Gian Khách

Quyển 3 - Chương 18: Một dao sau lưng (1+2+3)




- Có muốn tìm một chỗ im lặng nào đó để nói chuyện hay không?

Bạch Ngọc Lan cũng không có hỏi Hứa Nhạc cuộc sống bên trong nhà giam quân sự như thế nào, cùng không có ý định sẽ bỏ chạy. Hắn chỉ nhàn nhạt xin chỉ thị của Hứa Nhạc, hoàn toàn giống như cuộc sống hàng ngày trước đây khi hai người còn sống chung với nhau.

- Ở đây cũng tốt lắm rồi.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắ, nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Tôi lần này đến đây chỉ là muốn hỏi anh mấy câu mà thôi.

- Anh cứ hỏi đi. Nếu như đã tới được đây rồi, vậy thì anh cũng đã biết được sự thật phía sau. Tôi cũng không cần thiết giấu diếm anh chuyện gì nữa.

Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt bám dính trên trán hắn ra, sau đó hai tay đút nhẹ vào túi quần, ngẩng mặt lên bình tĩnh nói.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc sau, mới đột nhiên mở miệng hỏi:

- Người nằm trong bệnh viện quả thật chính là cha mẹ của anh chứ?

Vẻ mặt Bạch Ngọc Lan khẽ cứng đờ lại, sau đó nhẹ nhàng trả lời:

- Phải!

Anh quả thật bởi vì nhận làm việc riêng, cho nên mới bị đưa lên Tòa án Quân sự?

- Phải!

Anh thật sự là rất yêu tiền?

- Phải!

Có phải là tôi đã đưa cho anh 2000 vạn không ?

- Phải!

- Như vậy ý anh nói là tất cả những gì anh kể cho tôi nghe đều là sự thật hết phải không ?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bạch Ngọc Lan:

- Từ sau chuyện đó đến nay, tôi luôn luôn một mực tự hỏi chính mình, anh đến tột cùng cái nào là nói thật cái nào là nói dối.

- Tất cả những gì tôi từng kể với anh đều là sự thật cả. Chỉ là có một số chuyện tôi không có nói lại với anh mà thôi.

- Vậy còn chuyện ngay vào ngày hôm đó khi chúng ta lên núi, lần cuối cùng khi tôi bảo anh hãy bỏ đi, anh nói là anh muốn đi theo tôi làm một kẻ điên thì sao?

Bạch Ngọc Lan trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:

- Đúng vậy, lúc ấy chính xác là tôi có ý nghĩ như thế.

Hứa Nhạc trầm mặc nhìn Bạch Ngọc Lan một lúc, cũng không hỏi hắn vì nguyên do gì mà cuối cùng bỏ đi, để mặc một mình mình đối diện với tử vong. Hắn khẽ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mùi giày của mình, có chút bất đắc dĩ khẽ mỉm cười, sau đó hít một hơi rồi nói:

- Anh đã từng nói bản thân mình là một kẻ cực kỳ yêu tiền, cũng là một người rất tôn kính đối với tiền, lần đó anh nói là muốn theo tôi làm một kẻ điên, tôi nghĩ đây là câu nói thật. Năm rồi khi đi đi lại lại tới Cảng Đô, anh đã giúp tôi quét dọn phiền toái, giúp cho tôi điều khiển robot... Anh đã giúp tôi rất nhiều chuyện rồi, cho nên 2000 vạn cũng không tính là thiệt thòi lắm... Lần đó ở bên ngoài hội sở Lưu Phong Pha, khi tôi quyết định đi làm chuyện đó, cơ bản là cũng không tính phần của anh vào trong đó. Nhưng mà là do anh kiên trì muốn cùng tôi tham gia... Nếu như những lời nói đó là thật lúc ấy quả thật là tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng anh cuối cùng cùng không xem tôi là một ông chủ bỏ tiền ra thuê mình, mà là một bằng hữu chân chính.

Chuyện ám sát Mạch Đức Làm là một loại hành động điên cuồng ro lớn, đồng thời cùng là cơ mật đến biết bao nhiêu, Hứa Nhạc mãi vẫn kiên trì không muốn cho Bạch Ngọc Lan đi theo, chính là vì không muốn lôi theo hắn vào trong đống bùn đen nguy hiểm này.

