Gian Khách

Quyển 3 - Chương 190: Trọng trang ra trận




Doanh trại của Tiểu đội 7 được an bày tại một mảnh đất trống trải đơn giản im lặng nào đó ở vùng ngoại thành của Lạc Nhật Châu, cách khá xa với quân doanh lâm thời của Quân đội Liên Bang trú đóng tại Tây Lâm cùng với Quân khu Tây Lâm, từ trước đến nay cũng không có bao nhiêu người đến đây làm phiền bọn họ. Chủ tinh Tây Lâm hiện nay khắp nơi cũng đều là những chiến xa, binh lính đi lại đầy mặt đất, trên không trung cũng thường xuyên có những chiếc phi cơ, Chiến hạm di chuyển khắp nơi. Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào là không có. Nhưng mà đám lính đánh thuê này của Công ty Cơ khí Quả Xác lệ thuộc trực tiếp sự khống chế của Bộ Quốc Phòng, vẫn như cũ thập phần cảnh giác, an bày công tác theo dõi cùng với phòng vệ khắp nơi xung quanh chỗ ở của mình. Dưới sự bố trí tinh vi của Cố Tích Phong, các trang bị khống chế điện tử vô cùng tinh vi này có thể chính xác bắt giữ được tất cả những dị động trong khu vực bán kính 30 km xung quanh quân doanh.

Thanh âm cảnh báo chói tai không ngừng vang lên liên tục trong khu quân doanh rộng lớn. Đám đội viên Tiểu đội 7 trên mặt lộ vẻ cảnh giác, nghi hoặc, thế nhưng vẫn không chút náo loạn, dùng tốc độ nhanh nhất mà mặc trên người hệ thống võ trang cá nhân, khiêng các loại súng ống nặng nề đủ chủng loại, đi đến khu vực phòng vệ mà bản thân mình chịu trách nhiệm. Cửa lớn của căn nhà kho phía sau khu quân doanh đã được mở rộng, những chiếc xe quân dụng cũng đã được khởi động sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra ngoài. Hệ thống hỏa lực hạng nặng bảy cứ điểm được bố trí sẵn tại bốn phía xung quanh doanh trại cũng đã được khởi động sẵn sàng, băng đạn được lắp vào họng súng. Đầu Robot MX màu đen đặc chế của Hứa Nhạc cũng đã dưới sự điều khiển của đám nhân viên hậu cần, thể hiện ra thân ảnh tràn ngập sát khí của mình, sẵn sàng cho việc sử dụng bất cứ lúc nào.

Trong một bầu không khí tràn ngập áp lực khẩn trương vô cùng như thế này, sự chấn động của mặt đất cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Những thanh âm vang đến bên ngoài doanh trại cũng càng ngày càng lớn hơn. Không biết đã có bao nhiêu bộ đội đang hướng về phía nơi này mà tụ họp lại. Cặp mày thô to của Hứa Nhạc nhất thời nhăn lại cực nhanh, thế nhưng cũng không có giống như đám đội viên thuộc hạ vậy, lập tức khẩn trương tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, hoặc là đi lên con Robot MX màu đen chuyên dụng của chính mình, mà chỉ là giương mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cổng đang đóng chặt phía trước quân doanh.

Tất cả mọi động tĩnh gì phát sinh trên khỏa tinh cầu này, toàn bộ đều nằm dưới sự giám thị chặt chẽ của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia. Hắn không tin là cái lão gia kia dưới tình huống chưa có tiến hành cảnh báo gì cả, bản thân mình lại có thể gặp phải nguy hiểm gì.

Ngay sau đó, trên vẻ mặt vốn vô cùng trấn định của hắn nhất thời không thể không xảy ra biến hóa, hiện ra một tia cảnh giác cùng với vẻ đề phòng nồng đậm.

