Giam Giữ Cả Đời

Chương 3




Mặt trời hôm nay đặc biệt đẹpn tỏa ra những ánh nắng ban mai ấm áp.Hắn dẫn cô đi dạo nhiều nơi rồi lên đến một đỉnh đồi khá cao. Đứng trên này cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở thành phố A, nơi mà cô bị cắt ly bởi sự giam giữ của hắn. Nhìn từ trên xuống thật sự rất đẹp, cô muốn thoát khỏi hắn, cô muốn tự do.

Rồi chợt sau lưng cô chuyền đến cảm giác ấm áp, hơi thở nam tính mạnh mẽ. Thì ra là hắn ôm lấy cô từ phía sau khẽ hỏi:

"Nghĩ gì mà thất thần vậy? Có lạnh lắm không?"

Cô hỡi ngửa về sau tựa vào lòng hắn, điều này làm cho hắn rất ưa là hài lòng:

"Không có gì, chỉ là em cảm thấy cảnh thành phố kia rất đẹp. Bắc Dịch! Có thể hay cho em ra ngoài, tự do như người khác?"

Tâm tình đang tốt của hắn bỗng trở nên tệ đi:" Tôi đã nói những gì em quên rồi sao...?" Đúng lúc này thì điện thoại của hắn vang lên:

"Tôi nghe điện thoại, em ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung." Nói rồi hắn quay lưng đi. Thấy hắn đứng ở xa nghe máy thì cô quan sát nhìn xung quanh, xung quanh toàn là rừng cây xanh rộng lớn, rồi cô quay đầu nhìn hắn một cái sau đó nhanh chân chạy sâu vào rừng cây, cô chỉ biết chạy thật nhanh, thật nhanh. Vừa chạy cô vừa ngoái đầu lại nhìn xem hắn có chạy theo không, tim cô đập liên hồi.....

• PHẦN 6

Cô cứ chạy mãi chạy mãi, càng xa càng tốt. Men theo lối mòn nhỏ cô nghĩ sẽ ra được đường lớn, nhưng bị vấp phải hòn đá làm cô té ngã trên mặt đất. Cô đau đến nỗi phát khóc, xuýt xoa chổ đang bị xưng lên.

"Sao vậy bảo bối, có cần tôi giúp em không?" Giọng nói này không thể nhằm được, là hắn chính là giọng nói của hắn, cô ngước mặt lên, nhìn thấy hắn từ trên cao đang đăm đăm nhìn cô từ xa, rồi sao đó từ từ đi lại phía sao. Điều này làm cô thật sợ hãi, hắn càng tiến lê thì cô càng lết về phía sau.

"Tranh, em thật không nghe lời."

-" Không....không phải đâu Bắc..Dịch, em...emm...". Ánh mắt cô chuyển xuống thứ mà hắn cầm trong tay, là một sợi roi da càng làm cô kình hoảng hơn.

"Em làm sao nào? CÓ PHẢI EM MUỐN TRỐN ĐI PHẢI KHÔNG?". Câu cuối hắn dường như rống lên, đồng thời tay cầm roi da cũng vung lên quất mạnh roi da vào người cô.

-"AAA....Bắc Dịch...dừng lại, đau quá." Sợi quất thẳng vào người cô làm cho phần da thịt rách ra, rươm rướm máu.

" Tôi đã nói, cả đời này em chỉ có tôi"

" Em chỉ có thể ở bên cạnh tôi"

" Tôi là người quyết định cuộc đời em.:

" TẠI SAO? TẠI SAO? EM LẠI KHÔNG NGHE LỜI TÔI MÀ BỎ ĐI?. Mỗi một câu hắn nói là một roi quất lên người cô, làm cho bộ váy trắng đã thấm đẫm cả máu.

"Đúng... là tôi..bỏ trốn đây....anh làm gì nào, tôi..là người...tôi muốn tự do." Lời nói của cô đã trở nên đứt quảng, trong miệng cô cũng đã thổ ra quyết. Nhìn thấy cảnh này tim anh đau lắm chứ, anh muốn bước tới ôm cô vào lòng, sẽ không làm cô đau. Nhưng những lời cói của cô lại làm hắn thêm tức giận. Cô cố hết sức bò về phía trước, cho nên đa số những trận roi đều trúng vào từ phần hông trở xuống.

"Chạy đi, tôi xem em chạy đi đâu đươc" Rồi hắn cười thật to....nhưng rất nhanh khựng lại, mắt hắn mở to như không thể tin được điếu mình thấy.

"Tôi sẽ... đi....anh đừng hối hận." Lời nói vừa dứt thì thân thể cô cũng từ phía bờ vực mà rơi xuống.

" Aaaa...."

Hắn quăng đi dây roi trong tay chạy tới bờ vực không kiềm nổi mà hết lên:

"CỐ TRANH"

Nhưng anh chỉ nhìn thấy cả một vực thẩm sâu hun hút mà thôi và đâu đó còn vang dội lên tiếng la của cô. Anh gào khóc thật to tên của cô nhưng chỉ vô ít.

Chính mắt anh thấy cô từ bờ vực vì muốn trốn chạy anh mà lăn xuống, tất cả là tại anh.....

Xem tiếp ở phần sau nhá mấy bạn.

Hắn có hối hận, chính hắn đã hại chết cô. Quá tàn nhẫn. Còn cô?????