Gian Khách

Quyển 3 - Chương 83: Tiếng sấm giữa trời xuân




Chung Tử Kỳ tổ chức buổi tiệc rượu hoan nghênh này, gần như mời hết thảy tất cả những con cháu có quan hệ thân thiết cũng như bà con xa của Chung Gia. Đám nhân sĩ nam nhân của Chung Gia đều đảm đương các chức vị quan trọng ở khắp nơi, lúc này cũng chưa thể đến kịp, nhưng mà đám tiểu thư nữ quyến cùng với bạn bè của các nàng thì lúc này đã đến không ít. Mọi người chờ đợi mỏi mòn đến hơn mười lăm phút đồng hồ sau, thế nhưng vị thiểu nữ thần tượng quốc dân nữ kia, ngay cả cái bóng cũng không hề xuất hiện, sắc mặt mọi người ở đây dần dần trở nên khó nhìn hơn rất nhiều. Trong lòng ai ai cũng có cảm giác như là mình đã không được tôn trọng vô cùng.

Cuối cùng cũng vẫn là câu nói kia. Ở trong mắt đám công tử tiểu thư quyền quý tại Tây Lâm này, Giản Thủy Nhi, chỉ là một vị minh tinh bình thường mà thôi, bọn họ đến đây cũng chỉ là vì tò mò cùng với nể mặt của Chung Nhị Lang, mới chạy đến đây mà chờ đợi. Ai mà biết được, cái cô minh tinh kia cư nhiên không thèm nể mặt mũi của mình cơ chứ?

Nhị Lang ca, Giản Thủy Nhi vì cái gì đến bây giờ còn chưa có xuống đây nữa? Sự kiêu ngạo này cũng không khỏi có chút quá đáng rồi đó!

Một vị tiểu thư bà con chi thứ của Chung Gia mang theo vẻ mặt phẫn nộ đứng lên, mày liễu trợn ngược, lớn giọng nói.

Chung Tử Kỳ lúc này đang ngồi ở bàn đầu tiên của tiệc rượu, sắc mặt âm trầm nhìn đồng hồ một cái, xác nhận thời gian đã quá một chút. Hắn hít một hơi thật sâu, tận khả năng bình tĩnh, quay sang hướng về phía Hứa Nhạc trầm giọng nói:

Bảo cô ta xuống đây hát một hơi năm bài hát, sau đó anh thay mặt cho cô ấy đến đây châm trà tạ lỗi, ta sẽ có thể tha thứ cho sự không lễ phép của cô ta.

Dưới cái nhìn của Chung Tử Kỳ, một cô gái minh tinh bình thường để cho đám quân nhân sĩ quan cùng với công tử tiểu thư của Chung Gia ở dưới này chờ đợi lâu như vậy, không bắt cô ta tự mình châm trà tạ lỗi, như vậy cũng đã thể hiện lòng yêu mến cùng với khoan dung vô cùng của mình rồi.

Đúng rồi! Chung Gia chúng ta thay mặt cho Liên Bang, bao nhiêu thế hệ trú đóng tại biên thùy, không có công lao cũng có khổ cực. Tất cả mọi người cũng đều chảy không ít máu trên chiến trường rồi, cô ta dựa vào cái gì mà dám một phen bắt chúng ta chờ đợi ở dưới này lâu đến như vậy? Chẳng lẽ ca hát cho chúng ta nghe không phải là ủy lạo quân đội hay sao?

Một gã quân nhân khác cũng trầm giọng nói.

Hứa Nhạc vẫn bình thản nhìn về phía hiện trường của buổi tiệc rượu, trong lòng nghĩ thầm cho dù Giản Thủy Nhi có chịu không nổi áp lực mà đồng ý, bản thân mình cũng tuyệt đối không cho phép cô ta xuống biểu diễn dưới cái tiệc rượu hỗn loạn thế này.

