Gian Khách

Quyển 2 - Chương 236: Sự an nguy của Liên Bang nằm trong tay hắn (1)




-Cho dù ngươi có là một bảo dưỡng sư thiên tài đi chăng nữa nhưng cũng đừng hi vọng sẽ mở được cánh cửa này từ phía ngoài.

Mạch Đức Lâm im lặng quan sát từng thao tác của Hứa Nhạc, giọng nói truyền ra từ hệ thống đàm thoại hình như đã có chút thay đổi.

Hứa Nhạc chẳng thèm quan tâm xem hắn vừa nói gì, hắn vẫn đang chuyên tâm vào công việc. Hắn dám đơn thương độc mã xông vào đây cũng là bởi vì có trong tay những tình báo của Thanh Long Sơn và dương nhiên trong những tin tình báo ấy cũng có nhắc nhở tới căn phòng an toàn bí mật này.

Mặc dù tốc độ tấn công có hơi chậm so với kế hoạch, để cho Mạch Đức Lâm kịp trốn vào đây, nhưng Hứa Nhạc vẫn chưa tuyệt vọng đến mức muốn ói ra máu, hắn đã chuẩn bị đầy đủ cho việc này.

-Ta luôn hiếu kỳ xem ai sẽ là người giết mình, không ngờ kẻ đó lại chính là ngươi.

Bên trong căn phòng, Mạch Đức Lâm vuốt nhẹ cây bút kim loại trên tay mình, thở dài một tiếng. Cả đời này hắn trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử rồi.

Bất luận là cuộc chiến với đế quốc hay những hoạt động càn quét phiến quân của quân đội Liên Bang trong núi, nếu không có một sức mạnh trên trời nào đó giúp đỡ thì hắn không biết đã chết bao lần rồi.

Hứa Nhạc vẫn mặc kệ hắn, tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Nhìn chàng thanh niên bình tĩnh trước mắt, trong lòng Mạch Đức Lâm không khỏi nảy sinh một chút ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là cảm giác bất an xen lẫn phẫn nộ.

Hôm nay, bên tinh cầu S1 đang cử hành nghi thức nhậm chức cho tân tổng thống. Mạch Đức Lâm chỉ là một chính trị gia thất bại, không có bất kỳ chỗ dựa nào.

Hắn đã dành quá nửa đời mình để bước trên con đường này chỉ vì muốn bước lên vị trí Phó tổng thống Liên Bang.

Đúng vậy, là phó tổng thống bởi vì phó tổng thống sẽ kiêm nhiệm luôn vai trò Chủ tịch của Ủy ban Quản lý Liên Bang. Và cũng chỉ óc Chủ tịch Ủy ban Quản lý Liên Bang mới có thể tiếp cận được với cục Hiến Chương thần bí kia.

Lúc này trong đầu Mạch Đức Lâm hiện lên câu chuyện của rất nhiều năm về trước. Năm đó nếu như không có chuyến đi đến Bách Mộ Đại thì có lẽ bây giờ hắn vẫn chỉ là một viên quân nhân xuất ngũ đầy nhiệt huyết.

Nhưng thiên mệnh vẫn là thiên mệnh, chẳng ai có thể thay đổi được. Hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại, hắn tin rằng trong lịch sử vũ trụ, không ai có thể thành công hơn mình.

Mặc dù không thể bước lên được vị trí cao nhất trên đỉnh vũ đài chính trị thì hắn cũng đã đạt được tứ mà từ rất nhiều năm trước người đó phải hạ mình năn nỉ hắn giúp đỡ mới đạt được.

Mạch Đức Lâm nheo con mắt nhìn người thanh niên bận rộn bên ngoài, hắn hiểu rằng tạm thời đối phương không thể bước vào đây, chỉ cần lực lượng trợ giúp hoặc quân đội của Liên bang đến kịp là hắn có thể an toàn rồi.

Nhưng hắn cũng chẳng vui vẻ gì với suốt quãng đời còn lại, bởi vì theo như kế hoạch ban đầu, hắn sẽ bay thẳng đến Tây Lâm rồi sau đó sẽ biến mất trong vũ trụ bao la này.

Tất cả những điều đó đều đã bị người thanh niên mắt ti hí ngoài kia làm cho thay đổi. Nghĩ đến điều này, khóe miệng Mạch Đức Lâm lại khẽ cong lên một nụ cười diễu cợt.

