Gian Khách

Quyển 3 - Chương 62: Còn có sát thủ (1)




Hứa Nhạc hoàn toàn không biết Nam Tương Mỹ trong thời gian hơn một năm thời gian gần đây, vẫn luôn luôn để ý lén lút tìm hiểu thông tin của hắn, theo dõi từng sự kiện của hắn, im lặng mà khẩn trương chú ý một gã Công Trình Sư bình thường của Bộ Công Trình Quả Xác, dần dần biến thành một tên gia hỏa khiến cho rất nhiều người trong Liên Bang phải khiếp sợ...

Vị tiểu thư thiên kim thế gia tú lệ mà trầm lặng này thậm chí còn thông qua phương diện của Lợi Hiếu Thông đã lấy được phương pháp liên hệ cá nhân với hắn, thế nhưng mà cô ta lại không có dũng khí để mà liên hệ trực tiếp với hắn. Hôm nay cô ta biết được Lợi Hiếu Thông mở tiệc đãi khách, lại có Hứa Nhạc đến tham dự, cho nên cô ta đã cổ động người nhà chạy đến trang viên Mộc Cốc chơi bời nhân dịp lễ Trung Thu lần này.

Hôm nay cô ta mang theo tâm lý hy vọng đi dạo trong khu rừng thu, chỉ vì mong muốn có một cuộc gặp gỡ tình cờ...

Nhưng mà cho dù là biết rõ ràng hết những thứ này, thì Hứa Nhạc vẫn như cũ toàn thân biến thành như ngâm trong hầm băng vậy, cứng ngắc nhìn theo bóng dáng cô con gái thanh tú đang dần dần biến mất trong khu rừng, ngay cả một lời cũng không nói nổi.

Nhất kiến chung tình? Hắn tự nhận bản thân mình cũng không có được cái tuyệt thế dung nhan mà già trẻ cũng phải say mê như Thi công tử hay là Lợi Tu Trúc, cũng không có được tính tình thân thiết ôn nhu như ngọc của Chu Ngọc... Thậm chí ngay cả cái khí chất quái dị yên lặng khuê tú mà tràn ngập sự thu hút của Bạch Ngọc Lan cũng không có... Hắn chính là một người bình thường không thể nào bình thương hơn nữa, hoàn toàn không có bất cứ đức tính gì có thể thu hút con gái thích mình cả... Hơn nữa cái cô con gái kia lại chính là... thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang!

Ta là ai? Ta là Hứa Nhạc, một gã tướng mạo xấu xí, một bộ phận tính cách thú vị bên trong sớm đã bị cái bề ngoài tính cách như tảng đá không chút thú vị kia hoàn toàn che giấu đi mất. Thuở nhỏ hắn thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời hư không cùng với những màn hình TV trong tửu quán, say mê điên cuồng cô con gái có mái tóc tím xinh đẹp... Thế nhưng hai người lại xa cách nhau không biết bao nhiêu năm ánh sáng mà nói. về sau hắn lại thích một cô con gái hay đeo cặp kính gọng đen, thế nhưng kết cuộc lại cũng không hề tốt đẹp gì.

Cái chuyện tình nam nữ như thế này, cái khối tảng đá Đông Lâm Hứa Nhạc này chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên, trầm mặc, trả giá, hy sinh, bị từ bỏ, khó có thể đạt được như ý muốn... Tựa hồ kết quả vĩnh viễn cũng đều sẽ như vậy. Thế nhưng kết quả một màn như thế này trong rừng, lại khiến cho hắn nhớ tới một câu nói của Giáo sư Trầm Lão, đó chính là:

Trong cái vũ trụ này, vốn không hề có đạo lý.

0O0

Cái chuyện cảm tình này kỳ thật cũng không thể nào có thể lý giải bình thường như phương diện vật lý lượng tử vậy, cũng không có khả năng cái gì mà đưa ra quy tắc tiêu chuẩn, đưa ra vấn đề thống nhất lý luận chẳng hạn. Nếu nói vấn đề thích hay không thích cũng có thể đưa ra một lý do chân chính nào đó, ví dụ như là chuyện một bà mẹ vợ có ý muốn đập tan uyên ương, đại khái cũng chẳng cần đến một cây côn lớn, chỉ cần một lời nói xấu hoặc là một cái máy vi tính liền như vậy đã đủ lắm rồi.

