Cái hình ảnh cuối cùng mà tất cả mọi người bên trong đại sảnh chỉ huy
của Liên Bang nhìn thấy, chính là những hình ảnh mà chiếc phi thuyền Ba
cánh hạm Cục Hiến Chương kia quay chụp truyền về. Trong cái hình ảnh
cuối cùng đó, chiếc Chiến hạm chỉ huy của đám người Đế Quốc sau một
tràng nổ mạnh vô cùng mãnh liệt, đã hóa thành một tràng khói lửa chói
mắt vô cùng bên trong khu vực không gian vũ trụ rộng lớn. Sau đó ngay cả chiếc phi thuyền Ba chiến hạm cũng hoàn toàn biến mất bên trong vũ trụ
mênh mông kia.
Sau khi xác nhận rõ ràng thủ phạm tiến hành tập
kích phi thuyền Cổ Chung Hào, cái gã Tướng quân Đồ Tể Quận vương Tạp Đốn nổi tiếng của Đế Quốc kia đã tử vong, khiến cho rất nhiều người của
thượng tầng Liên Bang cảm thấy vô cùng hưng phấn cùng với kích động.
Nhưng mà Hứa Nhạc sau đó lại hoàn toàn biệt vô âm tính, khai khiến cho
cái tâm trạng sung sướng vì trả được thù kia cũng bị giảm xuống đến điểm thấp nhất.
Ngay buổi tối cùng ngày hôm đó, tất cả các Kênh tin
tức của các Đài truyền hình trong Liên Bang cũng đều nhận được mệnh lệnh từ phía Chính phủ, phát ra một bản tin buồn. Màn hình bản tin cũng được chuyển thành hai màu đen trắng, tất cả các tiết mục quảng cáo, các
Chương trình giải trí toàn bộ đình chỉ. Những người dẫn Chương trình
dùng thanh âm kịch liệt đau đớn mà vô cùng phẫn nộ, hướng hàng tỷ tỷ
công dân của Liên Bang, đưa ra tin tức chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị
tập kích. Đồng thời cũng công bố, một chi bộ đội đặc biệt được Quân đội
Liên Bang phái đi, đã thành công đánh bại hoàn toàn chi Hạm đội Đế Quốc
hèn hạ vô sỉ kia.
Bên trong kênh tin tức, xen lẫn với những hồi
chia buồn kia, là những hình ảnh lưu trữ về cuộc đời của vị Tư lệnh Quân khu Tây Lâm, Chung Sấu Hổ. Chính phủ Liên Bang dốc hết tâm trí mà tuyên dương những chiến công, những công tích to lớn trong hơn mười năm nay ở tại tiền tuyến Tây Lâm của vị lão đầu hổ này.
Những công dân
giàu có mà đông đúc cùng với bình an tại Đại khu Thượng Lâm khiếp sợ,
những công dân xa xôi cô đơn tại Đại khu Đông Lâm cũng khiếp sợ, toàn bộ xã hội Liên Bang cũng đều bao phủ bên trong một tầng mây đen sương mù u ám. Nếu không phải bên phía Chính phủ Liên Bang tuyên bố tin tức đã
thành công báo thù, cái loại trình tự u ám mãnh liệt này rất có thể sẽ
trực tiếp kích khởi thành một hồi bất an bên trong xã hội Liên Bang rồi.
Còn về phần… đám công dân tại Đại khu Tây Lâm, giống hệt như một đám cô nhi quật cường mạnh mẽ không ngừng bảo hộ biên cảnh của Liên Bang, lúc này
sớm đã lâm vào một hồi cảm xúc bi thương phẫn nộ trầm mặc đến cùng cực.
- Ánh trăng tháng ba treo cao đỉnh đầu, vườn rau dại của tiểu muội muội
hàng xóm nở rộ. Ánh trăng tháng ba hạ xuống, vườn rau dại của tiểu muội
muội hàng xóm đã ăn sạch rồi. Ánh trăng tháng ba cũng không thấy nữa,
tiểu muội muội cũng không thấy nữa. Ánh trăng tháng ba một lần nữa mọc
lên, tiểu muội muội hàng xóm khi nào thì sẽ trở về đây?
