Bên trong bãi xe dưới lòng đất có chút tối tăm, cảm giác sự nguy hiểm
của súng ống cùng với trốn chết, cái loại hoàn cảnh giống như đã từng
quen biết như thế này, khiến cho Hứa Nhạc cảm giác được có chút không
được thoải mái.
Các thế lực khác nhau bên trong Đế Quốc tiến hành đấu đá nhau, cùng với một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang như hắn căn
bản không có chút quan hệ nào cả. Từ sau khi tiến vào trong gian ga-ra
trong lòng đất này, hắn mãi vẫn luôn trầm mặc đứng một góc ở phía sau
lưng đám người, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh phía trước, cố
gắng lắng nghe những lời nói Đế Quốc khó có thể nghe thấy rõ ràng của
mọi người.
Ám sát, nội gian… hắn cảm thấy mấy cái lời nói của đám người Đế Quốc này, nghe qua rất giống như là những lời nói trong một
cái kịch bản vô cùng vụng về vậy. Chỉ là hắn không ngờ đến một cái kịch
bản thô như thế này, sẽ lại có được một cái kết cuộc nhìn qua theo lẽ
thường đương nhiên dễ dàng thoải mái mà lại có hơi hướng nhàm chán nhạt
nhòa đến như thế.
Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc dùng ánh mắt hèn
mọn nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan phản đồ đang nằm trong vũng máu
dưới mặt đất, đi về phía một bên sườn của gian ga-ra ngầm, gỡ xuống bức
vách tường xi-măng ngụy trang bên ngoài, sau đó lại dùng sức lôi xuống
một tấm vải bố điện tử chống bụi màu xanh lam phía sau bức tường ngụy
trang vừa gỡ ra.
Xôn xao một tiếng vang lên, một đầu Robot thế hệ mới của Đế Quốc màu xanh đen, dưới một mảnh bụi mù bay tán loạn, chậm
rãi lộ ra hình dáng vốn có của nó. Phần hộ giáp lõm sâu bằng lớp kim
loại sáng bóng, thân Robot cao dài bộ dáng thanh tú, trên các khớp nối
của cơ thể lại giắt đầy những cái hộp bằng kim loại vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ nheo lại một chút, đồng tử trong mắt hơi
hơi co lại. Đây đúng là con Robot đã khiến chính mình phải lâm vào tuyệt lộ: Đào Chướng!
Hoài Thảo Thi khẽ ho khan mấy tiếng, trầm mặc đi lên trên con Robot. Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc còn lại thì lại rất
nhanh tản ra. Những ngọn đèn bên trong gian ga-ra dưới lòng đất chợt
toàn bộ tắt hẳn. Trong một mảnh bóng đêm tăm tối, đột nhiên vang lên rất nhiều thanh âm hợp tấu trầm thấp mạnh mẽ của các động cơ tiến hành khởi động, cắt qua những luồng không khí yên tĩnh cùng với tràn đầy áp lực.
Trên quảng trường phía trước gian biệt thự này, hiện tại đám phản quân đã
vây kín dày đặc lại. Con Robot Đào Chướng dùng tốc độ cực cao phá tan
cánh cổng của gian biệt thự, ở dưới luồng ánh sáng ban ngày chói chan
hóa thân thành một cái bóng cực nhanh, ẩn chứa ý tứ hàm xúc âm u mười
phần, nghiền nát phần mặt đường xi-măng phía dưới chân mình, đánh bay
hết thảy những chiếc chiến xa chặn đường mình, gào thét phóng chạy như
điên mà đi, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, khí thế lừng lẫy không gì sánh
nổi, căn bản không giống như là đang chạy trốn chết, mà càng giống như
kiêu ngạo rời đi hơn nhiều.
Sau đó con Robot kiêu ngạo kia chui thẳng vào trong biển dâu!
