Gian Khách

Quyển 3 - Chương 224: Trong Đại viện Tây Sơn




Bạch Ngọc Lan hiện tại đã đi bệnh viện thăm thú những người nhà đã lâm vào vĩnh viễn ngủ say của chính mình. Hùng Lâm Tuyền thì đáp tàu hỏa cao tốc quay về nhà một chuyến. Lưu Giảo thì đi Bệnh viện Quân dụng Cảng Đô, kiếm chị gái của hắn, điều trị cho cái bụng bị tiêu chảy triền miên của chính mình. Lan Hiểu Long thì đáp Chiến hạm Vận tải chuyên dụng của Quân khu I quay trở về Cảng Đô. Đạt Văn Tây dưới sự làm bạn của Cố Tích Phong, mang theo khuôn mặt vô cùng khẩn trương, đi đến quê của Tiêu Thập Tam Lâu, bước trên con đường cầu hôn của mình.

Sau buổi điển lễ hoan nghênh nhiệt liệt của Chính phủ Liên Bang, các quân nhân sĩ quan binh lính của các chi bộ đội tham chiến ngênh đón một hồi nghỉ ngơi vô cùng hiếm có. Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ giải tán ngay tại chỗ. Các đội viên cũ, mới của Tiểu đội 7 mỗi người mỗi việc, chia tay ra tiến hành những việc riêng của chính mình. Vì thế Hứa Nhạc mới có được một khoảng không gian cùng với thời gian rảnh rỗi vô cùng hiếm có.

Sau khi mở ra thiết bị hút bụi tự động trong nhà hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Nhạc tay cầm một hộp cơm hộp thức ăn nhanh, đi đến bên cạnh cửa sổ, mở rộng cửa ra, nhắm nhìn những cảnh phố xá cùng với công viên nho nhỏ bên dưới khu nhà trọ vốn dĩ hết thảy đã vô cùng quen thuộc của mình, trên mặt chợt hiện ra một tia mỉm cười chân thành.

Thiết kế bên trong gian phòng trọ này cùng với lúc trước khi hắn rời đi cũng không có bất cứ cái gì khác nhau cả. Cảnh vật bên dưới khu nhà trọ cũng vẫn là như thế. Vị đại thẩm bán cơm hộp dưới nhà cũng vẫn là giọng rao hàng vô cùng vang dội. Cái quán trà bên kia góc đường vẫn như cũ là một mảnh thanh u. Cuộc sống trên khỏa tinh cầu S1 này vẫn như cũ không có chút thay đổi nào cả.

Bên tai cũng không còn tiếng súng, tiếng pháo, tiếng hò hét xung phong, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Chỉ có những tiếng âm nhạc dập dình nhẹ nhàng đại biểu cho những gì tốt đẹp cách vách tường cùng với bên ngoài cửa sổ vang vào cùng với tiếng côn trùng kêu rả rích bên dưới công viên dưới khu nhà trọ mà thôi. Cũng không còn ngửi thấy mùi hương thuốc nổ chất lỏng cay nồng xé mũi, nhìn không thấy những luồng khói thuốc súng một màu đen kịt che khuất cả ánh nắng mặt trời, dưới chân cũng không có những mảnh vỏ đạn kim chúc đầy dẫy cho dù muốn trốn cũng không có cách nào trốn thoát được. Càng không có cảnh máu tươi giàn dụa, những mảnh thi thể không còn toàn vẹn, hoặc là cảnh những gã thương binh, trên người tràn đầy các loại dụng cụ cứu chữa đang không ngừng thống khổ kêu gào thảm thiết. Chỉ có hai vầng mặt trăng sáng ngời thanh u nhàn nhạt trên bầu trời đêm cùng với những đám mây trắng trôi lãng đãng trên bầu trời, phối hợp với ánh trăng, là một màn phong cảnh đẹp vô cùng.

