- Đứng lại!
Bên trong một trang viên u tĩnh tràn ngập khí tức
sang quy nằm tại một chỗ khuất vùng ngoại ô Thủ phủ Lạc Nhật Châu của
Đại khu Tây Lâm, chợt vang lên một tiếng quát cực kỳ lãnh lệ. Thấp
thoáng bên dưới hai hàng đại thụ dọc hai bên con đường dẫn vào tòa trang viên kia, là vô số những nòng súng tối om, nhắm thẳng về phía mấy tên
quân nhân sĩ quan đang bước nhanh dọc theo con đường lỗi vào tòa trang
viên.
Đối mặt với sự phòng thủ vô cùng sâm nghiêm cùng với những
thứ vũ khí trí mạng kia, cước bộ của mấy tên quân nhân sĩ quan nọ cũng
không hề có chút ngừng trệ nào cả, liền thậm chí cả biểu tình trên những khuôn mặt kiên nghị kia cũng không có lấy nửa phần biến hóa. Bọn họ vẫn như cũ trầm mặc đi theo thân ảnh của gã nam nhân khôi ngô ở phía trước
nhất, hướng về phía tòa kiến trúc phía trước không ngừng tiến tới, mặc
kệ vô số địch nhân, cho dù không nói tới khí thế như lửa, nhưng cũng là
kiên định như núi.
Cước bộ của Lý Phong phi thường kiên định,
chiếc giày quân dụng sáng loáng, bộ quân trang thẳng tắp, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì cả, chỉ là bên trong ánh mắt chợt tóa ra một cỗ
cảm giác ngang ngược thô bạo cường hãn khiến cho kẻ khác phải tim đập
nhanh.
Bên trong tòa kiến trúc ẩn hiện bên dưới hàng cây đại thụ
xanh mướt, chợt nhanh chóng tuôn ra hơn một trăm tên nhân viên võ trang
hạng nặng, ngăn cản ở phía trước người hắn cùng mấy tên thuộc hạ đến từ
Phí Thành Lý Gia. Những nòng súng tối om cách người bọn họ càng gần hơn
một chút, thế nhưng Lý Phong ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn
đến những nòng súng này nửa cái, tay phải vung lên, mạnh mẽ vô cùng đem
những cái nòng súng tối đen này đẩy ra ngoài, mạnh mẽ vang dội nhanh
chân xông thẳng vào tòa nhà.
Bên trong tòa kiến trúc này, các
thành viên tộc hệ tại Tây Lâm của Chung Gia đang cử hành một hồi hội
nghị gia tộc cực kỳ quan trọng. Các trưởng bối gia tộc cùng với các nhân sĩ nắm giữ quyền cao chức trọng khắp nơi trong Liên Bang, từ sau khi
Gia chủ ngoài ý muốn tử vong không hề có lời di ngôn nào để lại, đã
nhanh chóng hoạch định ra kế hoạch phân phối quyền lực trong gia tộc,
nằm ổn định tình thế rối loạn hiện tại, nhằm kéo dài vĩnh viễn sự tồn
tại của gia tộc.
Nhưng mà cái tên gia hỏa Lý Phong, thân là một
kẻ ngoại tộc này, ngày hôm nay cứ như vậy, không chút nào nói lý lẽ hay
phân phải trái gì, đã mạnh mẽ xông thẳng vào hội trường, dưới ánh mắt
không thể tin nổi cùng với nhìn chằm chằm của tất cả mọi người đang có
mặt ở nơi này, trực tiếp đi thẳng tới chỗ sâu nhất bên trong hội trường.
Một vị lão nhân nào đó của Chung Gia đang tiến hành chủ trì hội nghị này,
lúc này mới chậm rãi đứng lên, cau mày lại, vừa mới chuẩn bị định nói
mấy câu gì đó, đột nhiên trong đồng tử của cặp mắt đục ngầu của ông ta,
nhất thời co rụt lại!
