Bên trong căn phòng âm u lại một lần nữa lâm vào cảnh tĩnh lặng vô cùng. Những cái thân ảnh đang giấu bên trong bóng tối này, nói vậy ai nấy
cũng đều là những đại nhân vật vô cùng xuất sắc bên trong Liên Bang cả.
Chỉ là ngoại trừ vị Phó Tổng thống Bái Luân đang ngồi ở vị trí ghế thủ
tọa ra, cũng không thể nhìn thấy rõ mặt của bất cứ kẻ nào khác trong
này.
Rất nhiều năm trước đây, cái tổ chức thần bí này cũng liền
đã tồn tại rồi. Lúc ban đầu bọn họ cũng chỉ là một cái Hiệp hội Giai
tầng Cao cấp, thiên về phương diện trao đổi thông tin tri thức học thuật trên các lĩnh vực khác nhau mà thôi. Về sau, dưới tình huống không có
bất luận kẻ nào chú ý tới, một vài cái tiêu chuẩn mới đã âm thầm mà
phóng khoáng gia nhập bên trong cái hiệp hội thần bí này. Cái hiệp hội
này bắt đầu dần dần có những cái mục tiêu cụ thể, cũng dần dần bắt đầu
trở nên vô cùng cường đại hơn.
Hiệp hội sở dĩ có thể trở nên vô
cùng cường đại, chính là bởi vì mỗi một thành viên của nó cũng đều là
những nhân vật phi thường cường đại. Những gã thành viên mà ai nấy cũng
đều là những đại nhân vật hô mưa gọi gió bên trong các lĩnh vực bất đồng của xã hội Liên Bang này, toàn bộ cũng đều có được những trí tuệ cùng
với năng lực mà người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng ra nổi. Mỗi người bọn họ cũng giống như là một đạo phong vân lôi điện ở trên
đỉnh của vòm trời vậy, một khi những đạo phong vân lôi điện này tụ họp
lại một chỗ, sẽ liền phóng xuất ra một cỗ năng lượng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ có một đám người thực lực cường hãn như thế, mới đủ can đảm mà mặt
không một chút biểu tình, thiết lập nên một hồi âm mưu khủng khiếp như
thế, mới đủ can đảm để mà mượn dùng lực lượng của đám người Đế Quốc bên
kia, đi mưu sát một vị Tư lệnh của Liên Bang!
Ở trong toàn bộ cái kế hoạch này, bọn họ đối với tất cả các tình huống, các vấn đề rắc rối
có thể phát sinh ra cũng đã làm ra những sự an bày chu đáo cùng với chặt chẽ hết cả rồi. Thậm chí bọn họ cũng đã từng chú ý đến vấn đề danh sách quyền hạn dị biến đặc thù của Hứa Nhạc nữa. Chỉ là tất cả mọi người ở
đây, bao gồm cả Thôi Tụ Đông ở trong đó nữa, cũng vẫn như cũ đã xem nhẹ
tính nghiêm trọng của cái vấn đề này, chính vì vậy mà hậu quả cuối cùng
chính là phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng.
Thôi Tụ Đông
trong tương lai chính là Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang, chính là
một thành viên quan trọng nhất bên trong Hiệp hội. Hôm nay hắn đang đối
diện với công tác điều tra, vì muốn bảo vệ cho hắn, bên trong Hiệp hội
cần phải có người chấp nhận hy sinh, hơn nữa phải là hy sinh không một
chút do dự nào mới được.
Một ngày sau đó, bên trong một gian
phòng nào đó trên tầng cao nhất của tòa nhà Bộ Quốc Phòng Liên Bang, đã
truyền ra một tiếng súng nổ thanh thúy.
Mấy năm trước đây, cũng
trong một gian phòng nào đó trên tầng này của tòa nhà này, cũng đã từng
truyền ra một tiếng súng thanh thúy giống như vậy. Ngày đó, vị Phó Bộ
trưởng tiền nhiệm của Bộ Quốc Phòng, Dương Kính Tùng, đã bởi vì sự kiện
ám sát xảy ra tại Sân vận động Lâm Hải Châu, sợ tội mà tự sát, sau khi
để lại một hồi di ngôn vô cùng phẫn nộ.