Tựa hồ
giống hệt như cái tình tự phẫn nộ bất lực mà cái bài ca cao dân ca được
sáng tác ra hơn mười năm trước đây biểu lộ ra kia, giống hệt như những
gì mà Chung Sấu Hổ ở bên trong quán ăn đã cảm khái nói với Hứa Nhạc như
vậy, dân chúng Tây Lâm cũng đều bất an cùng với đau thương cho rằng bản
thân chính mình đều là những cô nhi của Liên bang, không ngừng lưu lạc
bên trong vũ trụ, ở trong gió Tây lạnh lẽo mà đau thương ca xướng dân
ca.
Cũng không ai thèm để ý đến sự sống chết của người Tây Lâm,
may mắn là bọn họ còn có Chung Gia, vẫn còn có vị lão đầu hổ không ai bì nổi, hơn mười mấy năm nay đã thay bọn họ xuất đầu. Nhưng mà hôm nay,
cái vị lão đầu hổ hung mãnh mà lại vô cùng thân thiết kia, lại không hề
có bất cứ dự triệu gì, cứ như vậy mà chết đi!
Chỉ trong khoảnh
khắc, đám người Tây Lâm đã mất đi vị anh hùng của chính mình, vị lãnh tụ của chính mình, trong lúc nhất thời, bọn họ căn bản không thể nào chấp
nhận nổi. Sau khi lần cuối cùng xác nhận lại cái chuyện tình bi thương
này là sự thật không thể nào thay đổi nữa, vô số những gã quân nhân sĩ
quan cùng với binh lính của Tây Lâm đã phóng vọt tới bên ngoài gian nhà
cổ tại khu vĩ tuyến số hai kia, ôm chặt vũ khí, ngồi chồm hổm trên mặt
đất, dọc theo con đường lớn bên ngoài, ngồi đầy đến mấy km cực xa dọc
theo con đường quốc lộ. Mặc dù không có bất luận kẻ nào tổ chức, mà bọn
họ chỉ là theo bản năng nghĩ muốn bảo vệ an toàn cho gia viên của vị Tư
lệnh quá cố, ngăn cản không cho bất cứ ngoại nhân nào đến xâm phạm.
Càng có rất nhiều những công dân Tây Lâm mặt mũi đẫm lệ bắt đầu lên án mạnh
mẽ sự lạnh lùng của Chính phủ Liên Bang cùng với sự vô năng bất lực của
Hạm đội Liên Bang. Sau đó liên tưởng đến những quân nhân luân chiến của
Liên Bang, đã đổ mồ hôi cùng với máu tươi lưu lại tại Đại khu Tây Lâm.
Sự liên tưởng này đến một cách vô cùng đột ngột, vô số những lý luận âm
mưu gì đó bên dưới tấm màn đen bắt đầu len lén truyền lưu ra, truyền ra
liên miên bất tận.
Hiện tại chính là giai đoạn mở đầu của hồi
chiến tranh vũ trụ giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, thế nhưng vị Tổng
Chỉ Huy định sẵn của hồi chiến tranh này lại chết đi trong một tràng ám
sát ngay tại Tây Lâm, đã tạo thành một hồi hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Càng làm cho Chính phủ Liên Bang cảm thấy đau đầu sầu lo chính là, ai
cũng không thể nào biết trước được, đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm thề
sống thề chết cũng nguyện trung thành với Chung Gia kia, có thể nào bởi
vì chuyện này mà phát sinh ra một hồi bạo động trực tiếp mãnh liệt, sau
đó lại đòi giành lấy độc lập hay không.
