Giam Cầm, Bỏ Trốn!

Chương 17




Lăng Tiêu không nhìn y nữa, cúi đầu nhìn tập tài liệu, cuối cùng vẫn lật ra xem tiếp.



Trong biệt thự của Lăng gia, Lăng Thần bực bội nắm tóc, đã một ngày trời không có tin tức nào của Lăng Tiêu, hắn nghĩ mình sắp không khống chế được cơn hung bạo trong người rồi. Hắn chưa từng xa Lăng Tiêu quá một ngày, vả lại hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của anh, lo lắng lẫn phẫn nộ sắp bùng nổ.

Lăng Thần đứng dậy đi qua đi lại trong thư phòng. Hắn luôn có thể kiên nhẫn, nhưng lần nào gặp chuyện về Lăng Tiêu cũng đều không thể bình ổn lại tâm trạng.

Rốt cuộc là ai bắt cóc Lăng Tiêu? Rốt cuộc đối phương có mục đích gì? Hiện tại anh ấy có ổn không? Có hoảng sợ hay không?

Vốn dĩ người mất tích quá 24 tiếng có thể báo cảnh sát, nhưng hắn không nghĩ đi trình báo, để cảnh sát đi tìm chi bằng sai cấp dưới của hắn đi. Nhưng cấp dưới đã đi lâu như vậy mà vẫn không có một tin tức nào.

“Chết tiệt!” Lăng Thần hung hăng đá vào cái bàn, phát ra âm thanh vang dội.

Bỗng máy tính trên bàn phát ra âm thanh báo có mail gửi đến, tiếng ting lanh lảnh làm Lăng Thần quay đầu, tim bất giác nhảy lên.

Chẳng lẽ đã tìm ra Tiêu?

Lăng Thần vội vã chạy đến trước bàn, nóng ruột mở mail ra, nhưng không vài giây sau hắn giận dữ quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, “Thằng chó!”

Lồng ngực phập phồng vì tức giận, hai mắt nóng như lửa đốt, cả gương mặt tuấn tú méo mó, đằng đằng sát khí, “Thằng khốn Phong Ký!”

Người gửi mail là Phong Ký, nội dung rất đơn giản, “Dùng em để trao đổi anh trai của em!”

Phong Ký, Phong Ký, hóa ra là gã, thằng điên đấy…

Chắc chắn gã đã biết mọi chuyện, dù thế lực của hắn rất tốt nhưng không thể đấu lại tên quan lớn Phong Ký. Làm sao đây? Tiêu còn nằm trong tay gã, nếu Phong Ký biết Tiêu bị thôi miên liệu gã có giúp Tiêu giải trừ thôi miên không?

Nỗi sợ lấn át cả cơn phẫn nộ, Lăng Thần nắm chặt tay, tâm rối bời.

Không biết qua bao lâu, Lăng Thần suy sụp thả lỏng tay ra, chỉ đành làm theo yêu cầu của Phong Ký, dù sao Tiêu vẫn còn trong tay gã!

Âm thanh từ máy tính lại vang lên, mail giống như được hẹn giờ gửi đi. Lăng Thần cắn chặt răng, hắn mở ra xem, bên trong viết địa điểm gặp mặt và yêu cầu Lăng Thần đi một mình.

Lăng Thần xem xong thì xóa ngay, hắn nặng nề ngồi xuống chiếc ghế bằng da thật, không còn vẻ ác liệt như trước.

Chấp niệm của hắn là Lăng Tiêu, nhưng hắn cũng bị một kẻ khác chấp niệm, chính là Phong Ký!

Lăng Thần uể oải nhắm mắt, không phải muốn nghỉ ngơi mà là chiếu lại những hình ảnh lần đầu gặp Phong Ký…

Lăng Thần cấu kết với quan chức không lâu thì danh tiếng của hắn dần bành trướng với những kẻ quan chức tham lam, háo sắc thích tìm kiếm các loại kích thích, cần nô lệ, cần gái đẹp đều có thể tìm hắn. Vốn dĩ chỉ là giao dịch tôi cung cấp anh nhận mua đơn giản, nhưng khi gặp phải Phong Ký thì trở nên phức tạp. Thật ra Phong Ký là anh trai của Phong Kình, thầy thôi miên đã trợ giúp Lăng Thần thôi miên Lăng Tiêu, mặc dù là anh trai nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng không ai dính đến ai. Lăng Thần lại là bạn của Phong Kình nên theo lý mà nói Lăng Thần và gã sẽ không có cơ hội gặp gỡ, nhưng ông trời luôn trêu ngươi người ta, Phong Ký nằm trong danh sách khách hàng đưa cho hắn.