Nhìn thấy đám nhân viên an toàn của Giản Thủy Nhi giống như là không hề nghe thấy lời hăm dọa của mình, sắc mặt Chung Tử Kỳ càng trở nên khó coi vô cùng. Vị tiểu thư Chung Gia vừa mới lên tiếng lúc nãy, lại một lần nữa cao giọng mắng:

Chỉ là một con minh tinh nho nhỏ, lại dám lên mặt kiêu ngạo như vậy à? Chung Gia chúng ta đã cấp cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không thèm để ý đến như vậy. Một phen chọc cho bổn tiểu thư nổi giận, bổn tiểu thư trực tiếp gọi một đội binh lính lên đó lôi đầu xuống đây!

Hai hàng lông mày của Hứa Nhạc nhướng thẳng lên, chuẩn bị lên tiếng phản ứng, lại đột nhiên nghe thấy ở phía cửa chính của đại sảnh tiệc rượu Đại khách sạn Kim Tinh, chọt truyền đến một thanh âm nổi nóng gầm thét, giống hệt như sấm chớp giữa trời xuân vậy:

Lôi đầu con mẹ ngươi chứ mà lôi đầu!

0O0

Vị tiểu thư Chung Gia kia chính là đang ngồi cạnh một cái bàn ngay bên cạnh cửa lớn ra vào của đại sảnh. Cô ta vốn là muốn ngồi ở đây để có thể dễ dàng ngắm nhìn cảnh biển xa xa, đồng thời cũng có thể tắm mình một chút dưới ánh nắng chiếu rọi bên ngoài xuyên vào cánh cửa thủy tinh kia. Trong hoàn cảnh ánh chiều chiếu rọi rạng rỡ như thế này, vừa uống một chút Hồng Tửu vừa nghe Giản Thủy Nhi ca hát mấy bài, sau đó mang theo một nét mặt vinh quang khoe khoang cùng với vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang chụp ảnh, tương lai liền có thể nhân lúc vui vè trò chuyện với bạn bè, phong đạm khinh vân lấy ra khoe khoang một phen: Nhìn xem này, ngay cả Giản Thủy Nhi đi đến Tây Lâm, cũng phải một phen nịnh bợ bổn tiểu thư này.

Đáng tiếc những điều mà cô ta tưởng tượng mãi cho đến bây giờ cũng chưa thể nào xảy ra được. Hơn nữa cô ta lại lựa chọn ngồi trên cái bàn ăn thật sự quá gần cánh cửa của đại sảnh, cho nên khi cái thanh âm hét to vang rền giống như sấm chớp giữa trời xuân kia vang lên, liền trực tiếp đâm thẳng vào trong hai lỗ tai của cô nàng.

Lôi đầu con mẹ ngươi chứ mà lôi đầu!

Cùng với tiếng hét to này, cánh cửa đại sảnh của Đại khách sạn Kim Tinh cũng nhất thời mở tung ra, bên ngoài liền ùa vào một làn khí tức giống hệt như khí tức đá lạnh cùng với kim loại va chạm. Mang theo một luồng hơi thở lạnh đến thấu xương, thô hào đến cực điểm, thế nhưng cũng là hùng hồn đến cực điểm. Cái cánh cửa sỗ thủy tinh ở gần đó cũng có chút bị chấn động rung lên. Cái ly Hồng Tửu thủy tinh đặt ngay trước mặt của vị tiểu thư Chung Gia kia nhất thời ông lớn một tiếng, lập tức vỡ vụn, mớ Hồng Tửu trong ly tung tóe, nhuộm đẫm một mảnh khăn trải bàn trắng như tuyết trước mặt cô ta.

Thanh âm của tiếng quát to vẫn còn quanh quẩn trong đại sảnh. Một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuồi, mang theo ba gã thuộc hạ sãi bước mạnh mẽ đi vào. Chỉ có mấy người thưa thớt, thế nhưng khí thế bước đi giống hệt như thiên quân vạn mã, không một người nào dám đứng ra ngăn cả.