Hôm nay, kẻ tự sát chính
là Đệ nhất Chủ nhiệm của Văn phòng Bộ Quốc Phòng, cũng chính là vị thư
ký riêng bên cạnh Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, Tiêu Trung Tá.
Tiêu thư ký trước khi tự sát, đồng dạng cũng để lại một bức di ngôn.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh nhìn chằm chằm vào thi thể Tiêu thư
ký đang nằm trong vũng máu kia, chậm rãi gỡ xuống cặp kính mắt của mình, cúi đầu xoa xoa nhẹ thái dương, đem bức di ngôn cầm trong tay mình
chuyển sang cho gã quân nhân sĩ quan đứng bên cạnh.
Ở bên trong
bức di ngôn này, Tiêu thư ký đã thừa nhận chính mình tự tiện sử dụng
đường điện thoại tuyệt mật của văn phòng Bộ trưởng, giả tạo kế hoạch
tình báo bí mật của Quân đội, thỉnh cầu bên phía Cục Hiến Chương phối
hợp hành động, tạm thời ngưng hẳn công tác điều tra đối với tên nghi ngờ là mầm mống Đế Quốc kia. Còn về phần nguyên nhân vì cái gì hắn lại làm
như vậy, thì ở trong bức di thư cũng không có để lại lý do.
Sự
tình phát triển đến tận lúc này, công tác điều tra trong sự kiện tập
kích phi thuyền Cổ Chung Hào kia đã đạt được bước tiến triển mang tính
đột phá, thế nhưng công tác điều tra này cũng bởi vì cái chết lặng lẽ mà lạnh lùng của Tiêu thư ký, vẽ lên một dấu chấm tròn kết thúc to lớn.
Trợ lý Cục trưởng, kiêm chức Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang,
Thôi Tụ Đông, cũng nhất thời được gỡ bỏ đại bộ phận những hiềm nghi trên người mình, vào buổi tối cùng ngày hôm đó cũng liền rời khỏi doanh địa
điều tra. Chờ đợi hắn chính là một kỳ nghỉ phép cực kỳ lâu dài nhằm bồi
hoàn lại những tình nghi trước đây.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu
Ứng Tinh lúc này đang đứng sát cánh cửa sổ sát mặt đất trong văn phòng
của mình, nhìn xuống Đặc khu Thủ Đô ở phía dưới chân, thật lâu trầm mặc
không nói tiếng nào. Hai bàn tay chắp lại sau người của ông ta nhẹ nhàng ma sát một chút, tựa hồ cảm giác được trên mấy đầu ngón tay vẫn còn
dính lại những vết máu trên bức di thư của Tiêu thư ký.
Thời gian trôi qua cũng chưa đầy một ngày trời, thế nhưng toàn thân ông ta liền
có cảm giác như là già nua đi gần mười năm vậy, từ mặt tinh thần lẫn thể xác của ông ta cũng đều gặp phải những đả kích cực kỳ trầm trọng.
Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đảm nhiệm chức vụ Chủ quản phân nhàng trong căn
cứ lắp đặt chế tạo vũ khí của Bộ Quốc Phòng, Tiêu thư ký cũng bắt đầu đi theo ông ta. Tình cảm giác hai người bọn họ sớm đã vượt qua rất nhiều
mối quan hệ giữa chủ quản cùng với thuộc hạ. Nhưng mà ai có thể ngờ đến
được, ở trong lòng người này vẫn còn ôm ấp một cái lý tưởng khác, ngày
hôm nay lại ở ngay bên cạnh ông ta mà thảm đạm tự kết thúc tính mạng của mình.
- Lực lượng của bọn họ quả thật phi thường cường đại, hơn nữa đang dần dần trở nên ngày càng cường đại hơn nhiều.
Vẻ mặt Trâu Bộ trưởng không một chút biểu tình nhìn cơn mưa rào ở bên ngoài cửa sổ, thì thào lầm bẩm một mình:
- Bây giờ ai mới đủ khả năng ngăn cản bọn họ nữa đây? Hay là nói, căn bản là không nên ngăn cản bọn họ?
