Gian Khách

Quyển 3 - Chương 69: Bóng ma trong lòng Lợi Tu Trúc (1)




Chị Đồng giật mình, cặp mày khẽ nhíu lại một chút. Cô ta hoàn toàn không quen với loại khẩu khí nói năng như thế này. Cô ta biết rất rõ ràng gã thanh niên ở trước mặt mình này, ở trong khoảng thời gian hai năm gần đây là làm ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa. Mà lần này gặp lại, cô ta giật mình phát hiện ra tâm tính hiện tại của Hứa Nhạc tựa hồ có rất lớn bất đồng so với trong dĩ vãng trước đây. Nhưng mà khi cô ta nghe được Hứa Nhạc nói những lời này, cảm nhận được trong đó ẩn giấu ý tứ trách cứ nhàn nhạt cùng với một lời cảnh cáo nhẹ nhàng, trong lòng vẫn không nhịn được nổi lên một tia tức giận nhàn nhạt.

- Tôi biết là với thân phận cùng với địa vị hiện tại của anh, lại bắt chạy đến đây làm bảo vệ cho một cô gái, quả thật là ủy khuất cho anh. Nhưng mà anh cũng nên nhớ kỹ lại một chút, hiện tại chúng tôi là chủ nhân của anh...

Chị Đồng thoáng nhíu mày lại, chậm rãi nói.

- Tôi lại nghĩ đại khái ngài mới là người chân chính quên mất chủ nhân của chúng tôi là ai...

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Cái mà tôi đang chấp hành chính là quân lệnh của Bộ Quốc Phòng...

Ngữ khí nói chuyện của hắn vô cùng bình tĩnh, cũng không có ẩn chứa chút nào ý tứ hờn dỗi nào cả bên trong, thế nhưng mà dừng lại trong tai của Chị Đồng, thì lại trở thành không thoải mái cho lắm. Gô ta thân là trợ lý cận thân bên cạnh Giản Thủy Nhi, đương nhiên biết rõ ràng Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 đến đây, chủ nhân chân chính của bọn hắn chính là Bộ Quốc Phòng... Thậm chí cũng có thể là chính vị lão gia tử kia nữa... sắc mặc của cô ta nhất thời liền cứng đờ lại.

- Nếu như là ngài không an tâm đối với sức chiến đấu của Tiểu đội 7, như vậy chúng ta có thể ngay lập tức rời đi. Nhưng mà còn bên phía Bộ Quốc Phòng, tôi cần bên phía ngài giúp đỡ một chút, giải trình rõ ràng với bên đó.

Hứa Nhạc chậm rãi nói:

- Ngoại trừ chuyện này ra, cũng không cần bất cứ đàm phán gì nữa.

Hứa Nhạc dự đoán không sai chút nào, Chị Đồng đúng là bởi vì do thưởng thức Lợi Tu Trúc đang ở trong căn biệt thự, cho nên mới nghĩ đến phương pháp để cho cả hai bên đồng thời đảm nhận công tác an toàn. Thân là một vị trợ lý, loại quyết định như thế này không cần phải hỏi là thuộc loại có chút quyết định qua mặt chủ. May mắn là lần tự quyết định này lại bị Hứa Nhạc trực tiếp cự tuyệt. Mà mãi cho đến lúc này, Chị Đồng mới chợt nhớ một lời đồn đã từng được nghe liên quan đến gã thanh niên trước mặt này.

Thật kỳ diệu là, chính bởi vì cái lời đồn đãi này, Chị Đồng đã lập tức đem sức ảnh hưởng của Lợi Tu Trúc đối với mình hoàn toàn quẳng hết ra phía sau đầu, trong lòng cảm thấy có chút may mắn nói:

- Lời phê bình của anh rất đúng, đây là sai lầm của tôi.

oOo

Gã Chủ quản bảo an của Lợi Gia giật mình khi nghe Chị Đồng thông báo quyết định cho mình. Hắn quả thật không biết gã Chủ quản của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy này đến tột cùng là có thân phận gì, vì sao lại có thể khiến cho vị Chị Đồng luôn luôn lạnh lùng như băng tuyết kia lại ngay lập tức hoàn toàn thay đổi chủ ý như vậy.

