Mấy ngày nay, nhiệt độ ở địa ngục vô cùng lạnh lẽo.
Từ sau lúc Persephone và Hades cãi nhau, bọn họ trở thành người xa lạ với nhau.
Hades thật sự tức giận, còn Persephone thì căm ghét! Cả hai người không ai thèm nhìn ai.
Khắp địa ngục đều có tình cảnh bi thảm vô cùng. Tất cả mọi người giống như đã biết chuyện hai người cãi nhau. Ba vị phán quan thấy Persephone không thèm nói một câu, nữ thần chính nghĩa Themis nhìn thấy Persephone cũng xem cô như ngươi vô hình, ngay cả người thích nói chuyện như Hecate nhìn thấy Persephone đều chán nản. Mà Diana lại dùng ánh mắt u oán, căm ghét nhìn cô, giống như địa ngục trở thành thê thảm này là do cô mà ra!
Persephone thờ ơ, cô không làm gì sai cả! Nếu ngay cả việc bảo vệ tôn nghiêm cũng mình cũng không được thì cô ở đây sẽ chịu thiệt không ít cho mà xem.
Persephone đi trên bãi cỏ của khu vườn Elysian, bên tai truyền đến tiếng rên của linh hồn. Cô cảm thấy kỳ lạ, bình thường ở đại điện luôn im lặng, cho dù linh hồn có bất mãn phán xét đi chăng nữa cũng không kêu lên thảm thiết như thế.
Cô quay đầu nhìn Hecate ở phía sau.
“Sao mấy hôm nay ở đại điện ồn ào như thế?”
Hecate nhún vai, mặt không thay đổi, giống như đang bực mình với Persephone. Persephone tức giận, mấy ngày nay cô vẫn đối xử của Hecate bình thường mà cô ấy lại xem cô là một kẻ đáng ghét.
Cô nhịn không được, phát giận.
“Hecate, ngươi cũng cho rằng ta sai sao? Không lẽ ngươi không hiểu ý nghĩ của ta?”
Hecate liếc mắt nhìn Persephone một cái.
“Thần đương nhiên biết suy nghĩ của ngài, nhưng mà chủ nhân, ngài đã khiến ngài Hades tổn thương”
Persephone chán nản. Bọn họ đều trung thành với Hades. Cô đã đem mọi chuyện hôm đó kể với Hecate mà cô ấy vẫn đồng lòng với Hades.
“Cái đó mà tổn thương sao?”
“Đó chỉ là suy nghĩ của ngài mà thôi, ngài biết được sự thật thế nào sao? Tuy rằng thần không biết tại sao ngài Hades giận ngài, nhưng ta biết ngài ấy yêu ngài, ngài ấy tuyệt đối không phải vì ngài tự tiện vào đại điện mà tức giận, ở đó chắc chắn có nguyên nhân khác”
Persephone hừ lạnh.
“Ngu trung [1]. Tuyệt đối là ngu trung! Nếu hắn không giận ta vì việc đó thì nên giải thích chuyện của Diana như thế nào? Vì sao cô ta có thể mà ta không thể?”
“Diana ở cạnh ngài Hades không phải ngày một ngày hai, hơn nữa trước khi ngài đến địa ngục, Diana vẫn luôn ở cạnh ngài Hades, chuyện này đâu phải ngài không biết”
Hecate liếc mắt nhìn Persephone chán ghét. Rõ ràng là chuyện nhỏ mà cứ thích xé ra to. Persephone đương nhiên biết Diana luôn ở cạnh Hades, cô cũng từng nghĩ Diana căn bản không phải là uy hiếp gì của mình, nhưng bây giờ cô thật sự buồn cười với ý nghĩ ngây thơ đó. Diana ở cạnh Hades giống như một quả bom đang chờ để nổ vậy, nếu không chặt đứt thì sẽ nổ không nhỏ.
“Hecate, ngươi cho rằng Diana có tư cách trở thành hoàng hậu hơn ta?” Không hiểu tại sao trong đầu Persephone đột nhiên nảy ra câu hỏi này.
“Ngài nói bậy gì thế? Diana ở cạnh ngài Hades đã hơn một ngàn năm, nếu ngài Hades yêu Diana thì đã cưới cô ấy từ lâu rồi. Chủ nhân, cho đến bây giờ ngài vẫn suy nghĩ như thế sao?”
“Không phải ta vẫn nghĩ về nó, nhưng nếu Hades không yêu Diana thì sao cô ta có thể vào mà ta không thể?” Nói đến đây, cô lại đem chuyện khiến mình rối loạn nói ra.
Hecate mở bàn tay ra.
“Thần không biết, thần chỉ là người trông coi hậu viện mà thôi, thần chưa từng đi tới đại điện, nếu ngài để ý việc này thì có thể hỏi ngài Hades”
Ánh mắt của Hecate có chút giảo hoạt, Persephone cảm thấy cô ấy đang dụ dỗ mình đi tìm Hades.
“Ai nói ta để ý?” Persephone nâng giọng “Muốn ta tìm hắn sao? Nằm mơ à? Ta chưa quên hắn đã làm ta mất mặt như thế nào đâu!” Cô hờn dỗi xoay người đi tiếp.
“Chủ nhân, chủ nhân, đợi thần với” Hecate chạy theo phía sau “Đừng như vậy nữa, gần đây tâm tình của ngài Hades vô cùng không tốt, cơm ăn cũng không được bao nhiêu, chỉ có ngài nói ngài ấy mới nghe mà thôi, ngài đi khuyên ngài ấy đi”
Hắn làm cô mất mặt như vậy mà còn muốn cô đi khuyên bảo hắn ăn sao? Cô không có thấp kém như thế! Cứ thử xem ai sợ ai!
Persephone cảm thấy buồn cười, làm mặt quỷ trong lòng, sau đó đi về tẩm cung.