Lại thêm một buổi tối yên tĩnh.
Persephone nằm trên giường lăn lộn không yên. Hôm nay đã là ngày thứ năm sau khi cô và Hades cãi nhau. Cô vẫn làm theo ý mình, không thèm để ý tới hắn. Tuy nói cô đã bớt giận rất nhiều, nhưng tự tôn cùng sự nghi ngờ của cô không cho phép cô cúi đầu trước hắn. Persephone cảm thấy mình ngây thơ vô cùng, nhưng chẳng có biện pháp gì, cô không muốn thay đổi suy nghĩ của mình chút nào.
Ban đêm ở địa ngục yên tĩnh vô cùng, chỉ có ánh sáng từ cột đá phát ra. Một bóng đen không tiếng động xuất hiện trước mắt Persephone, ngay lập tức một cánh tay của người đàn ông ôm chặt lấy thắt lưng của cô.
Persephone cứng người, muốn hét lên một tiếng, nhưng mùi hương quen thuộc bay vào mũi, thản nhiên cùng với buồn bã, là mùi vị quen thuộc của Hades!
Căng thẳng từ trong lòng cô được kiềm xuống, ngay lập tức sự an tâm lan ra cả người, cô không động đậy, chỉ yên lặng cảm nhận hô hấp và lồng ngực kiên cố của Hades. Hắn cuối cùng cũng đến xin xin lỗi cô rồi sao? Persephone vui vẻ trong lòng, cố gắng không nhào vào lòng của hắn.
Hades yên lặng không nói gì, hôn lên cổ của Persephone, khiến cho cô rung động. Tay của hắn chạy loạn trên người của cô, Persephone chịu không nổi dựa vào Hades. Hắn muốn dùng cách này để cô tha thứ cho hắn sao?
“Hades …… Ngươi……”
Persephone xoay người ngăn cản Hades, nhưng Hades chặn môi cô lại, nhân cơ hội đó đè lên người cô.
“Persephone, đừng nói gì cả……”
Hắn bắt cô phải đi vào khuôn khổ, Persephone mê loạn trong tình cảm này, nhưng cô không vội vàng buông tha cho nguyên tắc của bản thân, vì vậy cô giãy dụa, cố gắng rời khỏi công kích của hắn.
“Hades, dừng tay!” Persephone tránh cái ôm của hắn, trốn vào một góc.
“Lại đây!” Hades bất mãn vươn tay tới cạnh cô, giọng nói có chút lạnh nhạt.
“Không –!” Persephone kiên cường lắc đầu.
“Nếu bây giờ nàng đến đây, ta có thể tha thứ cho nàng việc lơ ta không nhìn trong năm ngày này!” Hắn nói.
Cái gì? Cô không nhìn hắn? Ý hắn là lỗi của cô hay sao? Persephone tức giận.
“Hades, ngươi làm ơn hiểu chuyện chút được không? Rốt cuộc là ai không nhìn ai?” Persephone tức giận.
Hades có chút phiền chán.
“Nếu không phải nàng chọc giận ta, ta sẽ không lơ nàng”
“Ta chọc giận ngươi sao? Nếu không phải ngươi đối xử thô bạo với ta, hét lớn với ta, bắt ép ta rời khỏi đại điện, thì ta tức giận làm cái gì?”
“Cho nên ngươi vẫn oán hận ta việc hôm đó, phải không?”
“Đúng! Nếu ngươi không xin lỗi ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!” Persephone kiên cường nói.
Hades im lặng, sau đó cười lạnh nhìn Persephone.
“Persephone, ta nghĩ hôm nay chúng ta sẽ trở về như trước kia, nhưng hình như ta sai rồi thì phải”
Hades chậm rãi đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Persephone, Persephone có thể thấy được sự đau đớn cùng oán hận trong mắt hắn. Ánh mắt đó làm cô nhớ đến buổi tối ở đảo Sicilian. Cô không cẩn thận tát vào mặt của hắn, hắn nhìn cô với ánh mắt này, sau đó hắn biến mất ngay lập tức. Nói thật, cô sợ ánh mắt này của Hades, có sự tuyệt vọng cùng với cô độc, giống như muốn buông tay cô vậy…
Persephone ôm lấy lồng ngực đau đớn, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Hades lại biến mất.
Persephone cảm thấy một cảm xúc gì đó dâng lên ào ạt đánh vào ngực cô, sau đó cô suy sụp ngã lên giường.