Hứa Nhạc lại quay trở về dựa vào chiếc xe quân dụng, lại đốt thêm một điếu thuốc lá nữa, sau đó nheo mắt lại, nhìn về phía căn biệt thự Thu Minh Sơn xa xa, trong lòng xuất thần. Còn bên kia, các nhân viên của Tiểu đội 7 đã dưới sự dẫn dắt của Chị Đồng, nhanh chóng đi vào trong căn biệt thự.

Bọn họ căn bản cũng không thèm để ý đến ánh mắt căm thù của đám nhân viên bảo vệ của Thiết Toán Lợi Gia đứng ở cánh cửa căn biệt thự, mà chỉ là vẻ mặt lãnh khốc vô tình, mặc dù bọn họ cũng không thể nói rằng khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ, thế nhưng loại cảm giác nghiêm nghị như thế này, cùng với khí phách mạnh mẽ trong mắt như thế này, vẫn như cũ khiến cho đám nhân viên an toàn của Thiết Toán Lợi Gia cảm thấy một sự khiêu khích cùng với nhục nhã trước giờ chưa từng có.

Thế nhưng sự nhục nhã chân chính vẫn còn ở phía sau. Sau khi đám nhân viên võ trang của Tiểu đội 7 tiến vào trong biệt thự Thu Minh Sơn tiếp nhận nhiệm vụ, chuyện mà bọn họ làm đầu tiên chính là thanh lọc tất cả. Bọn họ dưới sự dẫn đầu của Bạch Ngọc Lan, dựa vào danh sách nhân sự do bên trong biệt thự cung cấp, không một chút khách khí, đem toàn bộ các nhân viên an toàn mà Thiết Toán Lợi Gia đem đến, toàn bộ đuổi ra ngoài sân của căn biệt thự.

Dưới sự cam chịu của Chị Đồng cùng các viên chức cấp cao bên trong căn biệt thự Thu Minh Sơn, đám nhân viên an toàn của Thiết Toán Lợi Gia cũng không có bất cứ biện pháp gì, cũng chỉ có thể lặng yên rời khỏi căn biệt thự. Đám nhân viên công tác Tiểu đội 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy làm việc không có bất cứ chút qua loa nào cả, tuyệt đối cũng không để lại cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào. Bên ngoài cổng biệt thự, bảy chiếc xe quân dụng màu xanh lục lái vào, còn hơn bốn mươi gã nhân viên bảo an của Thiết Toái Lợi Gia bên trong biệt thự thì đành ngậm ngùi chạy ra.

- Hùng Lâm Tuyền, hệ thống rađa định vị, kiểm soát khu vực xung quanh sườn.

- Cố Tích Phong, hệ thống khống chế liên lạc nội bộ, các số liệu cùng với hệ thống mã hóa tương quan.

- Lưu Giảo, hệ thống phòng ngự bên trong gara cùng với kiểm tra giao thông.

- Lữ Khâm, khởi động hệ thống trinh sát tầm nhiệt.

Dựa theo những mệnh lệnh nhẹ nhàng mà liên tục của Bạch Ngọc Lan, các thành viên của Tiểu đội 7 tiến vào biệt thự Thu Minh Sơn bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn. Trên chiếc xe quân dụng của bọn họ đều chứa đầy các loại thiết bị bảo an vô cùng chuyên nghiệp, không hề một chút luyến tiếc, hoàn toàn dỡ bỏ các loại thiết bị kỹ thuật bảo an mà đêm hôm qua các nhân viên an toàn của Thiết Toán Lợi Gia đã lắp đặt cẩn thận. Sau đó bọn họ tiến hành liên kết, kiểm tra cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn nhất, một phen đem tòa trang viên biệt thự nho nhỏ này, biến thành một tòa thành lũy nho nhỏ bao trùm bởi vô số hệ thống theo dõi dày đặc cùng với hỏa lực cực mạnh.

