Nhiệt độ tại Phí Thành từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ xuống
quá thấp như Đặc khu Thủ Đô cả. Ở trên bề mặt của bờ hồ dưới chân núi, ở trên nóc của những mái nhà cũng chỉ đủ bao phủ nhẹ một tầng băng tuyết
nhàn nhạt mà thôi. Những tia ánh nắng sáng sớm vô cùng tươi mát nhẹ
nhàng chiếu lên trên lớp tuyết trắng mỏng manh, khiến cho chúng nó nhìn
qua giống hệt như là chuẩn bị bốc cháy lên vậy. Hơn nữa tầng tuyết lại
còn thật sự bắt đầu dưới luồng ánh nắng ấm áp mà hòa tan ra thành những
tia nước rất nhỏ, tích tích chảy xuôi theo góc hiên nhà thiết kế theo
phong cách cổ xưa mà rơi thẳng xuống, đáp tí tách trên mặt đất ẩm ướt
mát mẻ bên dưới.
Những giọt mưa rất nhỏ này đã rơi xuống như vậy
rất nhiều năm trời nay rồi, thế nhưng lại vẫn không thể nào một phen đem phiến mặt đất cứng rắn bên dưới tạo thành một chút dấu vết nào cả, cũng giống hệt như cái vị lão nhân gia có cặp mắt hãm sâu gầy yếu bình tĩnh
đang nằm bên trong gian phòng kia vậy. Ông ta đã ở bên trong Liên Bang
đại phóng quang mang nóng rực vô số năm trời nay rồi, thế nhưng lại vẫn
như cũ không có chút biện pháp nào để đem bản chất của một số chuyện cũ
thay đổi đi được.
Tu Thân Quán tại gia hương Phí Thành lại vẫn
như mấy mươi năm trước đây, hướng về phía dân chúng, khác lữ hành mở lớn cánh cổng đầy những đinh đồng. Các nam sinh thanh niên, thiếu niên vẫn ở trong đó, sáng sớm hô quát lớn, mạnh mẽ đánh đá vào những đầu rối gỗ
hoặc là những bó rơm được buộc chặt, giống hệt như bản thân ông ta rất
nhiều năm về trước vậy.
Những giọt nước trên mái hiên nhà vẫn còn chậm rãi rơi tí tách xuống mặt đất.
Tí tách tí tách, đây là loại thanh âm đông đưa buồn tẻ vĩnh viễn bình tĩnh của những cây kim đồng hồ, khiến cho người khác nghĩ thấy hít thở không thông.
Tí tách tí tách, đây là thanh âm chảy nước miếng hơi chút tham lam của đứa bé trai nho nhỏ tay cầm một cây kẹo hồ lô ngào đường
màu đỏ tươi thơm ngon nhìn ánh mặt trời vừa mới mọc lên.
Tí tách
tí tách, đây là thanh âm điện tử tự kiểm tra khiến người khác cảm thấy
an ủi trong khoang điều khiển của con Robot M37 tràn ngập khí tức kim
chúc, đang đứng sừng sững giữa khói thuốc súng chiến trường thảm liệt,
một cánh cái chân máy móc đã bị gãy một cách thảm liệt, lộ ra mớ dây dẫn chằng chịt bên trong, dưới chân đạp lên vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc, một
hình ảnh được khắc ghi vào trong dòng lịch sử.
Tí tách tí tách,
đây là thanh âm của thời thơ ấu, khi mà hai đứa bé con anh em cầm những
cây súng gỗ hướng về phía nhau, trong miệng phát ra những tiếng bằng
bằng, sau đó cực kỳ khoa trương ngã xuống, một cô bé con xinh đem mặc
trên người bộ quần áo màu trắng muốt giả làm cô nữ bác sĩ cấp cứu đã bắt chước thanh âm cứu chữa…
Tí tách tí tách, cái thanh âm tí tách
này một phen biến thành chậm lại một chút, nói như vậy liền biến thành
những thanh âm vô cùng quen thuộc đối với bất cứ một gã quân nhân sĩ
quan Liên Bang nào.
Hiện tại ở bên trong căn phòng chữa bệnh mặc
dù đông người nhưng lại vô cùng tĩnh lặng này, đây là thanh âm nhàn chán duy nhất có thể nghe thấy. Chính là thanh âm điện tử của hệ thống theo
dõi số liệu sinh lý.
Cuối cùng thanh âm tí tách tí tách kia cũng đình chỉ!
