Gian Khách

Quyển 3 - Chương 76: Đêm sinh nhật cô đơn uống rượu một mình




- Anh vừa rồi đã nói về gia cảnh trong nhà của tôi... Tôi kỳ thật là cô nhi, sở dĩ tôi mang họ Giản là bởi vì tôi được người khác nhận về nuôi.

Giản Thủy Nhi tựa cằm lên cánh tay phải đang đặt trên đầu gối của mình, dùng cặp mắt đen lay láy của mình nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, lặng lẽ nói:

- Tôi cũng không biết cha ruột của tôi là ai, mẹ ruột của tôi là ai, chỉ biết là tôi sau khi sinh ra không lâu, bọn họ cũng liền chết hết cả.

Nói ra những lời này, Giản Thủy Nhi cũng tự hiểu là vô cùng kỳ quái. Bản thân mình bởi vì cái gì mà hướng về một gã thanh niên cũng không tính là quá mức quen biết, có thể chính là đối tượng tiếp cận mà gia tộc mình cố tình xếp đặt bên cạnh mình, giảng thuật lại bí mật gần như tuyệt mật mà ít khi nào mình để lộ ra ngoài. Nhưng mà sau khi nàng nói ra câu nói này, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Cô nàng đột nhiên nhớ đến, gần hai năm trước đây, trong căn phòng bệnh tràn ngập ánh sáng mặt trời kia của Bệnh viện Trung ương Quân Khu I, khi bản thân mình nhìn thấy Hứa Nhạc ngồi trên chiếc xe lăn, tựa hồ cũng có một loại cảm giác thân thiết không thể nào lý giải nổi.

Hai bàn tay đang cầm ly rượu của Hứa Nhạc thoáng nắm chặt lại, sau khi trầm mặc một lúc, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười nói:

- Tôi đây so với cô còn mạnh mẽ hơn một chút. Lúc cha mẹ của tôi qua đời, lúc đó tôi cũng đã biết hiểu chuyện rồi... Chẳng qua là cô em gái đáng thương kia của tôi, lúc ra đi, lại cái gì cũng đều chưa biết rõ chuyện...

Những chuyện liên quan đến sự chia ly sinh tử cũng là chuyện khắc cốt ghi tâm sâu nhất trong lòng mình, cũng có thể khiến cho những cảm giác ký ức từ thời thơ ấu của một người tựa hồ như là được kéo gần lại một chút. Nhất là Hứa Nhạc. Hắn khẽ liếc mắt nhìn lén vị thiếu nữ ngồi ở trước mặt mình, hoàn toàn giống hệt như khuôn mặt mà lúc trước hắn từng tận mắt nhìn thấy trong buổi biếu diễn tại Lâm Hải Châu năm rồi, sau đó lại nhớ đến rất nhiều sự tình tại Đại khu Đông Lâm, cùng với khuôn mặt vô cùng đáng yêu của cô em gái xấu số của hắn.

- Tôi năm mười hai tuổi đã bắt đầu xuất hiện trên TV, sau đó bắt đầu uống rượu... May mắn là cũng không uống nhiều quá biến thành ngu ngốc...

Giản Thủy Nhi đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc tím xõa tung sau lưng, mỉm cười tủm tỉm nói:

- Bằng không cái vị quan tòa gì gì đó năm xưa cũng sẽ không phán Quỹ Nhi Đồng thua kiện.

Một đoạn chuyện xưa này Hứa Nhạc đương nhiên cũng từng nghe nói đến. Hắn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Giản Thủy Nhi trước mặt mình, đột nhiên phát hiện ra bản thân mình cũng không thể nào tìm ra được từ gì có thể hình dung để miêu tả vẻ xinh đẹp của cô thiếu nữ này. Nếu so với câu nói ‘vưu vật tuyệt thế của tạo hóa’ thì lại đơn thuần tinh khiết hơn một chút, rồi lại so với câu nói ‘thanh lệ khó có thể hình dung’ thì lại thanh tú hơn một chút...

