Gian Khách

Quyển 2 - Chương 227: Từng mẩu lá vỡ (1+2)




Hứa Nhạc là một người khá nhẫn nại, nhưng lúc này thì một đám mây u ám đã bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Hứa Nhạc cũng không hiểu nguyên nhân là gì, nhưng theo tình báo mới nhất vừa nhận được đêm qua thì Mạch Đức Lâm đã lại chuẩn bị rời khỏi S2.

Vị chính khách cáo già này chuẩn bị đi thăm hỏi những quân nhân ở tiền tuyến Tây Lâm ngay sau khi kết thúc buổi mitting tại đây. Thông tin này khiến cho đám mây u ám trong lòng Hứa Nhạc ngày một dày, hình như còn sắp đổ mưa nữa. Hắn có một dự cảm rất không tốt. Nếu như để Mạch Đức Lâm rời đến phạm vi khu vực tinh hệ Tây Lâm thì nói không chừng sẽ chẳng bao giờ tìm được hắn nữa.

Còn về trực giác kia thì Hứa Nhạc đã quyết định là sẽ không tiếp tục đợi cơ hội tốt hơn nữa mà sẽ tấn công bất ngờ vào sáng sớm ngày hôm nay. Hắn hiểu rất rõ khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình, nhưng nghĩ đến việc thâm nhập được vào tòa nhà Cơ Kim Hội, giết hết đám binh lính vũ trang đầy mình xung quanh Mạch Đức Lâm, hắn cũng thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi, lưng nổi da gà.

Bạch Ngọc Lan bình tĩnh nhìn bản đồ cùng những số liệu chuyển động trên màn hình. Từ ngày rời khỏi Sư đoàn Thiết giáp Đặc chủng số 17, bất luận là làm nhiệm vụ cho Công ty Bảo an Tịnh Thủy hay là nhận hợp đồng làm thêm bên ngoài thì hắn cũng đều tham gia vào không ít vụ ám sát hay giết người. Cho nên những gì xảy ra trong hôm nay chẳng lạ lùng gì đối với hắn. Trực giác chuyên nghiệp của hắn cho thấy, lựa chọn hành động vào lúc này là vô cùng nguy hiểm, mười phần thì có tới chín phần thất bại.

- Tôi nghĩ là nên đợi thêm chút nữa.

Hắn nhẹ giọng nói:

- Đối phương đã nâng lực lượng bảo vệ bên cạnh mình lên nhiều đến như thế này chứng tỏ hắn cũng đã đánh hơi thấy nguy hiểm đang rình rập mà chuẩn bị trước.

Từ tinh cầu S1 về đến tinh cầu S2, Nghị Viên Mạch Đức Lâm rất ít khi xuất hiện bên ngoài, hành động vô cùng cẩn thận. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn tòa kiến trúc dưới chân, nói:

- Hắn đang đề phòng Thanh Long Sơn hoặc đề phòng Chính phủ Liên Bang bất ngờ trở mặt. Hắn không bao giờ nghĩ đến những tiểu nhân vật như ta đâu.

Bạch Ngọc Lan lại quay về vẻ trầm mặc vốn có, chau mày, nói:

- Đáng tiếc là buổi mitting chiều nay sẽ diễn ra ở quảng trường. Nơi đó bốn bề trống trải sẽ chẳng thể nào tìm ra địa điểm phục kích thích hợp cả. Nhưng anh có thể áp dụng phương pháp bắn tĩa.

- Những tòa nhà xung quanh quảng trường đều đã bị cảnh sát giám sát chặt chẽ rồi, chúng ta không thể nào đột nhập vào bên trong được.

Hứa Nhạc ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói:

- Hơn nữa bắn tỉa không đảm bảo cho lắm.

