Gian Khách

Quyển 3 - Chương 22: Mười bảy gã hán tử (1)




Hứa Nhạc mãi cho đến bây giờ cũng không có kế hoạch dùng thực chiến để khẳng định quyền uy giáo quan của mình, đó là bởi vì hiện tại bên người hắn cũng không có hệ thống cảm ứng ý nghĩ quen thuộc.

Năm rồi trước khi chạy tới S2 tiến hành ám sát Mạch Đức Lâm, hắn đã đem bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ ra khỏi cái máy tính xách tay của hắn, bỏ vào trong tủ sắt chứa đồ của công ty Bảo an Tịnh Thủy.

Hiện tại cái máy tính xách tay nặng nề mà tinh vi kia đã trở thành chứng cứ vụ án của chính phủ Liên Bang, còn hắn cũng không biết bản thân mình còn có quyền hạn để vào công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa hay không, cho nên đành phải bỏ mặc hệ thống cảm ứng ý nghĩ kia ở trong đó mà thôi.

Cú điện thoại vừa rồi là hắn gọi cho Lợi Hiếu Thông. Từ lúc ra tù đến nay Hứa Nhạc mãi vẫn chưa có liên hệ với hắn. Tuy rằng hắn chính là người đầu tiên trong Liên Bang chấp nhận đầu tư vào Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc từ chỗ của Trâu Úc biết được tình hình hiện nay của Lợi gia có chút không ổn. Bởi vì chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện liên tục thông qua một số văn bản tài chính, yêu cầu công khai tình hình tài chính, khiến cho sức ảnh hưởng của Lợi gia đối với giới tài chính Liên Bang gặp phải sự đả kích vô cùng trầm trọng.

Mặc dù những hành động lần này nói thế nào cũng không ảnh hường đến căn cơ gia tộc Thiết Toán Lợi gia, thế nhưng Lợi Hiếu Thông thân chỉ là nhân vật thừa kế thứ hai của Lợi Gia, giờ phút này nói sao thì cũng đang cực kỳ bận rộn.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Hứa Nhạc đáng nhẽ phải là địch nhân bất cộng đái thiên với Lợi gia mới đúng. Nhưng mà hắn vẫn cùng với Lợi Thất Thiếu gia duy trì một mối quan hệ làm ăn ăn ý nào đó. Hôm nay Hứa Nhạc đã nhận được sự ưu ái của Phí Thành Lý gia, chỉ dựa vào điểm này mà thôi, liền có thể nói sự tiến hành đầu tư thêm vào lần thứ hai của Lợi Hiếu Thông là vô cùng chính xác. Hai người bảo trì mối quan hệ gần như là hữu nghị như thế này, cũng đã đạt được sự ủng hộ ngầm của thượng tầng Lợi gia.

Hứa Nhạc cần sự giúp đỡ của Lợi Thất Thiếu gia để làm lại hệ thống cảm ứng ý nghĩ một lần nữa. Kỳ thật cho dù không có sự trợ giúp của hệ thống cảm ứng ý nghĩ thì hắn tin tưởng rằng bản thân mình thao tác con robot MX, cũng đã đủ để đánh bại đám quân nhân đệ tử kiêu ngạo trong căn cứ huấn luyện này.

Chỉ là năm đó Chu Ngọc đã tận mắt chứng kiến trận robot đối chiến trên sơn mạch Tạp Kỳ, nếu như lần này điều khiển robot trình độ chênh lệch như mực nước sông với mặt nước biển như thế, có lẽ sẽ khiến cho hắn hoài nghi gì đó. Dù sao thì gã quân nhân bề ngoài ôn nhuận này có mối liên hệ rất chặt chẽ với hậu sơn núi Mạc Sầu, Hứa Nhạc cũng có chút phải cẩn thận.

Càng quan trọng hơn chính là, nếu không thể trong quá trình đối chiến mà thể hiện ra sức chiến đấu ở cấp bậc Lý Cuồng Nhân, đạt được thắng lợi mang tính áp đảo, như vậy thì trận đối chiến này mặc dù có thể thắng lợi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?

Ký khế ước bán mình, lại bị bộ Quốc Phòng điều tới huấn luyện một đám quân nhân kiêu ngạo,đây kỳ thật cũng không tính là hạnh phúc gì. Nhưng mà cái nhìn của mỗi người đối với hạnh phúc là không giống nhau.

Hứa Nhạc thoáng tha lỏng hai má mình một chút mỉm cười tủm tỉm nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, bắt đầu cẩn thận cạo râu. Hắn nhớ tới cuộc sống gian nan lúc trước trong nhà giam tăm tối, nghĩ đến chuyện bản thân mình cũng sẽ không bao giờ phải lo lắng về thân phận đào phạm hàng đầu Liên Bang nữa, mỗi lần rửa mặt cũng không cần phải đi sửa chữa hàng lông mày của mình, hắn liền cảm thấy một nỗi hạnh phúc không thể nào diễn tả nổi thành lời.

0O0

Thời tiết khu căn cứ huấn luyện trong dãy núi bắt đầu chuyển sang cuối hạ. Sau đó là những cơn gió thu bắt đầu thổi miên man, thế nhưng cũng không thể nào thổi đi hết cái thời tiết nóng nực ở nơi này. Cuộc sống cứ như vậy ngày từng ngày buồn tẻ trôi qua.