Tâm tình của Hứa Nhạc cũng không khỏi có chút ngơ ngẩn. Những màn chiến đấu thảm thiết phát sinh bên ngoài tiền tuyến, tựa hồ như hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến phía sau hậu phương này cả. Nơi đây cùng với khu vực tiền tuyến ngoài kia giống như là một nơi vô cùng hoan lạc cùng với một hơi cực độ bi thương vậy, bản thân chính là hai cái thế giới hoàn toàn không chút tương thông với nhau.

Nhưng mà chính bản thân hắn cũng đã từng chính mình trải qua, lĩnh hội một cách rõ ràng sự tàn khốc khủng khiếp của ranh giới giữa sinh và tử. Hắn cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, những gì mà chính mình đã trải qua ngoài tiền tuyến, đã ở trên bản thân của chính mình hạ lạc một cái dấu ấn cực kỳ sâu sắc trong cuộc sống nhân sinh của hắn. Lúc này tạm thời cũng tạm thời còn chưa có lên men, chỉ là một sự thay đổi vô cùng nhỏ mà thôi. Nhưng mà có lẽ ở trong tương lai một ngày nào đó, sự thay đổi này sẽ thể hiện ra một cách rõ ràng và mãnh liệt.

Lung tung bừa bãi ăn xong hộp cơm hộp, đem căn phòng lâu ngày không ai ở cẩn thận quét tước qua một lần. Bản thân hắn một mình một người thoải mái ngồi dựa lên trên cái ghế sô pha làm bằng loại da thuộc thượng hạng mà Trâu Úc lúc còn ở đây đã cố tình đặt mua về, mở TV lên, vẻ mặt bình thản thả lỏng mà thỏa mãn xem phim truyền hình trên Kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, trong tay còn cầm nhẹ một ly rượu vang đỏ loại giá rẻ.

Đây chính là thói quen mà bản thân hắn tập thành từ hồi còn là thiếu niên, chỉ là thật có chút đáng tiếc, từ sau khi bộ phim ‘Triều Dâng Cuối Thế Kỷ’ chính thức chấm dứt giữa chừng, trên Kênh 23 này cũng rốt cuộc không nhìn thấy được hình ảnh của cô nữ sinh mái tóc xõa màu tím biếc thường hay cười giòn tan kia nữa. Có lẽ mấy ngày nữa rảnh rỗi mình chạy đi Phí Thành kiếm cô ta một phen?

Cặp mày dày rậm như một thanh phi đao của Hứa Nhạc thoáng khẽ nhíu lại một chút, mỉm cười khi nghĩ đến cái khả năng đó.

Một ngày sau khi quay về Thủ Đô Tinh Quyển, Hứa Nhạc gọi một cú điện thoại cho Thai Chi Nguyên. Chỉ là có điều hắn thật sự không nghĩ đến chuyện chạy đến phía hậu sơn núi Mạc Sầu gặp mặt vị phu nhân kia. Thứ nhất là hắn không có hứng thú, thứ hai hắn phải thừa nhận một điều, ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn đối với vị phu nhân kia mãi vẫn có một chỗ lo sợ mơ hồ nào đó.

Còn Lợi Hiếu Thông thì hiện tại đang ở trên tinh cầu S2.

Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm vì công tác trùng kiến lại Hoàn Sơn Tứ Châu, đã tiến hành rất nhiều các hạng mục đầu tư với khối lượng lớn, rất nhiều các hạng mục kế hoạch với nguồn vốn ban đầu lên đến hàng trăm triệu Liên Bang Tệ đang được thực thi. Có thể phụ trách quản lý những công tác quan trọng đến như thế, có thể thấy được trong lòng những người trong nhà cùng với cái vị lão nhân thích ngồi trên ghế dựa cùng với đội cái mũ quả dưa ngộ nghĩnh kia, địa vị của vị Thất Thiếu gia này đã có sự đề cao lên thật lớn.

Hứa Nhạc rất vui mừng khi nhìn thấy một màn này. Chỉ là nếu như hai người muốn tụ họp lại một trận, thì liền phải đợi đến cuối tuần mới được.

