Gian Khách

Quyển 3 - Chương 27: Nhân vật như thế (1+2)




- Cũng có nhiều lời đồn khác nhau, có người nói là do Sư đoàn Thiết Giáp 7 thể hiện ra sức chiếu đấu quá mức cường hãn. Hơn nữa trong thời gian mười năm gần đây, thế cục giữa Liên Bang và Đế Quốc tương đối bình tĩnh. Chỉ các hoạt động luân chiến ở Tây Lâm, nếu cũng vận dụng đến sư đoàn vương bài của Quân Khu III không khỏi hơi quá mức xem trọng đám người Đế Quốc rồi.

Lúc này trời cũng khá tối rồi, gió đầu thu nhè nhẹ thổi, lướt lên trên khuôn mặt nóng bỏng của Hứa Nhạc, khiến cho hắn thanh tỉnh lại một chút.

Hứa Nhạc vừa nãy ở trong căn tin uống đến mức say mèm, Lan Hiểu Long và Chu Ngọc hai người một phen mạnh mẽ dìu hắn đi ra, lúc này đang đỡ hắn đi về phía khu ký túc xá của các giáo quan.

Lan Hiểu Long khẽ nhún nhún vai một cái. Cái thói quen này của hắn của hắn khiển cho Hứa Nhạc suýt chút nữa là nôn ra luôn. Chi nghe vị thiếu tá từng quản lý Đội Cảnh Vệ Đặc Khu Cảng Đô này trào phúng nói:

- Sư đoàn Vương bài? Quân Thần đại nhân năm đó định ra chiến lược luân chiến tại tiền tuyến Tây Lâm, chính là vì để trong những hoàn cảnh tương đối bình tĩnh mà vãn có thể bao trì được sức chiến đấu vốn có của quân đội Liên Bang. Sư đoàn vương bài tại bốn đại Quân khu, Sư đoàn Thiết Giáp... có ai lại không kêu gào khóc than đòi gia nhập vào chiến trường Tây Lâm cơ chứ? Tại sao cũng không thấy bộ Quốc Phòng một phen đem bọn họ biến thành con dao bén nhọn bí ẩn?

- Tôi không đồng ý với lời giả thiết của anh. Sư đoàn Thiết Giáp 7 đúng là thể hiện hết sức cường hãn trong các lần hội diễn quân sự tổng hợp. Thời điểm ta còn học trong Học Viện Quân Sự I, các vị giáo quan cũng đã từng nhiều lần thảo luận qua vấn đề này. Liên Bang từ trước đến nay cũng không muốn tung ra các con bài chủ lực trong chiến trường quá sớm. Những đơn vị quân đội thiết huyết giống như là Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, bọn họ nhất định sẽ mạnh mẽ đè ép sự kiêu ngạo của bọn chúng xuống đến tối đa, không để cho bọn họ tùy tiện xuất động, chính là vì trong tương lai để cho bọn họ làm đơn vị quân đội xung phong trong cuộc viễn chinh đối với Đế Quốc, đảm bảo cho cơn tức giận của bọn họ toàn bộ tập trung về phía Quân đội Hoàng gia Đế Quốc.

Chu Ngọc chậm rãi nói, hắn vốn tốt nghiệp từ trong Học Viện Quân Sự I nên những lời diễn giải của các vị giảng viên, giáo sư trong đó hẳn cũng có vài phần đạo lý.

- Cho là những lời anh nói cũng có đạo lý, kỳ thật tuy rằng tôi nhìn Sư đoàn Thiết Giáp 7 cũng không cảm thấy thuận mắt cho lắm, nhưng mà tôi cùng phải thừa nhận sức chiến đấu của bọn họ cũng rất cường hãn.

Lan Hiểu Long vẻ mặt có chút trầm ngâm nói:

- Liên Bang không để cho bọn họ đi đến Tây Lâm luân chiến, đến tột cùng là đang suy nghĩ như thế nào cơ chứ ? Chúng ta cũng không thể nào hiểu nổi .

Hứa Nhạc lúc này cũng đã thoáng xây xẩm, cho nên cũng lười biếng không muốn nói chuyện. Thế nhưng nghe được những lời vói vang vào trong lỗ tai của mình, hắn cũng không khỏi có chút tò mò.

Theo những thái độ mà đám quân nhân trong khu căn cứ huấn luyện mà nói, các quân nhân Liên Bang đối với Sư đoàn Thiết Giáp 7 cũng đều là kính nhi viễn chi, tuyệt đối bội phục cùng với kính trọng không thôi. Cực kỳ có ít người giống như Lan Hiểu Long cùng với Hùng Lâm Tuyền giống như lúc trước vậy, sảng khoái mà mạnh mẽ tỏ vẻ bất mãn.