Cả cái vũ trụ này chẳng ai có thể nhìn thấy được lòng dạ hắn, nếu như Liên Bang phát hiện ra được bí mật lớn nhất trong lòng hắn thì có lẽ hắn vẫn còn chịu đựng thêm chút nữa, nhưng kẻ ngoài kia rõ ràng là chẳng biết cái gì cả.

Sứ mệnh cuối cùng lại bị hủy hoại bở sự manh động của một chàng trai trẻ mà cái gì cũng không biết. Mạch Đức Lâm không khỏi buông một tiếng thở dài, khẽ vò vò mái tóc hoa râm.

HÌnh như bên ngoài Hứa Nhạc cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Hắn vẫn cắm cúi thực hiện công việc của mình rồi đột nhiên nhớ ra, miệng hỏi:

-Có một chuyện ta trực tiếp muốn hỏi ngươi.

Kể ra thì cũng kỳ lạ, tên sát thủ lạnh lùng và đối tượng truy sát lại chỉ vì sự ngăn cách của một lớp thủy tinh mà tạm thời hòa bình, rồi lại còn cùng nhau tiến hành một cuộc đối thoại không tưởng nữa chứ.

Mạch Đức Lâm mỉm cười nói:

-Xin cứ hỏi.

Hứa Nhạc thực hiện việc nối tiếp với tốc độ cực nhanh, rồi chẳng thèm ngẩng đầu lên, hỏi:

-Vụ Lâm Hải Châu và buổi biểu diễn đều là do ông làm sao?

Mặc dù vô số chứng cứ đã chứng minh rằng Mạch Đức Lâm chính là nhân vật giấu mặt đứng đằng sau sự kiện này, nhưng Hứa Nhạc vẫn luôn muốn trực tiếp hỏi ông ta.

-Phải.

Có thể bò dậy từ tầng lớn bần cùng nhất trong xã hội, có thể giành được sự ủng hội từ vô số quần chúng nhân dân, có thể hiên ngang bước đi giữa chính phủ L iên Bang và Phiến quân, có thể ép một người như Trương Tiểu Manh thề trung thành đến cùng thì tất nhiên hắn cũng phải có mặt ưu tú riêng của mình cũng như một sức hút kỳ lạ.

Cho nên khi nghe Hứa Nhạc hỏi những câu này, Mạch Đức Lâm đã nghĩ ngay đến việc sẽ mỉm cười để cho câu trả lời càng thêm thuyết phục.

Hứa Nhạc vân cúi đầu hỏi:

-Lương tâm của ông có cảm thấy cắn rứt hay không?

Nghe thây câu hỏi cực kỳ ngây ngô này, tự nhiên nét mặt Mạch Đức Lâm chùng hẳn xuống. Hắn nghĩ đến người bạn thủa nhỏ ở công trường, nghĩ đến người đồng đội chiến đấu toàn thân đẫm máu…. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ đên nỗi cô đơn khó nói trong lòng cũng như cái sứ mệnh cao cả mà hắn đang thực hiện.

Xung quanh đều là những người xa lạ thì còn có cái gì gọi là cuộc sống nữa chứa.

-Lương tâm, đó chính là sự tồn tại của tòa án đạo đức trong lòng mỗi chúng ta. Nhưng ngươi cũng biết đấy, dù sao thì hành tinh này vẫn cứ quay.

Giọng nói truyền cảm từ sau lớp thủy tinh của Mạch Đức Lâm dường như có chút thay đổi:

-Những điều ta đã làm hoàn toàn phù hợp với tòa án lương tâm trong lòng ta.

Nghe xong câu nói này, Hứa Nhạc chẳng nói thêm điều gì, tiếp tục nghiên cứu hệ thống, giơ cao đồng hồ, hắn khẽ nói:

-Có nghe thấy gì không?

Muốn giải được mật mã của cái căn phòng an toàn này phải cần đến một cái máy tính cực mạnh, nhiệm vụ này lẽ ra phải thuộc về chiếc máy tính trên đỉnh núi kia, đương nhiên, người thực hiện thao tác này sẽ là Bạch Ngọc Lan.

Tai nghe chẳng hề truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta yên lòng của Bạch thư ký. Trái tim của Hứa Nhạc khẽ thắt lại, Bạch Ngọc Lan đã hoàn toàn biến mất từ nửa sau cuộc tập kích.

