Gian Khách

Quyển 3 - Chương 77: No a sad song




Sau khi Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói:

về chuyện của tôi... Có lẽ là một câu chuyện xưa rất dài đó... Không biết cô có hứng thú muốn nghe từ đầu đến cuối hay không?

Giản Thủy Nhi cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này của Hứa Nhạc. Cô nàng lại lấy ra thêm một bình Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng thứ ba, sau đó cười tủm tỉm, rót đầy hai ly rượu trên bàn trước mặt, đồng thời khẽ nghiêng đầu, vạch mái tóc tím bồng bềnh, lộ ra hai vành tai xinh xinh, mỉm cười đưa tay khẽ xoa xoa nhẹ hai vành tai, là cái động tác chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe vô cùng đáng yêu.

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, tận lực để bản thân mình không bị hình ảnh của cái động tác đầu ngón tay trắng như bạch ngọc chà xát lên hai vành tai xinh xắn kia hấp dẫn hết tâm trí. Hắn thoáng ngừng lại một chút, sau đó mới từ tốn nói:

Ngay trong ngày đầu tiên bước chân lên Thú Đô Tinh Quyển, trên chiếc xe buýt rời khỏi sân bay vũ trụ, tôi đã mua một bịch bánh quy Tiểu Cẩu...

0O0

Chuyện xưa của Hứa Nhạc từ đó mà mắt đầu. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức giảng thuật lại cho người khác nghe về tất cả những gì mình đã trái qua. Hắn thong thả mà nghiêm túc đem tất cả những chuyện mà mình gặp phải từ sau khi đặt chân lên Thủ Đô Tinh Quyển trở đi, giảng thuật lại một lượt. Bao gồm cả chuyện về cô con gái thích đeo cặp mắt kính gọng đen kia, cái gã công tử gián điệp có tư cách gia nhập vào hội Thanh Niên Ba Một, với thân phận bên ngoài là nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang, thích hút loại thuốc lá hiệu ba số 7. về chuyện cùng với vị Thái tử gia Thai Gia, cả đời chỉ trốn trong phòng, chưa từng nếm qua món cháo trắng, đối chiến robot mô hình trong biệt khu Hl, rồi đến chuyện trên đường cao tốc ngoại ô bên ngoài Cảng Đô, cô thiếu nữ thích mặc quần áo đỏ, vừa khóc lóc thảm thương, khiến cho trang điểm trên mặt biến thành một mảnh hỗn độn, đứng chắn trước chiếc xe ô tô màu đen...

Hắn thậm chí còn kể lại chuyện trong sự kiện ám sát tại bãi đậu xe ngầm trong sân vận động Lâm Hải Châu, những chuyện liên quan đến việc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới MX... Những chuyện ấn chứa phía sau chuyện này cũng không cần phải giữ bí mật gì nữa, hắn cùng không kiêng kỵ gì, thổ lộ ra tất cả. Đến cuối cùng, hắn thậm chí ngay cả những sự kiện liên quan đến chuyện mình chạy trốn ra khỏi Đại khu Đông Lâm cũng đại khái mơ hồ thuật lại sơ lược qua một lần, chỉ là không có mô tả quá mức chi tiết những chuyện bên trong mà thôi.

Một phen kể chuyện này cũng không biết thời gian kéo dài bao lâu. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nằm sát vách cùa chiến hạm vũ trụ, hình ảnh các tinh cầu bên ngoài vẫn như cũ lặp lại cái động tác chóp lóe đã thực hiện suốt muôn đời này. Cảnh vật bên trong vù trụ tựa hồ như mài vẫn không bao giờ thay đổi...

Giản Thủy Nhi từ lúc Hứa Nhạc bắt đầu kể đến giờ mãi vẫn luôn trầm mặc im lặng không nói tiếng nào, thinh thoảng cầm ly rượu lên hóp một ít Hồng Tửu trong ly, một câu cũng không nói. Trong cặp mắt của cô nàng càng ngày càng sáng rọi hơn. Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt vốn dĩ vô cùng bình thường của Hứa Nhạc cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt cô nàng.

Vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này quả thật là một thính giả vô cùng trầm mặc. Bởi vì cô nàng chưa từng mở miệng ra hỏi những câu hỏi như là: Sau đó thì sao? Tiếp đó thế nào? Rồi sao nữa?... Nhưng cũng không hề đưa tay lên che miệng lại, thể hiện cảm xúc phức tạp hay là kinh ngạc gì đó. Cô nàng chỉ là thể hiện sự tán thưởng vô hạn đối với chuyện xưa vô cùng ly kỳ tráng lệ của gà nam nhân có cặp mắt hí trước mặt mà thôi.

