Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 68: Cứu viện




Cuối con đường nhỏ là một biển hoa đỏ tươi, đỏ đến mức có chút kỳ quái, không chút màu nhuộm.

Phán quan vẫn bày ra vẻ mặt người chủ, khách sáo và lịch sự giới thiệu: “Đây chính là hoa bỉ ngạn.”

Biệt Lý liếc nhìn hai cái, chính giữa hoa bỉ ngạn này ẩn giấu một con sông, nước sông giống như chết vậy, không hề động đậy.

Biệt Lý ngoan ngoãn đi bên cạnh phán quan, nói: “Tôi không nghĩ đến mục đích của mấy người là cái này, càng không ngờ đến mấy người đã liên minh với Trần Thư từ lâu. Hiện giờ cửa sổ trời của địa phủ một khi mở ra, vậy vẫn là địa phủ chứ?”

Phán quan cười ung dung: “Nếu cô đã biết chúng tôi làm vì sức mạnh tín ngưỡng, vậy chắc cô cũng biết tại sao chúng tôi cần nó rồi nhỉ.”

Ông ta chỉ về nước sông Hoàng Tuyền ở bên cạnh: “Hãy nhìn nhân loại ban đầu đã sáng tạo ra những gì đi.”

Biệt Lý khó hiểu, nghiêng đầu nhìn mặt nước tĩnh lặng kia, vẫn chưa kịp thu lại hết tầm mắt, một tiếng lách tách vang lên, bỗng có một cánh tay trắng bệch, sưng vù giơ lên trong nước. Chủ nhân của cánh tay kia đang để lộ nửa cái đầu trên mặt nước, đôi mắt lạnh lẽo khủng bố nhìn chằm chằm Biệt Lý, sự tham lam không hề che đậy.

Biệt Lý bị dọa giật mình, mắng một câu “mẹ kiếp”.

Một cánh tay của ma nước kia chèo như chèo thuyền vậy, xông về phía bờ.

Đáng tiếc, giữa đường bị ngăn lại, điều này giống như một tín hiệu, trong mặt nước vốn tĩnh lặng đột nhiên nhộn nhịp.

Màu đỏ tươi nhanh chóng bị đẩy đến bờ.

Biệt Lý bình tĩnh lùi về sau một bước, quả thực không muốn nói chuyện.

Phán quan mỉa mai: “Cô nhìn đi, có phải trí tưởng tượng của nhân loại các cô rất phong phú hay không, ngay cả hoàn cảnh và chi tiết đều có cả.”

Biệt Lý thuận miệng nói: “Vậy hiện giờ vừa hay nhân loại đã nhận thức được sai lầm rồi, không tin nữa, chẳng phải rất tốt sao?”

Bạch Vô Thường liếc cô một cái, Hắc Vô Thường hừ một tiếng: “Nói nghe hay lắm, sinh con xong không muốn nữa thì có thể bóp chết à?”

Sau một giây ngượng ngùng, anh ta lại nói tiếp: “Cô đã nhìn thấy hậu quả khi sức mạnh tín ngưỡng trở nên yếu đi rồi đó. Ngay cả đường hầm bên ngoài kia đều dựa vào Trần Thư và đám người chúng tôi ở bên trong cùng hợp sức mở ra. Quỷ môn quan trước đây đã không thể sử dụng từ lâu. Mấy người bọn tôi mặc dù đánh cô là chuyện đơn giản, nhưng cô quay đầu nhìn những ác quỷ trong địa phủ kia đi. Bọn chúng không cần dùng đến sức mạnh tín ngưỡng, sinh ra đã vậy rồi. Đến khi không ai kìm hãm được nữa, có thể tạo phản ngay, khiến nhân gian của các cô lầm than không thành vấn đề đâu.”

Lô-gíc này căn bản có thể cho điểm tối đa.

Bởi vì Biệt Lý căn bản không tìm ra được chỗ nào có thể phản pháo, nhưng nhân loại cũng đâu làm gì sai, tin vào khoa học thì đã làm sao? Sai à?

