Gian Khách

Quyển 3 - Chương 223: Điển lễ




Chiếc chiến hạm chậm rãi đáp xuống sân bay của không cảng giữa không khí vô cùng vui mừng như thế. Ngay khi phần chân đế của chiếc Chiến hạm Vũ trụ phụt ra một luồng khí lãng khổng lồ, thanh âm quân nhạc vui vẻ cũng dần dần bốc lên cao, chấn thẳng lên trên tầng trời xanh. Khoảng mấy phút đồng hồ sau đó, đám bộ đội chiến sĩ tham chiến sắp sửa tham gia vào buổi lễ hoan nghênh mừng công vinh quang này, từ trên bụng chiến Chiến hạm khổng lồ chậm rãi đi xuống. Rất nhiều gã chiến sĩ nhìn thấy một màn hoành tráng trước mắt này, trên mặt ai nấy cũng đều toát ra vẻ mặt kinh hỉ cùng với khẩn trương nhàn nhạt.

Hứa Nhạc lúc này cũng đang đi giữa đám người bọn họ. Nhưng mà hắn đối với biểu hiện vô cùng nhiệt tình vào thời khắc này của đám người Liên Bang bên dưới cũng không cảm thấy quá mức giật mình sợ hãi. Cặp kính râm trên mặt phản xạ một hồi ánh dương quang chính ngọ thanh lệ. Tay trái của hắn vẫn như cũ kéo theo cái thùng màu đen lớn do Giản Thủy Nhi đặc biệt chuyển tới cho hắn, chậm rãi theo thông đạo bánh xích phía dưới bụng của chiến Chiến hạm chậm rãi đi ra. Xa xa, Thi Thanh Hải cũng xen lẫn trong đội ngũ của đám chiến sĩ Thanh Long Sơn, cặp mày khẽ cau lại, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt cũng từ dưới bụng của Chiến hạm chậm rãi đi ra. Tay trái của hắn cũng đang lôi kéo theo một cái rương, bên trong rương chính là khẩu súng ACW khủng bố mà Tổng Thống tiên sinh đã đặc biệt phê chuẩn cấp cho hắn.

Bộ quân phục thẳng thớm trên người, dung nhan trẻ tuổi mà tràn ngập cảm giác kiên nghị đào hoa, thật sự có thể vô cùng xứng đáng với mấy chữ đào hoa công tử. Chỉ là hôm nay bên trong không cảng quân dụng, có vô số những gã quan binh chiến sĩ Liên Bang, hai người bọn họ thật tự nhiên dễ dàng bị chôn vùi bên trong đám người kia.

Đại bộ phận những bộ đội tham chiến dạo trước cũng đều quay trở về tinh cầu từ trước rồi, những gã quân nhân sĩ quan của bản thổ Tây Lâm lúc này chỉ sợ đã về nhà, bắt đầu hưởng thụ mỹ vị khoai tây chiên ăn kèm thịt chuột nướng đặc sản của Tây Lâm quê nhà mình rồi. Hôm nay, những gã quân nhân sĩ quan cùng với binh lính có thể xuất hiện tại nghi thức điển lễ mừng công của cao tầng Liên Bang này cũng chỉ là bộ phận ít mà thôi. Nhưng mà trong cái khái niệm số ít tương đối này, chính là hơn ba vạn danh ngạch quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang, vẫn là một mảnh quân nhân đông nghìn nghịt, đứng thành một mảnh lan tràn khắp cả sân bay của không cảng, cảm giác phi thường đồ sộ.

Trong tiếng quân lệnh nghiêm vang, nghiêm khắc mà vô cùng hữu lực của các chủ quan quân sự của các chi bộ đội, hơn mấy vạn quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang rất nhanh ở trên sân bay tiến hành sắp xếp đội ngũ. Chỉ dùng một khoảng thời gian vô cùng ngắn, toàn bộ đã sắp xếp thành ba cái trận doanh lớn, chỉnh tề xếp hàng ở ngay phía trước đài chủ tịch.

Tiếng quân nhạc vui vẻ mà oai hùng dần dần ngừng lại. Trên đài chủ tịch, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư mở đầu hồi nghi thức điển lễ hoan nghênh bằng một bài phát biểu diễn văn nhiệt tình dào dạt mà lại tràn ngập hơi thở oai hùng của quân doanh. Sau đó đến màn bắt đầu điểm danh, kêu gọi tên từng gã quân nhân sĩ quan, binh lính trong số các chi bộ đội tham chiến lên đài tiếp nhận khen thưởng.