Đám quân nhân xuất phát từ những đơn vị khác nhau này, mặc dù vẫn không ngừng tức giận, thế nhưng lại cực kỳ nghiêm túc trong việc học tập huấn luyện. Ba con robot MX tiêu chuẩn trong gian nhà kho huấn luyện ngầm dưới lòng đất, hằng đêm vẫn bị chinh phạt mãnh liệt, bị các đội quân nhân theo trình tự không ngừng thao luyện.

Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn lưu loát như thân thể của moi người, thế nhưng ít nhất cũng tạm cho là được điều khiển thành công.

Hứa Nhạc quả thật không ngờ đến, chỉ một chiêu khích tướng đơn giản nhẹ nhàng của mình như vậy, cư nhiên có thể tạo thành một chút tác dụng. Rõ ràng là mấy gã quân nhân này đều là những gã học viên đã từng tốt nghiệp với thành tích khá cao trong các Học Viện Quân Sự. Chỉ số IQ của đám này nói thể nói là hoàn toàn không thấp, thế nhưng vì sao lại bị nằm trong sự sắp đặt của mình cơ chứ?

Nói đi thì cùng nói lại, Hắn chỉ có thể nói là căn cứ theo tính cách, tính tình của từng gã quân nhân khác nhau mà tiến hành áp chế, khích tướng hoặc là ép buộc khác nhau. Mặc dù đều cùng là quân nhân cả, thế nhưng dù sao giữa người và người cùng có sự khác biệt.

Hơn nữa đám quân nhân này cũng đã lăn lột trong quân đội khá lâu rồi, khó có thể giữ lại tính chất khí thế đơn thuần mộc mạc vốn có của con người. Trải qua thời gian huấn luyện lâu dài, những tố chất đặc biệt trong mỗi con người đều được đơn giản trực tiếp thể hiện ra toàn bộ.

Có lẽ có một số kẻ cũng đại khái hiểu được ý đồ của Hứa giáo quan. Nhưng cùng có kẻ lúc nào cùng dùng sắc mặt khó chịu mà nhìn hắn, sau đó vùi đầu vào trong huấn luyện, chờ sau khi thông qua được khảo hạch, như vậy thì cái ngày hoàn mỹ đi khiêu chiến với gã giáo quan này cũng đã đến.

Đơn giản, trực tiếp chính là phù bợp với tình tình của Hứa Nhạc. Cho nên trong mấy ngày gần đây hắn luôn luôn đi vào lớp học với một khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh. Gã Giáo quan lành khốc lạnh lùng này trong lòng cũng không hề lo lắng là ngày đó sẽ đến.

Ngược lại xuyên thấu qua cặp kính râm mới mà Trâu Úc vừa gửi đến cho hắn, hắn hưng phấn nhìn thấy rất rõ ràng đám quân nhân giống như là ăn xuân dược vậy, không ngừng gào khóc la hét, tinh lực không có chỗ nào để phát tết. Trong lòng Hứa Nhạc nghĩ thầm, hóa ra quân đội cũng chỉ là một cái địa phương đơn giản như thế mà thôi.

Việc huấn luyện con robot MX này cũng không có giáo trình soạn sẵn, toàn bộ đều là do Hứa Nhạc tự biên tự diễn. Hơn nữa dạo này khi công ty Cơ khí Quả Xác cùng với Căn cứ lắp ráp Tổng Trang thiết bị Quân dụng tiến hàng hợp tác sản xuất con robot MX hàng loạt, đã có một số cải tiến khác đi so với bản thiết kế lúc trước của Hứa Nhạc và Thương Thu nghiên cứu ra. Hắn cũng chưa có bất cứ kinh nghiệm giảng dạy nào cả, cho nên mỗi ngày đi dạy học, trên thực tế cỏ thể nói là một quá trình vô cùng thống khổ.

May mắn là hắn thông qua bộ Quốc Phòng đã lấy được không ít tư liệu của công ty Cơ khí Quả Xác. Hơn nữa hắn lại xin được quyền hạn mỗi đêm cùng với Thương Thu tiến hành trao đổi trực tiếp từ xa. Cộng thêm hắn có được kinh nghiệm điều khiển robot tại biệt khu của Đại học Lê Hoa, cho nên hết sức miễn cưỡng cũng coi như là hoàn thành được công việc được giao.

Có đôi khi, Hứa Nhạc cũng có thoáng có chút đắc ý, quân đội Liên Bang đại khái cũng cần những công tác giảng dạy này, nếu bản thân mình có thể thực hiện tốt công tác giảng dạy này, như vậy cơ hội Thi công tử nhận được lệnh đặc xá đại khái cũng sẽ cao hơn nhiều.

Chương 22: Mười bảy gã hán tử (2)

Ngoại trừ việc gây ra sức ép khi huấn luyện con robot MX, phần lớn thời gian Hứa Nhạc đều lặng lẽ quan tâm đến thế cuộc của phía bên Tây Lâm cùng với những động tĩnh bên trong Liên Bang. Câu ngạn ngữ của Liên Bang cũng đã từng nói qua:” Hoàng đế rời khỏi Hoàng cung của mình, bên trong toàn bộ quốc gia, vẫn như trước không thể quên đi sự hỗn loạn của thiên hạ.”