Tiểu Dưa Hấu thì đang ở tại Tê Hà Châu, lúc này đang vội vã chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sắp tới, có chút vội vàng đoàn tụ cùng với phụ thân một hồi. Cô bé con xinh xắn này ở bên trong điện thoại khẩn cầu Hứa Nhạc dẫn cô bé đi dạo chơi một bữa. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, Hứa Nhạc sau khi thoát ly khỏi chiến trường, cứ nghĩ thấy cả người toàn thân có chút mệt mỏi cùng với lười nhác, cũng không muốn di chuyển ra khỏi khu vực khu nhà trọ quen thuộc của mình quá xa.

Thuộc hạ, bằng hữu ai nấy cũng đều tản mác khắp nơi, hoặc là ở địa phương của chính mình trải qua cuộc sống cá nhân của mỗi người. Bản thân Hứa Nhạc ở tại Thủ Đô Tinh Quyển này cũng không có đồng học cũ hay bạn thân, thân nhân gì cả, về phần các lời thỉnh cầu tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, đài truyền hình này nọ, cùng với các lời mời đến các buổi tiệc tùng ăn uống này nọ, cũng đều bị hắn toàn bộ cự tuyệt hết cả.

Ngày hôm sau, hắn cùng với Giáo sư Trầm con hẹn nhau đi đến nghĩa trang công cộng Ngân Hà. Ở trước bia mộ của Giáo sư Trầm Lão, hắn tự mình đặt lên trên đó một bó hoa tuyết đặc thù chỉ có ở trên hành tinh 5460 ngoài biên thùy Tây Lâm. Sau đó hắn quay trở lại căn nhà trọ tại Vọng Đô, ngày đêm không ngừng nghỉ xem TV, ăn cơm hộp, ngẩn người ngây ngốc…

Những ngày nghỉ ngơi thanh thản vừa mới trôi qua hơn ba ngày trời. Ngày hôm đó bầu trời không ngờ lại trở nên có chút u ám, giống như là chợt có mấy tầng bụi đất nặng nề bao phủ bên trên vậy. Loại tình huống này mãi vẫn kéo dài cho đến một lúc nào đó hắn chợt nhận ra rằng, tựa hồ như hôm nay hắn có chuyện bận gì đó cần phải làm…

Hắn cầm chiếc điện thoại di động cá nhân xoay xoay chơi đùa một lúc, mới chợt nhớ đến câu nói trầm thấp của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nói với hắn ngày hôm đó tại không cảng, lúc này mới có chút kinh ngạc khi phát hiện ra… Hóa ra ở tại trung tâm của cái xã hội Liên Bang này, bản thân mình ngoài cái gian nhà trọ tại Vọng Đô này, cùng với căn phòng của gã gác cổng tại Đại học Lê Hoa kia, nơi mà hắn cảm thấy thân thuộc nhất, không ngờ lại chính là… Căn nhà riêng của bị Bộ trưởng đại nhân tại Đại viện Tây Sơn kia…

Chiếc ô tô màu đen không hề có bảng hiệu gì lặng lẽ không một tiếng động chạy nhanh trên con đường cao tốc, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào sinh ra sự chú ý cả. Hai bên con đường này chính là bởi vì Đại khu Thủ Đô tiến hành chúc mừng một hồi chiến tranh thắng lợi mà tỉ mỉ chuẩn bị cẩn thận hơn mười vạn chậu hoa tươi, từ chỗ quảng trường Hiến Chương kéo dài mãi cho đến chỗ Dinh thự Tổng Thống, sau đó một đường kéo dài thẳng về phía Tây, cho đến khu vực trung tâm của khu Quân đội. Những đóa hoa màu sắc sặc sỡ không đóa nào giống đóa nào này, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi cùng với những luồng gió mát thổi quét nở rộ ra vô cùng tươi đẹp, không ngừng khoe sắc, rực rỡ vô cùng…

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ của mình, nhịn không được lắc lắc đầu mấy cái. Hiện tại đã là mùa xuân của năm 70 Hiến Lịch 37 của Liên Bang… Từ khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm đi đến Thủ Đô Tinh Quyển này đã bốn năm trời rồi… Vấn đề chính là bản thân mình đã lại một lần nữa quên luôn đi bộ dáng của năm mới là như thế nào. Có phải là một khi cuộc sống của con người trở nên khẩn trương đầy kích thích, thì dòng chảy thời gian sẽ trở nên vội vã cùng với mau chóng đến như thế hay không?

Chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng lại ở trước cửa Đại viện Tây Sơn.

Trong phạm vi hơn mười km vuông bên cạnh con đường cao tốc, chính là tập trung những ban ngành quan trọng nhất cùng với những cơ cấu nghiên cứu của Quân đội Liên Bang. Vô số những gã binh sĩ mặc quân phục bình tĩnh mà nhanh chóng ra ra ra vào vào các tòa kiến trúc. Chỉ có tại đại môn của khu đại viện Tây Sơn thì có vẻ phá lệ im lặng. Ngoại trừ hai gã Hiến Binh cầm súng trường đi đi lại lại trước cửa đại môn ra, cũng không có nhìn thấy bất cứ biện pháp canh gác nghiêm ngặt nào cả. Nhưng mà bất luận kẻ nào trong cả Liên Bang này cũng đều biết rõ ràng, công tác đề phòng của khu biệt viện này sâm nghiêm đến như thế nào.

Sau khi tiến hành kiểm tra đối chiếu thân phận vô cùng nghiêm mật chặt chẽ, tiến hành kiểm tra phân hình bảo mật cấp độ 2 của hệ thống theo dõi điện tử Liên Bang… Gã Hiến Binh phụ trách công tác kiểm duyệt thân phận khách nhân nghe được tiếng kêu tích tích một tiếng, nhìn thấy kết quả hiển thị ra trên thiết bị kiểm tra thân phận cá nhân cầm tay trong tay mình, ba một tiếng, thực hiện một động tác kính chào cấp bậc quân sự nghiêm trang, hướng về phía người đang ngồi trong chiếc xe thể hiện một vẻ mặt vô cùng tôn kính, khẽ mở miệng cười một tiếng, nói:

- Trung Tá Hứa Nhạc, mời vào!

Những gã Hiến Binh bên trong đại viện Tây Sơn, thậm chí là cả những nhân viên theo dõi camera bên trong khu vực điều khiển của khu đại viện, cũng đều đối với chiếc ô tô màu đen không hề có biển số cùng với vị Trung Tá Hứa Nhạc đang ngồi trong xe kia vô cùng quen thuộc. Nhưng mà kỷ luật thì vẫn chính là kỷ luật.

Trong dĩ vãng, sau khu Hứa Nhạc thông qua công tác kiểm tra nghiêm mật, thế nào cũng cùng với đám Hiến Binh gác cổng tán gẫu vài câu nhàn thoại nào đó. Nhưng mà hôm nay hắn rõ ràng cũng không có loại tâm tình này, chỉ là gật gật đầu cười hỏi một cái, sau đó liền tiếp tục khởi động xa chạy đi.

Tấm kính một chiều trong suốt phía trước mặt xe phản chiếu ánh mặt trời thanh lệ vô cùng. Nhưng gốc đại thụ khổng lồ không biết bao nhiêu chục năm tuổi một màu xanh biếc, thậm chí còn mang đến một chút cảm giác sâm u ở bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi về phía sau. Ánh mắt Hứa Nhạc mặc dù không bị chói năng, nhưng cũng khẽ nheo lại một chút, nhíu mày nói:

- Đem cậu tiến vào trong đại viện Tây Sơn này, ta thật sự là đã điên mất rồi!

Thi Thanh Hải lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, dùng đầu ngón tay thanh mảnh của mình bún bún nhẹ lên trên cái vành cứng rắn của chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, phát ra thanh âm bộp bộp vui tai. Trên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp nhất thời hiện lên một nét tiếu ý, trào phúng nói:

- Bạn bè, bạn bè nhờ vả mà, có chuyện gì đâu?