Giọng điệu Lan Hiểu Long lại thau đổi mang theo vẻ trào phúng mười phần mà nói:

- Về vấn đề mà chúng ta vừa thao luận, vẫn có một luồng tin đồn trước giờ ít người biết, nguyên nhân vì sao mà Liên Bang tuyệt đối không chịu để cho Sư đoàn Thiết Giáp 7 đi đến Tây Lâm luân chiến...

- Tin đồn gì vậy?

- Cái vị Chung Tổng tư lệnh của Quân Khu Tây Lâm...

Lan Hiểu Long mang theo vẻ mặt thần bí nhàn nhạt mà cười nói:

-... Trước đây là bạn học trong Học Viện Quân Sự I với vị Đỗ Thiếu Khanh kia. Nhưng nghe nói vị Chung đại gia này và người đó xung khắc nhau vô cùng. Chung Tổng Tư lệnh từng trực tiếp hướng bộ Quốc Phòng yêu cầu, kiên quyết không cho Sư đoàn Thiết Giáp 7 đi đến tiền tuyến Tây Lâm luân chiến.

Nghe xong câu nói này, ngay cả Hứa Nhạc cùng với Chu Ngọc cũng không khỏi vò cùng ngạc nhiên. Bọn họ cùng nghĩ thầm quân đội Liên Bang uy thế lớn đến như vậy, làm thế nào lại có thể bởi vì cảm xúc vui buồn của một người liên trực tiếp có thể kháng cự lại quân lệnh của bộ Quốc Phòng cơ chứ?

Nhưng sau khi trầm mặc suy nghĩ lại một hồi, tựa hồ như cái lời đồn nhìn qua gần như không thể nào tin tưởng nổi này, lại có thể giải thích được vinh quang sáng rọi của Đỗ Thiếu Khanh trong hơn mười năm qua, lại không thể nào tìm nổi một cơ hội có thể đặt chân đến Tây Lâm nửa bước.

Chung gia Tây Lâm là đại gia tộc thế gia duy nhất trong Thất đại gia tộc Liên Bang có thể nắm được quân quyền trong tay. Đương kim gia chủ Chung gia chính là cha đẻ của tiểu Dưa Hấu, Chung Tổng Tư lệnh của Quân Khu Tây Lâm.

Trong cả Liên Bang có tổng cộng bốn Học Viện Quân Sự và bốn đại Quân Khu. Thế nhưng khi mọi người nhắc đến trường Học Viện Quân Sự IV cùng với Quân Khu IV đóng tại Tây Lâm kìa, mọi người lại có thói quen gọi là Trường Quân đội Tây Lâm cùng với Quân Khu Tây Lâm.

Chung Tư Lệnh nắm giữ toàn bộ quyền uy quân sự của Đại khu Tây Lâm. Chung Gia lại âm thầm khống chế được toàn bộ kinh tế cùng với Đặc khu Hành chính Tây Lâm. Nếu không phải quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương đã định là trải rộng khắp cả vũ trụ, vậy thì vị đại nhân vật chiếm cứ hẳn cả một góc vũ trụ này, hoàn toàn giống như một vị đại lãnh chúa thời xa xưa vậy.

Đại khái cũng chỉ có mỗi một mình vị Thổ Hoàng đế hùng bá một phương này, mới có thể ngang nhiên mà đem vị Đỗ Thiếu Khanh kia hoàn toàn bài xích ở bên ngoài Tây Lâm một khoảng thời gian dài cả chục năm như vậy.

- Yêu cầu của Chung Tư lệnh, ngay cả tổng thống cũng không có cách nào từ chối được. Bộ Quốc Phòng lại càng không thể nào nói được gì. Sự bất đắc chí lớn nhất của cả đời Đô Thiếu Khanh đại khái chính là ở chỗ đó.

Lan Hiểu Long trào phúng nói:

- Chẳng qua là Đỗ Thiếu Khanh cũng xem như là một người vô cùng bướng bỉnh. Vốn là với khả năng lãnh đạo quân đội cùng với mưu lược chỉ huy của ông ta, như thế nào mà năm nay cũng chỉ mới là một vị Thiếu Tướng? Quân Khu III mấy năm gần đây cũng đã nghĩ đến chuyện thăng chức cho ông ta, một phen điều ông ta đến bộ Tư Lệnh quân đội. Thậm chí ngay cả Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng cũng đã mời ông ta gia nhập, chuẩn bị bồi dưỡng... Nhưng mà người này kiên quyết không đồng ý, chỉ là muốn tiếp tục ngồi ở vị trí sư đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết Giáp 7 mà thôi.

Hứa Nhạc lúc này đã say mèm, chìm vào mờ mờ ảo ảo, cũng không nghe rõ được mấy lời nói sau cùng này. Hắn nhớ được một chút, cùng quên đi một chút… chỉ cảm thấy cảm giác say xộc lên đến não, liền chìm vào mê man.