Vô số ánh mắt nhất thời bị hấp dẫn lại chỗ này. Đám nhân vật nổi tiếng trong buổi tiệc rượu này nhất thời cực kỳ khiếp sợ. Một lồng ngực cường hãn khí phách đến như thế nào, mới có thể dùng một tiếng hét lại tại thành sự chấn động khinh khủng đến như thế này cơ chứ?

Tên quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia có vóc người cực kỳ khôi ngô hùng tráng. Bộ quân phục bó sát người, tựa hồ như ẩn chứa một sức mạnh cường hãn vô cùng, muốn phá áo mà ra. Thế nhưng ngũ quan trên khuôn mặt của hắn lại toát ra một vẻ trẻ trung tràn ngập, giống như một đứa bé con chưa hoàn toàn trưởng thành vậy. Dung mạo cùng với dáng người hoàn toàn trái ngược nhau, hình thành một cảm giác phân rạch cực kỳ rõ ràng.

Đó là bởi vì năm hay kẻ này vẫn chưa đầy mười tám tuổi. Cho dù hắn mang trên người cái hung danh Đánh khắp Quân đội không địch thủ, thế nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một vị thiếu niên mà thôi.

Tuyệt đại bộ phận quan khách đang có mặt tại đại sảnh của Đại khách sạn Kim Tinh này, cũng chỉ cần liếc mắt qua một cái, liền có thể nhận ra được thân phận của hắn. Chỉ có điều mọi người đều kinh ngạc không khỏi không suy nghĩ cẩn thận chính là, nơi này là buổi tiệc rượu hoan nghênh Giản Thủy Nhi, vì cái gì cái gã điên cuồng khủng bố này lại xuất hiện ở nơi này?

Còn cái vị tiểu thư Chung Gia vừa rồi bị hắn hét to một tiếng, dọa cho hoảng sợ đến mức gần như vỡ mật, sắc mặt tái nhợt, không thể nói được tiếng nào. Trái tim kiêu ngạo mà yếu ớt của cô thiên kim tiểu thư này, đã sớm theo cái ly rượu thủy tinh vỡ nát kia mà tiêu tan theo rồi. Cô ta nhíu mày kinh hãi cực độ, quay sang nhìn về phía Chung Tử Kỳ, hy vọng tìm kiếm được một tia chống đỡ tinh thần cuối cùng từ phía hắn:

Nhị Lang ca...

Nhị cái rắm!

Lý Cuồng Nhân lạnh lùng quay đầu lại liếc mắt nhìn vị tiểu thư đang kinh hoảng kia, sát khí mười phần, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lớn tiếng quát mắng:

Cái gã ca ca kia của cô quả thật đúng là thúi không chịu nổi!

Vị thiên kim tiểu thư Chung Gia nhu nhược kia nhìn thấy gã quân nhân thân thể thô tráng, nhìn qua giống hệt như một con dã nhân vậy. Cô ta nhìn thấy rõ ràng trên mặt của hắn lộ ra một tia cường hãn cùng với sát niệm hoàn toàn không chút nào che dấu. Rốt cuộc thì cô ta cũng không thể nào chấp nhận nối sự tra tấn tinh thần kiểu này nữa, hai mắt thoáng chóp lên một cái, lẹ làng mà lưu loát ngẩn người ra một cái, đã ngã luôn vào lồng ngực gã bạn trai của cô ta ngay bên cạnh.

Anh chàng bạn trai của cô ta cũng đã nhận ra thân phận của Lý Cuồng Nhân, nào dám đứng lên nói lời công đạo nào, cái mặt cũng đã tái nhợt, vội vàng ôm theo cô bạn gái lui nhanh về phía sau.

Lý Cuồng Nhân! Một phen đem cô em họ của tôi dọa cho ngất xỉu, bộ cho rằng như vậy là đáng mặt đàn ông lắm à?

