Tin tức có người đến thăm nuôi nhanh chóng lan truyền khắp khu nhà giam, đến thẳng phòng trưởng trại. Không lâu sau, đám quân nhân gác cổng đã phải há hốc miệng kinh ngạc nhìn ngài trại trưởng béo ú, khoác quân phục, ì ạch chạy ra.
Địa vị của ngục Khuynh Thành hơi có chút đặc thù nên trại trưởng được đãi ngộ tương đương với cấp bậc thiếu tướng. Ngài trại trưởng cố ý khoác lên người bộ quân phục để khoe ra cái huân chương và cấp bậc của mình, lao xồng xộc đến trước mặt vị thiếu tá trẻ tuổi.
Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nãy, ông cũng rất muốn hành lễ nhưng lại sực nhớ ra đối phương dù sao chỉ mới là thiếu tá nên đành giơ tay, lắc lắc mấy cái một cách thiếu tự nhiên.
Ngài Trại Trướng rút khăn tay, chấm chấm mấy giọt mồ hôi trên trán, nói khẽ:
- Thiếu tá... Viên. Lúc nãy tôi mới nhận được điện thông báo là ngài sẽ đến nên vẫn chưa kịp chuẩn bị. Mong ngài bỏ quá cho.
Mặc dù trại trưởng có vị tri ngang hàng với thiếu tướng nhưng vì quanh năm suốt tháng chỉ ở lỳ trong cái trại giam giữa cánh đồng hoang này nên trong quân đội vẫn mãi chỉ là một nhân vật bên lề. VỊ khách đểu thăm nhà ngục ngày hôm nay có khả năng sẽ là quý nhân làm thay đổi cuộc đời hắn, nên đương nhiên hắn cũng có chút kích động, bối rối
Nhưng dù có kích động bối rối thì thủ tục cần làm thì vẫn phải làm. Kỵ luật quân đội Liên Bang bao giờ cũng nghiêm ngặt vị, Thiếu Tá có thân phận đặc thù đó cũng hiểu rõ điều này, nên chỉ mỉm cười chuyển xấp văn kiện vừa được kiểm tra cho ngài trại trưởng.
Vài phút sau, đám quân nhân gác cống nhìn thấy đích thân ngài trại trưởng đưa đôi nam nữ đó vào trong, nên cũng chỉ biết đoán mò rằng những người ấy chắc chắn phải có thân phận đặc biệt nên mới nhận được sự đãi ngộ đặc biệt kiểu đó.
oOo
Tiểu đội đặc chiến của Thai Chi Nguyên sau khi kết thúc nhiệm vụ bí mật do cục Hiến Chương giao cho liền bị điều về SI để nghỉ ngơi và điểu chỉnh. Mấy ngày trước cả tiểu đội đã đại diện cho Quân Khu II tham gia diễn tập chống khủng bố.
Vì những biểu hiện xuất sắc và có được thành tích cao nhất trong tổng bộ tham mưu mà hắn được bộ Quốc Phòng cất nhắc lên làm thiếu tá.
Bước theo ngài trại trưởng trên con đường âm u, hắn củi đầu, nhìn con đường làm bằng vật liệu từ tính dưới chân. Trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ rõ những tia cảm xúc phức tạp. Hóa ra cái tên đó bị giam ở đây, không hiểu hắn sống ra sao.
Trong Liên Bang, Thai gia có một tầm ảnh hưởng đáng sợ mà không phai ai cũng chạm đến được. Bất luận là chính phủ hay Thất đại gia tộc đều phải giữ thái độ tôn trọng, cảnh giác tuyệt đối đối với cái gia tộc của Hoàng triều trước đây.
Là Thái Tử gia của Thai gia, hắn có đủ khả năng phá vỡ một vài nguyên tắc Liên Bang Nhưng từ trước đến nay, hắn luôn làm tròn bổn phận của một công dân gương mẫu, tôn trọng pháp luật Hiến Chương Liên Bang, nên lần này đến ngục Khuynh Thành, hắn phải mất tận một tháng mới lo liệu xong xấp văn kiện phức tạp đó.