Sắc mặt Hứa Nhạc trở nên có chút khó coi. Có thể mang theo Thi công tử trà trộn vào bên trong đại viện Tây Sơn lúc nào cũng đề phòng vô cùng sâm nghiêm này, cũng không biết là do đám Hiến Binh nể mặt mũi của chính mình, nên kiểm tra hơi có chút lơi lỏng, hay là do nguyên nhân lão già kia lại một lần nữa mở ra cửa sau cho hắn… Nhưng mà bất luận là loại nguyên nhân nào, trên hai vai của hắn cũng đều có thể cảm thấy một sự áp lực vô cùng lớn.

- Đừng có bày cái khuôn mặt tươi cười đó ra với ta…

Hắn có chút đau đầu vô cùng, nghiêm giọng nói:

- Cậu đòi sống đòi chết liên tục, buộc ta phải mang theo cậu đến đại viện này… Đến tột cùng là cậu muốn làm cái gì đó? Cuộc sống này cũng không phải là kịch bản của Tịch Lặc đại sư đâu. Cậu cho dù có muốn cùng Trâu Úc gặp nhau, cũng không nhất thiết phải bày cái trò leo ban công nhàm chán đó. Bên ngoài đại viên có vô số những quán bar, quán trà cũng đều mở cửa liên tục mà…

- Ta không phải muốn bày trò leo ban công để gặp mặt nữ nhân cùng với con trai của ta đâu…

Nụ cười trên mặt của Thi Thanh Hải dần dần thu liễm lại, bình tĩnh nói:

- Ta muốn gặp Trâu Ứng Tinh thôi!

May mắn là thần kinh của Hứa Nhạc vốn dĩ so với những người bình thường thì tráng kiện, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cho nên sau khi nghe xong câu nói đó của Thi Thanh Hải, hắn mới không có bối rối kinh hoảng đến mức lạc tay láy, đụng phải một cây đại thụ khổng lồ nào đó bên đường. Nhưng mà sắc mặt của hắn cũng trở nên có chút tái nhợt lên, phẫn nộ hạ giọng mắng một câu:

- Cậu điên mất rồi! Đó chính là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đó! Tuy rằng bề ngoài của ông ta giống như là một vị học giả ôn hòa vậy, nhưng mà ta có thể cam đoan, bên trong thư phòng của ông ta có vô số súng ống đó. Hơn nữa… Đều là súng hạng nặng không đó!

Trong một căn biệt thự ba tầng độc lập ở sâu bên trong khu đại viện Tây Sơn, cánh cổng đại môn lúc này đang mở rộng, nhìn qua cũng không quá mức bắt mắt.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng của Liên Bang, Trâu Ứng Tinh, trên người mặc một bộ áo khoác ở nhà màu xám bình thường. Bộ dáng giống hệt như một vị trung niên nhân hoàn toàn bình thường, đang ngồi trên ghế sô pha, trên mặt đeo một cặp kính mắt, đang chăm chú đọc một vài văn kiện gì đó trên cái máy tính xách tay cá nhân trước mặt mình.

- Đến rồi đó à?

Trâu Bộ trưởng nghe được tiếng bước chân vang lên, cũng không có ngẩng đầu nhìn lên, có chút tùy tiện nói:

- Trâu Úc mới vừa từ Lâm Hải quay trở về mấy ngày nay. Hiện tại nó đang ở trên lầu chăm sóc thằng bé… Cậu ngồi chơi một chút đi. Cơm chiều hôm nay có món thịt kho tàu với đậu hủ mà cậu thích ăn nhất đó.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm về phía vị trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, mồ hôi sau lưng lúc này đã chảy ròng ròng một mảnh, giọng nói đã khô khốc vô cùng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào mới phải. Hắn vốn dĩ phi thường kính nể vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng bình thường hiếm khi giao tiếp này. Chỉ có những gã quân nhân sĩ quan binh lính bên ngoài tiền tuyến mới có thể rõ ràng cảm nhận được, vị Bộ trưởng tiên sinh xuất thân từ hệ thống hậu cần này, bởi vì cung cấp hậu cần cho tràng thắng lợi của lần hành động quân sự lần này đã làm ra những sự ủng hộ cường hãn hữu lực đến như thế nào.