Hứa Nhạc cũng không biết tin tức tình báo Mạch Đức Lâm là gián điệp của Đế Quốc đến tột cùng khi truyền ra, không biết chiến tranh đến khi nào thì sẽ dấy lên. Chính phủ Liên Bang khẩn trương chờ đợi, hắn cũng đang chờ đợi. Hơn nữa những tin tức từ phía Thanh Long Sơn, lãnh tụ Nam Thủy truyền về Đặc khu Thủ Đô cũng là những tin tức tốt.

Trong cuộc sống bình tình như thế này, những trận gió thu đầu tháng chín chầm chậm thổi qua. Phía bên căn cứ huấn luyện đưa đến một đám quân nhân mới, được chủ quản của căn cứ huấn luyện mệnh lệnh trực tiếp do Hứa Nhạc quản lý.

Đứng tại cửa khu căn cứ huấn luyện, nhìn thấy hơn mười gã hán tử lần lượt từ trên chiếc xe quân dụng nhảy xuống, mắt hắn không khỏi hơi hơi nheo lại. Mùa đông chưa tớ,i thế nhưng hắn lại cảm thấy một luồng hàn ý nhàn nhạt.

Tổng cộng 17 gã hán tử, thân hình hoặc là khôi ngô hoặc là xốc vác. Ánh mắt hoặc là lạnh lùng, hoặc là thô bạo. Bọn họ cũng không có mặt quân trang, thế nhưng trên cơ thể lại lộ ra một cỗ cảm giác khí thế hung ác giết người không nháy mắt. Nhưng mấy người đó chỉ thoáng hơi chút quay người lại, đã có thể hoàn toàn đem cái khí thế hung ác mãnh liệt kia hoàn toàn che đi, mội tia cũng không lộ ra.

Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo, Cổ Tích Phong.... còn có thiếu tá Lan Hiểu Long, Hứa Nhạc nhìn mội loạt người đang nghiêm lúc dửng trước mặt mình đây, hiểu được vì sao các chủ quản của khu căn cứ lại đặc biệt làm ngơ, kêu một giáo quan như hắn đến đây đón người. Bởi vì 17 gã hán tử đứng ở đây, toàn bộ đều là những thành viên của Tiểu đội chiến đấu số 7 của công ty Bảo an Tịnh Thủy.

- Tiểu đội 7. Tiểu đội chiến đấu trực tiếp thuộc Ban An toàn cố vấn công ty Bảo an Tịnh Thủy trực thuộc Công ty Cơ khí Quá Xác đã tập hợp hoàn tất, phụng lệnh hướng về phía chủ quản báo cáo. Xin cho chỉ thị!

Nhanh nhẹ, dũng mãnh, mang phong cách quân nhân chiến đấu chuyên nghiệp, không chút cảm xúc. Cơ pháo thủ Hùng Lâm Tuyền tiến lên phía trước một bước, đứng thẳng người, thực biện động tác chào theo lễ nghi quân đội, cao giọng bảo cáo với Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc im lặng không nói gì, không biết những người này bởi vì lúc trước mình đã đâm Bạch Ngọc Lan một đao sau lưng, cho nên mới rống lên với mình như vậy, hay là bản thân bọn hắn trước giờ đều thích ăn to nói lớn như thế.

May mắn là hắn hơn hai tháng gần đây trong căn cứ huấn luyện đã đóng vai một gã giáo quan lạnh lùng, lãnh khốc, trên người cũng tràn ngập hơi thở lãnh lệ của quân nhân, đã được huấn luyện trong khoảng thời gian tiếp xúc với đám quân nhân kiêu ngạo kia.

Chính nhờ vì vậy nên hắn mới có thể vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đám quân nhân thiết huyết kia, cũng không bị dọa phải lùi lại. Trầm mặc một lát, hắn thoáng có chút ngẫm nghĩ sau đó nhẹ giọng nói:

- Không có chỉ thị gì cả. Một khi đã đến đây, vậy thì về nghỉ ngơi đi.

oOo

Ngồi lên chiếc xe quân dụng tự động màu xanh biếc tiến vào trong khu căn cứ huấn luyện, Hứa Nhạc gỡ chiếc kính râm trên mặt xuống, ánh mắt nheo lại, càu mày hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy? Tiểu đội 7 tiến hành tập hợp lại... rồi tại sao lại đưa đến khu căn cử huấn luyện này?

- Là mệnh lệnh trực tiếp của bộ Quốc Phòng. Tiểu đội 7 đã tập hợp lại rất lâu rồi, chỉ là bản thân anh là chủ quản cũng không có mặt ở đó, cho nên bọn họ cũng không được dùng vào chuyện gì. Đội cảnh vệ Cảng Đô của tôi cũng đã sát nhập vào, xem như là lực lượng phụ trợ cho Tiểu đội 7. Lần này bọn họ cũng không cùng đến đây. Hiện tại tính ra, những người mà anh có thể chỉ huy, trên cơ bản có thể nói là một Doanh quân đội.

