Gian Khách

Quyển 2 - Chương 213: Các thế lực bắt đầu hành động




Ngay trong nháy mắt đó, đột nhiên Thai Chi Nguyên lại rất muốn gọi một cú điện thoại cho Hứa Nhạc, tạm thời đem cái kế hoạch sắp xếp cho cả cuộc đời của mình hoàn toàn gác sang một bên, đích thân an ủi một chút gã bằng hữu duy nhất trong toàn bộ Liên Bang này.

Nhưng mà trong đúng thời điểm này, Sư trưởng Sư đoàn đặc biệt lại dẫn theo một vị trung niên nhân mặc thường phục, chậm rãi bước vào doanh trại, lạnh lùng tắt đi TV, sau đó hạ mệnh lệnh tập hợp toàn doanh trại.

Sau khi tất cả mọi người đã tập họp đầy đủ, vị Sư trưởng của tiểu đội I, tiểu đội tác chiến đặc chủng tinh nhuệ nhất của Sư đoàn, dùng thanh âm nghiêm túc nói:

- Hiện tại tôi sắp tuyên bố chính là nhiệm vụ nằm trong danh sách sự kiện cấp độ 2 của Cục Hiến Chương Liên Bang. Bắt đầu từ khoảnh khắc này trở về sau, các người cần phải ngắt tất cả những phương tiện liên lạc với bên ngoài. Ngoại trừ mệnh lệnh trực tiếp của nhân viên Cục Hiến Chương, cự tuyệt tất cả các mệnh lệnh khác từ phía Quân đội Liên Bang.

- Nhiệm vụ lần này của các anh là tiến vào Thanh Long Sơn, tìm kiếm một ngôi phần mộ.

Vị trung niên nhân ăn mặc thường phục kia chính là một gã quan chức đến từ Cục Hiến Chương Liên Bang. Sau khi xác nhận cẩn thận khả năng bảo mật tại nơi này, ông ta mới chiếu lên màn hình lớn trong doanh trại một bức ảnh. Ông ta nói với đám quân nhân bên dưới, lạnh giọng nói:

- Tìm được nó, thì mở nó ra…

Ánh mắt của Thai Chi Nguyên dần dần nheo lại. Cùng với gã bằng hữu tên Hứa Nhạc kia lăn lộn với nhau một thời gian, hắn tựa hồ cũng đã bị những thói quen của gã thanh niên kia ảnh hưởng. Trong lúc nhất thời mà gặp phải những chuyện tình khó có thể giải quyết, hắn thông thường lại có thói quen nheo cặp mắt nhỏ lại, đem cảm xúc chân thật trong nội tâm của mình, cùng với những suy nghĩ của mình che dấu sau cặp mắt nhỏ như hai cái khe.

Bức ảnh trên màn hình là một phần mộ được xây dựng theo kiểu hợp táng khá cổ xưa, nằm chơ vơ trong một phiến rừng rậm không biết tên. Trên tấm bia đá mơ hồ có thể đọc được một chữ ‘Mạch’ khá to.

o0o

Trong khu vực Đại khu Tây Lâm xa xôi. Ngay trước cửa thông đạo Tinh Vân của vũ trụ. Trong doanh trại một tiểu đội đặc chủng tác chiến tinh nhuệ của Quân Khu IV, đóng quân thường trực tại nơi này. Cánh cửa doanh trại vốn đóng chặt trong đêm khuya đột nhiên bị mở ra. Tiểu đội trưởng Lai Khắc, sắc mặt âm trầm, tiêu sái bước nhanh vào trong doanh trại. Mở cái đèn lớn lên. Trực tiếp chạy thẳng xuống nơi các thuộc cấp nghỉ ngơi ban đêm, mở lên những hình ảnh tư liệu trên màn hình, trầm giọng nói với đám thuộc cấp đang vội vã mặc quần áo:

- Mệnh lệnh nhiệm vụ từ danh sách sự kiện cấp độ 2 của Cục Hiến Chương Liên Bang. Lập tức lẻn vào Tinh cầu Tạp Triết. Bí mật xâm nhập vào cái công ty này. Tìm cho bằng được tất cả những tư liệu sự kiện từ khi Hiến Lịch 37 bắt đầu cho đến bây giờ. Nếu như sự tình bại lộ, lập tức giết chết theo quân luật. Tuyệt đối giữ nghiêm bí mật.