- Úc, đúng rồi, Trâu Hựu hiện tại đã đi đến Học Viện Quân Sự III tiếp tục học tập, nghe nói thành tích cũng không tệ. Năm đó cậu đã từng giáo huấn qua cái thằng con trai không nên thân này của tôi, hiện tại xem ra, quả thật cũng có chút tác dụng a.

Vẫn không có nghe thấy tiếng trả lời nào cả, Trâu Bộ trưởng lúc này mới có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi tháo xuống cặp kính mắt trên mũi mình, nhìn thấy Hứa Nhạc lúc này đang vô cùng khẩn trương đứng ở ngoài cửa không dám bước vào, cùng với cái gã quân nhân sĩ quan đang đứng bên cạnh hắn, không khỏi có chút nhíu mày, ngạc nhiên nói:

- Có dẫn theo bạn bè đến chơi à?

- Chào ngài, tôi là Sĩ quan Liên lạc của Doanh đoàn I Đặc biệt, Thi Thanh Hải.

Thi Thanh Hải mỉm cười, tự giới thiệu mình, sau đó nói tiếp:

- Lúc trước, người giáo huấn Thiếu Tá Trâu Hựu mà ngài vừa nói đó… Chính là tôi đây!

Cặp mày đang nhăn tít của vị Trâu Bộ trưởng dần dần tản ra một chút. Ông ta đem cặp kính lão của mình đặt lên trên bàn trà phía trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía hai gã thanh niên đang đứng bên ngoài cửa, khuôn mặt bình tĩnh mà tràn ngập áp lực, gằn từng tiếng một, nói:

- Tôi biết anh, chỉ là… Có chuyện gì không?

Thi Thanh Hải đứng lại ngoài cửa, trầm mặc thật lâu không nói tiếng nào. Sau đó hắn mới thật sâu hít mạnh một hơi, mới dứt khoát chậm rãi tiến về phía trước chiếc ghế sô pha, cực kỳ nghiêm túc mà kính cẩn nghiêng người cúi đầu 120 độ, dùng một loại ngữ khí cực kỳ chân thành và nghiêm túc, lớn tiếng thỉnh cầu, nói:

- Báo cáo Bộ trưởng, tôi chính là phụ thân thân sinh của Lưu Hỏa. Xin ngài cho phép tôi được chính thức cầu hôn thiên kim tiểu thư làm vợ hợp pháp của tôi!

Ngay tại thời điểm Thi Thanh Hải dứt khoát mà kiên quyết tiến về phía trước sô pha, Hứa Nhạc vốn dĩ định bắt lấy hắn ngăn lại. Nhưng mà bàn tay vốn đã vươn ra của hắn không biết vì sao lại ngừng lại giữa không trung. Nhưng mà hắn thế nhưng cũng không hề nghĩ đến, cái gã bằng hữu tốt nhất của đời hắn, cư nhiên ngay lần đầu tiên nhìn thấy vị Bộ trưởng đại nhân này, liền nói ra những lời nói như vậy.

Hắn mang theo tâm tình cực độ lo lắng nhìn về phía vị Bộ trưởng tiên sinh đang ngồi trên ghế sô pha kia, phi thường lo lắng ông ta có thể hay không bởi vì quá mức tức giận mà ngất xỉu đi. Càng lo lắng hơn nữa là có khi nào đối phương bởi vì quá mức bất ngờ choáng váng, có thể nào hô lớn một tiếng, gọi ra một đám bộ đội đặc chủng đến, một phen biến chính mình cùng với Thi Thanh Hải trở thành hai khối phô mai khổng lồ đây?

Thế nhưng ra ngoài dự kiến của hắn chính là, biểu tình trên mặt vị Trâu Bộ trưởng kia cũng không có bất cứ biến hóa gì cả. Ông ta cầm lấy cặp kính mắt đang đặt bên trên cái bàn trà, gắn lên trên mũi trở lại, lại một lần nữa bắt đầu đọc văn kiện, trầm mặc không nói tiếng nào.