Giam Cầm Vợ Nhỏ

Chương 5: Em Khiến Tôi Thật Khó Xử




Sau vụ tai nạn ở hồ cá, Vân Nãi đâm ra sợ nước từ đó, cô cảm giác như có hàng vạn cánh tay vô hình túm lấy cô lôi xuống làn nước mênh mông sâu thẳm.

“Ục ục”

“Cứu tôi với”

Lục Dương choàng tỉnh dậy, quay sang Vân Nãi.

Bên cô dễ chịu hơn hẳn nên hắn quyết định ngủ chung với cô.

Cơ thể Vân Nãi co rúm lại, quằn quại như con giun bị xéo lìa nửa.

Toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Nước sâu quá… cứu với…”

Hắn ta đưa tay sờ lên trán cô, nó nóng ran như lửa đốt.

“Chết tiệt, nửa đêm sao lại sốt thế này”

Lục Dương bật dậy ra khỏi giường, vào phòng tắm nhúng ướt khăn mặt, vắt khô đem tới lau mặt cho cô.

Mồ hôi nhễ nhại đầm đìa ướt hết cả đồ ngủ của Vân Nãi, cô khó chịu cựa quậy thân mình.

Váy suông bị xộc xệch lộ hết cảnh xuân ra ngoài, ngực trần thấm đẫm qua lớp vải mỏng rồi.

Hắn khẽ cau mày, nhìn cô quằn quại như bị trúng xuân dược.

Giờ phút không tự chủ được bản thân, hắn đè lên người cô, ghì chặt cổ tay xuống giường.

“Đừng, nặng quá… chìm mất thôi”

Vân Nãi trong cơn mê cảm nhận được thân thể bị vật nặng đè ép, bất giác cự tuyệt.

Mồ hôi Vân Nãi càng lấm tấm ướt cả tóc, hắn bất động nhìn cô, ở cái tư thế nam trên nữ dưới như thế.

“Chậc”

Hắn thả cổ tay cô ra, chậc lưỡi đi kiếm thuốc hạ sốt trong tủ cứu thương gần đó.

Nay hắn bị điên thật rồi.

Không đời nào hắn lại để cho một người phụ nữ xa lạ đánh mất lí trí như thế.

Rõ ràng cô đã cho hắn ăn loại bùa mê gì chứ.

Thật khó xử.

Lúc nãy lại còn khóc trước mặt cô.

Thật đáng mất mặt mà.

“Nào ngoan, uống đi”

Lục Dương đỡ cô dậy, từ từ rót cốc nước đã pha thuốc sẵn vào miệng cô.

Uống xong Vân Nãi thấy đỡ hơn hẳn, trán cũng đỡ nóng hơn lúc nãy.

Hắn khẽ khàng thả cô lại xuống giường, vuốt mái tóc màu nâu hạt dẻ ấy, nhìn trầm ngâm như đang suy tư điều gì.

Hắn cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn làm việc, rút ra một điếu châm lửa hút.

Phả làn khói ra ngoài ban công, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao.

Đã bao lâu rồi kể từ khi hắn bắt đầu hút thuốc nhỉ?

Mắt hắn nhìn đăm chiêu vào điếu thuốc tàn đang cháy lụi, tiện tay ném xuống vườn.

Hắn nhớ lại lời nói của Vân Nãi lúc còn ở trên xe.

Cô rất ghét mùi thuốc lá mà.

“Ghét là việc của con bé, việc gì liên quan đến mình?”

Hắn rút một điếu nữa định châm lửa, nhưng thâm tâm hắn cứ vọng lại lời nói đó của cô.

“Cháu không thích cái mùi đó”

Hắn ném luôn cả gói thuốc vào thùng rác, đưa tay lên trán day liên hồi.

“Chỉ là mình không muốn hút thôi mà”

Hắn tự an ủi bản thân rằng hành động như vậy là tự mình, chứ không phải do cô.

Tự phủ nhận những điều không đúng thật là không nên.

Lục Dương quay trở lại giường, nằm xuống bên cô thì thầm:

“Em khiến tôi thật khó xử”

“Anh ghét em lắm à?”

“Hả?”

Vân Nãi mặt thoáng buồn quay sang nhìn anh.

Uống thuốc hạ sốt xong cô đâm ra tỉnh ngủ.

Từ nãy đến giờ cô thấy hết hành động của anh ngoài ban công rồi.

“Tôi không ghét em, tôi chỉ ghét cái sự dày vò của chính bản thân mình thôi”

“Tại sao anh lại phải tự dày vò chính bản thân chứ?”

“Tại vì em tôi mới dày vò bản thân”

Cô im lặng, tay cô nắm chặt lấy chăn.

Mới ở cái tuổi trưởng thành, cô không thể hiểu câu nói đó của anh, từ đó suy diễn vu vơ, đinh ninh rằng anh không ưa cô, chẳng qua chỉ là vật thế nợ.

“Thôi đừng nghĩ nữa, anh ngủ đi”

Vân Nãi vươn tay ra xoa xoa gương mặt điển trai vương chút đáng sợ của hắn, vỗ về như mẹ ru con ngủ.

Cái chạm tay của cô thật ấm áp, nó như bàn tay của cha hắn lúc sinh thời.

Cha chính là nguồn động lực lớn lao để hắn trưởng thành như bây giờ.

“Tôi có thể ôm em ngủ được chứ?”

“Cái đó…”

Cô có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ở bên em tôi cảm thấy rất dễ chịu.

Tôi bị mất ngủ hơn 5 năm rồi”

“Cái gì cơ, 5 năm?”

Sự kinh ngạc lên tới đỉnh điểm, cô há hốc mồm nhìn hắn.

Không thể tin nổi trong hắn mất ngủ trong 5 năm.

“Tôi thích ngửi mùi cơ thể của em”

“À rế?”

Vân Nãi xấu hổ lấy chăn trùm kín mít, trong não cô xuất hiện đủ mọi suy nghĩ mông lung.

“Anh ta là sát nhân tâm thần trong phim à? Cái câu đó mình thấy quen lắm”

“Ngủ”

Hắn ta giơ chăn lên khiến cô giật thót.

Bàn tay to lớn nắm lấy eo cô kéo mạnh về phía hắn.

Cô như con thú nhỏ bị dính chặt trong lồng ngực hắn, chặt đến nỗi không thể cựa quậy.

“Ngoan đi, ít ra tôi còn tha cho cha em một mạng”

Tim cô đập loạn xạ liên hồi.

Cô nhớ lại mục đích chính của hắn chính là siết nợ cha cô.

Cuối cùng vật thế nợ cũng chỉ là món đồ trao đổi, hết hạn rồi có thể vứt bỏ.

“Vật thế nợ với đôi mắt xanh dương”

Cô tự nhủ..