Vẻ mặt của Lý Phong không một chút biểu
tình, đi đến ngay trước người của Chung Tử Kỳ, vẻ mặt lúc này đang do dự không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lý Phong móc từ phía thắt lưng ra một
khẩu bội súng hình thức cổ xưa, cũng không có chút xíu do dự nào cả,
cũng không có mở miệng nói bất cứ tiếng nào, liền trực tiếp hướng thẳng
về phía đùi phải của Chung Tử Kỳ mà bắn liền một phát!
Tiếng súng thanh thúy vang lên, lượn lờ khắp nơi quanh quẩn bên trong cái hội
trường đang hết sức im lặng này, chấn động lên khiến cho tâm thần của
tất cả mọi người đều lay động cực độ, hai lỗ tai ong ong rung động, bên
trong đại não lại là một mảnh vô cùng hỗn loạn.
Toàn trường hoàn
toàn là một mảnh yên tĩnh tuyệt đối. Bên trong hội trường tựa hồ cũng
không có vang lên thanh âm một cái bàn nào đó bị đẩy xệch đi một chút,
cũng không có thanh âm ngã xuống đất kêu rên thảm thiết của Chung Tử Kỳ, cũng không có tiếng phụt lên do máu tươi trên phần đùi phải của hắn
phun trào ra… Đây là một tiếng súng ngắn gọn rõ ràng, đã đánh tan tất cả năng lực suy nghĩ của tất cả mọi người ở nơi này!
Bên trong toàn bộ Liên Bang này ai cũng gọi cái tên Trung Tá trẻ tuổi này là Lý Cuồng
Nhân, chính là bởi vì phong cách chiến đấu điên cuồng thô bạo cùng cực
của hắn, không ai có thể bì nổi. Nhưng mà thật sự cũng không có ai nghĩ
rằng hắn là một kẻ điên chân chính cả… Mãi cho đến lúc nào.
Hắn
cứ như vậy, ưỡn ngực hiên ngang đi thẳng vào trong hội trường, hắn cứ
như vậy, khuôn mặt không một chút biểu tình rút ra khẩu súng lục. Hắn
tựa hồ như là đang phất tay đuổi đi một con ruồi nhặng đang vo ve bay
xung quanh đầu mình, không một chút do dự, theo đạo lý bình thường,
đương nhiên mà khu động cò súng, đem vị Chung Nhị thiếu gia, vị thiếu
gia có khả năng trở thành Gia chủ Chung Gia Tây Lâm nhất mà bắn ngã
xuống đất…
Sự yên tĩnh rất nhanh chóng đã bị đánh vỡ. Thanh âm
kinh hô trong hội trường liền thay nhau vang lên. Thanh âm mắng chửi
cùng với tiếng gọi nhau ầm ỹ cũng đan xen hỗn loạn. Các nhân viên an
toàn của Chung Gia Tây Lâm đồng thời phóng vọt tới, giơ những vũ khí
hạng nặng trong tay lên, miệng không ngừng rít gào yêu cầu bỏ súng
xuống, thế nhưng cũng không có người nào chân chính dám nổ súng cả, cũng không có người nào dám đứng ra, ngăn cản trước mặt của Chung Tử Kỳ cả.
Bởi vì lúc này bàn tay phải rộng rãi to lớn của Lý Phong vẫn còn nắm chặt
khẩu bội súng cổ xưa kia, những vết chai cứng trên cái bàn tay xạm nắng
của hắn cùng với những cái hoa văn cổ xưa của khẩu súng tiếp xúc ổn định rõ ràng đến như thế. Khoảng cách giữa cái họng súng xinh xắn cùng với
mi tâm của Chung Tử Kỳ, thậm chí ngay cả một sợi tóc mỏng cũng không có
khả năng chen lọt vào.
Cũng không có bộc phát ra một hồi bắn nhau kịch liệt, khiến cho máu nhuộm toàn bộ hội trường. Tất cả cũng chỉ bởi
vì một cái nguyên nhân quan trọng nhất: Chính là vì Chung Tử Kỳ đang ôm
chặt lấy cái chân bị thương nằm rên rỉ dưới mặt đất. Hắn thống khổ đến
mức sắc mặt tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo, bên trong đồng tử trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, thế nhưng lại vẫn như cũ không quên, lớn tiếng cất
giọng thê lương kêu gào lên:
- Không nên nổ súng a!