Lần đầu gặp, Phong Ký ngả ngớn đuổi một nhóm nô lệ do Lăng Thần giới thiệu làm Lăng Thần nhíu mày, “Nếu quý khách không vừa ý thì đợi thêm vài ngày, chúng tôi sẽ cố hết sức tìm ‘món đồ chơi’ phù hợp với ngài.”

Phong Ký cười, “Thật ra không cần phiền phức như thế, chọn em là được rồi mà?” Gã nhìn chằm chằm Lăng Thần.

Gã vừa dứt lời thì ánh mắt Lăng Thần trở nên sắc bén, “Hi vọng quý khách không đùa cợt tôi.”

“Đùa cợt? Tôi nào có!” Phong Ký hết sức vui vẻ nhìn Lăng Thần sa sầm mặt.

Lần gặp gỡ đầu tiên rất hoang đường, Phong Ký không hề kiêng kỵ thể hiện rằng gã có hứng thú với Lăng Thần khiến Lăng Thần đặc biệt căm ghét, trừ Lăng Tiêu ra, bất kỳ ai có tình ý với hắn, hắn đều căm ghét.

Sau đó Phong Ký bắt đầu sử dụng các loại phương thức để tiếp cận Lăng Thần, với Phong Ký mà nói, Lăng Thần tựa một con sói hoang khó thuần phục, nhưng càng khó thuần phục gã lại càng thích thú.

Có thể nói cả hai cùng một loại người, cố chấp không tưởng được với thứ mình thích, chấp nhất đến độ bệnh hoạn.

Lăng Thần mở mắt, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Lăng Thần đích thân lái xe đến địa điểm Phong Ký đưa, lúc này hắn rất bình tĩnh, không có vẻ buồn bực lo lắng hay phẫn nộ của ngày hôm qua.

Đến chỗ cần đến, Lăng Thần tắt máy xuống xe, lạnh lùng nhìn toà kiến trúc xa hoa hoàn toàn có thể sánh với biệt thự Lăng gia. Có người đứng đợi ở cửa từ trước, thấy Lăng Thần thì lập tức cung kính khom người, “Hoan nghênh thiếu gia Lăng!”

Lăng Thần bước đi dứt khoát vào trong biệt thự. Vào phòng khách, hắn không bất ngờ khi nhìn thấy Phong Ký ngồi bắt chéo chân trên sofa cười híp mắt, “Lăng Thần, em đến rồi!”

Lăng Thần lạnh lùng hỏi: “Tiêu đâu?”

Phong Ký vẫn cười híp mắt, “Không cần nôn nóng, anh trai yêu dấu của em không hề hấn gì cả, dù sao cậu ta cũng là người thân quan trọng của em mà, anh sẽ không xuống tay với cậu ta.” Nhìn gương mặt Lăng Tiêu cực kỳ giống với mặt Lăng Thần, gã rất muốn cào nát nó, xưa nay đồ vật của gã luôn là độc nhất vô nhị. Song nghĩ đến Lăng Thần vẫn chưa gặp được Lăng Tiêu, nghĩ đến hai anh em vẫn chưa trở mặt thành thù nên gã vẫn chưa nỡ ra tay.

Phong Ký gian tà liếm môi, ánh mắt sáng rực nhìn Lăng Thần thở phào nhẹ nhõm, con sói ngông cuồng đẫm máu này làm gã không kìm lòng được muốn chinh phục, vô cùng háo hức được nhìn thấy đối phương thu hồi vẻ ngạo mạn và thần phục dưới háng gã…

“Tôi đến rồi nên anh có thể thả anh ấy ra chứ?” Lăng Thần không cảm xúc nhìn Phong Ký.

Phong Ký cười híp mắt đứng lên, “Đừng nôn nóng vậy mà, chúng ta tâm sự trước nhé?” Gã bước đến chỗ Lăng Thần.

Trò hay còn chưa lên sàn, sao gã có thể thả người ra được?

Lăng Thần sầm mặt, “Đừng phí lời với tôi! Tôi không có tâm trạng.”

Phong Ký bước đến trước mặt hắn rồi dừng lại, cả hai cách nhau rất gần. Phong Ký nhìn Lăng Thần nhíu mày, trong mắt lộ sự say đắm, gã vươn tay muốn sờ mặt Lăng Thần, “Cuối cùng thì em cũng sắp thuộc về tôi…”

Lăng Thần lập tức bắt lấy tay gã, bẻ mạnh theo hướng ngược lại của khớp, Phong Ký cũng không phải dạng vừa, huống hồ gã đã đề phòng từ trước, trong mắt gã thoáng qua chút phấn khích, thuận thế xoay nửa người, một tay khác thì cong lên thúc mạnh vào ngực Lăng Thần. Lăng Thần nhẹ nhàng đỡ nó, đồng thời buông tay Phong Ký ra rồi lùi về sau mấy bước.