Chính phủ Liên Bang cần
nhất chính là phải mau chóng ổn định lại thế cục ở Tây Lâm, mà dưới tình huống khẩn trương trước mắt thế này, nhân vật có đủ lực ảnh hưởng để
trấn an dân tâm tại Tây Lâm, hướng về đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm bày
ra thành ý của Chính phủ Liên Bang thật sự cũng không nhiều.
Vị
lão nhân gia ở ven bờ hồ Phí Thành sau khi trải qua mấy giờ đồng hồ ngẫm nghĩ tự hỏi, đã uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu của Dinh thự Tổng
Thống, nhờ ông ta đi đến tiền tuyến Tây Lâm ổn định thế cục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang đã phát ra một tin tức khẩn cấp, Tổng Thống tiên sinh của Liên Bang sẽ lập tức
khởi hành đi đến Đại khu Tây Lâm, đích thân chủ trì buổi lễ tang long
trọng của vợ chồng Chung Tư lệnh cùng với các quân nhân sĩ quan binh
lính trên phi thuyền Cổ Chung Hào.
Tình tự quần chúng đang bất
ổn, dân tâm không chừng, các đơn vị bộ đội tác chiến của Quân khu Tây
Lâm đang đứng ở bên trong tình trạng tuyệt đối đề phòng, thế nhưng lại
rõ ràng vô cùng nguy hiểm như thế, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lại làm ra
quyết định đi đến tiền tuyến Tây Lâm tiến hành trấn an mọi người, không
hề nghi vấn là đã thể hiện ra dũng khí cùng với quyết tâm hoàn toàn bất
đồng với những vị chính khách bình thường khác.
Mà ngay trước khi Tổng Thống tiên sinh khởi hành đi đến tiền tuyến Tây Lâm, còn có một
chuyện tình quan trọng hơn nữa cần phải xử lý.
Ba giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm đó, trong đại sảnh chỉ huy tác chiến trong lòng đất của Dinh thự Tổng Thống.
- Hạm đội Đế Quốc có thể tìm ra được khe hở bên trong mạng lưới theo dõi
của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, hơn nữa lại còn có thể sử dụng ấn ký
tín hiệu điện tử tuyệt mật của chúng ta để theo dõi phi thuyền Cổ Chung
Hào, chuyện này đã thuyết minh rất nhiều vấn đề rồi. Ba ngày trước, bên
phía Bộ Quốc Phòng đã một phen đem toàn bộ các hệ thống tín hiệu điện tử quân dụng toàn bộ tiến hành mã hóa lại hoàn toàn rồi. Nhưng mà nếu như
cái vấn đề này còn không được giải quyết tận gốc rễ, mấy cái thủ đoạn kỹ thuật này có thay đổi thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thanh âm của vị Tổng Tống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ vô cùng hùng hậu hữu lực, chỉ là trên khuôn mặt ngăm đen gầy yếu của ông ta có vẻ có chút gầy yếu
cùng với mỏi mệt. Tuy rằng trước khi Chung Sấu Hổ rời đi khỏi Thủ Đô
Tinh Quyển, trong buổi nói chuyện cuối cùng giữa hai người bọn họ cũng
không có được kết quả thành công mỹ mãn. Nhưng mà nói thế nào đi chăng
nữa thì Tổng Thống tiên sinh vẫn như cũ xem Chung Tư lệnh này là người
đồng đạo với mình.
Vị minh hữu cường hãn mạnh mẽ kia, lại táng
thân bên trong một hồi pháo hoa vũ trụ mà không có bất cứ kẻ nào có thể
tưởng tượng được kia. Cái loại đả kích mạnh mẽ này cùng với cục diện rối rắm của Tây Lâm ngay tiếp theo sau đó, khiến cho Tổng Thống tiên sinh
cảm nhận được một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ. Cũng may mắn chính là,
vào lúc này, ông ta cũng không cần phải tiếp tục lo lắng bên trong Liên
Bang còn có gia tộc nào hoặc bất cứ chính khách Liên Bang nào có gan đi
nghi ngờ quyết định tiến công về phía Đế Quốc của chính mình nữa.
- Tôi cũng không cần biết những lời mà Trung Tá Hứa Nhạc chuyển về lúc
trước kia là có chứng cớ rõ ràng gì hay không. Tôi cũng không muốn tiếp
tục đi gặng hỏi cậu ta nơi nhận được tin tức tình báo kia. Những biểu
hiện vô cùng nổi trội xuất sắc của cậu ta ở trên chiến trường, cùng với
hành động anh dũng, mạo hiểm truy kích Hạm đội Đế Quốc lần này, hoàn
toàn có thể chứng minh rõ ràng lòng trung thành cùng với sự yêu thương
nhiệt tình của cậu ta đối với Liên Bang.
Cặp mắt của Tổng Thống
Mạt Bố Nhĩ giống hệt như mắt chim ưng lãnh lệ, quét nhìn một vòng tất cả mọi người bên trong gian đại sảnh. Từ vị Cố vấn An toàn Quốc gia, cho
đến Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, các thành viên của Hội nghị Liên tịch Tham
mưu Quân đội Liên Bang, các thành viên, Bộ trưởng quan trọng bên trong
Nội Các, các đại biểu Nghị Viên được đặc biệt mời đến… đảo qua trên mặt
tất cả mọi người ở đây, sau đó mới trầm giọng nói:
- Cậu ta nói
rằng còn có một mầm mống của đám người Đế Quốc vẫn như cũ ở bên trong
Liên Bang chúng ta. Như vậy, tôi yêu cầu tất cả các người phải tìm ra
cho tôi!
- Căn cứ vào tin tức tình báo của Trung Tá Hứa Nhạc
truyền về, Cục Điều Tra Liên Bang đã ngay lập tức tiến vào trong căn nhà giam quan sự kia rồi. Nhưng mà cũng không có phát hiện ra bất cứ mục
tiêu nào cả.
Vị Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang, toàn thân mặc
một bộ đồ chính trang màu đen vô cùng thẳng thớm nhìn chằm chằm Tổng
Thống tiên sinh, vô cùng nghiêm túc trả lời:
- Chẳng qua là, căn
cứ vào quá trình điều tra ban đầu, xác thực là đã phát hiện ra một vài
vấn đề đáng nghi vấn. Còn về phần cái gã hiềm nghi là mầm mống Đế Quốc
kia, hiện tại đến tột cùng là ở nơi nào, chúng ta cần phải nhờ sự hiệp
trợ bên phía Cục Hiến Chương. Một khi Cục Hiến Chương đã một mực quan
sát theo dõi cái mầm mống này, nói như vậy hiện tại hẳn cũng có thể dễ
dàng xác định được hắn đang ở nơi nào.
Mục tiêu ý tứ trong những
lời nói này đã được thể hiện ra phi thường rõ ràng. Ánh mắt của đám đại
nhân vật Liên Bang trong phòng này đều tập thể dừng lại trên một cái ghế bên cạnh cái bàn tròn chính giữa đại sảnh.
Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông, ở ba ngày trước đây đã bị lâm thời cắt bỏ
toàn bộ những quyền hạn của ông ta. Đứng ngay phía sau lưng ông ta lúc
này chính là ba gã Đặc ông của Cục Đặc Cần, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ
cùng với hoài nghi của đám đồng nghiệp trong đại sảnh đang tập trung
chằm chằm về phía mình, ông ta cất tiếng giải thích một cách tối nghĩa:
- Tôi đã từng giải thích qua rồi, Cục Hiến Chương sở dĩ gỡ bỏ công tác
điều tra đối với đối tượng hoài nghi là mầm mống Đế Quốc kia, chính là
vì tôi đã trực tiếp nhận được thư tín điện tử tuyệt mật đến từ phía
Trưởng văn phòng Bộ Quốc Phòng, nói rằng đối tượng tiếp nhận điều tra
chính là liên quan đến một nhiệm vụ đặc thù hạng nhất của bên phía Quân
đội, cho nên tạm thời cần phải được miễn tiến hành điều tra.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh từ đầu đến giờ mãi vẫn trầm mặc không lên tiếng, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng:
- Tôi chưa bao giờ phát ra loại thư hàm hay là điện tín loại này. Vì để
nâng cao trình độ an toàn thông tin lên cao nhất… Từ sau khi tiến hành
chuyên án Mạch Đức Lâm, Tổng Thống tiên sinh đã ra lệnh bãi bỏ các loại
biện pháp thông tin liên lạc tương quan không chút an toàn như thế này.