Hắn
thật sự vô cùng hiểu rõ cái gã thanh niên tên Lý Cuồng Nhân này, cho dù
là toàn bộ đám nhân viên an toàn của Chung Gia có mặt ở nơi này có một
phen đem mấy gã quân nhân sĩ quan sau lưng hắn oanh kích biến thành một
mảnh huyết nhục mơ hồ đi chăng nữa, đối phương khẳng định cũng sẽ ngay
trước lúc đó đã đem mình diệt sát hoàn toàn. Càng đáng sợ hơn nữa chính
là, cái tiếng súng rõ ràng điếc tai mà vô cùng dứt khoát bắn vào đùi
mình lúc trước, đã thuyết minh một cách rõ ràng, Lý Cuồng Nhân hôm nay
nếu như muốn giết chết chính mình, thậm chí một cái nhíu mày suy nghĩ
cũng không cần.
- Ta cũng không thèm để ý đến mấy cái sự tình cứt chó của cái đám thế gia, gia tộc gì đó các người, nhưng mà Tiểu Hoa Hoa là cốt nhục còn lại duy nhất của Chung lão hổ…
Lý Phong giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang thống khổ vặn vẹo cực độ của Chung Tử Kỳ, dằn từng chữ từng chữ một, nói:
- Nếu như cái loại sự tình ở trên trạm không gian lúc trước lại phát sinh thêm một lần nào nữa, nếu như Tiểu Hoa Hoa, em họ của anh bị rơi rụng
bất cứ một sợi tóc nào… Ta mặc kệ là có phải do anh làm hay không, ta
vẫn đều phải giết chết anh!
- Không phải là ta làm đâu!
Chung Tử Kỳ thống khổ kêu la thảm thiết.
- Anh có thể vũ nhục trí tuệ của ta, nhưng mà anh cũng đừng có đánh giá
quá cao lý trí của ta. Ta đã từng nói, ta mặc kệ có phải là do anh làm
hay không, nhưng mà tất cả những chuyện hỗn đản này, ta cũng đều tính
hết lên người của anh.
Lý Phong dùng họng khẩu súng lục cổ xưa đẩy mạnh vào mi tâm của Chung Tử Kỳ, lớn tiếng quát:
- Anh đã sắp sửa làm Gia chủ của Chung Gia, Tây Lâm chính là của anh, ở
trên lãnh khổ Đại khu Tây Lâm này, em họ của anh có gặp phải bất kỳ
chuyện không may gì, ta không tìm anh thì tìm ai đây chứ? Ta quản con mẹ nó cái gì mà chứng cứ này nọ!
Nói xong những lời nói này, hắn
đem khẩu súng lục trong tay nhét trở lại vào bao súng trên thắt lưng,
hung hăng liếc mắt nhìn về phía Chung Tử Kỳ đang nằm rên rỉ trên mặt
đất, rốt cuộc cũng chẳng muốn nói thêm cái gì nữa, chiếc giày quân dụng
đạp mạnh một cái lên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, liền
chuẩn bị xoay người rời đi.
Đám đại nhân vật của Chung Gia khiếp
sợ đến mức trầm mặc mãi đến lúc này, rốt cuộc cũng có thể phản ứng trở
lại. Cái vị trưởng bối gia tộc Chung Gia chủ trì buổi hội họp hôm nay
tức giận đến mức run rẩy cả người, chỉ thẳng vào trong cái ót của Lý
Phong, phẫn nộ mạnh mẽ lên án:
- Làm càn, một phen đem cái gã điên kia bắt lại ngay cho ta!
Đám nhân viên vũ trung của Chung Gia biểu tình phi thường khẩn trương tiến
tới gần, một phen đem mấy khẩu súng hỏa lực hạng nặng thậm chí còn trực
tiếp dán sát vào khuôn mặt trẻ con dần dần trở nên không một chút biểu
tình của Lý Phong kia. Trong đó còn có một khẩu súng lóe lên ánh sáng
kim chúc sáng bóng mười phần, thì lại trực tiếp đặt thẳng vào mi tâm của Lý Phong. Gã quân nhân sĩ quân cầm khẩu súng đó biểu tình cực kỳ ngoan
cường, muốn thông qua cái động tác này, một phen đem sự nhục nhã mà lúc
trước người thừa kế của gia tộc gặp phải hoàn trả toàn bộ lại cho đối
phương.
