Gian Khách

Quyển 3 - Chương 98: Cao trào của buổi biểu diễn




- Là một cô thiếu nữ bình thường nào đó, đơn giản là một cô thiếu nữ bình thường…

Hứa Nhạc lúc này đang đứng trong một góc khuất ở phía sau sườn sân khấu, vừa cảnh giác chăm chú quan sát động tĩnh của bốn phía xung quanh, vừa lắng nghe đám nhân viên của Tiểu đội 7 đang báo cáo tình huống an ninh thông qua ống nghe điện thoại. Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng vẫn liếc sang nhìn cô thiếu nữ dáng điệu mê người đang biểu diễn trên sân khấu phía trước kia. Tâm tình của hắn theo từng ca từ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô thiếu nữ mà nhẹ nhàng lắc lư theo.

- Một cô thiếu nữ bình thường nào đó, nào đó… Đơn giản là Giản Thủy Nhi nào đó… đó là Giản Thủy Nhi, một Giản Thủy Nhi đơn giản nào đó…

Những ca từ vô cùng tùy ý mà ngây ngô, đó đều là những ca từ mà do chính Giản Thủy Nhi sáng tác ra. Mặc dù nghe qua có vẻ như có chút dài dòng phiền phức, thế nhưng mọi người cũng đều biết rất rõ ràng, những cái ca từ này chính là đang giảng thuật lại cuộc đời sự nghiệp của cô ta, nói về một cô thiếu nữ mười chính tuổi xinh đẹp, một cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang…

Hơn nữa, đối với bản thân Hứa Nhạc mà nói, bất luận là sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, hay là sự kiện khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn văn nghệ Hoàn Sơn Tứ Châu, hắn cho dù không phải là đương sự trực tiếp, thế nhưng cũng có mối liên quan sâu sắc đến cả hai sự kiện này, cho nên cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơn từng ca từ.

Giản Thủy Nhi lúc này đang đứng trên sân khấu, nhiệt tình ca hát những ca từ của ca khúc mà đích thân mình sáng tác ra. Hứa Nhạc ở phía sau lẳng lặng nhìn cô ta, trong lòng thầm nghĩ về những năm tháng gần đây. Lúc này hắn mới chợt phát hiện ra, hóa ra tiếng ca của cô thiếu nữ này cũng có thể hạ xuống ở những giai điệu trầm thấp đến như vậy, nhưng mà cuối cùng lại vẫn thủy chung mang theo một tia hơi thở trong sáng mà bướng bỉnh như vậy.

Trong lúc hắn trầm mặc suy nghĩ, âm nhạc dần dần nhỏ đi. Ánh đèn sân khấu tắt dần, đội ca sĩ Quân đội xen lẫn giữa những bài hát bắt đầu đi ra sân khấu biểu diễn, tranh thủ thời gian cho Giản Thủy Nhi nghỉ ngơi cùng với thay đổi trang phục một chút. Hứa Nhạc lập tức tắt đi hệ thống liên lạc, nhanh chóng đi ra phía sau hậu trường sân khấu, đón lấy cánh tay Giản Thủy Nhi từ trên cái hệ thống thang máy di chuyển chuyên dụng đỡ nàng bước xuống, sau đó hộ tống cô nàng đi về phía khu vực thay quần áo.

Hậu trường sân khấu của buổi biểu diễn hoàn toàn tương phản với phía trước khán đài, những âm thanh hoan hô đã được cách âm khá tốt, cũng chỉ nghe được một số thanh âm nhàn nhạt mà thôi. Khoảng nửa phút đồng hồ sau đó, Giản Thủy Nhi từ trong gian phòng thay quần áo đi ra, Hứa Nhạc, là gã nam nhân duy nhất được phép bước chân vào nơi này, thân thể không nhịn được khẽ cứng đờ một chút, cái miệng há hốc ra, bị cái hình ảnh trước mắt dọa cho nói không nên lời.

