Anh nhìn cậu như con lười ươi mà ôm chặt cổ mình vui sướng reo hò, có thật là cậu vui sướng như thế không nhìn chẳng ra hệ thống gì.
“Cậu muốn gϊếŧ tôi àk”
“Ớ, tôi xin lỗi tôi không cố ý chỉ tại tôi vui quá thôi” cậu buông hai tay đang siết chặt cổ anh cười hì hì sau đó lon ton chạy về bàn của mình.
“Cậu đến đây lấy chai thuốc thoa lên vết bầm trên trán, quả là ngu ngốc” anh mở ngăn kéo lấy ra lọ thuốc trị vết thương bầm do xay xát được nhập khẩu từ nước ngoài rất hiệu quả đặt ở trên bàn.
Oh my God có phải là anh không, sau hôm nay anh làm cậu hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác vậy, cậu không ngờ anh ta lại tốt bụng như vậy cậu nhận lấy chai thuốc cảm động muốn khóc, cậu hối hận vì lâu nay cậu hay mắng thầm anh vì lúc nằm mơ cũng thấy anh ta ăn hiếp cậu thì ra cậu đã sai cậu thật hối hận, bây giờ cậu cảm thấy rất ngưỡng mộ anh.
“Tôi rất nguyên tắc, cậu trễ lần thứ nhất trừ lương theo thời gian làm việc, trễ lần thứ hai thì trừ gấp đôi” anh nhấp tách cà phê thản nhiên nói với cậu.
“Hả, gấp đôi” cậu há hốc mồm lời của anh vừa nói không phải là mơ, ngay bây giờ cậu muốn rút lại những lời cậu vừa nghĩ tốt về anh, hình tượng của anh trong lòng cậu sụp đổ ầm ầm sao anh có thể đáng ghét như vậy chứ, vừa cho người ta hy vọng lại nhanh chóng vụt tắt, lòng cậu gào thét anh là một kẻ đáng ghét, vô lương tâm biết ngay anh ta không tốt như vậy mà có cậu mới ngu ngốc mới nghĩ anh ta tốt đẹp như vậy.
Cậu chống tay lên bàn thầm than thở cho mình, số cậu thật là khổ mà làm việc mới tháng đầu mà bị trừ lương như cơm bữa chắc chỉ có mình cậu, đầu cậu bây giờ ám ảnh đều là tiền lương.
“Cậu có ý kiến gì cứ nói” anh nhếch môi, ánh mắt sắc bén nằm ngay trên người cậu, không cho cậu ta một bài học thì cậu không bỏ cái thối hậu đậu vô dụng đó
“Tôi, tôi không có ý kiến” cậu xua tay lia lịa khi thấy ánh mắt thách thức của anh, cậu không dám nhiều lời cúi đầu tiếp tục làm việc, cậu không ngờ mình lại lớn gan to mật như vậy nghĩ lại cũng phải rùng mình.
Những tia nắng hồng nhạt ấm áp xuyên qua mặt kính gọi vào khắp phòng, cậu nhìn đồng hồ đeo trên tay điểm 5h20 sau đó nhìn sang anh thấy anh vẫn làm việc không dự định kết thúc, bây giờ trong lòng cậu rất nôn nao vì ngày mai là cuối tuần có thể về quê thăm ba mẹ, cậu rất nhớ họ.
“Cậu đến phòng thư ký Đình mà nhận lương”
Nghe được nhận tiền lương cậu háo hức không gì bằng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô chào anh sau đó đi đến phòng thư kí Đình, sau bao ngày làm việc mình cũng đã có tiền lương, điều quan trọng là có tiền mua được quà cho gia đình rồi.
Anh nhìn cậu vui mừng chạy ra khỏi phòng thầm lắc đầu, cậu ta hồn nhiên hơn anh tưởng vừa mới buồn rầu vì chuyện tiền lương bây giờ lại phấn khởi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không hiểu nổi cậu
*Cốc cốc* cậu gõ cửa phòng thư kí Đình
“Mời vào” giọng nữ mạnh mẽ phát ta từ bên trong
“Chào chị, tôi đến nhận tiền lương”
“Cậu chờ tôi một chút” cô ta mở ngăn kéo lấy một phong bì đưa cho cậu
“Cám ơn nhiều” cậu nhận bao phong bì gật đầu cám ơn cô
“Không có gì, đó là bổn phận của tôi” lời nói của cô ta vẫn không tự nhiên, gương mặt sắc xảo vẫn không có thiện cảm với cậu cho mấy
Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn ở phòng làm việc nên tò mò hỏi “Đã quá giờ tan ca sao chị còn ở đây làm việc nữa vậy?”