Mấy năm gần đây, bên trong Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang, đã dần dần xuất hiện một trào lưu tư tưởng Tả phái, hơn nữa cái trào
lưu tư trưởng này cũng càng ngày càng trở nên cường đại hơn. Ở bên trong cái mạch nước ngầm sâu nhất bên dưới của thế giới chính trị Liên Bang
này, thậm chí còn xuất hiện một khinh hướng cực kỳ nguy hiểm, đó chính
là bên trong Quân đội đang bắt đầu tham gia vào chính sự Liên Bang.
Chung Sấu Hổ đã mơ hồ phát giác ra cái vấn đề cực kỳ nghiêm trọng này, Trâu
Ứng Tinh tự nhiên là cũng sớm đánh hơi ra một tia hương vị này rồi. Thậm chí ông ta mơ hồ có thể đoán ra được đối phương bao gồm những nhân vật
nào nữa. Chỉ là ông ta cũng không nắm trong tay đủ những căn cứ chính
xác mà thôi, và cũng không có đủ lực lượng để dẹp tan hoặc là thay đổi
cái vấn đề nguy hiểm này. Bởi vì ông ta quả thật cũng không biết bên
phía Dinh thự Tổng Thống cùng với bên phía bờ hồ Phí Thành bên kia, đối
với cái loại trào lưu tư tưởng Tả phái này, thái độ chính xác của bọn họ là như thế nào.
Đại khu Tây Lâm, Lạc Nhật Châu.
Hơn mười
đầu xe quân dụng màu xanh lục nhạt nối đuôi nhau liên tục, lặng lẽ không một tiếng động chạy nhanh trên con đường quốc lộ. Những cái giấy phép
thông hành quân dụng màu hồng nhạt gắn bên trên thân những chiếc xe này, hiện tại đang có những lớp vải sa tanh đen mỏng đem che khuất lại, để
cho toàn bộ dân chúng Tây Lâm đang đứng dày đặc hai bên đường cũng đoán
ra được lai lịch của đoàn xe quân dụng này.
Không có đoàn xe đi
trước mở đường, không có thanh âm ủng hộ hân hoan, cũng không có những
vẻ mặt khóc không thành tiếng. Tất cả dân chúng Tây Lâm đang đứng phía
sau cửa sổ của các căn nhà cao tầng, đứng bên dưới tàng cây xanh cao lớn hai bên ngã tư đường, đứng ở phía sau thùng xe của những chiếc xe vận
tải cỡ nhỏ, trầm mặc mà bi thương, lặng lẽ nhìn theo đoàn xe cũng trầm
mặc mà bi thương kia, hướng về phía căn nhà cổ ở khu vĩ tuyến số II mà
chạy đi. Ngoại trừ cái cảm giác trầm mặc mà bi thương ra, còn có cảm
giác hư vô ngơ ngẩn gần như vô tận, tràn ngập khắp các đường ngang ngỏ
dọc xung quanh con đường quốc lộ…
Cô Tiểu Công chúa của Đại khu
Tây Lâm rốt cuộc cũng đã về nhà, nhưng lại là về nhà dưới loại cục diện
như thế này… Cô bé con bên trong cái đoàn xe kia tuy rằng kế thừa huyết
mạch kiêu ngạo mạnh mẽ của Chung Gia Tây Lâm, thế nhưng chung quy cũng
vẫn còn là một cô bé con. Hai bờ vai nhỏ bé gầy yếu kia, làm sao có thể
gánh vác được quá nhiều áp lực khủng bố vào lúc này cơ chứ?
- Nếu như không ngủ được, vậy thì xem TV một lát đi, sắp sửa về tới rồi.
Trên hàng ghế phía sau của một chiếc xe quân dụng chống đạn siêu cấp, Điền
mập mạp nhìn về phía cô bé con đang ngồi bên cạnh mình, ôn hòa nói.
Cái vị cường giả Quân đội đã xuất ngũ nhiều năm này, hiện tại rất tự nhiên
liền tiếp nhận trọng trách chiếu cố cho Tiểu Công chúa của Chung Gia Tây Lâm. Có lẽ bởi vì nguyên nhân muốn đè nén những phẫn nộ cực độ trong
lòng mình, cho nên hắn đã bạo nộ mà ăn uống quá mức, khiến cho thân thể
hắn so với trước kia có vẻ như là càng béo hơn một chút. Ánh mắt hắn hơi hơi híp lại, giống hệt như là một khe nứt nhẹ trên bức tường màu trắng
vật. Bên trong cái khe nứt nhỏ kia lúc này cũng không còn giống như
trước kia, tràn ngập một loại tình tự bỡn cợt, buồn cười nữa, mà còn
lại, cũng chỉ là một loại cảm giác mãnh liệt, cường hãn khiến người ta
phải khiếp sợ.