Bên trong khoang điều khiển có chút tối tăm, cũng chỉ có nhìn chằm chằm vào một mảnh biển dâu xanh thẳm mênh mông thể hiện ra trên màn hình theo
dõi mới có thể thư giãn được một chút thần kinh đã hơi chút khẩn trương
cùng với hai hốc mắt đã có chút khô khốc của Hoài Thảo Thi. Những cái
phiến lá câu non mềm mà thanh tú, ở bên trong những luồng gió tung bay
tán loạn, ở trên màn hình theo dõi không ngừng dùng tốc độ cao lui hẳn
về phía sau, dần dần biến đổi thành vô số những đạo đường cong màu xanh
đậm xinh đẹp. Nói như vậy có thể suy đoán ra được tốc độ di chuyển của
con Robot này đã kinh người đến mức độ nào.
Hứa Nhạc thoáng cụp
mi mắt xuống một chút, cũng không tiếp tục nhìn về phía những hình ảnh
một phiến biển dâu xanh thẳm mênh mông đã chiếm lĩnh hoàn toàn màn hình
theo dõi kia suốt hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, khóe mắt cẩn thận liếc mắt
nhìn sang trên người gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi
ngay bên cạnh mình.
Cái gã thanh niên ngồi bên cạnh này, ở trong
gian nhà ăn vòm tròn kia đã bị tập kích khiến cho bị thương không nhẹ,
máu tươi chảy ra cũng đã nhiễm đỏ từng tảng lớn thân thể của hắn, thế
nhưng biểu tình của gã này vẫn như cũ không có chút biến hóa gì cả. Hơn
nữa hắn lại còn có thể vẫn như trước ổn định cao siêu thậm chí là có thể nói vô cùng tinh diệu tiến hành điều khiển Robot, ở bên trong những con đường của khu biển dâu này không ngừng di chuyển tốc độ cao, không
ngừng tránh né những địch nhân tựa hồ càng ngày càng xuất hiện nhiều
hơn.
Chẳng lẽ đám Hoàng tộc Đế Quốc kia ai nấy cũng đều là quái
vật hết cả sao? Những dòng máu chảy trong thân thể cũng đều là vô cùng
vô tận hay sao?
Đây là một quá trình chạy trốn chết vô cùng khẩn
trương, thế nhưng đối với Hứa Nhạc mà nói, hắn luôn cho rằng bản thân
chính mình chỉ là một người ngoài cuộc, cho nên hắn cũng có đầy đủ sự
bình tĩnh để mà quan sát hết thải mọi chuyện phát sinh.
Nhất là quan sát con Robot Đào Chướng này.
Đây là một con Robot thuộc thế hệ Robot tiên tiến nhất mà bên phía Đế Quốc
vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công. Điểm tiên tiến nhất của nó chính
là tiến hành trang bị hệ thống động cơ gia tốc mini trên các khớp nối
trên thân thể, mặc dù lý niệm thiết kế khi nghiên cứu chế tạo cùng với
con Robot MX thế hệ mới nhất của Liên Bang cũng có chút sai biệt, nhưng
mà trên bản chất thì lại là cực kỳ tương tự nhau.
Hứa Nhạc không
nghĩ đến trong cái thời khắc nguy hiểm khẩn trương như thế này, mà cái
vị đại nhân vật tuổi trẻ ngồi bên cạnh mình kia, không ngờ lại còn thật
sự một phen mang theo chính mình ở bên người mà trốn chạy như vậy. Chẳng qua cũng chính nhờ như vậy mà hắn mới được cấp cho một cái cơ hội cực
kỳ hiếm có ở gần sát bên tiến hành quan sát chi tiết con Robot thế hệ
mới của Đế Quốc như thế này.
Hắn dùng hai mắt của chính mình, cố
gắng quan sát chi tiết hết thảy tất cả những trang bị kỹ thuật ở bên
trong khoang điều khiển của con Robot Đào Chướng này, cố gắng nhớ lại kỹ càng hết thảy tất cả những gì có thể quan sát được. Tuy rằng hiện tại
cái hy vọng còn có thể sống sót quay trở về Liên Bang là một chuyện hết
sức xa vời, nhưng mà nếu như có thể có cơ hội một phen đem những cái tư
liệu này trực tiếp chuyển tải quay trở về Liên Bang, như vậy đối với
Liên Bang khẳng định sẽ có những sự trợ giúp rất lớn.