Đám quân nhân quần áo còn xộc xệch nhìn những hình ảnh tư liệu chiếu trên màn hình, tinh thần nhất thời rung lên. Bọn họ cũng không phải là nhóm bộ đội đặc chủng chuyên môn gia nhập vào chiến trường để chiến đấu, mà là một tiểu đội tinh nhuệ vô cùng đặc biệt của Liên Bang, chuyên tiến hành bí mật xâm nhập vào Tinh vực Bách Mộ Đại. Mỗi người bọn họ đều có năng lực ẩn núp, lẫn trốn cực kỳ cường hãn. Ai ai trong số họ cũng đều vô cùng quen thuộc với Tinh vực Bách Mộ Đại. Tinh cầu Tạp Triết chính là một tinh cầu lớn thứ hai, cực kỳ quan trọng trong Tinh vực Bách Mộ Đại. Còn cái công ty trên hình ảnh kia, là công ty tên là Canh Thục. Cái công ty này từ trước đến giờ luôn luôn nổi tiếng xấu trong thế giới ngầm của Liên Bang, hoạt động trong lĩnh vực mua bán ngầm, chuyên trách vận chuyển những người đào phạm qua lại giữa Bách Mộ Đại và Liên Bang.

- Nên nhớ, cần phải mang về đây tất cả những tư liệu, không được bỏ sót bất cứ thứ gì. Nhớ kỹ, tư liệu của những năm ban đầu của Hiến Lịch 37 là quan trọng nhất.

Tiểu đội trưởng Lai Khắc lạnh lùng nói. Sau đó đưa tay lên đẩy nhẹ cặp kính mát màu đen trên sóng mũi của mình.

o0o

Một chiếc phi thuyền tư nhân hình dáng bình thường lặng im du hành trong vũ trụ rộng lớn, im lìm. Trong bối cảnh vũ trụ quá khổng lồ, căn bản cũng không thể nào đo lường được tốc độ kinh người của nó lúc này. Ngày nay trong tình trạng tài nguyên quặng mỏ trong Liên Bang không ngừng khô kiệt, việc đi lại trong vũ trụ bằng loại phi thuyền cá nhân trong khoảng cách cực kỳ xa như thế này, là một việc xa hoa đến cực điểm.

- Khoảng cách tiến vào lối thông không gian còn khoảng ba ngày thời gian nữa.

Vị thuyền trưởng mái tóc hoa râm quay sang, nhẹ giọng nói với Lâm Bán Sơn đang ngồi bên cạnh.

Lâm Bán Sơn nhẹ nhàng vuốt ve cái đồng hồ hiệu Đạt Phỉ, trong đầu nghĩ tới những tư liệu cất giấu trong cái đồng hồ. Khuôn mặt vốn bất động như núi của hắn, lúc này cặp mày cũng có chút khẽ cau lại, ra chiều đăm chiêu.

- Hy vọng là còn kịp.

Hắn khẽ khép chặt hai mắt lại, rốt lại cũng hiểu được một số chuyện mà từ trước đến giờ cứ suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi… Chỉ là chuyện này thật sự là có chút quá mức bất ngờ, khiến cho hắn cũng có chút khó có thể lý giải nổi.

o0o

Trong tòa nhà kiến trúc to lớn của Cục Hiến Chương Liên Bang, luôn luôn im lặng trầm mặc bên ngoài vùng ngoại thành Thủ đô Đặc Khu. Khuôn mặt lúc nào cũng trầm mặc, bình tĩnh, ít khi nào biến động của viên Trợ lý Cục Trưởng lúc này đã mặt nhăn mày nhó, hai hàng lông mi nhíu chặt lại tạo thành một đường thẳng. Nhìn những kết quả điều tra kết lịaan không ngừng hiển thị lên trên màn hình của cái máy tính trung tâm Liên Bang, cùng với câu kết luận báo cáo cuối cùng mà máy tính sau khi phân tích số liệu đưa ra, chung quy là không nhịn nổi, nhẹ giọng mắng một câu:

- Con mẹ nó!

