Nơi này chính là một khu văn phòng thẩm vấn mùa đông của Cục Điều Tra
Liên Bang ở khu vực Bắc bán cầu của Tinh cầu S1. Bên ngoài cửa sổ không
ngừng tung bay những bông tuyết lả tả dày đặc. Tất cả mọi người có thể
đứng bên trong gian phòng ấm áp để mà thưởng thức cái thế giới bông
tuyết giá lạnh đến cực điểm ở ngoài kia.
Hứa Nhạc đã bị Cục Điều
Tra Liên Bang mời đến hiệp trợ điều tra, thời gian trôi qua cũng đã hơn
một ngày, lúc này hắn đang cầm trên tay ly cà phê bốc khói nóng hổi,
nhìn những cái bông tuyết rơi lả tả ngoài kia có chút chán nản rồi. Đối
phương thông qua những trình tự pháp luật hợp pháp để ngăn cản hắn tạm
thời không được gặp mặt luật sư. Những ban ngành phối hợp đồng bộ bên
phía Bộ Quốc Phòng theo lý phải xảy ra kia thế nhưng mãi cũng không hề
lộ diện, toàn bộ sự tình này cũng đều lộ ra một tia không khí quỷ dị.
Những người đang bị hắn âm thầm tiến hành điều tra kia, cuối cùng cũng sẽ một ngày nhận ra được động tĩnh từ phía bên chỗ của hắn. Bọn họ khẳng định
là sẽ tiến hành những sự phản kháng mạnh mẽ về phía hắn. Nhưng mà Hứa
Nhạc tuyệt đối không nghĩ đến chuyện sự phản kháng của đối phương lại
nhanh chóng đến như thế, có thể mạnh mẽ khó hiểu đến như thế. Trừ phi
đối phương đã nắm được trong tay những thứ khiến mình sợ nhất gì đó,
bằng không một trận điều tra tại chỗ Cục Điều Tra Liên Bang này khẳng
định sẽ biến thành một hồi chê cười mà thôi.
Chẳng qua là, mặc dù có để đối phương đã thật sự nắm bắt được những nhược điểm lớn nhất gì
đó của chính mình kia, đại khái cũng sẽ không khiến cho Hứa Nhạc cảm
thấy giật mình quá mức. Dù sao đúng như những gì mà vị Tổng Chủ nhiệm
Khoa IV kia đã từng nói vậy, trên thế giới này căn bản không có tồn tại
bất cứ lời nói dối nào thật sự hoàn mỹ cả. Đừng nói là Phong Dư đại thúc cùng với chính mình, thậm chí ngay cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang kia cũng không thể nào làm được. Huống chi là Quân Thần lão nhân
gia cùng với Thai phu nhân cũng đã sớm biết rõ ràng thân phận chân chính của mình rồi, như vậy cái gọi là bí mật này, cuối cùng cũng sẽ có một
ngày không còn là sự bí mật nữa.
Năm đó khi mình còn ở Đại khu
Đông Lâm, cái vị Thượng Tá Lai Khắc thích mang cặp kính râm kia cũng đã
từng gặp qua bộ mặt thật sự của chính mình.
Hứa Nhạc nghiêng đầu
nhìn ra cảnh tuyết trắng rơi lả tả bên ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo
lại, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều những chuyện trước đây. Lúc đó hắn
cũng không biết đang có bao nhiêu người đang ở phía sau tấm kính kia mà
quan sát chính mình, nhưng trong lòng lại đã sớm làm ra sự chuẩn bị sẵn
sàng rồi. Có lẽ trong suy nghĩ của rất nhiều người, đây hẳn phải là cái
nguy cơ lớn nhất mà hắn gặp phải trong cuộc đời của chính mình, nhưng mà đối với bản thân hắn đã từng trải qua một năm trốn chết bên phía Đế
Quốc mà nói, cái loại gian nan như thế này thật sự là không đáng để nhắc đến.