Ngoại trừ
quan sát cấu tạo bên trong của con Robot tiên tiến thế hệ mới của Đế
Quốc, cái mà hắn càng quan tâm hơn nữa chính là phương thức điều khiển
Robot của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi ngay bên cạnh hắn này.
Sau khi thoáng trầm mặc quan sát một khoảng thời gian khá dài, hắn xác
nhận được phương thức điều khiển Robot của người này cùng với chính mình và Lý Phong kia cũng cực kỳ giống nhau. Hắn cũng là thông qua một loại
trang thiết bị kỹ thuật giống như là một loại hệ thống cảm ứng ý nghĩ,
đem những luồng lực lượng bên trong cơ thể của mình truyền vào trong hệ
thống điều khiển, chỉ là trang bị của đối phương rõ ràng là càng khéo
léo hơn của mình một chút, ngồi ở kế bên cũng chỉ có thể nhìn thấy một
vài chỗ kết nối ló ra ở bên ngoài mấy cỗ tay áo mà thôi.
Trong
quá trình chạy trốn chết bên trong khu vực biển dâu mênh mông khổng lồ
như thế này, gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc điều khiển con Robot Đào
Chướng kia có thể nói là nhẹ nhàng lưu loát đến cực điểm, hết sức dễ
dàng đột phá được vòng vây dày đặc của đối phương. Trong mấy lần di
chuyển mạo hiểm gặp phải Robot của đối phương, hắn giống hệt như là một
đầu mãnh hổ bắt thỏ vậy, chỉ trong giây lát đã phá tan một đầu Robot của địch quân.
Hứa Nhạc ngồi một bên vẫn mãi luôn theo dõi từng động tác điều khiển Robot của hắn, lại một lần nữa cảm nhận được một cỗ
khủng bố mà lúc trước ở trên chiếc Chiến hạm Đế Quốc kia hắn đã tự mình
thể nghiệm qua.
Ở trong suốt quá trình phá vây trốn chạy, gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc này đã thể hiện ra một tiêu chuẩn điều khiển Robot cường đại đến cùng cực. Nhất là cái loại linh mẫn bình tĩnh tản mát ra
từ trong bản chất của chính hắn, cùng với những động tác điều khiển tinh chuẩn xảo diệu giống hệt như là đang tiến hành khiêu vũ vậy. Nhìn qua
cũng chỉ là đưa vào một vài cái chỉ lệnh đơn giản nhất, những động tác
điều khiển Robot tiêu chuẩn nhất, thế nhưng nếu như dùng một loại tần
suất nào đó tiến hành phối hợp lại với nhau, liền trở nên cường hãn tinh diệu đến như thế…
Lúc trước khi còn ở tại Liên Bang, trong những đêm khuya trong giấc mộng tĩnh lại, có đôi khi Hứa Nhạc trầm tư suy
nghĩ, tự đánh giá về bản thân mình, hắn cũng cảm thấy trong lòng có chút đắc ý cùng với tự mãn nhàn nhạt. Ngoại trừ sự thiên phú ở phương diện
bảo dưỡng thiết bị kỹ thuật, điều khiến cho hắn nghĩ đến cảm thấy kiêu
ngạo nhất chính là những tiêu chuẩn điều khiển Robot của chính mình. Chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài năm, mặc dù không dám nói là đánh khắp
quân đội không địch thủ, thế nhưng cũng ít nhất là không có người nào
dám đến khiêu chiến hắn. Nhưng mà một trận chiến lúc trước ở trên Chiến
hạm Đế Quốc, hôm nay lại ngồi kế một bên mà chứng kiến, hắn không thể
không khỏi phải buồn chán mà thừa nhận, cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngồi ở bên cạnh mình này, trình độ điều khiển Robot quả thật là vượt xa chính mình.
Mặc dù thừa nhận hiện tại mình không bằng đối
phương, thế nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ nhận
thua. Tính cách của hắn liền có thể quyết định ý tưởng bản thân, nhất là khi nghĩ đến cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi ở bên
cạnh mình này, nếu như quả thật chính là cái vị kia ở trong truyền
thuyết mà nói, như vậy thua ở trong tay của người này cũng không coi là
mất mặt gì cả. Vào thời khắc này, hắn chợt vô cùng nhớ nhung đến con
Robot MXT màu đen đã dưới mệnh lệnh của mình mà tự nổ tung ở trong chiếc Chiến hạm Chiến thuyền chỉ huy của Hạm đội Đế Quốc kia.