Pháp luật Liên Bang không cấm người ta vào thăm nuôi trong ngục Khuynh Thành, Thai Chi Nguyên chính là lợi dụng điểm đó. Bản thân hắn hiểu rằng chuyện này chưa bao giờ có tiền lệ. Bất luận là bộ Quốc Phòng hay bộ Tư Pháp đều không muốn ký nhưng vì cái chữ 'Thai' trong tên người làm đơn, nên vẫn phải miễn cưỡng ký vào.
Vị trại trưởng đang dẫn đường cũng không phải ngoại lệ. Nếu như không có cú điện thoại đó thì dù hắn có mang theo luật sư đến e rằng cũng chẳng được cho vào. Nghĩ vậy nên Thai Chi Nguyên cũng thấy vững tâm.
oOo
Căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn dài và mấy chiếc ghế được gắn cố định. Bốn bức tường xung quanh được ghép bằng những miếng hợp kim dày, còn nền nhà thì vẫn có những dải vật liệu từ tính, Thai Chi Nguyên để cho cô gái bên cạnh mình ngồi trước, rồi mới vào vị trí, im lặng chờ đợi sự xuất hiện của gã đó.
Nghĩ lại công tác cảnh giới trên cả quãng đường vừa rồi bản thân hắn cũng thấy sợ. Là Thái Tử gia của Thai gia, mặc dù cũng đã từng phải lăn lộn ở Hoàn Sơn Tứ Châu, phải trải qua lễ rửa tội bằng lửa và máu, nhưng ngồi trong cái nơi âm u mà mọi quyền tự do đều bị tước bỏ này, tâm trạng của hắn cũng cảm thấy có chút dị thường
Không phải chờ đợi quá lâu, tiếng kim loại va chạm, tiếng xích sắt kéo lê đã bắt đầu vang lên ngoài cửa. Hứa Nhạc với vô số thiết bị khống chế hành động quanh người, khó nhọc bước vào phòng.
Nhìn thấy đôi nam nữ trong phòng, cả người hắn đột nhiên đờ ra.
Lúc nãy nghe thấy quản ngục thông báo, hắn cứ nghĩ là người của cục Điều Tra Liên Bang lại tiếp tục tiến hành thẩm vấn, hay là Từ Tùng Tử đến để thông báo thêm điều gì. Ai ngờ, vị khách mà hắn được thông báo lại đúng là khách thực sự, hơn nữa còn là cái gã bạn thân mà lâu lắm hắn chưa gặp lại.
Hứa Nhạc nhìn Thai Chi Nguyên, mỉm cười lắc lắc đầu rồi mới từ từ ngồi xuống.
Trong suốt quá trình gặp mặt này lúc nào cũng thấy hắn cười, vẻ rạng rỡ lộ rõ trên mặt, lại thêm đôi mắt ti hí trời sinh nên khuôn mặt nhìn càng thêm ngốc nghếch.
Thai Chi Nguyên bình thản nhìn nụ cười khờ khạo của Hứa Nhạc rồi quay sang viên trưởng trại nói:
- Tướng quân, tôi có thể nói chuyện riêng với hắn được không?
Điều này hình như không phù họp với quy định.
Quy định của ngục Khuynh Thành hình như chẳng có điều khoản nào liên quan đến chuyện thăm nuôi
Vấn đề mấu chốt là viên trưởng trại biết Hứa Nhạc là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm nên chẳng yên tâm để vị Thái Tử gia cùng cô gái xinh đẹp yếu ớt kia lại với hắn.
Nếu như xảy ra chuyện gì thì ông biết ăn nói sao với Thai gia, ăn nói sao với quân đội, với ngài tổng thống? Cho nên dù rất vui khi được Thái Từ gia gọi là tướng quân nhưng hắn vẫn do dự. không dám đồng ý ngay.
- Quan hệ của tôi với hắn vốn dĩ rất tốt. Tôi nghĩ hắn có điên cũng không đến nỗi giết cả tôi đâu.
Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng nói.
Viên trường trại suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Được, nhưng trại vẫn phải tiến hành công tác giám sát toàn bộ cuộc gặp gỡ nàỵ. Mong ngài hiểu cho.
- Cảm ơn.
Thai Chi Nguyên mỉm cười. khẽ nghiêng mình thể hiện thành ý.