Bạch Ngọc Lan kéo bản sơ đồ 3D ra xa, chỉ vào một điểm nào đó trong những vách núi bao quanh rồi ngước lên nhìn ngọn núi xanh xanh vàng vàng phía Bắc, chậm rãi nói:

- Nếu như ở đó đặt được một khẩu súng trường thì tốt, nếu như biết tính toán bán kính đường bắn thì có thể giấu được điểm đột kích. Ngụy trang kiểu này cũng không tệ.

oOo

Choàng tỉnh dậy bởi sự quấy nhiễu của một con côn trùng nào đó, Thi Thanh Hải vươn dài người trên đám lá rụng, lặng lẽ quan sát cánh rừng thu đang chia bầu trời thành từng mảnh trắng đục. Cặp lông mày đen sẫm của hắn đột nhiên nhíu lại.

Bốn ngày trước hắn đã chọn được cho mình địa điểm ngắm bắn rất thích hợp, cho nên hắn bắt đầu mai phục ở đây từ đêm qua, lặng lẽ chờ đợi suốt một ngày liền. Mặc dù những tình báo mà bên kia cung cấp không được đầy đủ cho lắm, Mạch Đức Lâm hình như lại sắp rời đi và sẽ được Quân đội Liên Bang bảo vệ trên cả lộ trình. Ngọn núi này cách đó hơi xa, lão già ấy lại ngồi trên xe chống đạn. Dù cho hắn có đang cầm khẩu đại súng thật nhưng ngộ nhỡ mà không bắn chết hắn thì rắc rối to.

Nghĩ đông nghĩ tây cuối cùng Thi công tử lại quyết định ôm súng nằm vắt chân vừa huýt sáo một bản nhạc đồng dao cũ ưa thích có tên 27 ly rượu. Tay phải hắn đồng thời rời khỏi đám lá khô, gõ nhẹ lên bàn phím máy tính. Chiếc máy tính nhỏ nối liền với cây súng to lớn đã bắt đầu được khởi động, chuẩn bị thực hiện những tính toán đường bắn chuẩn xác nhất.

Rồi bỗng rất ngẫu nhiên, hắn phóng tầm mắt của mình về phía ngọn núi bên cạnh, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng đột nhiên bỗng có chút chấn động.

oOo

- Chúng ta chỉ có 2 người.

Hứa Nhạc ngắt vội một chiếc lá trên cây, lót vào cốc mì ăn liền trên tay rồi bắt đầu húp xì xụp.

Bây giờ nhìn thấy mì gói thì Bạch Ngọc Lan vẫn thấy hơi lợm giọng. Hắn thật tình không hiểu nổi cơ thể Hứa Nhạc làm bằng thứ gì mà hắn có thể ăn nhiều đến như vậy.

Hứa Nhạc buông bát đũa trên tay xuống, nhìn gã nam nhân thanh tú đang nằm dài trên đám lá vàng đỏ lẫn lộn, nói:

- Cậu vẫn không chịu đi sao? Việc này có thể chết người đấy, 2000 vạn đúng là nhiều thật, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là có thể mua luôn tính mạng của anh.

- Tôi chỉ đóng vai trò bảo vệ phía sau và chỉ huy từ xa mà thôi.

Bạch Nhọc Lan cúi đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Nếu như bị phát hiện, tôi sẽ bỏ mặc anh mà chạy trước. Làm xong vụ này tôi cũng coi như đã trả xong cái thù lao 2000 vạn rồi.

- Tôi thật sự chưa thấy ai yêu tiền và trân trọng tiền như anh cả.

- Anh là một tên điên.

Bạch Ngọc Lan mỉm cười, những ngón tay thanh mảnh gõ vào bàn phím không ngừng. Đôi mắt ôn nhu vẫn dán chặt vào những số liệu trên màn hình, hắn nhỏ nhẹ nói:

- Tôi dù có sợ chết thật đấy, nhưng đời này kể ra thỉnh thoảng điên khùng đôi chút cũng thú vị thật.

Hứa Nhạc không cười, hắn hiểu rõ phương châm sống của Bạch thư ký. Hắn không dám hy vọng Bạch Ngọc Lan sẽ thấu hiểu cho hành động điên rồ này của hắn, càng không hy vọng Bạch thư ký sẽ vì những sinh mạng vô tội của Liên Bang mà dũng cảm đứng dậy. Vì vậy, hắn không hiểu nỗi tại sao chàng trai thanh tú này đã biết rõ chân tướng sự việc rồi mà vẫn còn ở lại bên cạnh hắn.

