Qua một tuần, cuộc sống mỗi ngày của hai người lại bình thường trở lại. — ở mặt ngoài là như vậy.
Trương Lãng vẫn tiếp tục công việc ra ngoài chơi đùa với phái nữ. Chính là thời điểm tiến hành đến bước C lại cảm thấy không đủ hăng say. Lúc đi làm ngẫu nhiên lại ngắm ngắm mông cong của nam giới, thuận tiện cho lên bảng đánh giá. Thời điểm có một bạn nam đến phỏng vấn, luôn bảo người ta xoay người, mông không được cong liền không cần. Lấy danh nghĩa chính là: muốn để cho phong cách ăn mặc làm phương thức tuyên truyền tốt. Đúng, Trương Lãng đại nhân của chúng ta tự xưng là tân thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, là tân lãnh đạo phong lưu dịu dàng biết săn sóc, là hoa hoa công tử đệ nhất thiên hạ tiêu sái không ai bằng, đang làm việc cho một tạp chí chuyên về trang phục. Dù có thế nào cũng vẫn là Tổng biên tập thời trang. Quả nhiên là chức xứng với thân, cực kỳ thích hợp.
Học sinh bên dưới vùi đầu khốn khổ điền nội dung bài thi, Cừu Đại Địa trên bục ôm sách siêng năng. Không biết có phải là vì đây là trường trung học trọng điểm hay không, cho nên đám học sinh cũng không dám cười đùa nói chuyện, thầy giám thị ở trên bục vùi đầu vào nội dung trong sách, căn bản không rảnh bận tâm chúng. Chính là như vậy, đám học sinh bên dưới lớp vẫn không dám động đậy như trước. Thật đúng là những trụ cột tốt cho đất nước trong tương lai! Thanh liêm như thế nhất định sẽ thổi bay được làn gió hủ bại sau này.
Lật một tờ qua, Đại Địa càng xem mặt nhăn càng sâu. Thật buồn a! Sao càng xem càng cảm thấy tình huống viết trên sách cùng tình huống của mình và Trương Lãng hiện tại giống nhau như đúc.
Tiếng chuông tan học ‘ring ring ring ring’ vang lên. Các học sinh không đợi nhắc nhở đã tự động truyền bài thi từ phía sau lên. Đại Địa cuối cùng cũng gấp sách lại, bắt đầu thu bài thi.
Học sinh mang bài lên nộp rồi bắt đầu lục tục ra khỏi lớp. Một học sinh thoạt nhìn là một bé cưng rất ngoan không nhịn nổi sự tò mò, liếc mắt một cái lên bìa quyển sách mà Đại Địa đặt ở trên bục giảng. Chỉ thấy trên mặt giấy in thể chữ Đại Tống màu đen rất bắt mắt — [Đàn ông vì sao lại yêu đàn ông].???!!! Dụi dụi mắt, học sinh kia quyết định ngày mai sẽ đi đo kính sát tròng, tiện thể sau này cách xa thầy kia một chút.
Tay ôm bài thi tay cầm quyển sách kia, Đại Địa giao bài thi đến phòng giáo viên. Lại cầm theo quyển sách kia quay về phòng Khoa Học Tự Nhiên 2 – Đại Địa là thầy giáo môn Tin học ứng dụng của một trường trung học trọng điểm. Thuận tiện cũng quản lý mạng Internet của tất cả các máy tính của giáo viên. Xem như là một người thuộc giai cấp trung lương.
Thuận tay ném quyển sách kia vào trong một đống đủ các loại sách báo tạp chỉ mua về trên bàn, ngồi ở trên ghế suy nghĩ miên man.
Tiến hành bù lấp tri thức về nam nam đã gần một tuần, cuối cùng đối với thứ xưa nay gọi là đồng tính luyến ái đại khái cũng có một chút nhận thức.
Càng trầm tư thì mày nhăn càng sâu, môi mím càng chặt, khuôn mặt vốn đã hung ác của Đại Địa liền biến thành khủng bố mười phần. Đáng sợ đến mức thầy Lý trốn ở sau cửa trong lòng vốn đã thầm hứa sẽ cố lấy dũng khí, cầm theo hai vé xem phim muốn đi vào liền chạy trối chết. Ai, con người nha……luôn luôn đem cơ hội mà ông trời ban cho ném ra ngoài cửa, không phải ông trời không biết bản thân phạm sai lầm, ngược lại ổng còn rất dũng cảm nhận sai. Chính là Đại Địa căn bản không để cho ông trời cơ hội để sửa lại sai lầm thôi! Cho nên cuộc sống của cậu sau này biến thành như thế nào cũng chỉ có tôi biết anh biết ông trời không biết!