Thiếu tá Lan Hiếu Long ngồi bên cạnh hắn giảng giải. Thân là sĩ quan của đội Cảnh vệ Đặc khu Cảng Đô. cũng đã từng tiếp xúc qua với Hứa Nhạc một khoảng thời gian, khi nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều. Hắn nhún nhún vai nói:

- Lúc còn ở Cảng Đô, tôi tiếp nhận nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho anh, hiện tại thoạt nhìn thì cũng không khác nhau bao nhiêu

Hứa Nhạc trầm mặc thật lâu, nhìn về phía đám tổ viên trầm mặc đang ngồi trên chiếc xe quân dụng tự động phía trước, khẽ hạ giọng, nói:

- Tôi hỏi là tại sao lại vậy.

- Mệnh lệnh của bộ Quốc Phòng, chúng ta làm sao có thể biết được nguyên nhân mà nói?

Lan Hiểu Long lại nhún nhún vai, nói:

- Chẳng qua đại khái là có thể đoán được một chút.

Hứa Nhạc cười khổ nhìn hắn, nói:

- Mau nói nhanh đi, bằng không cái đầu của tôi sẽ thắc mắc không yên.

- Tôi là người của Sư Đoàn Thiết Giáp 17, Bạch Ngọc Lan...

Lan Hiểu Long thoáng nhìn sắc mặt Hứa Nhạc một chút, nói tiếp:

... đều là người của Sư Đoàn Thiết Giáp 17. Trong số mười tám tổ viên của Tiểu đội 7 chúng ta, có đến mười lăm người xuất thân từ Sư Đoàn. Sức chiến đấu của "Tiểu đội 7 ở công ty Bảo an Tịnh Thủy từ trước đến giờ đều là cực mạnh. Bộ Quốc Phòng không thông qua Ban Giám Đốc của Quả Xác mà trực tiếp hạ mệnh lệnh tập hợp lại Tiểu đội 7, quyền lực mạnh mẽ như thế này, khẳng định là do ý muốn của lão sư đoàn trưởng.

- Tiểu đội cảnh vệ Cảng Đô từ trước đến giờ đều nằm tại Đặc khu Cảng Đô, tiểu đội trước khi thay đổi phiên hiệu thì chính là Sư Đoàn Thiết Giáp số 17, nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang. Năm đó Lý Thất Phu chính là sư đoàn trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 17.

Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc. Một tiểu đội chiến đấu nhỏ nho của Công tỵ Bảo an, cư nhiên cũng có thể liên lụy đến vị lão nhân gia kia của Phí Thành sao ?

- Cậu chỉ là một gã quân nhân quản huấn trong Căn cứ huấn luyện, đây chính là xuất lực cho quân đội Liên Bang để cho cậu mang theo Tiểu đội 7 trở thành một đám thuộc hạ của cậu.

Lan Hiểu Long hít một ngụm thuốc lá, vẻ mặt trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc:

- Lão sư đoàn trưởng khẳng định là không muốn nhìn thấy đơn vị bộ đội trước đây của mình, từ mội chi thiết huyết hùng binh, biến thành một đơn vị bộ đội ăn no hưởng lạc nằm một chỗ hưởng biên chế ở Cảng Đô. Ông ra một khi đã xem trọng anh, cái nhiệm vụ này tự nhiên cũng sẽ giao lại cho anh rồi. Anh hiện tại khẳng định không thể làm sư đoàn trưởng được, cũng chỉ có thể theo Tiểu đội 7 chúng tôi bắt đầu luyện tập dần dần mà thôi.

Hứa Nhạc nghĩ thấy cái phương thức suy luận này quá mức hoang đường, Lý Thất Phu thân là Quân Thần Liên Bang, cho dù là nhìn từ phương diện nể mặt đại thúc, hay là hết sức quan tâm đến mình đi chăng nữa, thế nhưng nói thế nào cũng không thể đích thân đi làm những chuyện giống như thế này được.

- Anh suy đoán như thế sao?

- Vô nghĩa. Nếu như tôi có thể biết được đám đại nhân vật này suy nghĩ cái gì, như vậy tôi còn đi làm binh lính làm gì nữa? Trực tiếp tham gia thị trường chứng khoán không tốt hơn sao?

Lan Hiểu Long tức giận nói.

Đám quân nhân tổ viên tổ đội chiến đấu ngồi trên chiếc xe vận chuyển tụ động, lúc nãy đều bảo trì trầm mặc, nghiêm túc, giờ phút này liền bắt đầu trở nên nhốn nháo. Có người duỗi chân, có người hút thuốc, có người bắt đầu lớn tiếng nói gì đó.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, lại nghĩ đến chuyện gã thiếu tá ngồi bên cạnh mình đây lúc trước ở trong khu căn cử ngầm trong bộ Công Trình đã nhìn chằm chằm vào cặp bồng đảo của Thương Thu, khẽ hít một hơi nói:

- Quả nhiên không hổ là quân lính xuất thân từ Đội Cảnh vệ Đặc khu Cảng Đô

- Giống nhau, giống nhau thôi. Anh cũng đâu phải la quân nhân hoàn toàn đứng đắn gì đâu.