Cái vị Lâm Bán Sơn nổi tiếng Liên Bang về khoản phá nhà mà đi kia, nửa đường chạy lên tàu hỏa cao tốc Cao Thiết, nhẹ nhàng mà tiêu sái nói một câu phá tan hôn ước định sẵn giữa Lâm Gia cùng với Nam Tương Gia. Từ lúc bắt đầu một khắc kia, vị thiên kim tiểu thư Nam Tương Mỹ vốn đã luôn luôn bất đắc dĩ chấp nhận sự an bày của gia tộc, cũng đã biến thành một con cá kim ngư vượt qua khỏi sự kiềm chế của cái hang cá nhỏ bé, giống như một con chim non vừa mới xổ lồng bay ra, chợt phát hiện ra mình đã đạt được sự tự do khó có thể có được, thấy được một mảnh biển rộng cùng với một bầu trời xanh rộng lớn để mặc sức mà bay mà nhảy...

Bên dưới làn dung nhan tú lệ cùng với sự tĩnh lặng trầm mặc của cô gái thanh tú này, chẳng biết từ khi nào đã nổi lên một cơn ba đào... Trái tim màu phấn hồng của cô gái này đã mở ra một cánh cửa lớn, thế nhưng lại không có người nào đi vào để lấp lại. Thế nhưng đúng vào lúc đó, Hứa Nhạc lại đang ngồi bên cạnh tầm mắt của nàng, khiến cho ấn tượng ban đầu của nàng với chàng thanh niên này vô cùng tốt đẹp. Loại tâm lý này kỳ thật cũng là vô căn cứ, thế nhưng lại là vô cùng thành khẩn, thành thật mà hồn nhiên thôi.

Trường hợp như thế này cũng giống như là một con chim non vừa mới nở ra vậy, luôn có thói quen nhìn thấy sinh vật đầu tiên trở thành cha mẹ thân thuộc nhất của chính mình vậy. Cô gái trẻ tuổi vừa mới trưởng thành, lần đầu tiên được phép tự do yêu đương, nhìn thấy gã nam nhân đầu tiên mà mình cảm thấy rất ấn tượng, tự nhiên cũng sẽ lưu lại một ấn tượng ban đầu vô cùng ấn tượng...

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì đó bất quá cũng chỉ là một hồi giấc mộng xuân, một cái rung động đầu đời mà thôi. Đến khi tuổi già nhìn lại, chỉ khẽ mỉm cười cùng với nhàn nhạt tự giễu hoài niệm chuyện xưa mà thôi. Thế nhưng bắt đầu từ thời khắc đó, hình bóng của Hứa Nhạc cũng sẽ vĩnh viễn không có khả năng biến mất trong cuộc sống của Nam Tương Mỹ, mà là lấy một loại tư thái quyết tuyệt, trở thành nhân vật thường xuyên được nhắc tới trong những buổi tiệc giao tế thông thường của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang... Chính bởi vì nguyên nhân đó, mà Nam Tương Mỹ đối với hắn đã sinh ra một sự tò mò vô cùng mãnh liệt... Nguyên nhân gì mà một gã tiểu nhân vật không có chút bối cảnh nào, lại có thể trở thành một kẻ mà khiến cho Lợi Gia, Lâm Gia, Thai Gia, thậm chí là ngay cả Nam Tương Gia của mình cũng phải kiêng kỵ không lúc nào dám lơ là...

Cho nên cô ta mới chú ý, lặng yên mà trầm mặc theo dõi. Cô ta cũng biết rõ ràng rất nhiều những chuyện xưa của Hứa Nhạc, ngay cả những chuyện xưa giữa hắn cùng với Trương Tiểu Manh, cô ta cũng biết rõ ràng. Kỳ thật những chuyện xưa như thế này, đối với một cô gái đang yêu mà nói, thật sự có sức đả kích rất lớn, chỉ là bản thân Hứa Nhạc cũng hoàn toàn không hay biết gì cả mà thôi.

Nếu như là Nam Tương Mỹ cùng với Hứa Nhạc thường xuyên gặp mặt, tiếp xúc với nhau, có lẽ là mấy cái tình cảm nhàn nhạt này tự nhiên cũng sẽ dần dần phai nhạt đi... Chỉ có điều, một tia hảo cảm ban đầu bởi vì đã xâm nhập thật sâu sắc vào trong tâm trí của vị thiên kim Nam Tương Gia kia, đã sâu sắc đến mức khiến cho cô gái khờ dại đem một chút hảo cảm ban đầu lầm tưởng, ngộ nhận thành mình đã chân chính thích gã nam nhân đó rồi...

Đáng tiếc, đáng mừng là hai người không hề gặp nhau thường xuyên, cho nên Nam Tương Mỹ cũng chỉ có thể dựa vào những truyền thuyết của Hứa Nhạc mà ghi nhận vào trong sự tưởng tượng của chính mình... Mà những gì tưởng tượng thì thường thường là vô cùng tốt đẹp...

Bạn bè từ nhỏ thì dễ dàng gặp lại, những người không thể quên cũng sẽ dễ dàng gặp lại. Một cô gái vừa mới trưởng thành, có thói quen yên lặng hỏi thăm về một gã Công Trình Sư có cặp mắt hí bình thường kia, đã dần dần điềm tĩnh mà khoái hoạt trầm luân trong cái loại thói quen này. Bởi vì cô gái này không biết được một chuyện, tất cả cảm tình... kỳ thật cũng chỉ là một loại thói quen mà thôi.

Chương 062: Còn có sát thủ (2)

Ở trong rừng thu trầm mặc hút cả một gói thuốc lá, Hứa Nhạc vẫn còn chưa thể tỉnh thần trở lại.

Nam Tương Mỹ hướng về phía một gã nam nhân khác phái không tính là quá mức quen thuộc mà chủ động thể hiện tiếng lòng sâu kín của mình. Một chút can đảm loại này cần phải có sự tôn trọng cùng với dũng khí và sự quyết đoán mãnh liệt đến thế nào, không cần hỏi cũng có thể biết được. Hắn lúc này chính là suy nghĩ về một màn vừa phát sinh trong khoảnh khắc vừa rồi. Bản thân hắn vốn là người vô cùng bình tĩnh, rất có kinh nghiệm đối phó với bất cứ những chuyện bất ngờ nào, thế nhưng mà loại chuyện tình này lại là phát sinh bất cứ đột nhiên, lại không có chút dấu hiệu báo trước nào cả. Những chuyện mà Hứa Nhạc trước giờ đối phó luôn là những chuyện vô cùng nguy hiểm, mà phát hiện nguy hiểm bất ngờ chính là bản năng của hắn. Chỉ là lần này, mọi chuyện phát sinh quá mức bất thường, hai người vốn không có gì quá mức quen thuộc, cũng không có chút tâm lý chuẩn bị gì cả...

Nam Tương Mỹ chính là lo lắng sự an nguy của hắn trên chiến trường Tây Lâm, cho nên mới thể hiện ra sự dũng cảm của mình, đem tất cả những ý niệm sâu kín nhất trong lòng mình thể hiện ra trước mặt gã nam nhân này. Chỉ ba chữ nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng một cô gái vô cùng thanh tú này, đã khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy từ trong không trung vang lên một đạo sấm sét khủng khiếp, đã khiến cho hắn bên trong khoảng rừng thu đứng sững như một gã cương thi...

Tùy tiện tìm một dòng suối nhân tạo bên trong trang viên Mộc Cốc rửa mặt sạch sẽ một trận, Hứa Nhạc để cho dòng nước suối lạnh như băng đập mạnh lên trên khuôn mặt có chút cứng đờ của mình, Hứa Nhạc mới kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra ngay cả bản thân mình chung quy là cũng khó có thể chống cự lại cái cảm giác kích động khó có thể khống chế được cùng với cảm khác kiêu ngạo này. Cả đời này của hắn cũng chỉ có thể chơi cái trò chơi thầm thương trộm nhớ cùng với sự cơ khổ của việc yêu đơn phương mà thôi. Đột nhiên hắn lại vô thanh vô tức biến thành một kẻ được người khác thầm thương trộm nhớ, hơn nữa đó lại là một cô gái thanh tú mà hắn vốn có hảo cảm, dung nhan tú lệ, xinh đẹp như thế nữa. Một gã nam nhân bình thường đại khái cũng sẽ có loại cảm xúc phản ứng như thế nào đây chứ?