Chung Tử Kỳ lúc này tâm trạng vô cùng buồn bực, đột nhiên lại chui ở đâu ra cái gã Lý Cuồng Nhân này đến đây phá hoại buổi tiệc rượu của mình, có chút tức giận hỏi:

Anh tới đây nháo sự cái gì đó?

Sắc mặt Lý Phòng thoáng trầm xuống, hướng về phía hắn bước nhanh tới. Bước chân của hắn quả thật rất lớn, chỉ trong khoảnh khắc thôi cũng đã vọt tới trước người của Chung Tử Kỳ, dùng tư thế cao cao tại thượng, giương mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của vị Nhị thiếu gia Chung Gia. Hắn nhe hàm răng trắng ởn của mình ra, lạnh giọng nói:

Anh đoán xem tôi đến đây làm gì?

Chung Tử Kỳ chỉ cảm thấy giống như có một trận gió cấp chín đập mặt mà đến, sau đó thân thể của Lý Cuồng Nhân liền giống như một ngọn núi khổng lồ hoàn toàn che khuất tầm mắt của mình. Cảm nhận được một tia sát khí khủng bố, thân thể của hắn cũng không tránh khỏi nhất thời cương cứng, mạnh mẽ cố gắng chịu đựng, ngoài mặt ra vẻ không chút nào yếu thế, lạnh lùng nói:

Có quỷ mới biết anh đến đây làm gì.

Hứa Nhạc lúc này còn đang chờ điện thoại liên thông, đột nhiên phát hiện ra Lý Phòng chợt xuất hiện ở hiện trường, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn. Hắn đứng ngoài nhìn vào phát hiện ra Chung Tử Kỳ tựa hồ như cũng không quá mức e ngại Lý Phong lắm, sự kinh ngạc trong lòng của hắn lại càng thêm mãnh liệt hơn. Phải biết rằng tại Thủ Đô Tinh Quyển, đám con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang từ trước đến nay đều trốn tránh Lý Phong như trốn hổ...

Anh cũng là vì Giản Thủy Nhi mà đến đây à?

Chung Tử Kỳ đột nhiên nghĩ đến hôm nay mình hao tâm tổn trí sắp xếp là vì cái gì, chợt nở nụ cười lạnh nhạt, nói:

Chẳng lẽ là anh muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, thay cô ta ra mặt? Ha ha, cái thế đạo bây giờ đúng là kỳ quái thật là. Đường đường là truyền nhân của Quân Thần Liên Bang, không ngờ lại cũng muốn bắt chước người lớn, chơi trò đánh ghen!

Lý Phòng nghe thấy câu nói đó, cặp lông mi dần dần dựng thẳng đứng lên, trong ánh mắt toát ra một tia cười cực kỳ lạnh lùng, tựa hồ như nghe phải một câu chuyện cực kỳ buồn cười vậy.

0O0

Lý Phong, đứa cháu đích tôn duy nhất của Quân Thần Lý Thất Phu, mười hai tuổi bắt đầu nhập ngũ, mười sáu tuổi trở thành sĩ quan cấp bậc Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang. Cũng không hề có bất cứ ai ở sau lưng dám cất tiếng dèm pha cái tốc độ thăng cấp nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng được này, hơn nữa lại càng thế hiện sự tôn kính vô thượng của toàn thể Liên Bang đối với Phí Thành Lý Gia kia. Nguyên nhân chính xác là bởi vì tất cả quân công của hắn toàn bộ đều là do một tay hắn đánh ra. Cái quân hàm ở trên bộ quân phục của hắn, mỗi một lần biến hóa, đều là do máu tươi của đám chiến sĩ Doanh Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc ngưng kết lại mà thành.