“Đây là chuyện bình thường, lúc công ti có nhiều việc thì chuyện tăng ca là dĩ nhiên với trách nhiệm là thư ký tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, không chỉ tôi còn có thư ký Nguy phòng bên vẫn đang xử lí công việc của cô ấy”
“Chị và thư ký Nguy khiến tôi thật ngưỡng mộ, là những người phụ nữ thật sự tài giỏi và thành công” nghe cô nói cậu thật sự bội phục khả năng làm việc của họ rất sắc xắc, là phận liễu yếu đào tơ mà họ có thể đảm đương nhiều trọng trách như vậy thân là đàn ông con trai mà chẳng có chút cầu tiến thật đáng hổ thẹn mà.
“Cám ơn cậu quá khen”
“Cũng là nhờ sự trọng dụng của giám đốc Lâm đây nên tôi mới có nhiều cơ hội như vậy” ánh mắt của cô không thể giấu sự yêu mến và biết ơn của cô dành cho anh
“Cậu còn chuyện gì nữa không?”.
“Ơ, tôi xin lỗi tôi lắm chuyện quá”
“Chị cứ làm việc tôi đi đây”
Bước ra khỏi phòng cậu nhìn phòng kế bên của thư ký Nguy bật sáng đèn chứng tỏ chị ấy cũng đang tích cực xử lí công việc của mình, đứng đây cậu có thể cảm nhận được không gian lúc này thật vắng lặng không tiếng chân người đi qua đi lại trao đổi văn kiện, không tiếng gõ phím lộc cộc đầy chuyên nghiệp như ban ngày không khí thật tĩnh lặng.
Cậu nhìn đến văn phòng giám đốc, trí tưởng tượng bắt đầu phát huy “không biết anh ta đã ăn chưa nếu chưa thì sẽ không tốt cho sức khỏe nếu cơ thể không khỏe thì bệnh mà bệnh thì dẫn đến cơ thể suy nhược, có thể mất căn bệnh nặng gì nó không chừng, kết quả là mẹ anh biết sẽ rất lo lắng ăn không ngon ngủ không yên vì anh, không được để bà chủ như thế được”, cậu rất thương bà, bà đã dặn dò cậu kĩ càng phải chăm sóc anh ta thật tốt nếu bây giờ anh ta mất bệnh nặng thì cậu cũng không còn việc không thể để đều đó xảy ra được cậu chạy đến phòng của anh mở cửa bước vào.
Anh ngước lên thấy cậu cũng hơi bất ngờ, không phải cậu đã về rồi sao
“Sao cậu còn chưa về, để quên đồ gì sao?”.
“Tôi, tôi không thể để anh bệnh được” gương mặt cậu nghiêm chỉnh ánh mắt cương nghị nói với anh
“Cậu nói cái quái gì vậy, tôi làm sao phải bệnh”
Thấy cậu vẫn đứng yên kiên quyết nhìn mình, anh ngạc nhiên với biểu hiện vô cùng kì lạ này, anh đứng khỏi ghế rời bàn làm việc đi từng bước đến cậu, thân hình cao lớn đứng trước cậu gương mặt tuấn mĩ cúi xuống nhìn cậu, một tay đặt lên vai phải cậu còn tay kia nâng lên vỗ vỗ gương mặt mũm mỉm cậu hai cái sau đó cười bảo:
“Cậu đừng nói là cậu bị mộng du, nếu vậy cậu có thể về nhà mà ngủ”
Gương mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, tiếp xúc gần như thế cậu có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt anh, trong đầu cậu bây giờ thật rất ngưỡng mộ “Tại sao anh ta có thể đẹp như thế, ông trời thật là ưu ái anh mà” không một góc chết càng nhìn càng khiến người ta muốn nhìn mãi ánh mắt rất cuốn hút, không thể rời mắt đi cậu vẫn nhìn anh đâm đâm.
“Cậu ăn nói lung tung gì đó”
“Tôi không rãnh mà đứng đây nhìn cậu thế này, đúng là bộ dạng ngốc nghếch”
Tiểu Dư vẫn đứng yên bất động như bức tượng nhìn thẳng anh
“Nè, Tiểu Dư” anh hét lớn vào cậu, hồn đang treo lơ lửng trên mây kia, đứng ở vị trí này tiếp xúc với bao hạng người không có chuyện gì làm khó được anh, cậu là người đầu tiên khiến anh bực mình nhiều như vậy, anh không biết tại sao lại có một cái đuôi khờ khạo này đeo bám đây là ý tốt của mẹ anh đây sao, thuê cậu ta làm người giúp việc ngược lại bây giờ anh thấy mình giống bảo mẫu của cậu ta thì đúng hơn cho cậu ta ăn uống trắng trẻo mập mạp, ăn xong thoải mái nằm trên giường ngủ quên cả giờ làm ngày càng lộng hành chẳng có phép tắc gì cả.
Tiếng hét của anh làm cậu giật mình, chân lùi ra sau vài bước
“Hở…..anh làm tôi giật cả mình”
“Anh chờ tôi một chút, anh không cần gọi thức ăn từ nhà hàng” nói xong cậu chạy vọt ra cửa mặc kệ anh buồn bực đứng đó nhìn cậu.