Đám nhân viên an toàn của Thiết Toán Lợi Gia bị đuổi ra khỏi căn biệt thự, vô cùng chật vật, trong lòng vốn cất chứa sự phẫn nộ cùng với nhục nhã cực hạn, lúc này nhìn thấy những động tác trầm mặc giản dị mà mau lẹ của đám nhân viên Tiểu đội 7 kia, lại thêm tầng tầng công tác bố phòng vô cùng chuẩn xác cùng với rõ ràng, lại lâm vào trầm mặc không nói gì. Bởi vì bọn họ nhìn ra được sự chuyên nghiệp của đối phương, so với bản thân mình còn chuyên nghiệp hơn đến một bậc.

Nhất là khi bọn hắn nhìn thấy những trang thiết bị kỹ thuật vô cùng tối tân của đối phương trang bị trên các đầu tường bốn phía trong biệt thự cùng với trong hệ thống gara, bọn họ lại trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, trong cặp mắt càng toát ra một tia khiếp sợ không nói nên lời. Bọn họ cũng không phải là những con gà mờ không biết nhìn hàng, đương nhiên liền có thể phát hiện ra được, những trang thiết bị kỹ thuật mà đám nhân viên bảo an của Công ty Bảo an Tịnh Thủy này mang đến nơi này, thế nhưng có rất nhiều thức đều là các thiết bị chuyên dụng của Quân đội Liên Bang, hơn nữa đa phần đều là các loại thiết bị cao cấp không hề được đưa ra thị trường bên ngoài.

Chương 069: Bóng ma trong lòng Lợi Tu Trúc (2)

- Những người này đến tột cùng là nhân vật từ nơi nào đến chứ?

Gã chủ quản an toàn của Lợi Gia đứng bên ngoài cánh cổng của căn biệt thự, có chút khàn giọng khi nhìn thấy một màn này. Hắn cùng với đám thuộc hạ của hắn bị đuổi không một chút khách khí ra khỏi căn biệt thự, trong lòng đã sớm nổi giận vô cùng, hơn nữa còn có chút không phục nữa. Thế nhưng lúc này trong lòng hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Với kiến thức trong ngành cùng với kinh nghiệm trước giờ của hắn, hắn hoàn toàn có thể phán đoán ra được, cho dù là Bộ cố vấn An toàn cao cấp nhất của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà nói, cũng không có khả năng có được năng lực hành động mạnh mẽ cùng với những trang thiết bị kỹ thuật cao cấp như thế kia.

Sau khi khống chế thành công hệ thống an toàn bên trong căn biệt thự Thu Minh Sơn, Hứa Nhạc lấy từ trong túi bên trái ra cặp kính râm mà hắn thường hay đeo trong lúc làm Giáo Quan trong khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, cẩn thận lau chùi lại hai tròng mắt, sau đó mang lên trên mũi mình, chậm rãi đi vào bên trong căn biệt thự. Trước khi đi vào, hắn xoay người lại, ấn nhẹ lên cái nút đóng cửa tự động.

Đứng bên trong cánh cửa thiết tự động chầm chậm đóng lại, Hứa Nhạc nhìn về phía gã Chủ quản an toàn, biểu tình đang vô cùng phức tạp đang đứng bên ngoài, khẽ gật đầu nói:

- Thật ngại quá.

0O0

Tiểu đội 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy là tiểu đội chuyên chiến đấu trên các tinh cầu quặng mỏ tại Bách Mộ Đại, hoặc các khu vực hoang vu nguy hiểm bên cạnh tiền tuyến Tây Lâm xa xôi, tất cả các thành viên đều đã từng đảm nhận qua không ít những công tác nguy hiểm vừa công vừa tư rồi. Bọn họ ai nấy cũng đã từng giết người, hơn nữa lại còn rất nhiều, có thể nói trưởng thành trên đầu đao mũi súng cũng không sai. Bất luận một cá nhân nào đó cũng đều là quân nhân vương bài bên trong các đơn vị Quân đội trực thuộc của mình cả.. Một khi tất cả đều được tập họp lại dưới quy chế của Tiểu đội 7 này, từ trên xuống dưới đều toát ra một loại khí tức âm lãnh cùng với hơi thở vô cùng cường hãn.