Thế nhưng cuối cùng Hứa Nhạc cũng đã mang hắn theo. Chuyện này đại biểu cho sự tín nhiệm cùng với nể trọng đến như thế nào. Chỉ tiếc là gần đến thời khắc cuối cùng, tiếng súng trên đồi lá đỏ vang lên, gã này lại biến mất vô tung vô tích, khiến cho kế hoạch hoàn toàn phá hủy, chặt đứt luôn cả đường lui của Hứa Nhạc, đưa toàn bộ phần lưng của hắn lõa lồ dưới họng súng của đối phương.

- Không phí lời nói đến những chuyện tình nghĩa này nọ đó nữa.

Hứa Nhạc đã dùng đến loại ngữ khí như thể này khi nói chuyện, chứng tô một điều là tâm tình của hắn cùng đã xuống thấp đến cực điểm rồi. Nhưng mà hắn vẫn như trước cúi đầu, nhìn thẳng xuống mùi chân của mình. khè nói:

- Ở trong bệnh viện, ở trong công ty, anh cũng đã từng mấy làn nói với tôi rằng, anh là một người có đạo đức nghề nghiệp vô cùng, chỉ biết nhìn tiền chứ không có nhìn người. Anh đã gọi tôi là ông chủ, nói là sẽ đem cái mạng này của anh bán luôn cho tôi. Vậy anh có cái gì để giải thích cho điều này?

Bạch Ngọc Lan khè mỉm cười tự giễu một cái, trông nụ cười mang theo chút lạnh lẽo nhưng khá lạnh lùng. Hắn trầm mặc một lúc sau rồi mới nói:

- Anh còn nhớ không, có một lần trong lúc nói chuyện, tôi đã từng nói với anh, nếu như có hai người cùng lúc trả tiền, vậy thì tôi sẽ ưu tiên cho người đến trước... Tôi vốn tưởng rằng phía bên kia cũng không hề đưa ra chỉ thị gì đặc biệt cho tôi, cho nên tôi mới theo thói quen hành sự theo sự cảm nhận của bản thân tôi. Cho nên tôi mới đi theo anh chạy đến ngọn núi kia. Nhưng mà sau đó khi lên núi, tôi mới nhận được mệnh lệnh rút lui của đối phương…..

- Hóa ra là Thai phu nhân đã ra tay trước tôi một chút...

Hứa Nhạc vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, có chút khó chịu khẽ mĩm cười nhẹ.

Từ lúc ở trong ngục tối Tổ Hồ Ly, cho đến nhà giam quân sự Khuynh Thành hơn một trăm ngày, ngoại trừ những lúc cùng 'lào già' kìa nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian rãnh rỗi nhàm chán không có gì làm, hắn cũng từng nhớ lại toàn bộ những chi tiết trong đạt hành động lần này cùng với trong cuộc sống xa hơn phía trước.

Bạch Ngọc Lan trong lúc đó bỏ đi, khiến cho kế hoạch ám sát Mạch Đức Lâm của hắn có một sự đả kích cực mạnh, gần như là có tính hủy diệt. Nếu như không phải là trong thời điểm tuyệt vọng nhất quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang chiếu rọi lên tròng mắt của Hứa Nhạc, như vậy lúc này hắn và Thi Thanh Hải thật sự là đã chết mất rồi.

Sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, Hứa Nhạc vẫn không tìm ra nổi lý do để mà Bạch Ngọc Lan bán đứng bản thân mình. Bởi vì ở chung với nhau một khoảng thòi gian khá dài như thế, hắn tự cho rằng bản thân mình cũng hiểu biết khá rõ gã nam nhân thanh tú này.

Mãi cho đến khi hắn đẩy tầm mắt của mình nhìn về phía thời gian lâu thật lâu phía trước, hắn mới mơ hồ hiểu rõ được chút nguyên nhân.

Có thể quen biết được với Bạch Ngọc Lan, hơn nữa lại còn một phen đem gã nam nhân thanh tú mạnh mẽ cùng với tài thiện xạ và ám sát này thu làm trợ thủ, chính là chuyện xảy ra sau khi Hứa Nhạc tiến vào Tiểu đội 7 của công ty Cơ khí Quả Xác.

