Gian Khách

Quyển 3 - Chương 197: Bị vây trong tuyết




- Tuy rằng tôi cũng là một Công Trình Sư, nhưng mà nhìn thấy những đầu Robot bị oanh tạc thành một đống than đen xì cùng với những vị phi công Liên Bang bị chưng sống mà chết kia, thật sự rất khó có thể lĩnh ngộ được vẻ đẹp của những định luật vật lý cổ điển…

Đầu Robot MX màu trắng mà bọn họ đang ngồi bên trong này, hệ thống động lực để cho con Robot hoạt động đã xuất hiện vấn đề rất lơn, hệ thống duy trì sinh thái bên trong khoang điều khiển bị hạn chế đến giá trị nằm ở trình độ thấp nhất, khiến cho không khí bên trong khoang điều khiển có chút âm lãnh. Con Robot đang được những chiếc xe thiết giáp đi trên băng tuyết chuyên dụng kéo lê trên mặt đất, cho nên sự rung động bên trong khoang điều khiển cũng có chút lợi hại.

Thanh âm của Hứa Nhạc lúc này cũng đã có chút khẽ run rẩy cùng với âm lãnh vô dùng. Trong thời gian mấy năm gần đây, hắn cùng với Thương Thu vẫn duy trì sự liên lạc với mật độ rất cao. Tuy rằng bên trong những bức email liên lạc cũng chỉ đều là những lời trao đổi về thiết kế, cấu tạo này nọ vô cùng buồn tẻ, nhưng mà ở trong những cái kết cấu đồ, những dấu hiệu công thức trao qua đổi lại vô cùng buồn tẻ như thế này, hai người cũng đã trở nên cực kỳ quen thuộc với nhau.

Hắn biết rõ ràng Thương Thu chính là một gã thiên tài quái thai có niềm đam mê mãnh liệt đối với việc thiết kế chế tạo máy móc. Nhưng bản thân hắn thân là một gã quân nhân Liên Bang, nghe thấy những lời nói có tiết tấu ổn định nhưng không hề có bất cứ cảm xúc gì kia, nghe được lời ca ngợi đối với những cái bẫy rập bằng băng của đám người Đế Quốc kia, vẫn như cũ có chút khó có thể tiếp nhận được.

Thương Thu cũng không có chú ý đến tình tự biến hóa của Hứa Nhạc ngồi kế bên, chỉ là tiếp tục bình tĩnh nói:

- Chẳng qua năng lực ứng đối tình hình của anh cũng rất cường đại. Sau khi trang bị thêm bộ hệ thống mới kia, mặc dù tạm thời vẫn là chưa có thể nào giải quyết hoàn toàn được vấn đề giẫm phải bẫy không thể nhấc chân lên của con Robot MX, nhưng ít nhất cũng có thể tiến hành dự đoán trước được tình huống mà tránh thoát. Chỉ cần có thể chính xác phán đoán ra được vị trí bẫy băng bên dưới lớp tuyết bị bao phủ kia, Robot của Liên Bang cuối cùng cũng không đến mức ngu xuẩn mà tiếp tục giẫm vào…

Ánh mắt của nàng rời khỏi màn hình máy vi tính trước mặt, dùng đầu ngón tay khẽ đẩy đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, quay sang nghiêm túc nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Bộ hệ thống phụ trợ kia rất đơn giản, lại có thể giải quyết được vấn đề lớn, ý kiến thiết kế của anh quả thật cũng rất ngắn gọn đẹp đẽ. Tôi mãi vẫn muốn thử xem một lần cạy đầu của anh ra, mở xem bên trong bộ não của anh đến tột cùng là đang cất chứa cái gì đây?

- Bên dưới hộp sọ của tôi cất chứa vô số những hòn đá nhỏ vô cùng cứng rắn, cùng với một sự chấp nhất cùng cực, hơn nữa là vô số những sơ đồ thiết kế, nhưng khái niệm mở rộng, những kiến thức lịch sử của Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, có lẽ còn cất chứa rất nhiều những bộ phim sex nữa…

Trong lòng Hứa Nhạc âm thầm trả lời như vậy, nhưng có cho vàng hắn cũng không đem những lời này nói ra.

- Một gã Công Trình Sư bảo dưỡng quân sự bình thường, rất khó có thể nghĩ đến việc sử dụng cái loại kỹ thuật dân dụng đơn giản như thế này. Bởi vì bản thân nhóm chúng ta quả thật phi thường không quen thuộc với các loại kỹ thuật đó. Anh nghĩ như thế nào mà lại nghĩ ra cách sử dụng như thế này vậy?