Bọn họ từ trước đến giờ cũng chưa từng làm qua loại công tác cận vệ như thế này, thế nhưng bọn họ cũng đều là những người từng ám sát qua không biết bao nhiêu đại nhân vật bên trong vũ trụ này rồi, đối với loại công tác khống chế an toàn của người khác cũng không có gì quá mức lạ lẫm. Hoàn toàn ngược lại, bọn họ lại vô cùng hiểu biết đối với các hình thức chiến đấu có thể có của các nhóm lính đánh thuê hoặc là các gã sát thủ ở bên trong căn biệt thự Thu Minh Sơn này, hơn nữa còn có thể khống chế hệ thống bảo an bên trong biệt thự vô cùng hoàn mỹ, đảm bảo một giọt nước cũng không thể nào lọt nổi. Các hệ thống quan sát cùng với các thiết bị điện tử theo dõi hoàn toàn nối tiếp nhau liên tục, hệ thống hỏa lực cùng với các trang thiết bị khống chế an ninh luôn nằm trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát xạ. Bạch Ngọc Lan ôn nhu nhẹ nhàng, hai tay nhét vào trong túi quần, thong thả đi lại khắp nơi bên trong căn biệt thự, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng cất lời nói ôn nhu nhắc nhỡ đám thuộc hạchú ý cẩn thận vào một số điểm có khả năng khả nghi bên ngoài, hoặc là cần phải sắp xếp lại một số thiết bị ở một số địa điểm nào đó.

Còn Hứa Nhạc thì lặng yên đứng dựa vào một gốc cây bên cạnh căn biệt thự, vừa trầm mặc hút thuốc, vừa quan sát đám thuộc hạ đang vô cùng bận rộn ở phía xa xa đằng kia, một câu cũng không hề nói. Ở trên phương diện bố trí sắp xếp này, hắn cũng không cần phải đích thân ra tay, tuyệt đối tin tưởng hơn nữa còn tôn trọng đám thuộc hạ của mình hoàn toàn có thể giải quyết được. Cũng trong lúc đó hắn nhìn thấy bóng dáng Bạch Ngọc Lan đi lại trong căn biệt thự, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Một người nào đó ở dưới đáy của xã hội Liên Bang muốn liều mạng leo lên trên giai cấp thượng tầng của Liên Bang, đại khái phải thành lập một tổ chức nào đó, hoặc là trở thành thành viên của một tổ chức nào đó. Vị lão nhân gia của Phí Thành, Quân đội Liên Bang, cụ thể nhất là Bộ Quốc Phòng, đã đem đám quân nhân vĩ đại của Tiểu đội 7 này đưa đến trở thành thuộc hạ của chính mình, tự nhiên chính là muốn trợ giúp mình muốn tạo ra một tổ chức thành viên có chút thực lực. Thế nhưng mà hiện tại cho đến bây giờ hắn cũng chưa có thể thu phục được nhân tâm của đám thuộc hạ cường hãn này, tạo thành sức chiến đấu thống nhất của tổ chức thành viên nằm trong sự khống chế của chính mình. Đã được vị Phong đại thúc kia giáo huấn đặc biệt cẩn thận từ nhỏ, từ trước đến giờ khi hắn lưu lạc trên các tinh cầu trong vũ trụ, vẫn quen với việc tự do tự tại một mình một cõi, cũng không thể nào quen được với chuyện trở thành một thành viên của một tổ chức nào đó, hành động theo sự sắp xếp trước.

Huống chi một màn trước mắt kia đã chứng minh rõ ràng, Bạch Ngọc Lan mới chính là hồn phách chính thức của Tiểu đội 7 này. Vị nam nhân thanh tú này hoàn toàn một tâm một lòng muốn dẫn dắt Tiểu đội 7 kia đi theo sau Hứa Nhạc, tự nhiên chính là hy vọng đám hán tử cường hãn của Tiểu đội 7 kia có thể trở thành một thể thống nhất, bất luận là sinh tử, ít nhất cũng có thể được sáng lạn, lưu lại thanh danh về sau trong vũ trụ này.

Nhưng mà làm sao Tiểu Bạch này có thể xác định được chính mình có thể đem lại được những cái này cho Tiểu đội 7 cơ chứ?

