Gian Khách

Quyển 3 - Chương 14: Sau tuyết là nắng ấm (1+2)




Hôm nay là đêm cuối cùng Hứa Nhạc còn ở lại nhà ngục quân sự Khuynh Thành. Hắn lúc này đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bãi cỏ hoang bên ngoài phòng giam, trong lòng thầm nghĩ đến những năm tháng phập phồng gợn sóng suốt thời gian vừa qua, tâm tình không khỏi sinh ra xúc động màãnh liệt. Tâm trí bất đồng, thì những cảnh sắc trong mắt tự nhiên cùng có chút bất đồng...

- Nỗi đau buồn âm thầm lớn nhất từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm, cứ như vậy mà được giải quyết vậy sao? Bân thân mình lập tức tìm thấy được tự do hay sao?

Phí Thành Lý Gia là một ngọn núi nguy nga sừng sững trong Liên Bang, Hứa Nhạc biết rõ ràng, bản thân mình nếu như có thể đứng trên lưng cua ngọn núi đó, như vậy liền có thể bình thản mà ngắm nhìn những phong cảnh phía bên dưới nó mà không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì cả. Nhưng biến động trong cuộc sống hai năm gần đây của bản thân mình, toàn bộ là bởi vì vị đại thúc chưa biết sinh tử kìa một tay tạo thành cả.

Cho dù thật sự là một tảng đá cứng rắn, đã trải qua quá nhiều sự tình như vậy, nếu như còn không thể đem cái kiếp sống trốn chết trong suốt mấy năm gần đây đúc kết thành một cái kết luận phân tích hợp lý như thế,đó chỉ có thể nói là một khối đá tảng ngu ngốc mà thôi. Mà Hứa Nhạc thì lại không hề ngu xuẩn chút nào.

Thân phận của mình hoàn toàn thay đổi từ sau khi được đổi một con chip vi mạch mới, được an bày đến Đại học Lê Hoa. Quyền hạn của con chip vi mạch kia có thể đi vào biệt khu tại khu thư viện, từ đó mới có thể quen biết với thái tử gia của Thai gia, vì vậy một gã đào phạm cua Liên Bang mới có thể mờ mịt chui đầu vào cái vòng luẩn quẩn của giai cấp thượng tầng chính trị Liên Bang.

Nếu không phải Hứa Nhạc gặp phải chuyện bất bình giữa đường, luôn có khát vọng mãnh liệt dùng hai chân đạp lên những chuyện bất bình đó. Nếu không phải hắn có thể nhìn thấy những góc hắc ám trong ngõ nhỏ, khiến cho tâm tình hắn có chút buồn bực, muốn đích thân đóng vai trò người phán quyết công minh, như vậy cứ bước theo con đường cùng với sự sắp xếp an bày cua Phong Dư, chỉ sợ hôm nay hắn sớm cùng đã trở thành một trong những quân nhân cấp bậc trung tá trẻ tuổi nhất Quân đội Liên Bang rồi, hoặc là một gã chủ quản kỹ thuật bậc I của Công ty Cơ khí Quả Xác, có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với Thai gia hơn nữa mơ hồ lại có quan hệ không tầm thường với Phí Thành Lý gia thật có thể nói là tiền đồ sáng rực như trăng rằm...

Chẳng qua Phong Dư lại như thế nào không biết rõ tính cách của Hứa Nhạc cơ chứ? Nói không chừng tất cả những chuyện bại lộ tung tích trên Đại khu Đông Lâm, cũng toàn bộ nằm trong sự suy đoán và sắp xếp của hắn. Hứa Nhạc có chút lặng im khi suy nghĩ về giả thuyết này, tâm tình không khôi có chút mờ mịt.

Phí Thành Lý gia kia đến tột cùng là một địa phương như thế nào, tại sao lại có thể sản sinh ra hai anh em ruột một người đắm chìm trong vinh quang sáng rọi, một người chìm đắm trong bóng tối vĩnh hằng, thế nhưng lại cùng đều lợi hại đến trình độ như thế kia.

Trí tuệ của bọn họ, khí độ của bọn họ, thực lực của bọn họ lại cùng khủng bố đến cực điểm như thế kia. Đến tột cùng là những thứ đó là học được từ chỗ nào? Ngoại trừ Lý Cuồng Nhân cùng với chính mình ra tựa hồ như trong khắp Liên Bang ngày nay cũng không hề có người nào có được thực lực khủng khiếp như thế, có thể biến thành một tuyệt thế quái vật như...