Cho nên sau khi hắn gặp lại Tiểu Cường sau khá nhiều năm
không gặp lại này, thoáng khẽ dùng mình một chút liền tiếp nhận cái cục
diện đang chờ đợi trước mặt mình này. Hắn mỉm cười nhìn về phía cái
gương mặt vẫn như cũ vô cùng thanh trĩ như trong ký ức của chính mình,
cũng không có bùng phát cảm xúc mà nói cái gì, chỉ đơn giản nói một câu
đã lâu không gặp mà thôi.
Tựa hồ như là hai cái gã cô nhi đã từng lăn lộn trên đường phố tại Đại khu Đông Lâm kia, một người đã từng đi
tới nhà của một người ăn cơm, một người đã từng tận mắt chứng kiến người còn lại ra tay giết người trong đêm mưa, tóm lại là cả hai đã từng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, chỉ là một câu vô cùng đơn giản đã lâu không gặp rồi, liền phảng phất như là Tiểu Cường cũng chưa từng trải qua một năm ở bên trong sở quản chế thiếu niên tại Đại khu Đông Lâm, mà Hứa Nhạc lại
càng cũng không có trải qua vô số năm cuộc sống phi phàm tràn đầy kích
thích mà lại vô cùng rực rỡ mấy năm nay vậy.
Thế nhưng mà đáng
tiếc là đám nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang này cũng không cấp cho
Hứa Nhạc bất cứ cơ hội nào để mà cảm khái than thở cả. Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía một màn phát sinh ở
trước mặt mình, đại khái là ngay cả bản thân ông ta nói thế nào cũng
không nghĩ đến rằng, Hứa Nhạc không ngờ lại cứ như vậy mà thừa nhận
chuyện này.
- Từ một vị anh hùng Liên Bang biến thành một tên tội phạm truy nã, sự chênh lệnh giống hệt như bước chân từ đỉnh núi cao
xuống dưới đáy của vực sâu như thế kia, không biết là cậu có thẻ thừa
nhận nổi được hay không?
Sau khi đem đám người vừa triệu tập từ
Đại khu Đông Lâm vô cùng xa xôi kia đi an bày nghỉ ngơi, vị Tổng Chủ
nhiệm Khoa IV Cục Điều Tra Liên Bang quay trở lại trong phòng, đứng bên
cạnh cửa sổ, trầm mặc một khoảng thời gian thật dài. Ông ta châm một
điếu thuốc lá, dùng hai đầu ngón tay run rẩy đưa lên miệng không ngừng
hút thật sâu, một tay đưa lên vỗ vỗ trán mình, ngữ khí mang theo một sự
thỏa mãn vô tận, nói:
- Tôi chỉ lo lắng rằng dân chúng Liên Bang trong lúc nhất thời sẽ không thể thừa nhận nổi chuyện này mà thôi.
- Tôi thật sự không hiểu nổi ông đang nói cái gì.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn chằm chằm về phía tách cà
phê đã lạnh lẽo trước mặt mình, không biết trong lòng đang suy nghĩ về
chuyện gì.
- Cậu đã chính miệng thừa nhận rồi!
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV mang theo thần sắc phẫn nộ phóng thẳng tới trước mặt của hắn, lớn tiếng rống lên:
- Cậu chính là gã Hứa Nhạc cô nhi ở Đại khu Đông Lâm! Chứ không phải là cái thân phận mà cậu đang cố gắng giả mạo kia!
- Tôi cũng đâu có thừa nhận cái gì đâu?
Hứa Nhạc bình thản nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh nói:
- Tôi vẫn chính là tôi. Tôi không thể nào hiểu nổi cái trận điều tra hết
sức buồn cười này của các người, đến tột cùng là có mục đích gì?
- Được, được lắm! Hiện tại cái mà cậu đang cần nhất chính là mạnh miệng cãi chày cãi cối!
Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV sau khi khẽ rùng mình một cái, liền dùng sức cởi bỏ chiếc cà vạt đã bị mồ hôi thấm cho ướt đẫm của mình, vừa thở dốc vừa mang theo tia cười lạnh, nói:
- Chẳng qua là hy vọng sau này khi đi lên tòa án, quan tòa tiên sinh sẽ tin tưởng vào cái lý do chối bỏ
cực kỳ buồn cười này của cậu.