Lan Hiểu Long nhún vai nói.

Chương 22: Mười bảy gã hán tử (3)

Căn cứ huấn luyện trước giờ vẫn chỉ có hơn ba mươi gã quân nhân ưu tú của quân đội Liên Bang, đột nhiên lại có thêm mười bảy tên quân nhân vũ trang biên chế không chính thức. Tuy rằng theo như lời giải thích của phía bộ Quốc Phòng, đám quân nhân vũ trang này đến đây chỉ là dự thính, nhưng mà không khí bên trong căn cứ nói thế nào vẫn như cũ, có chút quái dị.

Ba đại công ty Bảo an của Liên Bang vẫn thường xuyên cùng với quân đội tiến hành hợp đồng tác chiến lâm thời. Thế nhưng những gã quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự này so với những gã quân nhân không chính thức, rõ ràng là sự khác biệt một trời một vực.

Đám quân nhân võ trang trong Tiểu đội 7, kỳ thật đều có quân tịch trong quân đội Liên Bang cả. Nhưng mà không rõ vì cái gì, giờ phút này khi quay trở về đơn vị chính thức của mình, đúng là ngay cả một chút hình dáng quân nhân chuyên nghiệp cũng không có, lại cũng chẳng thèm làm đúng bổn phận của một gã quân nhân chính hiệu.

Điều quan trọng nhất chính là, các gã quân nhân tốt nghiệp từ các trường Học Viện Quân Sự, đều có những tác phong hình thức, phong thái điển hình của Học viện mà mình đã từng học, dựa vào thành tích trong trường học mà đạt được sự đề cử đến nơi này.

Còn mười bảy gã hán tử không chuyên nghiệp kia, tuyệt đối xuất thân bình thường, đều là những binh lính trưởng thành trên chiến trường, dựa vào giết địch lập công, mới đạt được đến ngày hôm nay.

Luận về cấp bậc, tự nhiên là đám quân nhân chuyên nghiệp kia cao hơn nhiều. Ngoại trừ Lan Hiểu Long ra, các thành viên khác của tiểu đội cũng chẳng ai móc ra được mội cái quân hàm đáng để người khác liếc mắt nhìn.

Luận về năng lực chỉ huy cùng với phối họp tác chiến trong các cuộc khảo hạch, đám quân nhân chuyên nghiệp kia cũng bỏ xa đám người của Tiểu đội 7 một quãng. Nhưng nếu nói đến năng lực thực chiến cụ thể, mười bảy gã hán tử biểu hiện bình thường kia, tuyệt đối sẽ không để đám quân nhân ưu tú kia vào mắt.

Mà đối với đám quân nhân kiêu ngạo trong các Học Viện Quân Sự kia thì tràn ngập vẻ khinh thường cùng với miệt thị.

Càng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy quái dị chính là không khí bên trong khu căn cứ huấn luyện mặc dù tràn ngập không khí khẩn trương quái dị, nhưng mà song phương thế nhưng cũng không hề phát sinh ra bất cứ xung đột kịch liệt gì cả.

Quan sát suốt hai ngày, mặc dù biểu biện bề ngoài hắn có chút thân thiết với đám người Tiểu đội 7 hơn bình thường, thế nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, chủ yếu là đám quân nhân xuất thân các Học viện kìa vẫn duy trì sự ẩn nhẫn của mình, không hề xuất ra chút xíu gì bản tính sĩ quan thượng cấp của mình cả.

Tinh thần của đám quân nhân sĩ quan trong căn cứ huấn luyện, toàn bộ đều đã đặt hết lên trên buổi kháo hạch robot MX thế hệ mới rồi. Phần lớn các khảo hạch các môn khác trong việc huấn luyện cũng đã xong hết, duy nhất còn lại mỗi khảo hạch về con robot MX này nữa mà thôi. Ánh mắt bọn họ mỗi lần nhìn về phía Hứa Nhạc đều đã đở bừng lên rồi

Bởi vì Hứa Nhạc trong căn cứ huấn luyện đã thể hiện ra thái độ cao ngạo đặc biệt nhu thế, cho nên đám quân nhân nhận huấn luyện cũng đã bắt đầu nhờ người điều tra xuất thân của bắn. Cuối cùng đám người đó rốt cuộc cũng tìm ra được quan hệ giữa hắn với cấp trên cao cấp của bộ Quốc Phòng.

Mọi người đến lúc này đều cho rằng mình hiểu được vì sao gã Hứa giáo quan này lại kiêu ngạo lãnh khốc đến như thế. Trong quân đội, điều không thể chấp nhận được nhất chính là dựa vào quan hệ bám váy mà lên mặt.

Cho nên trong lòng bọn họ đều cực kỳ buồn bực, buổi tối trong các ký túc xá, thường xuyên có thể nghe được một gã quân nhân nào đó dùng lời nói cay nghiệt, chuẩn bị sẵn tinh thần và thể lực để khiến cho người nào đó mặt mũi biến dạng mới thỏa tức..

oOo

Đến lúc mười bảy gã hán tử dự thính đến tiến hành khảo hạch, thì vòng khảo hạch về con robot MX thế hệ mới đầu tiên cùng đã chấm dứt. Tuyệt đại bộ phận các gã quân nhân chấp hành huấn luyện, trong buổi khảo hạch đều thể hiện khả năng thao tác cùng với năng lực thực chiến tốt đẹp, đại đủ được tiêu chuẩn thông qua khảo hạch.