Hai gò má cùng với những nòng súng kim loại lạnh như băng tiếp xúc thân mật với nhau như thế, đồng tử trong mắt của Lý Phong lại
đột nhiên hiện lên một vẻ điên cuồng cực kỳ mãnh liệt. Hắn đột nhiên
quát lớn lên một tiếng, sau đó hướng về khẩu súng đang đặt ở mi tâm mình mà cụng thật mạnh một cái!
Một cái cụng đầu này có thể nói là
cực kỳ điên cuồng, một cỗ lực lượng cực mạnh đụng thẳng vào cái nòng
súng kia, khiến cho nó đột nhiên vang lên một thanh âm cực kỳ thanh
thúy!
Vang!
Ngay sau cú va chạm cực mạnh, phần báng súng
cứng rắn nháy mắt bay ngược thẳng về phía sau, đập một cú thật mạnh
thẳng vào trong ngực của gã quân nhân sĩ quan kia!
Cái gã quân
nhân sĩ quan có khuôn mặt ngoan cường cực độ kia ngay cả một chút phản
ứng cũng còn chưa kịp làm ra, phần xương ngực của hắn đã bị nứt ra một
mảnh khủng bố.
Vang!
Hắn liền trực tiếp lâm vào hôn mê!
- Khẩu đại pháo sử dụng điện năng khống chế, ngay cả giả vờ súng cướp cò căn bản cũng không có khả năng làm được đâu!
Lý Phong cực độ cường hãn ngoan cường mạnh mẽ hét lên một tiếng, bỗng
nhiên một phen chuyển thân nhìn thẳng về phía đám đại nhân vật của Chung Gia, đồng tử trong mắt khẽ nhướng lên một chút, nói:
- Những lời vừa rồi ta nói với Chung Nhị Lang, cũng chính là muốn hướng đến mấy lão đầu tử các người mà nói đó. Nếu như Chung Yên Hoa ở Đại khu Tây Lâm còn xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa, vậy thì ta cũng sẽ khiến các người phải
chôn cùng theo đó!
Hắn vươn ngón tay trỏ cực độ kiêu ngạo của
mình ra, chỉ về phía vị lão nhân trưởng bối của Chung Gia đang dùng tay
ôm ngực ho khan không ngừng đứng ở xa xa kia, lớn tiếng nói:
-
Các người cũng chỉ là một đám lão thổ cẩu chỉ biết trốn tránh ở sau lưng của Chung lão hổ mà lén lút ăn mảnh một chút thịt thối mà thôi. Một khi các người đã bởi vì lo sợ lão đầu tử ở trong nhà của ta mà không dám ra tay giết chết ta, vậy thì từ nay về sau hãy trở nên thành thành thật
thật một chút đi.
- Các người khẳng định là phi thường hy vọng
lão đầu tử ở nhà của ta sớm chết đi một chút, lúc đó liền có thể dễ dàng đối phó với ta. Nhưng mà ta muốn nhắc nhở các người trước một tiếng,
trước khi thật sự đến ngày các người có đủ can đảm để mà ra tay giết
chết ta, có lẽ ta đã phi thường nguyện ý trước tiên đem các người toàn
bộ một phen giết chết hết cả rồi!