Hứa Nhạc quả thật cũng không cần những thứ này. Hắn chỉ là cần được thổ lộ, cần có một thính giả thân thiết, im lặng mà vô cùng tín nhiệm chịu nghe những lời hắn thố lộ mà thôi. Hắn dùng cả hai tay cầm lấy ly rượu, thanh âm đượm vẻ cảm thán nói:

Vào cái ngày mà tôi quyết định sẽ rời khỏi Đại khu Đông Lâm, ngày đó ánh mặt trời cũng đẹp lắm, trong căn phòng trọ, tro bụi vương vãi rất nhiều, tựa như là vô số những côn trùng đang không ngừng bay lượn trước mắt tôi vậy, cũng rất giống như là mình có thể nhìn thấy những vì sao bay lượn trước mắt mình vậy... ngày đó vừa vặn cùng trùng họp với sinh nhật 16 tuổi của cô. Trên TV vân còn đang phát trực tiếp một buổi tiệc chiêu đãi sinh nhật của cô...

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, có chút miễn cường mỉm cười, nhàn nhạt nói:

Trên thực tế, tôi có thể nhớ rõ ràng hôm nay là ngày sinh nhật của cô, thật ra cũng có quan hệ rất lớn đối với sự kiện này. Cũng chính là ngày này ba năm trước đây, chính là lúc tôi quyết định sẽ rời khỏi Đại khu Đông Lâm...

Giản Thủy Nhi lúc này đang ngồi co chân lại trên chiếc ghế bành trước mặt. Cái khăn choàng cổ màu bạc khoác lên trên phần vai hở bên ngoài của nàng, còn cặp chân nho nhỏ trắng muốt thì co lại, nhét vào bên trong cái áo sơ mi rộng thùng thình. Cô nàng nghiêng đầu, mang theo nét thú vị nhìn chằm chằm Hứa Nhạc. Khi nghe những lời nói cuối cùng của gã nam nhân này, cảm nhận được trong đó ẩn chứa một tia buồn bã nhàn nhạt cùng với cảm giác mất mát, rốt cuộc cũng phá vờ sự trầm mặc, cẩn thận hỏi:

Có phải là anh đang nhớ đến người nào đó không?

Tôi bất chợt đang nhớ đến một gã đại thúc...

Hứa Nhạc nhìn Giản Thủy Nhi, sau đó cúi đầu, khẽ xoay xoay hai bàn tay đang cầm ly Hồng Tửu một chút, động tác có vẻ hơi ngốc nghếch:

Đúng chính là vì nguyên nhân cái chết của hắn, cho nên tôi mới phải rời khỏi Đại khu Đông Lâm, đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, sau đó mới có thể gặp phải nhiều sự kiện ly kỳ đến vậy... gã đại thúc đó trước khi chết đã từng nói qua với tôi, không cần vì hắn mà báo thù... Thế nhưng trong lòng tôi tâm niệm dù sao cũng cần phải tìm ra đến tột cùng là ai muốn giết hắn... Cuối cùng khi tôi tìm ra được, lại phát hiện ra, cái kẻ cừu nhân bí ẩn kia, lại chính là một cái cỗ máy móc lạnh như băng không hề có tình cảm...

Hắn đưa ly rượu Hồng Tửu đỏ như máu tươi kia lên miệng, một hơi uống cạn sạch, sau đó mang theo một tia ngơ ngẩn chậm rằi nói:

Máy móc vốn là cũng không có bất cứ suy nghĩ đạo đức thị phi nào cả, hắn chỉ là một cỗ máy lạnh như băng chỉ biết làm việc dựa theo những trình tự đã được sắp xếp sẵn mà thôi. Hơn nữa cái cỗ máy móc này hiện tại tựa hồ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với bản thân tôi. Chẳng lẽ là tôi phải bắt nó bị hủy diệt, hay là nói, bắt nó phải nhận sai lầm, sau đó bi thương hối hận mà cảm động rơi lệ hay sao? Cái lão già kia cũng làm gì có tuyến lệ cơ chứ?

Nếu không phải do đã uống khá nhiều rượu rồi, Hứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không nói ra những lời nói này. Nhưng mà trong giờ phút này, ở trong đầu của hắn bất chọt mơ hồ truyền đến thanh âm nhàn nhạt:

Vì cái gì mà không thể chứ?

Cái thanh âm này rất là hư vô mà mờ mịt, chỉ thoáng lướt qua trong giây lát mà thôi. Hứa Nhạc hiện tại đã say rượu, cho nên thật sự cũng không chú ý đến. Phía đối diện, Giản Thủy Nhi lúc này cũng đã uống khá nhiều Hồng Tửu, khiến cho hai gò má cũng đã đỏ hồng lên rồi, cho nên cũng không hề nghe ra được trong lời nói này của Hứa Nhạc có mang theo cái gì đó khác với bình thường.

ngày tôi sinh nhật 16 tuỗi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng...