Hắn không tin rằng Bạch Ngọc Lan lại bán đứng hắn vào đúng thời khắc quan trọng nhất, bởi vì nếu như muốn bán đứng hắn thì trước đó Bạch Ngọc Lan đã có rất nhiều cơ hội tốt hơn. Hứa Nhạc lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với hắn không?

Chương 236: Sự an nguy của Liên Bang nằm trong tay hắn (2)

Không có máy tính để thực hiện việc giải mã từ xa thì phải mở phòng an toàn kiểu gi? Trước khi tiến hành nối tiếp, Hứa Nhạc phải xác định lại điều này, nếu không coi như lãng phí thời gian. Nhưng kỳ lạ là hắn chẳng hề thành thạo mấy thứ này, nhưng lại có thể lắp ráp lại hệ thống một cách tổng thể nhất.

Tít một tiếng, tám cái khóa bên ngoài cánh cửa kính được cài chặt.Phòng an toàn lại càng trở nên kiên cố hơn.

Hắn lại lê cái chân bị thương ra trước cửa, giơ súng nhắm thẳng vào vết đạn tròn tròn còn lưu lại bên trên cửa kính, bóp cò thêm một lần nữa. Tâm trạng hắn thực sự nặng nề và có chút lo lắng.

Mạch Đức Lâm cũng nhìn những nốt đạn tròn tròn chấm chấm trên kính không chớp mắt. Hắn rất có niềm tin với tấm kính này. Chỉ có điều sự việc đã đến nước này, vậy mà lực lượng cứu viện vẫn chưa đến.

Người của quân khu II vẫn chưa đến. Máy bay trực thăng cũng chẳng thấy đâu. Liệu hắn có còn lên được chiếc phi thuyền không cần vé đang đợi hắn ở Không cảng xa xôi hay không?

Tâm trạng của hắn cũng có chút nặng nề, có chút lo lắng.

…………………….

Nhưng ở một tinh vực ngoài Liên Bang, cách nơi đó rất nhiều năm ánh sáng. Có một người mà tâm trạng lúc này còn nặng nề, còn lo lắng hơn cả Hứa Nhạc và Mạch Đức Lâm gộp lại.

Lúc này, nhân vật nổi tiếng phản nghịch trong thế hệ thứ hai của Thất đại gia tộc, người mà chỉ cần một câu nói đã có thể phá vỡ cuộc hôn nhân của hai gia tộc lớn, Lâm Bán Sơn đang tựa cửa sổ, buồn bã nhìn ra

bên ngoài.

Lớp thủy tinh phản chiếu rõ nét khuôn mặt gầy gầy lạnh lùng của hắn, cộng với khung cảnh đường phố lặp đi lặp lại trên Bách Mộ Đại lại càng trở nên biến ảo khôn lường.

Môi trường sinh tồn trên tinh vực Bạch Mộ Đại hiểm ác hơn Liên Bang rất nhiều. Là hành tinh hành chính số một, bốn mùa phân định rõ ràng, nhưng mùa nào cũng đem lại một cảm giác tàn khốc.

Ví dụ như mùa đông năm nay, nhiệt độ bên ngoài đã xuống đến âm 30 độ. Những kẻ buôn lậu đáng lẽ phải lang thang ngoài bây giờ cũng đang trở về ổ hoặc ở trong phi thuyền của mình.

Lúc này, Lâm Bán Sơn lẽ ra đang ở Nam Khoa Châu và cùng cánh tay thân tín của hắn Trương Tiểu Hoa vừa ăn thịt uống rượu vừa xem buổi lễ nhậm chức của tân tổng thống mà cười. Nhưng mười mấy ngày trước, hắn lại phải lặng lẽ rời khỏi Liên Bang đến đây cô đơn một mình.

Từng được Thai phu nhân nhận xét là anh hùng thời loạn, rời xa căn cứ địa thân yêu, rời xa đám thủ hạ trung thành mạo hiểm đến đây tất nhiên là hắn có việc lớn cần phải làm.

Rất nhiều năm trước hắn cũng đã từng đến Bách Mộ Đại đầy rẫy nguy hiểm và cực kỳ hỗn độn này và lập ra giang sơn của chính mình. Mười mấy hôm nay, hắn phải dựa vào cơ nghiệp năm nào để tiến hành điều tra sự việc của hơn mười năm trước.

Dù có là Lâm Bán Sơn thì nghĩ đến việc này cũng phải cảm thấy chán nản, hắn đang đứng cạnh cửa sổ để đợi kết quả điều tra, đôi vai sắc như dao khắc trĩu xuống như đang gánh vác một thứ gì đo rất nặng nề.