Theo như bản kế hoạch ban đầu của buổi biểu diễn văn nghệ, ba bài ca cuối cùng là những vũ khúc vô cùng sôi động. Lúc này Giản Thủy Nhi mặc quần áo biểu diễn có thể nói là vô cùng gợi cảm, gợi cảm gần như trước giờ chưa từng có. Mái tóc màu tím trên đầu cô thiếu nữ giống như một luồng ánh sáng tím thanh lương nhàn nhạt, lúc này lại dùng một cái băng đô màu đỏ rực rỡ buộc lại một cách tinh tế, nhìn qua phi thường chói mắt.

Điều quan trọng nhất chính là, lúc này cô nàng mặc một cái váy bó sát thân thể, lại ngắn cũn cỡn, bên trên cũng không có phần vai, bên hông buộc một cái thắt lưng thời trang màu trắng muốt. Hai bờ vai thanh mỹ lúc này hoàn toàn lõa lồ ra bên ngoài. Phần váy trên ngực được cắt tỉa vô cùng khéo léo, để lộ ra những đường cong cao vút của bộ ngực một cô thiếu nữ vừa mới trưởng thành. Phần ngực của cái váy được thiết kế hạ thấp một cách cố tình, khiến cho thậm chí có thể nhìn thấy được cái ngã ba mê người ở giữa hai gò bồng đảo trắng muốt như bạch ngọc.

Giản Thủy Nhi rõ ràng cũng vô cùng không thích ứng với loại quần áo như thế này, trên mặt mang theo một tia xấu hổ đỏ ửng, dùng tay phải che lại phần ngực của mình, thè lưỡi một cách đáng yêu, nói:

- Lần đầu tiên tôi mặc loại quần áo như thế này…

Theo cái động tác nhỏ đáng yêu mê người như thế này, sự gợi cảm theo tiếng cười nhỏ của cô thiếu nữ, gần như là phun trào ra trên toàn thân thể của cô nàng, khiến cho Hứa Nhạc thoáng có chút xấu hổ hạ thấp tầm mắt xuống một chút. Không ngờ hắn lại phát hiện ra, cái váy ngắn màu đỏ tươi mềm mại trên người của cô gái này, lại đặc biệt ngắn một cách thần kỳ, để lộ ra cặp chân dài trắng muốt. Làn da trắng mịn nhẵn nhụi vô cùng lộ hẳn ra ngoài, khiến ánh mắt mọi người không cách nào có thể dời đi được. Thậm chí mơ hồ còn có thể nhìn thấy được những cái đường cong tròn trịa ở phía trên của cặp chân thon thả kia nữa.

Hứa Nhạc nhất thời im lặng không nói gì. Ăn mặc như vậy lên sân khấu nhảy mua, chẳng phải là cũng đều để cho đám quân nhân sĩ quan kia cái gì cũng thấy hết rồi sao?

Giản Thủy Nhi từ trước đến giờ vẫn luôn lấy hình tượng đáng yêu, ngây ngô, khỏe mạnh mà xuất hiện ở trước mặt của công chúng. Hiện nay Hứa Nhạc cũng đã biết rõ ràng gia thế phía sau của Giản Thủy Nhi, tự nhiên cũng biết cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này căn bản cũng không cần phải triển lộ thân thể xinh đẹp động lòng người của mình ở trước mặt người khác để gây sự chú ý. Đại khái cũng sẽ không có bất cứ người nào dám yêu cầu cô ta làm như vậy.

- Thật khó mà tưởng tượng nổi. Buổi tối ngày hôm nay, sau khi các chiến sĩ quay về doanh trại, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây…

Đại khái là bởi vì những thanh âm rền vang như động đất ở bên ngoài khán đài hoàn toàn đối lập với vẻ lặng im u tĩnh ở nơi này, hay hoặc là bởi vì vị thiếu nữ xinh đẹp ở trước mặt mình đang toát ra một vẻ gợi cảm mê người đủ khiến cho bất cứ người nào cũng phải điên đảo, khiến cho Hứa Nhạc thoáng có chút không biết phải nói gì cho đúng. Hắn thế nhưng lại có thể đem những gì đang suy nghĩ trong lòng mà nói thẳng thừng ra. Chỉ còn may một chút là hắn chưa có nói thẳng ra, nếu như cô thiếu nữ này ăn mặc như thế đi lên sân khấu, tùy tiện để phong cảnh xuân sắc của mình hiển lộ ra ngoài hết như vậy, khẳng định sẽ khiến cho vô số người có tà niệm trong lòng…