Trong phòng chỉ còn lại 3 người. Cô gái xinh đẹp quyến rũ lần đầu tiên được đến một nơi như thế này nên có chút kiêng kỵ, căng thẳng. Cô sợ hãi nhìn người thanh niên đeo xích tay xích chân ngồi trước mặt cứ cảm thấy có chút ngỡ ngàng , nhưng nghĩ mãi mà chẳng nhớ đã từng gặp ở đâu.
Con người này hung ác và nguy hiểm đến cỡ nào mà lại bị Liên Bang nhốt ở nơi không ngày không đêm này? Còn vị Thái Tử gia đang ngồi bên cạnh cô tại sao nhất định phải đưa cô đến gặp hắn?
Hai chàng trai trẻ trong phòng chẳng thèm quan tâm xem cô gái này đang nghĩ gì bởi vì còn đang bận nhìn nhau. Nụ cười của Hứa Nhạc càng lúc càng rộng, cuối cùng bật thành những tiếng ha ha đầy sảng khoái. Hắn vẫn lắc lắc đầu xem chừng phấn khởi lắm.
Còn lớp sương mù trên gương mặt Thai Chi Nguyên thì lại ngày một dày. Hắn đột nhiên đập bàn giận dữ. nghiến răng, chỉ tháng vào mặt Hứa Nhạc nói:
- Đừng có cười nữa.
Hứa Nhạc nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, cố ghìm tâm trạng trong lòng nhưng khóe miệng thì vẫn hơi nhếch lên. Nụ cười Thì còn có thể giấu được chứ niềm vui thì khó che đậy lắm.
- Cười cười cười, cả đời này cậu chỉ biết híp mắt vào cười thôi à?
Thai Chi Nguyên lạnh lùng nhìn vào đôi mắt ti hí của hắn. nói:
- Cậu sắp chết rồi, còn cười được sao? Cậu thực sự sắp giống thằng ngốc rồi nên mới không biết sợ chết. Cậu có biết hậu quả của việc làm ấy không? Có biết trong Liên Bang có bao nhiêu người muốn cậu chết không? Thất đại gia tộc, chính phủ, Nghị Viện.... những nhân vật đó đều là một lũ ngốc, một lũ ngốc lúc nào cũng giả vờ cao quý nhưng lại trở thành con rối giết người trong tay Mạch Đức Lâm.
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Hứa Nhạc, nói:
- Chúng ta bị Mạch Đức Lâm làm cho quay cuồng rồi nên cậu mới dùng cái lý do đơn giản thẳng thắn ấy để đi giết hắn. Sự tồn tại của cậu là một cái tát vào những người như chúng tôi. Vì vậy họ mới sợ một người như cậu. Rốt cục là cậu đã nghĩ gì vậy? Một mình đơn thương độc mà tấn công vào S2! Cậu nghĩ cậu là ai? Là Lý Thất Phu?
Càng nghĩ đến câu chuyện ly kỳ này, Thai Chi Nguyện càng thấy giận. Hắn đập bàn rầm rầm, lớn tiếng quát:
- Trong đầu cậu chứa cái gì vậy? Hay là hoa lê với tuyết của đại học Lê Hoa đã bay hết vào đầu cậu rồi nên cậu chỉ biết có phong hoa tuyết nguyệt?
Hứa Nhạc ngập ngừng định lên tiếng phản đối, việc này thì liên quan gì đến phong hoa tuyết nguyệt chứ?
- Không phải phong hoa tuyết nguyệt thì cũng là bạch ý tháng tuyết. Cậu nghĩ chỉ cần có một cây có kiếm là đã đủ sức bảo vệ hòa bình vũ trụ?
Thai Chi Nguyên phẩy phẩy tay, xem ra vẫn còn giận dữ lắm:
- Trương Tiểu Manh vẫn chưa chết thì chuyện Mạch Đức Lâm có liên quan quái gì đến cậu chứ?
Cô gái xinh đẹp bên cạnh kinh ngạc nhìn Thai Chi Nguyên. Cô mới gặp con người này có mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hắn giận dữ như vậy. Thật không hiểu nổi quan hệ thực sự của Thai Chi Nguyên và tên trọng phạm trước mặt là gì?