- Sự giáo dục về phương diện sửa chữa điện tử mà tôi tiếp nhận từ hồi còn rất nhỏ, chính là bất cứ một loại máy móc cho dù có phức tạp đi đến đâu chăng nữa, cũng có thể đem bọn chúng biến thành những loại thiết bị điện tử gia dụng đơn giản nhất mà xem xét… Ví dụ như là cái quạt điện hay là máy phát radio chẳng hạn…

Hứa Nhạc lúc này nhớ lại thời điểm mình còn làm việc bên cạnh các hầm mỏ bỏ hoang tại tinh cầu Đông Lâm, phong cách bảo dưỡng sửa chữa điện tử đơn giản mà đại thúc đã chỉ dạy mình đến mức thấm sâu tận xương cốt, nheo cặp mắt lại, nói:

- Cái hệ thống xác định phương vị dựa theo phản hồi âm thanh như thế này, chính là dùng kỹ thuật âm ba cao tầng để dò xét mạch nước ngầm. Lúc trước tại Đại khu Đông Lâm, những người tiến hành thăm dò quặng mỏ rất thường xuyên sử dụng đến. Cô có biết tôi vốn chính là… tôi vốn xuất thân là một gã binh lính ngồi cầu tại Đông Lâm mà…

- Ân, xem ra một Công Trình Sư xuất sắc quả thật cần phải có ánh mắt rộng rãi một chút mới được. Cũng không thể nào cổ hủ nhỏ hẹp giống như tôi vậy, cả đời cũng chỉ có ở trong Bộ Công Trình Quả Xác ở sâu trong lòng đất của Cảng Đô kia…

Thương Thu khẽ gật gật đầu, cầm lấy cây bút cảm ứng điện tử đưa lên gãi gãi bên mang tai, chậm rãi nói:

- Một khi vấn đề trên chiến trường cơ bản đã giải quyết ổn thỏa, anh cũng nên một phen đem toàn bộ tinh lực mà đặt lên trên lần thí nghiệm Robot lần này. Về trạng thái vận hành của con Robot MXT, anh cơ bản cũng nên đưa ra một vài ý kiến gì đó chứ?

- Tôi hiện tại là Tổng Giám đốc Kỹ thuật của Sư đoàn Thiết giáp 17, chứ không phải là Chủ quản Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác.

Hứa Nhạc có chút căm tức trả lời:

- Hơn nữa cô cũng đừng có quên, lúc nãy làm nhân viên thí nghiệm của cô, tôi lúc này cũng đã bị thương rồi đó. Dưới tình huống đổ máu quá nhiều, sẽ ức chế sự phân bố máu lên trên đại não, tạo thành một loại trì trệ mạnh mẽ trong công tác suy nghĩ, phân tích. Dưới loại tình huống như thế này mà kêu tôi đưa ra ý kiến, như vậy chỉ có thể khiến cho đầu Robot hư hỏng này nổ tung càng thêm hoành tráng hơn mà thôi.

- Trình Phong Thực chính là do anh giới thiệu cho Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, kỹ thuật dòng xoáy tăng áp mini của hắn sau khi trải qua quá trình cải tạo, ở trong những email trao đổi cũng đã nhận được sự xác nhận của anh rồi. Nhưng dù sao cũng là mẫu Robot thí nghiệm đời đầu tiên, hệ thống song động cơ cùng với hệ thống tăng áp mini phối hợp không ổn định, xảy ra vấn đề cũng bình thường, đâu phải là chuyện gì lạ?

Hứa Nhạc chợt nghĩ đến ba ngày trước, một hồi sự kiện nổ tung khủng bố phát sinh ra trên một địa phương nào đó giữa khu vực sông băng, nghĩ đến những mảnh hợp kim bắn ra tung tóe cùng với những luồng khói đen bốc lên khắp nơi trong bầu không khí trong vắt, liền không khỏi có chút tim đập nhanh. Nếu không phải công tác phòng hộ dành cho phi công làm rất cẩn thận, hắn có lẽ cũng không phải chết trên chiến trường trong những trận chiến đấu cùng với đám người Đế Quốc, mà lại chết trong một hồi thí nghiệm Robot kiểu mới của Quân đội Liên Bang rồi!

- Nhưng nghe nói rằng đầu Robot MXT mà Bộ Công Trình Quả Xác chuyển đến hành tinh 3320 kia cũng không có nổ tung. Tôi cũng không cho rằng trình độ điều khiển Robot MX của Lý Cuồng Nhân tốt hơn tôi!