Cách quảng trường Hiến Chương một
khoảng không xa lắm, có một con đường cái lúc nào cũng vô cùng im lặng.
Bên cạnh con phố với hai hàng cây xanh mát trải dài, lấp ló sau những
gốc cổ thụ rậm rạp chính là tòa Dinh thự Tổng Thống với lối kiến trúc
hai màu xám trắng. Cách Dinh thự Tổng Thống một khoảng không xa lại có
thêm một tòa kiến trúc tương đối độc lập một chút. Cái tòa kiến trúc đặc thù này cũng không có tên chuyên môn của nó. Chỉ là mỗi khi Tổng Thống
tiên sinh muốn triệu tập một tràng hội nghị khá lớn nào đó, thường
thường đều sẽ lựa chọn tổ chức tại lầu ba của tòa kiến trúc vô danh đặc
thù này.
- Chẳng lẽ không có người nào cho rằng đây là một tràng
biểu diễn cực kỳ buồn cười hay sao? Hứa Nhạc làm thế nào lại có thể là
một tên tội phạm truy nã được? Như vậy hắn là thế nào có thể thông qua
sự phân hình kiểm tra an ninh tầng tầng lớp lớp của quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương đây? Cô nhi Đông Lâm à? Ta xem đây khẳng định là một hồi âm
mưu cũng những người nào đó cố tình tạo ra!
Bên trong gian phòng
họp rộng lớn cực kỳ im lặng này, Tướng quân Mại Nhĩ Tư chỉ còn vài ngày
nữa là phải chính thức tuyên bố về hưu, lúc này đang cực độ phẫn nộ huy
động cánh tay của mình. Tuy rằng ông ta sắp sửa lập tức gỡ xuống cái hai cái chức vụ nặng trịch quan trọng là Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham
Mưu Trưởng Liên Bang kiêm Tổng Tư Lệnh Quân khu I trên vai mình, nhưng
mà thân là vị đại lão có thực lực mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Quân đội
Liên Bang trong thời gian hơn mười năm nay, sự nổi giận của ông ta cũng
không có bất luận kẻ nào dám chính diện đối kháng trực tiếp cả.
Đây là một buổi Hội nghị trưng cầu ý kiến nội bộ vô cùng đặc thù của giai
cấp thượng tầng Liên Bang. Nói là hội nghị trưng cầu ý kiến có lẽ cũng
không phải là quá mức thích hợp. Bởi vì cái hội nghị này cũng không hề
liên quan gì đến trình tự Tư pháp Liên Bang cả, mà chỉ là bởi vì đối
tượng bị lên án trong chuyện lần này chính là Thượng Tá Hứa Nhạc, cho
nên các quan trên cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Bộ Tư Pháp Liên Bang cũng không dám vọng động tự mình ra quyết định, mà là đem
chuyện tình này đặt lên trước mặt của đám đại nhân vật chân chính trong
Liên Bang.
- Bên phía Cục Hiến Chương bên kia đối với chuyện này
thì nói như thế nào? Nếu như nói Thượng Tá Hứa Nhạc che giấu thân phận
là tội phạm truy nã của chính mình, như vậy thì hắn làm cách nào có thể
làm được chuyện đó chứ? Còn có chuyện quan trọng hơn nữa chính là, một
khi bên phía Cục Điều Tra Liên Bang đã kiên định cho rằng Thượng Tá Hứa
Nhạc chính là… cái gã công dân cô nhi Đông Lâm có mã số DLAS420500481X
kia, như vậy thì cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã đưa ra kết
luận như thế nào? Điều này khẳng định là sẽ không có bất cứ kẻ nào có
thể lừa dối được!
- Bên phía Cục Hiến Chương bên kia… đã cự tuyệt đưa ra ý kiến đối với chuyện tình lần này.