Mà hắn có thể gia nhập vào công ty Bảo an Tịnh Thủy, chính là sau khi xảy ra sự kiện tranh chấp phong ba số liệu trong phòng thí nghiệm Quả Xác. Thai Gia vì để cho hắn có thể rời xa khỏi trung tâm phong ba này, nên mới điều động hắn đến Tịnh Thủy.

Nói khác đì một chút, hắn và Bạch Ngọc Lan có thể quen biết được với nhau, vốn chính là sự an bày của vị Trầm tổng thư ký kia.

Chỉ cần có thể nhìn nhận đúng nguyên nhân, như vậy tất cả mọi chuyện liền có thể giải thích được rõ ràng - Bạch Ngọc Lan vốn chính là người mà ngay từ đầu Thai Gia đã cố ý xếp ở bên cạnh hắn.

Lúc ở hậu sơn núi Mạc Sầu, Hứa Nhạc từng nói là muốn hợp tác cùng với Thai gia. Thế nhưng Thai gia truyền thừa ngàn năm như thế, làm thế nào có thể yên tâm hợp tác cùng với hắn cơ chứ?

Ngay từ một khắc đó bắt đầu, việc nghiên cứu chế tạo con robot MX của Hứa Nhạc, rồi chuyện trên Căn cứ Cựu Nguyệt kia, tất cả hành tung cùng với chi tiết bên trong suốt thời gian đó, toàn bộ đều nằm trong sự quan sát chặt chẽ của Thai phu nhân. Chính bởi vì lợi ích của hai bên cùng nhất trí với nhau, cho nên sự hợp tác này cùng không hề xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Mãi cho đến sau khi rời khỏi hội sở Lưu Phong Pha kia, Hứa Nhạc mới quyết định đi giết Mạch Đức Lâm, Bạch Ngọc Lan lại cũng không biết vì nguyên nhân gì, mà mãi cũng không có đem sự phán đoán mơ hồ của mình truyền về phía hậu sơn của núi Mạc Sầu.

Mãi cho đến khi cục diện tiến nhập vào thời khắc cuối cùng, Thai phu nhân mới đem cái gã thuộc hạ đã sắp xếp sẵn này thu trở về. Bạch Ngọc Lan phiêu nhiên rời đi, còn Hứa Nhạc thì lâm vào tử địa.

0O0

Chiếc xe quân dụng vẫn còn nằm lại trên phía bãi cỏ, mũi xe vẫn không ngừng bốc ra những làn khói đậm đặc, mơ mơ hồ hồ, gần như che dấu đi thân ảnh của hai người vào trong.

Đám quân nhân tham gia buổi hôn lễ này cảnh giác đứng bao vây bốn phía, hoặc là khẩn trương cố gắng nhìn chăm chú vào thân ảnh của Bạch Ngọc Lan cùng với Hứa Nhạc đứng đẳng xa. Chỉ là lúc này hai cái thân ảnh bị mớ khói trắng bốc lên từng đợt kia che chắn lại, khiến cho có chút mơ hồ.

- Đó là nguyên tắc xử thế trong công việc của anh. Tôi chấp nhận. Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, Trầm giọng nói:

Anh đã nhận tiền của Thai phu nhân trước, cho nên ưu tiên bên kia hơn, cái đó tôi chấp nhận. Thậm chí anh nhận tiền của tôi mà không bán mạng cho tôi, cái này tôi cũng chấp nhận. Nhưng mà anh đã chấp nhận cùng tham giạ, cuối cùng lại trở ngược lại, phản bội tôi trong lúc tôi cần anh nhất, cái này... tôi không thể chấp nhận được.

Nghe thấy câu nói đó, Bạch Ngọc Lan chỉ là trầm mặc lặng yên không nói gì. Mấy sợi tóc trên trán hắn không ngừng lắc qua lắc lại, giống như là thủ đoạn thôi miên của các ảo thuật gia, khiến cho hắn lâm vào trạng thái quái dị nào đó.

