Gian Khách

Quyển 3 - Chương 58: Tiểu thi (1)




- Mộc Cốc này chính là sản nghiệp của Lâm Gia. Từ sau khi Lâm Bán Sơn phá cửa bỏ nhà mà đi, hắn cũng không bao giờ để ý đến những chuyện tình bên trong gia tộc Lâm Gia nữa. Đám lão đầu thế hệ trước của Lâm Gia, đương nhiên cũng sẽ không cam tâm như vậy. Đám người bọn họ sau đó phái người đến thăm dò Lâm Viên, lại cực kỳ vô liêm sỉ, bắt chước toàn bộ phong phạm tại Lâm Viên nơi đó, mới tạo thành một địa phương như thế này.

Lợi Hiếu Thông dùng hai ngón tay khẽ xoay xoay điếu thuốc lá thơm, thoáng cúi đầu nói:

- Cái Mộc Cốc này không chỉ là bắt chước hình thái, lại còn bắt chước cả khí chất nữa. Hơn nữa những khu vực giải trí dày đặc bố trí bên dưới vách núi bên kia, thật sự thích hợp cho cả nhà cùng đi du lịch. Nghe nói Tổng Thống Tịch Cách năm trước cũng đã đến đây vui chơi qua một chuyến, cực kỳ thích nơi này... Chỉ tiếc rằng cái tòa núi này so với phiến Bạch Sơn phía sau Lâm Viên còn kém hơn nhiều, hơn nữa cũng không có sân bay cá nhân, cũng không quá mức tiện lợi cho lắm. Cũng may là phiến núi cao này cũng có khá nhiều mây mù xinh đẹp, coi như là bù lại một chút thiếu sót vậy.

Hứa Nhạc hớp một ngụm Hồng Tửu, sau đó chép miệng ngẫm nghĩ. Trong những trường hợp tiếp xúc với những tầng lớp cao cấp trong Liên Bang tại Thủ Đô Tinh Quyển, nơi mà hắn đi lại nhiều nhất chính là Lâm Viên, cũng thường xuyên ngồi tại phòng ăn Trúc Cư xinh đẹp. Hắn đối với tòa Bạch Sơn khổng lồ dưới ánh sáng màn đêm thông qua cửa sỗ thủy tinh tại Trúc Cư kia, cùng với cảnh những chiếc phi cơ cá nhân bay lên hạ xuống tại đó mà khắc sâu trong ký ức. Đó chính là cảnh trí phú quý xa hoa cực độ đầu tiên trong Liên Bang mà hắn từng tận mắt chứng kiến. Lúc này nghe được những lời nói của Lợi Hiếu Thông, nghĩ đến phong cảnh thanh nhã quý phái cảm nhận được ngay lúc tiến vào trong trang viên này, thầm nghĩ khó trách lại là như thế.

Lý Duy cũng không biết thân phận của Lợi Hiếu Thông. Hắn chỉ biết cái gã công tử trẻ tuổi, tướng mạo âm trầm này đại khái chắc là một đại nhân vật nào đó. Thế nhưng nói như thế nào hắn cũng không thể nào tưởng tượng nổi người này chính là một trong những người thừa kế của Thất Đại Gia Tộc trong truyền thuyết.

Hắn có chút ngây ngốc cầm điếu thuốc lá thơm trong tay mình, khẽ cúi đầu chú ý lắng nghe những lời nói chuyện giữa Hứa Nhạc và Lợi Thất Thiếu gia.

Trong những lời nói chuyện của hai người, hắn nghe được nào là Lâm Viên, nào là sân bay tư nhân... những loại danh từ xa xôi vô cùng lạ lẫm, càng khiến hắn trở nên vô cùng trầm mặc. Hắn cũng không muốn bản thân mình làm ra những loại hành động, động tác gì đó không phù hợp với thời điểm, hay nói ra những lời nói ngây ngô buồn cười nào đó. Hắn dùng thân phận bằng hữu của Hứa Nhạc, mới có thể có được một chỗ ngồi trong cái trang viên xa hoa tột bực này, cho nên hắn cũng không muốn khiến cho Hứa Nhạc mất mặt.

