Gian Khách

Quyển 3 - Chương 40: Nhiệm vụ khác thường? (1)




Có thể đạt được kết quả như vậy trong trận thao diễn quân sự, tựa hồ như hoàn toàn là do làm bừa mói được. Trái tim của Hứa Nhạc đại khái cũng sẽ không trở nên mềm yếu nhu hòa hơn trước mặt của Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Làm bừa thì dĩ nhiên cũng đã làm rồi... Sau khi trải qua một buổi tự kiểm điểm lại tư cách đạo đức của mình, về mặt khung hướng cảm xúc, đối với địch nhân mà nói, đây thật sự cũng không phải là một cách làm dối trá... Huống chi theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng không phải chân chính là làm bừa. Bản thân cái này chỉ là một bí mật của riêng một mình hắn mà thôi, một cái năng lực bí mật mà không người nào có khả năng biết được. Hơn nữa bởi vì cái năng lực đặc biệt này, hắn đã ở trong Liên Bang, trải qua vô số những giấc mộng đen tối, hôn mê suốt mấy ngày đêm, trải qua sợ hãi bất an rất nhiều.

Kết quả cuối cùng thì vẫn là câu nói kia, nếu như trong cuộc đời một con người, chỉ gặp gỡ qua một lần duy nhất, sau đó cũng không có gặp lại, như vậy thì kỷ niệm ban đầu hoặc là hòa thuận đẹp đẽ hay là mâu thuẫn cừu hận, cái mối quan hệ đó cũng sẽ được giữ vững mãi mãi cho đến khi chết mới thôi.

Quân Thần Lý Thất Phu cùng với Sư Đoàn Trưởng thiết huyết Đỗ Thiếu Khanh, cũng đều là những nhân vật quân nhân tiêu biểu chuyên nghiệp nhất, thuộc cùng một loại trường phái, hoặc nói chính xác hơn là một loại khí tức. Mà những kẻ giống như là Hứa Nhạc hay là Phong Dư đại thúc thì lại thuộc về một chi phái khác, hoàn toàn tương phản với hai người kia. Tuy rằng giữa Lý Thất Phu cùng với Đỗ Thiếu Khanh, Bảo Dưỡng Sư Phong Dư cùng với gã phi công thiên tài Hứa Nhạc còn có một số khác biệt cực kỳ đặc thù, thế nhưng với năng lực cùng với kinh nghiệm hiện tại của Hứa Nhạc, tạm thời hắn vẫn còn chưa thể chỉ rõ được điểm đó. Đại khái cũng giống như năm đó Phong Dư cùng với Phí Thành Lý Thất Phu có mối quan hệ ân oán tình cừu khó nói cho mọi người biết vậy. Cũng chính là vì nguyên nhân thuộc về hai phái hệ hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên trong lòng Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh và Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của hắn vốn có sự mâu thuẫn trời sinh đối địch...

Giống như Đỗ Thiếu Khanh, những gã quan binh sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, loại người mà vĩnh viễn nguội lạnh, thần tình lãnh khốc không chút tình cảm, khuôn mặt suốt mười hai tháng một năm lúc nào cũng giống như nhà đang có tang vậy, vốn nên trở thành nhân vật khiến cho tất cả các nhân vật lớn nhỏ trong Quân đội Liên Bang đều phải cực kỳ chán ghét. Nhưng mà điều kỳ diệu chính là, đám quân nhân đối với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn là một mảnh vô cùng kính sợ cùng với tôn kính.

Trong lòng của Hứa Nhạc thì nói thế nào cũng không hề có chút cảm giác kính sợ hoặc là bội phục nào cả. Thân là một gã đào phạm của Liên Bang, một đầu chui vào trong tầng lớp danh lợi cao cấp của Thủ Đô Tinh Quyển, cả người của hắn cũng giống như là những hành tinh nhỏ bé không ngừng bay lại quanh quẩn trong vòng tay trên cổ tay trái của hắn, có thói quen đi lại quanh co tự do trong không gian thoáng đãng, không ngừng phát huy quang mang lóng lánh. Cho nên khi hắn nhìn thấy Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 liền cảm giác được dạ dày của mình có chút không khỏe nổi, tâm thần bấn loạn, phiền phức không thôi.

