Giám Đốc Đại Nhân, Ta Có Đắc Tội Với Ngài Sao?

Chương 5




Một giọng nói lành lạnh cất lên, không ai khác ngoài Mạt Thiếu Vân.

Thùy Liên không hiểu, “Tổng giám đốc, cô ấy...”

Mạt Thiếu Vân lườm cấp dưới một cái sắc lẹm, “Không cần phải giải thích, cô ta không thích hợp để trở thành trợ lý của tôi.”

Từ Ngọc từ trước tới giờ vốn không chịu thua một ai, cô cong cớn, “Hóa ra anh chính là vị Tổng giám đốc huyền bí Mạt Thiếu Vân. Được thôi, người do anh tuyển, tôi cũng đã tới đây rồi, nếu không chịu tiếp nhận, phiền anh cho tôi một lý do thỏa đáng.”

Mạt Thiếu Vân cười nhạt, “Nóng nảy, ngu ngốc, quan trọng nhất chính là... ảo tưởng.”

“Người bên cạnh tôi, ít nhất cũng phải nóng lạnh đúng lúc để xử lý những tình huống bất ngờ, nghĩ ra cách khôn ngoan để giải quyết vấn đề nhất thời. Hai điểm quan trọng đó, cô đều không có. Một trợ lý chuyên nghiệp cần hiểu rõ vị trí mà mình đang đứng, ảo tưởng quá nhiều sẽ không tốt đâu.”

Từ Ngọc cứng miệng cãi lại, “Tôi nóng nảy bao giờ? Tôi ngu ngốc ư? Anh nói tôi ảo tưởng, ảo tưởng việc gì?”

Mạt Thiếu Vân bước tới sát bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, giọng nói lạnh lẽo tiếp tục cất lên, “Việc gì... hai chúng ta đều biết rõ cả mà.”

Bầu không khí chợt trở nên mập mờ. Thùy Liên đành cất tiếng ho khẽ để xua tan sự nặng nề lẫn mờ ám trong đó.

“Tổng giám đốc, sếp Luân đã nhận cô Mạt vào công ty chúng ta, chúng ta không thể... không tiếp nhận cô ấy vì những lý do như vậy chứ?”

Mạt Thiếu Vân nói ngay, “Tôi nói cô ta không thích hợp, đâu nói rằng sẽ sa thải? Nếu Luân đã nhận cô ta vào, cô cứ sắp xếp cho cô ta làm trợ lý của Luân, ắt hẳn cậu ấy sẽ chẳng từ chối đâu.”

Thùy Liên đáp, “Nhưng Tổng giám đốc, sếp Luân đã có trợ lý Hạ.”

“Có vấn đề gì sao?”

Thùy Liên nói nhỏ, “Trợ lý Hạ chính là...”

Mạt Thiếu Vân chợt nhớ ra, Hạ Tử Nguyệt từ lâu đã là bạn gái của Trương Luân, tách người ra như vậy, nhất là khi Trương Luân là bạn của anh thì... “Được thôi, cho cô ta làm trợ lý cũng được, nhưng nếu không có lệnh của tôi thì không được bước vào văn phòng, chỉ được phép ngồi ở phòng trợ lý!”

Thùy Liên vui mừng, vội nói với Từ Ngọc, “Mau cảm ơn Tổng giám đốc đi.”

Từ Ngọc cảm thấy anh đúng là ép người quá đáng, không vừa lòng với cô liền bảo cô cách xa cho khuất mắt, “Tôi... tôi...”

Mạt Thiếu Vân cắt ngang, “Không muốn làm thì có thể về nhà, tôi không giữ người ngu ngốc.”

Thùy Liên hích vào tay Từ Ngọc, ý bảo cô đừng cong cớn thêm nữa.

Từ Ngọc chỉ còn biết nuốt cục tức xuống bụng.

...

Phòng trợ lý được lắp đặt máy điều hòa, tỏa ra hơi lạnh mát mẻ, nhưng Từ Ngọc lại không thích điều này. Cô cảm thấy nếu cứ ngồi phòng lạnh như thế suốt bốn năm tiếng đồng hồ sẽ bị cảm mất, do đó liền mở cửa sổ, để những tia nắng lọt vào phòng, chiếu sáng cả lọ hoa hồng giả đặt ở trên bàn, vừa thoáng mát, vừa dễ chịu, vừa không phải lo nguy cơ bị bệnh.

Chiếc điện thoại màu kem chợt reo lên. Cô bắt máy, “Alo? Tập đoàn An Nhiên xin nghe.”

“Là tôi đây.”

“Cho hỏi đầu dây là ai vậy ạ?”

Người bên kia lập tức lớn tiếng, “Đúng là chậm hiểu, trợ lý mà còn không nhớ rõ giọng nói của sếp mình à?”

Mạt Thiếu Vân!

Từ Ngọc cố gắng kiềm nén, bình tĩnh hỏi, “Dạ... Tổng giám đốc hiểu nhanh, ngài gọi có chuyện gì không?”

“Tuần sau, tôi có chuyến công tác tới Milan. Cô vào văn phòng tôi, giúp tôi chuẩn bị một số giấy tờ.”

Năm phút sau.

“Pha trà.”

“Trà hết rồi.”

“Vậy thì đi mua.”

Từ Ngọc nổi điên, “Tổng giám đốc, tôi là trợ lý, không phải chân sai vặt.”