- Có thể là do nhân phẩm của người ta tốt hơn anh nhiều…

Thương Thu bình tĩnh trả lời, trên khuôn mặt không hóa trang nhưng lại vẫn như cũ xinh đẹp mê người kia hiện lên một tia trào phúng, pha lẫn một chút ý tứ không cam lòng, trầm ngâm nói:

- Nhưng mà theo những số liệu từ phía bên kia truyền đến đây, thì thí nghiệm của cả hai bên kỳ thật cũng đều thất bại cả.

Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhíu chặt lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía cô ta.

Thương Thu ngẩng đầu nhìn lên, có chút vô cùng nghiêm túc nói:

- Hệ thống động lực cuối cùng vẫn không được ổn định. Có thể thông qua quá trình điều chỉnh mà giải quyết được vấn đề này. Nhưng mà dưới tình huống trong khoảnh khắc tiến ào trạng thái siêu tần, khả năng động phá mãnh liệt của con Robot MXT này chân chính còn mạnh hơn con Robot MX rất nhiều lần. Ngoại trừ anh cùng với Trung Tá Lý Phong ra, không ai có thể thừa nhận nổi cái loại dằn xốc mãnh liệt như thế cả. Cho dù là có kẻ nào đó có thể thừa nhận được nó, nhưng mà cũng không có biện pháp nào có thể đạt được tốc độ phản ứng thần kinh nhanh chóng đến như thế cả.

- Mục đích mà tôi thiết kế Robot kiểu mới, cũng không phải là chế tạo dành riêng cho hai gã chiến sĩ siêu cấp các anh, mà là muốn cho trình độ lực lượng của toàn bộ Quân đội Liên Bang đồng loạt tăng lên!

- Siêu cấp chiến sĩ… Cái danh xưng này nghe qua có chút chối tai… Nhưng là lại khiến cho người ta hăng hái hơn a!

Hứa Nhạc cười cười có chút xấu hổ nói.

o0o

Chi bộ đội Liên Bang này di chuyển bên trong cái thế giới tràn ngập băng tuyết này cũng phi thường chậm rãi. Loại xe phá băng hạng nặng với hình thức bánh xích kia, cùng kéo theo phía sau ba đầu Robot màu trắng khổng lồ tạo thành một đội ngũ trầm mặc, đội trên đầu một hồi gió tuyết cuồng bạo, cẩn cẩn thận thận nương theo một cái không gian nhỏ hẹp mà di chuyển về phía trước.

Lan Hiểu Long ngồi trên chiếc xe bọc thép đi hàng đầu, sắc mặc âm trầm cực kỳ khó coi, ánh mắt giống như là ngưng đọng lại, cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, trên vai trái là một cái băng vải cứu thương tạm thời, bên trong không ngừng hướng ra phía ngoài toát ra một loại mùi vị nhựa cao su trị liệu nồ năng. Phía trước chính là Cố Tích Phong, lúc này đang giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống theo dõi điện tử, so với Lan Hiểu Long lại còn có vẻ càng cảnh giác hơn rất nhiều. Mà Bạch Ngọc Lan lúc này chính là đang điều khiển hệ thống chỉ huy chiến địa, hướng về phía chi bộ đội chỉnh biên không một chút lộn xộn kia mà chậm rãi phát ra chỉ lệnh.

Một thế giới sông băng nhìn qua trắng xóa cả tầm mắt như thế này, bởi vì những luồng gió bão tuyết rít gào mà trở nên có vẻ dữ tợn vô cùng. Đối với chi bộ đội Liên Bang này mà nói, càng nguy hiểm hơn chính là đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang không biết ẩn nấp ở nơi nào. Trên con đường rút lui về quân doanh, bọn họ đã gặp qua mấy lần truy tập với quy mô nhỏ, đã có một chiếc xe quân dụng bị đánh cho nổ tung, hơn bốn gã chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 17 đã phải bỏ mình rồi.