Những đường cong nhàn nhạt, sớm đã không còn toát ra bất cứ cảm giác lực
lượng gì nữa ở trên màn hình điện tử theo dõi kia, đột nhiên biến thành
một đường vô cùng thẳng tắp, từ bên trái trực tiếp hướng thẳng đến bên
phải, cũng không có kết thúc, nhưng mãi vẫn thẳng tắp một cách bình
tĩnh.
Bên kia bức tường thủy tinh trong suốt, các chuyên gia của
tiểu tổ quân y đặc biệt của Bệnh viện Trung ương Lục quân cùng với các
Tướng quân cao cấp của Liên Bang có chút chết lặng, chậm rãi gỡ xuống
ống nghe y tế cùng với các dụng cụ theo dõi, thần tình thảng thốt nhìn
chằm chằm về phía vị lão nhân đang nằm trên giường kia, có chút không
dám tin tưởng vào ánh mắt của chính mình, trong lòng còn mang theo một
tia hy vọng xa vời, một khắc sau đó vị lão nhân gia sẽ lại một lần nữa
mở mắt ra, miệng toát ra một nụ cười trêu tức như lần trước. Bọn họ mãi
vẫn cho rằng cái hình ảnh mà mình đang nhìn thấy đây hoàn toàn là giả mà thôi.
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư trừng lớn cặp mắt đã đỏ ửng của
mình, im lặng không nói bất cứ tiếng nào, tùy ý để cho những giọt nước
mắt từ trong đó chậm rãi chảy xuôi xuống, trôi qua cặp đồng tử mắt cùng
với những nếp nhăn cũng đã rất già nua, rất rất già nua trên gương mặt
của chính mình. Chỉ là ông ta trừng lớn mắt lâu đến như vậy, cảm giác đã có chút ran rát, thế nhưng hình ảnh ở trước mắt của ông ta cũng không
có bất cứ biến hóa nào cả.
Tướng quân Lý Thất Phu quỳ gối bên
cạnh giường, hai bàn tay nắm chặt bàn tay phải càng ngày càng lạnh đi
của phụ thân mình, bên trong cặp mắt cũng không có bất cứ cảm xúc nào
cả. Sau đó ông ta khẽ cúi đầu xuống, dùng cái trán nóng bỏng của mình
dán lên trên mu bàn tay đã lạnh như băng của phụ thân, đem khuôn mặt
giấu bên trong bóng tối, dùng tốc độ cực nhanh nói ra những lời nói hàm
nghĩa không rõ ràng nào đó, tựa như là đang cáo biệt, hoặc là đang kêu
gọi, hoặc là một lời hứa nào đó… cũng chỉ có mỗi mình ông ta biết rõ mà
thôi.
Bên ngoài cửa trang viên đột nhiên vang lên thanh âm va
chạm mạnh mẽ nào đó. Tựa hồ như có người muốn ngăn cản giải thích cái
gì, có người lại không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả, trực tiếp xông thẳng vào trong, trên đường đi không biết đã hất đổ bao nhiêu cánh cổng đóng chặt, cuối cùng nhìn thấy vị lão nhân hai mắt đã đóng chặt
đang nằm trên giường cùng với vị Tướng quân trung niên đang quỳ gối bên
cạnh giường.
Lý Phong, trang phục trên người vẫn còn chật vật,
phong trần, ánh mắt khẽ chớp chớp mấy cái. Trên gương mặt vốn đã không
còn chút cảm giác thanh trĩ, mà là một mảnh cường đại và trầm ổn, lúc
này đột nhiên lại xuất hiện một loại tình tự ngơ ngẩn cùng với bất lực
mà bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng phải đồng cảm.
Một giây đồng hồ
sau đó, cái loại cảm giác ngơ ngẩn cùng với bất lực này đã trong khoảnh
khắc biến mấy. Hắn mạnh mẽ hít mấy cái thật sâu, thong thả cất bước,
chậm rãi đi tới phía trước cái giường bệnh, sau đó phốc một tiếng liền
quỳ xuống, đem cái trán cứng rắn của mình hung hăng khấu lạy, giống như
muốn đem cái sàn nhà chết tiệt này đập vỡ, giống hệt như một ngọn núi
vừa ngã xuống vậy.
Đối với hắn mà nói, sự ra đi của ông nội cũng giống như là cái tòa núi cao lớn nhất trong lòng hắn đã ngã xuống vậy.
- Cô nhỏ ba giờ sau mới có thể trở về được!