- Lúc ở bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội, tôi bị trúng mười bốn phát súng... Cái áo giáp chống đạn mà anh kiếm cho tôi quả thật tốt vô cùng. Mặc dù chỉ bị thương có bốn chỗ, thế nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn cả.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn bên dưới mấy sợi tóc đen mượt thanh âm có chút nhàn nhạt xa xăm:

- Nhưng mà đó vẫn là mười bốn phát súng đó... Tôi đã chảy rất nhiều máu, xương cốt bị gãy rất nhiều... Thiếu chút nữa là tôi chết đi rồi. Trên thực tế, tôi cũng tưởng rằng bản thân mình lần đó khẳng định là chết chắc rồi.

Lần trước bị thương nặng nề như thế bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội, nếu như không phải Hứa Nhạc có được sinh mệnh lực cường hãn giống như là loại giáp xác đánh không chết, cho dù là đám quân y của Quân Khu II có cấp cứu sớm đến mức nào chăng nữa, Hứa Nhạc chỉ sợ cùng đã ô hô a tai mất rồi.

Cho dù lúc này cũng còn sống, như vậy thì hiện tại cũng có thể vẫn còn nằm dài trên cái giường bệnh trắng tinh rồi, cũng không thể nào giống như hiện tại vậy, đứng ở trước mặt của Bạch Ngọc Lan, dùng thanh âm nhẹ nhàng, pha lần một chút xa xôi, tường thuật lại những chuyện mà bản thân mình đã từng trải qua như vậy.

- Tôi còn có một gã huynh đệ khác, cho đến bây giờ vẫn còn bị Chính phủ Liên Bang giam giữ, tôi cũng không biết hắn còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Hứa Nhạc có chút nghiêm túc nói:

- Chúng ta hiện tại có thể không chết, đáng lẽ theo như đạo lý mà nói, tôi nên cảm thấy may mắn mà đem chuyện của anh hoàn toàn quên mất. Bởi vì chúng tôi dù sao cuối cùng cũng không có chết. Nếu như hắn chết đi, tôi khẳng định là sẽ giết anh. Còn nếu như tôi chết đi, vậy thì hắn cũng sẽ đi giết anh... Nhưng mà anh đâm lén tôi một dao như thế...

Ánh mắt Hứa Nhạc thoáng nheo chặt lại, nói:

- Mạnh mẽ đâm lén tôi một dao từ phía sau như thế... Rất đau anh biết không... Tôi rất khó chịu, cho nên hôm nay tôi phải đến đây tìm anh.

Cái này đến tột cùng là nỗi đau trên thân thể hay là nỗi đau vì bị phản bội bởi người mình vô cùng tín nhiệm? Cái này Hứa Nhạc cũng không nói rõ. Trong cặp mắt của hắn tràn ngập vẽ ngưng trọng cùng với nghiêm túc.

Nhưng mà Bạch Ngọc Lan thì lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong lòng hắn khẽ âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chính như trong quá khứ hắn từng nói qua với Hứa Nhạc, cuộc sống của hắn thưở nhỏ, cùng với cuộc sống tàn khốc bên trong quân đội Liên Bang, đã khiến cho trong cuộc sống của hắn cùng không sinh ra nhiều thứ tình cảm ấm áp nào.

Ngoại trừ những đám chiến hữu sinh tử nhiều năm với nhau này, bản thân hắn cũng chỉ biết có tiền với tiền mà thôi. Nhưng mà sau khi dựa theo sự phân phối của Trầm thư ký, hắn đi theo bên cạnh Hứa Nhạc một khoảng thời gian như vậy, cái lý niệm cuộc sống mà Bạch Ngọc Lan đã từng cẩn thận nắm chắc kia, đã trong tình huống không ngờ tới, lặng lẽ phát sinh biến hóa mãnh liệt.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người nào giống như Hứa Nhạc vậy, là một gã gia hỏa đơn giản, trực tiếp, tinh thuần... Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đi theo Hứa Nhạc, tựa hồ cùng sẽ trở nên đơn giản, trực tiếp cùng với tinh thuần hơn một chút.

Kết quả cuối cùng thật không ngờ thế sự biến đổi vô thường, không giống như ý muốn của người khác như thế. Hắn chung quy cũng vẫn chỉ là một gã giám thị, một con cờ sắc bén được sắp đặt bên cạnh Hứa Nhạc mà thôi.