Liên Bang trong quá trình lắp đặt thiết bị trải rộng hệ thống quan sát điện tử Đệ Nhất Hiến Chương trở lại kia, luôn luôn có những địa phương không cách nào quan sát đến được. Nhất là tại các khu vực địa vực trên sông băng tại Cực Bắc này. Đám Quân viễn chinh Đế Quốc ít ỏi còn sót lại tại khu vực này đã không tiếc hết thảy mọi trả giá mà phá hư các thiết bị theo dõi điện tử của Liên Bang. Những vệ tinh tầm xa trên bầu trời hoặc trong vũ trụ thì lại bị những đám mây ẩm ướt dày đặc không bao giờ tan cùng với tuyết rơi dày đặc mà che khuất lại, những chiếc phi cơ trinh sát tầm thấp của Liên Bang cũng không dám ở trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt này mà xâm nhập vào khu vực tuyết sơn địa hình phức tạp này, cho nên hết thảy cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân bọn họ mà thôi.

Chi bộ đội này lệ thuộc vào Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới trọng tổ, do vị Tổng Giám đốc Kỹ thuật của Sư đoàn Thiết giáp 17 Hứa Nhạc trực tiếp lãnh đạo. Nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng không phải là tiến hành sửa chữa những lỗ hổng của hệ thống theo dõi điện tử Đệ Nhất Hiến Chương, mà là thông qua một lần nhiệm vụ trinh sát bình thường, tiến hành thí nghiệm loại Robot MXT thiết kế mới nhất của Quân đội Liên Bang.

Loại Robot kiểu mới nhất của Quân đội Liên Bang này tuy rằng chính là tiến hành một số điều chỉnh cơ bản của con Robot MX mà thôi, nhưng mà bởi vì bên trong hệ thống động lực của con Robot, tiến hành kết hợp thêm hệ thống kỹ thuật tăng áp bằng loại lò xo hợp kim mini mới kia, cho nên mới được Quân đội Liên Bang ký thác sự kỳ vọng cực kỳ cao. Nhưng mà ai cũng không có đoán được, trong lần thí nghiệm này, ba con Robot thử nghiệm đã bị hỏng mất một con.

Quân đội Liên Bang đã hạ nghiêm lệnh không được từ bỏ hoặc tiến hành tự hủy những đầu Robot bị hư hỏng này, cho nên chi bộ đội này mới đành phải vất vả kéo cái xác Robot không còn khả năng hoạt động này mà trở về. Trong quá trình quay về cực kỳ gian nan kia, bọn họ đã từng mấy lần gặp phải những chi bộ đội phục kích của Đế Quốc đánh lén. Nhưng mà càng đáng sợ hơn chính là, bắt đầu từ tối ngày hôm qua, bọn họ đã gặp phải cái thứ mà rất hiếm khi xuất hiện trên tinh cầu 5460 này, chính là hiện tượng địa từ bùng phát!

Bởi vì duyên cớ của loại hiện tượng địa từ kia, bọn họ rất khó tiến hành liên hệ với Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17, cũng không thể tiến hành liên hệ tức thời với hệ thống mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương, cũng không thể tiến hành định vị chuẩn xác vị trí hiện thời, hơn nữa không ngừng di chuyển trong mớ gió tuyết cuồng bạo này, khiến cho chi bộ đội này đúng là… đã lạc đường.

Đi trong băng tuyết điên cuồng đến khoảng thời gian hơn ba giờ chiều, bầu trời trên đầu đã bắt đầu có chút tối sầm lại, cùng với không có sự chống đỡ của ánh mặt trời khiến cho nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rất nhiều. Vì vậy chi bộ đội của Sư đoàn Thiết giáp 17 này dừng lại cước bộ. Những gã binh sĩ mặc trên người các loại trang bị chống lạnh từ trên xe thiết giáp nhảy xuống dưới, bắt đầu chuẩn bị xây dựng doanh trại lâm thời. Trong cái thời tiết quỷ quái ở cái loại địa phương quỷ quái như thế này, nếu như công tác phòng lạnh của doanh trại lâm thời không được bố trí tốt một chút, vậy thì một đêm trôi qua, ngày hôm sau cũng sẽ không có người nào có thể tỉnh lại nữa.

Hứa Nhạc từ trong khoang điều khiển của con Robot đi xuống dưới, sau đó hướng về phía trên mà giơ hai tay ra, tiếp theo mọi người liền nhìn thấy một màn hình ảnh khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Thương Thu đi ra khỏi khoang điều khiển, đúng là nghĩ cũng không thèm nghĩ lấy một chút, không có bất cứ cảm giác do dự nào cả, hai chân đạp mạnh một cái, thân thể vẫn duy trì động tác ngồi, liền một hơi… nhảy thẳng xuống dưới!