Bộ trang phục biểu diễn này cũng không phải là những trang phục mà đội biểu diễn đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, mà là ngày đó sau khi viếng thăm bệnh viện cùng với nghĩa địa trở về, Giản Thủy Nhi đã lâm thời đề nghị. Cô thiếu nữ lúc này đã thu hết can đảm, buông xuống cánh tay phải đang che lấp đi cảnh xuân trước ngực của mình, hai má có chút đỏ ửng lên, cặp mắt thoáng mở to, nói với Hứa Nhạc:

- Bọn họ vì Liên Bang, đã ở trên khỏa tinh cầu xa xôi cô độc này mà ngơ ngẩn suốt mấy năm trời. Anh cũng có thể nhìn thấy, trong các binh sĩ cũng có không ít người độ tuổi còn nhỏ hơn cả tôi nữa. Nói không chừng, bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa biết đến cái gì gọi là tình yêu… Chắc là buồn đến chết được.

Giản Thủy Nhi thật sâu thở ra một hơi, cái váy ngắn màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa một chút, phần váy bó sát trên cặp ngực lộ gần phân nửa kia thoáng phập phồng dồn dập lên, giống hệt như có một con thỏ nhỏ nghịch ngợm đang chạy loạn ở bên trong. Cô thiếu nữ thoáng nheo mắt cười tinh nghịch, nói một cách đáng yêu:

- Một khi đã như vậy, có thể làm cho bọn họ vui vẻ một chút, chẳng phải là tốt lắm sao?

Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang xinh đẹp động lòng người này, không cần phải hỏi, chính là đối tượng của những cái suy nghĩ tà ác của không biết bao nhiêu người trong cả Liên Bang này. Lúc trước những bức áp phích cô ta mặc một bộ quân phục sĩ quan cấp Tá của Chiến hạm Vũ trụ Hạm đội Liên Bang, đã có không biết bao nhiêu gã nam thanh niên cùng với những vị đại thúc, trong đêm khuya tịch mịch không ngừng mơ tưởng xa vời. Huống chi hôm nay cô ta lại ăn mặc một cách mị hoặc mê người đến như thế này, nhìn qua giống hệt như một cô tiểu yêu tinh mê hoặc mọi người…

Trên thực tế, Hứa Nhạc năm đó cũng là một trong những gã nam nhân trong đầu chất chứa đầy tà ý này, cho nên lúc này khuôn mặt của hắn thoáng có chút đỏ ửng lên.

Hứa Nhạc có ý muốn nói sợ người khác trong đầu có suy nghĩ tà ác, nhưng Giản Thủy Nhi thì lại mở to mắt giải thích, bọn họ bởi vì Liên Bang, mà ở trên khỏa tinh cầu này lăn lộn mấy năm trời, nói không chừng sẽ buồn chán đến chết… Đám nam nhân trẻ tuổi kia mấy năm nay có lẽ ngay cả tình yêu là gì vẫn còn chưa có biết, một chút tà ý trong đầu thì có gì mà phải sợ cơ chứ? Nghe Giản Thủy Nhi hướng về phía mình an ủi như vậy cũng không có vấn đề gì cả. Hứa Nhạc đỏ mặt thầm nghĩ, bản thân mình hình như cũng phản ứng hơi quá đáng…

Trong tiếng vũ khúc với tiết tấu cảm giác mạnh mẽ, dưới sự hộ tống của một đoàn vũ công trẻ trung, Giản Thủy Nhi, mặc một bộ trang phục gợi cảm mà từ trước giờ chưa từng mặc qua, chầm chậm xuất hiện trên sân khấu của buổi biểu diễn.