Lý Phong vẻ mặt cực kỳ cường
hãn, nhìn một vòng khắp một lượt các con cháu tinh anh của Chung Gia bên trong gian hội trường này, thanh âm cực kỳ băng lãnh, nói:
- Cho nên nhóm các người tốt nhất nên cầu trời khẩn phật cho lão đầu tử nhà
ta vạn thọ vô cương đi, hoặc là Chung Yên Hoa có thể vĩnh viễn khỏe
mạnh. Bằng không thì…
Tất cả mọi người Chung Gia bên trong hội
trường này nhất thời sắc mặt dị thường khó coi. Tất cả bọn họ cũng đều
phải thừa nhận những gì Lý Phong vừa nói cũng đều là sự thật cả. Đối với những gia tộc ngàn thế như những người bọn họ mà nói, cái vị lão gia tử Lý Gia ở bờ hồ Phí Thành kia mà nói chính là một sự ngưng kết cực độ
sáng rọi mà ngẫu nhiên trong dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang mới xuất hiện một lần. Nhưng mà trong mấy chục năm gần đây, Lý Gia các đời đều
vô cùng ít người, thế nhưng lại nắm trong tay thực lực vô cùng cường hãn trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này. Cái ngọn núi cao sừng sững đứng
giữa xã hội Liên Bang mấy chục năm kia, vẫn như cũ ở bên trong vũ trụ
này phóng thích ra một cỗ quang mang cùng với bóng râm vô cùng to lớn.
Chiếc giày quân dụng dẫm mạnh lên mặt đất được lót một loại thảm nhung vô
cùng quý báu, phát ra từng tiếng bước chân mạnh mẽ rõ ràng mà vô cùng
kiên định. Lý Phong mang theo đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ của hắn nhẹ nhàng hờ hững đi ra khỏi gian hội trường. Ngày hôm nay thanh âm nói
chuyện của hắn cũng không lớn cho lắm, nhưng mà những lời nói của hắn từ trong lòng ngực khôi ngô bao la hùng vĩ của hắn mạnh mẽ phun trào mà
ra, lại long trời lở đất, điếc tai chẳng khác nào như một đạo sấm lôi
đình vậy.
Mãi cho đến lúc bóng dáng của hắn biến mất sau cánh cửa hội trường, những lời này của hắn vẫn còn như cũ không ngừng quanh quẩn bên trong hội trường, dừng lại ở trong lòng cực kỳ nặng nề của tất cả
mọi người, cùng với ở trên mặt đất, tạo thành vô số những cái động khẩu
tuôn ra máu tươi đầm đìa khắp mặt đất, giống hệt như cái đùi thê thảm
của Chung Tử Kỳ đang nằm rên rỉ trên mặt đất kia vậy.
Cái chuyện
tình quan trọng nhất trên khắp thế gian này chính là chuyện sinh tử, mà
chuyện tình thông thường nhất trên khắp thế gian này cũng chính là
chuyện sinh tử.
Người bình thường chết đi, thông thường cũng chỉ
có thể khiến cho trong lòng những người thân thích bên cạnh bi thương
cùng với đau xót mấy ngày mà thôi. Còn những người không mấy thân thích
khác cũng chỉ biết trông cậy vào mục đích của bản thân mỗi người trở nên vui mừng ca hát mà thôi.
Cái chết của một đại nhân vật thì lại
không giống như vậy. Sự cảm khái bi thương tế điện của những người có
liên quan khác liền kéo dài lâu lắt vô cùng, tựa hồ như cùng với sức
nặng của địa vị kẻ chết đi có mối quan hệ trực tiếp với nhau.
Vợ
chồng Chung Sấu Hổ đột nhiên tạ thế chết đi, ngoại trừ việc dẫn phát nên một trào lưu tư tưởng cực độ thương tiếc bên trong Liên Bang ra, ngoại
trừ một mảnh thời tiết bi thương kéo dài ngày tại Đại khu Tây Lâm ra,
còn chắc chắn khiến cho vẫn đề càng phức tạp hơn, cũng càng trở nên
nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì hai người bọn họ ra đi, để lại ở phía sau một di sảnh khổng lồ đến mức khiến kẻ khác phải trố mắt cứng lưỡi không thôi. Bên trong cái gia sản đó chính là bao gồm cả một đám sản nghiệp
khổng lồ nằm dưới quyền điều động trực tiếp của Công ty Cổ Chung. Nhưng
mà vấn đề càng quan trọng hơn cả chính là quyền xử lý đối với cái vị trị trí Gia chủ của Chung Gia, nhân vật có quyền lực nắm giữ toàn bộ sản
nghiệp của cả gia tộc, cùng với quyền lực quân sự của Tây Lâm, khiến cho ngay cả Chính phủ Liên Bang cũng phải e ngại.