Vũ trụ rộng lớn bao la, ngay cả cấu tạo tâm lý của một con người cũng rất phức tạp, vậy thì hắn làm sao có thể hiểu được người khác đang nghĩ gì?

Ăn xong bát mì nguội ngắt, Hứa Nhạc xoa xoa cái bụng lưng lửng rồi đứng dậy, thay bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu. Hắn khoác chiếc balo du lịch to đùng lên vai, nhìn hắn lúc này không khác gì một người đang chuẩn bị đi dã ngoại.

- Nếu có xảy ra việc gì thì anh nhớ phải chạy trước đấy. Lần này coi như tôi nợ anh. Nhưng tôi nợ người ta hai cái mạng rồi, nếu có trả thì cũng không thể trả cho anh trước được.

Hắn nói khi đang thực hiện những công đoạn chuẩn bị cuối cùng. Hắn biết rõ ràng việc mình đột nhiên rời khỏi S1 lâu như vậy hẳn là đã bị người khác điều tra ra. Thai phu nhân vẫn nắm giữ bí mật lớn nhất của cả đời hắn. Ngoài việc thay đổi con chip vi mạch khác, một lần nửa thay đổi thân phận và chạy trốn ra hắn chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa. Vì vậy món nợ ân tình với Bạch Ngọc Lan lần này e rằng chẳng bao giờ có thể trả nổi.

Đều là những gã đàn ông đã từng giết người, cho dù Bạch Ngọc Lan có là một nam nhân thanh tú nhìn qua giống như là một xử nữ vậy, thế nhưng lúc giết người thì hắn cũng lạnh lùng hơn ai hết. Cho nên bây giờ cả hai người bọn hắn đều không có ý định sẽ ôm nhau khóc lóc tiễn biệt mà chỉ thoáng nhìn nhau một cái thật nhanh rồi vẫy tay cáo từ.

Khoác trên mình bộ đồ màu sắc sặc sỡ, Bạch Ngọc Lan nhanh chóng biến mất trong cánh rừng thu cùng với chiếc máy tính, còn Hứa Nhạc thì vai đeo ba lô, men theo con đường núi khúc khuỷu tiến về khu trung tâm thành phố bên dưới.

Người chầm chậm đi xuống núi, còn mặt trời thì cũng từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, không gian dần trở nên sáng rõ, nhưng vạn vật vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Không biết phải mất bao lâu Hứa Nhạc mới xuống được tới chân núi. Từ sau cánh rừng lá vàng, hắn đã có thể nhìn thấy những bóng người mờ mờ thoáng đi lại trên đường. Ấn cái nút nhỏ trên tai nghe, Hứa Nhạc khẽ thì thầm điều gì đó vào trong micro trên tay mình

Từ tai nghe truyền lại giọng nói ôn nhu của Bạch Ngọc Lan. Từ Phòng quân giới của Tiểu Đội 7 mang ra một hệ thống thiết bị thông tin tình hình chiến trường, hắn có thể đảm bảo cho việc thông tin liên lạc được thông suốt trong phạm vi 30 dặm. Lặng lẽ quan sát màn hình, Bạch Ngọc Lan vừa báo cáo cho Hứa Nhạc kết quả quan sát đầu tiên cũng như những mệnh lệnh chiến đấu chính xác nhất.

Tất cả các thiết bị đều là hàng chuyên dụng của Quân đội Liên Bang, Bạch Ngọc Lan lại còn là sát thủ chuyên nghiệp nữa, Hứa Nhạc chỉ phải làm duy nhất một việc là tin tưởng vào những phán đoán và chỉ thị của hắn là được.

Hứa Nhạc không vội vàng rời khỏi rừng ngay mà quyết định đi đường vòng, tránh xa cổng chính của tòa nhà Cơ Kim Hội. Một tia nắng sớm ấm áp chiếu thẳng vào người hắn.

Mặc bộ đồ thể thao rộng rãi. Mũ trùm kín mặt, ba lô lớn đeo đằng sau. Trông hắn không khác gì một người vừa đi cắm trại trên núi về. Chỉ có điều ánh lên trên khuôn mặt u ám vẫn là nụ cười tươi ấm áp rạng ngời của tuổi thanh xuân.