Ngồi trên xe bus đi về nhà, Đại Địa vẫn tự hỏi như cũ.
Mặc kệ là người của triều đại nào, xã hội nào, đối đãi với người bị đồng tính luyến ái đều giống hệt như đối với con gián nơi nơi gieo bệnh có đánh cũng đánh không chết. —- chán ghét cùng bài xích vạn phần.
Nếu như trong nhà có kẻ như thế, mà vì không muốn phá hoại nền nếp gia đình chắc chắn sẽ bị ăn mấy gậy rồi đuổi đi, xấu xa nhất chính là nửa đêm thừa dịp cậu đang ngủ chặn miệng mũi của cậu lại cho ngạt thở đến chết rồi mới bỏ vào trong máy cắt thịt cắt nhỏ ra sau đó ném vào trong WC.
Nếu như là có loại bạn bè này chắc chắn sẽ vẽ tám đường ngăn cách cả đời không qua lại với nhau.
Nếu như trong công ty có loại đồng sự này chắc chắn sẽ bịt khẩu trang phòng chống rồi sau đó thuận tiện báo cáo với công ty, đem quyền lợi trao xuống khiến cậu mắc cạn rồi khai trừ cậu vĩnh viễn, không bao giờ thuê lại nữa để tránh những nề nếp không tốt lan truyền.
Nếu cùng ăn cơm trong phòng bị người ta biết khẳng định sẽ bị lễ phép mời ra ngoài, sau đó chờ cậu đi rồi sẽ đem tất cả các loại đồ ăn đi khử độc một lần.
Nếu đi vào vườn bách thú để cho người ta biết cậu là đồng tính luyến ái, cho dù hôm ấy là ngày cuối tuần, cậu đứng ở bên cạnh ***g sắt nhốt gấu trúc được người ta hoan nghênh nhất thì, trong vòng bán kính một trăm mét sẽ tuyệt không có một người nào. Mẹ trẻ con người ta sẽ chỉ vào cậu rồi nói với mấy đứa trẻ, đó là người mang mầm bệnh nguy hiểm còn đáng sợ hơn người mang bệnh AIDS châu Phi chết người, người mang theo laptop sẽ nhanh chóng mở trang Internet, chỉ vào chuyên mục về châu Phi rồi tiến hành giáo dục ngẫu hứng cho bọn nhỏ. Các bà mẹ nhìn số liệu xong sẽ nhanh chóng ôm lấy con của mình – con yêu, con sẽ không bỏ lại mình mẹ mà đi chứ? Thuận tiện sẽ đem con mình dời đến vị trí cách đó một trăm thước.
Kết quả như vậy khiến cho bảy tám mươi phần trăm người đồng tính luyến ái cắt cổ tay, thắt cổ, nhảy cầu hoặc uống thuốc ngủ tự tử. Còn hai ba mươi phần trăm còn lại, nếu không phải giấu giới tính kết hôn với phụ nữ, thì cũng sẽ phát điên phát dại. Tóm lại sẽ không được hạnh phúc, Đại Địa u ám nghĩ.
Xử lý sao đây? Gió lạnh vi vu, lá rụng nhẹ rơi, tráng sĩ một đi không trở lại! Ngoài cửa xe đã là cuối mùa thu. Đại Địa ôm lấy đầu thống khổ rên rỉ.
Mình không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn A Lãng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thật vất vả bảo hộ a, nâng niu a, cứ như vậy xong đời! Đúng! Mình không thể giống như những người khác. Cho dù cả thế giới không cần A Lãng, mình cũng cần phải ưỡn ngực bảo vệ cậu ta! Mặc kệ, không phải chỉ là……chỗ kia bị cắm vài cái thôi sao? Có cái gì ghê gớm chứ, lão tử đầu có thể cắt máu có thể chảy, là nam tử hán đội trời đạp đất, chút chút đau đớn này thì tính làm gì! Vì không để cái tên từ nhỏ đã tranh cơm của mình, cướp giường của mình, trộm đồ ăn của mình, chép bài tập của mình, gây rắc rối rồi đổ lên đầu mình, đánh nhau thua liền bắt mình phải ra mặt, chỉ biết cho mình thêm phiền phức chứ không cho mình thêm ấm áp…… — Không đúng? Gia khỏa này sao có thể đáng ghét như vậy? Không được, sao mình có thể vì người như thể mà dâng hiến bản thân chứ!!