- Cô thật sự là rất đáng yêu.

Hứa Nhạc gật gật đầu, nghiêm túc nói, trong lòng thì lại nghĩ thầm nam nhân chân chính thì cần phải có gan trực diện đối kháng với nhân sinh sáng lạn, cùng với khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ.

- Tôi ghét nhất chính là chuyện người khác nói tôi đáng yêu. Bởi vì các nhà phê bình điện ảnh cứ mãi nói vẻ đáng yêu của tôi là có chỉnh sửa thẩm mỹ...

Giản Thủy Nhi mím chặt môi, ánh mắt vốn giống như nụ cười khanh khách chợt biến thành hai đạo đường cong uốn lại, phẫn nộ nói:

- Vấn đề là tôi trời sinh là đã đáng yêu như vậy rồi, cần gì phải đi chỉnh sửa cơ chứ?

Thân thể Hứa Nhạc chợt cứng đờ lại, bị thần thái tuyệt mỹ của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân này chấn nhiếp khiến cho miệng khô lưỡi đắng.

Hắn trong nháy mắt này đột nhiên chợt nhớ tới một giấc mộng đẹp mà hắn từng mơ ước, trong đầu nhất thời hiện ra tình cảnh giấc mộng đẹp nhất trong đời của hắn.

Trong giấc mộng chính là tại một ngôi trường tiểu học đơn sơ trong một khu sơn thôn thanh bình. Hắn đi dọc theo con đường mòn mát rượi uốn lượn quanh một lớp học. Bên cạnh hắn chính là cô thiếu nữ thanh tú đeo cặp kính mắt gọng đen, trong phòng học thì chính là cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi đang say mê đánh đàn phong cầm, dẫn dắt một đám trẻ con ở bên dưới, nhẹ giọng ê a cất tiếng hát một bài hát tên là Khúc ca Tuổi trẻ, hơn nữa cô ta còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn về phía chính mình.

Nội dung trong giấc mộng này cũng rất đơn giản, Hứa Nhạc chính là ở bên ngoài con đường mòn không ngừng đi tới, trong lòng lại tràn ngập một loại cảm xúc hạnh phúc cùng với vui sướng mà mãi cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng được hưởng thụ qua.

Ở trong giấc mộng kia, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân này ngồi bên cạnh cây đàn phong cầm, mỉm cười tủm tỉm nhìn hắn. Lúc này Giản Thủy Nhi, lại đang ở trong hoàn cảnh chân thật, mỉm cười tủm tỉm nhìn hắn.

0O0

Hứa Nhạc cố gắng đè nén xuống những cảm xúc gợn sóng dâng trào lên trong lòng mình, cúi đầu nhìn xuống mặt đồng hồ quân dụng đang đeo trên cổ tay của mình.

Hắn vẫn cứ mài nhìn chằm chằm xuống mặt đồng hồ trên tay mình, quan sát những con số không ngừng thay đổi. Giản Thủy Nhi vẫn cầm ly rượu trên tay, trong lòng tò mò không biết lúc này Hứa Nhạc trầm mặc là bởi vì nguyên nhân gì.

Con số trên mặt đồng hồ đã chuyển về số không, đại biểu là thời gian tiêu chuẩn của Liên Bang đã chuyển sang một ngày mới. Bất luận là tại Đại khu Đông Lâm bốn mùa lúc nào cũng buồn chán tẻ nhạt, hay tại Lâm Hải Châu quanh năm đều có tuyết rơi, thế nhưng theo quy ước tiêu chuẩn thời gian áp dụng trong toàn Liên Bang, hôm nay đã là một ngày nào đó vào cuối thu của năm 68 Hiến lịch 37 của Liên Bang.