Trong
biển rừng dâu, một mảnh đêm khuya, cả một cái thảo nguyên âm trầm giống
hệt như là một gã khổng lồ đang nằm ở trong vương quốc của chính mình.
Dưới ánh sáng tinh quang nhàn nhạt chiếu rọi trên đỉnh đầu, những cái
cành lá dâu dày dày đặc đặc tùy tiện để cho những luồng gió đêm nhẹ
nhàng lay động. Bề ngoài nhìn qua giống hệt như là vô số những chi xúc
tua của một con quái vật khổng lồ, bất cứ thời khắc nào cũng có khả năng đem những người đang tiến hành trốn chết trong lòng nó mà thôn phệ hoàn toàn. Những cái thanh âm sa sa sàn sạt không ngừng vang lên, giống như
một bầy yêu ma đang cười to mà không ngừng cắn nuốt vậy, khiến cho kẻ
khác không lạnh mà run.
Con Robot Đào Chướng, cả người gắn đầy
những cái hộp bằng kim loại nhỏ kia, giờ phút này giống hệt như là một
đống kim loại phế thải khổng lồ đang nằm một đống tại bên trong một
khoảnh đất trống ở giữa khu rừng dâu khổng lồ. Nhiệt độ của thân thể con Robot lúc này đã giảm xuống rất nhiều, ở trong bầu không khí lạnh lẽo
ban đêm có thể dễ dàng giấu diếm được hệ thống phân hình sóng hồng ngoại của đám người truy đuổi khắp nơi ở xung quanh.
Hứa Nhạc nửa
người tựa vào dưới tàng cây của một gốc cây dâu lớn. Những tầng cỏ dại
bên dưới gốc cây có chút ẩm ướt cùng với lạnh lẽo, thấm sâu vào bên
trong buồng phổi của hắn khiến cho có chút khó chịu. Hắn đưa tay lên
mạnh mẽ bịt miệng mình lại, cố gắng đem cơn ho khan của mình toàn bộ ém
chặt trở về, cố gắng kềm nén đến mức khiến cho hai má của hắn trở thành
một mảnh đỏ ửng không chút khỏe mạnh.
Đám người Đế Quốc kia chó
cắn chó với nhau, cùng với hắn cũng chẳng có chút quan hệ nào cả. Nhưng
mà nếu như để những người truy đuổi ngoài kia nghe được thanh âm ho khan của mình mà chạy tới. Nếu như bọn chúng giết chết gã quân nhân sĩ quan
Đế Quốc kia, cũng sẽ không khiến cho hắn cảm thấy áy náy chút nào cả.
Nhưng mà chỉ có đều chuyện này chắc hẳn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của chính mình, vì thế hắn cũng cần phải cẩn cẩn thận thận một chút.
Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn về phía bãi đất trống ngay bên cạnh đầu Robot nằm đó khẳng hơn mười thước. Bóng đêm ở nơi này thật sự có chút thâm trầm,
thế nhưng thị lực của hắn lại có thể tinh tường nhìn thấy rõ ràng hết
thảy cảnh vật ở nơi đó. Cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi kia
tựa hồ khi nãy đã cố gắng tiến hành liên hệ với một người nào đó, nhưng
mà kết quả vẫn như cũ là thất bại.
Biểu tình của gã quân nhân sĩ
quan Đế Quốc trẻ tuổi kia có chút nặng nề. Hắn dùng dụng cụ cấp cứu khẩn cấp tiến hành trị liệu vết thương một cách đơn giản, sau đó liền mãi
trầm mặc ngồi dựa vào một thân cây khác, nhắm mắt lại chậm rãi nghỉ
ngơi.