Hắn ngắm nhìn bầu trời đầy sao bao la một chút, sau đó đặt bình rượu trong tay phải mình xuống, dùng tay chống đỡ thân thể mệt mỏi của chính mình, khẽ uốn cong xuống phía dưới một chút, thập phần khó chịu mà ói ra mấy ngụm. Hắn vừa lúc phun mớ thức ăn trong bụng ra đúng vào một chỗ trống trong hàng bậc đá, vốn chính là chỗ mấy ngày trước Hùng Lâm Tuyền bùng nỗ thần lực, đem cái bục đá đó quẳng vào trong sân thể dục.

Hắn ói ra cũng không phải nguyên nhân là do uống rượu quá nhiều, mà là do lúc điều khiển con robot MX tiến hành đột doanh, cỗ lực lượng nóng rực trong cơ thể của Hứa Nhạc đã áp bức vô cùng mạnh mẽ, quét sạch sẽ tất cả sức lực trong cơ thể của hắn, trong dạ dày hoàn toàn là một mảnh hư không đến mức tận cùng, dịch vị dạ dày không còn bất cứ thứ gì để mà tiêu hóa. Suốt một ngày một đêm sau đó hắn không ngừng ăn uống liên tục để bổ sung lại lực lượng bị tiêu hao kia. Chính là bởi vì ăn uống quá mức như thế, nên dạ dày đã xuất hiện chút vấn đề.

Sau khi điều khiển con robot MX màu đen đột phá doanh trại, nhìn bên ngoài thì hắn tựa hồ vô cùng tiêu sái bình thản, thế nhưng thực tế chỉ có mình Hứa Nhạc là biết được, hắn làm thế cần phải trả giá rất nhiều mới có thể hoàn thành được. Sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ, dùng năng lực quá nhiều để điều khiển một con robot nặng nề như thế, mặc dù lấy tố chất thân thể của hắn cũng gặp phải những tổn hại thật lớn.

- Xem ra, thân thể của mình vẫn như trước chưa phải là một cỗ máy móc thật sự a.

Hứa Nhạc khẽ lau môi mình, nghĩ đến những lời chỉ dạy lúc trước, cất giọng tự giễu thì thào một mình.

oOo

Một trận chiến trong cuộc thao diễn quân sự lâm thời thật sự khiến cho Hứa Nhạc vô cùng hứng khởi. Bởi vì nguyên nhân có vị lão gia tử ở Phí Thành kia chống đỡ, nên hắn cũng không nhất thiết phải cố gắng che dấu loại năng lực toàn thân run rẩy của mình nữa. Mặc dù cũng sẽ có người nào đó nghi ngờ cái thân phận là đào phạm số 2 nằm trong danh sách sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương, nhưng nếu như mình đẩy cái trách nhiệm giải thích kia về phía Phí Thành Lý Gia, ai còn dám đi thăm dò tiếp chuyện này nữa chứ?

Kết quả tốt đẹp của cuộc thao diễn quân sự lần này đã mang đến cho Hứa Nhạc rất nhiều những ưu đãi. Sự khen ngợi của Quân đội Liên Bang tạm thời không nói, lệnh đặc xá của Thi công tử bên kia cũng tạm thời không cần lo lắng đến, ít nhất là cuộc sống của hắn trong căn cứ huấn luyện bắt đầu từ ngày đó cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều.