Ánh mắt của Chung Yên Hoa kỳ thật cũng không giống như hình ảnh bên trong trí nhớ của Hứa Nhạc vậy, chỉ là dị thường tươi
tắn cùng với sáng ngời. Cô bé lúc này đang lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế ở hàng ghế phía sau. Bên dưới mái tóc đen mượt chậm rãi phập phồng
giống hệt như một cái vỏ dưa hấu kia, trong cặp mắt đáng yêu sáng ngời
như ánh trăng rằm, mơ hồ ẩn chứa một tia u buồn cùng với đau thương hoàn toàn không chút tương xứng với độ tuổi thật sự của cô bé.
- Cháu không muốn xem TV đâu. Ở trên đó hiện tại đều là những bộ phim phóng sự nói về phụ thân cả.
Cô bé cắn cắn nhẹ cặp môi, mang theo một tia cảm giác mạnh mẽ quật cường, nói:
- Toàn bộ cũng đều là giả cả.
Chợt cô bé hơi chút bất lực, cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con búp bê nhỏ bé trong lòng, con búp bê kia đã cũ kỹ đến mức có một vài
đường chỉ may đã sút ra, trong thanh âm non nớt khẽ rung lên một chút,
đôi mắt hơi hơi ửng hồng, nói:
- Bọn họ ai cũng gạt cháu cả, nói
là muốn dẫn cháu về thăm thỏ con. Nhưng mà hiện tại cháu đã trở về rồi,
bọn họ hiện tại đang ở đâu chứ?
- Hứa Nhạc ca ca cũng đã từng đáp ứng với cháu, nói mẫu thân rất nhanh sẽ quay trở lại, thế nhưng hiện
tại… Ngay cả Hứa Nhạc ca ca cũng còn chưa có về.
Cô bé con khổ sở quay đầu nhìn sang chỗ khác, bả vai gầy yếu khẽ co rúm lại một chút,
giống như là một cô thiếu nữ mẫn cảm, kiêu ngạo thành thục, không muốn
đem cảm xúc chân thật của mình thể hiện ra trước mắt của mọi người. Chỉ
có điều khi cô bé khẽ nghiêng đầu, đem má phải của mình áp lên con búp
bê cũ kỹ, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái, mới thể hiện rõ ràng độ tuổi chân
thật của cô bé mà thôi.
Điền Đại Bổng ở một bên trầm mặc nhìn về
phía bóng dáng của cô bé con, lặng lẽ không một tiếng động hít sâu một
ngụm khẩu khí, tựa đầu xoay hướng về cánh cửa kính bên kia của chiếc xe.
Hắn nhìn thấy trên mặt cửa kính bên kia vẫn còn sót lại một chút dấu vêt
cháy xém nhàn nhạt, trên khuôn mặt tròn trịa của hắn chợt hiện lên một
tia tình tự phẫn nộ khiến người khác tim đập nhanh, từ trong túi lấy ra
chiếc điện thoại di động, trầm giọng hỏi:
- Các người khi nào mới đến?
- Ngay ở phía trước!
Trên con đường quốc lộ thẳng tắp của Thủ phủ Lạc Nhật Châu hiện nay đã tiến
hành quản chế giao thông. Hàng ngũ đoàn xe quân dụng màu xanh mặc lục
dưới cái nhìn chăm chú tràn ngập cảm xúc phức tạp của dân chúng Tây Lâm
vững vàng tiến đến phía trước. Liền đúng vào lúc này, phía trước con
đường quốc lộ đột nhiên vang lên một trận thanh âm máy móc ầm ầm đùng
đùng nặng nề, chấn động khiến cho ngay cả những lá cây trên các cây đại
thụ hai bên con đường quốc lộ cũng phải bắt đầu run rẩy lên một trận.
