- ----
Vất vả lắm Tiêu Niên mới tỉnh rượu, nhưng vì nụ hôn này của Lục Tri Chu lại khiến cậu mê man thêm lần nữa.
Cổ tay Tiêu Niên cảm thấy thật ngứa ngáy, trước mặt cậu là hàng ria mép lổm nhổm không chịu cạo đi của Lục Tri Chu, những cọng râu mới chỉa ra này vì động tác hôn môi của Lục Tri Chu, lại không ngừng đâm nhẹ vào trên làn da của cậu. Tiêu Niên muốn rút tay về, nhưng Lục Tri Chu lại không cho.
"Ha ha, ngứa thật đấy."
Lời vừa nói xong, Tiêu Niên liền cảm thấy đám râu của Lục Tri Chu đang ra sức ấn mạnh xuống trên cổ tay của cậu.
Thì ra là có biết.
Thì ra là cố ý làm vậy.
Tiêu Niên lần nữa rụt cổ tay lại, lần này lại bị anh bắt lấy. Cùng lúc, cậu cũng nghe được tiếng cười của Lục Tri Chu.
Tiêu Niên bĩu môi với Lục Tri Chu, đưa tay bắt lấy cằm của anh, mở miệng nói: "Cạo râu đi."
Lục Tri Chu đáp: "Sáng mai."
Dứt lời, Lục Tri Chu liền cúi đầu xuống.
Cánh tay Tiêu Niên vẫn còn đặt ở trên cằm Lục Tri Chu, Lục Tri Chu cứ như vậy tiến lại gần, hệt như cậu đang dùng tay kéo Lục Tri Chu sát lại gần mình vậy.
Giống với nhiều lần trước, khi Lục Tri Chu hôn Tiêu Niên, anh sẽ nghiêng đầu sang một bên để đối phương có khe hở hít thở. Vào lần đầu tiên khi biết Lục Tri Chu làm như vậy, Tiêu Niên vẫn cố tỏ vẻ như không có việc gì nhưng trong lòng lại chộn rộn phấn khởi cả lên.
Đã nhiều lần như vậy, nhưng cảm xúc của Tiêu Niên vẫn bị hành động này tác động tới.
Cậu cũng không biết là chóp mũi của Lục Tri Chu sẽ chạm vào mặt của mình trước, hay là đôi môi của anh sẽ chạm đến mặt của cậu trước nữa. Ngay khi Lục Tri Chu tiến sát lại gần phía cậu, cậu đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ rồi.
Hơi thở ấm áp của Lục Tri Chu phả tới, lúc đầu chỉ nhẹ nhàng chạm vào cánh môi Tiêu Niên, rồi sau đó chậm rãi tiến vào bên trong thăm dò.
Tiêu Niên nhắm mắt lại, toàn bộ sự chú ý trên người đều dồn vào khoang miệng của mình, nơi đang bị Lục Tri Chu xâm lấn vào. Môi lưỡi hai người triên miên quấn quýt, nụ hôn lại càng thêm sâu. Hơi thở của cậu càng trở nên khó khăn, cái mũi không kiềm được mà phát ra những tiếng hừ nhẹ.
Căn phòng thật yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy những tiếng động khẽ của quần áo và tóc tai ma sát vào nhau, từng tiếng sột soạt rõ ràng.
Nụ hôn này của Lục Tri Chu cũng thật là lâu, khiến cả người Tiêu Niên tê dại đến mơ màng. Sau đó anh nắm lấy cổ tay Tiêu Niên, rồi lần nữa nhìn vào cổ tay cậu. Nhưng lần này anh không còn quan tâm đến hàng râu lỉa chỉa của mình nữa, anh chỉ tập trung hôn môi, chỉ trong một lát, anh đã hôn từ cổ tay của Tiêu Niên rồi chuyển dần lên phía vai của cậu. Xuyên qua lớp quần áo mặc trên người, Tiêu Niên cảm thấy bản thân mình bị Lục Tri Chu cắn nhẹ một cái.
"A ~ Ư!"
Tiêu Niên rên nhẹ một tiếng.
Dường như Lục Tri Chu muốn an ủi cậu nên dùng cằm cạ cạ vào cậu.
"Tiêu Niên." Lục Tri Chu gọi tên của cậu.