- Hôm nay tôi đến kỳ thực chỉ muốn hỏi cậu một điều: Cậu đi giết Mạch Đức Lâm có mấy phần là do tội lỗi của hắn? Hay là cậu muốn chứng minh điều gì với Trương Tiếu Manh? Cậu muốn chứng minh cậu còn bạo lực, còn cách mạng, còn quang minh hơn cả phiến quân à? Đừng nói cái gì là Mạch Đức Lâm giết người, pháp luật Liên Bang vô dụng với hắn nên cậu muốn thay trời hành đạo... Hắn đáng chết vậy cậu thì sao? Cậu đã giết bao nhiêu người trong khu nhà Quỹ Cơ Kim Hội? Mấy tháng nay Liên Bang đã có bao nhiêu người thiệt mạngtrong những cuộc bạo loạn?
Thai Chi Nguyên tái mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:
- Cái vũ trụ này không cần đến một anh hùng. Cậu cũng không cần phải biến mình thành một anh hùng cô độc. Cậu không phải anh hùng. Cậu thậm chí còn không là người tốt có lẽ cậu chỉ thích cái cảm giác giết người thôi.
Thai Chi Nguyên giơ cao hai tay, cười mỉa mai:
- Cậu có biết những người theo dõi cuốn băng ở căn cứ huấn luyện gọi cậu là gì không? Kẻ giết người máu lạnh.
- Trương Tiểu Manh? Máu lạnh?
Nụ cười trên khóe miệng Hứa Nhạc dần dần biến mất. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Thai Chi Nguyên, sắp xếp lại một lần nữa những suy nghĩ trong đầu, xác nhận xem mình có cần bác sĩ tâm lý hay không rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi Hứa Nhạc bước vào căn phòng này, Thai Chi Nguyên vẫn chưa ngừng nói, chưa từng cho hắn cơ hội phản bác. Hắn cũng quyết định giữ im lặng bởi vì hắn hiểu cơn giận của Thai Chi Nguyên đến từ đâu.
Đương nhiên hắn biết người bạn lâu ngày không gặp này vào tận đây gặp hắn không đơn giản chỉ là để xả cơn giận Trên thực tế, từ khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc váy trắng bên cạnh. Hứa Nhạc đã ngầm cảm nhận được điều gì đó.
Cô gái đó là Bạch Kỳ, cô gái có giá nhất tại hội sở của Lâm Hải Châu, người phụ nữ đầu tiên của Thai Chi Nguyên. Đây là một phần hồi ức không lâu nhưng dường như rất xa xôi của cả hai người.
Thai Chi Nguyên đưa Bạch Kỳ đến đây là để nói với Hứa Nhạc. hắn là một người rất hoài niệm.
Im lặng một lúc lâu. Hứa Nhạc lại mỉm cười, nhìn Thai Chi Nguyên nói:
- Mắng xong chưa? Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?
Thai Chi Nguyên nhìn nụ cười rạng rỡ của hán, chán nản phẩy phẩy tay:
- Đỡ nhiều rồi.
- Vậy thì tôi xin nói mấy câu.
Hứa Nhạc vẫn mỉm cười:
- Tôi là một cô nhi, những tháng ngày thơ ấu của tôi có lẽ một người như cậu không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Vì vậy đừng chỉ nhìn thấy tôi hay cười, khi tôi manh động thì sẽ trở thành một thiếu niên lưu manh đấy. Khi tôi giết người tôi có thể không chớp mắt. Mấy tháng bị giam trong Tổ Hồ Ly chẳng có ai để nói chuyện. Thời gian tự lầm bầm với chính mình, tôi mới nghĩ bản thân mình chưa bao giờ dám nhận mình là người tốt... Đúng, tôi bây giờ là tội phạm giết người. Trên thực tế, hồi 10 tuổi tôi cũng đã từng giết người rồi... Nhưng kẻ giết người cũng có chuẩn mực đạo đức của riêng mình dù cái từ này nghe ra thì có vẻ hơi buồn cười
Hứa Nhạc nhìn Thai Chi Nguyên, nghiêm nghị nói. Nếu như không phải Thai Chi Nguyên đích thân đến gặp hắn thì có lẽ Hứa Nhạc cùng chẳng muốn nói chuyện với ai. Những việc hắn làm không cần phải giải thích, nhưng hắn vẫn muốn người bạn mà hắn tin tưởng nhất hiểu.