Tiếng những con Robot di chuyển đè ép xuống mặt đất, tiếng khởi động trầm thâm của động cơ những chiếc xe quân dụng, tiếng gầm rú của những chiếc chiến xa hạng nặng bên ngoài doanh trại cũng càng ngàu càng trở nên rõ ràng, trở nên mãnh liệt hơn nhiều. Những cái âm thanh này tựa hồ như xé tan vòm trời, chấn động khiến cho đám chim chóc trong khu rừng phía sau doanh trại cũng trở nên vô cùng trầm mặc, chấn cho mặt đất cũng không ngừng rung động lên, chấn động khiến cho sắc mặt của Hứa Nhạc cũng có chút khẽ trắng bệch.

Ít nhất phải có hơn mấy trăm đầu chiến xa hạng nặng đang đồng thời hướng về phía này, mới có thể gây ra một tràng thanh thế chấn động đến như thế. Chuyện này chẳng khác nào chính là nói, doanh trại của Tiểu đội 7 hiện tại đang bị một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp bao vây!

Càng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy kinh ngạc không hiểu nhất chính là, ánh mắt hắn khẽ lướt một vòng xung quanh bốn bức tường bên ngoài doanh trại, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy mười cái thân hình khổng lồ của mười đầu Robot lạnh như băng, phát ra sát khí băng lãnh đứng ngoài đó. Đó chính là loại Robot MX mới nhất của Liên Bang, đang đứng cao thẳng chọc trời mà nhìn chằm chằm vào doanh trại, giống như mười đầu thiên thần vậy, tự nhiên mà triển lộ ra một cỗ uy thế khủng khiếp không thể nào chống đỡ nổi.

Cặp lông mày của Hứa Nhạc thoáng nhướng lên một cái, xoay người hướng về phía một trạm canh gác ngay ngoài bức tường của doanh trại, đi vào cứ điểm bắn tỉa cao nhất của toàn doanh trại, hướng bên ngoài bức tường mà nhìn lại. Cặp lông mày thô dày như hai thanh phi đao thẳng tắp trên trán hắn nhất thời vì đó mà trở nên cứng đờ lại.

Bên ngoài bức tường của doanh trại, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi xung quanh cũng đều là Quân đội dày đặc sắp xếp xung quanh. Trên con đường quốc lộ cùng với khu vực rừng núi xung quanh có cả hàng ngàn đầu chiến xa bọc thép, đúng là sắp xếp đến hơn mười km xung quanh khu quân doanh. Ngoài ra còn có vô số những thiết bị quân dụng cùng với những đầu Robot công trình to lớn sắp xếp khắp nơi xung quanh. Rãi rác chính giữa những thiết bị, chiến xa đó, là một số lượng lớn những con Robot màu đen khổng lồ trầm mặc mà số lượng tuyệt đối không thể nào đếm hết được.

Ít nhất cũng là một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp… Không, số lượng Robot có mặt tại hiện trường lúc này thậm chí đã vượt xa gần như gấp đôi trang bị tiêu chuẩn của một Sư đoàn Thiết giáp Liên Bang thông thường. Hơn nữa trình độ trang bị cực kỳ tiên tiến của chi bộ đội này, còn vượt xa những tiêu chuẩn bình thường trên chiến trường rồi. Thậm chí lại còn đáng sợ đến mức chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác trong lòng kinh hãi, cả người phát run!

Đám đội viên Tiểu đội 7 bên trong quân doanh này ai nấy cũng đều là những nhân vật nhanh nhẹn dũng mãnh, vào sinh ra tử, sống sót trên chiến trường. Nhưng mà cho dù bọn họ có cường hãn đến mức nào, cũng khó có thể tiêu hóa nổi những hình ảnh mà mình nhìn thấy lúc này.