Tiêu Niên giơ một tay lên tỏ vẻ đầu hàng: "Ừm."
Lục Tri Chu không nói gì, chỉ xoay đầu một chút, dùng chóp mũi nâng cằm của Tiêu Niên lên.
Một lần nữa khi bị Lục Tri Chu hôn lên yết hầu mình, cậu ngay lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Lục Tri Chu cũng không dùng sức quá mạnh để hôn, dường như chỉ gõ nhẹ một cái, nhưng cảm giác tê dại này lập tức k1ch thích sự hưng phấn trong người Tiêu Niên.
Cậu hít vào một hơi thật sâu, miệng không kiềm chế nổi nữa mà hét lên một tiếng: "Lục Tri Chu."
Lục Tri Chu nhẹ giọng đáp lại lời cậu: "Ừm."
Tiêu Niên nhắm mắt lại, dường như không chỉ có mỗi cái cổ của mình là có cảm giác này.
Cả người cậu đều tê dại cả ra.
Tiêu Niên không muốn nói là mình yêu thích cảm giác này. Cậu thật sự thích đến mức cơ thể cũng có phản ứng luôn.
Đêm nay, Lục Tri Chu thật là dính người nha.
Sau đó, mọi việc vẫn xảy ra chậm rãi như cũ, lúc Lục Tri Chu nắm lấy đầu gối của cậu, Tiêu Niên cứ như là bị Lục Tri Chu chuốc cho say rượu tới nơi vậy, cả người cậu dần trở nên mơ hồ nhẹ bẫng đi.
Nhưng dù là vậy, cậu vẫn giữ khát vọng như cũ là muốn được húp thêm một chén rượu tình xuân sắc nữa. Cậu đã muốn, thì Lục Tri Chu sẽ đáp ứng, chén rượu này vừa thơm ngon vừa ngọt ngào, càng uống càng say. Cùng với cảm giác say sưa này, Tiêu Niên mê mẩn uống với Lục Tri Chu một lúc lâu.
Cuối cùng Tiêu Niên bị chơi đùa đến mức không còn chút sức lực nào nữa, cậu chỉ có thể há miệng ra hô hấp khó khăn.
Sau một hồi lăn lộn, Tiêu Niên gần như không thể cử động nổi nữa. Lục Tri Chu ném đồ đạc qua một bên, sau đó ôm lấy Tiêu Niên đã không còn chút sức lực nào lên.
Vừa ôm vào l0ng nguc, giọng nói uyển chuyển làm nũng của Tiêu Niên liền vang lên: "Thầy Lục ~"
Trong giọng điệu này còn kèm theo chút nghẹn ngào, Lục Tri Chu mỉm cười, bàn tay đặt lên trên mái tóc của Tiêu Niên: "Sao vậy?"
Tiêu Niên nói: "Anh thay đổi rồi."
Lục Tri Chu lại mỉm cười.
Anh không hỏi Tiêu Niên là anh thay đổi ở điểm nào, chỉ sờ sờ lên tóc của Tiêu Niên, hỏi lại: "Cậu có thích không?"
Tiêu Niên vùi đầu vào trong l0ng nguc Lục Tri Chu, đôi mắt hơi cong lên: "Thầy giáo Lục, lời này của anh khiến người ta có chút thẹn thùng nha."
Lục Tri Chu cười phát ra tiếng, Lục Tri Chu lại hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"
Tiêu Niên nhắm hai mắt lại: "Là đàn ông thì không thể nói là mình không được."
Lục Tri Chu cười vang: "Cậu thật khác người."
Cái này thì không có nha, Tiêu Niên lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu cầm lấy tay Lục Tri Chu gọi ngay hai tiếng: "Tôi không thể làm thêm được nữa đâu, Lục Tri Chu à."
Một lúc vừa rồi, có lẽ là mười phút.
Tiêu Niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: "Ngài Lục Tri Chu này."
Lục Tri Chu: "Sao vậy?"
Ánh mắt này của Lục Tri Chu, rõ ràng là biết rõ rồi mà còn hỏi.
Tiêu Niên khịt mũi một cái, lần nữa vùi mặt vào trong l0ng nguc Lục Tri Chu. Nhưng mà bọn họ nằm chung với nhau như vậy cũng không được bao lâu, dù gì cũng thật sự rất nhớp nháp dính người, Tiêu Niên thật sự không chịu nổi.