Thân là một tiểu nhân vật, hung hăng chui đầu vào trong cái vòng lẩn quẩn của giai cấp thượng tầng cao nhất trong xã hội Liên Bang này đã một thời gian rồi, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ còn chưa có hiểu rõ ràng lắm ẩn ý phía sau những điếu thuốc lá thơm hay là những ly Hồng Tửu tại những nơi cao cấp như thế này, hoặc nói chính xác là những nội tình ẩn chứa bên trong nó. Cho nên cái gì mà những quan hệ, toan tính, những sự ảnh hưởng hay là những quan hệ phức tạp nào đó, lại khiến cho cái đầu hắn vô cùng mờ mịt.

Nếu bảo hắn dựa vào những bảng ghi chép trong Thư Viện, giám chứng những tác phẩm nghệ thuật cùng với những bức tranh thi họa cao cấp treo trong căn phòng kia, một phen đánh giá thưởng thức, có lẽ ngược lại sẽ càng dễ dàng hơn một chút. Thế nhưng chuyện này quả thật cũng không ảnh hưởng đến việc hắn hưởng thụ, hút một ngụm thuốc lá, nhấp một ngụm Hồng Tửu... Đối với sự hưởng thụ như thế này, có lẽ là việc biết rõ ràng được nguyên nhân có thể hưởng thụ, cũng là một loại cảm giác có thể thỏa mãn được mục đích nhân sinh của đời người.

Đem điếu thuốc lá thơm khẽ gác nhẹ lên trên cái gạt tàn làm bằng loại đá Huyết Tinh Thạch cao cấp nhất, Hứa Nhạc hả miệng khẽ phun ra một ngụm khói thơm mát. Hắn thoáng trầm mặc lặng lẽ một lúc, sau đó mới nói với Lợi Hiếu Thông:

- Lợi - Lâm hai nhà đều hận không giết chết được tôi. Bởi vì quan hệ giữa tôi và anh, cho nên có lẽ Lợi Gia các anh còn có thể dễ dàng tha thứ cho tôi một chút. Nhưng còn Lâm Gia... Tôi đã từng đánh Lâm Đấu Hải, giẫm lên danh dự của Lâm Viễn Hồ, lật đổ hoàn toàn sự nghiệp cả đời của ông ta... Đến sản nghiệp của Lâm Gia làm khách, cảm giác cuối cùng vẫn là có chút quái dị.

- Đây là do người ta mở cửa buôn bán... Những gia tộc chuyên môn làm ăn mua bán giống như gia tộc của chúng ta, vĩnh viễn cũng sẽ không một phen đem toàn bộ ân oán giải quyết đến tận cùng...

Lợi Hiếu Thông nhàn nhạt nói:

- Tất cả mọi người đều là những người làm việc theo quy tắc đã được đặt ra sẵn. Lâm Đấu Hải mặc dù căm thù anh vô cùng, thế nhưng cũng không có khả năng xách một cây súng trường chạy tới bắn chết anh được... Trên thế giới này ngoại trừ anh cùng với Lâm Bán Sơn, hai gã gia hỏa dị tộc ra, ai lại dám làm nên những chuyện giống như vậy cơ chứ?

Hứa Nhạc nghe ra những ẩn ý hàm chứa bên trong những lời nói này, cười cười nhưng cũng không nói gì cả.

- Có một chuyện vô cùng xảo hợp mà bây giờ tôi mới biết được. Lâm Đấu Hải cùng với cái gã nam nhân con trai Lĩnh tụ Nam Thủy, đã từng bị anh chỉnh cho một trận nên thân tại buổi tiệc rượu kia, hiện tại cũng đang có mặt ở nơi này. Chẳng qua tôi nghĩ hai tên gia hỏa kia chắc cũng không dám chạy đến quấy rầy sự vui vẻ của anh đâu.