Hắn liếc nhìn đồng hồ một chút, ngạc nhiên phát hiện ra đã đến thời gian mà hắn đã ước định trước với Tiểu Dưa Hấu rồi. Hứa Nhạc thoáng tưởng tượng đến bộ dạng lo lắng của cô bé con kia khi không nhìn thấy mình... Hắn vội vã móc điện thoại ra liên lạc với Lan Hiểu Long một chút, kêu đám người của Tiểu đội 7 hộ tống Tiểu Dưa Hấu đến đây, còn bản thân mình thì sau khi lau chùi cẩn thận tay chân mặt mũi, thì cũng thong thả từ trong cánh rừng thu đi ra ngoài.

oOo

Tại cái thang máy lộ thiên chạy dọc theo bên cạnh vách núi màu đen. Ánh nắng chiều tà chiếu thẳng vào bức tường mang phong cách cỗ xưa, khiến cho nó có cảm giác giống như là hơi nghiêng nghiêng về một phía vậy. Ánh nắng buổi chiều chính thu hôm nay chiếu rọi đặc biệt mãnh liệt hơn, khiến cho trong không khí tràn ngập một cỗ cảm giác oi bức đặc biệt kích thích. Trang viên Mộc Cốc này mặc dù thanh tú tao nhã, có cả rừng, suối nhân tạo, thế nhưng lúc này lại là đang trong những ngày nghỉ đầu thu, cho nên đám khách nhân thế gia quý tộc trong này đại khái cũng không có ai có tâm tình đi dạo bên dưới ánh dương quang nóng bức như thế này.

Hứa Nhạc đưa tay lên lau nhẹ cái trán dính đầy mồ hôi, trong lòng chợt âm thầm bắt đầu dự đoán rằng, Nam Tương Gia đại khái là sẽ ở trong đại sảnh nào của trang viên rộng lớn này... Khóe mắt của hắn chợt vô tình liếc mắt nhìn về phía một gã nhân viên công tác mặc một bộ đồng phục đặc thù màu đen đang trầm mặc đứng bên cạnh cái thang máy lộ thiên đằng kia, thân thể có chút khẽ cứng đờ lại.

Lúc này mặt trời đã khuất về phía Tây, nơi tên nhân viên công tác này đứng lại ngay dưới bóng râm của ngọn núi, ánh mặt trời vốn không thể nào chiếu rọi được đến chỗ của hắn, thế nhưng hắn lại vẫn như cũ đội trên đầu một cái mũ có vành khá lớn. Bóng đen của cái vành mũ đem khuôn mặt của hắn che lại đến hơn tám phần, nhìn vào căn bản không thấy rõ được dung nhan của hắn, vấn đề quan trọng khiến cho Hứa Nhạc phải trầm mặc nheo mắt đặc biệt quan sát đó chính là, khi hắn vừa mới đi ra khỏi cửa của thang máy, hắn nhìn thấy rõ ràng vai phải của gã nhân viên công tác này thoáng có chút nhích lên một cái, nhưng ngay lập tức cũng đã khôi phục lại như ban đầu, trầm mặc đứng ngay bên cạnh bàn điều khiển cái thang máy.

Trong cái hoàn cảnh nóng nực buồn chán của một buổi chiều thu như thế này, không ngờ cái gã nhân viên công tác này lại vẫn có thể đứng im bất động một chỗ như thế, Hứa Nhạc cũng chỉ có thể cảm khái là các nhân viên phục vụ của các thế gia quý tộc huấn luyện ra, quả nhiên có tố chất chuyên nghiệp cực kỳ cao. Thế nhưng nếu như gã nhân viên công tác này từ đầu đến cuối cứ vẫn trang nghiêm như bình thường, thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là ngay trong khoảnh khắc Hứa Nhạc vừa từ trong đi ra, vai phải của hắn thoáng có chút cử động nhẹ một cái...

