Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ Hở

Chương 47




Mấy ngày sau.

Lâm Nhiễm xách một đống đệm lót thật dày ném lên bậc thang rồi chậm rãi ngồi xuống, trong tay cầm một chén nước ô mai ướp lạnh, vừa uống vừa xem Cơ Vô tà chỉ huy thuộc hạ dọn dẹp đồ đạc, mấy chiếc xe ngựa chở đồ bị nhét chật ních. Cơ Vô Tà thấy Lâm Nhiễm liền đi tới, thân mật giúp Lâm Nhiễm vén một lọn tóc ra sau tai. Lâm Nhiễm cười cười với y, kết quả liền nghe một câu từ Cơ Vô Tà bay tới: Ta đã cho người chuẩn bị đệm mềm bằng tơ tằm tốt nhất, phu nhận thích màu gì hoa văn gì, long phượng trình tường được không?

Lâm Nhiễm nhất thời chỉ muốn đạp vô mặt y: Mẹ nó, đều tại ngươi! Lại còn nói!

Cơ Vô Tà vô tội nói: Vi phu đã chăm sóc đến mức này, ây da, thật đau lòng.

Lâm Nhiễm tức giận thở không ra hơi: Nếu không phải tại ngươi ba ngày rồi không cho ta xuống giường thì bây giờ có thể đau tới mức này không hả?

Cơ Vô Tà cao giọng: Cũng không biết là ai cứ quấn lấy vi phu không chịu thả…

Lâm Nhiễm nhảy lên bịt miệng y: Ngậm mồm vào!

Cơ Vô Tà nhướn nhướn mi, nhìn hắn cười.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu sau, Lâm Nhiễm buông tay, nhẹ giọng hỏi: Chúng ta thực sự cứ thế mà đi à?

Cơ Vô Tà thản nhiên nói: Đúng vậy.

Lâm Nhiễm muốn nói lại thôi, ngần ngừ một lát rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí hỏi: Ngươi có cảm thấy không cam lòng hay không? Ngươi vốn là Võ lâm minh chủ được vạn người kính ngưỡng, bây giờ lại…

Cơ Vô Tà hạ mắt, cười lắc đầu: Nếu không có phu nhân, sợ là cũng sẽ có chút không cam lòng, cũng may… Ta mang ngươi đi chơi khắp ngàn sơn vạn thủy, đợi ngày nào đó đi không nổi nữa thì tìm chỗ nào thích ở lại nghỉ ngơi. Trời đất bao la, có người tâm ái làm bạn, đến nơi nào mà không thể an thân?

Lâm Nhiễm im lặng không nói gì, nhào vào lòng Cơ Vô Tà, một lúc sau mới nghẹn ngào nói một chữ được.

Hôm ấy là một ngày cuối hạ, ánh mặt trời rực rỡ xán lạn chiếu khắp trong viện, chiếu khắp đất trời. Một con ong mậy ngây thơ đập bụp vào thành chiếc chén sứ mỏng, làm rung động nước đá trong chén, leng keng.

TOÀN VĂN HOÀN

*Chú thích

[1] dư địa chí: sách ghi lại phong cảnh, đặc thù địa lý, cùng với sơ lược về những câu chuyện, sự tích hoặc danh nhân gắn với địa phương đó. Thời mình còn học cấp 2 VTV2 có chương trình Dư Địa Chí truyền hình nội dung cũng tương tự vậy, hay quá chừng mà sau này mất tiêu:((

[2] lãnh diễm: đẹp cao sang lạnh lùng quý phái:)))))