Vị Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang khẩn trương liếc mắt nhìn về phía
Tổng Thống tiên sinh cùng với một đám thành viên Nội các đang ngồi trên
hàng ghế đầu tiên của buổi hội nghị, đưa tay lau nhanh mớ mồ hôi lạnh
trên trán của mình, nói:
- Căn cứ vào bản biên nhận điện tử của
Thai Cục trưởng chuyển sang bên này, lý do mà ông ta đưa ra chính là…
Thượng Tá Hứa Nhạc có được quyền hạn bảo mật rất cao, thậm chí còn cấm
cả bên phía Cục Hiến Chương tiến hành thẩm tra nội bộ đối với cậu ta.
Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang Thôi Tụ Đông đang ngồi trên
hàng ghế thứ hai đột nhiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc, mở miệng nói:
- Máy vi tính Trung ương Liên Bang hiện tại cũng chỉ có thể xác nhận một
chuyện, con chíp vi mạch nhân thể trong cơ thể của Thượng Tá Hứa Nhạc
hiện tại, cùng với vị cô nhi Đông Lâm bên kia cũng không có bất cứ mối
quan hệ nào cả.
Nghe xong câu nói kia của Thôi Tụ Đông, nhất là
hiểu biết được thái độ rõ ràng của Cục Hiến Chương bên kia, những vị đại nhân vật tham gia vào hội nghị trưng cầu ý kiến nội bộ đặc thù ngày hôm nay nhất thời đồng loạt lâm vào trầm mặc. Bởi vì đám người bọn họ tuyệt đối không có bất cứ lý do gì để mà nghi ngờ sự phán đoán của cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang kia cả. Chỉ có điều… vì cái gì mà Cục Điều Tra Liên Bang lại điều tra ra được nhiều chứng cứ chính xác hết sức bất lợi đối với Thượng Tá Hứa Nhạc đến như vậy? Nhất là cái đám người ở trên
con phố Chung Lâu kia, vì cái gì lại vẫn luôn kiên trì cho rằng vị anh
hùng Hứa Nhạc ngày hôm nay của Liên Bang, lại chính là cái gã Hứa Nhạc
cô nhi năm xưa như vậy?
Vị Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An nhất
thời khẽ cau mày lại một chút, nhìn về phía những bức ảnh chụp rõ ràng
đã rất lâu trước kia rồi, đang được trình chiếu trên màn hình lớn ở giữa hội trường. Ông ta ngắm nhìn khuôn mặt còn mang theo nét ngây ngô của
một gã thiếu niên trên mớ hình ảnh bên trái, sau đó lại quay sang nhìn
hình ảnh chụp gần của vị Thượng Tá Hứa Nhạc hiện tại đang được đối chiếu ở phía bên tay phải màn hình, nhịn không được khẽ lắc lắc đầu, cũng
không mở miệng nói gì.
Mãi cho đến giờ phút này, thậm chí bao gồm cả Thôi Tụ Đông ở trong đó nữa, tất cả mọi người có mặt ở nơi này vẫn
như cũ kiên trì cho rằng chính là do cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã trao tặng cho Hứa Nhạc cái quyền hạn cực kỳ cao cấp kia, hơn nữa lại còn trợ giúp cho hắn ở trong Thủ Đô Tinh Quyển che giấu đi thân
phận vô cùng kín kẽ, chứ bọn họ lại vốn không hề nghĩ tới chuyện hắn đã
tiến hành thay đổi con chíp vi mạch nhân thể ở sau gáy chính mình, bởi
vì chuyện này đã hoàn toàn vượt qua cái khái niệm cơ bản nhất của thế
giới bọn họ rồi.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ vẫn còn tiếp tục vô cùng
chăm chú xem xét cẩn thận những bức ảnh chụp, sau đó thoáng trầm mặc một lúc, lớn tiếng chất vấn:
- Tôi thật sự vô cùng không đồng tình
đối với cái phương pháp tiến hành điều tra nội bộ như thế này. Nếu như
các người cho rằng Thượng Tá Hứa Nhạc là tên tội phạm truy nã, vậy thì
cần phải trực tiếp thông qua Bộ Tư Pháp, hoặc là các cơ quan ban ngành
trong Bộ Nội Vụ của Bộ Quốc Phòng tiến hành điều tra, chứ không phải là
đem những cái chứng cứ nhìn qua tựa hồ như không có chút căn cứ này để
đi gây sức ép trên hội nghị trưng cầu ý kiến nội bộ như thế này!