Lợi Hiếu Thông khẽ vẫy nhẹ ly rượu đã cạn sạch trong tay hắn, mỉm cười trào phúng nói:

- Hiện tại trong Liên Bang chắc cũng không còn được mấy người dám đến gây chuyện với anh đâu.

- Anh nói câu này khiến tôi có cảm giác mình giống như là cường hào ác bá vậy.

- Đúng rồi, tôi cũng không ngờ hôm nay anh dẫn theo cô bé con kia đến đây chơi. Hôm nay tôi vốn định giới thiệu một vài người cho anh quen biết một chút.

Lợi Hiếu Thông buông chén rượu xuống nói:

- Đương nhiên cũng đều là những người có chút tiền đồ cả. Bọn họ ở tại Tinh cầu Sl, nói chuyện cũng có chút phân lượng. Ngoại trừ ngẫu nhiên một vài gã được coi như là nhàn rỗi, bạn bè xôi thịt của tôi... Những người còn lại cũng đều là những người mà tôi dùng chút tiền nhàn rỗi tiến hành đầu tư lâu dài... Thôi thì nhân tiện không bằng ngẫu nhiên, để cho anh có thể quen biết được một số nhân sĩ chân chính có thế lực cũng tốt... Nhiều lắm cũng chỉ là nửa tiếng đồng hồ thôi.

Hứa Nhạc cũng hiểu được, mặc dù Lợi Thất Thiếu gia mãi cho đến bây giờ vẫn được xem như là người thừa kế số hai của Thiết Toán Lợi Gia, thế nhưng mà một khi vị Lợi Tu Trúc Đại Thiếu Gia xinh đẹp anh tuấn kia vẫn còn sống một cách hoàn hảo, không hề phạm phải những quyết định sai lầm như trong lần Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang trước đây, như vậy sự cạnh tranh chức vị người thừa kế Lợi Gia của hắn vẫn thủy chung luôn nằm trong hoàn cảnh xấu.

- Tiền của anh nói thế nào cũng không phải là chút tiền nhàn rỗi...

Chương 058: Tiểu Thi (2)

Đại khái là bởi vì Hứa Nhạc hoành thiên xuất thế, cho nên đám lão đầu tử của Thiết Toán Lợi Gia mới lần đầu tiên dùng ánh mắt tán thưởng khi nhìn về những khoản tiền đầu tư của Lợi Thất Thiếu gia. Chỉ ngắn ngủi trong thời gian mấy tháng trời, trong tay hắn đã có khả năng khống chế những khoản tiền quỹ đầu tư cá nhân lên đến hơn 100 triệu đồng Liên Bang. Khoản tiền như thế này nếu xuất hiện trong tay bất cứ người nào trong Liên Bang thì cũng là một khoản tiền đại phú rồi, thế nhưng đặt ở trong mắt những người giống như là Lợi Hiếu Thông vậy, khi đem so sánh với những tài phú rộng lớn như đại dương của nhà hắn, tự nhiên chính là một chút tiền nhàn rỗi ít ỏi mà thôi.

- Tôi đối với mấy khoảng đầu tư cá nhân này cũng không có quá nhiều hứng thú. Mấy khoản tiền đầu tư này tôi định chuẩn bị chuyển giao hết toàn bộ cho anh sử dụng.

Sắc mặt Lợi Hiếu Thông lạnh lùng, khẽ ngã người xuống ghế salon phía sau, thần sắc nghiêm túc pha lẫn chút bất cần nhàn nhạt, lạnh lùng mà lơ đễnh:

- Đầu tư tiền một cách phân tán quá thường thường là hành động hơi chút ngu xuẩn. Tuy rằng anh đã hứa sẽ dẫn kiến tôi với vị Thái Tử gia kia mãi cho đến bây giờ còn chưa thấy thực hiện, nhưng mà hiện tại tôi lại càng thêm tin tưởng hơn rằng, đầu tư lên trên người của anh, trong tương lai tôi liền nhất định thu lại những kết quả nhiều gấp vô số lần.