Đám quân nhân sĩ quan tiếp nhận huấn luyện lần này cũng đều là những quân nhân vô cùng kiêu ngạo. Mười bảy gã hán tử của Tiểu đội 7 cũng đều là những gã thuộc hạ không dễ dàng khuất phục nhất. Nhưng mà trải qua trận thao diễn quân sự lần này, tất cả cũng đã đều thay đổi hết. Thực lực mà Hứa Nhạc thể hiện ra trong buổi thao diễn quân sự lần này, càng quan trọng hơn nữa chính là cảm giác vinh dự tập thể được thăng hoa mãnh liệt giống như là pháo hoa lâu năm vậy, khiến cho địa vị của hắn trong đám quân nhân sĩ quan học viên và các thành viên của Tiểu đội 7 tăng lên một cách nhảy vọt.

Nhìn thấy một màn như thế này, kẻ cao nhất cũng không phải là Hứa Nhạc, ngược lại chính là Lan Hiểu Long, hoặc nói chính xác hơn chính là các đại nhân vật trong giai cấp cao tầng của Quân đội Liên Bang.

Bạch thư ký hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện dưỡng thương. Một đao đâm sau lưng ngày hôm đó mặc dù cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng vết thương cũng không nhẹ chút nào. Hiện tại hắn không có ở đây, tất cả các áp lực toàn bộ tập trung hết lên trên người của Thiếu Tá Lan Hiểu Long. Nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là điều hòa mối quan hệ giữa Hứa Nhạc và các thành viên của Tiểu đội 7. Tuy rằng hắn cũng không biết đến tột cùng thượng tầng của Bộ Quốc Phòng muốn làm gì trong chuyện này, thế nhưng hắn biết rõ ràng trong tương lai Tiểu đội 7 nhất định sẽ tiếp nhận những nhiệm vụ phi thường quan trọng. Mà trong lúc trước khi chấp hành cái nhiệm vụ quan trọng này, Quân đội Liên Bang yêu cầu Hứa Nhạc và Tiểu đội 7 phải biến thành một tập thể vững chắc không thể nào phá vỡ được.

Chương 040: Nhiệm vụ khác thường? (2)

Nhìn thấy đám nhân viên Tiểu đội 7 mình trần trùng trục chạy như điên ở phía xa xa trong khu rừng phía sau căn cứ huấn luyện, trên mặt Lan Hiểu Long mang theo một nụ cười hàm tiếu nhàn nhạt. Lưu Giáo mới sáng sớm đã chạy tới lôi kéo Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền chạy vào trong núi săn thỏ hoang để cải thiện bữa ăn. Loại hành động ban ngày ban mặt dám đối đầu với Cục HTD như thế này, tựa hồ như muốn nói... cái tập thể bền vững kia đang dần dần thành hình.

oOo

Ba ngày sau, trong làn gió thu thổi quét mang theo không khí đìu hiu quạnh quẽ, đám quân nhân sĩ quan học viên tiếp nhận huấn luyện, mang theo một tia buồn man mác, cảm giác lưu luyến không nỡ rời xa, biến thành những cái ôm mạnh mẽ như sắt thép, ẩn chứa vô số hàm ý tình cảm mãnh liệt, những động tác cúi chào thân thiết, cuối cùng là những cú bắt tay nồng nhiệt, chia tay với Hứa Nhạc cùng với các thành viên của Tiểu đội 7, lên đường trở về đơn vị quân đội trực thuộc của mình, tiếp nhận quân lệnh mới.

Nhìn theo những chiếc phi cơ chạy dọc theo đường băng mà đi, những thanh âm gào thét trong gió, ngửi mùi vị cháy khét nhàn nhạt, ánh mắt của Hứa Nhạc theo thói quen chợt nheo lại. Mối quan hệ vô cùng phức tạp giữa hắn và các gã quân nhân sĩ quan này đến cuối cùng cũng biến thành cực kỳ hòa hợp, rồi lại phải chia tay. Lần tiếp theo gặp lại, đại khái chính là trên chiến trường, kề vai sát cánh chiến đấu với Quân đội Hoàng gia Đế Quốc, hoặc là trên chiến trường của Bách Mộ Đại... Nghĩ đến điểm này, ngay cá bản thân hắn là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, cũng không khỏi sinh ra cảm giác cảm khái không nói nên lời.