Nếu như không phải trên những trang thiết bị của chi bộ đội bên ngoài doanh trại kia đều mang trên mình dấu hiệu Kim tinh của Quân đội Liên Bang, đám đội viên Tiểu đội 7 thậm chí còn khiếp sợ mà nghĩ đến, đám người Đế Quốc kia đã phá vỡ được đường thông đạo không gian, sau đó cái vị Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng kia đã một phen phái toàn bộ Sư đoàn Hoàng gia Cận Vệ quân của hắn đến nơi này, chỉ vì muốn… nghiền nát một chi bộ đội lính đánh thuê nho nhỏ, quân số không đến một trăm người của Liên Bang này…

Cái loại ý tưởng này nhìn qua quả thật vô cùng hoang đường, thế nhưng đối với cái đám đội viên trong lòng đang vô cùng buồn bực bởi vì hôm nay không thể được nhìn thấy những cô mỹ nữ lượn lờ bên ngoài bãi biển kia mà chuẩn bị cầm lấy súng ống trong tay mà phát tiết tâm tình, cũng không thể nào lại tiếp tục dùng cặp mắt với nước mắt lưng tròng, gào thét một tiếng, mà là theo bản năng trong lòng cầm chặt họng súng trong tay mình, liếc mắt nhìn nhau, cũng không hề dậy nổi bất cứ dũng khí chiến đấu nào cả. Ngay cả hệ thống hỏa lực tự động mà Cố Tích Phong phí công bố trí khắp nơi bên ngoài doanh trại, giờ phút này cũng đã bị giải trừ khỏi trạng thái công kích.

Bên ngoài bức tường doanh trại, bộ đội chiếm cứ khắp nơi, rợp cả mặt đất, đầy cả vùng núi non bên ngoài. Chân chính bao vây xung quanh Tiểu đội 7 chính là một vài đầu chiến xa hạng nặng tiên phong. Một số lượng bộ đội khổng lồ đáng sợ đến như thế, làm sao mà mấy khẩu súng bình thường của bọn họ có thể ngăn cản nổi được chứ?

Cái chi chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp Liên Bang chẳng biết từ nơi nào mà đến này, chắc hẳn cũng sẽ không khởi xướng tiến công về phía doanh trại đáng thương này của Tiểu đội 7. Hứa Nhạc căn cứ vào sự bình tĩnh cùng với lối suy nghĩ ăn khớp của một gã Công Trình Sư đã rất nhanh xác định ra điểm này.

Những chiếc chiến xa vô cùng nguy hiểm cùng với những đầu Robot MX cường đại đã lên nòng sẵn sàng này, toàn bộ đều trầm mặc đứng ngay tại chỗ. Nếu như mục đích thật sự của bọn họ chính là muốn tiêu diệt Tiểu đội 7, như vậy chỉ cần đồng loạt bắn ra một lượt pháo kích, hoặc là tiến hành một hồi xung phong công kích trực tiếp toàn diện, liền có thể đem doanh trại cùng với toàn bộ tất cả các đội viên Tiểu đội 7 này hoàn toàn nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

Từ trên con đường quốc lộ xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy được một đoàn xe đang một đường tiến thẳng về phía này.

Hứa Nhạc kinh ngạc đứng ở trên lầu quan sát mà ngẩn người nhìn một chút, sau đó đột nhiên dùng sức xoa mạnh hai bên má của mình, đem cặp má lúc trước có chút hơi tái nhợt chà xát cho đỏ lên một chút, sau đó mới thật sâu mà hít mạnh một hơi, đi thẳng xuống mặt đất, hướng về phía cổng chính mà đi đến.

Cánh cổng lớn của doanh trại nhanh chóng mở ra. Hơn mười chiếc xe quân dụng chống đạn cao cấp, mang những bảng số vô cùng hiển hách, chậm rãi chạy thẳng vào trong quân doanh, sau đó có chút chật vật mà đồng loạt đậu song song trong cái sân thể dục cũng không tính là quá rộng rãi ở đây.

Đám đội viên Tiểu đội 7 lúc này đã cảm giác ra được chuyện tình ngày hôm nay tựa hồ có chút gì đó kỳ quái. Đám đội viên cũ nhãn lực sắc bén hơn người, đám đội viên mới ai nấy cũng đều có gia thế bất phàm, cũng từ trên những dãy số của biển số xe những chiếc xe quân dụng cao cấp này mà phát hiện ra được một sự thật càng khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ cùng cực.

