Mộ Dung Vũ Xuyên chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Kiều Khải. Vóc dáng hai người không chênh lệch nhau mấy, đều cao và khá gầy.
Thế nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.
Kiều Khải nghiêm túc.
Mộ Dung Vũ Xuyên tuỳ ý.
Hắn thản nhiên cười với Kiều Khải. “Không phải kinh nghiệm nào cũng là chính xác. Khi chưa được sửa chữa cải thiện thì sai lầm cũng có thể trở thành một loại kinh nghiệm.”
“Ý cậu là sao?” Gương mặt Kiều Khải cứng lại.
“Không có gì, ha ha, chiều nay tôi còn có tiết.” Mộ Dung Vũ Xuyên khoát tay, bước vòng qua người anh ta tiến về phía cửa nhà vệ sinh. “Chúc các anh sớm phá được vụ án này nhé.”
“Cậu đứng lại.” Kiều Khải bỗng nói.
“Làm gì?”
“Cậu có quen biết giáo sư Trần Minh Hiên không?”
“Ông ấy là thầy tôi.”
“Vậy sao, thảo nào tính tình lại tuỳ tiện như vậy. Chiều nay mời cậu ghé cục cảnh sát, tôi đợi cậu ở phòng pháp y. Thật muốn nhìn xem học trò giỏi của giáo sư Trần có bản lĩnh gì hơn người khác.”
……
Sau đó nhân lúc không có ai, Mộ Dung Vũ Xuyên lén lút hỏi Lục Tiểu Đường: “Sao anh ta lại biết thầy tôi?”
“Hai năm trước khi anh ta và tôi gần như cùng lúc được điều về cục cảnh sát thành phố làm việc thì giáo sư Trần cũng sắp về hưu. Hai tháng cuối cùng trước khi nghỉ hưu, giáo sư Trần cho anh ta cùng tham gia vào công tác phá án và bắt giam hai vụ án hình sự. Nhưng giáo sư Trần không hài lòng về anh ta cho lắm.”
“Tại sao?”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng, chỉ biết là giáo sư cho rằng anh ta quá cảm tính. Lúc đối mặt với thi thể anh ta không kềm được mà rơi nước mắt, nên giáo sư cảm thấy anh ta không đủ tư cách làm pháp y. Ông ấy cũng từng báo cáo lên cho cục trưởng đề nghị đổi người khác. Sau này Kiều Khải không ngừng tự rèn luyện bản thân mới trở thành một vị pháp y trầm ổn xuất sắc như bây giờ.”
“Thì ra là một gã nhỏ mọn, vì bất mãn với thầy tôi nên trút hết lên đầu tôi.”
“Cũng không thể nói như vậy. Thật ra anh ta rất là ưu tú.”
“Cậu có vẻ rất có thiện cảm với anh ta nhỉ?”
“Đúng là tôi rất kính phục anh ấy.”
“Vừa nãy anh ta làm cậu mất mặt như vậy mà cậu cũng không thèm để ý sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên thầm tự nhủ, nếu là tôi nói chuyện với cậu kiểu đó thì bây giờ đã nằm thẳng cẳng trong bệnh viện rồi.
“Người ta cũng đâu có nói sai. Là vì tôi không xem cậu là người ngoài nên mới có thể phạm sai lầm như vậy.”
“Thì ra trong lòng cậu coi tôi là người rất thân thiết nha!” Mộ Dung Vũ Xuyên một lần nữa đánh giá lại Lục Tiểu Đường.
“Tôi không thèm thân thiết với loại người biến thái như cậu!” Lục Tiểu Đường đấm Mộ Dung Vũ Xuyên một cái khiến hắn lảo đảo.
- --------------------
14 giờ 47 phút.
Tại đội cảnh sát hình sự, cục cảnh sát thành phố C.
“Có phải là nếu cô không hẹn gặp con gái cục trưởng Lý thì cô ta sẽ không bị giết không?” Sắc mặt Võ Bưu xám ngoét nhìn Lục Tiểu Đường.
Lục Tiểu Đường bỗng cảm thấy cái nón vừa chụp lên đầu cô thật sự nghiêm trọng. “Nhiều khả năng hung thủ đã theo dõi nạn nhân từ trước, dù tôi có gặp chị ấy hay không thì cũng thế thôi.” Lục Tiểu Đường nói.
“Cô dựa vào cái gì để chứng minh quan điểm của cô đây? Là giả thiết thôi đúng không? Chúng ta là cảnh sát, phải chịu trách nhiệm với từng lời ăn tiếng nói và hành động của mình, huống hồ cô lại là Tổ trưởng của tổ trọng án, càng phải làm gương cho mọi người chứ!”
Lục Tiểu Đường im lặng.
“Cục trưởng Lý còn chưa biết vụ này đâu. Tôi đang không biết phải báo cáo với ông ấy như thế nào nữa. Hành vi lỗ mãng của cô đã tạo thành hậu quả khó có thể cứu vãn được rồi.”
Nếu lời vừa rồi của ông ta được xác lập thì cô gái trợ thủ đắc lực nhỏ hơn ông 20 tuổi này sẽ bị đá xuống tầng chót làm một viên cảnh sát tuần tra quèn. Lục Tiểu Đường đổ mồ hôi lạnh, cô cắn chặt môi tiếp tục im lặng.
“Đội trưởng, bác sĩ Kiều nói đã sẵn sàng để mổ khám nghiệm tử thi.” Cảnh sát Tào Thanh đứng ngoài cửa báo cáo.
Anh ta nhìn hai người trong phòng, do dự hỏi: “Bây giờ có cần…”
“Bảo Kiều Khải chờ một lát, tôi đi xin phép cục trưởng Lý đã.” Võ Bưu đứng lên nhìn Lục Tiểu Đường một chút rồi im lặng rời đi.
Tào Thanh nhìn theo bóng lưng hầm hầm của Võ Bưu rồi le lưỡi một cái, ân cần hỏi thăm Lục Tiểu Đường: “Tổ trưởng, cô có ổn không?”
Tào Thanh tốt nghiệp trường cảnh sát chưa tới hai năm đã được chuyển từ đội cảnh sát tuần tra sang tổ cảnh sát hình sự. Tuy đã làm ở đây một năm rồi nhưng vẫn còn giữ thói quen dễ đỏ mặt của thanh niên mới lớn.
Lục Tiểu Đường chỉ có thể nhẹ nhàng cười như không có việc gì.
Tào Thanh nhìn cô, gương mặt ngày càng đỏ.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại