Gian Khách

Quyển 3 - Chương 225: Cầu thân không được chấp nhận




Bên trong căn phòng khách rộng lớn kia cũng không có bất cứ trang hoàng xa xỉ gì cả, chỉ có những gốc thực vật dạng dây leo xanh biếc treo một vài nơi để trang tró mà thôi. Có thêm được vài gốc cây vạn tuế một màu nâu nhạt. Phía góc tường có đặt thêm một cái bình lớn màu trắng, bên cạnh có thêm một món hàng mỹ nghệ bằng tre trúc có dạng như một cái xối xay gió thu nhỏ. Cùng với một cái bàn tròn lớn, đặt phía sau một bộ sô pha bằng da thuộc màu sắc đơn giản, cùng với một cái pho tượng quân nhân cầm súng làm bằng đồng có màu vỏ đạn nhàn nhạt, đặt chính giữa bàn làm đồ trang trí. Kiến trúc bên trong căn phòng này tạo nên một không gian mang rõ ràng khí tức quân nhân trang nghiêm cùng với thân phận của vị chủ nhân của căn biệt thự này thập phần thích hợp, ngay thẳng, chính trực, trần mặc cùng với mạnh mẽ.

Trâu Bộ trưởng ngồi trên dãy ghế sô pha, bắt đầu tiếp tục đọc văn kiện tài liệu gì đó của mình. Sự trầm mặc bên trong gian phòng khách dần dần biến thành một loại không khí tĩnh mịch áp lực kỳ lạ nào đó… Không khí dần dần bắt đầu tràn ngập một loại hương vị áp bách nhàn nhạt… Loại không khí này đối với cái gã Thi Thanh Hải đang đứng trước mặt Trâu Bộ trưởng cùng với Hứa Nhạc đang đứng ngoài cửa mà nói, chính là một loại tra tấn tinh thần mạnh mẽ.

Bên trong toàn bộ gian phòng khách cũng không có ai dám mở miệng nói chuyện cả. Trong sự im lặng tuyệt đối này, dần dần có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt. Trên bức tường, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ xưa, hai cây kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, phát ra thanh âm tích tắc tích tắc đều đều, không ngờ lúc này lại trở nên càng ngày càng rõ ràng như vậy. Thậm chí mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm khóc lóc oe oe của đứa bé trên lầu trên vọng xuống nữa.

Thi Thanh Hải vẫn như cũ duy trì nụ cười kính cẩn trang nghiêm trên mặt mình. Nhưng mà trong cặp lông mi thanh tú trầm mặc kia đã bắt đầu đẫm ra một vài giọt mồ hôi lạnh ẩm ướt. Trong một mảnh không khí trầm mặc như thế này, hắn thật sâu hít một hơi mạnh, lại một lần nữa thật sâu cúi đầu cung kính, sau đó vẫn tiếp tục duy trì mãi tư thế này, không hề cử động chút nào nữa.

Trong suốt cả quá trình này, hắn cũng liền giống hệt như cái vị Trâu Bộ trưởng đang ngồi an tọa trên chiếc ghế sô pha trước mặt kia, trầm mặc không nói tiếng nào. Bởi vì cả hai người cũng đều biết rõ ràng lẫn nhau, một lời không nói tiếng nào, chính là bởi vì những lời cần nói cũng đều được cất sâu trong lòng, không nên nói ra ngoài miệng.

Nhưng mà biểu tình trên mặt của Trâu Bộ trưởng cũng không hề có chút xíu biến hóa nào cả. Cứ như vậy mà tiếp tục im lặng đọc văn kiện. Trong cặp mắt kính trên mũi cũng chỉ phản xạ những quang điểm nhàn nhạt, tựa hồ như vốn dĩ trước mắt không hề có bất cứ người nào tồn tại cả.

Hơn mười phút đồng hồ sau đó, ông ta rốt cuộc cũng đọc xong hết những văn kiện mà hôm nay ông ta cần phải thẩm duyệt cẩn thận. Chậm rãi tháo xuống cặp kính mắt, khẽ đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, đứng thẳng người lên, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới quay sang phía Hứa Nhạc, chậm rãi hỏi:

- Ý cậu chính là muốn nói, cái gã thanh niên này chính là cha ruột của cháu ngoại ta đó à?

Sự trầm mặc trong căn phòng rốt cuộc cũng đã bị đánh vỡ, Hứa Nhạc nhất thời thả lỏng tâm tình một hơi, cũng im lặng không nói tiếng nào, chỉ là gật gật đầu mấy cái. Thi Thanh Hải lúc này lại cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không làm ra bất cứ động tác dư thừa nào cả, cũng không nói bất cứ lời không nên nói nào, chỉ là im lặng đứng ở một bên chờ đợi mà thôi.

Trâu Bộ trưởng trên cơ bản không có cấp cho hắn cơ hội để nói ra kết quả của câu hỏi. Vị đại lão quân đội này thoáng khẽ nheo lại cặp mắt, đem hai cánh tay chắp lại sau người, chậm rãi cất bước đi lên trên lầu. Ánh mắt vốn cũng không có dừng lại trên người của Thi Thanh Hải lấy một cái.

- Đi lên thư phòng đi.

Trâu Bộ trưởng lúc này đã đi lên đến giữa cái thang lầu, cũng không có quay đầu nhìn lại, chỉ là trầm giọng nói.

Hứa Nhạc khẽ ừ nhẹ một tiếng đáp lời, cúi đầu chậm rãi đi theo sau ông ta. Ánh mắt của hắn linh mẫn chợt phát hiện ra hai cánh tay bên trong ống tay áo của vị Bộ trưởng tiên sinh tựa hồ như đang khẽ run rẩy. Đây là bởi vì quá mức phẫn nộ hay là do nguyên nhân gì khác đây?

Cặp lông mày của Thi Thanh Hải nhất thời nhướng lên một chút. Hắn khẽ thầm suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía bóng dáng hai người lần lượt biến mất phía trên thang lầu, sau khi lắc lắc đầu mấy cái, cũng liền chuẩn bị đi theo, tiến vào thư phòng. Sau đó khi cước bộ của hắn còn cách cái bậc thang đầu tiên của thang lầu còn khoảng hơn một thước, Tiêu thư ký cùng với hai gã quan nhân sĩ quan hậu cần ánh mắt vô cùng bình tĩnh chợt xuất hiện, ngăn cản đường đi của hắn.

Trên mặt chợt nổi lên một tia cười khổ tự giễu nhàn nhạt, Thi Thanh Hải bình tĩnh nhìn mấy người trước mắt mình, thở dài nói:

- Vốn dĩ là một chuyện tình vô cùng tốt đẹp, chẳng qua làm cái gì mà ông ta lại làm cho trở nên phức tạp đến như thế cơ chứ?

- Mời ngồi, mời ngồi lên sô pha đi… Xin đừng có khiến cho chúng tôi khó xử!

Tiêu thư ký mỉm cười, vô cùng khách khí mời hắn quay trở lại trên ghế sô pha, đích thân pha một tách trà nóng mời hắn, sau đó cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Bất cứ bức thành lũy nào cũng luôn có thể bị công phá từ bên trong phá ra. Tiêu thư ký cùng với các quân nhân sĩ quan tinh nhuệ của quân đội đảm nhiệm vai trò sĩ quan hậu cần, có thể một phen ngăn cản Thi Thanh Hải ở lại dưới lầu không cho hắn đi lên, thế nhưng lại không có cách nào ngăn cản được vị Trâu đại tiểu thư ở trên lầu đi xuống…

Trâu Úc hôm nay trên người mặc một kiện áo khoác ngắn một màu đỏ tươi, một cái đai lưng hiệu Khả Khả Phong màu đen ánh kim quấn ngang trên phần bụng đã bằng phẳng trở lại cô tiểu thư, đem dáng người thanh tú của cô nàng thể hiện ra vô cùng thon thả, xinh đẹp dị thường. Cô nàng khẽ nhíu lại cặp mày, nhìn gã nam nhân đang bình thản trầm mặc ngồi trên ghế sô pha bên dưới, có chút chán ghét nói:

- Anh trong email đã từng hứa với tôi, sẽ không bao giờ đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta mà?

Hai chữ ‘chúng ta’ ở trong câu nói của Trâu Úc chính là để chỉ bản thân cô ta cùng với tiểu gia hỏa Lưu Hỏa bảo bối của cô ta. Thi công tử, cái gã nam nhân với vẻ ngoài thanh tú cùng với bình thản, lại che dấu một cỗ nội tâm tản mạn phong lưu, không biết sợ là gì kia, sau khi nghe thấy hai chữ đó, biểu tình nhất thời trở nên vô cùng chăm chú, thân thiết, thậm chí còn có chút thần thánh ôn nhu nữa.

Hắn từ trên chiếc sô pha đứng thẳng người lên, nhìn về phía cô thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt, phi thường nghiêm túc nói:

- Cũng giống như là tôi từng nói trong email vậy, trải qua một khoảng thời gian dài suy nghĩ cẩn thận, cùng với suy tính toàn bộ những phương diện tình càm về mặt lý tính cùng với bản năng, tôi cho rằng tôi có hy vọng muốn được gia nhập vào bên trong cuộc sống của các người. Dùng một loại phương thức khác để giải thích cho ý nghĩa này chính là, chỉ khi nào chúng ta ở cùng một chỗ, như vậy đó mới chính là cuộc sống của chúng ta.

Bên trong cặp mắt trong suốt như nắng ban mai của Trâu Úc chợt hiện lên một tia khó hiểu cùng với tức giận nhàn nhạt. Cô nàng ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha một người ngồi, trên cặp má xinh đẹp chợt hiện lên một vẻ châm chọc dày đặc, mở miệng hỏi:

- Đến tột cùng thì anh muốn làm cái gì đây?

- Xem ra phương thức giải thích vừa rồi hình như là hơi có vẻ quá mức dài dòng cùng với văn nghệ khó hiểu…

Thi Thanh Hải gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, đưa tay lung tung vuốt vuốt nhẹ mái tóc trên đầu mình, lộ ra khuôn mặt tươi cười anh tuấn như ánh mặt trời ban mai, nghiêm trang nói:

- Mục đích anh đến đây hôm nay, chính là muốn kết hôn với em, lấy em làm vợ!

Vẻ trào phúng cùng với tự giễu trên mặt của Trâu Úc trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy đâu nữa. Sau một thoáng kinh ngạc cứng ngắc là một cảm giác chấn động cùng với kỳ diệu không hiểu, hơn nữa lại khó có thể chấp nhận nổi. Cô nàng khẽ cuối đầu xuống, dùng một mặt cười lạnh để che dấu đi cảm xúc chân thật trong lòng. Một lúc sau hắn mới nói:

- Cái chuyện vui đùa này quả thật không đáng cười chút nào.

- Đây cũng không phải là chuyện vui đùa. Vào lúc nãy, anh cũng đã hướng phụ thân của em chính thức cầu hôn rồi. Bởi vì anh đây cũng không có người nhà nào khác cả, cho nên mới mang theo gã bằng hữu thân thiết nhất đời anh đến để mà làm chứng, chính là muốn đại biểu cho thành ý của anh.

Thi Thanh Hải ôn tồn nghiêm túc nói. Cái gã nam tử xinh đẹp thanh tú như đóa hoa anh đào, anh tuấn đến cực điểm như thế này, một khi đã phô bày ra vẻ ôn nhu chân thành kính ý như ở nhà mình thế này, chứ không phải là vẻ mị hoặc mê người trong các quán bar, không ngờ lại có vẻ thân thiết cùng với ấm áp đến như thế.

Trâu Úc bị nụ cười thân thiết ấm áp kia khiến cho kinh ngạc. Cô nàng khẽ nheo lại cặp mắt, có chút nghi hoặc nhìn về phía đối phương. Trong lòng cô nàng nghĩ đến một màn lúc nãy mà Hứa Nhạc đã đích mắt nhìn thấy, lại nghĩ đến cảnh mình hơn một năm trước đã quấn bện một năm với gã nam tử thanh tú này… Vô số những cảm xúc phúc tạp không ngừng dâng lên trong lòng, lại có chút bi thương cùng với khó xử nhàn nhạt, nổi giận cùng với ghét cay ghét đắng, hơn nữa lại còn có một loại tình cảm ấm áp nhàn nhạt vô cùng lạ lẫm đối với bản thân cô ta.

Nhưng mà cô nàng dù sao cũng là Trâu Úc áo đỏ, cô thiếu nữ thanh lệ sắc mặt lạnh như băng giống hệt một mảnh sứ vỡ, xinh đẹp, thanh lệ nhưng vô cùng sắc bén. Cho nên cô nàng cũng không hề động dung, cũng không có bật khóc. Cô nàng chỉ là lâm vào trầm mặc không thôi, sau đó cầm lên bình trà nóng trên bàn, thay cho Thi Thanh Hải châm đầy tách trà thứ hai.

Loại nước trà màu xanh trong vắt nóng đến hơn 80 độ này đổ vào trong tách trà bằng thủy tinh trên bàn, đem thứ nước trà xanh tươi đến cực điểm trong tách khuấy lên khiến cho xoay chuyển không ngừng. Vô số những cọng trà xanh héo đang không ngừng quay cuồng bên trong cốc, lại cũng chính là thể hiện tâm tình của hai người đang trầm mặc ngồi trên ghế sô pha kia.

Tiêu thư ký im lặng nhìn thấy một màn này, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay mấy cái, đem những gã nhân viên bảo an bên trong căn phòng khách toàn bộ mang đi hết, để tránh quấy rầy sự trầm mặc đồng dạng, nhưng ý tứ hàm xúc lại là hoàn toàn khác nhau so với lúc trước kia.

Bên trong thư phòng trên lầu.

Trâu Bộ trưởng sau khi vào đến trong thư phòng, không ngừng mở ra đóng vào đủ các loại ngăn kéo khắp nơi trong phòng, tựa hồ như là đang tìm kiếm cái gì đó. Cuối cùng ông ta rốt cuộc cũng tìm được trong mọt góc nào đó, một cái hộp gỗ làm bằng loại gỗ tùng thượng hạng, chuyên dùng để che bụi cho những thứ quan trọng nào đó.

Ông ta mở cái hộp gỗ, lấy ra một điếu xì gà to có mùi thơm nhàn nhạt, dùng ba ngón tay có chút ngượng ngịu cầm lấy, rồi lại không tìm thấy bật lửa đặt ở nơi nào…

Bởi vì vị Bộ trưởng phu nhân không thích mùi thuốc lá, cho nên vị Bộ trưởng tiên sinh cũng đã rất nhiều năm không có hút thuốc rồi.

Hứa Nhạc nhìn thấy một màn kỳ quái này, tâm tình hơi có chút phức tạp. Hắn khẽ bước nhanh lên mấy bước, cung kính dùng hai tay đốt cái bật lửa trong tay mình, thay ông ta châm điếu xì gà lên.

Trâu Bộ trưởng ho khụ mấy tiếng, lại là lẳng lặng nhìn chằm chằm về đốm lửa đỏ nhàn nhạt cháy ở đỉnh đầu của điếu xì gà thô to, trầm mặc một lúc thật lâu, nhưng chung quy vẫn là không có hút. Ông ta chỉ là để điếu thuốc lá xuống cái gạt tàn kèm theo bên trong cái hộp gỗ kia, tùy tiện để cho làn khói thuốc lá trắng nhạt thong thả bốc lên, dung nhập vào bên trong không trung, một hồi liền biến mất không thấy đâu.

- Lần đầu tiên tôi gặp mặt cậu, chính là tại lễ tang của Giáo sư Trầm Lão, tổ chức trong nghĩa trang công cộng Ngân Hà. Ngày đó trời đổ mưa phùn nhàn nhạt. Ở bên dưới gốc đại thụ, ta đã từng nói với cậu, cậu đã chủ động gánh lấy cái cục nợ trên lưng này, vậy thì cần phải một phen ôm nó mãi…

Trâu Bộ trưởng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh lại tràn ngập một loại cảm giác áp bách khó thở:

- Dưới trời mưa, lại đứng dưới tàng cây cổ thụ, chính là dễ dàng bị sét đánh nhất… Như thế xem ra, ngay từ lúc ban đầu, ta đối với bản thân sự tín nhiệm đối với anh, cũng không hề quá mức tin tưởng rồi.

- Tôi hiểu được điều đó. Cho nên chỉ cần Úc Tử đồng ý chấp thuận, tôi có thể mãi mãi ôm lấy cái cục nợ này không hề buông xuống. Nhưng mà, Bộ trưởng, ngài cũng nên hiểu rõ ràng, tôi cũng chỉ có thể phụ trách ôm cái cục nợ này, nhưng bản thân đối với cái cục nợ này cũng không có bất cứ quan hệ nào cả…

Hứa Nhạc hạ giọng, khẩn khoản giải thích.

- Nhưng mà vấn đề này chính là, chủ nhân của cái cục nợ này cũng không phải là loại người mà ta thích…

Trâu Ứng Tinh nghĩ đến cái gã nam nhân thanh tú đang ngồi trên sô pha phía dưới lầu kia, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng, nói:

- Hơn nữa hắn lại là kẻ dũng cảm lỗ mãng gần như là trở thành ngu ngốc.

- Thi Thanh Hải chính là bằng hữu thân thiết nhất của tôi. Tuy rằng hắn trước kia đích thật là có chút đào hoa. Nhưng mà tôi có thể hướng ngài cam đoan, con người hắn như thế, chỉ cần có thể ổn định lại tâm trí, tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt nhất.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt của Trâu Ứng Tinh, cực kỳ nghiêm túc nói:

- Hơn nữa hắn dù sao cũng chính là cha ruột của Lưu Hỏa, về điểm này thì ai cũng không thể nào thay đổi được.

Trâu Bộ trưởng cũng không có lập tức trả lời, trên mặt chỉ là hiện lên một tia trào phúng châm chọc nồng đậm, chế giễu nói:

- Một trong những gã gián điệp thành công nhất của Thanh Long Sơn, dám cùng cậu chạy đi ám sát Mạch Đức Lâm… Loại người như thế… Có khả năng ổn định cuộc sống được hay sao? Thiên kim đại tiểu thư của đại lão Bộ Quốc Phòng Chính phủ Liên Bang, có thể cùng một người như thế kết hôn được hay sao?

- Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nghe được cái tên Thi Thanh Hải này, liền có thể điều tra ra được vô số tin tức tình báo… Về điều này tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đâu.

Ý đồ của Hứa Nhạc chính là muốn giảm bớt một chút không khí khẩn trương bên trong gian thư phòng, khô khốc nở nụ cười, nói:

- Chẳng qua ít nhất từ phương diện này có thể chứng thực được một điều, hắn xác thật chính là một người vô cùng vĩ đại.

- Không phải là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng muốn điều tra hắn, mà là một vị phụ thân muốn điều tra hắn!

Thanh âm của Trâu Ứng Tinh có vẻ hơi có chút cảm khái cùng với lạnh nhạt:

- Một gã gián điệp thiên tài của Phiến Quân Thanh Long Sơn, mỗi ngày cũng đều chạy tới bên ngoài hàng rào của Đại viên Tây Sơn chơi trò kéo đàn vi-ô-lông hát tình ca… Nếu đến như vậy mà còn hồ đồ không rõ ràng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói cái gã phụ thân như thế này thật sự quá mức vô dụng rồi.