Bộ Quốc Phòng đã từng làm một công tác thống kê, trong lúc chiến đấu thanh trừng đám quân viễn chinh của Đế Quốc, ở trên Tinh vân Quảng Hạt, tại các tinh cầu quặng mỏ trên khu vực Tinh vực Bách Mộ Đại, khi cùng với Doanh Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc giao chiến, Lý Phong, quân nhân của Đội Robot Đặc chủng Quân Khu I, đã từng một mình đánh giết hoàn toàn mười bảy gã Phi công Vương bài của Đế Quốc. Chiến công dũng mãnh lẫy lừng như thế, có ai có thế so sánh nối cơ chứ?

Lúc này trong buổi tiệc rượu tại đại sảnh Đại khách sạn Kim Tinh, Lý Cuồng Nhân cùng với Chung Tử Kỳ giằng co với nhau, đám bà con thân thích của Chung Gia, các chính khách cấp cao, các quân nhân sĩ quan có mặt ở đó đều vô cùng khẩn trương, thế nhưng cùng không có bất cứ người nào dám mở miệng chất vấn cái gì.

Chung Gia chính là Thổ Hoàng Đế của Tây Lâm, thế nhưng mọi người đều vô cùng rõ ràng, vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này, địa vị ở trong Quân đội cùng với nhân dân Tây Lâm, tuyệt đối là một tồn tại không ai dám tùy tiện đụng đến.

Nhập ngũ gần sáu năm trời, ngoại trừ hai tháng đầu tiên hắn chạy đến Hoàn Sơn Tứ Châu ở Tinh cầu S2 Thủ Đô Tinh Quyển, phần lớn thời gian còn lại trong kiếp sống quân nhân của Lý Phong đều là trải qua trên các tinh cầu lớn nhỏ tại Đại khu Tây Lâm này.

Đám quân nhân cùng với dân chúng Tây Lâm kính trọng hắn, e sợ hắn, tuyệt đối cũng không chỉ là bởi vì hắn là cháu nội ruột của Lý Thất Phu, mà nguyên nhân căn bản nhất chính là bởi vì hắn là... Lý Cuồng Nhân. Hắn là kẻ mà mười hai tuổi đã bắt đầu gia nhập vào chiến trường, đem toàn bộ tuổi thiếu niên cùng với thời kỳ trường thành trân quý nhất đời của hắn, toàn bộ đầu nhập vào chiến trường tràn ngập máu tươi cùng với cái chết. Bởi vì hắn là Lý Cuồng Nhân, kẻ đã dùng máu và mồ hô của mình, vì Tây Lâm mà chống cự lại sự xâm lấn của Đế Quốc.

Trong những năm tháng hắn ở Tây Lân, Chung Gia Tây Lâm tự nhiên đều không ngừng quan tâm đến vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi mà thiên tài này, cho nên Lý Phong cùng với đám con cháu Chung Gia có thể nói là không hề lạ lẫm gì với nhau cả.

Một cảm giác áp lực dâng lên trong lòng của Chung Tử Kỳ, khiến cho hắn cảm thấy phi thường không thoải mái cùng với khẩn trương mãnh liệt. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lý Phong, trong lòng cũng hiểu rõ ràng, cái gã đại sát tinh tràn ngập khí tức sát khi trước mặt mình cũng không phải là một kẻ điên thật sự, cho nên hắn khẳng định đối phương căn bản cũng không dám ra tay động thủ với mình.

Có phải là bị tôi nói trúng rồi không?

Chung Tử Kỳ cười lạnh một tiếng. Hắn nhìn chằm chằm Lý Phong đang ở sát bên cạnh hắn, nói:

Nếu như anh thật sự cũng thích Giản Thủy Nhi thì cứ nói thẳng ra đi. Chúng ta cứ cạnh tranh công bằng, đừng có mà giả vờ chơi trò này trước mặt của tôi nữa. Tôi cũng nói rõ ràng với anh luôn, cô minh tinh nhỏ này là của tôi. Cho dù trong tương lai tôi có chơi cô ta trở thành hoa tàn nhị rữa, tôi cũng sẽ không một phen quẳng cô ta lại cho anh đâu!