Hắn nhẹ nhàng đi tới văn phòng Cục Trưởng, đi tới bên cạnh vị lão Cục Trưởng đại nhân, trầm giọng nói:

- Ủy Ban Quản Lý Liên Bang vừa mới gọi điện thoại tới, chất vấn về chuyện nội bộ Cục Hiến Chương tại sao lại sửa chữa số liệu báo cáo. Trong số liệu điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang, cái cô gái tên gọi Trương Tiểu Manh kia đáng lý ra đã chết rồi, thế nhưng cô ta lại vẫn còn sống.

- Không ai có thể sửa chữa được số liệu trong kho số liệu trung tâm cả. Bên trong cục đã chuyển dữ liệu chính xác qua bên Cục Điều Tra Liên Bang. Còn chuyện tại sao số liệu bên đó không chính xác, cần phải xem lại nội bộ bên đó mới đúng.

Lão Cục Trưởng chậm rãi nói:

- Nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Cũng không cần quá mức để ý vào nó. Hãy tập trung vào chuyện quan trọng đi.

So sánh với chuyện mà Cục Hiến Chương Liên Bang đang toàn lực điều tra kia, thì chuyện số liệu về sự sống chết của Trương Tiểu Manh bị bóp méo, quả thật là một chuyện quá nhỏ, nhỏ như là một con kiến đặt bên cạnh một con voi vậy. Trợ lý Cục Trưởng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

- Tôi vẫn như cũ không dám tin đó là sự thật.

- Tôi cũng thật sự không dám tin…

Lão Cục Trưởng nheo mắt lại, trầm mặc theo dõi những hình ảnh mà kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đang phát trên TV, chậm rãi nói:

- Nhưng nhất định phải điều tra thật cẩn thận. Nếu như chuyện này là giả thì cũng không sao. Còn nếu là sự thật… Tôi thật sự không dám tưởng tượng ra, cả Liên Bang này sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa đây.

Viên Trợ lý Cục Trưởng liếc mắt nhìn về kênh tin tức trên TV, thoáng cau mày nói:

- Nếu lần này hắn ta thật sự bị tống giam, thời gian bên phía chúng ta cũng sẽ được rộng rãi thêm một chút…

Trong cặp mắt đang nheo chặt lại của Lão Cục Trưởng chợt toát ra một tia trào phúng nhàn nhạt:

- Hắn ta đã ở trong Liên Bang phấn đấu nhiều năm như vậy rồi, mặc kệ là đám thanh niên nhiệt huyết nhưng không biết gì kia, hay là đám chính khách gia tộc tự cho rằng mình có lòng dạ thâm sâu đó, đều đã biến thành một tấm lưới rách cả rồi. Tổng Thống tiên sinh hoặc là vị phu nhân kia, cũng sẽ không thể nào trơ mắt nhìn thấy toàn bộ Liên Bang cứ vì vậy mà rung chuyển như thế… Chỉ cần hắn chấp nhận lùi một bước, Tổng Thống tiên sinh cùng với Thai phu nhân cũng sẽ không làm hắn khó xử… Đây là một mệnh đề mà lịch sử sớm đã chứng minh rồi.

- Phó Tổng Thống Liên Bang theo pháp luật qui định, cũng là Chủ Tịch Quốc Hội… Lại còn thêm 17 thiên xã luận lúc trước nữa… Rốt cuộc cũng hiểu được người đó muốn làm cái gì rồi… Nhưng mà chính vì sự phát hiện này lại khiến cho kẻ khác cảm thấy không thoải mái chút nào.