Quay về bàn làm việc cùng với ngọn đèn đã sáng suốt một ngày một đêm, hắn đã xem đi xem lại cuốn băng không biết bao nhiêu lần. Cuốn băng này có lẽ tuổi đời cùng không ít nhưng hình ảnh vẫn còn khá rõ nét.

Bách Mộ Đại không giống như Liên Bang có sự hỗ trợ của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương nên cũng chẳng có kho lưu trữ số liệu.

Có thể tìm ra được cuốn băng này phải nói là Lâm Bán Sơn không phải người bình thường rồi. Ngồi nguyên trên ghế, Lâm Bán Sơn nheo mắt nhìn những hình ảnh hiện ra trên màn hình.

Lúc đó ngài nghị viên đức cao vọng trọng vẫn còn là một tên quân nhân trẻ vừa mới xuất ngũ. Còn 2 người đang nói chuyện với hắn, một người cao to mập mạp, người còn lại thì nét mặt thanh tú, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác kỳ dị, tựa như là đang đeo mặt nạ vậy.

Màn hình chợt hiện ra một bộ hồ sơ vừa mới hình thành, Lâm Bán Sơn nhéo nhéo vào trán, mở tài liệu ra.

Bên trong là kết quả phân tích từ những chuyên gia phân tích khẩu hình, Lâm Bán Sơn đọc đoạn đối thoại trong hồ sơ, hai mặt nheo lại. Một tia lạnh lùng đến cực hạn vụt xuất hiện trong mắt hắn.

- Tinh Vân Vãn Hạt, hành lang Gia Lý…..

Lâm Bán Sơn lầm bầm nhẩm lại hai danh từ này, sau khi đã xác nhận được điều gì, hắn đột ngột đứng dậy, đẩy khẽ tủ sách ra, bước thẳng vào căn phòng bí mật, lạnh lùng nói với viên thư ký:

- Liên lạc với cục Hiến Chương…

Viên thư ký gật đầu, vừa tiến hành thao tác, vừa trả lời:

- Phải mất 7 phút mới đồng bộ được.

- Không cần phải lo lắng chuyện có đồng bộ được hay không.

Lâm Bán Sơn lớn tiếng quát:

- Ngay lập tức.

Bất luận là giải quyết những ân oán trong tầng loán dưới của xã hội Liên Bang hay ung dung tự tại tiêu diêu trong vũ trụ thì tên lãng tử nổi danh nhất Liên Bang bao giờ cũng dùng thái độ cực kỳ bình tĩnh để đối xử với thủ hạ của mình.

Đặc biệt là mấy người trong căn phòng này, tất cả bọn họ đều đã đi theo hắn từ rất nhiều năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hắn nổi giận.

KHông ai dám nói điều gì, chỉ nhanh nhẹn bắt đầu công việc của mình,t iến hành công tác kết nói thông tin với cục Hiến Chương ở Liên Bang xa xôi.

Một cánh cửa khác trong mật thất bỗng nhiên mở ra, một người trung niên mặc đồ đen, trên mình còn phản phất hơi lạnh bên ngoài bước vào phòng.

Sắc mặt người đó tái nhợt, đang nhanh với lấy cái khăn tay chùi đi vết máu trên tay mình. Trước khi cửa mật thất đóng lại, vẫn có thể nhìn thấy phía sau đó có một người đang ngồi trên ghế.

Người đó cơ thể mập mạp, tóc hoa râm với khuôn mặt già nua hao hao giống với nhân vật mập mạp mà nãy giờ Lâm Bán Sơn vẫn nghiên cứu trong cuốn băng.

Chỉ có điều người đàn ông này bây giờ toàn thân là máu.Bàn tay đang run rẩy bám vào thành ghế cũng bê bết máu, tựa như là vừa mới bị lột da xong.

Nhìn cũng biết là hắn đã phải trải qua không biết bao nhiêu đòn tra tấn dã man rồi…..

- Hắn chịu khai ra rồi.

Người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước ra trước mặt Lâm Bán Sơn, trên khuôn mặt trắng nhợt đã bắt dầu xuất hiện vẻ hồng hồng, giọng điệu có vẻ hưng phấn.

Người đàn ông trung niên này xuất hiện bên cạnh Lâm Bán Sơn cùng một thời điểm với Trương Tiểu Hoa, Lâm Bán Sơn vô cùng tin tưởng hắn.