Những gã quân nhân sĩ quan binh lính có thể ở hiện trường điển lễ được gọi tên lên tiếp nhận khen thưởng, tự nhiên chính là những nhân vật đã từng đánh hạ được những quân công trách tuyệt trên tiền tuyến. Hứa Nhạc không hề ngoài ý muốn nghe được tên của chính mình. Hắn cúi đầu, khẽ vuốt vuốt nhẹ mũi của mình, bởi vì có chút không thích ứng với loại không khí buồn tẻ trên tinh cầu S1 nên có hơi chút ngứa ngáy, trầm mặc đi theo phía sau một gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Thượng Úy không quen không biết, hướng về phía bục chủ tịch mà đi tới.

Những gã quân nhân sĩ quan binh lính ở trên sân bay tiếp nhận khen thưởng trong không khí vô cùng trật tự cùng với kỷ luật. Bọn họ ngoại trừ cảm thấy hưng phấn kích động trong lòng ra, cũng không có những cảm giác đặc biệt gì khác cả. Mãi cho đến khi Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đích thân mang theo một khỏa Huân Chương Tử Thần, tự tay đeo lên trên ngực trái bộ quan trang của Hứa Nhạc…

Huân Chương Tử Thần chính là phần thưởng vinh dự cao cấp nhất của Quân đội Liên Bang. Cho dù ngay cả Lý Cuồng Nhân, là quân nhân sĩ quan có chiến tích hiển hách nhất tại tiền tuyến, mãi cho đến ngày hôm nay cũng vẫn đều không có đạt được khỏa Huân Chương danh dự tuyệt đỉnh này. Mọi người bên trong Quân đội Liên Bang, ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng Trung Tá Hứa Nhạc chính là nhân vật đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong hồi chiến dịch quân sự Thắng Lợi lần này, cũng biết rất rõ ràng hắn trong lúc chiến đấu ngoài tiền tuyến đã phô bày ra những biểu hiện vô cùng tốt đẹp. Nhưng mà khi nhìn thấy khỏa Huân Chương Tử Thần đeo lên trên lồng ngực gã thanh niên này, vẫn như cũ trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Trong lúc tiến hành gài Huân Chương cho Hứa Nhạc, trên khuôn mặt ngăm đen của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có bất cứ tình tự dư thừa nào cả. Ông ta chỉ là bình tĩnh nhìn khuôn mặt bình thản của Hứa Nhạc, sửa sang lại cái dải lụa Huân Chương trên ngực áo của gã thanh niên, chỉ khẽ mở miệng, hạ thấp thanh âm nói một câu:

- Tiểu tử kia, những gì mà Liên Bang này thiếu nợ cậu, lần này cũng đã trả lại cho cậu rồi đó.

Hứa Nhạc cũng không có mở miệng trả lời cái gì. Thân là đương sự, hắn đương nhiên phi thường rõ ràng cái khỏa Huân Chương Tử Thần đại biểu cho vinh dự cao nhất của Quân đội Liên Bang này, chủ yếu chính là phần thưởng thù lao, trả cho cái công mình đã đi án sát Mạch Đức Lâm, do đó ngăn cản một hồi đại âm mưu khủng khiếp của phương diện Đế Quốc bên kia. Tổng Thống tiên sinh cùng với Bộ Quốc Phòng đứng ở trước mặt hàng vạn binh sĩ Liên Bang cấp cho mình khỏa Huân Chương này, chính là để bù lại những sự thua thiệt trước kia của mình.

Sau khi thoáng trầm mặc một lúc lâu, hắn chậm rãi nhìn Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, sau đó giơ tay phải lên tiến hành một nghi thức kính chào theo tiêu chuẩn Quân đội Liên Bang, mở miệng nói:

- Cám ơn Tổng Thống tiên sinh.

Kế tiếp còn có không ít những gã quân nhân sĩ quan cần phải tiếp nhận Huân Chương. Trong đó hấp dẫn sự chú ý của nhiều người nhất, đương nhiên chính là việc trao giải thưởng cho vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, cái vị quân nhân lúc nào cũng tựa như là một gốc tuyết mai đứng thẳng người trong gió tuyết, thế nhưng lại là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, vẻ đẹp khiến người khác phải khâm phục.