Mà người đạt được thành tích thực chiến xuất sắc nhất chính là Hoa Tiểu Ty, người đến từ Tây Lâm, cùng với người đạt thành tích hiểu biết sâu sắc nhất về con robot MX là Chu Ngọc.

Hứa Nhạc đứng trên bục giảng tuyên đọc thành tích kết quả kháo hạch, nhẹ nhàng mỉm cười một cái. Hắn quả thật vô cùng hài lòng với thành quả của hơn hai tháng vất vả vừa qua. Hắn gỡ xuống chiếc kính râm trên mũi mình, nói với đám quân nhân ngồi dưới bục giảng:

- Nửa giờ nữa, tôi chờ các anh tại lối vào sân thể dục.

Trong phòng học tràn ngập một mảnh bình tĩnh, đám quân nhân tiếp nhận huấn luyện đều trầm mặc đứng hết cả lên, hướng về phía cửa ngoài mà đi tới.

Sự trầm mặc nghiêm túc này, tựa hồ như là che dấu một chút lệ khí nào trong đó. Chịu sự quản chế của kỷ luật quân đội sâm nghiêm, đám quân nhân này không có khả năng hướng về phía giáo quan làm ra chuyện gì quá đáng.

Hôm nay la cơ hội không dễ dàng gì có được, có thể quang minh chính đại bộc phát ra những oán giận bấy lâu nay trong lòng mình. Nhưng dù sao bọn họ cũng là những quân nhàn ưu tú, cũng sẽ không đám giống lưu manh ngoài chợ, hô to gọi nho, kêu gào hưng phấn, bọn họ chỉ là đều nắm chặt tay, khuôn mặt hưng phấn bừng bừng mà thôi.

Ra ngoài dự kiến của đám quân nhân là nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Nhạc cũng không có cùng với bọn họ đi xuống phòng robot đối chiền ngầm dưới lòng đất, mà mang theo bọn họ đi về phía sân thể dục rộng lớn phía sau.

Cùng với những làn gió thu nhàn nhạt thổi, những phiến lá rụng đầy trong sân thể dục không ngừng bay nhè nhẹ. Hứa Nhạc trên mặt vẫn mang theo cặp kính râm quen thuộc, quay đầu lại lãnh, khốc nói với đám quân nhân sĩ quan phía sau:

- Ai trước?

- Tôi!

Hoa Tiểu Ty, gã quân nhân cường hãn đến từ quân khu Tây Lâm ngay lập tức đứng ra, nhàn nhạt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự tự tin.

Hắn lần này đã đạt được thành tích khảo hạch thực chiến cao nhất. Hơn nữa từ lúc mới bắt đầu tham gia buổi bọc đầu tiên, cũng chính là hắn đã đứng ra dẫn dắt đám bạn học đồng thời phản kháng đối với Hứa giao quan này. Cho nên lúc này hắn cũng đứng ra đại biểu cho đám quân nhân tiến hành khiêu chiến, cũng là chuyện đương nhiên.

- Cũng đúng...

Hứa Nhạc gật gật đầu nói:

- Học về con robot MX lâu như vậy rồi, anh là học viên ưu tú nhất lớp học, tôi nghĩ là anh cũng hiểu rõ ràng, công dụng chủ yếu của con robot MX là cái gì chứ?

Đây rõ ràng là một câu hỏi giáo quan hỏi học viên. Hoa Tiểu Ty thoáng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi mới nghiêm túc thẳng thắng trả lời:

- Là kỹ năng đột sát cận thân.

- Như vậy muốn thao tác tốt con robot MX, ngoại trừ phải quen thuộc với thao tác hệ thống cơ bản, một gã phi công xuất sắc cần phải có tố chất chiến thuật nào khác nữa?

- Là chiến đấu cận thân!

Hứa Nhạc cởi bỏ bộ áo khoác quân phục trung tá cùng với chiếc quân mũ của mình xuống, gật gật đầu nói:

- Anh nói rất chính xác. Vậy thì dùng kỹ năng chiến đấu đánh bại tôi, sau đó hãy dùng tới robot, có ý kiến gì không?

Đám quân nhân đang đứng vây quanh bốn phía nhất thời nhướng cao mắt lên một chút. Tuy rằng bọn họ đều thấy những lời mà Hứa giáo quan này nói so với những bài học trước đây mơ hồ hơi có chút bất đồng, thế nhưng những lời nói này cũng có vài phần đạo lý.

Điều quan trọng nhất chính là, nếu dùng robot để khiêu chiến, sẽ có hệ thống khống chế an toàn bảo hộ bên ngoài, nhiều lắm cũng chỉ khiến gã Hứa giáo quan này mất mặt một phen mà thôi.