Hắn cũng biết rằng tên thủ hạ này cả đời chỉ thích nhất là chuyện dùng cực hình để hỏi cung. Nhưng hôm nay kết quả bức cung cũng khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn lẫn căng thẳng.

Lâm Bán Sơn muốn nhanh chóng tìm ra đáp san nên cặp mắt co lại, chú ý lắng nghe.

Người trung niên mặc đồ đen hạ giọng, từ từ nói:

- Người còn lại trong cuốn băng đó chính là thân vương Nặc Đốn của Đế Quốc.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho dù Lâm Bán Sơn chính là người đầu tiên trong Liên Bang nghi ngờ Mạch Đức Lâm, nhưng khi nghe thấy cái tên này và xác nhận lại đáp án của câu hỏi mà hắn vẫn tìm kiếm bấy lâu nay thì cơ thể của hắn cũng không khỏi run lên khe khẽ.

- Thân Vương Nặc Đốn, hoàng đế hiện tại của Đế Quốc.

……………

Liên kết thông tin với cục HIến Chương đã hoàn thành, tất cả những nhân viên trong mật thất đều đã rút lui hết kể cả người đàn ông mặc đồ đen kia.

Lâm Bán Sơn đứng trước màn hình, nhìn những hình ảnh bất động, trầm giọng nói:

- Tin tức vẫn chưa đồng bộ, ông chỉ cần nghe tôi nói là được rồi.

- Năm 27 hiến lịch 37. Cha của Mạch Đức Lâm qua đời, hắn nhận được một món tiền trợ cấp và gia nhập vào Học viện Kinh tế Lịch Sử Đại học Thủ Đô.

Lâm Bán Sơn cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay nói:

- Máy tính Trung tâm đã điều tra ra được món tiền trợ cấp đó đến từ Bách Mộ Đại nên các người mới mời tôi đến giúp.

- Tôi hiện tại xác nhận vẫn chưa có chứng cứ buộc tội Mạch Đức Lâm, nhưng tôi có thể xác nhận mùa xuân năm 27 hiến lịch 37, Mạch Đức Lâm đến Bách Mộ Đại và gặp gỡ một người dưới sự xắp xếp của một thủ tĩnh hải tặc, người đó rất có thể là thân vương Nặc Đốn của Đế Quốc.

- Và cũng chính là Hoàng đế hiện tại của Đế Quốc. Tôi không thể biết được vị hoàng đế đó tại sao lại mạo hiểm đến Bách Mộ Đại, dù sao năm đó Mạch Đức Lâm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.

- Nhưng Mạch Đức Lâm hôm nay đã là một đại nhân vật.

Lâm Bán Sơn cúi đầu nói:

- Hắn kinh doanh ngần ấy năm giữa Liên Bang và Phiến quân, ta e rằng Tinh vân Vãn Hạt và hành lang Gia Lý chính là kí hiệu của không gian và đường đi nào đó.

- Thứ mà chúng ta phải bảo vệ có lẽ vẫn còn nằm trong tay hắn, trong nội bộ Liên Bang một năm nay hắn vẫn chưa rời Liên Bang lần nào, cho nên vẫn chưa có điều kiện chuyển những thứ đó đi.

Lâm Bán Sơn đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh bất động trên màn hình, nói với một giọng đầy sát khí:

- Tôi đề nghị là không cần tìm thêm chứng cứ mà cứ tìm Mạch Đức Lâm rồi giết chết.

- Điều cuối cùng mà tôi muốn nhắc các người là vấn đề này không hề liên quan gì đến chính trị mà đây là việc cực kỳ hệ trọng của Liên Bang.

Nói xong câu này, hắn tắt phụt màn hình, quay trở lại phòng làm việc.

- Chuẩn bị đi, chúng ta quay về Liên Bang.

Lâm Bán Sơn buồn rầu nói, là nhân vật tài năng nhất trong Thất đại gia tộc Liên Bang, hơn ai hết hắn biết được sự thối nát trong bộ máy chính phủ Liên Bang hiện tại.

Một kẻ địch có tài năng chính trị sẽ nhìn ra ngay cái vết nứt trong thói quen lịch sử của tầng lớp quý tộc để lợi dụng.

Lúc này sự an nguy của Liên Bang đều nằm hết trong tay Mạch Đức Lâm, hay nói chính xác hơn là nằm trong tay người đang ngồi bên ngoài căn phòng an toàn : Hứa Nhạc.