Editor: Di
Hành lang trống trải, tiếng giày cao gót vang lên từ xa, thanh lịch và mạnh mẽ, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
“Phu nhân…”
“Thiếu gia thế nào rồi?”
“Vẫn như vậy, sau khi thức dậy không nói một lời nào, bình thường chỉ mở to mắt ngẩn người, tôi có thử bắt chuyện mấy lần nhưng cậu ấy cũng không quan tâm, vẫn im lặng, cũng không ăn uống gì….Ngủ cũng không yên ổn, hình như là gặp ác mộng, khóc rất nhiều, kêu….kêu…”
“Kêu cái gì?”
“Thẩm Lê….Phu nhân, thiếu gia cứ kêu tên Thẩm Lê.”
Khuôn mặt người phụ nữ được trang điểm tinh xảo hiện ra vẻ sát ý, chớp mắt một cái, khôi phục lại bình tĩnh, nhìn chốt cửa, nhẹ giọng hỏi: “Có tìm thấy không?”
Người đàn ông cao lớn không có khí thế đứng trước mặt bà, trán toát mồ hôi. Anh ta khăng khăng nói: “Không…..thưa phu nhân, ngọn lửa đã phá hủy ngôi nhà, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm cùng với cảnh sát, thậm chí….cũng đã tìm kiếm dưới tầng hầm, đều không có người….”
“Tiếp tục tìm!” Người phụ nữ đột nhiên lên giọng, cộng thêm hành lang quá trống trải lại thêm một phần khí thế, người đàn ông bị dọa sợ, cúi đầu không dám nói tiếp. “Nếu không tìm ra kẻ đã bắt cóc Bạch Thiệu Lan thì đám vô dụng các ngươi cuốn sẵn chăn nệm chuẩn bị cút đi!”
“Vâng….vâng, thưa phu nhân, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm….”
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần kết quả.” Cách tay trắng nõn mảnh khảnh để lên chốt cửa, híp mắt nói: “Nhiều nhất là nửa tháng nữa, bất kể dùng biện pháp gì, còn sống hay chỉ là một thi thể, mang kẻ tên Thẩm Lê đến trước mặt tôi, nếu không….”
Người phụ nữ không nói hết câu, chỉ khẽ hừ một tiếng, liền nở nụ cười dịu dàng bước vào phòng bệnh.
Người đàn ông đứng sau sợ đến nỗi toát mồ hôi, ngay khi hình bóng người phụ nữ biến mất trong tầm mắt, liền thả người xuống ghế, lấy tay che tim, một lúc lâu, tiếng nói nhẹ vô cùng vang lên: “Qúa đáng sợ!”
….
“Cục cưng, con ăn một chút đi, con đã không ăn gì mấy ngày nay rồi.” Người đàn bà cầm một chén cháo, dịu dàng nhìn con trai tái nhợt gầy gò trên giường bệnh.
Bạch Thiệu Lan vẫn như mấy ngày trước, đôi mắt vô hồn, không nói lời nào, cũng không cử động, giống như đã bị cướp mất linh hồn, chỉ còn lại một cái xác.
“Ai…đều là lỗi của mẹ, không tìm thấy con sớm hơn, để con bị trói, bị hành hạ nhiều như vậy…” Người đàn bà vừa nói, hốc mắt đỏ ửng. Đối với Bạch Thiệu Lan bà cưng chiều để mặc cho cậu đi gây thù, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nên có thể biết được lý do vì sao cậu lại bị bắt cóc, con trai bị cầm tù, biến thành như vậy, những ngày đó con trai gặp phải những chuyện gì bà không thể biết được! Bà sắp điên vì những suy đoán đáng sợ của mình rồi, mà Bạch Thiệu Lan lại không chịu nói bất kỳ điều gì.
Càng nghĩ, hốc mắt của bà lại càng đỏ hơn, bỏ chén cháo xuống, nghẹn ngào nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ không tha thứ cho kẻ đã hại con, mẹ đã cho người đi tìm kiếm, trong căn nhà bị thiêu cháy đó không tìm thấy bất kỳ thi thể nào, kẻ đó….”
“Không có? Không có thi thể của anh ấy sao?!”
Bạch Thiệu Lan đang im lặng đột nhiên mở miệng, cổ họng cậu hơi khàn, cậu khó có thể nói thành tiếng, nhưng cảm xúc của cậu hiện tại rất kích động, cậu túm lấy tay bà, dùng lực rất mạnh khiến bà hơi hoang mang.
“Anh ấy không có chết! Anh ấy không có chết đúng không?! Anh ấy nhất định không chết, anh ấy chỉ muốn thoát khỏi con, anh ấy không có chết….”
Bà kịp phản ứng, khẽ vuốt mu bàn tay cậu, thử thăm dò, an ủi cậu: “Là không tìm được thi thể, cơ bản có thể xác nhận rằng hắn không chết, chỉ là không biết hắn đã trốn đi đâu….”
“Vậy có cho người đi kiếm không?!” Bạch Thiệu Lan vội vàng hỏi, rốt cuộc bà cũng ý thức được sự kích động thái quá của Bạch Thiệu Lan có chỗ không đúng.
“Đã cho người đi kiếm, nhưng con hãy bình tĩnh lại đã, đừng kích động, Thiệu Lan, hắn đã làm những gì đối với con? Con đừng sợ, nói cho mẹ, nếu hắn dám hành hạ, khinh thường con, mẹ lập tức cho người mang thi thể của hắn về!”