Đi về phía trước, bước lên cầu, móng vuốt của ác quỷ trong nước dường như có thể sờ được vào chân của Biệt Lý vậy.

Biệt Lý chạy nhanh, soạt một cái đã tới đối diện cầu.

Bà lão ngồi bên cạnh ngoe nguẩy cây quạt, cười nheo mắt nói: “Đến uống canh à?”

Bà lão vẫn lộ ra khuôn mặt hiền từ như cũ: “Là cô à, hiếm khi gặp được cô một lần, không đến uống một chén thật sao?”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, tôi thật sự không cần đâu, vẫn nên để lại cho người cần thiết đi.”

Nhưng đi lâu vậy rồi, trên cầu Nại Hà vẫn chỉ có cô và đám quỷ sai của địa phủ, ngay cả một người đi đầu thai cũng không có.

“Bây giờ đều như vậy, việc làm ăn không dễ làm. Ông nhìn đám thần tiên trên trời đi, nói không chừng đã biến mất mấy người rồi. Chẳng phải người ta cũng đâu có gây chuyện?” Biệt Lý lại đổi chủ đề: “Các ông muốn sức mạnh tín ngưỡng là không vấn đề, nhưng thả nhiều quỷ hồn như thế ra ngoài gây họa cho nhân gian mà được sao?”

Phán quan và Hắc Bạch Vô Thường đều không nói, lạnh lùng nhìn Biệt Lý.

Biệt Lý lập tức nói: “Mấy người làm như vậy, ngoại trừ có thể giết người thì còn tác dụng gì? Ông suy nghĩ thử đi, người bình thường căn bản không nhìn thấy quỷ hồn, cho dù bị quỷ hại chết, bọn họ cũng chỉ cho rằng là tai nạn xe, là người làm, là tự sát mà thôi. Ai không đâu mà nghĩ đến quỷ hồn chứ?”

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau.

Biệt Lý tiếp tục: “Ông nghĩ đến Giả Thành Nhân mà xem, khi anh ta chết nào là xác sống nào là chuông bắt hồn, kết quả thì sao? Ai biết chứ? Cuối cùng vẫn kết án là bị người ta giết, hung thủ sợ tội tự sát, ngoại trừ tôi ra, căn bản không ai nghĩ khác cả.”

Chuyện này là mở đầu, sau khi có mở đầu này, địa phủ có làm gì cũng thuận tay hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Biệt Lý nghiêm túc, nói tiếp: “Ông lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở thôn Thạch Oa đi. Người chết chưa đủ nhiều sao? Ảnh hưởng chưa đủ xa à? Sau đó thì sao? Bị kết án là mê tín phong kiến, ác độc, những người tận mắt nhìn thấy Chiêu Đệ trả thù kia, có ai tin bọn họ không? Căn bản không có! Đây là vấn đề về quan niệm, vậy quan niệm là gì? Chính là môi trường và giáo dục của xã hội lâu dài gây nên…”

Biệt Lý bắt đầu ăn nói linh tinh một mạch không ngừng nghỉ.

Phán quan tức đến bật cười: “Vậy theo lời cô nói, những việc chúng tôi làm đều vô ích?”

Biệt Lý gật đầu chân thành: “Không phải tôi nói, chuyện này vẫn phải bắt đầu nói từ việc giáo dục.”

Hắc Vô Thường “hừ” một tiếng: “Theo tôi thấy thì không phải, chỉ cần giết cô, ném đôi mắt này đến nhân gian. Ngoại trừ cô ra thì những người khác cũng nhìn thấy quỷ, quỷ hồn u minh ở địa ngục xông ra, sau khi giết chết một đống người, bọn họ có thể không tin được sao.”

Biệt Lý không cách nào phản pháo.

Thực ra lời anh ta nói là thật.