Lời nói của Lợi Hiếu Thông mang theo cảm xúc vô cùng chân thật và nghiêm túc. Hứa Nhạc cũng hiểu rất rõ ràng về ý tứ này. Lợi Thất Thiếu gia nếu như thật sự có thể tạo mối quan hệ hữu nghị cá nhân với hắn, tương lai trong trận chiến tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc Lợi Gia, đám lão đầu tử kia cuối cùng cũng cần phải suy nghĩ một chút đến thái độ của vị lão gia tử kia ở Phí Thành. Tuy rằng cái này khẳng định cũng không phải là có tính quyết định, thế nhưng cũng là một lợi thế rất nặng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Tôi và vị lão gia tử kia cùng chỉ gặp mặt qua có một lần mà thôi.

Hứa Nhạc nhắc nhở hắn.

- Với tình huống vị lão gia tử kia đã ẩn cư tại Phí Thành, gặp mặt một lần cũng đã đủ rồi... Hiện tại cũng không ai biết được rõ ràng mối quan hệ giữa anh và Phí Thành Lý Gia đến tột cùng là quan hệ gì...

Lãnh ý bên trong ánh mắt của Lợi Hiếu Thông dần dần thu liễm lại:

- Thậm chí còn có người cả gan suy đoán, có khi nào anh là một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài của vị lão gia tử kia hay không...

Hứa Nhạc cũng không có một phen đem nguyên ngụm Hồng Tửu trong miệng mình phun ra, chỉ có điều nuốt xuống hơi có chút khó khăn, đồng thời cảm thấy một mảnh chua xót mãnh liệt, lắc đầu thở dài nói:

- Tính theo độ tuổi thì cũng không giống mà.

- Cho dù là thế thì có cách nào cơ chứ? Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ngoại trừ những tiến trình Đại hòa giải Liên Bang, còn làm ra một loạt các động thái khác nữa, khiến cho đám lão đầu tử trong nhà ta buồn rầu đến chết đi được.

Lợi Hiếu Thông nhàn nhạt nói:

- Hiện tại xã hội Liên Bang đã không phải là Liên Bang giống như trước đây nữa rồi. Ngoại trừ vị phu nhân phía sau núi Mạc sầu kia ra, còn có ai dám chính diện đối đầu với Chính phủ Liên Bang nữa đâu? May ra cũng chỉ có vị lão hổ Tây Lâm kia thỉnh thoảng còn dám ở trên Hội nghị Liên tịch Tham mưu trưởng lớn tiếng mắng chửi đám quan viên của ủy ban Quản lý Liên Bang cùng với Nghị Viện mà thôi. Vì sao chứ? Tự nhiên là bởi vì trong tay ông ta có súng lớn. Người trong nhà của ta cho đến bây giờ cũng đều hâm mộ hắn chết đi được, mãi vẫn có ý đồ muốn thành lập một quan hệ thân thiết nào đó với bên phía Quân đội, chỉ là mãi cho đến bây giờ cũng không có chút tiến triển nào cả. Riêng bản thân tôi về việc này tiến triển tựa hồ nhanh chóng hơn một chút, bọn họ đương nhiên là vui vẻ đồng ý ủng hộ cho tôi rồi.

Hứa Nhạc biết rõ ràng phiền toái lớn nhất mà Lợi Gia hiện tại đang gặp phải là cái gì. Đó chính là cái đạo luật công bố công khai tài chính mà Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đề xướng, ủy Ban Quản lý Liên Bang mạnh mẽ thông qua. Chỉ có điều hắn cũng không biết rõ ràng là ngoại trừ bản thân mình ra, con đường còn lại mà bên phía Lợi Gia muốn cùng với Quân đội Liên Bang thành lập quan hệ thân mật là con đường gì.

