng mà nào ai biết có phải là hắn đang bắt
đầu mục nát hay không?