Liền ngay trong tâm trạng suy nghĩ lung tung như thế, hắn dần dần chìm đắm vào trong giấc ngủ, một đêm không trò chuyện mà chấm dứt. Khi ánh sáng bình minh dần dần chiếu rọi trên đường chân trời, dưới sự áp giải của đám quân nhân của nhà giam quân sự Khuynh Thành cùng với đích thân trưởng trại tiên sinh tự mình đưa tiễn, Hứa Nhạc bước ra khỏi căn phòng giam cá nhân, đi qua một cái thông đạo cực lớn.

Nhìn xuyên qua bức vách thủy tinh trong suốt, nhìn thấy những gã trọng phạm đang ngồi ăn sáng trong căn tin nhà giam, Hứa Nhạc cứ theo thói quen bình thường trước đây, khẽ gật đau chào hỏi một cái.

Hắn cũng biết rồ ràng rằng những người đã ngồi trong chỗ này cũng đều là hạng người tội ác cùng hung cực đại, cũng không giống như những nhân vật được miêu tả trong các tác phẩm văn học vậy, mang trên mình vô số oan khuất cùng với những hắc ám phía sau.

Nhưng dù sao hai bên cũng đã nhìn nhau đến hơn hai mươi ngày nay rồi, lại ngược lại liên tưởng đến bản thân mình cũng chưa chắc tính là vô tội, nhưng lại may mắn hơn người khác rất nhiều, cho nên hắn cùng muốn làm ra một động tác chào hỏi cuối cùng.

Cánh cửa lớn bằng kim loại nặng nề lặng lẽ không một tiếng động chậm rãi mở rộng ra. Sau khi trải qua bốn tầng phân hình cùng với kiểm tra thân thể cực kỳ nghiêm khắc, Hứa Nhạc mới đi ra khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành.

Hắn cúi đầu, nheo nheo mắt, ngửa mặt nhìn lên bầu trời âm trầm u ám trên đầu mình. Sau đó hắn mới quay đầu lại, khẽ cúi đầu tạ ơn về phía trưởng trại cùng với những quân nhân đã tiễn mình. Sau đó hắn cùng với hai gã quân nhân hộ tống, bắt đầu leo lên chiếc xe quân dụng.

Vị trưởng trại nhà ngục quân sự Khuynh Thành chắp hai tay sau lưng, ngóng nhìn theo chiếc xe quân dụng màu xám dần dần biến thành một điểm đen nhỏ trên con đường quốc lộ, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bản thân hắn là trưởng trại, rất rõ ràng tất cả những truyền thống từ trước đến giờ của Nhà giam quân sự Khuynh Thành này. Những người nào đã bị bắt giam đến đây, trên cơ bản là khó có thể nào bước ra ngoài trở lại.

Thế nhưng hễ mà là tù phạm đã có thể đường đường chính chính rời khỏi nơi này đi ra ngoài, như vậy trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một đại nhân vật được toàn bộ Liên Bang vạn người ngưỡng mộ. Cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí hôm nay rời khỏi nơi này, đại khái chắc cũng không phải là ngoại lệ.

0O0

Trải qua ba giờ đồng hồ phi hành đường dài, chiếc phi cơ quân đội chậm rãi đáp xuống cái sân bay dân dụng tại vùng ngoại ô của Đặc khu Thủ Đô.

Từ trên phi cơ bước xuống, ngay lập tức Hứa Nhạc liền bước chân lên một chiếc xe bọc thép quân dụng màu xanh lục. Các quân nhân áp giải hắn trên đường đi cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Mà bản thân Hứa Nhạc cùng trải qua những sự kiện đó, tâm tình cùng không xúc động giống như là sắp chết như lúc trước, hắn chỉ bình thản nheo cặp mắt ti hí của mình, tham lam nhìn ra những phong cảnh cùng với phố xá quen thuộc bên ngoài cửa sổ, cùng với tòa nhà sừng sững như đâm thẳng vào mây ở xa xa.

Chiếc xe bọc thép quân dụng cũng không hề có chút dự báo nào, đã chầm chậm dừng lại cạnh bãi cỏ xanh biếc ngay trước mặt tòa nhà Nghị Viện.

- Vui lòng chờ một chút lập tức sẽ có người tới đón...

Nói xong những lời này, gã quân nhân trên chiếc xe bọc thép quân dụng hướng về phía Hứa Nhạc thực hiện một động tác chào quân đội, sau đó nhanh chóng lái chiếc xe rời khói chỗ đó.

Hứa Nhạc theo bản năng cũng đáp trả bằng một động tác chào theo nghi thức quân đội, sau đó mới quay người quan sát xung quanh, nhìn nhắm cái tòa nhà trung tâm của hệ thống chính trị Liên Bang.