Hứa Nhạc nhìn về phía sau lưng có chút gầy yếu của Bạch Ngọc Lan, nhất thời lâm vào trầm tư... Sau khi đâm hắn một đao sau lưng, có lẽ cũng đã chặt đứt luôn cả ân oán giữa hai người. Nhưng mà nếu như bảo hắn nhận lại người này quay trở lại bên người của mình, đảm nhiệm một vị trí quan trọng đến như vậy, vẫn như cũ hắn có chút khó xử. Chẳng qua là do bản tính có chút ác liệt của một tảng đá Đông Lâm, khiến cho hắn nghĩ muốn đặt cược một lần nữa vào ánh mắt nhìn người của mình. Cả đời này của hắn nhìn người sai lầm cực kỳ ít, ngay cả nhìn Thi Thanh Hải, cũng không hề sai lầm. Hắn thật sự muốn biết, có thể nào mình mắc phải sai lầm một lần nữa hay không.

Vòng khống chế an ninh thứ hai xung quanh căn biệt thự Thu Minh Sơn cũng đã được bố trí hoàn tất, Hứa Nhạc nhìn về phía gã nam nhân thanh tú đang hướng về phía mình nhẹ nhàng đi tới. Trong lòng hắn đột nhiên hiểu được vì cái gì mà rất nhiều người đều cho rằng Bạch thư ký nhìn giống như một nữ nhân. Đó chính là bởi vì Bạch Ngọc Lan luôn có thói quen hướng ánh mắt của mình nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía bên dưới của mình, nhẹ nhàng mà ôn nhu chuyển động cặp mắt sắc bén, giống như là hai bàn tay chuyển động ôn nhu nhẹ nhàng khi múa con đao thanh tú của hắn vậy.

- Cái người ở phía hậu sơn núi Mạc sầu kia, anh đến tột cùng là đã trả hết nợ nần chưa đó?

Bạch Ngọc Lan lúc này đã đến, cũng không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, đang đứng dưới bóng râm mát của cây du to lớn, Hứa Nhạc nhìn Bạch Ngọc Lan trước mặt mình, hạ giọng hỏi một câu. Thân thể Bạch Ngọc Lan khẽ cứng đờ một chút, sau đó thoáng gật đầu nhẹ một cái, hạ giọng ôn nhu nói:

- Đã hết rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng nói.

Chương 069: Bóng ma trong lòng Lợi Tu Trúc (3)

Hứa Nhạc quả thật không hề quan tâm xem đám nhân viên an toàn mà Tiểu đội 7 đã đuổi ra khỏi căn biệt thự Thu Minh Sơn kia đến tột cùng là người của ai, bởi vì hiện tại hắn chính là chấp hành quân lệnh của Bộ Quốc Phòng. Cái quân lệnh này lại chính là ý tứ của vị lão nhân gia tại Phí Thành kia âm thầm truyền xuống, đưa cho hắn đi chấp hành. Mặc dù mãi cho đến bây giờ hắn thủy chung vẫn chưa có hoàn toàn hiểu rõ ràng cho lắm, vị lão nhân gia kia cũng không có cho mình đi ra tiền tuyến Tây Lâm, mà chạy đến đây làm cận vệ, đến tột cùng là có loại ý niệm thâm sâu không thể lường được gì trong đầu, nhưng mà chuyện này cũng không hề gây trở ngại đến chuyện hắn đi chấp hành loại nhiệm vụ hoang đường này.

Mãi cho đến bây giờ, hắn đối với cô gái tóc tím nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia cũng giống hệt như hai năm trước ở trong phòng bệnh dưới ánh mặt trời của Bệnh viện Trung ương Quân khu I kia, hắn thủy chung cho rằng trong sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, hắn đã thiếu đối phương một mạng.

Mặc dù không hề quan tâm xem đám nhân viên an toàn kia là người của ai, thế nhưng khi Hứa Nhạc nhìn thấy gã nam nhân thanh tú kia từ trong căn biệt thự đi ra, vẫn như cũ nhịn không được cặp mày nhăn tít lại. Hắn theo bản năng xoay người nhìn sang chỗ khác cũng không muốn cùng đối phương đối mặt.

