”Ha ha...” Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa rất vui vẻ, lại không biết rằng một cơn bão táp đang hướng cô đi tới.
“ Đến a đến a, mày đuổi không kịp đâu, ha ha...”
Cô vừa chạy vừa nhìn luck ở phía sau đuổi theo.
“ A...”
Kết quả do không chịu nhìn phía trước Khuynh Tâm ngã đè lên vật gì đó cứng cứng.
“ Đã vội vã yêu thương, nhung nhớ như vậy sao?”
Cô nhìn vật mà mình vừa ngã đè lên, là Nhiếp Nhân Khải, Khuynh Tâm mặt lập tức liền trắng xanh, bọn họ đối với cô một màn kia cô đều nhớ rõ.
“ Không, buông, không cần, không cần...” Khuynh Tâm không khống chế được mà kêu lên.
“ Xem ra em còn nhớ rõ chúng ta đã cùng thân mật a!” Nhiếp Nhân Toàn trên khoé miệng lộ ra tươi cười cùng ngày đó giống nhau, bọn họ lại muốn tra tấn cô sao?
“ Không, không cần, xin anh thả tôi đi...”
“ Khải, em ấy bảo chúng ta thả em ấy đi, anh nói... Chúng ta có nên đáp ứng hay không?”
“ Đương nhiên —— không! Món đồ chơi tốt như vậy, anh làm sao có thể chơi một lần liền vứt bỏ được? Quá lãng phí...” Nhiếp Nhân Khải đem Khuynh Tâm kéo vào trong lòng ngực mình, bắt đầu gặm cắn cái cổ tuyết trắng.
“ A... Không...” Khuynh Tân kịch liệt giãy dụa nhưng đối với Nhiếp Nhân Khải ngay một tia tác dụng cũng không có, ngược lại khiến cho anh càng thêm hưng phấn.
“ luck, cứu ta!”
“ Ha ha, em cho rằng một con chó sẽ đến cứu em, hơn nữa nó còn do chúng ta nuôi từ bé tới lớn?”
Nhiếp Nhân Toàn cười lớn mang luck đi, luck ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta, còn không thèm quay đầu lại nhìn cô lấy một lần, bọn họ là chủ nhân của nó, nó có thể gì khác chứ?
Trong phút chốc, Khuynh Tâm dường như nhìn thấy trong mắt nó có sự áy, có lỗi...
“ luck...”
“ Em còn có tâm tư quản con chó kia...” Nhiếp Nhân Khải có vẻ không vui khi cô không đem lực chú ý đặt lên người anh, anh đặt tay ở bộ ngực Khuynh Tâm bóp mạnh một cái.
“ A...” Khuynh Tâm đau đến chảy nước mắt...
“ Tôi chính là muốn em đau...”
Nói xong, anh liền hôn cô, đầu lưỡi làm càn trong khoang miệng nhỏ nhắn hút đi những hương vị ngọt ngào của cô.