Thượng Tá Lý Phong dùng trán của mình đập bể sàn nhà, thống khổ đến mức cả
người run rẩy không ngừng. Không ai có thể nhìn thấy được nước mắt cùng
với nước mũi ở trên mặt của hắn khó có thể khống chế, không ngừng phun
trào, thanh âm nghẹn ngào của hắn lại một lần nữa vang lên:
- Cháu cũng đã về chậm mất rồi!
Tướng quân Lý Tại Đạo chậm rãi đứng thẳng người lên, vô cùng nghiêm túc chỉnh sửa lại bộ quân trang trên người mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm lên
trên giường, giơ tay lên, tiến hành một động tác kính chào vô cùng trang nghiêm theo nghi thức Quân đội Liên Bang.
Các vị Tướng quân cao
cấp cùng với đám chuyên gia chữa bệnh của Bệnh viện Trung ương Lục quân
đứng đằng sau bức tường thủy tinh trong suốt kia, chậm rãi giơ lên bàn
tay phải của mình, hướng về phía vị lão nhân trí tuệ cao thượng đang nằm trên giường bệnh kia tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức
Quân đội.
Quân Thần Lý Thất Phu qua đời, không chỉ có đối với
Thượng Tá Lý Phong có ý nghĩa là ngọn núi cao nhất trong lòng bỗng nhiên sụp đổ, mà đối với rất nhiều những người khác bên trong toàn bộ Liên
Bang này cũng đều có sự cảm thụ giống hệt như vậy. Cái đại sự kiện phát
sinh vào sáng sớm tại Phí Thành này, hiện tại còn nằm trong công tác
quản chế tin tức cực kỳ nghiêm khắc của Chính phủ, nhưng mà tại tòa Dinh thự tại Đặc khu Thủ Đô, tại phiến sân lớn ở phía sau hậu sơn núi Mạc
Sầu, tại trên Hạm đội Liên Bang ở xa xa bên kia đầu thông đạo không
gian, đã trong thời gian sớm nhất nhận được tin tức.
Tổng Thống
Mạt Bố Nhĩ trầm mặc nhìn những bông tuyết trắng man mác rơi rơi xuống mớ cỏ xanh bên ngoài văn phòng của chính mình, nhìn những đầu bồ câu mập
mạp lẫn bên trong tuyết trắng mà kiếm ăn kia, bên trong cặp mắt yên lặng hiện ra một tia sầu não cùng với áp lực vô cùng nặng nề.
Trên
sân uống trà chiều, Thai phu nhân tay bưng một tách cà phê, lắng nghe
Cận quản gia hồi báo về chuyện phi cơ cá nhân bay đến Phí Thành đã được
chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt liếc nhìn về phía quang cảnh như bức tranh
giang sơn trong tuyết ngoài kia, trên gương mặt không một chút che giấu
những bi thương cùng với tưởng niệm, mất mát nồng đậm.
Bà ta cùng với Quân Thần Lý Thất Phu đã quen biết nhau rất nhiều năm nay rồi. Bản
thân giữa Thai Gia cùng với Lý Gia cũng có một tình hữu nghị thân thiết
không gì có thể chia lìa. Càng quan trọng nhất là, Lý Thất Phu lão nhân
gia chính là người mà bà ta chân chính tôn kính tận đáy lòng. Cho nên
trong toàn bộ vũ trụ này, đại khái cũng chỉ có sự rời đi của ông ấy, mới có thể khiến cho bà ta có thể hoàn toàn không che giấu mà tỏ vẻ thương
cảm nồng đậm từ tận đáy lòng như thế.
Ở trong không gian bên kia
đầu của Tinh vân Vãn Hạt, trên một khu vực nào đó xa xôi mà lạ lẫm của
Tinh vực Tả Thiên, Thượng Tướng ba sao Hồng Dư Lương, sĩ quan chỉ huy
cao nhất của Hạm đội Liên Bang lặng lẽ đứng sững ở trước tấm gương lớn,
cặp mắt phía sau cặp mắt kính đã đỏ ửng lên, nhưng lại không chớp lấy
một cái. Sâu trong lòng bà đột nhiên vô cùng tự nhiên nhớ đến rất nhiều
năm trước đây, cái vị Sư Đoàn trưởng có thói quen nói chuyện lớn tiếng,
vô cùng thích nói những câu chuyện đùa tục tiểu, dâm đãng, một cái hình
tượng hoàn toàn không giống với hình ảnh vị anh hùng trong các phương
tiện tuyên truyền.