Mạt Thiếu Vân, “Vậy thì từ bây giờ, cô kiêm luôn chức vụ đó.”

“... Tôi không đồng ý!”

“Lương tăng thêm một phần ba.”

“Được...”

Một ngày tồi tệ đối với Từ Ngọc, suýt bị xe cán, Tổng giám đốc chỉ trích... bây giờ ngay tới chân sai vặt cũng phải làm.

Tiệm tạp hóa cách chỗ cô làm không xa. Trước khi ra ngoài, Thùy Liên có dặn cô mua trà hoa lài, cô y theo thế mà mua về, pha nước sôi, rót ra cho Mạt Thiếu Vân dùng.

“Cô mua trà này ở đâu?”

“Tiệm tạp hóa cách đây một trăm mét.”

Mạt Thiếu Vân lập tức đen mặt, “Tôi mà uống trà mua từ tiệm tạp hóa sao? Ở phố A có một cái siêu thị, cô tới đó mua lại cho tôi.”

“Trà nào cũng là trà, sao anh đòi hỏi quá vậy?”

“Cô muốn làm tiếp hay nghỉ làm?”

“...”

Cô đúng là ra ngoài quên coi ngày mà!

Từ Ngọc vừa rời khỏi cửa, khóe miệng Mạt Thiếu Vân liền cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện.

........

Tối hôm đó, Từ Ngọc vừa phiền vừa chán. Đăng nhập vào game xong, cô treo máy cả tiếng đồng hồ, sau đó nằm dài, nhìn ngắm trần nhà, thầm nghĩ phải làm sao để trị Tổng giám đốc ác ma kia, đến lúc ngồi vào máy lần nữa thì nhận được hai mươi tin nhắn.

[Mạt Thiên Linh] “Ngươi chạy đâu mất rồi? Ta nói cho ngươi biết, tên Vân Tiêu ấy quả thực tài giỏi. Với khả năng đánh quái hiện tại, ngày hắn thăng cấp Thượng thần đã không còn xa nữa”

[Ngọc Tư] “Tâm trạng của ta hôm nay rất tệ. Ngươi biết vì sao không? Đại thần của ta, ôi đại thần ta hằng ngưỡng mộ hóa ra là một ác ma biết cách hành hạ người khác”

[Mạt Thiên Linh] “A Tư... Cuộc đời là một chuỗi những điều bất ngờ mà, đã dặn ngươi đừng quá thần tượng người ta, vậy mà ngươi chẳng nghe ta một lần. À phải, hôm nay, phu quân cũ của ngươi trở lại rồi”

Từ Ngọc cười nhạt, phu quân cũ sao?

Ngoài Mạt Thiên Linh và người phu quân đó, không một ai biết rằng cô từng là Thượng thần Hoa Tử Ngọc, kết duyên cùng Thượng thần Vân Vô Song. Vì một nữ nhân, hắn và cô cãi nhau, lần đó đã gây ra war kịch liệt giữa các bang phái, kết quả là cả hai ly hôn, hắn cũng biến mất giữa thế gian.

Sau hơn một năm trời, cuối cùng thì hắn cũng quay trở lại rồi.

[Ngọc Tư] “Giữa ta và hắn đã không còn quan hệ nào nữa. Vả lại, ta dùng nick mới này, ắt hẳn hắn sẽ không nhận ra đâu”

[Mạt Thiên Linh] “Ngươi thật là... Thật ra sự việc lần đó cũng chỉ là hiểu lầm, ta thấy tiếc cho nhân duyên của các người”

[Ngọc Tư] “Duyên tới rồi đi, thế sự vô thường, coi như ta và hắn có duyên không phận”

Đêm hôm đó, Từ Ngọc suy nghĩ một hồi rồi quyết định đăng nhập bằng nick ngày trước. Cô bước qua những cánh rừng xanh thẳm, ngắm nhìn trận chiến giữa các bang phái đối đầu. Mái tóc màu đồng tung bay trong gió, y phục vàng óng thướt tha, tà váy lụa nhẹ nhàng lướt qua trên những ngọn cỏ non xanh. Cô bước qua cầu Thiên Kiều, không để ý đến một bóng dáng nam tử mặc áo màu lam ở đằng xa.

Nam tử kia âm thầm bước theo cô, cho đến khi chỉ còn cách cô một thảm hoa, hắn liền lên tiếng.

[Vân Tiêu] “Thượng thần, nàng có tâm sự sao? Ta thấy nàng đi qua đi lại một hồi, ngắm nhìn thế sự, sau đó lại lướt ngang qua...”

[Hoa Tử Ngọc] “Chỉ là hoài niệm một đoạn hồi ức mà thôi”

[Vân Tiêu] “Hồi ức mãi mãi là hồi ức. Thế sự xoay vần, con người cần phải tiến về phía trước”

[Hoa Tử Ngọc] “Ta biết chứ, chỉ là...”

[Vân Tiêu] “Nếu Thượng thần cảm thấy phiền lòng, tại hạ xin được cùng nàng giải sầu, xua tan đi những ý niệm khó giải”

[Hoa Tử Ngọc] “Cảm ơn ngươi, Vân Tiêu. Nghe nói khả năng đánh quái của ngươi rất cao, có thể tiếp chiêu với ta không?”

[Vân Tiêu] “Tại hạ rất sẵn lòng”