Sau khi uống say một trận, sau đó là chìm vào một giấc mộng màu đen ngọt ngào. Trong giấc mộng hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, Thi Thanh Hải mãi bị giam trong ngục đến cả đời. Lúc được thả ra khỏi nhà giam thì đầu hắn đã bạc trắng, lại còn chẳng thèm quan tâm đến tuổi tác của mình, quay sang trêu chọc mấy vị nữ quân nhân nữa.

Cái tên gia hỏa Lý Duy kia thì tay cầm một con dao dài, thần tình hoảng sợ nhìn chằm chằm hai đám người đứng phía trước mặt mình. Hai bên đám người, một bên chính là Thai phu nhân bình tĩnh trầm mặc, còn bên kìa thì chính là Chung phu nhân vẻ mặt thân thiết. Hắn tựa hồ như là phân vân không biết nên đi về phía nào...

Hứa Nhạc còn nằm mơ thấy một có cái khuôn mặt đeo một cặp kính gọng đen, rồi một cô gái thiên tài với phần ngực là một mảnh ba đào. Trong giấc mơ của hắn lại có thêm một cô gái dung nhan mĩ lệ, khuôn mặt mơ hồ, thủy chung cũng không nhớ nổi rốt cuộc đó là ai.

Hắn còn nằm mơ thấy một vị lão quản gia nghiêm trang mặc một bộ lễ phục màu đen sang trọng. Trong những năm tháng nằm trong nhà ngục Tổ Hồ Ly đen tối, hắn đã rất thường xuyên nhìn thấy vị lão quản gia này.

Mặc dù đang ở trong giấc mộng, hắn cũng có thể thanh tỉnh nhận ra đối phương chính là hóa thân của một sự tồn tại vô cùng vĩ đại. Nhưng mà hắn dĩ nhiên là không hề có chút sợ hãi nào, mỉm cười tủm tỉm nhìn lại ông ta.

Nhưng mà cái lão già này hôm nay cũng có chút khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến cho người khác nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh. Tựa hồ như lão già ngay sau đó sẽ biến thành vô số luồng bạch quang, đem toàn bộ thân thể Hứa Nhạc bao trùm trong đó. Giống như là mỗi một tế bào sinh thể của hắn bị cắn nuốt hết, khiến cho hắn ngay cả một sợi tóc cũng không còn lưu lại.

Hứa Nhạc ở trong giấc một vô cùng hoảng sợ. Bởi vì hắn biết rõ bản thân mình cũng không có bất cứ thủ đoạn gì để kháng cự lại đối phương cả. Thế nhưng hắn lại cường hãn che dấu đi nỗi hoảng sợ đó, miễn cường mỉm cười nhàn nhạt, vươn hai bàn tay vốn dĩ không tồn tại đi vuốt nhẹ khuôn mặt đầy nếp nhăn của vị lão quản gia đó.

Giờ khắc này đây, khuôn mặt lạnh lùng vô tình của lão quán gia kia rốt cuộc đã biến mất, biến thành giống như một đứa nhỏ vô cùng nghịch ngợm, dùng cặp mắt tràn đầy trí tuệ cũng như tuyệt đối bình tĩnh của mình, hướng về phía Hứa Nhạc nở một nụ cười có chút đanh đá chua ngoa, cũng có chút giảo hoạt nhàn nhạt.

Cuối cùng khuôn mặt của vị lão quản gia kia biến thành trắng bệch, trắng giống như là băng tuyết bình thường vậy. Trên người ông ta lại mặc một bộ quân phục thiếu tướng, thân hình đứng thẳng như một ngọn tuyết sơn, phát ra một cỗ bàn ý lạnh thấu xương.

0O0

Hứa Nhạc tỉnh giấc lại, lẳng lặng nhìn về phía ánh mặt trời sáng rọi bên ngoài cửa sổ. Hắn không hiểu rõ lắm giấc mộng kia là may hay rủi, cũng không biết cái Máy tính Trung ương bên trong lòng đất ngầm của cục Hiến Chương kia, có phải là vĩnh viễn cũng giống như hiện tại, im lặng trầm mặc mà quan sát mình hay không.

Thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng, cái gã quân nhân xuất hiện vào thời khắc cuối cùng kia là đại biểu cho cái gì. Chính là đại biểu cho cái đại phiền toái mà hắn sắp sửa gặp phải đây, vị sư đoàn trưởng tên gọi là Đỗ Thiếu Khanh.

Thế nhưng hắn cũng không hề sợ hãi. Sau khi trải qua quá nhiều phong ba đau khổ mãnh liệt như vậy, trong Liên Bang cho dù xuất hiện những nhân vật có kiệt xuất đến thế nào đi chăng nữa, đại khái là cũng rất khó có thể khiến cho tâm tình của hắn bị hỗn loạn.