Bước vào phòng tắm cũng do Tiêu Niên yêu cầu Lục Tri Chu ôm mình đi vào, chỉ là lúc này cậu có chút thẹn thùng, cậu cũng không tiếp tục lôi kéo Lục Tri Chu t4m chung với mình.
Lúc đang tắm táp, Tiêu Niên híp mắt suy nghĩ rất lâu.
Tại sao chuyện này lại xảy ra kia chứ?
Bữa tiệc ngon lành này bắt đầu thế nào vậy?
A, chính cậu là người chủ động quyến rũ người ta.
Được rồi.
Tiêu Niên không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát, nhưng cậu nhanh chóng tự nhủ với bản thân mình là đừng nghĩ về chuyện này nữa.
Bên ngoài cũng có một phòng tắm khác, Tiêu Niên tắm xong thì đi ra ngoài, phát hiện Lục Tri Chu vẫn còn chưa bước ra, cậu suy nghĩ một lát rồi cũng ra ngoài, núp vào một bức tường bên cạnh phòng tắm. Đến khi tiếng nước trong phòng ngừng lại, Tiêu Niên lập tức ném khăn lau mặt vào trong rổ đựng.
Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, Tiêu Niên lập tức nhào tới trước cửa.
"A!"
Rõ ràng là Lục Tri Chu đã bị hù cho một trận, liền lui về sau một bước.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười của Tiêu Niên còn chưa kịp dứt đã đổi thành tiếng thét chói tai, ra là bị Lục Tri Chu khiêng lên.
Câu cứ giống như là một món ăn béo bở, bị Lục Tri Chu ném thẳng lên giường. Tiêu Niên muốn xoay người bỏ chạy, lại bị Lục Tri Chu túm được mắt cá chân mà kéo lại. Sau đó, chú gà nhỏ nhanh chóng bị người ta đè lại xuống giường, hai tay bị bắt trói lại để trên đầu.
"Cứu mạng, xin cứu mạng!" Tiêu Niên vội vã giật giật mấy cái muốn thoát ra, nhưng không có kết quả: "Tôi sai rồi, sai rồi, thật sự là sai rồi mà!"
Lục Tri Chu ngồi bên cạnh cậu, giữ lấy cậu với một tư thế hoàn toàn thoải mái: "Sai chỗ nào vậy?"
Tiêu Niên đáp: "Không nên quấy nhiễu ngài."
Lục Tri Chu càng ra sức nắm chặt lấy tay cậu.
Tiêu Niên: "A a a, xin lỗi, xin lỗi mà."
Lục Tri Chu bật cười, lúc này mới chịu thả cậu ra.
"Đi ngủ sớm đi." Lục Tri Chu xoay người Tiêu Niên lại, vỗ nhẹ lên mặt cậu, rồi nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."
Nghe anh nói vậy, trong lòng Tiêu Niên có hơi chùn xuống. Đầu óc còn chưa kịp có phản ứng thì cánh tay đã vội vàng túm lấy quần áo của Lục tri Chu.
"Đợi đã."
Lục Tri Chu hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Niên tùy ý nói đại một câu: "Nói chuyện với tôi một chút đi, tôi không ngủ được."
Lục Tri Chu: "Nói chuyện gì đây?"
Tiêu Niên "A" lên một tiếng, lăn một vòng vào bên trong, vỗ vỗ cái giường: "Anh nằm xuống đi, rồi sẽ tìm chuyện để nói."
Lục Tri Chu đồng ý rất nhanh, nghe Tiêu Niên nói vậy anh liền nằm xuống, cũng thuận tay kéo cái chăn nơi cuối giường đắp lên trên người Tiêu Niên.
Tiêu Niên: "Anh không đắp chăn sao?"
Lục Tri Chu nói: "Cậu sẽ ngại."
Tiêu Niên: "..."
Tiêu Niên hoảng sợ ngồi bật dậy: "Ngài Lục Tri Chu, gần đây anh ngày càng trở nên kỳ quái."
Lục Tri Chu không phủ nhận: "Thầy Tiêu dạy giỏi."