Hai bàn tay của cô thiếu nữ gắt gao cầm chặt cái micro trên sân khấu, ánh mắt trong vắt như thu thủy, nhìn thẳng xuống khán đài bên dưới mà bắt đầu ca xướng. Sau đó bắt đầu nương theo âm nhạc sôi động mà vặn vẹo thân thể của chính mình. Những động tác múa may nhẹ nhàng mà vô cùng thanh thoát, lại mơ hồ ẩn chứa một tia ngây ngô nhàn nhạt của một cô thiếu nữ mới lớn.

Bất luận là biểu tình khuôn mặt thanh thoát động lòng người, hay là những vòng eo tinh tế khẽ vặn nhẹ thân thể, cùng với những động tác ngôn ngữ toàn thân và ánh mắt lúng luyến, đều mơ hồ toát ra một tia hấp dẫn câu hồn đoạt phách một cách cố tình. Nhưng mà khuôn mặt tuyệt thế, thanh mỹ không thể nào xâm phạm của cô thiếu nữ, phối xứng với một bộ trang phục cực kỳ gợi cảm, giống như là muốn mưu sát ánh mắt của tất cả mọi người vậy, cùng với những động tác vặn vẹo, phô bày cặp ngực cao vút và những đường cong tinh tế nơi cái eo không ngừng lắt lư, vặn vẹo… phối xứng lại với nhau, tạo nên một nét mị hoặc không thể chống cự.

Hơn mấy vạn quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Quân đội Liên Bang đầu tiên là trừng mắt há hốc mồm, trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó đột nhiên bộc phát ra thanh âm khổng lồ cực kỳ hưng phấn mà kịch liệt.

Lúc trước cũng chỉ là những thanh âm vỗ tay cùng với hoan hô vang lên trên bầu trời tối đen mà thôi, bây giờ mới thật sự chân chính là thanh âm hưng phấn cuồng nhiệt đối với buổi biểu diễn.

Hứa Nhạc trong lòng khẩn trương nhìn chằm chằm về phía Giản Thủy Nhi đang biểu diễn trên sân khấu. Cái váy ngắn màu đỏ tươi kia được may bằng một loại vải mỏng tênh, hơn nữa lại cực kỳ bó sát người, đem toàn thân của cô thiếu nữ, cùng với cặp chân mê người trắng muốt kia hiển lộ ra vô cùng hấp dẫn. Thế nhưng cái người thiết kế hiển nhiên vẫn còn chưa cam lòng, không ngờ ở hai bên của bộ váy mỏng kia, lại còn xẻ ra mấy vết xẻ tinh tế, theo những động tác vặn vẹo nhẹ nhàng của cô thiếu nữ kia, những cảnh xuân chói mắt người khác bên dưới bộ váy lại khi ẩn khi hiện…

Những tiếng huýt sáo chói tay bên dưới khán đài càng ngày càng vang lên một cách điên cuồng. Các thành viên của Tiểu đội 7 phụ trách công tác bảo vệ an ninh toàn cảnh bên dưới, lúc này cũng đã nhìn lên sân khấu một cách choáng váng. Những thành viên của đoàn biểu diễn cùng với những người trong đội truyền hình trực tiếp, lúc này nhìn lên cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang mà bản thân mình chưa bao giờ nhận thức kia, cũng đã lâm vào hoàn toàn khiếp sợ.

Hứa Nhạc lúc này miệng đã khô, lưỡi đã đắng, cố gắng đè nèn trong lòng cái cảm xúc muốn lập tức cởi bỏ cái áo khoác của mình, nhảy lên sân khấu, choàng lên trên người cô thiếu nữ kia. Nhưng mà những lời giải thích của cô thiếu nữ lúc trước, cũng khiến cho hắn vô cùng cảm động. Chỉ là lúc này thấy được những phản ứng điên cuồng của đám quân nhân sĩ quan, binh lính bên dưới khán đài, hắn không khỏi có chút chột dạ. Cái này đến tột cùng là cỗ vũ quân tâm, hay là làm dao động quân tâm đây?

Sự gợi cảm thanh xuân trên sân khấu trong ca khúc cuối cùng đã được phát huy lên đến cực hạn. Giản Thủy Nhi sau khi thay lại một bộ quân phục nữ quân nhân sẫm màu của hạm đội Liên Bang, lại một lần nữa xuất hiện trên sâu khấu, như vậy vẻ gợi cảm lúc trước, hiện tại lại hoàn toàn biến thành khí tức thu hút lòng người đến cực hạn.