Kéo dài mãi cho đến lúc cuối cùng của nghi thức tiến hành khen thưởng Huân Chương, Chung Sấu Hổ, kẻ đứng đầu tiên trong hàng ngũ quân nhân sĩ quan thuộc phương chính giữa, mới mang theo vẻ mặt không chút biểu tình, đi lên bục chủ tịch phía trước. Cánh tay chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay duỗi thẳng, đầu ngón tay trỏ của bàn tay phải cực kỳ tiêu chuẩn khẽ đụng nhẹ lên trên vành của chiếc mũ quân dụng.

Thân là sĩ quan chỉ huy quân sự cao cấp nhấn trong lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này của cả Quân đội Liên Bang, Chung Tư lệnh theo lẽ thường, đương nhiên phải có phương thức xuất trướng không giống như những người bình thường khác.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhìn chằm chằm về phía vị quân phiệt Tây Lâm, kẻ bị giới chính trị cao tầng Liên Bang xem như là cừu địch bất cộng đái thiên này, thoáng trầm mặc trong chốc lát. Ra ngoài dự kiến của tất cả mấy vạn gã quân nhân binh sĩ bên dưới, Tổng Thống tiên sinh thật tự nhiên dang rộng hai tay, cùng đối phương thực hiện một lần ôm chân thành tha thiết mà tràn ngập ấm áp.

- Vất vả rồi!

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đem một cái hộp gỗ bằng trầm hương dung tích khoảng một lập phương đưa tới tận tay của Chung Sấu Hổ, khẽ mỉm cười, nói:

- Tây Lâm đối với cậu đã chính là phần thưởng lớn nhất của Liên Bang rồi. Không có phần thưởng nào khác để Liên Bang cấp cho cậu. Đây chính là một kiện lễ vật tư nhân của chính bản thân tôi, để biểu đạt sự tán thưởng của cái vị nữ nhân kia trong nhà của tôi đối với nghệ thuật chỉ huy thiên tài của cậu.

- Tổng Thống tiên sinh đã quá tán thưởng rồi…

Chung Tư lệnh khẽ mỉm cười, nói:

- Chỉ là không phụ sự nhờ vả mà thôi.

Nghe thấy câu nói đó, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lấy một loại tư thái hoàn toàn không chút nào phù hợp với phong cách của một vị lão giả, hai tay chống bên hông thắt lưng, ha ha cười to lớn một trận.

Một hồi điển lễ trang trọng vẫn được tiếp tục kéo dài. Bản thân Hứa Nhạc chỉ là một gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng, đứng giữa vô số những quân nhân sĩ quan cao cấp trên bục chủ tịch này, chỉ có thể thành thành thật thật chiếm cứ một góc nhỏ không chút bắt mắt ở một khu sườn bên phía sau mà thôi. Hắn nhìn nhìn một chút đám đại lão Quân đội Liên Bang ở trước mặt đang khoái trá nói chuyện rôm rả với nhau, trong lòng thì lại không ngừng tính toán sau đó khi quay trở về khu nhà trọ Vọng Đô, bản thân mình cần phải làm cái gì trước đây…

Vào đúng thời điểm này, hắn chợt nhìn thấy trong cái hàng ngũ đứng đầu tiên trên bục chủ tịch này, Chung Sấu Hổ mắt vẫn nhìn về phía trước, hướng xuống phía dưới bục, thế nhưng tay phải lại xoay về phía sau, hướng về phía hắn mà… co co ngón tay trỏ mấy cái, sau đó bàn tay dang ra, làm ra động tác ý bảo hắn tiến về phía mình.

Hứa Nhạc thoáng giật mình một cái. Đám anh hùng chiến sĩ cùng với các quân nhân sĩ quan cao cấp của Liên Bang đứng bên cạnh hắn, thì sớm đã mang theo một tia mỉm cười cùng với ánh mắt mang theo tư vị thấu hiểu cùng với vô cùng vi diệu, đứng tránh ra một bên, nhường đường cho hắn.

Hắn gãi gãi đầu, đi theo con đường mà đồng nghiệp vừa tránh ra kia mà chậm rãi tiến lên, đứng ở ngay phía sau lưng Chung Tư lệnh, hạ thấp thanh âm hỏi một câu:

- Chung Tư lệnh, có cái gì cần phân phó?

- Toàn bộ thượng tầng Liên Bang tập thể xuất động. Đại biểu các giới của Đặc khu Thủ Đô cũng đến đâu hoan nghênh. Đứng giữa ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, nhận được một mảnh tôn kính vui vẻ như thế…

Chung Sấu Hổ cũng không có quay đầu nhìn lại, chỉ là mỉm cười hỏi một câu:

- Cảm giác có phải là rất thích không?