- Chuyện giết chết Mạch Đức Lâm không có liên quan gì đến Trương Tiểu Manh hay đám trẻ con vô tội ấy. Tôi chỉ là đang làm những gì phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của mình mà thôi.
Hứa Nhạc nói một cách rãi nghiêm túc:
- Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện mình đang hít thở cùng một bầu không khí với Mạch Đức Lâm thì bụng dạ tôi lại cảm thấy khó chịu. Tôi muốn thỏa mãn tiêu chuẩn của mình. Tôi muốn mình thoải mái hơn
Thai Chi Nguyên nãy giờ vẫn cúi đầu, im lặng lắng nghe cuối cùng cũng phải bật cười, nói:
- Cậu thoải mái rồi nhưng những người khác thì sao?
Hứa Nhạc đang chuẩn bị cười nói mấy câu gì đó thì Thai Chi Nguyên đã ra hiệu cho Bạch Kỳ ra khỏi phòng Hắn ngẩn ra, nháy nháy đôi lông mày thẳng như phi đao, hiếu kỳ hói:
- Cô gái này... Cậu nuôi cô ta suốt từ hôm đó đến giờ sao ? Quả không hô danh là Thái Tử gia của Thai gia. Nếu như ai cũng có cuộc sống về đêm như cậu thì không biết Liên Bang sẽ loạn đến mức nào, cung cầu mất cân bằng quá nghiêm trọng.
Đây chẳng phải là chuyện gì buồn cười, nên đương nhiên Thai Chi Nguyên không cười. Hứa Nhạc nói câu này vì hắn nhìn thấy sắc mặt Thai Chi Nguyên hơi sầm lại, hắn biết Thai Chi Nguyên sắp sửa bàn vào vấn đề chính nên mới muốn làm cho không khi thoải mái hơn.
Thai Chi Nguyên bước đến bên hắn, hạ giọng nói mấy câu gì đó.
Và sắc mặt của Hứa Nhạc cũng nhanh chóng thay đổi.
- Từ sau khi bị bắt, chắc cậu cũng phải chịu không ít khổ sở, cố gắng chăm sóc mình đi. Đừng cố tình cởi áo để khoe vết thương nữa.
Thai Chi Nguyên ấn nhẹ lên vai hắn, cảm nhận rõ từng mẩu xương đang nhỏ lên, trong lòng không khói xót xa.
Hứa Nhạc chẳng nghe thấy gì vì hắn vẫn còn chìm trong cảm giác kinh ngạc. Bây giờ từ Thai Chi Nguyên hắn mới biết được toàn bộ sự thật của vấn đề. Nghị Viên Mạch Đức Lâm là người của Đế Quốc, là gián điệp của Đế Quốc! Câu chuyện này thực sự là quá hoang đường!
- Tôi đi đây. Cậu cứ yên tâm.
Thai Chi Nguyên nói xong câu này rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Hứa Nhạc khó khăn đứng dậy, gật gật đầu. Họ không cần dùng quá nhiều lời nói vẫn có thể hiểu hết được ý của nhau. Nhìn cánh cửa hợp kim từ từ đóng lại, khóe miệng Hứa Nhạc khẽ nhếch lên một tia cười nhàn nhạt. Sống cả đời này, có được một người bạn thực sự như thế là hạnh phúc lắm rồi.
Ngay sau đó, nụ cười đó nhanh chóng bùng nổ với một chút kỳ lạ, một chút hoang đường. Tiếng cười dội vào những bức tường họp kim. vang vọng mãi không thôi.
- Mạch Đức Lâm là gián điệp của Đế Quốc.
Nghe được thông tin này nhưng Hứa Nhạc chẳng hề có cái cảm giác tự hào vì đã cứu được cả Liên Bang, càng không nghĩ mình là anh hùng bởi vì tư duy logic của hắn chẳng muốn đụng chạm đến những thứ này, hẳn chỉ nghi được duy nhất một điều là: giết là đúng