Tiêu Niên: "..."
Mẹ nó, câu nói này là học được từ Tiêu Niên cậu chứ ai.
Tiêu Niên hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tri Chu một cái, một giây sau liền kéo chăn qua một góc, để Lục Tri Chu có thể tiến vào nằm chung.
Sau đó, đầu óc cậu nhanh chóng quay vòng.
Nói chuyện gì đây?
Người bình thường sẽ nói gì sau chuyện đó?
Lẽ nào hỏi sáng mai ăn gì?
Rồi ngày mai làm gì?
Hay gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?
Chẳng lẽ phải hỏi những câu như vậy?
Nếu lúc này mà không có Lục Tri Chu bên cạnh, thì Tiêu Niên thật sự sẽ cầm điện thoại lên mạng tra thử xem sao.
"À mà," Đột nhiên trong đầu Tiêu Niên xuất hiện một ý nghĩ: "Tôi thật sự rất tò mò về anh và mẹ của anh."
Nói rồi cậu tiến lại gần hơn một chút, tỏ vẻ như không biết cậu đột ngột hỏi đến chuyện này có phải là đường đột quá hay không rồi nhìn về phía Lục Tri Chu: "Có thể hỏi một chút không?"
Lục Tri Chu cười cười, hỏi lại: "Tò mò chuyện gì?"
Tiêu Niên mím môi nói: "Sao hai mẹ con anh có vẻ như không mấy thân thiết với nhau như vậy?"
Lục Tri Chu nói: "Có gì đâu, cuộc sống của bà ấy quá mức bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho tôi, từ nhỏ tôi đã sống cùng với ông nội bà nội, nên cũng không có tình cảm gì đặc biệt gì với bà ấy."
Tiêu Niên thở dài: "Vì quá bận rộn hay sao?" Cậu cố gắng xoa dịu đi sự mất mát này: "Ba mẹ tôi cũng rất bận rộn, cũng không có thời gian quản thúc tôi."
Lục Tri Chu lắc đầu: "Cũng không thể tính là vì quá bận rộn, việc mẹ mang thai tôi là chuyện ngoài ý muốn, khi đó trong kế hoạch cuộc đời bà ấy vốn dĩ không có tôi, chỉ là khi bà ấy nhận ra mình đã có thai thì đã quá muộn, hơn nữa được người nhà khuyên bảo, nên mới giữ tôi lại."
Tiêu Niên "wow" lên một tiếng: "Cũng may là bà ấy đã giữ lại anh, nếu không thì bà ấy đã không biết mình đánh mất điều tốt đẹp gì trên đời rồi!"
Vì câu nói này của Tiêu Niên mà Lục Tri Chu bỗng cười rộ lên, anh đưa tay lên nựng nựng cái cằm của Tiêu Niên: "Cám ơn cậu, ngài Tiêu Niên."
Tiêu Niên: "Ngài Lục Tri Chu không cần phải khách sáo."
Lục Tri Chu tiếp tục đùa nghịch mái tóc của Tiêu Niên: "Khi đó bà ấy còn rất trẻ, sự nghiệp cũng vừa mới chớm nở, đối với việc có tôi mà nói là một sự trói buộc, nêu sau khi sinh tôi ra chưa được bao lâu thì bà ấy đã ném tôi qua cho ông bà nội nuôi dưỡng."
"Sao lại xem là một sự trói buộc kia chứ," Trong lời nói của Tiêu Niên ẩn chứa sự bất mãn: "Rồi sau đó thì sao?"
Lúc hỏi câu này cũng là lúc Tiêu Niên ngửa đầu lên, lông mày cũng nhăn lại, nên bàn tay đang vuốt tóc cậu cũng trở nên trống trải.
Nhưng vì bàn tay đột nhiên trở nên trống trải khi không bắt được thứ gì, nên ở gần nhất, anh đã nắm lấy vành tai Tiêu Niên.
"Cũng không có sau đó, bọn tôi vẫn luôn không giống như mẹ con, mỗi lần gặp mặt đều khách khí cứ như họ hàng lâu ngày không gặp." Lục Tri Chu nhẹ nhàng miết lên vành tai Tiêu Niên: "Nhưng gần đây tôi và bà ấy thường xuyên liên lạc với nhau, tôi đoán có lẽ là vì lần hợp tác lần này của hai nhà."