- Thai Cục trưởng vừa mới chính thức xác nhận, cái tên nghi ngờ mầm mống
kia đã bị mất tích, hoặc nói chính xác là tử vong. Còn đối với lời giải
thích của ngài, chúng tôi không hoàn toàn tin tưởng. Cho nên, Thôi Trợ
lý, tôi nghĩ ngài cần phải tiếp nhận một hồi cách ly thẩm tra một khoảng thời gian dài. Còn về phía phương diện Văn phòng Bộ Quốc Phòng, cũng
cần phải tiếp nhận thẩm tra.
Trâu Ứng Tinh nhẹ nhàng gật gật đầu
mấy cái, cũng không hề cố ý, đưa tay lên khẽ xoa nhẹ vẻ trầm trọng nặng
nề trên mi tâm của chính mình.
- Hai tiếng đồng hồ sau, tôi sẽ
lên đường đi Tây Lâm. Tôi hy vọng trước khi chiếc phi thuyền đầu tiên
của Hiến Chương đến được Lạc Nhật Châu, các công tác điều tra tương quan có thể đưa ra cho tôi kết luận rõ ràng cuối cùng.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nghiêm túc nhìn mọi người, lạnh giọng nói:
- Những người đang ngồi ở đây ai nấy cũng đều là những lương đống của
Liên Bang cả. Nếu như giữa những người chúng ta xảy ra vấn đề gì đó, đối với Liên Bang mà nói, đó nhất định là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
- Sự tình này liên quan đến cả Cục Hiến Chương cùng với Bộ Quốc Phòng,
Cục Điều Tra Liên Bang cũng không có năng lực một mình hoàn thành được.
Cho nên tôi quyết định, sẽ do bên phía đơn vị bộ đội tác chiến của Quân
đội tiến hành công tác điều tra. Và tiểu tổ điều tra này sẽ trực tiếp
hướng ta báo cáo. Về phần sự tình cụ thể, xin nhờ Bái Luân tiên sinh
tiến hành xử lý.
- Phó Tổng thống Bái Luân có đầy đủ quyền lực
đối với bên trong Cục Hiến Chương tiến hành công tác thẩm tra chi tiết.
Nhưng mà căn cứ theo Đệ Nhất Hiến Chương, bất cứ một cơ cấu nào của
Chính phủ Liên Bang, nhất là bên Quân đội, nghiêm cấm việc chủ động can
thiệp vào sự vụ của phạm trù Cục Hiến Chương.
Biểu tình của Thôi
Tụ Đông nhất thời biến đổi, bất chấp tình trạng của chính mình lúc này,
lớn tiếng đưa ra lời phản đối đầu tiên.
- Tiểu tổ điều tra của
Quân đội cũng sẽ không can thiệp vào những sự vụ của phạm trù tương quan bên trong Cục Hiến Chương. Cái mà bọn họ cần phải điều tra, chính là
bản thân cậu!
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không một chút khách sáo nói.
Sắc mặt Thôi Tụ Đông nhất thời kịch biết, ý đồ muốn Tổng Thống tiên sinh
thu hồi lại mệnh lệnh. Cho dù là đến lúc bị ba gã Đặc công của Cục Đặc
Cần mạnh mẽ lôi ra ngoài cửa phòng họp, cũng vẫn như cũ quay đầu lại,
giãy dụa kịch liệt tỏ vẻ phản đối.