Giản Thủy Nhi lúc này đã uống ít nhất hai bình Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng, trong men say, cuồng nhiệt giơ lên cánh tay đang còn rảnh của mình, nói:

ngày đó tôi rất vui vẻ, cũng không phải bởi vì rốt cuộc mình có thể tự mình mua rượu uống, mà là bởi vì cái người cha ma quỷ kia của tôi, từ rất lâu trước kia đã chuẩn bị sẵn cho tôi một phần lễ vật mừng sinh nhật 16 tuổi của tôi, gửi lại cho người nhà, đến đúng ngày mới chuyển cho tôi... Chính là cái vòng trang sức này... Mặc dù nhìn nó cũng không quá mức xinh đẹp, thế nhưng mà tôi lại thích nó vô cùng...

Tâm tình của Hứa Nhạc lúc này vẫn còn chìm đắm vào trong cảm giác sinh ly tử biệt ảm đạm trong lúc lẫn trốn rời khỏi Đại khu Đông Lâm, bất chọt hắn nghe được hai chữ ‘lễ vật’, sực nhớ ra khi đại thúc đem mình đẩy ra khỏi hệ thống thoát nước, cũng đã từng tặng lại cho mình một phần lễ vật cực kỳ lớn lao, chính là cái vòng tay kim loại đã giúp cho mình sinh tồn trong cuộc trốn chạy đó.

Hắn uống rượu có chút ít hơn Giản Thủy Nhi, cho nên lúc này vẫn còn chút tỉnh táo, đem cái vòng tay trên tay trái của mình đưa tới trước mặt của Giản Thủy Nhi, đồng thời đưa tay cầm lấy cánh tay của Giản Thủy Nhi đang đưa ra trước mặt mình, tò mò nhìn về phía cái sợi xích tay kim loại trên cái cổ tay trắng muốt.

Trên cái sợi dây xích tay kim loại này có một loạt những ký hiệu kỳ lạ vô cùng nhỏ bé, dưới ánh sáng chiếu rọi của tinh quang phát ra những tia ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù Hứa Nhạc lúc này đã uống rượu say, nhưng với ánh mắt lợi hại hơn người bình thường rất nhiều lần của hắn, hắn vẫn có thể phát hiện ra, những cái ký hiệu này, chính là loại ngôn ngữ cổ mà hắn đã từng có dịp học qua:

Hey my friends, don’t make it bad. Take a sad song gand make it better...

Hát lên một bài hát buồn, để cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn trước...

Giản Thủy Nhi khẽ rút nhẹ bàn tay đang nằm trong tay Hứa Nhạc về, sau đó cười tủm tỉm, nói:

Cho nên tôi mới chọn ca hát...

Trên cái vòng tay kim loại trên cổ tay tôi cùng có khắc chữ, chẳng qua là có vẻ có chút giống danh nhân, khắc các loại danh ngôn đạo đức sao trời này nọ mà thôi...

Hứa Nhạc đặt ly rượu đang cầm trên tay mình xuống mặt bàn, đôi mắt vẫn nhìn về phía cái vòng dây xích tay kim loại nằm trên cổ tay trắng như bạch ngọc của cô thiếu nữ minh tinh đang ngồi trên ghế đối diện, trong lòng đột nhiên bất chợt sinh ra một cỗ cảm giác kỳ dị vô cùng cổ quái. Đại khái chính là phát hiện giữa hai người tựa hồ đã từng trải qua khá nhiều chi tiết giống nhau, như vậy mới có thề sinh ra loại cảm giác thân thiết?

Cô hát nghe rất là êm tai...

Hứa Nhạc nghiêm túc nhìn về phía cô thiếu nữ đang ngồi co gối trên ghế bành đối diện, nhìn về phía cặp lông mi bởi vì men say mà dần dần trở nên có chút nặng trĩu của cô ta, nhẹ giọng nói:

Cô không phải là cái gì tai tinh đâu, thật đó!

Giản Thủy Nhi lúc này đã gần như say khướt, nghe một cách mơ hồ không rõ ràng, theo bán năng cất giọng nhừa nhựa trả lời:

Anh không biết đâu, tất cả những tai nạn tử vong từ khi tôi sinh ra đến giờ đều không ngừng xảy ra liên tiếp... Tôi, chính là một cái tai tinh!