Tiêu Niên nghe xong, lông mày càng nhíu chặt.
Lục Tri Chu mỉm cười, lấy ngón tay trỏ vuốt vuốt lên hàng lông mày của Tiêu Niên: "Cậu giống như đang đồng cảm với tôi vậy."
Tiêu Niên lập tức lắc đầu: "Không có, không phải, đó là..." Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Thật khó để giải thích mà."
Lục Tri Chu gật đầu: "Không sao, rất nhiều người cũng không thể giải thích nổi mà."
Tiêu Niên hỏi: "Anh có oán giận hay không?"
Lục Tri Chu lắc đầu: "Không có, không thân nên không có cảm giác."
Chuyện liên quan tới việc nhà của người khác, Tiêu Niên cũng không nói gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng chẳng thấy Lục Tri Chu có chút tiếc nuối nào về mối quan hệ mẹ con giữa anh ấy và mẹ anh ấy, anh ấy đơn giản chỉ là kể lại một câu chuyện có thật, giọng nói vô cùng bình thản.
Nên chuyện an ủi anh ấy là điều không cần thiết.
Tiêu Niên suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy tôi cũng tâm sự với anh về mối quan hệ giữa tôi với mẹ tôi nha." Cậu ho khan một cái: "Anh có muốn nghe không?"
Lục Tri Chu: "Nghe."
"Chúng tôi rất hay cãi nhau." Tiêu Niên gãi gãi cằm của chính mình, hỏi Lục Tri Chu trước: "Ôi chao, anh có cảm thấy tôi là một đứa trẻ ngoan hay không?"
Vừa dứt lời, Lục Tri Chu liền nở nụ cười.
Tiêu Niên: "..."
Cậu dùng sức nhéo cánh tay của Lục tri Chu một cái: "Tôi hỏi nghiêm túc đấy, anh nhìn nhận, rồi trả lời khách quan đi."
Lục Tri Chu nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Tiêu Niên: "Ngoan."
Đôi mắt Tiêu Niên lập tức sáng rực lên: "Có thật không?"
Lục Tri Chu: "Là thật."
Tiêu Niên lắc lắc cánh tay Lục Tri Chu, hoàn toàn quên luôn chủ đề mình đang nói: "Tại sao anh lại cảm thấy tôi là một đứa trẻ ngoan? Tại sao vậy?"
Lục Tri Chu suy nghĩ một lát: "Tuy là cậu, ừm, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan."
Tiêu Niên: "... Anh nói vậy là có ý gì?"
Lục Tri Chu cười phá lên: "Có một loại cảm giác." Anh quay lại đề tài mà Tiêu Niên đang nói dở: "Cậu muốn nói với tôi cái gì, về chuyện của cậu và mẹ cậu."
Tiêu Niên "À" lên một cái: "Ầy, là tôi đây này, trong mắt mẹ tôi thì tôi là một đứa trẻ rất không ngoan, từ khi còn nhỏ tôi đã luôn cảm thấy cứ như bà ấy không phải mẹ ruột của tôi vậy, hễ một chút là chửi mắng tôi, việc này không cho tôi làm việc kia cũng không cho tôi làm."
Lục Tri Chu trực tiếp hỏi thẳng trọng tâm câu chuyện: "Khi không tự dưng thành như vậy?"
Tiêu Niên: "Chuyện này... Dĩ nhiên là không phải."
Lục Tri Chu giữ chặt lấy khuôn mặt Tiêu Niên: "Từ bé cậu đã nghịch rồi đúng không?"
Tiêu Niên nhấp môi một cái.
Không những là nghịch từ bé, đến giờ cậu vẫn luôn cảm thấy mình vẫn rất nghịch.
"Thì trẻ nhỏ vẫn luôn rất phản nghịch mà, còn tôi là đứa phản nghịch trong phản nghịch." Tiêu Niên nằm ngửa, nhìn trần nhà: "Biết nói sao ta, chính là bản tính hiếu động, mà mẹ tôi lại thích kiểu ngoan hiền, nên trong nhà không mấy yên ổn."