Sau khi rửa mặt xong, hắn lại bắt đầu tiến hàng gọi điện thoại cho các ban ngành có quan hệ trong Chính phủ Liên Bang, gọi điện thoại cho Trâu Úc cùng với vị Chung phu nhân kìa. Thân là người đang ở trong căn cứ huấn luyện, trong lòng dù cho có lo lắng cho hại vị bằng hữu kìa, ngoại trừ gọi điện thoại ra, hắn tựa hồ cũng không làm được chuyện gì khác.

Những cuộc điện thoại cứ lặng lẽ diễn ra như vậy, thời gian cũng rất nhanh trôi qua. Trong nháy mắt cũng đã đến ngày lễ tốt nghiệp của căn cứ huấn luyện.

Chính phủ Liên Bang cực kỳ tôn trọng kỳ huấn luyện quân nhân lần này. Vì thành quả khao hạch lần này, nên đã đặc biệt tổ chức một buổi thao diễn quân sự lâm thời, điều đến đây ba sư đoàn Tự động hóa Tổng hợp, cấp cho đám bọc viên quân nhân sắp sửa tốt nghiệp, để cho bọn họ thể hiện rõ toàn bộ năng lực chiến đấu trong lãnh vực đặc thù của bọn họ.

Ngày hôm đó, trong những rặng rừng cây xanh mướt pha chút ánh vàng, rậm rạp phía sau khu căn cứ huấn luyện, lấy phong cảnh chớm thu mà nghênh đón những đại nhân vật cùng với quân nhân Liên Bang không ngại đường xá xa xôi mà đến đây.

Các chiếc chiến hạm quân dụng, các phi cơ tác chiến, dưới sự hộ tống cẩn mật của vô số chiếc trực thăng chiến đấu nhẹ nhàng đáp xuống trên khu sân bay quân dụng phía sau núi. Trong lúc nhất thời, quân kỳ tung bay mãnh liệt tiếng quân ca to rõ cùng với từng trận bước chân vang lên.

Các ban ngành trực thuộc của bộ Quốc Phòng cùng với các đại nhân vật trong quân đội Liên Bang và các Chủ quản Quân sự đến đây xem lễ nhiều không đếm hết.

Hứa Nhạc cùng với các thành viên của Tiểu Đội Chiến đấu 7 đứng ở trong một dãy khán đài bên cạnh cái bục khách quan trọng, nhìn thấy trên bục những vị quân nhân sĩ quan cao cấp, thế nhưng lại nhìn thấy rõ ràng mấy vị trung tướng cùng mấy vị thiếu tướng.

Buổi thao diễn quân sự bắt đầu, trên chiếc màn hình lớn giữa bục chủ tịch, dưới sự giúp đỡ bên phía cục Hiến Chương, đã chính xác đến cực điểm thể hiện rõ hình ảnh của buổi diễn tập oai hùng ở khu vực rừng phong xa xa.

Buổi thao diễn quân sự lần này phần lớn ý nghĩa cũng chỉ là thể hiện thành quả huấn luyện mà thôi, cho nên thượng tầng của quân đội Liên Bang cũng không mấy chú ý lắm. Thậm chí mọi người còn thừa dịp thao diễn quân sự này còn kéo dài mà đi đến khu vực khách mời bên dưới, đích thân gặp mắt các vị giáo quan được mời tham dự vào lần huấn luyện lần này nữa.

Hứa Nhạc tự nhiên cũng nằm trong danh sách những người được gặp mặt

Điều khiến cho các thành viên Tiểu đội 7 cùng với các vị giáo quan còn lại vô cùng khiếp sợ chính là, vị trung tướng ở trên đài chủ tịch kia, cũng chính là vị Dịch Phó Tư Lệnh của Quân Khu I khi đích thân gặp mặt với Hứa Nhạc thế nhưng lại biểu hiện vô cùng thân thiết ngay cả những vị thiếu tướng ở sau lưng ông ta cũng cố gắng thể hiện quen biết, chân tình tha thiết nữa.

Trong lòng Hứa Nhạc cũng biết hết sức rõ ràng nguyên nhân vì sao lại như thế, tự nhiên là có thể giữ vững được tinh thần, một tia kiêu ngạo cùng không hề lộ ra trên mặt. Trên thực tế hắn cũng không có cái gì đáng để mà kiêu ngạo cả.

Điều khiến cho hắn cảnh giác chính là, ngoại trừ vị Dịch trung tướng kia ra, các vị tướng lãnh cấp cao khác ánh mắt khi nhìn hắn ngoại trừ sự thưởng thức ra, còn có mang theo một tia cảm xúc phức tạp vô cùng quái dị.