Những cánh cửa xe của những chiếc xe quân dụng cao cấp kia cũng theo thứ tự đậu mà từ từ mở ra. Hai mươi mấy vị đại nhân vật mặc quân trang chính thức, mái tóc hoa râm, không giận mà phát uy chậm rãi bước xuống những chiếc xe quân dụng. Tất cả các vị đại nhân vật xuất hiện ở nơi này cũng đều có một điểm chung. Đó chính là trên cái quân hàm trên vai bộ quân phục của bọn họ, đều có một hoặc một vài khỏa Kim tinh lóe sáng chói chang.

Vào giờ khắc này, trong lòng Hứa Nhạc thoáng có chút hoài nghi, có phải là tất cả những vị Tướng quân cao cấp của Quân đội Liên Bang lúc này đều toàn bộ đi đến cái quân doanh nhỏ bé này của mình hay không. Hắn trong lòng suy nghĩ có phải là mình nên tiến lên, mở miệng nói một câu gì đó, đại loại như là hoan nghênh viếng thăm hàn xá chẳng hạn… Thế nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng, tình tự của chính mình lúc này tựa hồ có chút buồn cười.

Trong số đám khách nhân đến thăm lần này, chỉ có hai người cũng không có mặc quân trang.

Một người trong số đó là kẻ mà Hứa Nhạc vô cùng quen thuộc, vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác. Vị đại nhân vật độ tuổi chỉ mới là trung niên, lại đang nắm trong tay cái công ty lớn nhất cả Liên Bang này, đang dùng một ánh mắt kiêu ngạo mà thưởng thức nhìn hắn, nhưng mà cũng không có mở miệng giải thích cái gì với hắn cả.

Vị còn lại chính là một vị quan viên có một vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt. Người này đang mặc một bộ áo vest màu đen trang trọng, đúng chính là vị Chủ nhiệm Văn phòng của Dinh thự Tổng thống, Bố Lâm tiên sinh.

Đồng tử cặp mắt của Hứa Nhạc thoáng hơi co lại… Vị Chủ nhiệm Bố Lâm này năm xưa cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu có mối quan hệ vô cùng thân mật, về sau lại vô cùng kiê định trở thành vị Đại quản gia trung thành nhất dưới trướng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, đạt được sự tín nhiệm mãnh liệt của Tổng thống tiên sinh, chính là một đại nhân vật nắm trong tay thực lực mạnh mẽ nhất của giới chính trị Liên Bang hiện tại.

Trong khoảng thời gian một năm gần đây, những lần quan tâm, liên lạc của Tổng thống tiên sinh đối với Hứa Nhạc, bình thường cũng đều là do vị Chủ nhiệm tiên sinh này phụ trách chuyển đạt. Mà Hứa Nhạc hai lần vinh hạnh được đến Dinh thự Tổng thống dùng cơm tối, cũng đều là do một tay vị Chủ nhiệm trẻ tuổi này tiến hành an bày.

Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc cũng không có lập tức tiến về phía đối phương mà thăm hỏi gì, mà là rất nhanh hướng về phía đám Tướng quân biểu tình nghiêm nghị, lại mang theo một vẻ cảm khái đặc thù nào đó ở phía đằng kia. Trong số những vị Tướng quân đang có mặt ở nơi này, có những đại nhân vật thân phận còn lớn hơn vị Chủ nhiệm Bố Lâm này rất nhiều.

- Trung Tá Hứa Nhạc, thuộc căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Bộ Quốc Phòng, xin kính chào Tướng quân, xin ra chỉ thị!

Hắn ba một tiếng, đứng nghiêm người lên, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hướng về phía vị Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham mưu Liên Bang, Tổng Tư lệnh Quân khu I, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, tiến hành một động tác kính chào vô cùng tiêu chuẩn theo nghi thức của Quân đội Liên Bang.