Đối diện với con đường rộng rãi trước mặt chính là tòa nhà Nghị Viện vô cùng trang nghiêm cùng với những bậc thềm đá vô cùng quen mắt. Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời tháng sáu, trên bãi cỏ màu xanh biếc, những đám người tụm năm tụm ba ngồi nơi đó, hết thảy đều có vẻ an tường, hòa bình.

Hôm nay Hứa Nhạc một bộ quân phục không hề có quân hàm nào cả, cũng không có hành lý gì. Lúc này một mình hắn đột nhiên đơn độc đứng ở nơi này, đứng trong đám người lố nhố ở đó, thế nhưng nhìn lại có chút cảm giác mờ mịt.

Thỉnh thoảng lại có người đi lướt ngang qua bên người của hắn. Cũng có rất nhiều người đứng không xa bên cạnh của hắn, ngắm nhìn những phong cảnh của tòa nhà Nghị Viện, thỉnh thoảng lại chụp hình lưu niệm.

Cũng không có bất cứ người nào chú ý đến bản thân hắn. Càng không ai lại nghĩ đến chuyện cái gã thanh niên quân nhân độ tuổi không lớn lắm này, lại chính là cái gã phần tử khung bố đã gây ra một trận ầm ĩ hơn nửa năm gần đây...

Nửa năm...

Nửa năm trước khi Hứa Nhạc lập ý muốn ám sát Mạch Đức Lâm, Đặc khu Thủ Đô chính là thời điểm trời đổ tuyết. Bắt đầu từ lúc đó, hắn cũng chưa từng tự do được ngày nào nữa.

Bắt đầu từ Tổ Hồ Ly bị chuyển dời về nhà ngục quân sự Khuynh Thành... Bản thân hắn mãi vẫn bị giam giữ trong bóng đêm, đã lâu cũng không được tận mắt nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhưng mà hôm nay mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, chính là cái thời điểm chuyển hoán này, loại cảm giác tự do bất chợt này chợt khiến cho hắn có chút khó xử.

Lúc rời đi thì nơi này trời vẫn còn đổ tuyết đến khi trở về, thì tiết trời đã biến thành mùa xuân ấm áp rồi. Sau khi tuyết tan thì là nắng ấm, thật sự là nắng ấm... Cuộc đời cả trăm năm, kỳ thật chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.

Chợt nhắm mắt lại, chợt mở mắt ra, tuyết trắng đã biến thành nắng ấm.

Một chiếc xe công vụ màu đen chợt lướt nhẹ tới trước mặt của Hứa Nhạc. Từ trên xe chợt bước xuống mấy gã đặc công của cục Đặc Cần, thân mặc một bộ trang phục đặc thù màu đen. Một gã trong số đó lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, nói khẽ:

- Chúng tôi đã an bày cho anh một nơi có thể tắm rửa cùng với dùng cơm trưa. Thời gian cũng không còn nhiều lắm. Chiều hôm nay tổng thống còn có công vụ phải làm, cho nên vào khoảng giữa trưa, ngài sẽ đợi anh ở dinh thự Tổng Thống.

Hứa Nhạc theo bản năng gật nhẹ đầu một cái.

0O0

Tại phía nam tinh cầu đặc khu, Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quỹ hội Kiều Trì Tạp Lâm.

Trong một gian lễ đường lớn nhất trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm, lúc này đang tiến hành nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân cao quý. Thực ra buổi lễ trao giải Tinh Vân này phải được tiến hành cách đây 6 tháng trước rồi, thế nhưng bởi vì người được đề cử nhận giải Tinh Vân Hòa Bình lần này, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã bất hạnh bỏ mình, cho nên buổi lễ mới được dời lại cho đến hôm nay.

Không thể không nói, đám người du hành thị uy mấy tháng trước đây, đã từng chiếm cứ Quảng trường Hiến Chương cùng với Quảng trường Nghị Viện, cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho nghi thức trao giải này phải hoãn lại cho tới bây giờ.

Giải thường Tinh Vân là một giải thưởng lớn của chính phủ Liên Bang, sự quyền uy cùng với vinh dự tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nồi. Trước đây trong quá trình trao các giải thương Tinh Vân trao cho các lình vực trụ cột như vật lý, Kỹ Thuật Không Gian cùng với Khoa Học Kỹ Thuật Sinh Vật Học... thanh âm vỗ tay bên trong hội trường luôn không lúc nào ngừng lại.

Tất cả những khách quý được vinh dự tham gia vào buổi nghi thức trao giải lần này, cũng đều không chút nào keo kiệt hướng về phía các nhân vật được nhận giải thưởng kia, chính thức biểu đạt lòng chúc mừng nhiệt tình thật tâm của bản thân mình.