Ngữ khí của Tổng Thống tiên sinh nói ra những lời này thật sự vô cùng bình
tĩnh, thế nhưng mà lọt vào trong lỗ tai của Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang cùng với rất nhiều người hữu tâm khác, liền có thể nhận rõ ràng sự tức giận ẩn chứa bên trong đó.
- Tổng Thống tiên sinh, là do
chúng tôi nhận được lời chỉ chứng đích danh, cho nên cũng không thể
không tiến hành điều tra được. Còn về phương diện bên phía Bộ Tư Pháp…
Tổng Thống tiên sinh, Thượng Tá Hứa Nhạc đã đạt được hai quả Huân chương Tử Thần cao cấp nhất Liên Bang, có được quyền miễn tiếp nhận điều tra
có liên quan. Nếu như muốn tiến hành trình tự Tư pháp theo đúng pháp
luật, vậy thì phải mời ngài hoặc là bên phía Nghị Viện lấy đi quyền được miễn tiếp nhận điều tra của anh ta.
- Chỉ chứng đích danh?
- Đúng vậy, thưa Tổng Thống tiên sinh!
Vị Cố vấn An toàn Quốc gia từ đầu buổi hội nghị cho đến bây giờ vẫn mãi
trầm mặc trong khoảng thời gian dài, lúc này đột nhiên mỉm cười trả lời:
- Có một vị quân nhân sĩ quan Tây Lâm năm đó tự mình đi đến Đại khu Tây
Lâm, tham dự hành động quân sự tróc nã tên tội phạm phản quốc Dư Phùng
năm xưa, một khoảng thời gian trước đây đã ở trong Tòa án Tối cao Liên
Bang nhận ra Thượng Tá Hứa Nhạc. Vì sự an toàn của toàn thể Liên Bang,
vị quân nhân sĩ quan Tây Lâm dũng cảm này đã không tiếc mạo hiểm cùng
với sự nguy hiểm bị ngàn vạn dân chúng Liên Bang căm thù, đứng ra tiến
hành chỉ chứng đích danh Thượng Tá Hứa Nhạc!
Cánh cửa của gian
phòng họp lúc này đột nhiên bị chậm rãi mở ra, Thượng Tá Lai Khắc biểu
tình không một chút tình cảm chậm rãi bước vào. Cái vị quân nhân sĩ quan thuộc hạ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của Chung lão đầu hổ này, Đại Đội trưởng Đại đội Robot Đặc chủng Quân khu Tây Lâm này, sau khi tháo
xuống cặp kính râm vô cùng quen thuộc của mình, vẻ mặt hờ hững đứng
thẳng ở chỗ đó.
Trải qua quá trình tự giới thiệu sơ lược đơn giản về chính mình, Thượng Tá Lai Khắc thoáng khẽ dừng lại một chút, hai tay chắp lại sau người, bắt đầu hướng về phía những vị đại nhân vật bên
trong gian phòng hội nghị, miêu tả lại lần hành động quân sự bí mật của
rất nhiều năm trước đây. Hắn ta cùng với chi Đại đội Robot của hắn ta
cưỡi trên Phi thuyền Cổ Chung Hào đi tới Đại khu Tây Lâm, mục tiêu chính là bắt giữ hoặc là giết chết gã tội phạm truy nã đứng đầu Liên Bang Dư
Phùng. Sau đó hắn ở trên ngã tư đường chợt bắt gặp một gã thiếu niên vô
cùng quật cường.
- Cậu bằng cách nào có thể xác nhận được cái gã thiếu niên kia chính là Thượng Tá Hứa Nhạc hiện tại?
Trong phòng liền có người phát ra chất vấn.
- Nếu như tôi nhận nhầm người, tôi thà rằng một phen đem hai mắt của chính mình móc ra luôn đi.
Thượng Tá Lai Khắc bình thản hồi đáp:
- Nhân vật giống như là Thượng Tá Hứa Nhạc như vậy, căn bản rất khó có thể nhận nhầm được.