Những người xung quanh muốn tiến lên tấn công Lăng Thần nhưng bị Phong Ký giơ tay cản lại.

Khác với Phong Ký bị gợi lên sự phấn khích, Lăng Thần rút khăn giấy lau chùi chỗ bị tay gã chạm vào, vẻ mặt như thể chạm vào thứ gì đó rất ghê tởm.

Phong Ký không bị chọc tức, trái lại gã còn liếm môi, biểu tình hưng phấn dị thường, ánh mắt nóng rực đến nỗi như muốn đốt thủng một cái lỗ trên người Lăng Thần.

“Em luôn làm tôi bất ngờ, nhưng tôi lại yêu chết bộ dạng ấy của em.”

Lăng Thần vứt khăn giấy xuống, mỉa mai lẫn tởm lợm nhìn gã, “Biến thái.”

Phong Ký càng cười tươi hơn, “Chúng ta cùng một loại người mà không phải sao? Đáng lẽ chúng ta là một đôi trời sinh mới đúng.”

Câu nói đó khiến Lăng Thần tỏa ra sát khí, nhưng đúng thật hắn không có tư cách nói Phong Ký biến thái, chuyện hắn làm còn nặng hơn cả Phong Ký!

Sắc mặt của Lăng Thần rất tệ. Phong Ký thấy vậy lại liếm môi, dằn nỗi kích động muốn đến gần xuống, gã biết rõ móng vuốt của con sói hoang này rất sắc, trước khi rút sạch móng sắc của nó thì gã vẫn chưa thể muốn gì làm nấy.

“Quả là đáng tiếc…” Phong Ký cười híp mắt ngồi trở lại sofa, “Nhưng mà vẫn nên để em gặp anh trai của mình trước thì hơn.”

Lăng Thần nheo mắt lại.

Phong Ký vỗ tay, cầu thang phía bên phải truyền đến tiếng bước chân chậm chạp, Lăng Thần lập tức quay đầu nhìn sang.

Đúng như dự đoán, Lăng Tiêu chậm chạp đi xuống dưới lầu. Lăng Thần vui vẻ, kích động muốn bước đến đón anh nhưng một giây sau phát hiện vẻ mặt của anh khác thường, hắn ngừng chân.

“Tiêu…?”

Mặt Lăng Tiêu tái nhợt, mắt vô hồn, cơ thể gầy gò được quấn trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, bước chân nặng nề, trông rất mỏng manh. Trọng điểm là vẻ mặt của anh, anh nhìn Lăng Thần, trong mắt không còn sự dựa dẫm và yêu tha thiết dành cho Lăng Thần sau khi mất trí nhớ. Lăng Thần hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ của anh.

Lăng Thần bất giác bất an, chẳng lẽ Lăng Tiêu đã khôi phục trí nhớ?

Phong Ký đứng bên quan sát một cách dạt dào hứng thú, gã đặc biệt muốn biết Lăng Thần sẽ như thế nào sau khi bị chính người mình thương nhất đẩy đi.

Lăng Tiêu đi từng bước xuống, cuối cùng đứng trước mặt Lăng Thần.

“Tiêu…” Lăng Thần ngập ngừng vươn tay thăm dò.

Chát!

Một tiếng tát vang dội, Phong Ký thu hồi nụ cười, gã hơi nhíu mày.

Lăng Thần bị tát nghiêng đầu, Lăng Tiêu rút bàn tay vì đánh quá mạnh nên bị đau về, không kìm được run run môi. Thật lâu sau, Lăng Thần chậm rãi quay đầu lại, thảng thốt, tổn thương, bướng bỉnh… Tất thảy tâm trạng phức tạp sau cùng biến thành vặn vẹo cuồng loạn.

Hắn bắt lấy tay của anh, hai mắt đỏ ngầu, “Anh nhớ ra rồi đúng không? Anh nhớ ra mọi chuyện, anh hận em đúng không?”

Lăng Tiêu gạt phăng tay Lăng Thần ra, mu bàn tay nổi gân xanh do dùng sức quá mạnh. Anh nhìn Lăng Thần, nói từng chữ từng chữ: “Đừng chạm vào tôi!”

Tay Lăng Thần bị gạt đi như gạt một thứ rác rưởi nào đó, tâm Lăng Thần cũng bị xé rách theo. Môi hắn trắng bệch, run rẩy, “Tiêu…”

Cơn ác mộng của hắn vẫn trở thành hiện thực, Tiêu nhớ ra mọi thứ, Tiêu hận hắn…

Phong Ký đứng bên liếm môi, ánh mắt mơ hồ.

Lăng Thần như thế thật sự nhìn không quen, chỉ vì anh trai của mình mà lộ ra vẻ mặt thế à.

Hết 17.