Đối tượng thứ hai mà hắn tiến hành kính chào, lại chính là người đang dùng ánh mắt mỉm cười mà nhìn về phía hắn, chính là Lão đầu hổ Tây Lâm, vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến Liên Bang. Kế tiếp sau đó là tới vị Trần Phó Bộ trưởng của Bộ Quốc Phòng, Hề Viện trưởng của Học viện Quân sự II, Quân Đoàn trưởng Quân đoàn IV của Liên Bang, vị Tham Mưu Trưởng đại nhân của Bộ Tư Lệnh Tây Lâm…

Đám đội viên của Tiểu đội 7 sớm đã đứng xếp thành một hàng ở ngay phía sau Hứa Nhạc, cặp mắt không hề chớp lấy một cái, đứng nghiêm người đón nhận những ánh mắt kiểm tra của đám đại lão Quân đội Liên Bang này, tinh phần kích động hưng phấn, thế nhưng bên trong loại pha trộn một tia bất an mãnh liệt. Ai cũng không hiểu rõ, đang trong lúc mà cuộc chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc đang tiến hành một cách mãnh liệt nhất, vì cái gì mà toàn bộ các đại nhân vật của Quân đội Liên Bang lúc này lại tập thể xuất động, đồng loạt tiến đến doanh trại của Tiểu đội 7 nhỏ bé này cơ chứ?

Càng làm cho đám đội viên Tiểu đội 7 nghĩ mãi mà vẫn không rõ chính là, mặc dù các vị Tướng quân, Tư lệnh đại nhân này thân phận quả thật vô cùng tôn quý, thế nhưng lại mang theo cả một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp đến làm bộ đội bảo an cho mình, có phải là quá mức khoa trương hay không?

Trong số đám đội viên đang xếp thành hàng kia, cũng chỉ có Lan Hiểu Long cùng với Bạch Ngọc Lan là mơ hồ đoán ra được một ít gì đó mà thôi. Bọn họ biết Hứa Nhạc có lẽ vẫn còn chưa có phát hiện ra một điểm chung chân chính của các vị Tướng quân đại nhân này, mà bọn họ lại là một trong những người tinh tường nắm giữ lại được điều đó. Bởi vì hai người bọn họ tại thời điểm vừa mới nhập ngũ đã từng vô số lần đọc đi đọc lại những chiến tích vô cùng vinh quang của chi bộ đội bọn họ. Nghĩ đến cái khả năng có thể xảy ra kia, Bạch Ngọc Lan, cái kẻ mà bình thường là người bình tĩnh nhất, thậm chí còn có vẻ không thèm để ý đến bất cứ sự tình nào khác… trên mặt lúc này cũng không kềm được, hiện lên một vẻ mặt phấn khởi vô cùng cảm khái.

Ngoại trừ cái vị Lão đầu hổ Tây Lâm kia, phụ trách công tác tiếp đãi những người đến từ Thủ Đô Tinh Quyển kia ra, toàn bộ những đám đại lão của Quân đội Liên Bang hôm nay đột ngột tiến vào doanh trại của Tiểu đội 7 này, bọn họ cũng đều có được một điểm chung chân chính nhất, đó là tất cả mọi người bọn họ cùng đều từng là thuộc cấp của Quân Thần Lý Thất Phu, bọn họ cũng từng xuất thân từ đúng cái Sư đoàn Thiết giáp đệ nhất của Liên Bang, Sư đoàn Thiết giáp 17!

Thân là vị Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu trưởng Liên Bang, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư so sánh với vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, bình thường ít giao tiếp, thì Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư mới chân chính là vị đại lão lớn nhất của Quân đội Liên Bang. Từ sau khi vị Quân Thần Lý Thất Phu chính thức quy ẩn, quay về bờ hồ Phí Thành ngắm cảnh tuyết sơn, tất cả các quyền chỉ huy bộ đội Liên Bang, cũng liền nằm trong tay của vị Thượng Tướng đại nhân này.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư chắp hai tay sau lưng, nhìn Hứa Nhạc chậm rãi nói:

- Cũng không có chỉ thị mới gì cả, mấy lão gia hỏa chúng ta lần này đến đây chính là muốn tuyên bố một sự kiện mà thôi!