Lần đầu tiên khi Sư Đoàn trưởng gặp mặt chính
mình, ông ta đã liền không một chút khách sáo, cười nhạo rằng cặp mắt
mình hồng hồng giống hệt như một con thỏ. Là một con thỏ, con thỏ màu
trắng, cặp mắt giống hệt như một con thỏ màu trắng. Đúng vậy, lúc ấy Sư
Đoàn trưởng chính là đã nói như thế, lúc đó ông ấy chính là nói như thế…
Hồng Dư Lương đưa tay mở chốt của vòi nước nóng, tùy tiện để cho làn sương
mù bốc lên, phủ mờ toàn bộ cặp mắt kính của mình, che phủ đi khuôn mặt
tràn ngập vẻ tiều tụy thương cảm ở trong cái gương lớn kia, cùng với cặp ánh mắt đã đỏ hồng giống hệt như đôi mắt của con thỏ trắng, cuối cùng ở trong làn nhiệt vụ bắt đầu thất thanh khóc rống lên…
Tại một địa phương phía Nam của Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, trên sân bay Trường
Phong của căn cứ quân sự Liên Bang, đầu tháng hai của năm 72 Hiến Lịch
37 theo tiêu chuẩn của Liên Bang, vốn dĩ nên là thời tiết mùa đông lạnh
lẽo mới đúng. Nhưng mà cái này chung quy là chỉ áp dụng tại Tinh cầu S1
mà thôi. Hứa Nhạc, trên mặt đeo cặp kính râm lớn, đang hưởng thụ từng
ánh dương quang chói chang của bầu trời lam sẫm trên đỉnh đầu mình,
hưởng thụ hương vị ấm áp cực kỳ rõ ràng từ trên bộ quân trang màu xanh
mặc lục truyền đến, thoải mái đến mức có thể tiến vào giấc ngủ bất cứ
lúc nào.
Một chiếc Chiến hạm vũ trụ thiết kế theo kiểu ba cánh
tam giác di động, là loại Chiến hạm mới thiết kế của Liên Bang, đang từ
phương ra trên sân bay rất nhanh trượt thẳng tới. Trong bầu không khí bị ánh nắng chiếu rọi đến mức có chút biến hình, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng một chiếc quân kỳ của Liên Bang trên thân chiếc Chiến hạm. Đầu
Chiến hạm vũ trụ liên tục chạy thẳng một quãng đường đến hơn sáu km trên đường băng thẳng tắp mới chậm rãi dừng lại.
Những nghi lễ hoan
nghênh vô cùng long trọng được tiến hành, những quân nhạc vô cùng uy vũ
cùng với náo nhiệt được tấu lên, cái cầu thang di chuyển được ưu tiên
sắp xếp, trải một lớp thảm đỏ mới tinh, vô số cô thiếu nữ xinh đẹp tay
cầm hoa, nở nụ cười tươi rói đột nhiên thức tỉnh lại Hứa Nhạc. Hắn khẽ
nheo nhẹ cặp mắt lại một chút, xuyên thấu qua cặp kính râm đánh giá
những hình ảnh diễn ra trước mắt, thầm nghĩ bên phía Tây Lâm đã làm ra
nhiều công tác chuẩn bị long trọng đến như thế, khiến cho đám người tha
hương đi đến đàm phán này cho dù trong lòng vẫn như cũ có chút cảnh
giác, nhưng mà nói như vậy cũng sẽ cảm thấy cao hứng hơn một chút.
Cửa lớn của khoang hành khách chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang chậm rãi mở ra. Một gã nam tử trung niên, trên người mặc một kiện áo khoác bằng
da báo đen bóng loáng sang quý chậm rãi bước ra, đứng ở bậc cao nhất của cái cầu thang di chuyển, hướng về phía đám người hoan ngênh đông nghìn
nghịt bên dưới sân bay kia mà phất tay chào hỏi. Từ cái động tác phất
phất cánh tay cứng ngắc cùng với tần suất phất tay có chút chậm chạp của hắn, có thể phát hiện ra được tâm tình của hắn rõ ràng là phi thường
khẩn trương.
Kỳ thật cũng không chỉ có mỗi mình cái gã nam nhân
trung niên kia cùng với các thành viên phái đoàn đại biểu sau lưng hắn
là cảm thấy khẩn trương, mà toàn thể quân nhân sĩ quan Liên Bang đang có mặt ở sân bay ngày hôm nay cũng thật sự vô cùng khẩn trương. Bởi vì tất cả mọi người ai nấy cũng đều biết rõ ràng ý nghĩa lịch sử của cuộc gặp
mặt ngày hôm nay.