Nhìn vào lượng máu tươi chảy ra nhiều đến mức khiến cho
người khác nhìn qua cũng phải sợ hãi như thế, có thể phán đoán ra được
đối phương đã bị thương rất nặng. Chẳng qua Hứa Nhạc cũng chẳng hề nảy
sinh chút nào tâm lý muốn trợ giúp đối phương chữa thương cả. Thậm chí
là xuất phát từ sự an toàn của bản thân, hắn cũng càng muốn nhìn thấy
cái gã đối thủ cường hãn này càng trở nên suy yếu hơn một chút. Huống
chi cái gã bên cạnh này cũng giống hệt như là Lý Cuồng Nhân vậy, là loại người giống hệt như là quái thai vậy, hẳn là sẽ không dễ dàng chết đi
như vậy.
Bên trong phiến rừng dâu tăm tối này, cả hai người cũng
không ai mở miệng nói chuyện cả, trong lòng cũng đều mang tâm sự của
chính mình, có sự tính toán của chính mình.
Lúc trước khi còn ở
trong gian nhà ăn kia, Hứa Nhạc đã từng nghi hoặc đối với nguyên nhân
của biểu tình trầm trọng của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi này.
Hiện tại hắn đã càng ngày càng xác định rõ ràng hơn một chút thân phận
của đối phương, đại khái có thể hiểu rõ hơn được nguyên nhân một chút.
Vì thế vấn đề chân chính khiến cho hắn cảm thấy phức tạp, liền chỉ còn
lại có cái tiếng súng ngày hôm nay đã chính thức mở lên một màn ám sát
khủng bố kia.
Vì cái gì mà khẩu súng ACW, loại vũ khí Liên Bang
nghiên cứu chế tạo cực kỳ bí mật lại có thể xuất hiện ở cảnh nội của Đế
Quốc như thế? Hơn nữa lại còn có thể xuất hiện trong tay của đám người
tổ chức ám sát kia nữa?
Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ một lúc thật
lâu, cũng chỉ có thể đưa ra một lời giải thích duy nhất. Đó chính là
trong thời gian mấy chục năm gần đây, Liên Bang cho đến bây giờ cũng
chưa từng đình chỉ qua công tác thẩm thấu vào trong lãnh thổ Đế Quốc,
thậm chí còn có thể đang âm thầm tiến hành hợp tác với một vài thế lực
nào đó của Đế Quốc.
Đêm càng ngày càng khuya hơn, ánh sao trên
trời cũng dần dần ít đi, nhiệt độ càng ngày càng thấp xuống. Hứa Nhạc
đang ngồi dựa nửa người dưới một tàng cây dâu bất chợt khẽ nheo cặp mắt
lại, nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang ngồi dưới
tàng cây một gốc cây dâu khác. Phát hiện ra được hô hấp của hắn càng
ngày càng trở nên bình tĩnh, hai ai hơi hơi co rút lại, cũng hiểu được
dưới tình huống mất máu quá nhiều, đối phương hiển nhiên là cảm giác
được có chút rét lạnh.
Nhân loại thông thường chống cự lại sự rét lạnh, phương pháp ngoại trừ việc co ro cúm rúm bên trong những bộ quần
áo ấm áp, thì còn có giấc ngủ nữa. Tuy rằng cái loại giấc ngủ như thế
này thông thường sẽ là giấc ngủ trí mạng, thế nhưng đó là sự lựa chọn
theo bản năng, căn bản luôn khó có thể chống cự lại.
Những cơn
gió vẫn còn tiếp tục thổi quét qua những ngọn cây dâu, phát ra những
thanh âm sàn sạt sàn sạt, đơn điệu cùng với nhẹ nhàng, càng dễ dàng thúc giục người ta đi sâu vào giấc ngủ.
Hứa Nhạc cũng không hề cử
động, hắn chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm về phía bên kia, theo dõi kỹ
càng tần suất hô hấp của đối phương. Mãi sau khi theo dõi suốt hơn một
tiếng đồng hồ, ánh mắt của hắn mới thoáng cụp xuống, dùng tốc độ chậm
rãi đến cực điểm chậm rãi cởi giày dưới chân mình ra.