Những chiếc lá rụng trải dài lên con đường một tấm thảm đỏ lạo xạo. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng lẩm bẩm kêu tên một người nào đó:

- Lão già kia, ngươi thật sự không định giúp đỡ gì sao? Vậy thì ta đành phải chết thật vậy.

Mọi thứ vẫn hoàn toàn im lặng. Trong rừng thỉnh thoảng vẫn vang lên vài tiếng chim kêu chống rét nhưng chẳng có ai trả lời những lời gọi trong lòng hắn. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hứa Nhạc đột ngột dừng bước. Hắn đã từng thử rất nhiều lần liên lạc với nhân vật thần bí nhưng vĩ đại kia trong đầu mình nhưng chỉ thành công duy nhất một lần hồi còn ở Đặc khu Thủ Đô. Khi nghe hắn (không hiểu là dũng cảm hay ngu ngốc) nói ra mục đích chính của mình, lão già đó đã từ chối thẳng thừng, rồi im lặng luôn. Im lặng cho đến tận bây giờ.

- Nếu làm theo những kế hoạch của ngươi thì ngươi sẽ phạm phải một tội lỗi vô cùng nghiêm trọng.

Không biết tự lúc nào, một dòng chữ bỗng hiện lên trước mắt Hứa Nhạc. Dòng chữ trắng vô cùng mềm mại, còn mềm mại hơn cả những tia nắng sớm.

- Ngươi lại không thể bắt nổi ta.

Hứa Nhạc nói với dòng chữ trong đầu:

- Dựa vào quy định của Đệ Nhất Hiến Chương, ngươi không thể chủ động tham gia vào việc này, hoặc là ngăn chặn hay cho phép. Ta chỉ muốn biết rằng, hôm nay ngươi có thể giúp ta được không.

- Bất cứ hành động nào xúc phạm đến pháp luật Liên Bang thì đều không được cho phép.

Ở một nơi xa xôi trong Đặc khu Thủ Đô, Máy tính Trung ương Liên Bang chỉnh hợp ra một đoạn thông tin đơn giản rồi thông qua mạng lưới máy tính giám sát toàn Liên Bang, rồi chỉ mất mấy giây thông qua máy phóng đại thông tin đã xuyên qua ngân hà, đến tinh cầu S2 và truyền vào con chip vi mạch phía sau gáy của Hứa Nhạc.

Bước chân Hứa Nhạc không còn lúc chậm lúc dừng nữa mà bắt đầu ổn định dần. Qua vành mũ rộng, hắn đã có thể nhìn thấy bức tường ngăn phía xa. Thử chủ động liên lạc yới bên kia nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào. Nhưng hắn không hề thất vọng, nếu như ngay cả việc này mà cái thứ già nua ấy cũng chấp nhận giúp hắn thì hắn đã có thể chống lại cả Liên Bang rồi.

Đôi ủng màu sẫm đạp lên lá khô nghe lạo xạo. Bầu trời bắt đầu cao xanh thăm thẳm, ánh nắng cũng lung linh ấm áp. Ba lô trên vai, Hứa Nhạc chợt nhớ về bản thân mình của hai năm về trước, khi hắn mới vừa trốn khỏi Đại khu Đông Lâm, hình như cũng là một kiểu ăn mặc giống hệt như bây giờ.

Bẻ cây lương khô giàu dinh dưỡng ra làm đôi, hắn nhét vội vào mồm nhai rau ráu rồi tu một ngụm nước lớn cho mọi thứ trôi nhanh xuống ruột, Hứa Nhạc tiến sát về phía bức tường. Mấy ngày nay hắn ăn liên tục, ngay cả lúc này cũng mang theo bên mình một mớ lương khô dinh dưỡng đặc chế dành riêng cho Quân đôi Liên Bang. Hắn biết rõ nguyên nhân là do đâu. Cứ mỗi khi phải tập trung sức lực tinh thần, sử dụng luồng năng lượng thần bí trong cơ thể kia làm một việc gì đó, là hắn cảm thấy đói kinh khủng nên hắn chỉ biết nạp thức ăn không ngừng. Mặt khác, hắn cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng nữa.