Chỉ cần người chết trên diện rộng, thủ đoạn càng kỳ quái, không điều tra ra hung thủ, lại có lời đồn trợ giúp, những người lớn tuổi sẽ là tốp người đầu tiên tin đây là một chuyện tâm linh. Những người trẻ tuổi sẽ hưng phấn suy đoán, đây có phải một chuyện tâm linh hay không?

Nếu trong thời gian này có một số người có thể nhìn thấy quỷ nữa…

“Nhưng đến khi đó quỷ hồn ngược đãi nhân gian, tất cả mọi người đều phải chết, mấy người cần nhiều tín ngưỡng như thế còn có ích gì nữa?”

Phán quan ngạc nhiên nhìn cô: “Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi? Khi người ta chết, nếu tin tưởng bản thân trở về địa phủ, vậy thì sẽ xuống đầu thai. Đến khi đó, sức mạnh của bọn tôi tăng mạnh, lại đi thu dọn đám u hồn bỏ trốn, hoàn toàn không chút vấn đề.”

Biệt Lý câm nín, đối với địa phủ mà nói, đây là cách giải quyết tốt nhất.

Sau lưng cô vẫn còn một đám khát vọng có được đôi mắt của cô, đi theo cô mọi lúc, chuẩn bị nhào đến khi cô lẻ bóng.

Biệt Lý bỗng hiểu ra, cho dù đôi mắt này ở đâu, đám quỷ hồn này xông ra ngoài đều sẽ vây xung quanh người này, giết chết người đó, sau đó cướp đi đôi mắt này.

Diêm Vương và đám quỷ sai ở địa phủ sẽ chú ý mọi lúc, sau khi gây chuyện, cướp đi đôi mắt, rồi lại nhét nó vào cơ thể người tiếp theo.

Có người đầu tiên nói nhìn thấy quỷ, sau đó người ấy chết đi. Người thứ hai nói nhìn thấy quỷ, rồi lại chết đi. Người thứ ba, người thứ tư… vô cùng vô tận, góp gió thành bão.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ có quỷ thật sự hay không?

Chuyện này, địa phủ làm hay lắm.

Nhưng hiện giờ mắt ở trên người cô, chỉ cần cô không lên đó, tất cả ác quỷ u minh đều sẽ đi theo cô.

Biệt Lý lùi lại một bước, quay người bỏ chạy.

Tiếng bổ phá vỡ bầu trời truyền đến sau người, tiếng xích sắt của Hắc Vô Thường đập vào màng nhĩ của cô.

Lần này không tránh được nữa rồi!

Biệt Lý vừa cắn răng, cơ thể bỗng nhẹ tênh, một cánh tay ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô trong lòng, tiếng va chạm nặng nề khiến cô hơi hốt hoảng.

Văn Khúc quay đầu, tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới trước, không bị thương gì cả, lúc này anh mới nghiêm mặt nói: “Em thật là…” Nghĩ đến Anh Phách là ban đầu bản thân tách ra, Văn Khúc chỉ đành nuốt lời nói xuống.

Biệt Lý bịt miệng, đứng ngẩn người như khúc gỗ, không dám chớp mắt lấy một cái. Cô chột dạ, trước đây cô từng hứa với Văn Khúc, tuyệt đối không manh động.

Sợi xích sắt của Hắc Vô Thường bị đánh lui trong không trung, ép anh ta phải lùi về sau vài bước. Phán quan lấy một món đồ từ trong tay áo bắn về phía Văn Khúc.

Văn Khúc vẫn không cử động, một bóng người từ trên trời rơi xuống một bước đá bay ám khí, lạnh lùng mắng chửi: “Đến giờ rồi, phán quan, người tôi muốn đâu?”

Bút lông bị đá bay xoay một vòng rồi lại trở về trong tay phán quan.

Biệt Lý thò đầu khỏi lòng Văn Khúc, nhìn chị gái ngực to, áo choàng đen rộng lớn, chùm từ đỉnh đầu đến gót chân.