Nghe hắn nói câu đó, trên mặt Lý Phong chợt nở ra một nụ cười, trong cặp mắt tràn ngập ý cười kia lại mang theo một tia cực kỳ tàn nhẫn.

Hứa Nhạc từ đầu đến giờ vẫn đứng một bên chú ý một màn này, lúc này nhìn thấy nụ cười của Lý Phong, hắn cũng bị dọa cho nhảy dựng lên. Hắn cũng từng tiếp xúc với Lý Phong không ít lần, liền có thể nhìn ra được trong nụ cười này của Lý Phong mang theo một sự phẫn nộ cùng cực. Hắn cũng không biết cơn phận nộ không thế khống chế nối này của Lý Phong là từ đâu mà ra, nhưng mà khi hắn nhìn lại khuôn mặt giả vờ trấn tĩnh của vị Nhị thiếu gia Chung Gia kia, hắn vẫn như cũ nhịn không được cảm thấy có chút cảm khái. Cái tên tiểu tử liều mạng không biết sống chết này, cùng với Lâm Đấu Hải kia, có thế nói là hai tên phá gia chi tử không nên thân nhất trong hàng ngũ con cháu của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.

Lý Phong dần dần thu liễm nụ cười, khuôn mặt ngũ quan ngây thơ kia toàn bộ biến thành không một chút biểu tình. Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, không một chút do dự, tát thẳng một cái lên mặt của Chung Tử Kỳ.

Một cái tát cực kỳ vang dội.

Khuôn mặt bên phải của Chung Tử Kỳ nháy mắt biến thành đỏ ửng. Hắn đưa tay lên ôm mặt, trừng mắt, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nồi nhìn chằm chằm về phía Lý Phong đang đứng trước mặt hắn. Hắn nói thế nào cũng không hiểu nổi đối phương như thế nào lại dám ở trước mặt đông người như vậy mà động thủ.

Lý Phong lại nâng tay lên, vẻ mặt trầm mặc không nói tiếng nào, lại hung hăng đánh xuống một cái nữa. Cái tát này so với cái tát vừa rồi càng thêm vang dội hơn nhiều, lại càng thêm nặng nề gấp đôi.

Chung Tử Kỳ kêu rên lên một tiếng, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, cả người gục xuống trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết. Hắn còn đang giãy giụa chưa thể bò thẳng dậy, lại bị Lý Phong vươn tay chộp lấy cổ họng, mạnh mẽ lôi hắn đứng dậy.

Biến hóa phát sinh đến lúc này, mọi người ngồi trong đại sảnh của Đại khách sạn Kim Tinh này cũng không có cách nào tiếp tục ngồi yên ở đó nữa. Bọn họ nói thế nào thì cũng không thế trơ mắt nhìn Nhị thiếu gia Chung Gia cứ như vậy mà bị người ta đánh đòn. Tuy rằng kẻ ra tay đánh hắn cũng không phải là kẻ có thể trêu chọc vào, thế nhưng nơi này dù sao cũng là ở Tây Lâm, là địa bàn của Chung Gia!

Mặc dù đám quân nhân sĩ quan kia sâu trong tận đáy lòng vẫn vô cùng tôn kính Lý Phong, thế nhưng bọn họ cũng đồng thời chạy về phía này. Mấy gã quân nhân sĩ quan này đều biết rõ sự lợi hại của Lý Phong, khẩn trương vạn phần, vội vàng giơ tay rút ra mấy khẩu súng lục đeo ở bên hông. Bọn họ đương nhiên cũng không dám một phen đem đứa cháu nội trai duy nhất của Quân Thần lão nhân gia bắn gục ngay tại đương trường được, nhưng mà nếu quả thật không có móc súng ra, bọn họ thật sự lo lắng Lý Phong lại tát thêm một tát nữa, khiến cho Chung Nhị Lang lập tức chết luôn!