Mãi cho đến bây
giờ vẫn còn chưa có phát hiện ra di chúc của hai người này để lại, vậy
thì cái khoản gia sản khổng lồ này cần phải xử lý như thế nào đây? Hai
gã luật sư xuất sắc nhất của Sở nội vụ Tư vấn Luật lớn nhất Đại khu Tây
Lâm, bởi vì thừa nhận không nổi cái loại áp lực cực lớn như thế này nên
đã lựa chọn từ chức. Các chi bộ đội Tây Lâm đóng quân trải rộng khắp mấy tinh hệ xung quanh Đại khu Tây Lâm, cũng đang đứng giữa trạng thái phân vân cực độ.
Dựa theo quy định pháp luật Liên Bang, đứa con gái
ruột duy nhất của hai vợ chồng Chung Tư lệnh, Chung Yên Hoa, không hề
nghi vấn liền có được quyền thừa kế duy nhất.
Thế nhưng vấn đề là ở chỗ, cái độ lớn của cái phần di sản này, đã đạt đến một loại trình độ không thể hoàn toàn dựa vào quyền kế thừa quy định theo pháp luật Liên
Bang mà xử lý được. Tỷ như là quyền lực điều phối quân sự vậy. Pháp luật Liên Bang căn bản là không có khả năng cho phép xuất hiện loại tồn tại
vớ vẩn như thế này được. Còn có cái loại sản nghiệp gia tộc của Chung
Gia tồn tại kéo dài hơn cả ngàn vạn năm này, Gia chủ mặc dù có được
quyền xử lý tuyệt đối, nhưng mà lại cũng không phải là tài sản riêng của Gia chủ.
Những cái di sản khổng lồ khiến cho kẻ khác chạm phải
cũng bỏng tay, khiến cho toàn bộ Tây Lâm thậm chí là toàn bộ Liên Bang
cũng phải thèm muốn này, lại như thế nào có thể để cho một cô bé con gần mười tuổi kế thừa cơ chứ? Lúc này, trong lòng của rất nhiều người của
Đại khu Tây Lâm cũng đều nghĩ rằng, Chung Tử Kỳ, cái gã cháu trai được
vị Chung Tư lệnh lúc còn sinh tiền vô cùng sủng ái, thậm chí là vô cùng
cưng chiều này, mấy năm gần đây đều thật sự khiến cho rất nhiều người
cảm nhận rằng, chính là người thừa kế chức vị Gia chủ tiếp theo của
Chung Gia.
Trong mơ hồ, giữa những người chính bên trong Chung
Gia cùng với bên trong Quân đội của Tây Lâm dần dần sản sinh ra một sự
mâu thuẫn, sự phân rã đang dần dần nảy sinh.
Đối diện với một
khối di sản khổng lồ hoàn toàn có thể khiến kẻ khác phải nổi điên như
thế này, bất cứ cái tình thân, bằng hữu gì đó toàn bộ đều là bọt nước
cả. Bất cứ mọi thủ đoạn gì cho dù là hắc ám nhất cũng có khả năng phát
sinh được. May mắn là ngay trước khi cục diện lâm vào trạng thái điên
cuồng nguy hiểm khiến kẻ khác phải sợ hãi kịp xảy ra, Lý Phong đã dùng
sự điên cuồng của hắn, Điền Đại Bổng đã dùng sự cường thế mạnh mẽ của
hắn, kịp thời ngăn chặn lại cái phong trào này.
Trong lúc dân
chúng Tây Lâm cùng với các quân nhân sĩ quan Quân đội Tây Lâm lo âu chờ
đợi kết quả, trong những cơn gió lạnh mưa to liên miên không ngớt, vô số những tràng đại lâu không ngừng trầm mặc lo lắng, liền đúng vào lúc
này, Tổng Thống Liên Bang, Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã đến Đại khu Tây Lâm,
đích thân chủ trì buổi lễ tang trọng thể.