Trong đầu Đại Địa xuất hiện hai võ lâm cao thủ, một người là Độc Cô Cầu Bại, một người là Đông Phương Bất Bại, cái này thực náo nhiệt nha, khiến cho Đại Địa đi vượt qua hai trạm rồi mà vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm đầu thống khổ tự hỏi như cũ.
Trương Lãng sau khi tan tầm hẹn bạn gái mới theo đuổi, ngồi ở trong một quán nhỏ chuyên bán hồng trà, nghe bạn gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học bàn lớn về đam mỹ tiểu tiểu thuyết đang thịnh hành. Vừa nói vừa lấy ra một quyển sách có thể là mua về chưa lâu, trên bìa mới tinh có viết bốn chữ [Hoa Hoa Du Long], vừa giải thích cho Trương Lãng những điều huyền bí cũng như chỗ tốt của đam mỹ.
Trương Lãng nhìn bạn gái nhỏ đang hứng thú nói về đam mỹ, nhịn không được hỏi:
“Các em cảm thấy đồng tính luyến ái là có thể chấp nhận được sao? Không thấy ghê tởm à?”
“Sao có thể ghê tởm chứ! Oh……chẳng lẽ anh không cảm thấy là một nam nhân, khi có thể áp đảo một nam nhân khác xuống dưới, loại cảm giác thành tựu cùng hưng phấn này hoàn toàn có thể khiến cho một nam nhân điên cuồng sao? Oh……, trời ơi, em thực hy vọng có thể ở trong cuộc sống thật sự nhìn thấy tổ hợp hoàn mỹ của một đôi nam nhân như thế. Ai! Em biết đàn ông các anh sẽ không thể hiểu được loại tâm lý như thế này. Nhưng mà chỉ cần anh thử một chút, nói không chừng liền……sẽ mê chết cái loại cảm giác này ý.”
“Anh đã thử qua. Cảm giác quả thật không tệ!”
Trương Lãng nhìn chằm chằm vào trà nhẹ giọng nói. Cầm lên nhấp một ngụm, hương vị phức tạp giống như tâm sự của hắn.
“A? Anh nói cái gì?”
Bày ra chất giọng ngọt lịm.
“Anh nói, anh phải về ôm nam nhân của anh thôi. Em ngồi ở đây từ từ thưởng thức nhé. Này cô, tính tiền!”
Trương Lãng cợt nhả nói, mở ví da ra bỏ thêm tiền boa.
Mà cô gái bị vứt lại cũng không để ý chút nào. Ai cũng biết con gián này nổi tiếng là máy gieo giống, hơn nữa còn là loại chỉ biết gieo không để ý kết quả cặn bã nhất. Cô chẳng qua là muốn tìm hiểu một chút mị lực của con gián này lớn bao nhiêu, mới đáp ứng cuộc hẹn này. Nếu vị kia trong nhà đã biết, ha ha a, vậy có thể lời lớn rồi.
Trương Lãng nhanh chóng mở chiếc xe bốn chỗ của mình ra – một nửa số tiền trong đó là mạnh mẽ vay được từ chỗ Đại Địa. Sau khi mua về cũng không để cho Đại Địa ngồi vào lái. Bởi vì Trương Lãng ngang ngạnh nói đây là xe của mình, Đại Địa chỉ có thể ngồi không thể lái!
Dọc theo đường đi vẫn luôn suy nghĩ, chờ đến sau khi xe chạy đến nhà rồi, trong lòng đã tính toán tốt lắm phương thức ở chung và sống chung sau này. – hắn quyết định thượng cậu ta. Thượng ai? Kia còn phải nói sao! Đương nhiên là Đại Địa rồi!
Tưởng tượng lại thắt lưng gầy gò tinh mỹ của Đại Địa, cái mông tròn tròn cong cong căng đầy, da thịt nhẵn nhụi mịn màng sờ lên thật thoải mái, Trương Lãng rốt cuộc nhịn không được. Nghĩ ra trong tủ nhà bếp vẫn còn mấy bình rượu, hắn phải đảm bảo thân thể an toàn trước rồi mới đem Đại Địa đã quá chén, quyết định rồi……Hắc hắc hắc!