Rất nhiều năm trước đây, từng sứ đoàn của Đế
Quốc giống hệt như một đội cảm tử quân vậy, không ngừng trầm mặc mà
phóng qua Liên Bang, tiến hành công kích. Mãi từ đó cho đến rất nhiều
năm sau này, hai thế lực nhân loại ở hai bên đầu Tinh vân Vãn Hạt cũng
không có tiến hành tiếp xúc chính thức gì với nhau nữa, mãi cho đến ngày hôm nay. Lại có một đám người Đế Quốc dũng cảm hoặc là ngốc tử, trên
người không mang theo đạn dược, mà là mang theo điều kiện đàm phán, chạy đến địa phương lãnh thổ Liên Bang này.
Cái từ ngữ ngốc tử này
bản thân đã mang trong đó một sự vũ nhục vô cùng to lớn, tự nhiên là
không phải những lời đánh giá của những vị học giả lịch sử trẻ tuổi có
lương tâm nào đó dùng để ghi nhận vào trong cái sự kiện lịch sử ngày hôm nay rồi.
- Một đám ngốc tử!
Vị Lữ Đoàn trưởng Lữ đoàn Lực lượng Phản ứng nhanh II của Quân khu Tây Lâm lúc này đang đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc. Hắn ta nhìn thấy cái gã nam tử trung niên Đế Quốc động
tác cứng ngắc đang đứng trên đỉnh của cầu thang di chuyển kia, bèn đưa
tay gỡ xuống cặp kính râm trên mắt mình, đùa cợt, nói:
- Không
ngờ dám mặc một kiện áo khoác bằng da thú chạy tới đây. Chỉ sợ một lát
còn chưa kịp nói chuyện đã bị Cục HTD chạy đến tìm hắn gây phiền toái
rồi.
Bình tĩnh cùng với đùa cợt thông thường không có cách nào có thể sử dụng song song cùng lúc với nhau được cả. Nhưng mà cái vị Lữ
Đoàn trưởng theo trường phái thanh tráng này lại sử dụng ra một cách vô
cùng tự nhiên như thế. Chính là bởi vì xưng hô đám người Đế Quốc là ngốc tử, đối với quân nhân sĩ quan Liên Bang mà nói là một chuyện tình gì đó phi thường tự nhiên, thậm chí gần như là chuyện tình chân lý vậy, cho
nên hắn mới có thể nói ra một cách bình tĩnh như thế.
Hứa Nhạc
khẽ nhún nhún vai mấy cái, chậm rãi cất bước hướng về phía dưới chân cầu thang đằng kia mà đi tới. Hắn cũng không có ý đồ mà hòa giải cái bầu
không khí mâu thẫn đối địch này. Tuy rằng bản thân hắn cũng biết, cái
loại không khí tràn đầy ý tứ đối địch này, đối với việc đàm phán chính
thức mà nói cũng không có bất cứ chỗ tốt nào cả. Nhưng mà hắn càng biết
rõ ràng hơn một chút, những huyết hải thâm thù giữa hai bên trong suốt
mấy chục năm qua, căn bản không có khả năng bị mấy câu nói đơn giản của
mình mà liền áp chế xuống được.
Chủ trì công tác đàm phán hợp tác giữa Chính phủ Liên Bang với Tổ chức Bình dân Phản kháng ngầm của bên
Đế Quốc, chính là nhiệm vụ mới nhất mà Tổng Thống tiên sinh đã đích thân giao cho hắn. Đương nhiên đây cũng chính là cái cớ tốt nhất mà cái phe
phái cấp tiến bên trong Chính phủ Liên Bang kia dùng để đuổi hắn ra khỏi Thủ Đô Tinh Quyển. Dù sao cái chuyện tình này ngay từ đầu đã là do hắn ở bên Đế Quốc cố gắng móc nối mà tạo thành.
Hứa Nhạc ở bên dưới
ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mà đi đến phía dưới chân cầu thang kia.
Ngày hôm nay tâm tình của hắn thật sự là phi thường bình tĩnh. Đối với
các thành viên của Tổ chức Bình dân Phản kháng ngầm từ bên Đế Quốc vượt
đường xa mà đến này, bản thân hắn đã từng tiếp xúc rất nhiều rồi, cũng
biết rõ ràng đối phương cùng với những người Liên Bang bình thường cũng
không có quá nhiều khác biệt, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy phiền toái gì về chuyện này.