- Theo như ta biết, Hứa Nhạc cùng với bên phía Tây Lâm các người, từ
trước đến nay quan hệ giữa hai bên vốn vô cùng tốt đẹp. Cho nên hiện tại ta vô cùng ngạc nhiên, vì cái gì… mà cậu lại đứng ra tiến hành chỉ
chứng đích danh như thế.
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư lạnh lùng nói.
Thượng Tá Lai Khắc ba lớn một tiếng, tiến hành một động tác nghiêm lễ kính chào, trầm giọng trả lời:
- Báo cáo Tướng quân, tôi là một quân nhân sĩ quan, tôi cần phải đem lợi ích của toàn bộ Liên Bang đặt lên trước nhất!
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư nở nụ cười tự giễu, phất phất tay, ngữ khí vô cùng chán ghét, nói:
- Ta thật sự không tin vào cái lời nói buồn nôn như thế này. Chẳng qua là ta cũng không có cái gì muốn hỏi cả.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ ngẩng đầu lên một chút, chậm rãi quét mắt nhìn một vòng tất cả mọi người bên trong phòng hội nghị. Khi mà ánh mắt của ông
ta dừng lại chỗ Phó Tổng Thống Bái Luân ở trên màn hình lớn, tham gia
buổi hội nghị từ xa, thì thoáng dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục
quét sang những người khác.
Căn cứ vào những điều lệ an toàn nào
đó của Pháp luật Liên Bang, trong thời kỳ diễn ra chiến tranh, Tổng
Thống cùng với Phó Tổng Thống Liên Bang, bất cứ thời điểm nào cũng cần
phải cách xa nhau một khoảng cách vừa đủ an toàn, hơn nữa tuyệt đối
không được phép xuất hiện tại cùng một địa điểm. Bên trong buổi hội nghị trưng cầu ý kiến nội bộ được khởi phát một cách cực kỳ đột nhiên và bất ngờ ngày hôm nay, Phó Tổng Thống Bái Luân cũng giống hệt như trong các
buổi hội nghị thông thường trong dĩ vãng vậy, luôn luôn duy trì sự trầm
mặc, không dễ dàng phát biểu ý kiến của chính mình. Nhưng mà sự trầm mặc của ông ta ngày hôm nay lại khiến cho tất cả những người ít nhiều đã
đoán được chuyện tình phía sau cũng phải cảm thấy có chút rét lạnh.
Sau khi trải qua một phen chất vấn vô cùng nghiêm khắc đối với Thượng Tá
Lai Khắc, bên trong hội nghị trưng cầu ý nội bộ nhất thời lâm vào một
mảnh trầm mặc. Vị Nghị viên Mai Tư tiên sinh vô cùng từng trải trong Ủy
ban Quản lý Liên Bang lúc này liếc nhìn sang phía Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ
một cái, thanh âm bén nhọn cất lên, nói:
- Tổng Thống tiên sinh,
tôi cho rằng cái quyền hạn được bãi miễn tiến hành điều tra tương quan
của Thượng Tá Hứa Nhạc cần phải lập tức bị bãi bỏ. Hơn nữa cậu ta nhất
định phải chấp nhận công tác thẩm tra xử lý công chính toàn diện nhất.
Xét thấy mối quan hệ giữa Thượng Tá Hứa Nhạc cùng với Quân đội Liên
Bang, tôi đề nghị cái chuyên án này cần phải giao cho Bộ Tư Pháp toàn
quyền xử lý.
Khi vừa nói đến chuyện này, Nghị Viên Mai Tư đột
nhiên mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía vị Bộ
trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh từ đầu buổi hội nghị cho đến giờ cũng cũng không hề mở miệng lần nào bên kia, khiêu khích hỏi:
- Trâu Bộ trưởng có ý kiến gì đối với chuyện này hay không?
Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh gỡ xuống cặp mắt kiếng gọng kim loại tinh tế trên
mắt mình, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa một chút cặp mày có chút nhưng nhức, cũng không có trả lời sự khiêu khích của Nghị viên Mai Tư tiên sinh, mà là tiến đến bên cạnh Tổng Thống tiên sinh, nhẹ nhàng ghé tai nói mấy
câu gì đó.