Hơn mấy trăm chiếc xe thiết giáp khủng bố từ bốn phương tám hướng xung
quanh rất nhanh vọt tới, rất nhanh gia nhập vào đội ngũ của đoàn xe quân dụng này, chấn cho mặt đất cũng phải sợ hãi mà rung động!
Song
phương ở trong thời gian cực kỳ ngắn đã rất nhanh hội hợp lại một chỗ,
trực tự duy trì cực kỳ ổn định. Nhưng mà cái loại cảm giác thiết lưu
mãnh liệt đập mặt mà đến này, vẫn như cũ khiến cho đám dân chúng đang
vây quanh xem kia cảm nhận một loại khủng hoảng khó có thể nào áp chế
được càng ngày càng dâng lên trong lòng mình.
Đoàn xe quân dụng
màu xanh mặc lục kia, lúc này rốt cuộc cũng gỡ xuống những lớp vải bố
ngụy trang che ở bên ngoài của mình. Vô số những loại vũ khí hỏa lực
hặng nặng ở phía sau thùng xe của hơn mười chiếc xe quân dụng liền hiển
lộ không chút bỏ sót. Bọn chúng không một chút nào có ý che giấu, cố
gắng phô bày ra toàn bộ sức mạnh của mình. Những cái bục bằng kim loại
mài đen thô to băng lãnh, bắt đầu cảnh giác nhẳm ra khắp nơi trên bầu
trời lẫn dưới mặt đất, nhắm thẳng vào mỗi một góc nhỏ ở trên con đường
quốc lộ.
Trong ba chiếc xe quân dụng chạy ở phía trước nhất của
đoàn xe quân dụng cảnh giới cực kỳ nghiêm mật kia, lại có đến bảy mươi
đầu Robot MX màu đen tiên tiến nhất của Liên Bang, cũng mạnh mẽ gia nhập vào chi bộ đội này.
Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Tiến về phía trước!
Một chi bộ đội trầm mặc mà cực kỳ cường hãn, làm hộ vệ cho cô bé con ngồi
trong chiếc xe chính giữa đoàn xe kia, hướng về căn nhà cũ tại khu vĩ
tuyến số II kia mà đi tới.
Đồng thời cũng ngay tại lúc này, hai
chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp đóng tại bên trong doanh địa khu quân sự
phía Tây Nam của Thủ phủ Lạc Nhật Châu, cũng đã sớm ly khai khỏi nơi
đóng quân của chính mình, trầm mặc mà ngang nhiên, mang theo sát khí
bừng bừng, nhanh chóng tiến nhập vào bên trong khu nội thành. Mấy vạn gã binh lính trang bị võ trang hạng nặng, mấy ngàn đầu chiến xa thiết giáp đủ các loại, hơn mấy trăm đầu Robot hợp kim nặng nề các loại, đã biến
thành một đạo thiết lưu không gì có thể chống đỡ nổi, khiến cho sự vận
hành hằng ngày của hệ thống giao thông bên trong nội thành Lạc Nhật Châu cũng vì thế mà bị tê liệt.
Ngay sau đó, một vị Sư Đoàn trưởng
của một trong hai chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp, thay mặt cho toàn thể
Quân đội của Quân khu Tây Lâm, đứng ra tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm
nay, phía Tây thành của Thủ phủ Lạc Nhật Châu, lấy khu nhà cổ của vĩ
tuyến số II làm trung tâm, trong phạm vi tám mươi km xung quanh đó, sẽ
trở thành khu vực quản chế quân sự!
Ai không được mời, cấm vào!
Những cú điện thoại đến từ Văn phòng Bộ Quốc Phòng thường trú tại Tây Lâm
cùng với Tổng bộ Tham mưu của Quân khu Tây Lâm từ ngày hôm đó liền không ngừng vang lên, thế nhưng mà hai cái chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp kia
cũng không hề có bất cứ phản ứng nào cả.
Rốt cuộc, những cú điện
thoại này liền trực tiếp chuyển vào bên trong một chiếc xe nào đó nằm
trong đoàn xe quân dụng màu xanh mặc lục đang thong thả tiến tới này.
Bên trong cú điện thoại, chính là thanh âm phẫn nộ của một vị Tướng quân nào đó, đang chất vấn Điền Đại Bổng xem đến tột cùng hắn đang chuẩn bị
làm cái gì.