Sự cảm khái chỉ chợt lóe lên trong chốc lát, bởi vì Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 của hắn đã nhận được mệnh lệnh điều động chính thức của Bộ Quốc Phòng. Chính là sau khi những ngày nghỉ hiếm hoi rốt cuộc cũng đến, còn kèm theo nó lại là một mệnh lệnh bí mật mà bọn họ nói thế nào cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

Lan Hiểu Long nhìn chằm chằm vào tờ mệnh lệnh điều động có chữ ký đồng thời của các cơ quan ban ngành trong Bộ Quốc Phòng, và của cả ban Giám Đốc Công ty Bảo an Tịnh Thủy, biểu tình trên mặt càng ngày càng trở nên khó coi hơn. Sau khi Bộ Quốc Phòng đưa mệnh lệnh trùng chấn lại Tiểu đội 7, giao cho Hứa Nhạc quản lý, rồi yêu cầu tiếp nhận huấn luyện, hơn nữa nghe được những chiến tích lẫy lừng của Hứa Nhạc, hắn luôn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng được điều ra chiến trường giết địch, nhưng mà nói thế nào cũng không thể ngờ được, hiện tại nhiệm vụ mà Tiểu đội 7 tiếp nhận được lại là nhiệm vụ như thế này.

- Một phen điều động bọn lão tử từ trong Quân đội về Tiểu đội 7, đương nhiên là muốn lão tử ra tiền tuyến giết địch, như thế nào lại quay trở về Tịnh Thủy chứ?

Hùng Lâm Tuyền cặp mày nhíu chặt, cũng không phải là do sầu khổ mà là do phẫn nộ mãnh liệt đến mức run rẩy, gần như hét lên:

- Chúng ta là chiến sĩ, cũng không phải là những gã bảo vệ của các công tử, tiểu thư con nhà quyền quý chó má kia!

Phi công viên chuyên nghiệp của Tiểu đội 7, Cố Tích Phong, mặt mày thì vô cùng hớn hở. Hắn nhìn thấy cái tên ghi rõ trên tờ mệnh lệnh điều động, cặp mày nhướng lên, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, mở miệng nói:

- Tôi cũng không thấy có gì là không tốt cả. Tiểu đội 7 của chúng ta từ trước đến giờ cũng là người của Ban cố vấn An toàn, tuy rằng trước kia chưa từng làm qua công tác bảo vệ an toàn cho yếu nhân, bây giờ có bắt đầu làm cũng có gì mà không được?

Hùng Lâm Tuyền mang theo ánh mắt phẫn nộ liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm trong lòng Tiểu đội 7 từ khi nào xuất hiện một tên phế vật như thế.

Cố Tích Phong mang theo vẻ hào hứng vô cùng nói:

- Nhận được tờ mệnh lệnh điều động tuyệt mật này, tự nhiên tôi thật sự muốn gọi điện thoại cho bạn gái của ta. Nếu như để nàng ta biết được mỗi ngày tôi đều có thể làm việc ở bên cạnh vị tiểu thư này, nàng ta khẳng định là sẽ vui đến ngất trời lên thôi.

Lan Hiểu Long cặp mày nhăn tít, thầm nghĩ trong lòng mặc dù kẻ được bảo vệ đúng là một nhân vật thần tượng quốc dân của Liên Bang, được dân chúng Liên Bang gần như là điên cuồng hoan nghênh, thế nhưng cũng không thể nào để cho Tiểu đội 7 có sức chiến đấu cường hãn đến như thế đi làm bảo vệ của nàng được. Hơn nữa, càng thêm quan trọng nữa chính là, Chủ quân hiện tại của Tiểu đội 7 chính là Hứa Nhạc, phía sau lưng có một chỗ dựa sừng sững như là Thái Sơn, khủng bố vô cùng của cả Liên Bang. Toàn bộ Quân đội Liên Bang gần như là đặc biệt bồi dưỡng cho hắn, kết quả hiện tại cũng không điều hắn đi đến tiền tuyến Tây Lâm, ngược lại điều đi làm một gã bảo vệ buồn tẻ. Điều này nói ra thật sự là vô cùng khó tin.