Thế nhưng nếu dùng chiến đấu cận thân này để mà khiêu chiến thì hoàn toàn bất đồng. Ngoại trừ khiến gã Hứa Giáo quan này mất mặt, lại còn có thể khiến mặt mũi Hứa giáo quan sưng phù, xanh đỏ cả lên, như vậy mới càng thêm thống khoái hơn.

Chương 22: Mười bảy gã hán tử (4)

Còn như chuyện bọn họ có thể nào khiêu chiến thất bại hay không? Trong lòng bọn họ cũng không hề suy nghĩ tới chuyện này. Mãi cho đến hôm nay, bọn họ vẫn như trước cho rằng gã Hứa giáo quan trẻ tuổi này chỉ là một gã Chủ quan Kỹ thuật xuất sắc mà thôi, chỉ là một tên tiểu tử kiêu ngạo có bối cảnh cường đại phía sau. Còn năng lực đánh đấm của hắn, làm sao có thể là đối thủ của đám quân nhân đã có chút ít kinh nghiệm sa trường như bọn họ?

Hoa Tiểu Ty cũng không nói thêm lời thừa nào, ngay lập tức cởi bộ quân phục trên người xuống, bắt đầu hoạt động nhẹ chân tay, tiến hành các động tác làm nóng thân thể trước khi chiến đấu. Bộ quân phục vừa mới cởi xuống, liền phát hiện trên cơ thể gã phi công vương bài đến từ quân khu Tây Lâm này cực kỳ mạnh mẽ cường tráng, tràn ngập lực lượng, khẳng định cũng là một gã hảo thủ trong chiến đấu cận thân.

Đám quân nhân đứng xem xung quanh, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa. Lúc này khảo hạch cũng đã kết thúc, bọn họ tự nhiên cùng không cần bảo trì sự lễ phép tuyệt đối đối với gã giáo quan kia. Ngẫu nhiên trên mặt một số kẻ lại thể hiện một tia nghi hoặc nhàn nhạt, nghĩ rằng vị Hứa Giáo quan này có thể sảng khoái chấp nhận trận khiêu chiến này, tựa hồ có chút vấn đề.

Nhưng mà cũng không ai chú ý đến, trong đám người xung quanh kia có hai gã quân nhân luôn dùng ảnh mắt có chút âm lãnh nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc.

Bọn họ là những quân nhân đến từ Quân Khu IV, mấy ngày hôm nay vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc. Mãi cho đến khi đám quân quan điều tra ra được thân phận đích thực của Hứa Nhạc, vẻ âm lãnh trong mắt bọn họ cũng càng ngày càng nồng đậm hơn nhiều.

Còn các thành viên Tiểu đội 7 dự thính còn lại thì đứng ở xa xa, cách biệt hẳn với đám quân nhân này. Kẻ thì đứng dựa vào cây, kẻ nằm dài trên bãi cỏ bên cạnh, bộ dáng cực kỳ lười nhác. Bọn họ cũng rất tò mò muốn biết xem thực lực thật tế của Hứa Nhạc đền tột cùng là như thế nào.

Tai nghe chỉ là giả, mắt thấy mới là thật. Bọn họ cuối cùng vẫn muốn nhìn xem vị Chủ quản chiến đấu mới của mình, có phải thật sự là có thực lực cực kỳ mạnh mẽ như lời lão Bạch đã từng nói hay không.

Chỉ có mình Chu Ngọc là cười khổ một tiếng, quay đầu đi. Hắn không muốn nhìn thấy hình dáng thê thảm của Hoa Tiểu Ty sau đó.

- Ngài là giáo quan, tôi sẽ không đánh thẳng vào mặt của ngài.

Gió thu lặng lẽ thổi lên sân thể dục, quét lên khuôn mặt bình tĩnh của Hoa Tiểu Ty. Hắn vừa ra tay là đã thể hiện ngay thủ đoạn sắc bén nhất của quân nhân quân đội Liên Bang, thẳng mặt mà đánh tới.

Hứa Nhạc lúc này vẫn như trước đeo chiếc kính râm của hắn. Cặp mắt bên dưới cặp kính râm thoáng nheo lại, tùy ý để mặc cho quyền phong mãnh liệt đập mặt mà tới. Tay trái hắn nhẹ nhàng lật nhẹ lại một cái, đẩy lên phía trên, khi tới gần khuy tay của đối phương thì mới nhẹ nhàng uốn cong lại một chút.

Chân hắn lập tức tiến nhanh về phía trước ba bước. Nắm đấm, đầu ngón tay, cổ tay, khuỷu tay cứng rắn cũng nhanh chóng đập lên, giống như là một con độc xà quăng cả người phóng tới, đập mạnh lên phần ngực phải của Hoa Tiểu Ty.

Động tác của hắn cực nhanh, giống như là có vô số cái bóng không ngừng chớp động lên thân thể của hai người vậy. Nháy mắt sau đó, Hoa Tiểu Ty miễn cường ôm ngực lui nhanh về phía sau. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay phải cùng với phần ngực của mình đau đớn mành liệt một trận, không khối hoảng sợ thất sắc một trận.

Hắn tự hỏi không biết thân thể của gã giáo quan này đến tột cùng là làm bằng thứ gì, cư nhiên có thể đạt tới trình độ tốc độ khủng khiếp đến như vậy.