"Nhưng thật ra tôi vẫn biết, mẹ đối xử với tôi rất tốt. Có một lần, khi đang nói chuyện phiếm với bà, bà có khen ngợi vài câu về con nhà người ta thế này thế kia. Tôi mới nói vào, nếu bà đã thích có một đứa con như vậy thì sao không tự mình sinh một đứa đi." Tiêu Niên nói đến đây, trong lòng sinh ra một chút cảm giác chua xót: "Vào buổi tối hôm ấy, ba tôi nói với tôi là mẹ đã tôi khóc."
Tiêu Niên lắc đầu một cái: "Tôi thật sự rất phiền, là một đứa trẻ phiền phức."
"Cứ có cái gì mà mẹ không thích, thì tôi liền muốn làm, lại không chịu học hành tử tế. Nếu tôi yêu thích làm một điều gì đó, thì sẽ luôn cãi nhau với bà, sẽ không chịu nghe lời bà."
Tiêu Niên nói đến đây, lại dựa người gần về phía Lục Tri Chu thêm một chút. Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên kéo sát lại bên người.
Tiêu Niên: "Lục Tri Chu, anh thử đoán xem, tôi lớn như vậy rồi, đã từng học qua nhạc cụ gì."
Lục Tri Chu suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Đàn nhị?"
Tiêu Niên kinh ngạc: "Anh đỉnh nha! Tôi từng học đàn nhị với kèn xô na, ha ha ha." Cậu cười trừ: "Càng muốn học, kết quả là chẳng học được bao nhiêu, căn bản là không học thành tài được."
Tiêu Niên: "Tôi còn chơi ván trượt, chơi nhạc, nhuộm tóc, là một đứa trẻ đường phố chính hiệu."
Lục Tri Chu: "Cậu còn biết mình hoang dã đến vậy."
Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu: "Hẳn là anh sẽ không tài nào hiểu được thể loại học sinh như tôi."
Lục Tri Chu khéo léo đáp lời: "Thật sự rất khó để kết giao."
"Giờ nghĩ lại thì không có bất kỳ cha mẹ nào thích một đứa trẻ như thế này cả." Tiêu Niên lắc đầu: "Mẹ tôi thật sự là không dễ dàng."
Lục Tri Chu hỏi: "Vậy giờ có hiểu chuyện chút nào chưa?"
Tiêu Niên nghiêng đầu: "Trưởng thành rồi nên cũng hiểu chuyện hơn trước." Vừa nói cậu vừa thở dài một tiếng: "Nhưng có lẽ là đã tạo thành thói quen theo phản xạ, bây giờ dù tôi có làm gì, thì phản ứng đầu tiên của bà cũng chính là phản đối, nên có rất nhiều chuyện tôi cũng không thích nói với bà, dẫn tới kết quả là cứ mỗi khi gặp mặt là không khí hai bên không mấy vui vẻ gì."
Lục Tri Chu: "Bây giờ bà ấy có ủng hộ công việc mà cậu đang làm không?"
Tiêu Niên: "Cứ coi như là không thèm quan tâm đi, tuy rằng mở miệng ra luôn nói là muốn tôi đi tìm công việc đàng hoàng để làm, nhưng lại hay lo ngại tôi làm việc này gặp khó việc kia gặp khổ, nhưng cũng không thèm để ý, đôi khi tình cờ còn thuận đường chở tôi đi làm."
Lục Tri Chu xoa đầu Tiêu Niên.
"Đột nhiên tôi nhớ tới một trận đấu mình từng tham gia vào kỳ nghỉ hè năm tôi học lớp 12."
Lục Tri Chu: "Chuyện gì xảy ra khi đó?"
"Lúc đó tôi không nói cho mẹ biết chuyện này, chỉ tự mình tham gia, nhưng trước khi trận chung kết diễn ra thì bị mẹ tôi phát hiện, theo thông lệ thì bà chửi ầm lên, sau đó chúng tôi cãi nhau ầm ĩ một trận." Tiêu Niên bắt đầu nghịch cái chăn: "Ngày hôm sau, sau trận đấu tôi đứng thứ hai, rồi ba người chúng tôi đứng trong đám đông được nhiều người vây kín. Với người đứng đầu, tất cả mọi người vỗ tay cho cậu ta, đến người đứng thứ ba, thì người thân và bạn bè đều kéo tới chúc mừng cho anh ấy, chỉ có một mình tôi, bên cạnh không có bất kỳ một ai."