Ngày hôm nay là một ngày vô cùng bình thường, cho dù kênh Lịch sử của Đài truyền hình Liên Bang có lật hết tất cả những tài liệu lịch sử của Liên Bang từ trước đến giờ, cũng rất khó có thể tìm ra được bất cứ đại sự lớn oanh động vũ trụ nào. Thế nhưng đối với đội quân viễn chinh Liên Bang rất nhiều năm trước đây, cùng với vị thiếu nữ đang ngồi trước mặt Hứa Nhạc hiện tại, đây lại là một ngày phi thường đặc biệt.

Hứa Nhạc bưng lên ly Hồng Tửu, nghiêm túc nhìn Giản Thủy Nhi đang ngồi trước mặt mình, nói:

- Chúc mừng sinh nhật thứ 19 của cô vui vẻ.

Giản Thủy Nhi giật mình nhìn chằm chằm hắn, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, đưa hai tay lên bưng miệng mình lại, suốt nửa ngày sau mới dò hỏi:

- Anh làm sao biết được?

Nếu như không phải không muốn quá mức cô đơn trong ngày sinh nhật thứ 19 của mình, cô chắc hẳn là cũng không có dũng khí gọi tôi lên đây uống rượu và nói chuyện phiếm rồi... Trong lòng Hứa Nhạc thoáng nghĩ như thế, nhưng bề ngoài thì lại gãi gãi đầu, có chút xấu hổ giải thích:

- Tôi biết rõ sinh nhật của cô ngày này. Tôi cũng biết sở thích của cô, tôi biết cô thích nhất chính là ăn sôcôla đen hiệu Ngư Phu, tôi thậm chí còn biết...

Hắn lập tức im miệng lại, cũng không có ngu xuẩn đến mức ngay cả số đo ba vòng của Giản Thủy Nhi cũng một lượt nói hết ra.

Tuy rằng Giản Thủy Nhi trong giới văn nghệ Liên Bang chính là vị thiếu nữ minh tinh ẩn giấu thần bí nhất, cũng chưa từng tiếp nhận qua bất cứ lần phỏng vấn nào của bất cứ ai, ngay cả công ty đại diện quản lý cũng đều không có, tự nhiên cũng không có khả năng hướng về công chúng báo cáo ra số đo ba vòng của chính mình được. Những con số đo ba vòng này chính là do năm xưa, một gã nam nhân biên tập viên của tạp chí kịch truyền hình, sau khi quan sát cẩn thận suốt hơn ba tháng trời, dựa vào kinh nghiệm từng trải của mình mà dự đoán ra được những con số này, nghe nói tính chính xác cũng rất cao.

Giản Thủy Nhi có chút không dám tin tưởng, buông ly rượu trong tay của mình xuống bàn. Cô nàng nói như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, cái gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Trung Tá mà lai lịch cực kỳ truyền kỳ trước mặt mình này, không ngờ cũng là một trong những khán giả trung thành của mình. Tuy nói rằng số người hâm mộ cuồng nhiệt của nàng trải rộng khắp cả Liên Bang này, thế nhưng nàng cũng cực kỳ rõ ràng rằng, Hứa Nhạc cũng không phải là một người bình thường.

Hứa Nhạc đem chút rượu còn lại trong ly rượu trong tay của mình một ngụm uống hết sạch, còn có chút khó xử gãi gãi đầu. Hắn cố gắng uống rượu để lấy thêm can đảm, thế nhưng chung quy lại vẫn không có can đảm nói ra rằng bản thân mình từ nhỏ cũng đã rất thích cô, thế nhưng lại biến thành một câu nói có chút hơi ngớ ngẩn:

- Tôi đã xem vở kịch truyền hình của cô từ nhỏ đến lớn...

Giản Thủy Nhi sửng sốt một chút, nhịn không được cười vèo một tiếng, biến thành ha ha cười to, thế nhưng sau đó mới phát hiện ra, mình đã một phen đem hết mớ rượu trong miệng mình phun cả lên mặt của Hứa Nhạc. Cô nàng không khỏi đỏ bừng hai gò má, vội vàng phóng nhanh xuống ghế, tìm một cái khăn tay đưa cho hắn lau mặt.