Vào thời điểm này, cô bé con Chung Yên Hoa được một người hầu gái từ trong phòng dắt ra. Cô bé rốt cuộc cũng đã thay xong ‘quần áo’ vui chơi của mình, đang rạng rỡ tươi cười nhảy chân sáo chạy ra. Cô bé con chạy đến trước mặt của Hứa Nhạc, đưa hai tay lên chống cằm, khẽ nheo mắt lại, cười tủm tỉm nói:

- Hứa Nhạc ca ca, em có dễ thương không?

Hứa Nhạc nhìn cô bé mặc một bộ quần áo gấu mèo đáng yêu trước mặt, trong lòng không ngờ tới Lợi Thất Thiếu gia cư nhiên lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể tìm ra phương pháp cho cô bé con này vui vẻ như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng bội phục.

Tám cô gái xinh như tám tiểu tiên nữ tắm suối kia sớm đã đưa đi rồi, chỉ để lại hai vị hầu gái chuyên phụ trách công tác chiêu đãi mà thôi. Hứa Nhạc nhìn cô hầu gái khuôn mặt thanh tú đứng sau lưng Tiểu Dưa Hấu, thành khẩn nói một tiếng cám ơn.

- Còn buổi chiêu đãi riêng của anh, nếu thấy cần tôi đến tham gia, vậy thì đợi tôi chơi đùa một chút rồi sẽ đến.

Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, nắm nhẹ bàn tay lông xù của bộ đồ gấu mèo nhỏ bé của Chung Yên Hoa, nhìn Lợi Hiếu Thông cười khổ nói:

- Nhiệm vụ chủ yếu của tôi hôm nay chính là cùng với cô bé này chơi đùa.

Hắn biết rất rõ ràng, buổi chiêu đãi mà Lợi Hiếu Thông an bày hôm nay, cũng không phải là ý đồ muốn lôi kéo hắn vào trong cái vòng lẩn quẩn tranh đoạt quyền lợi kia, thế nhưng nói sao cũng là ẩn chứa một chút ý tứ muốn tạo chỗ dựa danh tiếng cho mình. Dù sao hiện tại hắn cũng đã có lai lịch là vị Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang rồi, đã tạo thành một địa vị có thể dương dương tự đắc trong cái xã hội thượng tầng Liên Bang này. Nếu như có sự xuất hiện của hắn, đối với Lợi Thất Thiếu gia mà nói, khẳng định là có rất nhiều ưu thế.

Lợi Hiếu Thông vẻ mặt không quan tâm, khẽ đưa tay ra phía trước, ý bảo cứ việc tự tiện.

Nhìn thấy Hứa Nhạc cùng với vị cô bé con thanh tú mặc bộ quần áo gấu mèo xinh xắn kia dần dần biến mất phía xa, Lợi Hiếu Thông không khỏi nghĩ thấy có chút kỳ quái. Cô bé kia là con cái nhà ai, cư nhiên có thể khiến cho Hứa Nhạc phải đích thân cùng chơi chung suốt một ngày trời như thế. Nhìn khuôn mặt ẩn chứa nét kiêu ngạo nhàn nhạt của cô bé, cùng với thái độ thong dong đối với sự hào hoa xa xỉ trong trang viên thanh quý của Mộc Cốc này, chắc hẳn cũng không phải là con cháu của những nhà bình thường được.

Thế nhưng hắn nói thế nào cũng không ngờ nổi, cô bé kia lại chính là Tiểu công chúa của Tây Lâm Chung Gia. Ở trong suy nghĩ của hắn, Hứa Nhạc chỉ là một tên gia hỏa xuất thân là lính ngồi cầu, có thể cùng với vị Thái Tử gia của Thai Gia tâm đầu ý hợp kết giao bằng hữu, lại được vị lão gia tử kia ở Phí Thành để mắt, dụng tâm bồi dưỡng, đã là vận khí cao đến tận trời rồi. Nếu như hắn biết cô bé con kia chính là Tiểu công chúa của Chung Gia, Lợi Thất Thiếu Gia chỉ sợ là sẽ một phen thống khổ ôm đầu, cảm thán gã tiểu tử này có vận khí cao đến nghịch thiên như thế kia.