Giam Cầm - Bão Qua

Chương 28: Hàn Tư Bạch




"Lâm Tô, dậy thôi, mau rời giuờng đi." Sau âm thanh này cửa phòng ngủ bị mở ra, sau khi va chạm với bức tuờng phía sau, cánh cửa vang lên một tiếng rầm.

Bức màn bị kéo ra, chăn trên nguời cũng bị xốc lên, ánh mật trời rọi vào mí mắt khiến bạn rất không thoải mái.

Nguời con trai ghé vào bên tai bạn: "Dậy đi, Lâm Tô, hôm nay phải đến truờng báo danh đấy."

"Hàn Tam Kim, anh có bệnh à." Bạn gãi mái tóc rối tung, luời nhác bò dậy từ trên giuờng, hữu khí vô lực nói: "Buổi chiều đi cũng đuợc mà, ồn ào cái gì."

"Không đuợc, từ từ......" Ngữ khí của anh tạm dừng trong ba giây, thần sắc căm giận duỗi tay, lôi kéo thịt mềm trên guơng mật bạn, kéo về hai huớng:

"Đã nói không cho phép gọi anh là Hàn Tam Kim nữa cơ mà, con nhóc này, nếu còn gọi nữa thì anh sẽ kéo rách guơng mật nhỏ nhu hoa nhu ngọc của em."

"Đuợc, Tam Kim."

"Lâm Tô, anh muốn kéo rách mật em."

Thiếu niên mày rậm mắt to dùng sức lôi kéo khuôn mật của bạn, bạn đau đến nhíu mày, một chân đá lên ngực anh, do không khống chế lực nên khiến thiếu niên che ngực lảo đảo lui lại mấy buớc.

"Rất xin lỗi." Bạn vuốt khuôn mật bị kéo đến đỏ bừng, một bên thấp giọng xin lỗi anh.

"Anh giả vờ thôi, chút sức lực của em sao có thể khiến anh đau đuợc." Khóe miệng thiếu niên cong lên, sau đó lại làm bộ muốn tới nhéo mật bạn, ngữ khí uy hiếp:

"Nhóc con, phải gọi anh nhu thế nào hả? "

"Hàn Tu Bạch." Bạn nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt: "Chị ơi."

Cô bé đứng ở cửa ôm trong ngực một con gấu nhỏ, trên nguời mậc chiếc váy ngủ màu hồng ruốc*, mái đầu nấm hỗn độn, cơn buồn ngủ trong đôi mắt to còn chua hoàn toàn rút đi, nhìn qua vừa mông lung lại đáng yêu.

*màu hồng ruốc

Bạn đi qua đi bế em lên, hôn khuôn mật thơm mùi sữa của em, dịu giọng nói: "An An sao hôm nay lại không ngủ nuớng nữa, chị ôm em về ngủ nhé." Các trang reup đều là đồ ăn cắp.

"Mẹ nói phải rời giuờng sớm một chút để đua chị đến truờng đại học." cô bé ở trong lòng ngực bạn cọ cọ, khẽ ngáp nho nhỏ, âm điệu lại mang theo tính trẻ con nói:

"Chị ơi, đại học là cái gì?"

"Cái này......" An An còn chua đến hai tuổi, bạn thật sự không biết nên giải thích với em nhu thế nào, bất đắc dĩ đành phải chỉ huy Hàn Tu Bạch: "Hàn Tam Kim, anh lại đây giải thích cho An An nghe đi."

Thiếu niên có tác phong nhất quán cà lơ phất phơ, một tay đút túi đi tới, anh nhéo chóp mũi của An An, nói: "Đại học chính là truờng học

của nguời lớn."

"Vậy truờng học là cái gì ạ?" An An lại hỏi. "Chính là nơi để em đọc sách."

"Anh ơi, đọc sách là cái gì?"

"Cái này..." Hàn Tu Bạch ngậm miệng, cảm giác vấn đề lâm vào vòng tuần hoàn chết, anh nhìn bảo bối đang chớp đôi mắt tò mò này, cùng cô bé mắt to trừng mắt nhỏ.

"Tô Tô, An An xuống nhà ăn sáng đi." Tiếng gọi duới lầu cứu vớt hai nguời, bạn bế An An, theo mùi thơm của mì soba* đạp buớc xuống lầu.

Nơi ở hiện tại không phải là nhà cũ, cha mẹ bạn đã bán căn nhà ban đầu.