Hứa Nhạc sau một lúc cả kinh nhất thời trở nên im lặng trầm mặc. Lúc này hắn mới biết được, hóa ra Bộ trưởng tiên sinh sớm cũng đã xác định rõ ràng cha ruột của Lưu Hỏa kia là ai. Nói đến cùng không có gì kỳ lạ. Tuy rằng một hồi sự cố đột ngột phát sinh sau tiệc rượu xảy ra trong buổi lễ Song Nguyệt ở Lâm Hải Châu năm xưa, ngoại trừ hai người đương sự cùng với cái tên gia hỏa Hứa Nhạc này ra, cũng không có bất luận kẻ nào biết cả. Nhưng mà lấy quyền thế rộng lớn ngập trời của Bộ Quốc Phòng kia, sau khi phát hiện ra sự kiện có thể tra ra những dấu vết nhỏ bé, cũng không phải là chuyện tình quá mức khó khăn gì.

- Chuyện tình này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Bởi vì ta không muốn để cho con gái của ta gả cho một gã công tử hào hoa như hắn, một tên gián điệp… Một tên giá điệp công tử hào hoa bất cứ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử như hắn!

Trâu Bộ trưởng trầm giọng trách mắng một tiếng, không để cho Hứa Nhạc có bất cứ cơ hội phản bác nào cả.

Hứa Nhạc còn chưa kịp thay Thi công tử nói càng nhiều những lời tốt đẹp lấy lòng gì đó, liền nghe được một chữ cuối cùng ngắn gọn sáng tỏ mà lại vô cùng lạnh lùng của vị Bộ trưởng tiên sinh trước mặt.

- Cút!

Hứa Nhạc im lặng, khẽ cúi đầu hướng bên ngoài thư phòng chậm rãi đi ra. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được tính tình mạnh mẽ cương nghị cùng với không chút run sợ của Trâu Úc chính là đến từ nơi nào. Cái hình tượng một vị Tướng quan học giả vô cùng đáng được tôn trọng thường ngày của vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, cũng chỉ là hình thức bề ngoài mà thôi.

Trâu Ứng Tinh nhìn theo bóng dáng trầm mặc đi ra khỏi gian thư phòng của Hứa Nhạc, cơn tức giận trong lòng thoáng giảm xuống. Tâm tình ông ta cũng không khỏi có chút phức tạp, trong đầu xuất hiện hình ảnh một gã thiếu niên ôm trên lưng cục nợ nhưng vẫn có thể mỉm cười bước đi, trong lòng cảm giác một tia phi thường tiếc nuối…

Một phút đồng hồ sau đó, Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải bị một đám binh lính giống như là quét rác đuổi thẳng ra khỏi cổng chính của gian biệt thự. Trâu Úc, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác ngắn màu đỏ tươi, đứng dựa cửa mỉm cười nhàn nhạt, trong tay vẫn còn cầm theo cái tách trà xanh kia…

Vào đúng thời điểm này, chiếc điện thoại di động trong tay của Hứa Nhạc cũng nhất thời vang lên. Hắn tức giận vô cùng, bắt điện thoại, hô lớn:

- Nói!

Kẻ gọi điện thoại đến chính là Cố Tích Phong. Ngay sau đó bên kia đầu dây điện thoại chính là thanh âm khóc rống của Đạt Văn Tây. Bọn họ cũng đã bị phụ thân của Tiêu Thập Tam Lâu trực tiếp dùng chổi chà vừa đánh vừa quét thẳng ra khỏi cửa. Chỉ có điều khiến cho Đạt Văn Tây mặc dù đau nhưng vẫn vô cùng khoái hoạt chính là, cô em gái của Thập Tam Lâu lớn lên không ngờ lại là cực kỳ thanh tú, xinh đẹp.

Hứa Nhạc cắt đứt điện thoại xong, liếc mắt nhìn qua phía Thi công tử bên cạnh mình, lúc này đang ra vẻ mặt vô cùng tự nhiên bình thản. Trong lòng Hứa Nhạc chợt không khỏi cảm thấy buồn bực đến cực điểm. Hai cuộc cầu hôn này cũng đều phi thường giống nhau, không được chấp thuận a!