Cái mà hắn đang lo lắng chính là bên phía Phí
Thành bên kia có lẽ sẽ xảy ra phiền toái, bên phía Thi Thanh Hải bên kia có lẽ sẽ có phiền toái. Cũng không biết đại thúc có thể đi đến gặp mặt
lão nhân gia lần cuối cùng hay không. Sự an toàn của đại thúc có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Còn có trong khoảng thời gian này gã Thi công
tử kia lại bắt đầu trở nên xuất quỷ nhập thần. Mà cứ hễ môi lần hắn bắt
đầu xuất quỷ nhập thần liền đại biểu cho có những chuyện tình phiền toái gì đó sắp sửa phát sinh…
Dưới tình huống trong lòng vô cùng lo
lắng mà không nhận được bất cứ hồi âm gì, Hứa Nhạc đành phải nhờ vả lão
già kia giúp mình điều tra một chút hành tung của Thi Thanh Hải. Thế
nhưng hắn lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra rằng, cái gã kia không
biết đã dùng phương pháp gì đó, không ngờ lại có thể giấu diếm được một
vài địa điểm phân hình quan trọng nhất trong quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương!
Còn có một chuyện khác khiến cho hắn cảm thấy phiền toái chính là cái vị Thượng Tá Lai Khắc kia.
Bên phía Bộ Nội Vụ của Bộ Quốc Phòng sau khi bắt giữ người này, Điền Đại
Bổng đã nói rõ ràng là sẽ không để cho hắn chết một cách đau đớn và
nhanh chóng. Hiện tại công cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang đã
sắp sửa bắt đầu rồi, hết thảy mọi chuyện phải xuất phát trên mục đích ổn định, cho nên người này tạm thời bị bắt, áp giải vào trong nhà giam của nhà ngục quân sự bí mật. Thế nhưng vấn đề chính là, hắn… không ngờ thật sự cũng không có tự sát!
Tự giết chết chính mình luôn luôn là
một chuyện tình vô cùng đơn giản. Hơn nữa đối với một gã quân nhân sĩ
quan đặc chủng đã từng được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp như Thượng
Tá Lai Khắc mà nói, chuyện tình này lại càng dễ dàng hơn bất cứ chuyện
gì. Thế nhưng hắn lại cũng không có tự sát. Đối với Hứa Nhạc mà nói, cái này cũng có ý nghĩa là chuyện tình phi thường không hề đơn giản.
Điều này nói lên một chuyện, bên kia thật sự vô cùng tự tin. Thế nhưng sự tự tin của bọn họ xuất phát từ chỗ nào?
- Thượng Tá Hứa Nhạc, tựa hồ như gặp bằng hữu cũ, cậu cũng không cảm thấy có chút vui vẻ nào a!
Dọc theo cái cầu thang di chuyển trải tấm thảm đỏ mới tinh, vị nam tử trung niên Đế Quốc trên người mặc kiện áo khoác da báo màu đen sang quý kia
kia nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng trước mặt mình, có chút khoa trương
quơ quơ cánh tay của mình, nén giận nói một câu bằng ngôn ngữ Đế Quốc:
- Có phải là quay trở lại Liên Bang rồi, liền quên đi luôn mấy tên gia hỏa giết người phóng hỏa chúng ta rồi phải không?
Vị sĩ quan phiên dịch của Chính phủ đang đứng ngay phía sau lưng Hứa Nhạc, nghe thấy câu nói kia, sắc mặt liền trở nên phi thường khẩn trương. Hắn cũng không biết nên dùng những từ ngữ nào, để có thể chính xác diễn đạt lại hoàn toàn câu nói biểu đạt pha lẫn hơi thở chiến đấu, tình bạn bè,
cộng thêm ý tứ hữu nghị của cái vị đồng chí cách mạng Đế Quốc kia, mà
lại không khiến cho Thượng Tá Hứa Nhạc nghe thấy có cảm giác thô tục.
Đúng lúc này thì Hứa Nhạc đưa tay ra, ngăn cản sự cố gắng của vị phiên dịch
viên, đưa tay tháo xuống cặp kính râm cùng đối phương ôm thật chặt một
cái, cũng dùng ngôn ngữ Đế Quốc, cười nói:
- Mộc Ân tiên sinh, hoan nghênh ông đi đến gia hương của tôi!