Ở trong mắt mọi người của Liên Bang, từ lúc cô nàng được mười bốn tuổi, thì liền nhìn thấy cô ta mặc bộ quân phục quan chỉ huy Chiến hạm Vũ trụ này, xuất hiện trên màn ảnh TV. Cái hình ảnh này đã ăn sâu vào trí nhớ tập thể của cả một thế hệ người trong Liên Bang.

Mà ngày hôm nay, bộ trang phục nữ hạm đội trưởng của Hạm đội Liên Bang này, đúng là đã được cắt tỉa lại đến mức ngắn nhất. Mà cái quân hàm nơi cổ lúc này đã được gỡ xuống, chỉ còn lại một cái khăn quàng mang ký hiệu của sĩ quan cấp Tá được tùy ý khoác lên trên phần cổ trắng noãn động lòng người kia. Mái tóc màu tím trên đầu được thả xuống tự do, một vài sợi tóc mai bởi vì mồ hôi chảy, khiến cho bết dính lại trên cặp má cực kỳ đáng yêu…

Vẫn như cũ là một nét ngây ngô, thanh thoát, mang theo một vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt, Giản Thủy Nhi đứng giữa sân khấu, nháy mắt đã phóng thích ra toàn bộ tất cả những mị lực mà một thiếu nữ Hạm đội trưởng nên có.

Nguyên lại đây mới chính là cao trào cuối cùng của buổi biểu diễn văn nghệ ngày hôm nay. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một màn này, cũng không có chú ý đến hàng ngàn hàng vạn đóa pháo hoa trên bầu trời của sân khấu buổi biểu diễn, vì để xây dựng một cái không khí điên cuồng mà bắt đầu bắn ra những cột sáng khổng lồ.

Vô số những đóa pháo hoa không ngừng nổ tung tại khu vực giao giới giữa khu Nam bán cầu cùng với Bắc bán cầu của Tinh cầu 5460.

Mạng lưới quan sát điện tử tại tiền tuyến của Liên Bang, bất cứ lúc nào cũng không ngừng theo dõi những luồng đạn đạo của đám người Đế Quốc có thừa dịp đêm tối mà phát động công kích về phía Quân đội Liên Bang hay không. Thế nhưng lúc này tiến hành công kích cũng không phải là đơn vị đạn đạo của Quân viễn chinh Đế Quốc, mà là suốt mười bảy chi đoàn lính bọc thép của Đế Quốc, mang theo khí thế nhưng hổ như sói, bất ngờ như ập mặt mà đến!

Những chiếc chiến xa thiết giáp cùng với hệ thống pháo kích tự động bất kể hậu quả, trút xuống chiến trường toàn bộ đạn dược vốn có của mình. Những thanh âm gầm thét khủng bố mà dày đặc kia, tuyệt đối cũng không phải là thay nhau vang lên, bởi vì giữa những thanh âm gầm thét kia cũng không có bất cứ khoảnh khắc gián đoạn nào cả. Cái tiền tuyến vốn đã im lặng rất lâu rồi kia, lúc này lại giống như một con lốc đổ ập xuống mặt đất, bày ra uy lực cực kỳ khủng bố của mình.

Trên đường ranh giới phân biệt hai bán cầu Nam, Bắc kéo dài hơn ba ngàn km kia, vô số những đám mây khói bốc lên trên bầu trời cao vẫn còn chưa kịp tản mát ra, liền đã bị những loạt công kích thứ hai, thứ ba mang theo những tiếng nổ ầm ầm khủng bố thổi bay lên trên, lại còn có những ánh sáng chói mắt loang loáng phát ra, giống như là những chùm pháo hoa của buổi biểu diễn văn nghệ, chiếu sáng rực cả bầu trời cao.