Trong cuộc đời của Hứa Nhạc lần đầu tiên học được cách sử dụng ánh mắt u oán.

Bản thân hắn tự biết những lời mình nói ra là nói bậy, thế nhưng những lời nói này của hắn kỳ thật cũng là những lời nói thật. Chính là đối với Giản Thủy Nhi đã đem toàn bộ rượu trong miệng phun lên trên mặt mình, hắn lại không thể oán giận, lại càng không thể tức giận chút nào, cho nên cảm xúc duy nhất hắn có thể thể hiện ra lúc này cũng chỉ là một chút u oán mà thôi.

Quả thật Giản Thủy Nhi từ lúc chưa tròn 12 tuổi cũng đã bắt đầu đóng kịch, sắm vai một bé gái mồ côi đáng thương trong một bộ kịch truyền hình nhiều tập nói về chủ đề gia đình. Hứa Nhạc so với cô ta chỉ lớn hơn khoảng hai tuổi, tương đương với lúc hắn 13 tuổi, liền bắt đầu xem cô thiếu nữ tóc tím xinh xắn trên màn hình TV, triển khai một đoạn ái mộ cuồng nhiệt ở khoảng cách vô số năm ánh sáng.

Sau khi sửa sang sạch sẽ lại rồi, Giản Thủy Nhi lại lấy ra một chai Hồng Tửu hiệu Kiết Đồng nữa, sau đó nghiêm túc nâng ly lên, nhìn về phía Hứa Nhạc nói:

- Cảm ơn anh, đã giúp tôi vượt qua bữa sinh nhật này.

Sau khi nghiêm túc nói xong những lời này, trong lòng chợt nhớ lại tình cảnh một màn khi nãy, nhịn không được lại bật cười khanh khách thành tiếng.

Hứa Nhạc thoáng xấu hổ nói:

- Kỳ thật ở trong Liên Bang này, những người nhớ rõ ngày sinh của cô quả thật không nơi nào không có...

Giản Thủy Nhi chậm rãi uống một hớp rượu, trong cặp mắt dị thường sáng ngời, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân có cặp mắt hí lại thích nheo lại ở trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ chuyện tình trên thế giới này quả thật vô cùng kỳ diệu. Cái này cũng không phải là một cuộc gặp mặt đơn thuần giữa thần tượng và khán giả, cũng không phải là một màn gặp mặt trao đổi công việc giữa một nhân viên cận vệ mà đối tượng bảo bệ. Giản Thủy Nhi biết rất rõ ràng giữa bản thân mình cùng với Hứa Nhạc cũng không hề có bất cứ chênh lệch về giai tầng nào cả. Đối phương cũng hoàn toàn không phải là một gã cận vệ hoặc là một fan hâm mộ cuồng nhiệt bình thường.

- Có phải là đắc ý lắm không?

Có lẽ là do tác dụng của Hồng Tửu, giờ phút này Hứa Nhạc rốt cuộc cũng có thể thả lỏng hơn một chút, mỉm cười nhìn cô thiếu nữ trước mặt hỏi.

Giản Thủy Nhi khẽ nhún nhún vai, vẫn ngồi trên ghế, chợt vươn nhẹ cánh tay nhỏ dài của mình ra, đầu ngón tay móc từ trên giường lên một cái khăn quàng màu bạc, quàng lên trên cổ, sau đó khẽ nheo mắt lại, hai hàng lông mi cong vút khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói:

- Loại đắc ý như thế này thì tính cái gì chứ? Minh tinh kỳ thật cũng là một sự tồn tại không có bất cứ ý nghĩa gì trong cái vũ trụ này... Cho nên một nhân vật giống như tôi vậy, cũng chỉ là một cái tai tinh mà thôi.

