Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Lại một ban đêm nữa tới.
Từ ngày đánh đố với Minthe cho tới giờ, Minthe không ép Persephone chuyển tẩm cung, cho nên mỗi tối cô chỉ biết nằm ở đây ngửi mùi hương của Hades còn lưu lại.
Persephone muốn đi ngủ, nhưng lại không ngủ được. Cô biết nguyên nhân. Nỗi đau trong cô quá nhiều, làm cô ức chế, không thể làm gì cả. Cô khó chịu. Giống như cá thiếu nước, như cát rời biển vậy. Cô cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không quan trọng.
Cái loại cảm giác này làm cô thở không được. Nhưng cô lại không thể làm gì cả, chỉ có thể ôm chặt mình trong phòng.
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh trêu đùa.
Persephone ngăn lỗ tai lại, nhưng nó giống như linh hồn không ngừng xâm nhập vào tai cô, đập vào màng nhĩ, chạm vào tim cô, cô bảo mình không cần để ý, nhưng lòng cô như bị người ta nhéo vậy.
Cô bây giờ còn sử dụng phương thức ngu ngốc kia để an ủi bản thân, nhưng cô biết đơn giản chỉ lừa mình dối người, vì vậy chịu không được leo xuống giường, không mang giày đi khỏi tẩm cung.
Đối diện là phòng của Hades.
Cửa khép hờ, từng tiếng cười ái muội bay ra. Persephone nắm chặt quyền, cô biết mình sắp nhìn cái gì, nhưng vẫn lừa gạt lòng mình “Không đâu, họ chỉ nói chuyện thôi, họ sẽ không làm cái gì hết”
Cô ngăn cản mình nhưng chân cứ bước tới.
Tiếng lửa vang lên trong màn đêm. Một cổ hơi thở ái muội đập vào mũi, đó là mùi hương lúc cô và Hades làm chuyện ấy. Cô ngừng thở, ánh mắt chậm chạp nhìn lên giường lớn –
Hai thân thể đang quấn lấy nhau.
Hades trần trụi nằm trên giường, còn Minthe giống như một người phụ nữ dâm đãng, ngồi trên người hắn, tay Hades vuốt lên bộ ngực đầy đặn của cô ta, hai tay cô ta nắm chặt màn tơ trắng, miệng phát ra tiếng thở dốc dâm đãng…
“Hades… Hades… Chàng giỏi quá…” Cô ta dâm đãng nói.
Thì ra hai ngày nay cô đều nghe được âm thanh họ hoan ái.
Persephone thở không nổi, giống như pho tượng nhìn hai thân thể giao nhau, sau đó nước mắt rơi trên mặt cô.
Cô không biết mình đi khỏi phòng của Hades thế nào, nhưng khi tỉnh dậy cô đã ở phòng mình.
Hecate đau lòng nhìn cô.
Nước mắt Persephone lại rơi. Cô giống như một đứa trẻ ôm lấy Hecate khóc to.
Hecate hiểu chuyện vỗ vỗ cô, không nói lời an ủi, chỉ để Persephone khóc thoải mái.
Sau một hồi, Persephone mới đứng dậy từ trong lòng của Hecate.
“Ta không sao, Hecate” Persephone lau nước mắt, mỉm cười.
“Chủ nhân…” Hecate đau lòng nhìn cô “Ngài thật sự bỏ qua thế sao? Chúa tể đã quên ngài rồi, ngài làm chúa tể yêu lại ngài sẽ rất khó”
“Vậy ngươi bảo ta bỏ qua hắn sao? Ta nhớ ngươi từng nói ta là người vợ đầu tiên của hắn cơ mà, cũng là người mà các ngươi mong là hoàng hậu của mình cơ mà? Sao lại nói thế?”
“Thần không có ý đó, chủ nhân, chỉ là chúng thần đều đau lòng cho ngài, nhìn ngài ngày nào cũng im lặng đi theo chúa tể mà ngài ấy lại vô tình như vậy, chúng thần cảm thấy chúa tể không đáng để ngài làm vậy” Hecate tức giận nói “Còn có con nhỏ Minthe chết tiệt kia, nếu không phải cô ta giở trò thì chúa tể đã không như vậy rồi”
Persephone cười với cô.
“Hecate, cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta, nhưng đây là trận chiến giữa ta với Hades và Minthe, ta sẽ cố gắng để giành lại Hades”