- Các người hẳn cũng biết đây là vì cái gì cơ mà.
Điền Đại Bổng khẽ liếc mắt nhìn sang cô bé con đang ngồi bên cạnh mình, mớ
thịt béo bên dưới cằm của hắn khẽ run rẩy lên một chút, bình thản nói:
- Cái này hoàn toàn là vì sự an toàn của tiểu thư. Nếu như các người lúc
trước không dám đến tước vũ khí, như vậy cũng sẽ không có một màn này
xảy ra rồi.
- Ta biết, Tổng Thống tiên sinh sắp sửa sẽ đến nơi
này. Ta đã để lại hơn phân nửa nội thành cho các người chuẩn bị nghi
thức rồi đó thôi. Còn vấn đề gì nữa đâu chứ?
Bên kia đầu dây điện thoại là một mảnh trầm mặc.
Vị Tướng quân kia cho dù có phẫn nộ đến thế nào đi chăng nữa, sau khi nghe xong những lời tuyên cáo cường hãn mà không có cách nào khiến người
khác phục nổi kia, vẫn như cũ chỉ có thể trầm mặc không nói gì. Bởi vì
kẻ nói những lời này chính là Điền mập mạp.
Cái gã Điền mập mạp
này từ lâu cũng sớm đã xuất ngũ rồi, hơn nữa trong lúc hắn xuất ngũ,
cũng chỉ là một gã Thượng Tá mà thôi, thế nhưng mãi đến ngày hôm nay,
hắn vẫn như cũ chỉ cần một cú điện thoại liền có thể điều động cùng với
chỉ huy binh lực của ba cái chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp tại Tây Lâm!
Ở toàn bộ Đại khu Tây Lâm này vẫn không có kẻ nào dám không để ý hoặc là hoài nghi lời nói của hắn cả.
Điền Đại Bổng sau khi cắt đứt điện thoại thì khẽ lắc lắc đầu. Hắn cũng không phải là loại người thói quen luôn luôn kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa để
cho ba cái chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp không thèm để ý đến quân lệnh
của Quân đội Liên Bang, đại quy mô tiến nhập vào nội thành, cũng đã sớm
vượt qua ý tứ của hai chữ ‘kiêu ngạo’ này rồi. Chỉ là hắn tuyệt đối cần
phải làm như vậy. Chỉ có như thế, hắn mới có thể để cho cái đám người
trong lòng có ý nghĩ gây rối kia trở nên thành thật hơn một chút.
Tư lệnh đã chết, tiểu thư mới vừa có thể quay về Tây Lâm, đây là một
chuyện vô cùng đau xót, cũng thật sự khiến kẻ khác cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng mà càng khiến cho kẻ khác phải bi ai phẫn nộ chính là, trên đường
tiểu thư về nhà, ở bên trong trạm vũ trụ biên cảnh của Đại khu Tây Lâm,
bọn họ không ngờ lại gặp phải một hồi ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối lại
không phải là ngoài ý muốn. Nếu như không phải nhờ những nhân viên Cục
Đặc Cần do Tổng Thống tiên sinh đặc biệt phái đến, đưa ra những tin tức
tình báo tương quan, chỉ sợ sự tình có lẽ thật sự có chút phiền toái
rồi.
Hắn liếc mắt nhìn sang Chung Yên Hoa ở bên cạnh, có chút
ngây ngốc liếc mắt cầm lấy túi xách nằm bên cạnh nàng lên, nghi hoặc
hỏi:
- Hôm nay vẫn còn muốn tiếp tục khóa học hay sao?
Chung Yên Hoa quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt non nớt của cô bé cũng không
có bất cứ biểu tình gì cả. Cô bé dùng sức ừ nhẹ một tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, từ nay về sau, cháu cần phải càng cố gắng dụng tâm đọc sách
hơn nữa. Bởi vì bắt đầu từ bây giờ, cũng chỉ có một mình cháu tự chiếu
cố lấy chính mình mà thôi.
Theo một cái gật đầu đó, mái tóc ngắn
màu đen mượt giống hệt như một lớp vỏ dưa hấu trên đầu cô bé con lại khẽ phiêu đãng lên một chút, khiến cho đau xót lòng người.