Bây giờ Persephone đã hiểu nỗi khổ của Hades.
Đây là xét xử sao? Phải nói là đại hội nghe linh hồn khóc. Cô chán nản nghe bọn họ nói lý do, nào là oan uống, nào là bị người hãm hại,… Mục đích chỉ có một, không muốn chịu khổ. Nhưng mà cũng có lúc cô vì bọn họ mà động lòng trắc ẩn, nhưng mà ba vị phán quan lại không như thế, họ nghe xong linh hồn nói thì đưa tờ giấy phán xét cho Persephone để cô tuyên bố.
Persephone biết ba vị phán quan đang giúp cô, bọn họ cho cô ngồi trên này làm bù nhìn để linh hồn sợ mà thôi, thực tế chính họ mới là người ra phán quyết.
“Hoàng hậu, mời ngài đọc phán xét”
Arco đưa phán xét cuối cho Persephone, Persephone nhanh chóng ngồi thẳng, trang nghiêm nhìn linh hồn trước mắt.
“Hemer, phán quyết của ngươi như sau, ở nhân gian ngươi đã giết chồng của mình, đổ lỗi cho em trai ngươi, bởi vậy phạt ngươi đến tầng thứ hai ở sông Ackeren”
Hemer kêu thảm, nhưng không có cách khác, chỉ đành ngoan ngoãn đi đến cửa đó. Nhìn linh hồn của Hemer đi xa, Rhadamanthus cười với Persephone.
“Hoàng hậu, càng ngày càng có bóng dáng của chúa tể”
Persephone đỏ mặt, có chút thẹn với lời khen của hắn.
Cô chỉ giúp Hades hết sức, cũng thuận tiện cho mình thêm việc thôi. Bởi vì Hades không ở cạnh cô. Tuy ban ngày cô có thể dùng việc phán xét để không nhớ đển Hades, nhưng khi ban đêm tới thì cô đều nhớ hắn.
Không biết hắn bây giờ thế nào? Miệng vết thương đã khép rồi chứ? Cô muốn hỏi tử thần hoặc ngủ thần một chút tin tức, nhưng họ luôn ở thành Troy để bắt linh hồn nên không có thời gian ở địa ngục.
Ở trần gian bây giờ là chiến tranh tranh giành Helen, linh hồn ở địa ngục tăng thêm không ít. Bây giờ cô không có thời gian để thở.
Một buổi tối lại đến, nhưng Persephone lại không muốn ngủ, vì vậy cô đi đến vườn Elysium.
Ở đây vẫn một mùa xuân xinh đẹp, không phân ngày đêm.
Hai thân hình đập vào mắt Persephone. Không phải là vợ chồng Orphee, đôi cánh trắng quen thuộc kia, dĩ nhiên là Hypnus.
Hắn đã trở lại? Cô gái bên cạnh hắn là ai? Persephone nhớ hắn vẫn luôn một mình, cho tới giờ chưa từng thấy hắn đem cô gái nào đến địa ngục cả.
“Hypnus” Persephone dịu dàng gọi.
Hypnus nghe được âm thanh từ đằng sau, hoảng hốt quay người cười với Persephone.
“Hoàng hậu” Hắn cúi đầu.
“Ngươi đã trở về sao?” Persephone khoát tay, sau đó nhìn cô gái bên cạnh hắn, vừa thấy thì kinh ngạc, sững người.
“Cô…”
“Persephone, đã lâu không gặp” Cô gái bên cạnh Hypnus mỉm cười dịu dàng.
“Alice, nàng biết hoàng hậu?” Hypnus nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình yêu.
“Không những biết mà còn là bạn” Cô mỉm cười dịu dàng, nhìn Persephone vui vẻ.
“Hypnus, ngươi… Ngươi, ngươi, ngươi, sao lại mang cô ấy đến địa ngục?” Persephone lắp bắp mở miệng, hai tay run rẩy.
“Hoàng hậu, ngài sao vậy? Alice là vợ của thần, thần đem nàng đến địa ngục là bình thường mà?” Hypnus mỉm cười nhìn Persephone, không hiểu tại sao nữ chủ nhân của hắn lại lo lắng như vậy.
“Vợ của ngươi?” Persephone nâng giọng. Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Nếu bị người nào đó biết cô ấy ở đây, lại làm vợ của ngủ thần, địa ngục của cô trở thành tro bụi mất. Trời ơi!
Persephone kéo Hypnus đi qua.
“À… Ngươi đi chỗ khác một lát, ta muốn nói chuyện với nàng”
Hypnus nhìn Persephone kỳ quái, nhưng hắn không nói gì, quay đầu nhìn vợ mình.
“Alice, nàng và hoàng hậu là bạn bè, như vậy hai người nói chuyện một lát đi” Nói rồi hắn hôn lên trán cô, rời đi.
“Persephone, cô vẫn đáng yêu như thế!” Cô gái mỉm cười với Persephone.
Persephone bình ổn tâm tình, nhìn người đang mỉm cười với mình, hận không thể ném cô ta khỏi địa ngục.
“Amphitrite, đây là chuyện gì?!”