Chị Đồng vừa mới tỉnh giấc lại, vệ sinh cá nhân hoàn tất, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, đi hỏi cô nữ trợ lý lúc này vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ mông lung, xác nhận là cánh cửa căn phòng kia từ đầu hôm đến giờ vẫn không hề mở ra lần nào. Cô ta xoay người lại, bước nhanh về phòng của mình, ngồi trên giường, giương mắt nhìn đồng hồ, biểu tình giống hệt như là đang đếm từng số thời gian trên quả bom hẹn giờ vậy. Sau đó cô ta đi ăn hai phần bữa sáng, uống hết ba ly sữa tươi, lại làm một hơi gần hơn năm mươi động tác thể dục vận động quen thuộc, cuối cùng quay lại phòng của mình, ngồi trầm mặc thật lâu trên giường, cuối cùng vẫn như cũ không thể nào hạ quyết tâm nên làm như thế nào.

Hiện tại lúc này là khoảng 4h30 sáng, bình thường lúc này cô ta đáng lý ra nên phải ngủ yên trên giường mới đúng. Thế nhưng hôm nay cô ta nói thế nào cũng không thể nào ngủ được, bởi vì cô ta biết rõ tiểu thư ngày hôm qua đã mời Hứa Nhạc đi vào trong phòng của mình... Thế nhưng đã lâu như vậy rồi, mà cái gã nam nhân kia cư nhiên vẫn còn chưa có đi ra. Chuyện này khiến cho cho ta quả thật cảm thấy vô cùng bối rối. Nhưng mà mặc dù cặp đôi thanh niên nam nữ này cho dù có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, cũng đều là do các trưởng bối trong nhà cũng đã ngầm đồng ý, thậm chí còn cố tình dung túng, sắp đặt an bày hết tất cả, cô ta làm sao có thể phá hỏng kế hoạch này cho được?

Vào giờ phút này, Chị Đồng không khỏi có chút đồng tình với vị Lợi Đại Thiếu gia kia, kẻ mà mãi cho đến bây giờ ngay cả một buổi nói chuyện phiếm riêng chân chính với tiểu thư cũng chưa từng được có nữa.

Mười lăm phút đồng hồ chầm chậm trôi qua, thế nhưng đối với Chị Đồng mà nói, chẳng khác gì là mười bảy giờ đồng hồ đẳng đẳng vậy. Cô ta rốt cuộc cũng không thể chờ đợi được nữa... Nếu như để những người trên chiến hạm vũ trụ này nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc sáng sớm mới rời khỏi phòng riêng của tiểu thư... Việc này một khi truyền ra ngoài, như vậy danh dự của cô gái thần tượng quốc dân kia sẽ làm sao bây giờ? Tương lai cô ta làm thế nào có thể tồn tại trong giới văn nghệ Liên Bang nữa cơ chứ?

Chị Đồng lấy ra chiếc chìa khóa cá nhân, mở cửa phòng riêng của Giản Thủy Nhi. Cánh cửa vừa mới mở ra, trái tim của Chị Đồng cũng thoáng nhẹ nhàng đi vô cùng. Bởi vì cô ta nhìn thấy tiểu thư đang say rượu, dùng một tư thái vô cùng đáng yêu tựa lên trên giường ngủ say. Còn kẻ mà khiến cô ta lo lắng không yên, Hứa Nhạc, lúc này thì đang đứng bên cạnh cửa sổ, tay cầm ly rượu không, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh vũ trụ bên ngoài.

Trên cái bàn ở giữa phòng, không ngờ lại có đến mười bình Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng...

Dưới ánh mắt nhìn như muốn giết người của Chị Đồng, Hứa Nhạc có chút mệt mỏi thoáng đưa tay day day hai bên thái dương, chầm chậm bước ra khỏi cửa phòng. Trên thực tế tửu lượng cùa hắn cũng không tính là lợi hại, hai người một đêm uống một hơi mười bình Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng, Giản Thủy Nhi sớm đã say khướt, còn hắn cũng là sau khi say khướt, tỉnh dậy trước mà thôi, lúc này đầu vẫn còn đau như búa bổ vậy.

Mang theo cảm giác miệng khô lướt đắng đi xuyên qua thông đạo của khu trung tâm. Lúc này là thời gian rạng sáng, cho nên nơi này vô cùng im lặng, cũng chỉ có một mình hắn là đi lại trong đó mà thôi. Nhưng mà khi hắn lặng lẽ đi xuống cái cầu thang dẫn xuống khu sinh hoạt dưới tầng dưới, lại bị một màn trước mắt dọa cho hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là đã ngã lộn người xuống cái cầu thang rồi.

Trong khu sinh hoạt bên dưới cái cầu thang lúc này toàn người là người. Lúc này chỉ là mới khoảng năm giờ sáng mà thôi, mọi người đáng lẽ là phải ở trong khoang cá nhân riêng của mình mà ngủ mới đúng, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều giống như là cố nén cơn buồn ngủ, tập trung hết cả ở nơi này cùng đợi cái gì đó. Một bộ phận lớn mọi người bên dưới cũng đang dựa cả người lên ghế salong nằm ngủ la liệt.