“Đừng! Mẹ đừng làm như vậy! Mẹ, anh…anh ấy không có tổn hại con, là con…con thích anh ấy, mẹ, con thích anh ấy…”
Những lời Bạch Thiệu Lan nói gần như làm rung chuyển cả đầu óc bà, con trai bà yêu một tên tội phạm? Vậy mà còn muốn bảo vệ hắn? Chuyện gì đã xảy ra….?
“Mẹ, đừng làm hại anh ấy, con mới là kẻ khốn kiếp! Con hại chết bạn gái của anh ấy, là Tần Tư Nhiên! Mẹ biết cô ấy không? Mẹ, là lỗi của con, nên cô ấy mới tự sát….”
Ánh mắt bà nhìn con trai như muốn khóc, lại nghe thấy Bạch Thiệu Lan nhắc đến cái tên đó, thân thể không kìm chế được chấn động một cái, ánh mắt sững sờ, như bị đâm trúng tim đen.
“Mẹ! Mẹ biết cô ấy…Mẹ biết cô ấy đúng không! Chính mẹ đã giấu diếm chuyện này nên con mới không biết? Mẹ đã làm những gì với cô ấy!”
“Con đừng kích động, Thiệu Lan….Thiệu Lan, mẹ vì muốn tốt cho con, con không cần biết những thứ này, con nghỉ ngơi một chút đi, được không?”
“Con không muốn nghỉ ngơi! Mẹ! Mẹ nói cho con biết, mẹ đã làm những gì! Nói cho con biết!”
“Mẹ…” Bà nhìn Thiệu Lan, không còn cách nào khác đành nói cho cậu biết, lời nói có chút không rành mạch: “Cũng không có gì….Cô ta muốn tố cáo con, mẹ biết được, dùng tiền để thỏa hiệp nhưng không được nên dùng chút thủ đoạn để chuyện này lắng xuống…ai biết…ai biết cô ta sẽ…”
Bạch Thiệu Lan nghe xong, ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Chẳng trách, chẳng trách anh ấy lại hận cậu như vậy, nguồn gốc của mọi vấn đề vẫn là do cậu, nếu không phải do ham muốn của chính mình, cậu cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy, tất cả là lỗi của cậu….
Thấy cậu sững sờ, bà vội vàng biện minh cho mình: “Mẹ không có làm chuyện gì quá đáng, chỉ uy hiếp một chút, đập vỡ một số đồ…”
“Mẹ..Mẹ đừng nói nữa…” Bạch Thiệu Lan lại nằm xuống, không tức giận. “Tất cả mọi chuyện đều do con, nếu không phải con…, cũng sẽ không….”
“Con nói ngu ngốc gì vậy, không phải tại con, đều do mẹ, mẹ đã không giải quyết mọi chuyện một cách triệt để…Con yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ tìm ra tên Thẩm Lê đó…”
“Mẹ! Đừng làm hại anh ấy!” Nghe được những lời có liên quan đến Thẩm Lê lại khiến cậu kích động. Bà lo lắng, khẽ ấn tay xoa dịu tâm trạng cho cậu, trấn an: “Được, được,….Mẹ sẽ không làm tổn thương hắn….”
“Nếu mẹ biết anh ấy ở đâu mẹ nhất định phải nói cho con! Nhất định phải nói cho con biết!”
“Được, mẹ sẽ nói cho con, con nên nghỉ ngơi trước đã, có được không? Mẹ…” Bà đang muốn nói thêm gì đó, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động reo, nhìn Bạch Thiệu Lan một cái, thấy con trai đang nhìn bà chằm chằm, dáng vẻ như cậu nhất định phải nghe cuộc gọi này.
Bà gắng gượng nghe điện thoại, mở loa ngoài lên, giọng nam hùng hồn truyền tới.
“Phu nhân! Chúng tôi đã tra được tung tích của Thẩm Lê! Hắn đã xuất cảnh qua nước Pháp! Trước mắt đã tra được như vậy, chúng tôi đang…”
“Anh ấy ở đâu? Mau nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu?!” Không chờ người đàn ông nói xong, Bạch Thiệu Lan liền đoạt lấy điện thoại, khiến bà giật nảy mình. “Không cho phép các anh làm hại anh ấy! Đợi tôi! Tôi sẽ đi tìm anh ấy!”
“Vâng….Thiếu gia, chúng tôi không có làm hại anh ta, anh ta đang ở trong một thị trấn nhỏ, không bị thương chút nào….”
“Đưa tôi đi ngay bây giờ! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!” Bạch Thiệu Lan vừa nói xong, ngay lập tức ra khỏi giường, khiến bà sợ hết hồn. Bà muốn ngăn, nhưng sức của Bạch Thiệu Lan hiện tại rất lớn, trong nhất thời bà không ngăn được, thấy cậu chạy ra ngoài, sợ hãi tới mức đến phòng trực bác sĩ lấy điện thoại gọi.
“Canh chừng thiếu gia, theo sát, đừng để cho nó xảy ra chuyện gì, biết không!”
Bên kia điện thoại lập tức phản ứng, lúc này bà mới yên lòng. Bác sĩ phòng trực nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, có cần chúng tôi cho người ngăn lại không?”
Vừa định đáp lời, bà lại nhớ đến dáng vẻ trầm lặng cứng đờ như chết của Bạch Thiệu Lan, dừng một chút, bà lắc đầu.
Chỉ cần con trai bà cảm thấy vui là được, bình thường trở lại, cho dù là đi tìm Thẩm Lê, bà cũng chấp nhận…..Chẳng qua, nếu như Thẩm Lê dám đối xử không tốt với con trai bà, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.