Một tia động tác này mặc dù rất nhỏ, thế nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi cặp mắt vốn vô cùng nhạy cảm của Hứa Nhạc. Hắn dùng khóe mắt liếc nhanh về phía bên dưới bụng dưới của gã nhân viên cận vệ kia, phát hiện ra lúc này hai bàn tay của đối phương đang vô cùng cung kính chắp tay sau đích một cách hết sức tiêu chuẩn, cho nên hắn cũng không thể xác nhận được trong tay đối phương có đang cầm cái gì hay không... Ví dụ như súng chẳng hạn...

Hứa Nhạc cũng không có mắc phải hội chứng nhìn chỗ nào cũng thấy nguy hiểm. Theo đạo lý mà nói, ở một địa phương đẳng cấp cao như Mộc Cốc vậy, tuyệt đối cũng sẽ không có loại sự tình như là ám sát chẳng hạn... Nhưng mà hắn lại là một người vô cùng chú trọng đến từng chi tiết một, chỉ cần có bất cứ chi tiết nào mà hắn không thể tính toán một cách rõ ràng, như vậy sự nghi ngờ ban đầu sẽ biến thành trực giác nguy hiểm - hắn chính là cảm giác được cái gã nhân viên công tác này là có vấn đề...

Nếu như cái gã nhân viên công tác có khuôn mặt phần lớn bị che khuất trong bóng này là có vấn đề, như vậy thì vấn đề chính là nằm ở chỗ nào đây? Rất rõ ràng là hắn cũng không phải đến đây với mục đích để giết mình. Hứa Nhạc trong lòng im lặng tự hỏi, luồng sức mạnh nóng bỏng trong cơ thể cũng đã lặng lẽ không một tiếng động bắt đầu dâng lên, lan tràn khắp mỗi một kinh mạch trong cơ thể. Dựa theo kế hoạch ban đầu đã định sẵn, hiện tại đáng lý phải là hắn cùng với Tiểu Dưa Hấu theo cái thang máy lộ thiên này đi xuống chân núi chơi những trò chơi trong công viên dưới kia... Chẳng lẽ đối phương chính là muốn đối phó với Chung Gia hay sao? Lúc này nhìn thấy chỉ có một mình hắn bước ra, chính vì vậy cho nên mới tạm thời từ bỏ mục đích ám sát của mình?

- Trời hôm nay nóng thật...

Hứa Nhạc lắc lắc đầu nói, chầm chậm hướng về phía gã nhân viên công tác kia mà đi đến. Trong khoảng cách gần đến thế này, nếu như đối phương thật sự là một gã sát thủ chuyên nghiệp, như vậy thì hắn cũng không có gì nắm chắc có thể tránh thoát khỏi nếu như đối phương dùng súng bắn... Nhưng mà Tiểu Dưa Hấu cũng đã sắp sửa đến đây rồi...

Nhưng mà cái gã nhân viên công tác này có một phong cách làm việc cực kỳ sạch sẽ, lưu loát, chuyên nghiệp đến một trình độ khiến cho lòng người cũng phải lạnh ngắt.

Khi hắn phát hiện ra Hứa Nhạc đang hướng về phía mình mà đi tới, cũng không giống như những người bình thường, nghĩ đến chuyện giả vờ thuận miệng cùng với Hứa Nhạc nói chuyện vài câu chuyện phiếm gì đó, mà là trực tiếp đưa bàn tay phải vốn đang chắp sau lưng chỉa thẳng về phía Hứa Nhạc.

Trên bàn tay to lớn mang một màu da giống như cổ đồng kia, cũng không hề ngoài dự liệu của Hứa Nhạc, xuất hiện một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục màu đen tuyền, bóng loáng, có vẻ vô cùng rét lạnh.

So với khẩu súng lục kia càng thêm rét lạnh hơn nữa chính là cái động tác giơ súng tự nhiên, ngắn gọn, lão luyện, chuyên nghiệp đến mức có chút tùy tâm sở dục của hắn. Cái động tác này chứng tỏ rằng người này là một tay súng, một tay súng khiến người ta phải kính sợ.