Nhưng mà vào lúc châu trưởng La Tư thay mặt Nghị Viên Mạch Đức Lâm lên lĩnh giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình, thanh âm vỗ tay trong hội trường trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm nhất thời đạt tới đinh cao nhất.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng hết cả dậy, hướng về phía vị lão nhân đã phấn đấu cả đời bởi vì tiến trình hòa giải của Liên Bang, vị nhân sĩ dàn tộc đã dũng cảm chống cự lại sự xâm lược của Đế Quốc, vị lão gia đã tuân thủ nghiêm ngặt chủ trương không bạo lực, cuối cùng lại chết trong tay một phần tử khủng bố cuồng nhiệt dân tộc xuất thân từ Thanh Long Sơn kia, thể hiện sự kính ngưỡng cùng với ai điếu của mình một cách sâu sắc nhất.

Cái loại cảm xúc này được kéo dài mãi cho đến khi Chủ tịch ủy ban Giải thưởng Tinh Vân chợt đứng lên, đề cao thanh âm, mời tổng thống Mạt Bố Nhĩ lên đài đọc bài diễn văn, mọi người mới có hơi chút phát sinh biến hóa. Các tân khách vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã lại toàn thể đứng cả dậy, hoan nghênh sự hạ cố của tổng thống Liên Bang...

Trong giới thượng tầng xã hội Liên Bang mấy năm gần đây, các tân khách có thể có tư cách xuất hiện trong trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm này, đối với vị chính trị gia sắc mặt ngăm đen, xuất thân từ một gia đình thợ mỏ dưới tầng chót của xã hội Liên Bang này, cuối cùng cũng có chút khinh thường hoặc là lãnh đạm.

Nhưng mà Mạt Bố Nhĩ tiên sinh hôm nay đã trở thành tổng thống của Liên Bang, bọn họ phải đem loại cảm xúc này hoàn toàn che dấu lại tận đáy lòng của mình.

Nhất là trong nửa năm gần đây, tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã suất lĩnh Nội Các Chính phủ Liên Bang, cường ngạnh mà nhanh chóng, đưa ra những động tác mạnh mẽ để đàn áp những hỗn loạn trong xã hội bị tạo thành bởi cái chết của Mạch Đức Lâm, cam đoan xã hội Liên Bang vận hành một cách vững vàng, thể hiện được bản lĩnh chính trị cực kỳ lợi hại cùng với thủ đoạn trí tuệ xuất sắc.

Mọi người trong xã hội thượng tầng Liên Bang đã bắt đầu từ tận đáy lòng đón nhận, thậm chí là có chút kính sợ vị tổng thống trung niên có sắc mặt ngăm đen này.

Các tân khách nhìn về phía vị tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng trên bục phát biểu, chậm rãi đọc bài diễn văn. trong lòng không khỏi liên tưởng đến trong mấy tháng gần đây, Chính phủ Liên Bang vì để dẹp yên những hỗn loạn gây ra bởi cái chết của nghị viên Mạch Đức Lâm, đã áp dụng một loạt các loại thủ đoạn cùng với chính sách nghiêm khắc, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm giác run sợ.

Chính phủ Liên Bang trong khoảng thời gian ngắn nhất đã công bố kết quả điều tra về vụ án đó, trấn an một bộ phận dân chúng. Mà bản thân vị tổng thống Mạt Bố Nhĩ, lại còn đích thân tự mình chạy đến đại học Thành Lâm Hải Châu, tiến hành đối thoại trực tiếp với các phần tử kích động tại nơi đây.

Nghe nói tại hiện trường buổi đối thoại công khai đó, tổng thống Mạt Bố Nhĩ bằng ngữ khí trầm ồn, thái độ kiên quyết, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng là, tổng thống Mạt Bố Nhĩ cho tới bây giờ cũng chưa từng đình chỉ việc tán dương đối với học thuyết của Kiều Trì Tạp Làm.

Thậm chí ngay cả nghi thức trao giải Tinh Vân lần này, cùng là do sự an bày sắp đặt của ông ta mới có thể được cử hành tại Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quỹ hội Kiều Trì Tạp Lâm này...

Hai tay đồng thời hạ xuống, một thị trấn an, một thị kiên quyết, khiến cho đám thanh niên kích động, cuồng nhiệt ủng hộ Mạch Đức Lâm trong xã hội Liên Bang này, chiếm cứ Quảng trường Hiến Chương, Quảng trường Nghị Viện, đánh sâu vào tòa nhà Nghị Viện, tiến vào những khu công nghiệp nặng tại Hoàn Sơn Tứ Châu tinh cầu S2 kêu gọi công nhân bãi công, dưới sự trấn áp của tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không thể nào nghĩ ra được biện pháp ứng đối nào thích hợp nhất.