Lão Cục Trưởng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, khẽ nói:

- Đám đại nhân vật kia lúc này chịu chấp nhận thỏa hiệp cũng là một chuyện tốt, ít nhất cũng không cần phải tiếp tục lo lắng về chuyện tình Tổng tuyển cử Liên Bang.

o0o

Thời tiết vào cuối mùa thu thoáng có chút rét lạnh. Trên hòn đảo Nhiệt Lãng nằm chơ vơ ở Nam Bán Cầu lại vừa mới ngênh đón luồng không khí nóng đầu tiên trong năm. Người con gái mặc áo tắm trên bờ cát không tiếc khoe ra thân hình thanh xuân nóng bỏng của mình. Đám nam nhân dày đặc nằm trên bãi cát xung quanh cũng không tránh khỏi đưa ánh mắt nóng rực của mình hướng cả về phía này.

Thi Thanh Hải đầu đội cái mũ rơm rộng vành, tay cầm một chai rượu mạnh, ngồi trên quán bar trên bờ cát. Bia của đảo Nhiệt Lãng vốn rất ngon, con gái trên đảo Nhiệt Lãng cũng rất đẹp, rất nóng bỏng. Cây súng lớn của hắn đã được che giấu cẩn thận, cái điện thoại di động vừa mới nhắn tin cho Hứa Nhạc cũng đã sớm ném vào trong WC… cho nên lúc này hắn có tâm tình uống mấy ngụm bia cho mát người. Nhìn bề ngoài hắn giống hệt một gã du khách lãng du nhàn tản bình thường.

Hắn mỉm cười nhìn hình ảnh cuộc hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp đang được phát hình trên kênh tin tức TV… Đám nhân viên ngoại vụ của Bộ Tư Pháp Liên Bang kia cũng không thể nào đích thân giết chết được Mạch Đức Lâm, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không thể báo thù cho thầy của mình. Những gì mà mình vất vả suốt một năm trời mới điều tra ra kia, rốt lại cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng mạnh mẽ của nó. Trong toàn bộ Liên Bang lúc này nổ ra một cuộc đại chấn động mạnh mẽ đến như thế, đủ khiến cho Thi công tử có tư cách thoải mái một phen.

Hắn thoáng nhìn một chút, sau đó đi tới cái quán bar lộ thiên, ngồi xuống bên cạnh một cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh quầy bar. Hắn nhịn không được khẽ huýt sáo khe khẽ một bài nhạc tâm đắc, nghĩ thầm tên gia hỏa Hứa Nhạc kia nên học tập mình một chút về thái độ nhân sinh trong cuộc đời. Nam nhân thì nên phải thường xuyên lui tới những hộp đêm náo nhiệt, nên để cho cặp mắt đen của mình chiếu rọi hình ảnh xinh đẹp của vô số đóa hoa nóng bỏng. Có được như vậy mới có không tự bi thương, không tự trầm cảm, không đau khổ…

- Em gái. Trên đảo này cái gì cũng được hết, chỉ có điều hình như hơi tịch mịch một chút.

Thi công tử bắt đầu quay sang làm quen với cô gái bên cạnh mình.

Cô con gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng này có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn xuống đám người đông nghịt phía bờ cát bên dưới. Cô ta đang chuẩn bị lập tức rời khỏi cái gã nam nhân vừa mới không mời mà đến này, lại đột nhiên nhìn thấy được dung nhan bên dưới cái mũ rơm rộng vành của gã nam nhân kia, ánh mắt không khỏi có chút mông lung lên, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, cúi đầu xuống không nói gì.