Con Robot MX trong trạng thái đứng thẳng, lại đặt trên một chiếc xe thiết giáp cao quá đầu người nữa, độ cao của khoang điều khiển vẫn như cũ có thể đủ để một con trâu rừng ngã xuống mà chết. Thế nhưng cô nàng liền như vậy mà nhảy xuống… Ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi một lúc sau, phốc một tiếng nhỏ vang lên, Hứa Nhạc đã đón được cô ta.

Cô nữ Công Trình Sư trẻ tuổi thanh tú trong lồng ngực của Hứa Nhạc vẻ mặt bình tĩnh, cũng không có bất cứ cảm xúc hưng phấn hay tình tự sợ hãi gì cả. Bởi vì có cái lỗi suy nghĩ của một Công Trình Sư cùng với sự tính toán chính xác, còn có cái loại phối hợp ăn ý với gã đồng nghiệp đã làm việc chung biết bao nhiêu lần nói cho hắn biết, ở trên một địa phương cho dù có cao hơn đi chăng nữa mà nhảy xuống, Hứa Nhạc nhất định có thể vẫn đỡ được mình bình thường.

- Thắt lưng vẫn là có chút cứng ngắc một chút…

Thương Thu dùng hay bàn tay mang một cặp găng tay chống lạnh dày cộm khẽ vỗ vỗ nhẹ bên hông của mình, cặp mày hơi nhíu lại, nói:

- Lần sau anh cần phải dèm khoảng cách giảm xóc kéo dài ra thêm một chút nữa.

- Nếu như vậy thì tôi phải quỳ hẳn xuống rồi!

Hứa Nhạc trả lời:

- Như vậy thì mới có thể cam đoan đạt được quá trình giảm xóc cần thiết. Nhưng vấn đề là, cô vì cái gì mà cứ mải kiên trì muốn nhảy xuống như vậy chứ?

- Tôi không thích cái loại cầu thang di chuyển trên con Robot MX mà anh đã thiết kế. Thứ nhất, không có mỹ cảm chút nào, thứ hai, khoảng cách giữa các bậc thang quá lớn, một cô gái như tôi từ trên bước xuống dưới tư thế rất khó nhìn. Mặt khác, bác sĩ cố vấn tâm lý của Ban Nhân Sự Công ty Cơ khí Quả Xác, đề nghị tôi cần phải tham gia nhiều thêm một chút công tác huấn luyện tâm lý mở rộng.

Thương Thu hồi đáp bằng một loại giọng điệu đương nhiên theo lẽ thường.

- Thứ nhất, Robot chỉ là dùng để giết người, cũng không phải là dùng để đi thi sắc đẹp. Thứ hai, Liên Bang hiện tại cũng chưa có một nữ phi công nào cả. Mặt khác, cái loại huấn luyện tâm lý mở rộng này của cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể huấn luyện trình độ cánh tay cùng với thân thể của tôi mà thôi. Cho nên, về cái phương diện vượt qua tâm lý sợ hãi gì gì đó của cô… Tôi chưa bao giờ cho rằng trong đầu của cô còn có cái khái niệm gọi là sợ hãi này.

- Vậy có có thể giải thích rằng tôi muốn để cho anh ôm lấy một chút.

Ánh mắt Thương Thu đột nhiên chớp chớp mấy cái.

Vẻ mặt của Hứa Nhạc có chút nóng lên. Bất chợt ngay trong lúc này, đột nhiên cảm giác được dưới chân của mình đã là một khoảng trống không.

Bạch Ngọc Lan cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ đang tiến tới chuẩn bị tiến hành báo cáo theo thường lệ. Bọn họ tinh tường nghe rất rõ ràng đoạn trao đổi khiến người ta chán nản, nhàm chán này, không khỏi đồng thời bắt chước cái động tác nhún nhún vai ra vẻ rất vô tội của Bạch Ngọc Lan. Trong suy nghĩ của bọn họ, Hứa Nhạc có thể ngồi xuống trước máy tính điện tử liền ngồi một hơi đến ba ngày ba đêm không nghỉ, đối diện với vô số những ký hiệu, công thức, bản vẽ… liền không ăn không uống, ở một cái phương diện nào đó, tuyệt đối là một cái quái thai. Nhưng mà so sánh với Thương Thu, cô nữ Công Trình Sư thiên tài của Công ty Cơ khí Quả Xác này, lại càng giống như là người bình thường một chút.

Vào đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy, cặp nam nữ Công Trình Sư thiên tài đang ôm nhau đứng phía trước kia, đột nhiên chui tọt vào trong mặt tuyết, trong giây lát liền biến mất trong làn băng tuyết cuồng bạo.