Giam Cầm Vợ Nhỏ

Chương 2: Thỏ Nhỏ Em Tên Là Gì




Vừa lấy được món đồ đáng giá, người đàn ông kia đắc ý châm một điếu thuốc.

Vân Nãi chớp chớp đôi mắt xanh dương nhìn hắn, bàn tay gầy nhỏ nắm lấy điếu thuốc mà hắn ta chuẩn bị đưa lên miệng.

“Chú, hút thuốc không tốt đâu, với lại cháu không thích cái mùi đó”

Tài xế của hắn ta mới nghe câu đó từ cô thôi mà vã cả mồ hôi hột.

Cô bé này toi đời chắc rồi, sao lại dám ăn nói với Lục tổng như thế!

Hắn ta im lặng một lúc nhìn cô, tay bắt đầu hạ điếu thuốc xuống, ném nó ra ngoài qua cửa xe.

Bàn tay to lớn vuốt ve trên khuôn mặt cô, truyền đến một hơi ấm bình yên đến kỳ lạ.

Bên cạnh người đàn ông này, Vân Nãi cứ lâng lâng, cảm giác được một bức tường vô hình bảo vệ và che chắn.

“Bé con, tôi nói lại lần thứ hai, tôi mới 25 tuổi.

Đừng gọi tôi là chú, trông tôi già lắm sao”

Vân Nãi tròn mắt nhìn hắn ta hồi lâu.

Nhìn hắn đáng sợ và uy nghiêm thế này mà trẻ đến thế.

“Bé con, em bao nhiêu tuổi?”

“Em…em vừa tròn 18…”

Giọng cô có chút ngập ngừng.

Hắn hỏi tuổi cô để làm gì? Lòng cô có chút lo lắng.

“Tốt”

Hắn ta lại vuốt ve mái tóc của cô mà cười mãn nguyện.

Đủ tuổi cũng tốt, lỡ sau này có chuyện gì đỡ rắc rối.

“Em có sợ tôi không? Nhìn em rụt rè như con thỏ ấy.

Vậy tôi gọi em là thỏ nhỏ được không?”

Cái tên tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng Vân Nãi lại cảm thấy vui.

Từ bé đến giờ chưa có ai gọi cô bằng biệt danh cả, cùng lắm mẹ cô chỉ gọi Nãi Nãi mà thôi.

Gọi như thế này giống như trong phim ngôn tình nhỉ? Vân Nãi thầm nghĩ.

Hắn ta ngoài đôi mắt sắc lạnh ra thì cô cảm thấy không đáng sợ chút nào.

Người đàn ông này không đến nỗi gϊếŧ người diệt khẩu như mấy tên đòi nợ khác, ít nhất còn cho cha cô một con đường sống.

“Thỏ nhỏ, em tên là gì?”

“Vân… Vân Nãi”

“Ồ”

Hắn nhấc cô lên đặt trên đùi mình, ra lệnh cho tài xế nhấn nút vách chắn lên.

Tài xế cũng chỉ biết cắm đầu tuân lệnh, thầm cầu nguyện cho cô gái nhỏ sống sót khỏi nanh sói hung bạo.

“Thỏ nhỏ à, người em rất thơm, thật dễ chịu”

Tay hắn vòng qua eo nhỏ của cô, ép người cô sát người hắn.

Ngực Vân Nãi dính vào bờ ngực rắn chắc của hắn ta, tiếng tim đập có thể truyền sang cho nhau chỉ qua hai lớp da.

Vân Nãi cũng không dám chống cự, để cho người đàn ông kia ôm chặt cô như thế.

Tim cô cứ đập nhanh hơn, sắc huyết bắt đầu dồn lên mặt như trái cà chua chín.

“Gọi tôi là Dương, Lục Dương”

“Anh Dương…”

“Thỏ nhỏ ngoan”

Không biết Lục gia ở đâu mà Vân Nãi ngồi trên xe khá lâu rồi vẫn chưa đến nơi.

Chiếc xe đi xa ra khỏi thành phố T, băng qua những nông trại rộng lớn.

Nguyên một buổi trưa Vân Nãi chưa ăn gì, cộng thêm cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu cả mi mắt khiến cô bắt đầu mơ màng, không giữ nổi thăng bằng mà tựa vào lòng hắn ngủ say.

Lục Dương kéo người cô sát người hắn hơn một chút, cho cô dựa đầu vào lồng ngực, tay phải không ngừng vỗ về trên tấm lưng mảnh khảnh như thể đang dỗ em bé vậy.

“Lái xe nhanh hơn một chút”

Giọng hắn trầm xuống vang lên ở hàng ghế sau khiến tài xế không khỏi rùng mình.

“Thưa… thưa ngài… nếu lái nhanh sẽ va chạm mất…”

“Điều đó tôi không cần biết, tôi chỉ cần ông phóng nhanh nhất có thể chứ thỏ nhỏ của tôi hiện giờ đang rất đói”

“Vâng…”

Hai bên lề đường không có lấy một bóng dáng của quán xá nào.

Nhưng hắn ta cũng chẳng để tâm đến mấy.

Chú thỏ nhỏ này cần được chăm sóc và cho ăn đặc biệt hơn nữa.

Tài xế dần tăng tốc độ.

Chiếc xe cứ lao vun vút, qua những khúc cua rung lắc dữ dội.

Vân Nãi không ngủ nổi nên nhăn mặt khẽ cựa quậy lẩm bẩm:

“Mẹ ơi có động đất hay sao mà giường con rung mạnh thế?”

Hắn ấn tay mà má cô tủm tỉm cười.

Nụ cười gian tà có chút ranh ác.

Ai mà biết được hắn đang nghĩ gì chứ.

“Tiểu Nãi, nếu giường rung quá thì tôi sẽ thay cái mới, còn em ngủ được hay không thì do tôi quyết định”

Vân Nãi trong cơn mơ hồ vẫn chưa hiểu nổi lời nói đầy ẩn ý của Lục Dương.

Cô nắm lấy áo vest của hắn chặt hơn, dụi dụi đầu vào ngực.

“Ngủ mơ mà cũng làm nũng được”

Hắn trở tay chạm vào mông cô xốc lên, cứ một chút là cô cứ tuột xuống thật khó chịu.

Cơ thể nhạy cảm bị lực đẩy từ phía dưới khiến cô nấc lên một tiếng yêu kiều bên tai Lục Dương.

Vừa nghe âm thanh đó thôi mà tài xế đỏ hết cả mặt giả bộ ló ngơ, tay bấm liên tục vào nút ngăn cách để cho vách tường kín hơn.

Lục Dương im lặng nhìn cô hồi lâu chẳng nói gì.

Cơ thể hắn có đôi chút nóng râm ran.

Hắn gằn giọng thúc giục tài xế:

“Lái xe nhanh về Lục gia cho tôi ngay”

“Thưa ngài, nhanh hết cỡ rồi ạ…”

“Tôi cho ông 15 phút nữa mà chưa về nổi cổng Lục gia thì coi chừng tôi”