Trong thanh âm nhàn nhạt của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này, ngoại trừ một tia tự giễu nhàn nhạt ra, còn ẩn chứa một cỗ cảm giác cô đơn rất không thích hợp với độ tuổi của mình. Hứa Nhạc im lặng lắng nghe, trong lòng không khỏi tự nói với mình:

- Không, ít nhất cô cũng đã thỏa mãn cuộc sống tinh thần của rất nhiều người. Giống như tôi, giống như đại thúc, giống như vô số những gã thợ mỏ không nơi nào không có trên những tinh cầu Đông Lâm hoang vu...

- Hay là nói chuyện của anh đi. Nói thật, cho tới bây giờ tôi vẫn còn rất tò mò đó.

Giản Thủy Nhi uống hết mớ Hồng Tửu trong ly trên tay mình, sau đó cười tủm tỉm nhìn Hứa Nhạc, dung mạo xinh đẹp kinh tâm động phách.

Hứa Nhạc ngạc nhiên nâng ly lên, quay ra nhìn tinh quang bên ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu không nói gì cả. Sau khi bỏ chạy khỏi Đại khu Đông Lâm, bởi vì trên lưng vẫn mãi còn đeo cái gánh nặng thân phận không thể để người khác biết, hắn chưa bao giờ tùy tiện nhớ lại quá khứ thời thơ ấu của mình cả. Hôm nay chính là trong ngày sinh nhật của Giản Thủy Nhi, hơn nữa lại còn đối diện với thần tượng suốt quãng đời thơ ấu nữa, có cần ngoại lệ một chút không?

Giản Thủy Nhi biết mối quan hệ giữa Hứa Nhạc đối với con robot MX thế hệ mới, cũng biết rõ ràng hiện nay Quân đội Liên Bang đang cực kỳ xem trọng hắn. Thế nhưng nàng vẫn như cũ đối với gã nam nhân trẻ tuổi này trên người cảm thấy có vô số sự tình khiến cho nàng tò mò. Ví dụ như là cô gái của Phiến Quân Thanh Long Sơn đã từng đứng trong tòa nhà Nghị Viện làm chứng kia, hay như là cô gái thiên kim tiểu thư của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng mang thai trước khi có chồng kia.

- Mấy ngày hôm trước tôi còn suy nghĩ rất lâu về vấn đề này...

Giản Thủy Nhi mim cười khẽ, nhấp nháy cặp lông mi cong vút, nói:

- Anh cùng với vị thiên kim Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng kia mãi cho đến bây giờ cũng vẫn không có kết hôn. Thế nhưng Bộ Quốc Phòng hình như cũng không có bất cứ ai ra mặt đem anh tử hình tại chỗ... Xem ra chuyện kia chắc hẳn là tin đồn nhảm, nếu không thì bản thân anh chỉ là một người đứng ra gánh tiếng xấu thay cho người khác mà thôi.

Không thể không nói, vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này thông thường khi ở trước mặt những người thân cận, sẽ thường xuyên toát ra vẻ mặt ngây thơ khả ái của mình. Thế nhưng dù sao từ thuở nhỏ cũng đã sinh hoạt bên trong cái vòng luẩn quẩn rực rỡ ánh hào quang nhưng vô cùng phức tạp kia, năng lực nhìn người, khả năng phân tích... cũng có chỗ hơn người.

Ý niệm trong đầu Hứa Nhạc không ngừng xoay chuyển. Cô thiếu nữ ở trước mặt này chính là đã làm bạn với hắn suốt trong thời kỳ trưởng thành, giống như người bạn nối khố cùng nhau lớn lên vậy. Sau khi vượt qua được những cảm xúc kích động cùng với xấu hổ ban đầu khi mới nhìn thấy cô gái thần tượng trong mộng kia, phần thâm tình cùng với cảm giác thân thiết dần dần chiếm đầy tâm hồn của hắn.