Hứa Nhạc cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, sau đó chợt mỉm cười trả lời:

- Quả thật là rất thích…

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư đứng ở vị trí chính giữa ngay hàng đầu tiên, nghe được câu nói hơi có chút xấu hổ của hắn cùng với Chung Sấu Hổ, cũng khẽ mỉm cười đạm mạc nói:

- Tiểu tử, đây chính là đãi ngộ mà những quân nhân tham gia quân ngũ chúng ta nên nhận được, cho nên cậu cũng nên tập dần cho quen đi.

Ánh mắt của Chung Sấu Hổ vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, lắc lắc đầu, nói:

- Tướng quân, ngài đoạt mất lời kịch này của tôi rồi đó. Cái gã thanh niên này là tôi nhìn trúng trước cơ mà.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thân là Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham mưu, chính là một vị đại lão chân chính của Quân đội Liên Bang, đối mặt với câu nói mang chút hờn trách của vị Thổ Hoàng đế Tây Lâm, khẽ cau mày, nói:

- Phải vậy không? Vấn đề là gã này chính là do tôi kéo từ trong nhà giam quân sự Khuynh Thành đó chứ.

Hứa Nhạc đứng đó nghe được mấy câu nói trao đổi tranh chấp qua lại giữa hai vị đại lão Quân đội Liên Bang, chủ đề vô cùng nhàm chán, nhưng lại có quan hệ vô cùng chặt chẽ đối với chính bản thân mình như vậy, căn bản không biết nên phải làm ra ứng đối như thế nào cho phải đây, chỉ là đành phải cúi đầu nhìn xuống đôi giày quân dụng dính một chút bụi bặm dưới chân mình, gắt gao mím chặt môi không nói tiếng nào.

Hắn lúc này cũng không hoàn toàn ý thức rõ ràng được, đứng ở phía sau lắng nghe một cuộc nói chuyện phiếm ẩn chứa ý nghĩa tư mật cực kỳ trọng đại như thế này, một màn này sẽ mang đến cho tất cả những người ở đây một hồi chấn động khủng bố như thế nào. Loại chấn động như thế này cũng không chỉ là xác minh một vài lời đồn đãi nào đó, mà lại càng có ý nghĩa đối với một vài vấn đề nào đó trong tương lai.

- Tôi chính thức tuyên bố, lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này đã đạt được thắng lợi hoàn mỹ nhất! Từ giờ khắc này trở về sau, cũng sẽ không có bất cứ kẻ thù xâm lược Đế Quốc nào còn có thể đứng trên lãnh thổ Liên Bang của chính chúng ta nữa!

Đúng vào thời điểm này, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ rốt cuộc cũng đã bắt đầu bài diễn văn quan trọng của ông ta. Vị Tổng Thống tiên sinh này xuất thân là một vị luật sư, trải qua vô số lần tranh cử cùng với diễn luận đã thể hiện ra được năng lực diễn thuyết siêu cường của chính mình. Những tiếng nói vô cùng hồn hậu nối tiếp nhau tạo thành một câu nói, giống như là vô số những quả đấm nặng nề hữu lực, mạnh mẽ dừng lại trên mặt đất đầy chấn động, làm cho toàn bộ không gian bên trong không cảng nhất thời trở nên yên tĩnh lại, làm cho tinh thần của mấy vạn danh chiến sĩ Liên Bang cũng đều tập trung cả lại. Một cỗ xúc động nhiệt huyết vô cùng mãnh liệt cùng với cảm giác vinh dự thản nhiên chậm rãi sinh sôi ra, trở nên khó có thể quên được.

Cuối cùng của bài diễn thuyết, Tổng Thống tiên sinh mạnh mẽ hữu lực huy động cánh tay phải của mình, thân thể khẽ rướn về phía trước, dùng ánh mắt bình tĩnh mà cực kỳ kiên nghị của chính bản thân mình nhìn xuống đám bộ đội tham chiến cùng với vô số ánh đèn chớp lóe của đám phóng viên đang đứng đầy bên trong không cảng, hào khí nói:

- Mọi người muốn đạt được sự tự do chân chính, vĩnh viễn sẽ không thể nào thỏa mãn với thành quả tạm thời đánh bại kẻ thù xâm lược hắc ám kia cả. Năm nay, hoặc là sang năm tới đây, tôi cùng với tất cả những người đang có mặt tại đây hôm nay, chắc chắn là sẽ đánh thẳng sang phía đám người Đế Quốc già cỗi bên kia!