Hứa Nhạc nhìn thấy ba chữ Giản Thủy Nhi trên tờ mệnh lệnh điều động, tâm tình chợt giật mình một chút, nhưng cũng không cảm thấy quá mức bất ngờ cùng với nghi hoặc. Đã rất lâu rồi không nhìn thấy, hay nghe mọi người đề cập gì đến cái tên của cô gái thần tượng quốc dân tóc tím này rồi. Kể từ lần trước khi vị Chị Đồng kia đã từng đích thân nói với mình muốn nhờ mình làm bảo vệ cho cô gái kia. Thế nhưng sau đó do có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên hắn đã hoàn toàn quên mất vấn đề này. Hơn nữa vấn đề là Bộ Quốc Phòng cũng như Quân đội Liên Bang làm thế nào lại có thể hồ đồ đến nỗi này, lại đem mình cùng với Tiểu đội, đơn vị bộ đội chiến đấu cực kỳ sắc bén như thế này, lại biến thành một đám nhân sĩ đeo kính đen chỉ biết chơi đùa khắp nơi như vậy chứ?

Chuyện khác thường tất nhiên là có nguyên nhân khác thường. Hứa Nhạc cũng không hề quên chuyện lần trước khi tỉnh lại sau giấc mơ dài trong Bệnh viện Trung ương Quân khu I, cảnh đầu tiên mình nhìn thấy chính là vị thần tượng tóc tím rạng rỡ trong ánh mặt trời chiếu rọi ngay trước mắt mình. Sau đó là những ngày thân mật tiếp xúc với cô gái Giản Thủy Nhi kia, kẻ vẫn luôn luôn là tình nhân trong mộng của chính mình, là thần tượng tuyệt đối. Một màn khi đó chính là một màn khắc sâu vào trong ký ức thời kỳ trưởng thành của chàng thanh niên Hứa Nhạc. Cho dù hiện tại phải đi làm cận vệ cho nàng ta, trong sự kiện khác thường này ẩn chứa một tia cổ quái bất thường đi chăng nữa, cũng không khiến hắn phải suy nghĩ quá mức cặn kẽ. Dù sao thì hiện tại cũng không phải một mình hắn đi bảo vệ cho cô ta, mà sau lưng hắn còn có hơn mười mấy gã hán tử cường hãn nữa.

Chương 040: Nhiệm vụ khác thường? (3)

Tại vùng ngoại ô của Đặc khu Thủ Đô, phía cuối một con đường cụt, có một tòa văn phòng lớn. Trong toàn bộ Liên Bang này, tòa nhà văn phòng này là có cấp bậc an ninh sâm nghiêm nhất, thậm chí còn sâm nghiêm hơn cả Dinh thự Tổng Thống lẫn tòa nhà văn phòng của ủy ban Quản lý Liên Bang nữa, cũng chính là tòa nhà văn phòng mà mọi người hay nhắc đến nhất trong cả Liên Bang. Bởi vì đó chính là tòa nhà Cục Hiến Chương.

Bất luận là thời tiết bình thường, trời mưa hay đỗ tuyết, bên ngoài tòa nhà của Cục Hiến Chương vẫn luôn luôn khiến cho người khác có cảm giác như là bị bao phủ bởi một tầng quang mang nhàn nhạt. Loại hiện tượng này khiến cho Cục Hiến Chương vốn đã vô cùng thần bí, càng được khoác thêm một chiếc áo khoác huy hoàng rực rỡ hơn nữa. Thậm chí còn được một số trường phái trong Giới Khoa Học Liên Bang tôn sùng thờ phụng một cách cuồng nhiệt.