Không biết hắn lấy ở đâu ra cái sức mạnh đáng sợ, chỉ búng mình nhẹ một cái đã vượt qua bức tường cao vút nhanh như chớp.

- Đúng là tên quái vật.

Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn quan sát mọi chuyện trên màn hình. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao đêm qua lúc đi khảo sát địa hình, ông chủ lại kiên quyết chọn cách leo qua tường. Rõ ràng bức tường ấy vừa cao vừa trơn, đâu cũng vào khoảng 4,5 m. Lúc này hắn không được tận mắt nhìn thấy, nhưng đốm sáng đại diện cho Hứa Nhạc đã xuất hiện phía bên trong phạm vi bức tường. Hóa ra với một số người, rất nhiều trở ngại khó vượt qua cũng không được xem là một thứ trở ngại.

- Bên trái góc 30 độ, cách khoảng 15 bước anh sẽ nhìn thấy một cánh cửa nhỏ.

Hắn nhìn màn hình, nói khẽ vào micro:

- Không cần phải vội, có thể từ từ, dịu dàng một chút, đúng, dịu dàng chút, bọn trẻ vẫn còn đang ngủ.

oOo

Sáng sớm nơi này thật yên tĩnh.

Cả cái Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu này, trên danh nghĩa chỉ là một tòa nhà nhưng trên thực tế lại là hẳn một khu phố. Nếu như cứ đi theo đường chính thì sẽ dường như chẳng bao giờ nhìn thấy tường bao hay cổng gác. Nếu như dùng ngôn ngữ của mạng lưới bảo vệ của Cơ Kim Hội mà nói thì nơi đây đại diện cho trái tim lãnh đạo rộng mở của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Ngoài bãi cỏ, bồn hoa ra thì chẳng có tường bao hay cổng gác nào cả. Nhưng mà ai cũng biết được nơi đó được canh phòng nghiêm ngặt đến mức nào. Hứa Nhạc chưa ngốc đến mức giả vờ hiên ngang xông thẳng vào đường chính mà lựa chọn một con đường nhỏ yên tĩnh phía sau.

Đằng sau lối đi có tường bao khá cao. Phía trên tường bao không hề được chăng dây thép gai, cũng chẳng có cảnh vệ vác súng. Bởi vì nơi đây không phải là địa ngục được canh phòng cẩn mật mà là Cô nhi viện Hòa bình do Cơ Kim Hội mở ra rất nhiều năm nay.

Hoàn Sơn Tứ Châu là giới tuyến số một của Phiến Quân Thanh Long Sơn và Chính phủ Liên Bang. Mặc dù nơi đây rất ít xảy ra xung đột vũ trang nhưng vẫn có rất nhiều người vô tội bị thiệt mạng bởi tên rơi đạn lạc. Cô nhi viện Hòa bình của Cơ Kim Hội đón tất cả những đứa trẻ đã mất gia đình về đây, dựng nên một tòa nhà cô nhi viện và dạy dỗ chúng, cho chúng một lần nữa lại được hòa nhập với xã hội. Cô nhi viện Hòa bình của Cơ Kim Hội nhận được rất nhiều đánh giá tốt từ phía Liên Bang. Mạch Đức Lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà ra sức đầu tư tiền của vào Cô nhi viện. Còn khoản tiền quyên góp ở khắp nơi thì ùn ùn đổ về tài khoản mà hắn quản lý.

Trời vẫn còn khá sớm, không biết những người làm việc trong Cơ Kim Hội đã dậy chưa mà Cô nhi viện lại vô cùng im ắng. Những lời mà Bạch Ngọc Lan nói trên đỉnh núi lúc nãy ý là muốn Hứa Nhạc hành động chậm lại, nhẹ nhàng hơn, tránh đánh thức những đứa trẻ còn đang say giấc. Chỉ có điều hắn cố tình chọn những câu nói đầy ý nghĩa ấy để đánh tan sự căng thẳng trong lòng Hứa Nhạc.