Bạch Ngọc Lan trầm mặc một lát, cánh tay phải đang đút vào trong túi quần của mình chợt rút nhanh ra. Trên bàn tay mang theo một con dao nhó thanh tú. Hắn dùng cái lưỡi dao sắc bén mà sáng lóa của con dao nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc đen ẩm ướt dính trên trán mình, nhìn Hứa Nhạc một lúc, sau đó mới nghiêm túc nói:

- Anh đâm lại một dao đi.

Ở trong sư đoàn Thiết giáp 17 cho đến Tiểu đội đặc nhiệm số 7 của công ty Bảo an Tịnh Thủy, Bạch Ngọc Lan từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng Tiểu đội, giữ vai trò quan trọng nhất, không hề nghi ngờ chính là một nhấn vật cực kỳ lợi hại.

Những người cùng sinh tử chiến đấu với hắn lâu năm thì gọi hắn là Tiểu Bạch, còn đại bộ phận quân nhân thuộc cấp của hắn thí tôn kính gọi hắn một tiếng là lão Bạch, bất luận là hắn có còn phải là quân nhân tại ngũ nữa hay không.

Nhưng mà mọi người đều biết rõ ràng, ở trong quân đội, Bạch Ngọc Lan còn có một cái ngoại hiệu đáng sợ nữa, chính là Hắc Ngọc Lan. Bởi vì hắn ở trên chiến trường chính là một gã quân nhân dày dạn kinh nghiệm, cực kỳ đáng sợ.

Cho dù hắn không có súng ống trên tay, thế nhưng chỉ cần dựa vào một con dao thanh tú không bao giờ rời khỏi người, hắn liền có thể tiêu diệt được vài tiểu đội đối phương, không một người sống sót.

Cách một tầng khói trắng, đám quân nhân đang tản ra bốn phía đứng xung quanh lối đi bộ, nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đột nhiên lấy ra con dao nhỏ tùy thân, vẻ mặt nhất thời trở nên căng thẳng. Bọn họ chầm chậm tiến dần về phía hai người đang đứng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Hứa Nhạc hình như cũng không hề để ý đến không khi khấn trương điền ra xung quanh mình Hắn nhìn chằm chằm vào con dao thanh tú nằm trên tay của Bạch Ngọc Lan, nhớ lại lần giao thủ đầu tiên cực kỳ nguy hiểm với người này trong công ty Bảo an Tịnh Thủy, lại nhớ tới những buổi Bạch Ngọc Lan dốc lòng dạy mình những kỹ xảo điều khiển robot, và huấn luyện mình bắn súng trong khu căn cứ ngầm dưới lòng đất lúc trước...

Trong lòng hắn khẽ mềm ra một chút, cảm thấy vô cùng ngẩn ngơ. Hắn chính là một người tâm trí vô cùng đơn giản, thường hay tín nhiệm người khác. Thuở nhỏ hắn cũng chính là có thói quen như thế này. Nhưng mà chính sự tín nhiệm như thế này, luôn dễ dàng bị những trận cuồng phong âm thầm trong Liên Bang thổi ngã không để lại chút dấu vết.

Trầm mặc một lúc sau, hắn đưa tay ra sau lưng rút ra con dao ba cạnh sáng loáng mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trong căn nhà trọ tại Vọng Đô, quay sang nói với Bạch Ngọc Lan:

- Cây dao kia của anh nhỏ quá, đâm người khác không đủ đau.

Bạch Ngọc Lan nở một nụ cười nồng nhiệt, hai mắt sáng ngời lên, tựa hồ như là mấy sợi tóc đen trên trán cũng có thể bốc cháy lên vậy.

Vèo một tiếng vang lên, thanh dao ba cạnh sắc bén đâm thật sâu vào phía sau lưng của Bạch Ngọc Lan, Hứa Nhạc chậm rãi buông tay ra, lui về phía sau một bước, nhìn xuống tay mình nhìn phía hổ khẩu có chút máu dính ở đó, trầm mặc không nói gì.