Nhưng mà Lý Phong cũng vốn không cấp cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào cả. Hắn tiêu sái mà vô cùng tự nhiên từ bên hông thắt lưng móc ra một khẩu súng lục, lên nòng một tiếng, lạnh lùng mà nhắm thẳng ngay mi tâm của Chung Tử Kỳ, quay đầu lại, hướng về đám quân nhân sĩ quan cực kỳ khấn trương kia quát lớn:

Còn tiến lên một bước nữa, ta lập tức bắn hắn chết!

Lý Trung Tá, anh đừng có làm bậy!

Vị Châu trưởng Lạc Nhật Châu kia hoảng sợ cùng cực, vội vàng nấp sau lưng đám quân nhân sĩ quan, sợ hãi kêu lên, hai cánh tay không ngừng quơ loạn xạ. Hắn vốn nghĩ rằng mình đến đây tham gia buổi tiệc chiêu đãi hoan nghênh của Chung Nhị thiếu gia, được gặp gỡ trực tiếp vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang, ai có ngờ nổi lại gặp phải một màn kinh tâm động phách, kinh khiếp cực độ như thế này. Hắn tuy rằng trong chính giới tại Đại khu Tây lâm này cũng là một đại nhân vật cao cao tại thượng, thế nhưng đối mặt với hai gã con cháu của Phí Thành Lý Gia cùng với Tây Lâm Chung Gia, hắn cũng không có bất cứ dũng khí nào mà đứng ra can thiệp.

Lý Phong cũng không thèm để ý đến lời nói của người này, hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một vòng đám quân nhân sĩ quan đang vây xung quanh, chậm rãi nói:

Ném hết súng đi, ta một mình, tay không đấu với tất cả các người!

Sắc mặt của đám quân nhân sĩ quan kia trở nên vô cùng khó nhìn. Bọn họ nhìn chằm chằm về phía vị Chung Nhị thiếu gia bị Lý Phong đè chặt lên trên mặt bàn, lại nhìn thấy khẩu súng lục quân dụng lạnh như băng đang chỉa thẳng vào mi tâm của hắn, căn bản cũng không dám tiếp tục chỉa mũi súng về phía trước nữa, lại cũng không dám thật sự nghe theo lời của Lý Phong, đem đám súng kia ném đi.

Ta một mình tay không đấu với tất cả các người, một câu nói kiêu ngạo đến thế nào? Cái hung danh đánh khắp Quân đội không địch thủ của hắn, mấy cái gã quân nhân sĩ quan tại Tây Lâm này cùng đều rất rõ ràng, nếu thật sự để Lý Cuồng Nhân một mình tay không đấu với tất cả bọn họ... Kết quả cuối cùng, kẻ bị đánh hộc máu hôn mê ngã xuống đất không thể dậy nỗi, vẫn như cũ cũng chỉ có thể là bọn hắn mà thôi.

Lúc này ngược lại chính là Chung Tử Kỳ lại thể hiện ra một tia khí tức cường hãn đặc thù của Tây Lâm Chung Gia. Mặc dù hắn lúc nào cũng kiêu ngạo, ngang ngược vô lương, thế nhưng bên trong sự kiêu ngạo ngang ngược kia, cũng mơ hồ học được một chút khí tức cường hãn như mãnh hổ của người chú ruột của hắn.

Hắn chật vật nằm bẹp dí trên cái bàn ăn, mi tâm bị khẩu súng lục trong tay của Lý Phong chĩa mạnh vô cùng đau nhức, thế nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ rít gào lên:

Anh có giỏi thì nổ súng đi! Tôi xem anh làm thế nào có thể giải thích với ông nội của anh đây!

Ông nội ta mà nghe được những lời anh nói hôm nay, ông ấy sẽ đích thân bay đến đây đánh cho anh một trận nên thân đó!

Khuôn mặt của Lý Phong vẫn không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm hắn, nói.