Phán quan trước giờ nói chuyện văn vẻ không nói lời nào đã đánh về phía chị gái ngực to. Sợi xích sắt trong tay Hắc Vô Thường quất về phía chị gái ngực to, Mạnh Bà cầm muôi múc canh cũng tham gia vào cuộc chiến.

Biệt Lý được Văn Khúc bảo vệ trong lòng, chỉ đành nhắm chuẩn thời cơ ném bùa ra ngoài.

Đám ác quỷ ở bên cạnh nhìn chằm chằm rất lâu cũng lao về phía Biệt Lý. Cô vướng víu tay chân nhưng thực sự không thoát ra được. Một bàn tay của Văn Khúc luôn ôm lấy hông cô, khi Biệt Lý chuẩn bị giãy giụa ra ngoài, anh lại trừng mắt với cô: “Trở về anh sẽ trói em bên người.”

Khi đó thấy cô đau lòng, nhất thời không chịu được đả kích, muốn ở một mình cũng bình thường. Nhưng anh không thể ngờ được rằng, chỉ mới chốc lát, Biệt Lý đã chạy mất rồi!

Biệt Lý bị anh trừng có chút chột dạ, cũng không dám cử động nữa.

Chị gái ngực to bị một trưởng của phán quan đánh trúng, áo choàng đen rộng lớn vẽ một đường cong giữa không trung, rơi vào trong lòng Song Song vừa lén lút đi vào.

Song Song giật mình, vừa muốn buông tay thì lại nhịn xuống, xoay người muốn dẫn chị gái ngực to bỏ chạy.

Chị gái ngực to mắng cô ấy: “Chẳng phải chị bảo em đợi ở nhà sao!”

Song Song giật mình đến nói năng không rõ, cô ấy cảm thấy tất cả mọi người hôm nay đều không bình thường, nên mới lén lút đi theo tới đây. Không ngờ, nơi này quá đáng sợ, lại nhiều quỷ như vậy!

“Chúng, chúng, chúng ta về đi.”

Chị gái ngực to đẩy cô ấy: “Em về trước đi, chị còn chút việc.”

Cô ấy quay người lại đi tìm phán quan, vừa đánh vừa bám lấy phán quan hỏi rốt cuộc người cô ấy muốn tìm ở đâu.

Bút lông trong tay phán quan bay lên bay xuống, để lại vài dấu đen trên người Văn Khúc. Biệt Lý đã sắp dùng hết bùa rồi, để không gây cản trở, cô chủ động ôm lấy eo của Văn Khúc, tiện cho anh có thể trống một tay.

Chị gái ngực to quấy nhiễu ở sau lưng, vô số xương trắng dựng lên, tạo thành một bộ xương người ngay tại chỗ, cấu xé lẫn nhau với đám u hồn. Cánh tay bị đứt của cô ấy lại mọc ra, một cái đã duỗi dài mấy mét, đâm thẳng vào lồng ngực sau của phán quan.

Phán quan vừa mới tránh, nhưng trông thấy Văn Khúc đã đánh một chưởng đến, ông ta không tránh kịp, chịu ngay cú đánh này trên cầu Nại Hà. Mặt cầu rung lên, nứt ra một kẽ hở, thi thể của quỷ hồn trong nước lập tức duỗi móng vuốt ra kéo phán quan, nhưng bị ông ta hất xuống dưới.

Bạch Vô Thường lập tức lùi về bên cạnh bảo vệ phán quan, nói: “Tại sao Văn Khúc tinh quân lại nhúng tay vào chuyện ở địa phủ bọn tôi?”

Văn Khúc không lên tiếng, một tay ôm Biệt Lý, nhảy lên đá Hắc Vô Thường rơi vào trong nước Hoàng Tuyền.

“Gọi Thập Điện Diêm La của mấy người ra đây nói chuyện!”

Mặt anh tái xanh, sức mạnh to lớn làm chấn động khắp Hoàng Tuyền.