Bạch Ngọc Lan xoay người lại nhìn hắn, cơ mặt thoáng đau đớn run rẩy mấy cái, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt lắc đầu nói:

- Đi theo anh lâu như vậy rồi, tôi phát hiện ra anh có một nhược điểm cực lớn. Mặc dù nhìn bề ngoài thì anh cứng đầu lạnh lùng như vậy, có đôi khi cũng có thể giết người không nháy mắt. Thế nhưng chỉ cần đó là người mà anh quen biết, anh trên cơ bản cũng sẽ rất khó mà xuống tay được.

Hứa Nhạc cũng không nói gì cả, chỉ là xòe tay ra đưa đến trước mặt của Bạch Ngọc Lan, bình thản nói:

- Trả lại cho tôi tờ chi phiếu kia, coi như chúng ta hết nợ nần nhau.

Bạch Ngọc Lan có chút khó khăn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói một cách vô cùng nhỏ nhẹ:

- Tôi trước giờ xài tiền nhanh lắm.. Hay là cứ xem như là tôi thiếu anh một cái mạng đi...

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc, mỉm cười tự diễu, nói:

- Nếu để anh thiếu tôi một mạng, tôi chỉ sợ là sau này ngược lại là tôi sẽ thiếu anh một mạng..

Nói xong những lời này, hắn xoay người bỏ đi, băng qua con đường, leo lên chiếc xe màu đen không bảng hiệu đang đợi ở đó, rời đi.

0O0

Đám quân nhân đang đứng bốn phía xung quanh, rất nhanh đã bổ nhào tới. Mặc dù bọn họ đã phát hiện ra chuyện này có chút kỳ quái, thế nhưng cuối cùng lại là Bạch Ngọc Lan không hề chống cự chút nào, tùy ý để cho gã thanh niên trẻ tuổi kia đâm mạnh một dao.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy sau lưng Lão Bạch không ngừng chảy xuống vô số máu tươi như vậy, hơn nữa miệng vết thương còn lớn như thế, bọn họ vẫn cảm thấy huyết khí dâng mạnh lên, chuẩn bị động thủ phản kích.

- Dừng lại.

Bạch Ngọc Lan phân nộ quát lên một tiếng. Hắn nhìn về phía thân ảnh của gã nam nhân đang bình thản băng qua bên kia đường, cố gắng chịu đựng đau đớn, run rẩy nói:

- Hắn là Hứa Nhạc. Là do ta thiếu nợ hắn.

Nói xong những lời này, hắn gục người xuống. Máu tươi bắt đầu trào ra từ trong đôi môi của hắn. Một dao đâm vào sau lưng lúc này, đã tổn thương đến lá phổi của hắn, thương thế rất nặng.

- Mau đưa tới bệnh viện.

Hùng Lâm Tuyền rống lớn một tiếng.

oOo

Năm xưa khi còn ở một tinh cầu tài nguyên xa xôi nơi giao giới giữa Đại khu Tây Lâm và Bách Mộ Đại, Tiểu đội Chiến đấu số 7 cua công ty Bảo an Tịnh Thủy khi chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó, Bạch Ngọc Lan đã bị một mảnh đạn nhỏ mà cực kỳ cứng rắn đâm sâu vào trong lồng ngực, xương sườn bị vỡ một mảnh to, máu chảy ra như suối.

Thế nhưng mà mặc dù bị thương nặng như thế, nhưng Bạch Ngọc Lan ngay cả một tiếng kêu than cũng không có, lông mày cũng không nhăn một cái, mangtheo đám tổ viên của Tiểu đội 7 mạnh mẽ duy trì trận hình phòng thủ vòng cung, nhờ vào những vũ khí hiện đại, tiên tiến của Liên Bang, cùng với quyết tâm mãnh liệt đã thành công duy trì đến khi lực lượng hậu viện kịp thời kéo tới.

Suốt trong vòng mười sáu phút Bạch Ngọc Lan mặc một bộ giáp chống đạn toàn thân, đứng trên chiếc xe thiết giáp tự động, một bước cũng không lùi, kiên trì mãi cho đến khi các chiến đấu cơ của căn cứ vũ trụ kéo tới, hắn mới ầm ầm ngã xuống

Một màn kia được chính mắt Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo cùng với các nhân viên chiến đấu cua Tiểu đội 7 nhìn thấy, đã hoàn toàn khắc sâu vào trí nhớ, đến nay vẫn chưa hề phai nhạt.