Lữ đoàn bọc thép của Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành đột kích tốc độ cao, cùng với mấy Tiểu đội Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc mang theo những cơ pháo tự động không ngừng bắn ra những làn mưa đạn phệ hồn đoạt mệnh, hướng về phía trận địa phòng ngự của Quân đội Liên Bang không ngừng điên cuồng bắn phá. Nhìn bề ngoài giống hệt như những cột sáng điên cuồng chiếu rọi trong buổi biểu diễn văn nghệ kia, nhưng mà khác biệt ở chỗ, cột sáng cũng không thể giết chết người, còn những làn mưa đạn của Quân viễn chinh Đế Quốc, thì lại không ngừng đánh tan sự phòng ngự của Quân đội Liên Bang, thu gặt đi tính mệnh của các chiến sĩ Quân đội Liên Bang.

Gần cuối năm 68 Hiến lịch 37, Giản Thủy Nhi ở trên Tinh cầu 5460 tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ tên là Buổi biểu diễn Thắng Lợi. Không ngờ Quân viễn chinh Đế Quốc đột nhiên lại toàn bộ xuất kích tất cả Quân đội ở tại tiền tuyến, phóng thẳng xuống phía Nam bán cầu. Bọn họ mang theo một khí thế tiến công vô cùng mạnh mẽ cùng với trang bị hỏa lực vô cùng khủng bố, hóa thành mười bảy mũi đao nhọn tựa hồ như không có các nào ngăn cản nổi, đâm thẳng vào phòng tuyến của Nam bán cầu.

Cái khỏa hành tinh đã rất lâu lắm rồi không hề xảy ra những trường chiến tranh quy mô lớn như thế này, rốt cuộc ngày hôm nay đã bắt đầu run rẩy lên một trận kịch liệt. Thế tiến công của Quân viễn chinh Đế Quốc, giống hệt như một cơn lốc xoáy khổng lồ, từ trên đại dương rộng khắp, vừa mới đổ bộ lên đất liền, ngay lập tức bắt đầu không một chút do dự triển lộ ra lực phá hoại khủng bố vô cùng.

Cuộc đại chiến tranh lần thứ ba giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, liền bởi vì một buổi biểu diễn văn nghệ, mà chính thức bắt đầu…

Địa điểm tiến hành tổ chức Buổi biểu diễn Thắng Lợi này, là ở đại bản doanh Bộ Tư Lệnh của Quân đội Liên Bang ở khu vực Nam bán cầu, địa điểm cách nơi Quân viễn chinh Đế Quốc phát động công kích cũng cách một khoảng cách khá xa. Nhưng mà ngay khi buổi biểu diễn văn nghệ vừa mới chính thức chấm dứt, thanh âm cảnh báo phòng không chói tai liền vang lên, cao vút ngất trời.

Đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Liên Bang vừa mới rồi còn ngây ngất đắm chìm trong hình tượng Giản Thủy Nhi mặc bộ quân phục gợi cảm kia, nhất thời biểu tình ngưng trọng lại, từ trong tình tự hưng phấn điên cuồng nhất thời tỉnh thần lại. Tất cả mọi người nhất thời vô cùng nhanh chóng quay trở về doanh trại của mình, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Đài truyền hình Liên Bang trong lúc nhất thời lập tức cắt đứt tín hiệu tiếp sóng truyền hình trực tiếp. Còn Giản Thủy Nhi vừa mới bước chân xuống khỏi sân khấu, liền lập tức được các nhân viên của Tiểu đội 7 tiến hành bảo vệ xung quanh, chuẩn bị công tác bắt đầu rút lui khỏi nơi này.

Hoàn toàn khác với những quân nhân sĩ quan, đại bộ phận những người làm việc trong đội công tác biểu diễn đều là bình dân, nghe thấy những thanh âm cảnh báo vô cùng chói tai, tự nhiên là vô cùng hoảng sợ.

Một gã quân nhân sĩ quan phụ trách rất nhanh đã an bày xong công tác rút lui, mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nói với mọi người:

- Hệ thống đạn đạo trung bình cấp độ III của đám người Đế Quốc phóng ra, đã bị hệ thống phòng ngự tự động của chúng ta ngăn chặn lại. Đại đội Cơ động bảo hộ đã chính thức xuất động, xin mọi người không cần phải kinh hoảng.