Cặp kính râm màu đen khá lớn trên mũi gần như che lại toàn bộ biểu tình trên mặt của hắn, Bạch Ngọc Lan cùng với Lan Hiểu Long đứng bên cạnh quả thật cũng không nhận ra ý tưởng trong lòng hắn. Hai người nhìn thấy gã nam nhân mặc bộ âu phục sang quý thẳng thớm không một nếp nhăn kia, trong lòng nghĩ thầm gã nam nhân này thật sự là anh tuấn đến mức lóa mắt, khiến cho kẻ khác nhìn cũng phải cảm thán.

Hứa Nhạc cùng với vị nhân vật kế thừa thứ nhất của Thiết Toán Lợi Gia này tính ra thì cũng chỉ mới có gặp mặt lần thứ hai mà thôi, cũng không hề có bất cứ giao tình gì cả, ngược lại giữa hai người, vì vô tình hay là cố ý, mà có một cỗ bóng ma huyết tinh không cách nào có thể bước qua nổi. Hôm nay hắn tại chỗ này chấp hành quân vụ, mặc dù cũng có chút giật mình khi phát hiện ra vị bằng hữu của Giản Thủy Nhi theo như lời của Chị Đồng kia nói chính là gã Lợi Tu Trúc này, thế nhưng hắn cũng không muốn cùng người này kết giao gì cả.

Bóng râm của căn biệt thự đã hoàn toàn che khuất thân thể của hắn, Lợi Tu Trúc vừa ra khỏi cửa biệt thự, liền nhìn thấy những khuôn mặt của những gã bảo vệ hoàn toàn lạ lẫm, lại nhìn thấy những nhân viên an toàn mà mình đem đến lúc này đều đã đứng bên ngoài cánh cửa sắt cả, nhịn không được cặp mày thoáng cau lại. Sau đó hắn xoay người lại, nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng trong bóng râm của tòa biệt thự.

- Sớm biết rằng là do anh đến phụ trách bảo hộ an toàn cho Thủy Nhi, tôi cũng không nhiều chuyện can thiệp như vậy...

Lợi Tu Trúc đi đến trước mặt Hứa Nhạc, nở nụ cười ôn hòa, đưa tay phải ra.

Hứa Nhạc cũng không hiểu rõ đối phương vì cái gì lại đích thân đến đây như vậy, sau khi khẽ rùng mình một cái, cũng đưa tay ra cầm lấy tay của đối phương, lạnh lùng nói:

- Chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.

Lợi Tu Trúc nhìn chằm chằm vào trong khuôn mặt đã khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn, đột nhiên chợt nhớ đến cái tin đồn đãi đã nghe được gần đây, về cái mối quan hệ thần bí giữa Hứa Nhạc và Phí Thành Lý Gia kia, trái tim liền thoáng co thắt lại một chút. Hắn khẽ nhíu mày nói:

- Vậy thì tôi một phen đem sự an toàn của Thủy Nhi giao lại cho anh.

- Khách sáo rồi.

Hứa Nhạc buông bàn tay đang bắt ra.

Lợi Tu Trúc trầm mặc nhìn hắn một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng nói:

- Những chuyện tình trong cuộc sống này thường thật sự rất kỳ diệu, những chuyện gì hoặc là những sự kiện gì mà tôi tham gia vào, cuối cùng đều lại nhìn thấy bóng dáng của anh ở trong đó. Tôi chỉ hy vọng lần này đây, anh thật sự không can thiệp vào chuyện của tôi nữa...

Sâu tận đáy lòng mà nói, Lợi Đại Thiếu gia này thật sự hôm nay cũng không muốn thể hiện ra bất cứ địch ý gì đối với Hứa Nhạc. Bởi vì hắn so với bất cứ người nào khác trong Liên Bang đều biết rõ ràng hơn, ngày hôm nay gã thanh niên tên Hứa Nhạc này đối với Quân đội Liên Bang là có ý nghĩa gì. Nhưng mà cái bóng ma sâu tận trong đáy lòng của hắn khiến cho hắn có một dự liệu vô cùng xấu. Điều quan trọng nhất chính là xuất phát từ sự yêu thương thật lòng đối với cô gái tóc tím xinh đẹp kia, nên nhịn không được nói thêm một câu.