Cũng đã từng có một số học giả dân gian đăng bài diễn thuyết về vấn đề này trên các tuần san khoa học. Đại khái nói rằng đây là bởi vì Máy vi tính Trung ương của Liên Bang sử dụng một lượng điện năng vô cùng lớn, khiến cho điện cực từ trường do nó phát ra cũng vô cùng khổng lồ, làm cho không khí xung quanh Cục Hiến Chương Liên Bang mới xuất hiện hiện tượng điện quang, cho nên mới xảy ra hiện tượng thiên văn giống như là tia hồng ngoại bao phủ dày đặc đến mức ngưng đọng lại mắt thường có thể nhìn thấy được như thế.

Những nhân viên công tác bên trong Cục Hiến Chương tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến mấy dị tượng này. Thời gian làm việc của bọn họ kỳ thật so với các nhân viên công vụ bình thường của Chính phủ cũng không quá mức khác nhau, chẳng qua là bởi vì phải phù hợp với trình tự công tác của cái Máy vi tính Trung ương chìm sâu trong lòng đất kia, cho nên phong cách làm việc của bọn họ mới có vẻ lạnh lùng, bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng có vẻ trầm mặc hơn một chút.

Nhưng hôm nay, thanh âm già nua trong văn phòng làm việc của vị Cục Trưởng Cục Hiến Chương lại đặc biệt tràn ngập vẻ cảm khái cùng với một loại cảm giác tình tự không thể gọi tên, hoàn toàn không hề có chút quan hệ nào với hai chữ bình thản, trầm mặc này.

- Ta trước giờ vẫn một mực giả vờ bình tĩnh, từ hai năm trước, khi trong tòa nhà văn phòng này bắt đầu vang lên hồi còi cảnh báo về sự kiện danh sách cấp độ I, ta liền bắt đầu giả vờ bình tĩnh...

Lão cục trưởng Cục Hiến Chương sắc mặt không một chút biểu tình, giương mắt nhìn lên hồ sơ xuất hiện trên màn hình lớn trên tường, trên hồ sơ chính là hình chụp của một gã thanh niên có đôi mắt hí, chậm rãi nói:

- Khi thanh âm cảnh báo vang lên, ta bỏ đi đánh golf. Ta không tham gia vào Hội nghị Liên tịch... Đó là bởi vì ta mãi vẫn muốn luôn tự an ủi chính mình, bản thân mình căn bản không biết được nguyên nhân vì sao gã Bảo Dưỡng Sư phản quốc Dư Phùng kia bằng cách nào có thể sống sót... Nhưng chung quy, ta cũng không phải là một thằng ngốc, ta cũng không phải là một Triết Học Gia, ta không thể tự kỷ ám thị, tự lừa gạt mình được.

Lão Cục Trưởng vẻ mặt tang thương:

- Ngoại trừ lần Quân đội Đế Quốc đột kích đánh lén ra, Máy vi tính Trung ương của Liên Bang cho đến bây giờ cũng chưa từng đưa ra bất cứ sự kiện cảnh báo cấp độ I nào cả... Cũng may là gã Dư Phùng kia rốt cuộc cũng đã chết đi. Ta quả thật vô cùng an tâm...

- Cho nên ta lại tiếp tục tự lừa dối mình, không nghĩ đến chuyện tiếp tục điều tra sâu xuống nữa. Bởi vì nếu như càng tiếp tục truy cứu tiếp nữa, biết đâu lại xuất hiện ra thêm một người khiến cho ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng nữa, thậm chí là còn phủ định hết tất cả những lý niệm chân tướng sự thật mà cả đời ta đã tin tưởng... Đáng tiếc, ai có thể ngờ được chuyện xưa kia lại còn lại một mầm móng nữa.

Thai Lão Cục Trưởng nhìn lên bức ảnh chụp của Hứa Nhạc trên màn hình trên tường, nói một cách cảm khái.

Cục Hiến Chương từ trước đến giờ vẫn chưa từng cùng với gã quân nhân có cặp mắt hí trẻ tuổi kia giao tiếp qua lần nào cả. Trong ngày đại điển nhậm chức của Tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, những nhân viên điều tra do Cục Hiến Chương phái ra hoạt động quả thật cũng đã từng cách xa nhau phối hợp từ xa qua một lần... Thậm chí cũng không thề nói là đã phối hợp, mà chỉ là do song phương căn cứ vào những nguyên nhân bất đồng, mà có cùng chung mục đích hành động mà thôi.