Tiểu đội Công binh đặc chủng của Bộ Quốc Phòng đã trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, đã bố trí xong một cái bục diễn thuyết lâm thời hoàn chỉnh. Hệ thống khuếch âm cũng đã được bố trí sẵn sàng. Vô số các thiết bị khuếch đại thanh âm to lớn cũng được bố trí khắp bốn phía xung quanh doanh trại, hướng về phía vô số những bộ độ đang sắp xếp khắp nơi trong khu vực rừng núi xung quanh.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, Chủ nhiệm Bố Lâm, Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác đi lên bục diễn thuyết. Các vị Tướng quân còn lại cũng đều mang theo một tia mỉm cười thỏa mãn, đứng ở bên dưới nhìn lên ba vị đại lão trên bục diễn thuyết kia.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía Chung Sấu Hổ, biết rõ trong loại trường hợp công cộng đại chúng như thế này, bản thân mình cùng với vị Tổng Tư lệnh tiền tuyến Liên Bang này, cấp bậc chênh lệch nhau không biết bao nhiêu lần, sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ một lát, liền chậm rãi quay trở về bên trong đội ngũ của Tiểu đội 7.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư vẻ mặt nghiêm túc, lướt nhìn một vòng đám quân nhân sĩ quan, binh lính bên dưới bục chỉ huy, trầm mặc mấy giây sau đó mới cất giọng uy nghiêm nói:

- Căn cứ theo mệnh lệnh do Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đích thân ký tên, căn cứ theo điều lệ tổ chức quân sự của Quân đội Liên Bang, thông qua sự xét duyệt của Ủy ban Quản lý Liên Bang, Ủy ban Quản lý Quân sự, do Bộ Quốc Phòng tổ chức tiến hành… Hôm nay, tôi, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, đại biểu cho Hội nghị Liên tịch Tham mưu Liên Bang, chính thức tuyên bố… Liên Bang tiến hành trùng kiến cải tổ lại Sư đoàn Thiết giáp 17!

Hứa Nhạc ở bên dưới bục diễn thuyết, nghe đến lời này nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt. Hắn không ngờ nổi được, cái tin tức chắc chắn là sẽ khiến cho toàn bộ Liên Bang chấn động này, cứ như vậy mà được Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thoải mái tuyên đọc như thế. Một sự thật mà hắn đã suy đoán rất lâu rồi, cứ như vậy mà nhanh chóng xuất hiện trước mắt mình, khiến cho hắn có chút không thể tiếp nhận nổi.

Thanh âm của Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, thông qua hệ thống khuếch đại âm thanh rất nhanh truyền thẳng ra bên ngoài doanh trại, quanh quẩn trên những cánh đồng bát ngát, quanh quẩn trong những khu rừng rậm rạp, quanh quẩn trên vùng núi non cao ngấy, quanh quẩn trong tai đám đội viên Tiểu đội 7 cùng với đám chiến sĩ Liên Bang đang nghiêm túc chờ đợi ở bên ngoài.

Đám bộ đội Liên Bang ở bên ngoài doanh trại kia đã vượt qua vô số năm ánh sáng, từ Thủ Đô Tinh Quyển đi thẳng đến Đại khu Tây Lâm xa xôi này… Hơn một vạn gã quân nhân sĩ quan, binh lính có mặt ở đây cũng đều một mực suy đoán, một mực chờ đợi, giờ phút này rốt cuộc cũng đã nghe được cái đáp án mà bọn họ muốn nghe nhất…

Sau một thoáng trầm mặc lặng lẽ khiến cho kẻ khác hít thở không thông, bên trong vùng núi non, đồng bằng… chợt vang lên một tiếng gào kích động giống hệt như một mảnh sấm chớp khủng bố.