- Trung Tá Hứa Nhạc!

Một gã Thiếu Tướng mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng bước lại gần đó, đưa ra một kiện văn bản điện tử về phía của Hứa Nhạc, nói:

- Đây là nhiệm vụ bí mật mà Bộ Quốc Phòng vừa chuyển xuống cho anh!

Trong lòng của Hứa Nhạc thoáng hơi trầm xuống, biết rằng sự việc rốt cuộc cũng đã đến rồi.

Hứa Nhạc nhìn xuống kiện mệnh lệnh điện tử tuyệt mật của Quân đội Liên Bang vừa đưa xuống cho hắn, ánh mắt chợt nheo chặt lại. Tất cả những nghi hoặc, không hiểu từ sau khi nhận được cái nhiệm vụ kia tại Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy mấy tháng trước, từ trong cái kiện mệnh lệnh tuyệt mật này mà nhận được phần lớn đáp án.

Một khi cái Buổi biểu văn nghệ Thắng Lợi này chính là cái mồi câu trong lần hành động quân sự quy mô lớn mà Bộ Quốc Phòng cùng với Quân đội Liên Bang phí công tổ chức lâu nay, như vậy việc phân chính mình cùng với Tiểu đội 7 phụ trách công tác bảo vệ an toàn lần này, liền có thể được giải thích rõ ràng. Vì thế hắn cũng không đi hỏi những câu hỏi không chút thú vị nào, chẳng hạn như: ‘Tại sao lại quyết định như vậy?’ hay ‘Tại sao lại là cô ấy?’, hắn chỉ quay sang hỏi vị Thiếu Tướng kia:

- Chúng tôi chỉ cần phụ trách một phen đưa Giản Thủy Nhi lên đến Chiến hạm, thì nhiệm vụ xem như là chấm dứt phải không?

Vị Thiếu Tướng quân đội Liên Bang này tự nhiên cũng không có khả năng còn trẻ. Những người giống như Đỗ Thiếu Khanh vậy, chưa đến bốn mươi tuổi đã có thể trở thành một Thiếu Tướng vốn là cực kỳ hiếm thấy. Vị Thiếu Tướng trước mặt Hứa Nhạc lúc này nhìn qua ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, biểu tình có chút lạnh lùng, đối với Hứa Nhạc cũng không hề có chút khách khí nào, trầm giọng nói:

- Cậu hiện tại cần làm chính là chấp hành quân lệnh, chứ không phải là thắc mắc. Bộ Tư Lệnh đã phái ra một chi xe tăng thiết giáp, trên đường sẽ hộ tống các cậu đi thẳng đến Sân bay Quân dụng Trạch Khâu. Các cậu lập tức hành động đi.

Hứa Nhạc trầm mặc khẽ gật đầu một cái, liếc mắt nhìn sang bốn phía xung quanh. Tuy rằng ở trong Đại bản doanh của Bộ Tư Lệnh Quân đội này căn bản khong thể nghe được những thanh âm tấn công ở phía tiền tuyến, nhưng mà hắn cũng có thể mơ hồ cảm giác được một chút mùi vị khói lửa, cũng có thể cảm nhận được lực áp bách mạnh mẽ do đám Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành đột kích trên quy mô lớn.

Các thành viên của Tiểu đội 7 lúc này đã sớm chuẩn bị xong công tác xuất phát. Các thành viên trong đội hỗ trợ biểu diễn của Giản Thủy Nhi cũng đã sớm leo lên xe đợi sẵn rồi. Ở trong cái thời điểm vạn phần khẩn trương như thế này, công việc của tất cả mọi người tựa hồ cũng nhanh hơn bình thường không ít. Dù sao nếu cứ nấn ná lưu lại ở nơi này, ai cũng không biết được thêm một giây tiếp theo nữa, có khi nào sẽ có một khỏa đạn đạo phóng lên trên đầu của mình hay không.

Vị Thiếu Tướng dùng thanh âm trầm thấp rất nhanh nói với Hứa Nhạc:

- Lập tức xuất phát đi, tôi sẽ đích thân cùng các cậu đi đến đó.