Thế nhưng mà hai đại nhân vật ở tầng cao nhất trong Cục Hiến Chương này, đối với gã thanh niên tên Hứa Nhạc này cũng không hề xa lạ gì. Nhất là vị Thai Lão Cục Trưởng kia. Thậm chí cái gã thanh niên trẻ tuổi có cặp mắt hí lại hay cười kia, cũng bởi vì nhiệt huyết tuổi trẻ của mình, mà từng một lần trợ giúp Cục Hiến Chương vượt qua được nguy cơ khủng khiếp. Cục Hiến Chương suýt bởi vì... bởi vì những phản ứng đầy tính quan liêu chậm chạp của mình mà tạo thành một đại nguy cơ, uy hiếp đến sự tồn tại của Liên Bang. Gã thanh niên này đã kiên cường lật đổ Mạch Đức Lâm, thậm chí cuối cùng còn đích thân tiêu diệt Mạch Đức Lâm nữa.

Nhưng mà sự kiện sau đó cứ dần dần phát triển sau sự tình lần đó, bên cạnh sự sầu não, kinh hãi trong lòng vị Lão Cục Trưởng này, kỳ thật cũng mơ hồ xuất hiện một tia tán thưởng nhàn nhạt.

Sau khi từ phía Dinh thự Tổng Thống chuyển qua các tài liệu báo cáo về chuyên án Mầm mống Đế Quốc của Mạch Đức Lâm, kỳ thật Cục Hiến Chương cũng liền có ý muốn tha tội cho Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải rồi. Sau đó khi vị Quân Thần đại nhân tại Phí Thành Lý Gia kia đích thân rời núi, làm người bảo lãnh, lại thêm Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ dốc hết khả năng hoàn thành lệnh đặc xá cho Hứa Nhạc, thì trong đầu vị Thai Lão Cục Trưởng thật tự nhiên sinh ra một cỗ ý niệm muốn thu nhận gã tiểu gia hỏa này vào trong Cục Hiến Chương Liên Bang.

Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang dài tới 72 vạn ký tự kia, đã đảm bảo Cục Hiến Chương Liên Bang sẽ không tham dự vào bất cứ những quản lý sự vụ cụ thể trong xã hội nhân loại cùng với hệ thống Chính trị Liên Bang. Ngay cả chuyện tình của Phiến Quân Thanh Long Sơn, cái Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất Cục Hiến Chương kia cũng vẫn mãi bảo trì sự trung lập của mình, huống chi là những sự vụ bên trong Chính phủ Liên Bang hay là những hoạt động điều tra cùng vói phán xét của hệ thống Pháp viện Liên Bang? Nhưng mà hiện tại Hứa Nhạc cũng đã được đặc xá, Cục Hiến Chương muốn thu nhận Hứa Nhạc, tự nhiên cũng sẽ không có bất cứ chướng ngại nào cả.

Thai Lão Cục Trưởng cũng hiểu rõ ràng, một khi vị lão gia tử kia đã chịu rời núi đi làm người bảo lãnh, khẳng định là Quân đội Liên Bang sẽ vô cùng trọng dụng đối với người này.

Trong toàn bộ Liên Bang này, cũng không có người nào, ban ngành nào dám đi cướp người của Quân đội Liên Bang. Cho dù là có, đại khái cũng không dám cùng vị lão gia tử kia của Phí Thành Lý Gia tranh cướp người. Thế nhưng mà Cục Hiến Chương Liên Bang thì lại có được đặc quyền địa vị cùng với năng lực và lá gan này.

Vì thế Hứa Nhạc một lần nữa lại được tiến nhập vào trong sự quan sát chặt chẽ của Cục Hiến Chương Liên Bang, lần này không phải vì truy nã đào phạm, mà là vì muốn điều tra thân thế...