- Xã hội Liên Bang chúng ta chưa bao giờ là một tập thể những công dân hiếu chiến gây hấn. Mục đích của chiến tranh chính là muốn hòa bình. Chỉ là cái khoản thời gian phát động chiến tranh kia, là năm nay hoặc là năm tới, chúng ta chắc chắn sẽ dũng mãnh tiến công thẳng về bên kia.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh giương mắt nhìn lướt một vòng về phía trận phương đông nghìn nghịt vô số những gã chiến sĩ trẻ tuổi trước mắt, trầm giọng nghiêm túc nói:

- Nhưng mà chúng ta cũng không thể bị sự thắng lợi tạm thời mà che mất đi ý nghĩ sáng suốt… Tôi chỉ có thể hướng về phía các vị, hứa hẹn một ngày đó chắc chắn là sẽ đến. Chỉ là không cách nào hứa hẹn trước khi nào sẽ đến ngày đó…

- Hiện tại có lẽ, bên trong Liên Bang đã quá quen thuộc với những sự thắng lợi, cho nên không ai nguyện ý chấp nhận lời nói gỡ sẽ bị thất bại cả. Nhưng mà tôi cũng phải nói ra điểm này…

Tổng Thống tiên sinh mỉm cười, nói tiếp:

- Xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút, đừng quá mức nóng lòng!

Hiện tại vẫn còn chưa có lên kế hoạch chính xác khi nào sẽ tiến vào lãnh thổ của Đế Quốc. Giới chính trị của thượng tầng Liên Bang hiện tại vẫn còn đang do dự, thậm chí ngay cả tại hiện trường điển lễ vô cùng long trọng như thế này, Tổng Thống tiên sinh lại có thể thản nhiên thừa nhận điểm này… Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của rất nhiều quân nhân sĩ quan cao cấp, đại lão trong Quân đội Liên Bang đang đứng trên bục chủ tịch này cũng đều đồng thời cụp xuống dưới. Những gã Tướng quân cùng với đám anh hùng quân sự này, điều mà bọn họ hy vọng nhất chính là mong muốn Quân đội Liên Bang có thể mau chóng đánh thẳng tới bản thổ của đám người Đế Quốc bên kia.

Trên khu sân bay khổng lồ rộng lớn của không cảng quân dụng Đặc khu Thủ Đô, trong lúc nhất thời đột nhiên trở nên một mảnh im lặng. Không có một người nào tiến hành vỗ tay. Đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính bên dưới nhìn thấy những bóng người có chút mơ hồ đang đứng trên bục chủ tịch, tâm tình hơi có chút phức tạp khó hiểu. Thậm chí trong lòng một vài kẻ còn nảy sinh ra một chút dự triệu không mấy tốt. Chẳng lẽ ở trên một hồi nghi thức điển lễ chào mừng tràn đầy vinh quang như thế này, cư nhiên lại xuất hiện một chút dấu vết gì đó của sự đấu tranh chính trị hay sao?

Liền đúng vào lúc này, khiến cho không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến, Chung Sấu Hổ, Tổng Tư lệnh của Quân khu Tây Lâm, đã vô cùng nghiêm túc, mạnh mẽ vỗ mạnh tay lên. Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, bắt đầu tiếp theo là kẻ vỗ tay. Sau đó là đến Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, cùng với Viện trưởng Học Viện Quân Sự I Lý Tại Đạo tiên sinh, cũng tiếp theo vỗ vỗ tay nhiệt tình.

Vỗ tay tựa hồ như chính là loại bệnh trời sinh mang tính lây truyền nhanh chóng vậy. Nhất là lúc này sau khi bốn gã đầu sỏ lớn nhất của Quân đội Liên Bang đã thể hiện rõ ràng phản ứng của mình, như vậy những quân nhân sĩ quan tham chiến tiếp nhận khen thưởng cùng với đám quan chức của Chính phủ cùng với Nghị Viện Liên Bang, cũng bắt đầu dùng sức vỗ mạnh tay một hồi. Trong thời gian khoảnh khắc, thanh âm vỗ tay như sấm dậy đã vang thẳng lên trời xanh.

Ngay sau khi điển lễ chấm dứt, khi mà Hứa Nhạc đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một câu nói phiêu nhiên vang lên bên cạnh lỗ tai của hắn:

- Qua hai ngày nữa về nhà ăn cơm đi.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh lúc này đang đứng ở hàng đầu tiên trên bục chủ tịch, đầu cũng không hề quay về phía sau, căn bản không ai có thể xác định được những lời nói này có phải là do ông ta nói hay không.