Đang trong lúc mọi người khiếp sợ, Hoa Tiểu Ty kêu lên một tiếng, vội vã thối lui về phía sau, Hứa Nhạc đột nhiên thu quyền lại, nhấc đùi phải lên một cái. Cả người hắn giống như là một đạo thiểm điện phóng thẳng về phía trước, bổ thẳng vào phần sườn bên phía đấu gối trái của Hoa Tiểu Ty.

Toàn bộ lực lượng trong cơ thể của Hoa Tiểu Ty đều tập trung phòng ngự nửa người phía trên. Thân thể hắn nhất thời mất cân bằng, tựa như một màn hành động trong các bộ phim điện ảnh vậy, trong không trung lộn nhào một vòng, sau đó thảm không thể nói nên lời, té mạnh một cái xuống mặt đất phía sau, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Trong toàn sân thể dục là một mảnh tĩnh mịch. Đám quân nhân sĩ quan đứng đó mang theo cảm giác không thế nào tin nổi nhìn một màn phát sinh trong sân. Có người lúc trước cũng nghĩ rằng năng lực chiến đấu cậu thân của Hứa giáo quan khẳng định là rất mạnh, cho nên hắn mới có thể sảng khoái đáp ứng sự khiêu chiến như thế này.

Nhưng mà bọn hắn nói thế nào cùng không hề nghĩ tới, Hoa Tiểu Ty thân là cường giả xuất thân từ quân Khu Tây Lâm, không ngờ ở trước mặt Hứa Nhạc ngay cả một chiêu cùng không thể nào chống đỡ nổi. Bọn họ chỉ nghe một trận lộp bộp như mưa rào vang lên, Hoa Tiểu Ty đã bị Hứa Nhạc đánh cho biến thành một khúc gỗ cứng ngắc, bị ném tung bay trong không trung.

Nếu mà thời gian chiến đấu có kéo dài một chút cho dù là kết quả cuối cùng Hứa Nhạc có chiến thắng, thì đám quân nhàn này trong lòng cũng có thể dễ dàng chấp nhận loại cục diện như thế này.

Nhưng mà bọn họ chỉ nghe thấy một trận âm thanh lộp bộp như mưa rơi, hay là tiếng đấm nhanh vào trong bao cát vang lên, Hoa Tiểu Tỵ đã thể hiện vẻ mặt sầu thảm lùi về phía sau, ngay sau đó Hứa giáo quan chỉ khẽ đá mạnh một cước, Hoa Tiểu Ty đã bay lên không trung rồi nằm luôn xuống đó.

Bọn họ có thể nhìn ra được, cái mà Hứa giáo quan trẻ tuổi kìa sử dụng, tựa hồ cũng là một loại kỹ xảo chiến đấu cận thân đặc biệt trong quân đội. Nhưng mà tựa hồ tại một số phương diện nào đó lại cực kỳ bất đồng.

Đặc biệt là cảm giác khi hắn ra tay, bất luận là hất tay, nâng đầu gối, hay phóng thẳng về phía trước, mỗi một cái động tác hành động đều cực kỳ dứt khoát lưu loát. Hơn nữa tốc độ lại nhanh đến vô cùng. Một khắc phát ra, nháy mắt đã thu hồi về, không hề toàn diện duỗi thân ra, thế nhưng lại đem tốc độ bộc phát lên đến cực hạn.

Loại phương thức chiến đấu cận thân giống như thế này, tổng thể cứ khiến cho người xem có một loại cảm giác như là Hứa Nhạc chưa hề xuất hết toàn lực ra vậy, vẫn còn lưu lại khá nhiều lực lượng. Thế nhưng hiệu quả mà hắn tạo ra cũng rõ ràng hữu lực. Kết quả cuối cùng như vậy khiến cho người khác phái trố mắt cứng người.

Chỉ một khắc đối mặt đã lập tức đánh bại Hoa Tiểu Ty. Loại năng lực chiến đấu cận thân như thế này không khỏi có chút cường hãn quá mức bình thường. Nhìn Hứa Nhạc mặt đeo cặp kính râm bình thản đứng đó, trong cặp mắt của đám quân nhân xung quanh rốt cuộc sinh ra một loại cảm giác kính sợ cùng với bội phục mãnh liệt, hơn nữa trong lòng còn có một chút rét lạnh nhàn nhạt nữa.

Hai gã quân nhân ánh mắt âm lãnh kìa thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, thoáng càu chặt mày lại, tựa hồ như phát hiện ra sự tình bọn chúng muốn làm hình như có chút khó giải quyết. Mà đám tổ viên Tiểu đội 7 đứng ngồi lố nhố bên ngoài lúc này đã sớm toàn bộ đứng thẳng người lên bên cạnh cái bục đá bên ngoài sân thể dục.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thần tình vô cùng phức tạp nhìn chăm chú về phía Hứa Nhạc. Bọn họ lúc này cảm nhận được những đánh giá trước đây của Bạch Ngọc Lan, đại khái cùng có thể xác nhận được sự quan hệ giữa tương lai sau này của mình cùng với gã thanh niên cường hãn đang ở trước mặt mình.