Hứa Nhạc quả thật cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ giữa vị Lợi Đại Thiếu gia này và cô gái tóc tím thần tượng quốc dân Liên Bang kia, cho nên một chút cảm giác ngơ ngẩn nhàn nhạt chợt dâng lên trong lòng, khiến cho hắn cũng không thể mở miệng nói gì cả. Nhưng mà Lan Hiểu Long từ đầu đến giờ đứng bên cạnh Hứa Nhạc, đã sớm cảm thấy khó chịu đối với gã nam nhân xinh đẹp chói lóa trước mặt. Hắn quả thật không biết rõ thân phận của Lợi Tu Trúc, lại cũng là người luôn không thích sự tịch mịch, chợt chen ngang nói một câu:

- Vị Hứa Chủ quản của chúng ta từ trước đến giờ vốn phạm phải Thiên Sát Cô Tinh, cả đời làm chuyện gì cũng khó có thể thành công, thế nhưng nếu như muốn gây trở ngại chuyện gì, thì luôn luôn dễ dàng như trở bàn tay.

Lan Hiểu Long trong lòng vô tâm, nói ra những lòi không chút suy nghĩ, thế nhưng dừng lại trong tai của Lợi Tu Trúc, lại giống như một đạo sấm sét bên tai vậy. Bởi vì lòng dạ của Lợi Tu Trúc cũng rất thâm sâu, lúc này lại liên tưởng đến những chuyện xưa đã từng phát sinh giữa hai người với nhau, vẫn như cũ không nhịn được khẽ biến sắc một chút. Sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn Hứa Nhạc ôn tồn nói:

- Nghe nói quan hệ giữa anh và Lão Thất cũng thân thiết lắm... Lần này sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu như có cơ hội, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trao đổi một phen?

Hứa Nhạc cũng không có trả lời lại lời mời của hắn, trong lòng lại dâng lên một tia lo lắng nhàn nhạt.

Sự kiện đầu tư lớn nhất mà cả đời này Lợi Tu Trúc đã làm, tự nhiên chính là đã kịch liệt ủng hộ Mạch Đức Lâm trong sự kiện Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang đợt trước. Thế nhưng cuối cùng chuyện tình này lại bị Hứa Nhạc phá hoại mất, hơn nữa Mạch Đức Lâm lại còn bị Hứa Nhạc giết chết nữa. Nhưng mà Lợi Tu Trúc lúc này lại vẫn như cũ có thể giống như không hề bận lòng chút nào, lại còn nhẹ nhàng nhu hòa chủ động đưa ra lời thỉnh cầu hòa giải nữa.

Trong thời gian hai năm gần đây, hắn cũng dần dần trưởng thành hơn rất nhiều trên phương diện chính trị, Hứa Nhạc mãi vẫn cho rằng Lợi Hiếu Thông so với gã anh ruột xinh đẹp này còn vĩ đại hơn rất nhiều, thế nhưng hôm nay trực tiếp đối mặt, loại phán đoán này lại bắt đầu trở nên có chút lung lay.

- Cái gã kia là ai vậy? Bộ dáng giống như là không để ai vào mắt vậy...

Lan Hiểu Long thoáng cau mày lại, nhìn về phía Lợi Tu Trúc đã bước ra khỏi cổng căn biệt thự, leo lên chiếc xe sang trọng bỏ đi, thoáng tò mò hỏi.

- Phó Tổng Giám Đốc Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, người thừa kế thứ nhất của Thiết Toán Lợi Gia.

Hứa Nhạc trả lời, sau đó xoay người hướng về phía căn biệt thự đi tới.

Lan Hiểu Long khẽ rùng mình một cái, sau đó khổ sở liếm liếm cặp môi hơi khô khan của mình, nhẹ nhàng than một tiếng. Hắn nghĩ thầm từ sau khi đi theo Hứa Nhạc hành tẩu, mình không chỉ có thế nhìn thấy được những nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, hơn nữa thậm chí còn có thể cất giọng đùa bỡn đối phương một trận nữa. Loại cảm giác như thế này, đương nhiên lúc mình còn ở trong Đội Cảnh vệ Cảng Đô không có khả năng hưởng thụ được.