Cho nên lúc nãy nhìn thấy cảnh Bạch Ngọc Lan đứng trên đường lớn phun máu ngã xuống, lửa giận trong lòng bọn họ đồng thời bùng nổ mãnh liệt sát ý trong lòng dâng lên đến một trình độ không thể nào khống chế nổi.

Mặc dù có sự áp chế nghiêm khắc của Lan Hiểu Long, cũng không thể nào khống chế được. Cuối cùng nguyên nhân khiến cho bọn họ có thể thoáng bình tính lại một chút, chính là do câu nói kia của Bạch Ngọc Lan.

Người kia là Hứa Nhạc.

oOo

Bị lưỡi dao đâm xuyên vào phổi, nhìn bề ngoài thì thương thế rất nặng, thế nhưng đối vối một gã xuất thân là quân nhân thiết huyết như Bạch Ngọc Lan mà nói, cũng chỉ cần trải qua một cuộc tiểu phẫu nho nho là có thể ồn định lại rồi. Hắn im lặng nằm dài trên giường bệnh, khẽ đưa tay nhờ Lan Hiểu Long giúp mình đóng lại hệ thống bơm gây tê điện tử, thoáng càu mày, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Đốt dúm tôi điếu thuốc.

Vừa mới chảy nhiều máu đến như vậy, bị thương nặng, lại mới trải qua một cuộc tiểu phẫu nhỏ, khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là muốn hút thuốc... thế nhưng những người đang trầm mặc ngồi trong phòng bệnh cũng không hề tỏ vẻ khiếp sợ nào cả.

Đối với nhưng người ngồi trong phòng bệnh này mà nói, bị thương chính là chuyện thường ngày như cơm bữa. Chỉ là mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi. Lão Bạch hôm nay bị người ta đâm một dao như thế, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.

Càng quái dị hơn nữa chính là những người trong phòng này đều biết rất rõ ràng, Bạch Ngọc Lan từ sau mùa thu năm trước, tiến hành thử nghiệm thất bại, bị đưa lên Tòa án Quân sự, sau đó hắn cũng đã cai thuốc rồi, vì cái gì hôm nay hắn lại muốn hút thuốc lại cơ chứ?

Hùng Lâm Tuyền châm một điếu thuốc ba số 7, để tàn thuốc bắt đầu cháy được một lúc sau, mới trầm mặc nhét vào trong đôi môi mỏng manh có chút khô khan của Bạch Ngọc Lan. Hắn do dự một lúc sau mới trầm giọng hỏi:

- Tên tiểu tử kia thật sự là Hứa Nhạc à?

Bạch Ngọc Lan ngồi thẳng lên trên giường, phần lưng trần phía sau lưng, ngoại trừ lớp nhựa cao su sinh thể dán lên đó để che lại miệng vết thương mới, còn có thêm rất nhiều vết sẹo của những vết thương cũ. Hắn hút một ngụm thuốc lá, trầm ngâm nói:

- Trong lần họp mặt năm rồi, tôi đã từng nói với các cậu, nếu như công ty Tịnh Thủy cùng với bộ Quốc Phòng thật sự có ý muốn trùng chấn lại Tiểu đội 7, thì hắn chính là nhân vật quan trọng nhất.. Hắn chính là lão đại mới mà tôi đã cố tình tìm cho mọi người.

Trên mặt của Hùng Lâm Tuyền hiện lên một tia cảm xúc quái dị. Môi hắn khẽ cong lên định muốn mắng chửi mấy câu gì đó, thế nhưng chung quy cuối cùng lại là biến thành một tiếng thở dài căm tức.

Năm trước ngẫu nhiên trong mấy lần tụ họp với nhau, Bạch Ngọc Lan đã từng thật sự nghiêm túc khi nhắc đến gã Chủ quản Kỹ thuật mới của Tiểu đội 7 bọn chúng. Trong lơi nói của hắn còn mang theo những lời bội phục, yêu thích cùng với tán thưởng mội cách chân thành tha thiết nữa. Bọn họ nghe được những lời này, tự nhiên trong lòng cũng có chút hy vọng nhàn nhạt.