- Trung Tướng Đỗ Thiếu Khanh, sẽ là người phụ trách tiểu tổ điều tra lần này.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ liếc mắt nhìn một vòng mọi người, ngữ khí thập phần trầm trọng, nói:
- Cái chết của Chung Tư lệnh, đã là chứng minh rõ ràng cho cái bản năng
gây chiến tranh xâm lược của đám người Đế Quốc điên cuồng mất trí kia.
Đối diện với những sự tình liên quan đến sự tồn vong của Liên Bang, cũng không có bất cứ ban ngành nào được phép đặt mình ra ngoài chuyện này
cả. Ngay cả Cục Hiến Chương cũng không thể!
Ánh mắt của đám đại
nhân vật bên trong gian đại sảnh chỉ huy lại một lần nữa tập thể dời đi, nhìn lại về phía một bóng râm ở bên cạnh cái bàn tròn kia. Trung Tướng
Đỗ Thiếu Khanh, từ đầu đến giờ mãi vẫn trầm mặc ngồi ở một góc khuất,
chậm rãi đứng lên. Bộ quân trang trên người vẫn như cũ thẳng thớm không
có một chút nếp nhăn, ông ta hướng về phía Tổng Thống tiên sinh tiến
hành một nghi thức kính chào theo đúng tiêu chuẩn của nghi thức Quân đội Liên Bang, trầm giọng nói:
- Nhất định không phụ sự tin cậy của Tổng Thống!
Đỗ Thiếu Khanh ở tiền tuyến Tây Lâm đã tích lũy chiến công lên đến chức
Trung Tướng, ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, ông ta tất nhiên sẽ
không có khả năng tiếp tục ngồi ở vị trí Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn
Thiết giáp 7 quá lâu nữa. Tuy rằng mọi người vẫn như cũ quen dùng ngữ
khí kính sợ mà gọi ông ta một tiếng Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, nhưng mà ông ta ở tiền tuyến Tây Lâm triển lộ ra tài hoa quân sự vô cùng xuất sắc, xác thực cần phải có một cái sân khấu lớn hơn nữa để thể hiện khả
năng của mình.
Nhưng không một ai ngờ đến được, cái sân khấu lớn mới nhất của ông ta, không ngờ lại chính là do Tổng Thống tiên sinh tự
mình phân nhiệm ông ta quản lý tiểu tổ điều tra Liên Bang, hơn nữa cái
mà ông ta cần phải điều tra, chính là… sự bí ẩn trong cái chết của kẻ
địch cả đời kia của ông ta.
Đám quân nhân sĩ quan binh lính võ
trang hạng nặng dưới sự chỉ huy của ông ta, giống hệt như là đang tiến
hành một hồi tác chiến bao vây bình thường vậy, sạch sẽ lưu loát đem tất cả các đối tượng hiềm nghi tương quan của Cục Hiến Chương cùng với Bộ
Quốc Phòng, từ trong nhà mời quay trở lại quân doanh, không thèm để ý
đến sự phản kháng kịch liệt của các gã luật sư, dùng hết mọi thủ đoạn,
mưu kế, tận hết khả năng kéo dài kỳ hạn điều tra của mình, đem công tác
điều tra xâm nhập dần dần chi tiết hơn…
Trong lúc đó, thì Đỗ
Thiếu Khanh lại là đang ngồi trầm mặc ở trước bàn công tác của chính
mình. Trên bàn còn có một cái bức ảnh nhìn qua đã vô cùng cũ xưa ố vàng. Trước bàn là một cai hộp đàn vi ô lông. Cái hộp đàn này cũng không có
mở ra, không có bất cứ âm thanh nào phát ra cả.
Sau khi trầm mặc
một khoảng thời gian khá dài, ông ta cầm điện thoại lên, bấm một dãy số
điện thoại, ngữ điệu có chút quái dị cùng với lạnh lùng:
- Một phen bắt giữ Tây Môn Cẩn về đây cho tôi!