Cậu quay lại ló đầu vào cánh cửa nói đều cậu vừa nghĩ lúc nãy “À mà, anh thật sự rất đẹp trai, tôi nói thật đó” rồi chạy vượt đi
“Nói thừa” đều này không cần cậu phải nói, anh nhếch khóe môi quay lại bàn tiếp tục xử lí đóng hồ sơ của mình
Cậu ra khỏi công ti chạy thẳng đến con đường quen thuộc nơi đây hai bên đều là quán ăn đa dạng các món ăn, quán tuy hơi nhỏ nhưng làm rất sạch sẽ hợp vệ sinh cậu thường ghé qua đây mua thức ăn, vào thời điểm này các quán đều đông nghịch người cậu phải xếp hàng chờ đến lượt mình, mồ hôi chảy ướt hết cả áo sơ mi của cậu.
“Mệt quá đi, không ngờ lại đông người như vậy” hai tay cậu xách hai túi thức ăn nóng hổi đi trên đường.
*Cốc cốc*
“Mời vào” giọng nói trầm thấp cuốn hút và đầy uy lực của anh vang lên
“Không làm phiền anh làm việc chứ?” gương mặt kiều diễm mỉm cười ôn hòa nhưng không kém phần quyến rũ từ từ tiến vào
“Cô không cần phải khách sáo như thế, ngồi đi” anh thân thiện nói với cô sau đó bước đến ghế sô pha ngồi đối diện với cô
“Anh đã dùng bữa chưa ?”
“Tôi giúp anh đặt thức ăn, làm việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất” Thư ký Nguy là người thường xuyên tiếp xúc với anh cô hiểu rằng anh có thể làm việc mà quên cả ăn uống
Nghe cô nói anh chợt nhớ những lời ngớ ngẩn mà cậu nói lúc nãy không biết cậu nói thật hay là đang mộng du mà nói vớ vẩn nữa.
“Tôi đã bảo họ giao thức ăn đến”
“Nếu không ngại thì chúng ta cùng dùng bữa” anh nhã nhặn mời cô
“À, tôi đã dùng rồi, rất cám ơn ý tốt của anh”
“Vậy tiếc quá, nếu có thời gian rãnh tôi sẽ mời cô dùng một bữa cơm”
“Lúc ấy cô không được từ chối”
“Xem như tôi là một cô gái may mắn”
“Được giám đốc Lâm đây mời dùng cơm đó là một vinh hạnh của tôi” coi như cô đã có một cơ hội gần gũi hơn với anh, cô có phải một người tham lam không? điều cô muốn vừa là một thư ký thân cận của anh không những thế cô mong ước là một ngày nào đó có thể trở thành bạn gái chính danh của anh nhưng đối với cô nó khó khăn vô cùng.
“Tôi cũng là một người bình thường cô cứ nói quá lên”
“Được dùng cơm với một mỹ nhân xinh đẹp như thế này, sợ là không ít người ganh tị” khóe môi anh cong lên làm gương mặt tuấn mĩ lúc này lại càng cuồng quyến vô cùng, không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ đầy mị ngoặc này, anh không để ý là gương mặt xinh đẹp của ai đó đang ửng hồng lên.
“Anh cứ nói quá, một cô gái chỉ biết làm việc như tôi làm gì có ai ganh tị”
“À, tôi có một ít bánh hạnh nhân đem đến gửi anh” trên tay cô cầm một hộp bánh hạnh nhân nhìn chiếc hộp được trang trí có vẻ rất bắt mắc không giống như những hộp bánh bán trên thị trường.
“Vậy tôi không khách sáo, bánh trông có vẻ rất ngon được trang trí cũng rất tỉ mĩ trông như tự tay làm” tuy anh không thích ăn bánh ngọt cũng không hay quan tâm đến nó nhưng nhìn cách trang trí của nó rất độc đáo, không giống như những hộp bánh khác.
“Đúng vậy, đây là bánh do chính mẹ tôi làm bà ấy rất thích làm các loại bánh ngọt đặc biệt làm ngon nhất là món bánh hạt nhân này” cô rất tự hào về mẹ của mình, đối với cô bà ấy là một người mẹ tuyệt vời, là một người phụ nữ đảm đang chu toàn mọi việc cô rất ngưỡng mộ bà
“Tôi thật may mắn khi được thưởng thức món bánh bà ấy làm”
“Anh thật là khiêm tốn” nhìn anh cười làm tim cô đập rất mạnh thật sự gương mặt đó rất cuốn hút khiến người ta không thể dời tầm mắt, từ lần đầu cô phỏng vấn được gặp mặt anh đã thầm thích anh cô ngưỡng mộ anh vô cùng, với cô anh là một người hoàn hảo hơn bất kì người đàn ông nào.
“Dạo này công ty nhiều việc phải xử lí, cô vất vả rồi” anh cầm tách trà nhấp một ngụm hướng cô nói