Trong lòng Thi Thanh Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ cô nương càng xinh đẹp, khuôn mặt một khi cười tủm tỉm, ửng đỏ cúi đầu, tức là lòng xuân đang lên… hắn nhẹ giọng nói:

- Anh đây còn ở trên đảo Nhiệt Lãng này chơi bời thêm một tháng nữa, bên cạnh còn thiếu một người bạn đồng hành. Cô em có muốn cùng anh đồng hành, giẫm chân lên luồng sóng biển tịch mịch này hay không?

o0o

Hứa Nhạc lúc này đang một mình một người ngồi trong gian nhà trọ tại Vọng Đô. Màn hình TV cũng đang bật, phát một chương trình tin tức nào đó, thế nhưng hắn cũng không hề nhìn về phía TV. Hắn lúc này chính là đang nhìn ra phong cảnh thu bên ngoài bầu trời Vọng Đô thông qua cánh cửa sổ thủy tinh. Lâm Viễn Hồ xuống đài trong nhục nhã, tâm huyết của Giáo sư Trầm Lão cũng đã được ghi khắc lên con robot thế hệ mới của Liên Bang. Mạch Đức Lâm bị bắt, sắp sửa đón nhận sự xét xử nghiêm khắc của Pháp luật Liên Bang. Trương Tiểu Manh vẫn còn sống, đột nhiên hắn cũng không biết mình cần phải là gì tiếp nữa…

Giống như hắn vừa mới chạy khỏi Đại khu Đông Lâm xa xôi vậy, chạy trốn đến Thủ Đô Tinh Quyển… Chính là tại đây trong một mảnh cuộc sống phồn hoa đô hội thoáng lướt qua cuộc đời, liếc mắt nhìn lại chỉ là một chuyện vớ vẩn. Trải qua mấy lần rơi lệ, những lý tưởng của cuộc đời cũng đã được hoàn thành rồi, những chuyện nên làm cũng đã làm hết rồi, những chuyện định làm tiếp tục cũng không tìm ra lý do để làm tiếp nữa. Như vậy hắn vẫn còn tiếp tục ở nơi này để làm cái gì nữa?

Hay là đi tìm Phong Dư đại thúc? Trong lòng hắn thoáng suy nghĩ như thế. Nhưng mà khi chợt nghĩ đến cái tin nhắn trong điện thoại di động cùng với Trương Tiểu Manh, trong lòng hắn lại sinh ra một dự cảm không tốt cho lắm.

Bạch Ngọc Lan khi sáng có thông báo cho hắn hay, ngay hôm qua bên phía Tổng bộ Công ty có hạ một mệnh lệnh tập hợp chuẩn bị xuất chiến đặc biệt. Tiểu đội 7 của hắn rõ ràng cũng nằm trong danh sách tập hợp này. Công ty mà hắn nói tới tự nhiên chính là Công ty Bảo an Tịnh Thủy. Hứa Nhạc cũng không biết đến tột cùng là ai đã nhớ đến mình, vì cái gì lại nhớ đến sự tồn tại của mình cơ chứ? Cảm giác này quả thật vô cùng kỳ quái. Tiểu đội 7 vốn là một tiểu đội chiến đấu đặc chủng. Bộ Cố vấn An toàn vì cái gì lại điều động Tiểu đội 7 cơ chứ? Bộ Cố vấn An toàn là bộ ngành chuyên môn tiếp nhận những nhiệm vụ tiến hành bảo vệ an toàn cho các đại nhân vật trong Liên Bang cơ mà…

Mặc kệ, không có chuyện cũng không lên Tam Bảo Điện… Hứa Nhạc trầm mặc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng kết luận bản thân mình cũng nên kiếm chuyện nào đó mà làm vào lúc này. Vì thế hắn quyết định đến đó một chuyến, xem xem có chuyện gì xảy ra.

o0o

Hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp của Nghị Viện sau khi chấm dứt, trong đại sảnh hội nghị của tòa nhà Nghị Viện, nơi trực tiếp diễn ra hội nghị nhất thời đã bùng phát một trận tranh luận vô cùng khủng khiếp. Đám công dân Liên Bang vô cùng kinh ngạc đối với âm mưu giết người diệt khẩu kinh khủng này. Đối với những chuyện ly kỳ mà Trương Tiểu Manh đã xảy ra, cùng với khí chất cực kỳ khác người của cô con gái Phiến Quân may mắn thoát chết này cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.