Tiêu Niên bỗng "wow" lên một tiếng: "Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được cảm giác cô độc, tất cả những tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh tôi, không một cái nào thuộc về tôi."
"Khi đó tôi rất là ghen tỵ với người đứng thứ ba, mày xem ba mẹ người ta."
Tiêu Niên nói đến đây, người cậu càng dựa gần vào Lục Tri Chu hơn một chút.
Không có gì khác, chỉ là mũi cậu cảm thấy hơi cay cay.
Cứ như cảnh tượng kia đang lần nữa được lặp lại, một thân một mình cậu đứng trong đám người tràn ngập tiếng hoan hô, không biết nên lộ ra cảm xúc gì trên khuôn mặt tươi cười kia.
Rõ ràng cậu là người xếp thứ hai mà.
May là Lục Tri Chu không hỏi Tiêu Niên có sao không. Cũng không hỏi Tiêu Niên việc cậu đang nằm úp sấp như thế có cảm thấy ngộp thở hay không.
Anh chỉ nhỏ nhẹ xoa xoa cái cằm của Tiêu Niên như đang an ủi cậu mà thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Niên kể ra cảm nhận của mình về chuyện này với một người khác, mà người lắng nghe cậu vẫn luôn là Lục Tri Chu.
Tiêu Niên dựa vào vai Lục Tri Chu hít thở đều đều, cậu rất thích cảm giác vô cùng an toàn mà Lục Tri Chu đem lại cho mình, giống như chỉ cần có Lục Tri Chu bên cạnh, thì cậu không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm điều gì thì làm.
Lục Tri Chu là người tốt.
Khó chịu một lúc lâu, Tiêu Niên cảm thấy cánh tay của Lục Tri Chu hơi động đậy một chút.
"Bò sữa nhỏ vẫn chưa chịu dậy?"
Lục Tri Chu nói ra lời này, Tiêu Niên cười "phì" ra một tiếng.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn mặt Lục Tri Chu, mặt không chút cảm xúc nói: "Nhỏ cái đầu của anh."
Lục Tri Chu hỏi: "Không được gọi bò sữa nhỏ à?"
Tiêu Niên lắc đầu: "Không được, gọi vậy thật sự không êm tai."
Lục Tri Chu gật đầu: "Ừm, vậy thì gọi là cậu bạn nhỏ đi."
Tiêu Niên: "Hả?"
Lục Tri Chu: "Chọn một cái đi."
Tiêu Niên hoàn toàn không nhận ra là mình đã bị gài bẫy, đã vậy còn thật sự chọn lấy một cái tên: "Gọi là cậu bạn nhỏ đi."
Lục Tri Chu nở nụ cười.
Sau đó anh cúi đầu nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt của Tiêu Niên: "Để tôi xem thử cậu bạn nhỏ có khóc hay không nào."
Tiêu Niên ngửa đầu lên: "Khóc cái đầu của anh đấy, anh tự xem đi."
Cùng lúc Tiêu Niên cũng nhích lại gần, trong nháy mắt khoảng cách của hai người đã gần ngay trong gang tấc. Lục Tri Chu cụp mắt nhìn xuống, tay hơi dùng sức một chút nâng cằm của Tiêu Niên lên.
Rất tự nhiên, hai người liền hôn nhau.
Hôn lâu đến mức Lục Tri Chu lại lần nữa ôm lấy Tiêu Niên, cũng lần nữa cách một lớp quần áo mỏng manh mà vu0t ve cái lưng cậu.
Bầu không khí lại một lần nữa thay đổi, nhịp thở đan xen, có rất nhiều phân tử cực nhỏ trong không khí va chạm xung quanh hai người, ma sát với nhau tạo ra rất nhiều tia lửa nhỏ.
"Lục Tri Chu."
Cổ tay của Tiêu Niên quơ loạn lên, phát ra rất nhiều tín hiệu nguy hiểm về phía Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nhẹ nhàng cắn vào cánh môi dưới của Tiêu Niên một chút, bắt lấy tay cậu, nhẹ giọng nói: "Thả ra."
Tiêu Niên bị hôn tới mức cả người đều mềm nhũn: "Ừm."