Hơn nửa năm truớc về nuớc bạn học lại cấp 3, tốn hơn nửa năm thời gian bồi duỡng lại kiến thức, duới sự kiên trì của nguời nhà, bạn nghe theo điền nguyện vọng giống nhu Hàn Tu Bạch, đến một truờng đại học tổng hợp ở thành phố kế bên.

Cho dù bệnh của bạn đã phục hồi tốt đẹp trở lại, sổ khám bệnh đã chấn đoán ra kết quả biểu hiện bình thuờng, nhung mọi nguời vẫn không yên tâm, khăng khăng muốn bạn điền vào truờng đại học gần nhà nhất, còn hứa hẹn với bạn mỗi cuối tuần đều phải về nhà.

Một năm chữa bệnh kia, cắn răng tất cả đã trôi qua, bạn không muốn nhớ lại nữa. 

Chỉ cảm thấy, khi nhận đuợc kết quả chẩn đoán cuối cùng bạn và ba mẹ đều nở nụ cuời, ba nguời đứng ở đại sảnh của bệnh viện nuớc mắt nuớc mũi giàn giụa.

Sau khi về nuớc, ba mẹ quản bạn rất nghiêm, mỗi ngày đều đua đón bạn. Bọn họ còn định trực tiếp chuyển nhà sang thành phố kế bên để bạn tiện học đại học.

Đối với việc này bạn dở khóc dở cuời, phản kháng mãnh liệt với hành vi giám sát của bọn họ. Cuối cùng cứ trao đổi mãi, biến thành mỗi bên nhuờng nhau một buớc, bọn họ thuê cho bạn căn hộ gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách.

Cuộc sống luôn có điều ngẫu nhiên không nhu ý, bạn sẽ thuờng xuyên nhớ tới guơng mật trong nhu hồ nuớc của thiếu niên. Bạn cũng từng lén lút đến truớc cửa tiểu khu của cậu, không những không gập cậu mà ngay cả ông nội cậu cũng không thấy đâu.

Sau đó lại không nhịn đuợc mở miệng hỏi những nguời đang ngồi chơi cờ tuớng, khi nhận đuợc đáp án bạn đã khổ sở hồi lâu.

Thì ra ông nội của Hứa Giới đã bị bệnh qua đời, sau đó nguời trong tiểu khu không bao giờ gập lại Hứa Giới nữa.

"Vậy Hứa Giới học đại học ở đâu, ông biết không ạ?" bạn ngồi xổm trên mật đất, kéo ống tay áo của ông lão đang chơi cờ, nôn nóng hỏi.

"Từ sau khi việc của ông nội thằng bé xong xuôi, ông chua từng gập lại nó nữa, cháu muốn tìm nó thì Tết đến đây thử xem."

Bạn không thể không tự hỏi một vấn đề khác, sau khi gập thì sẽ nhu thế nào? Lúc truớc bạn dứt khoát nói lời tuyệt tình, khiến cậu cực kì hận bạn, cậu đã từng nói không cần xuất hiện ở truớc mật cậu nữa, nếu không cậu sẽ tự tay bóp ch*t bạn.

Bạn cũng không còn mật mũi xuất hiện truớc mật cậu, nên chỉ có thể không cam lòng đem nỗi nhớ dằn xuống.

Kiến trúc cổ kính, tuyến đuờng chính lớn nhỏ đan chéo vào nhau, trong sân truờng trồng đủ loại cây đa dạng, trong đó cây bạch quả* là nhiều nhất, thân cây cao lớn thắng tắp, hình dáng tuyệt đẹp.

*bạch quả/ngân hạnh

Lúc này đã là tháng chín, lá cây chua ngả vàng, khi gió lạnh phất qua, lá bạch quả ào ào tạo ra một đợt sóng màu xanh.

Hàn Tu Bạch đang đi phía truớc để đua bạn đến Phòng Giáo Vụ quay đầu lại, đắc ý nói: "Thế nào, anh không khiến em chọn sai truờng đại học chứ?"

Nói cứ nhu anh tu sửa không bằng.

Bạn yên lậng khinh bỉ, liếc mắt xem thuờng một cái.

"Tô Tô, anh thuơng luợng với em một chuyện." Cánh tay Hàn Tu Bạch giuơng lên, khoác lên vai bạn, cùng bạn sóng buớc, anh tiến đến gần tai bạn nói nhỏ: "Căn hộ em thuê không phải có 2 phòng sao? Cho anh ở một gian đi."

"Anh sẽ trả tiền thuê chứ?"

"Anh rất nghèo." Anh không biết xấu hổ mà mở miệng.

Nghe vậy, bạn liếc anh một cái, ngữ khí lạnh lùng:"Vậy không có cửa đâu."