Ngay tiếp
theo sau đó, hắn chậm rãi cởi ra cái áo làm bằng loại tơ tằm thượng
hạng, trên người đã dính đầy vết máu tươi cùng với tro bụi, nhẹ nhàng
dùng nước trong một cái hố nhỏ ở dưới một tàng cây thấm cho ướt đều, sau đó mới quấn lại ở trên cổ mình, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động, chậm rãi đứng thẳng người lên, cẩn cẩn thận thận chậm rãi bước từng
bước nhẹ về phía sau.
Lòng bàn chân trần trụi của hắn chậm rãi
dẫm lên trên lớp cỏ dại ẩm ướt mềm xốp dưới mặt đất, cũng không có phát
ra bất cứ thanh âm nào cả, thậm chí ngay cả những con côn trùng ẩn nấp
bên dưới lớp cây cỏ kia cũng không có kinh động lấy một tiếng.
Hắn đạp ra thêm một bước thứ hai, hướng về phía khu rằng cây rậm rạp ở phía sau tiến gần thêm một chút, mạnh mẽ đè nén lại tiếng tim đập trong lòng ngực mình, cố gắng khống chế hô hấp nhẹ nhàng lại.
Ngay sau đó
là bước thêm một bước thứ ba nữa. Chỉ cần hắn có thể tiến vào được bên
trong mảnh hải dương hắc ám phía sau lưng, ai còn có thể bắt hắn được
nữa cơ chứ?
Nhưng mà liền vào đúng lúc này, từ trên hai vai của
hắn đột nhiên chợt truyền đến một trận chấn động nhàn nhạt không một
tiếng động, khiến cho cước bộ đang bước đi của hắn chợt cứng ngắc tại
một chỗ.
Thoáng cúi đầu nhìn xuống một chút, trên tấm vải băng bó trên hai cái lỗ máu trên xương bả vai kia của hắn chợt phát sáng lên
một tia sáng yếu ớt, hơn nữa còn đang rung lên bần bật. Hứa Nhạc thoáng
trầm mặc một lát, trong lòng thoáng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Dưới tàng cây dâu cách đó hơn mười thước, Hoài Thảo Thi
chậm rãi mở ra cặp mắt đang nhắm nghiền, đồng tử trong mắt dị thường
sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía động tác đang cứng ngắc lại của Hứa
Nhạc, chậm rãi nói:
- Tao mãi vẫn cứ nghĩ mày là một người thông minh, hiện tại mới phát hiện ra, tựa hồ sự phán đoán của tao đã có chút vấn đề rồi.
Thanh âm nói chuyện của hắn được cố gắng áp xuống cho cực thấp, những đầu
chim đêm đang nghỉ ngơi bên trong cánh rừng kia vẫn như cũ đang chìm
trong cơn mộng đẹp của mình, vẫn không hề bị kinh động. Nhưng mà hắn
biết rõ ràng là Hứa Nhạc có thể nghe rõ những lời mà mình vừa nói.
- Địch nhân của địch nhân không nhất thiết phải là bằng hữu của mình.
Những người đang muốn giết chết tao, hẳn là cũng sẵn sàng nguyện ý giết
chết mày.
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi vô cùng lạnh lùng, nói:
-
Những thiết bị tiến hành kiểm tra chip vi mạch Liên Bang trải rộng khắp
mọi nơi bên trong cảnh nội Đế Quốc, mày cho rằng mày thật sự có thể chạy trốn trở về hay sao?
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, tự nhiên
cũng sẽ không hướng về phía đối phương giải thích ra con bài tẩy cuối
cùng của chính mình. Hắn chậm rãi quay ngược trở lại bên cạnh tàng cây
dâu vốn thuộc về chính mình, có chút mệt mỏi ngồi trở xuống lại, tựa như vừa rồi bản thân mình cũng chưa từng làm bất cứ cái gì vậy.
- Mặc khác, lần này tao mặc kệ cuối cùng tao có thể sống sót trở về hay không…
Hoài Thảo Thi nhìn hắn, nói:
- Nhưng mà ngay trước khi tao chết đi, khẳng định sẽ giết chết mày trước. Cho nên mày tốt nhất nên cầu khẩn tao còn có thể sống sót đi.